Chương 241 : Kẻ Phản Bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“…Do đó, rất có thể con đường mà Hoàng tử Ejain đề xuất sẽ gặp khó khăn.”

“Đến mức độ nào thì…”

"A, vừa lúc."

Kishiar đưa tay ra cho Yuder.

“Bản đồ này cho thấy sự xuất hiện của quái vật ở khu vực biên giới, theo báo cáo của Hiệp sĩ Peletta đang đóng quân ở phía Tây.”

Nhận bản đồ từ Yuder, Kishiar trải nó ra bàn. Mọi người đều có thể nhìn thấy khu vực màu đỏ và các chấm rải rác được đánh dấu trên bản đồ.

"Ngài có nhận ra bản đồ đại diện cho điều gì không?"

"Ta hiểu. Nó đánh dấu khu vực biên giới của các quốc gia giáp xung quanh Rừng Đại Sarain."

"Đúng là vậy. Trên đây là phần phía tây của Đế quốc, đây là Durban, bên cạnh là Nelarn, bên dưới là Aeril, và cuối cùng là Hisnu."

Theo lời của Ejain, Kishiar gật đầu đề cập đến từng quốc gia tiếp giáp với Rừng Đại Sarain.

“Thông thường, vào khoảng thời gian này trong năm, chúng ta chỉ thấy một con quái vật nhỏ xuất hiện ở đầu phía tây bắc của Rừng Đại Sarain, bên ngoài biên giới đế quốc phía tây. Phải đến khoảng hai tháng trôi qua, chúng ta mới thấy một sự thay đổi đáng kể. số lượng quái vật được nhìn thấy ở biên giới ngày càng tăng. Nhưng lần này, sự việc xảy ra sớm hơn nhiều so với dự đoán."

Ngón tay dài của anh nhanh chóng lướt qua những vùng màu đỏ được đánh dấu.

“Đã có vài lần nhìn thấy quái vật gần con đường nhanh nhất đến Nelarn. Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, con đường sẽ sớm bị chặn và lũ quái vật có thể hoàn toàn tràn ngập biên giới đế quốc phía Tây, khiến chúng ta không thể đi xa.”

"..."

Vẻ mặt của Ejain trở nên nghiêm túc.

“Ta đã nghe nói về rất nhiều quái vật xuất hiện gần biên giới Nelarn. Thiệt hại dự kiến ​​có vẻ đáng kể… Nhưng thấy chúng phân bổ đều sâu trong rừng thì đây là lần đầu tiên. Thông tin này đã được xác nhận chưa?”

"Hiệp sĩ Peletta đã dành nhiều năm để tiêu diệt quái vật và thu thập thông tin trên khắp Đế quốc. Chúng tôi tự tin rằng không ai hiểu biết về những thông tin này hơn chúng tôi. Bản đồ này là tập hợp các cuộc gặp gỡ với các thương gia, Hiệp sĩ Peletta và cư dân địa phương đã vượt qua qua khu vực."

“…Việc này khá rắc rối.”

Ejain xoa cằm và thở dài.

“Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra vào thời điểm như thế này…”

“Nếu có thể, tôi khuyên ngài nên đi vòng quanh Rừng Đại Sarain, nhưng điều đó có thể khó khăn.”

“…Ta e là phải vậy”

Ejain cau mày đáp lại.

“Ta đã thông báo cho Hoàng đế Bệ hạ, nhưng lý do ta nhất quyết muốn đi qua khu vực nguy hiểm đó là vì ta đã nhận được tin về sức khỏe của Vua Nelarn ngày càng xấu đi do căn bệnh mãn tính của ông ấy.”

Bệnh mãn tính của nhà vua ngày càng trầm trọng. Ý nghĩa của nó rất đơn giản.

Kể từ thời điểm ngai vàng của Nhà vua bị bỏ trống, cuộc chiến giành ngai vàng vốn đã âm ỉ trông thầm lặng sẽ nổ ra một cách quan minh chính đại.

Ejain nặng nề gật đầu, như thể khẳng định suy nghĩ thoáng qua trong đầu mọi người.

“Mặc dù nhà vua hứa sẽ truyền ngôi cho ta nhưng sự phản đối quá gay gắt khiến ông ấy không thể thực hiện được ý định của mình. Vì vậy, ta có ý định củng cố vị trí của mình với sự chấp thuận của Bệ hạ, Hoàng đế Orr, về việc ghé thăm này… Nếu ta đạt được mục tiêu của mình, nhưng khi quay lại vị trí đã bị cướp, mọi thứ sẽ trở nên không thể cứu vãn.”

Bên trong quê hương Nelarn, không có ai đứng về phía Ejain. Bốn người anh em của anh đã liên minh để loại bỏ Ejain, người đã thể hiện những khả năng đặc biệt nhất, và sự trợ giúp từ bên ngoài quá yếu ớt để có thể trông cậy vào.

Các đồng minh lớn nhất của Ejain luôn là những người dân thường và cấp dưới của anh, những người đã theo dõi anh rất kỹ khi anh sử dụng khả năng của mình để chiến thắng các nước láng giềng trong các cuộc tranh chấp. Sau khi Hoàng tử cả, người mà nhà vua đã tự mình chọn cách đây vài năm, qua đời, nhà vua đã tránh mắt khỏi những xung đột chính trị và cãi vã giữa các con cái của mình. Ông ta chỉ tuyên bố rằng nếu Ejain có thể tự mình dập tắt sự phản đối của người khác, ông sẽ truyền ngôi cho anh nhưng ông ấy lại chẳng hỗ trợ gì.

Và thế là Ejain đến Đế quốc. Nếu anh ta có thể mượn sức mạnh của Đế chế Orr, nơi Nelarn từng là chư hầu và vẫn có ảnh hưởng mạnh mẽ, điều đó có thể giúp anh ta khẳng định được vị trí xứng đáng của mình.

Sau khi giải thích ngắn gọn tình huống này, tuy không quá chi tiết nhưng cũng đủ để người khác đoán đại khái, Ejain nhíu mày nhìn chăm chú vào những chấm đỏ được đánh dấu trên bản đồ.

“Theo tin tức cuối cùng ta nghe được, những người anh em khác của ta đã chặn tất cả các tuyến đường khác. Họ sẽ dùng mọi cách để đảm bảo rằng ta không thể trở về quê hương trước khi nhà vua qua đời.”

Nhưng Rừng Đại Sarain đan xen với nhiều quốc gia nên họ không thể chặn hoàn toàn đường đi. Những người từ quê hương Nelarn đến hỗ trợ Ejain đã đợi sẵn giữa rừng, đã đến các quốc gia khác.

“Ban đầu, ta định đi xuyên qua khu rừng bằng cách đi vòng dọc theo biên giới của các quốc gia khác ở giữa…”

Thậm chí trên đường đến đó, họ còn gặp phải sát thủ. Vẻ mặt của Ejain tối sầm lại. Kishiar, như thể đọc được suy nghĩ của anh, lên tiếng.

"Thông tin của chúng ta đang bị rò rỉ."

"..."

“Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ rằng sẽ không có cuộc tấn công nào gần đích đến, đặc biệt là khi chúng tôi đã di chuyên rất nhanh. Không có dấu hiệu rò rỉ thông tin nào từ các liên lạc viên mà chúng tôi đã chia sẻ với phía mình, vì vậy vấn đề rất có thể là ở phía ngài. "

"Ta nghĩ... có lẽ anh nói đúng."

Hoàng tử Ejain thừa nhận lời nói của Kishiar. Những người hầu cận của anh, những người đang đứng bên cạnh anh, đồng loạt cứng người. Một cái nhìn lạnh lùng, khó hiểu lướt qua đôi mắt đỏ của Kishiar.

"Anh nghĩ vấn đề nằm ở bên nào? Bên ngoài? Hay bên trong?"

"Anh đang nói cái gì vậy? Trong chúng ta không có kẻ phản bội!"

Một người hầu mà Yuder không hề quen biết, run rẩy hét lên. Những người hầu khác cũng nhìn nhau với vẻ mặt nghi ngờ.

"..."

Ejain không nói gì. Bóng tối thấp thoáng giữa đôi mắt của Hoàng tử trẻ, người đang nhìn chằm chằm vào bản đồ với đôi môi bị che bởi hai bàn tay đặt trên đầu gối.

Yuder cảm thấy cậu có thể hiểu tại sao Hoàng tử cứ huyên thuyên về một số mối liên hệ tầm thường giữa họ trên đường đến đây, chỉ nói về Kỵ binh và Người thức tỉnh. Anh ấy đang cần sức mạnh để cứu vãn tình hình và những cá nhân tài năng ở bên cạnh anh ấy.

'Có lẽ là vì mình đoán rằng nội tâm bị tổn thương mà Hoàng tử đã bộc lộ ngắn gọn khi nói rằng bản thân rất vui vì được cứu mạng, không chỉ vì tức giận, vì không thể tự mình xử lý con quái vật mà còn bao gồm cả khía cạnh này.'

Lý do anh ta không nói ra những gì mình dự định ban đầu, ngay cả sau khi gặp rắc rối khi đổi chỗ với một người hầu, có thể là một cách để che mắt người khác vì sự an toàn, Yuder nghĩ, cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

"Ta xin lỗi, nhưng ta không thể chắc chắn ai đã phản bội ta. Mọi người đến vì được ta tin tưởng. Chỉ huy, sẽ biết sức nặng của những người mà ta đã chọn để giữ bên cạnh mình khỏi cuộc chiến, nhiều người đã đi theo với tư cách là người đưa tin. Điều tương tự cũng áp dụng cho những người đang chờ đợi ta trong Rừng Đại Sarain nguy hiểm.”

Lời nói của Ejain đã biến biểu cảm của những người hầu thành nhiều sắc thái khác nhau. Kishiar cũng gật đầu như đã hiểu.

"Tất nhiên là tôi hiểu. Vậy chúng ta có thể sử dụng phương pháp khác để xác nhận được không?"

“…Anh đề xuất phương pháp nào?”

Ejain ngẩng đầu lên. Kishiar nhẹ nhàng giơ tay lên và chỉ vào ai đó.

"Kanna."

"Vâng, thưa chỉ huy."

"Có thể được không?"

Anh ấy không nói rõ chi tiết, giống như khi anh giao nhiệm vụ cho Yuder dọn dẹp sau một trận chiến. Tuy nhiên, mọi người trong nhóm đều hiểu ý định của anh.

"Tôi không thể đảm bảo sự hoàn hảo. Nhưng... nếu anh muốn, thưa Chỉ huy, tôi chắc chắn sẽ tìm ra manh mối dù là nhỏ nhất!"

Nhị hoàng tử và những người hầu của anh ta sửng sốt trước giọng nói tự tin phát ra từ người phụ nữ tóc ngắn có vẻ bình thường.

"Tốt."

Kishiar đưa ra yêu cầu lịch sự với người hầu của Ejain.

"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Anh có thể vui lòng chiều ý cô ấy một lúc được không?"

"Ngài.. Ngài muốn chúng tôi làm cái gì?"

Một người hầu hỏi với vẻ mặt hơi sợ hãi, nhưng Kanna chỉ mỉm cười chứ không trả lời.

"Tôi cần một vật thể đã tiếp xúc với cơ thể của anh trong một thời gian dài. Tôi không chắc điều gì là tốt nhất. Anh có đề xuất gì không?"

"Hoàng tử. Chúng ta có nên nghe điều vô nghĩa này không?"

Tuy nhiên, Hoàng tử Ejain tránh ánh mắt khỏi người hầu của mình và đáp lại.

"Mọi người, hãy giao lại những biểu tượng mà các người đã mang từ Cung điện Nelarn. Cô ấy nói chỉ mất một chút thời gian, thế là đủ."

“Nhưng, Hoàng Tử ng tử…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro