Chương 346 : "Dĩ nhiên là cậu sẽ ở bên tôi phải không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không biết."

Khi Yuder trả lời thành thật, Kishiar ngẩng đầu lên và mỉm cười.

“Người đầu tiên chế tạo ra chiếc lò có khả năng đốt cháy đá ma thuật sống gần một mỏ đá. Lúc đó, những viên đá ma thuật chất lượng thấp, không có giá trị bán, đều bị chôn vùi trong lòng đất. Nhưng người đó nhận ra rằng người nghèo đang nhặt rác này để đốt trong bếp thay vì củi ”.

Mặc dù những viên đá ma thuật có cấp độ thấp nhưng chúng vẫn ẩn chứa một lượng ma lực nhỏ. Khi cho những viên đá ma thuật vào bếp, ngọn lửa không cháy dữ dội như khi dùng củi nhưng lại giữ được lâu hơn rất nhiều. Mặc dù lửa không đủ để nấu nướng nhưng nó giúp ích được cho người nghèo.

Pháp sư hành nghề, người đã tìm ra cách tận dụng tốt hơn những viên đá ma thuật cấp thấp bị coi là rác rưởi, đã tìm đến một thợ thủ công và chế tạo ra chiếc lò đá ma thuật đầu tiên. Tuy nhiên, chủ nhân của ông và những người khác cho rằng đó là một nỗ lực hết sức nguy hiểm và vô ích.

“Những người đã quen với việc đốt củi không thể hiểu được sự cần thiết của một chiếc lò đốt bằng đá ma thuật. Ông ấy đã bị trục xuất khỏi Hiệp hội Pháp sư nhưng vẫn tiếp tục sản xuất và bán những chiếc lò. Giờ thì xem nào, nó chẳng phải đã thành một thứ không thể thiếu sao?”

“…”

“Trừ những khu vực 'cuồng' sự truyền thống một cách bệnh hoạn như phương Tây, hoặc những nơi khó kiếm được đá ma thuật, hầu hết mọi người đều sử dụng lò sưởi bằng đá ma thuật. Không ai còn thấy nó kỳ lạ nữa.”

Yuder nghĩ đến căn nhà gỗ trên núi nơi cậu đã sống trước khi gia nhập Kỵ binh. Ngay cả ngôi nhà đổ nát đó cũng có một chiếc lò đá ma thuật. Tất nhiên, nó nhỏ và cũ kỹ không thể so sánh được với thứ xinh đẹp trong văn phòng của Kishiar, nhưng nó đủ để giữ ấm cho ngôi nhà, tránh bị chết cóng vào mùa đông.

“Tôi thích cái lò đó. Tôi rất thích làm thế nào mà một thứ từng được cho là vô dụng lại trở thành một thứ cần thiết trên thế giới, nhờ những người tin vào giá trị của nó và tiếp tục nỗ lực.”

“Vậy ra đó là lý do tại sao anh lại có một cái ngay ở giữa văn phòng?”

"Chính xác. Bất cứ nơi nào tôi ở, dù đó là phòng ngủ của tôi hay Lâu đài Peletta.”

Kishiar, người trả lời nhẹ nhàng, phủi phủi chiếc áo choàng treo trên ghế của mình. Những chiếc ghim và cúc áo được gắn trên vai áo của anh rõ ràng mang biểu tượng của Công tước Peletta.

“Và đó là lý do tại sao tôi đã thêm ngọn lửa khi phải quyết định chọn biểu tượng để sử dụng với tư cách là Công tước Peletta.”

“Tôi chưa bao giờ biết...anh lại thích nó đến thế.”

Ngay cả ở kiếp trước, mỗi khi Yuder nghĩ đến Kishiar, hình ảnh chiếc bếp lò đang cháy luôn đồng hành cùng anh. Tuy nhiên, cậu không nhận ra rằng ngay cả ngọn lửa được sử dụng trong biểu tượng của Công tước Peletta cũng mang ý nghĩa như vậy. Sự thật mới được phát hiện vừa đáng ngạc nhiên vừa hấp dẫn.

“Ngày đầu thành lập Kỵ binh, tôi ước nó giống như chiếc lò đá thần kỳ. Một thứ gì đó ban đầu có vẻ vô dụng hoặc yếu đuối, nhưng cuối cùng sẽ trở thành một sự tồn tại thiết yếu được công nhận. Ý tôi là thế."

“…”

“Khi tôi nghe những lời về đứa con của Tain trước đó, tôi chợt nhớ đến ngày đó.”

Yuder nhìn vào đôi mắt đỏ của Kishiar, dường như bị quyến rũ, khi họ đang tập trung vào chiếc lò treo tường không sáng.

“Có thể không phải bây giờ, nhưng một ngày nào đó, sự tồn tại của Người thức tỉnh sẽ được công nhận một cách tự nhiên như các pháp sư, nếu không muốn nói là hơn. Nhưng ngày đó sẽ không bao giờ có được nếu không có nỗ lực.”

Và Kishiar đã thực hiện bước đầu tiên của một nền tảng có thể phấn đấu cho ngày đó bằng chính đôi tay của mình.

“Tôi sẽ biến sự kiện hôm nay thành một bước tiến lớn hướng tới ngày đó. Với cậu."

“…”

“Dĩ nhiên là cậu sẽ ở bên tôi phải không?”

Tim đập thình thịch, lớn và nhanh đến không ngờ.

Yuder Aile chưa bao giờ có cảm xúc tích cực mỗi khi nghĩ về tương lai thực sự. Nhưng bất cứ khi nào Kishiar nói về tương lai, cậu luôn cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tung.

Tương lai cậu hình dung rộng lớn đến mức cổ họng có thể nuốt chửng, và nó thật đẹp.

Hướng về người đàn ông mơ về một tương lai mà Yuder Aile dù có chết cũng không thể vẽ nên được, cậu gật đầu với một niềm tin đau đớn và rõ ràng.

"Vâng."

"Nếu vậy thì thật tốt nhỉ."

Kishiar mỉm cười vui vẻ. Anh đưa tay ra và kéo Yuder về phía mình. Được dẫn dắt bởi lực kéo không ngần ngại vượt qua khoảng cách thích hợp mà Chỉ huy và trợ lý phải duy trì, cậu nhanh chóng nhận ra mình đang ngồi trên đùi Kishiar.

Người đàn ông giơ bàn tay đeo găng tay màu đen lên, im lặng và mím môi thật lâu, thở ra một hơi thở ngọt ngào và lẩm bẩm:

“…Chắc cậu không biết tôi vui đến mức nào từ câu trả lời đó đâu.”

"..."

Giấc mơ nhớp nháp và nhức đầu hoàn toàn tan biến vào lúc đó. Yuder nhìn xuống bàn tay đang bị Kishiar nắm lấy, hấp tấp nhưng thận trọng cúi xuống và áp môi vào mu bàn tay trắng nõn.

'...Có lẽ anh cũng không biết.'

Cảm giác mà Yuder cảm nhận được mỗi khi anh thông báo với cậu rằng kiếp trước của cậu đã khác và nó sẽ thay đổi trong tương lai. Và suy nghĩ của cậu.

Anh sẽ không biết. Và cậu ước gì sau này anh vẫn sẽ không biết...

Những cảm giác không thể thốt nên lời tan chảy và biến mất giữa đôi môi, Yuder ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đỏ hoe có chút ngạc nhiên. Không cần phải nói chuyện nữa. Khoảnh khắc cậu nhắm mắt lại, sức mạnh truyền vào bàn tay đang nắm chặt, một hơi ấm ấm áp bao phủ trên môi cậu.

"...Chỉ huy."

"Hửm?"

Sau một nụ hôn dài kết thúc bằng một tiếng thở dài, Yuder mở mắt ra và nhẹ nhàng gọi anh.

"Anh vẫn còn khống chế phía dưới bằng sức mạnh sao?"

"..."

Thay vì trả lời, nụ cười trở nên hơi ngượng ngùng.

"Tại sao anh tiếp tục làm điều đó?"

"Nếu không, chẳng phải sẽ bất tiện cho cả hai chúng ta sao? Chỉ cần gặp lại ác mộng một lần là đủ rồi, không cần phải làm lại lần thứ hai."

“Đó không phải là do anh, Chỉ huy… Dù sao, đó không chỉ là vấn đề một hai lần.”

Yuder nhìn xuống đôi chân của mình được đỡ dưới đầu gối giơ lên ​​và khó khăn mở miệng.

“Lần trước tôi cũng nghĩ đến điều này, nhưng nó không tốt cho cơ thể của anh phải không? Anh đi ngủ muộn hơn tôi nhiều và dậy sớm, liên tục kìm nén sẽ dần trở nên khó chịu, tôi nghĩ vậy. "

"..."

"Mà đợi đã. Có phải vì tôi mà anh ngủ không ngon giấc không?"

Nghĩ lại thì Kishiar là người rất giỏi che giấu tình trạng của mình bằng vẻ mặt thờ ơ. Đột nhiên, sau gáy cậu có chút ớn lạnh, cậu nghĩ tới việc anh đi ngủ muộn và dậy sớm bất thường có thể là vì lý do đó.

"Tôi đương nhiên cần ngủ ít."

"Nhưng..."

"Tôi rất vui vì cậu lo lắng cho tôi như vậy, nhưng tôi muốn cậu biết rằng tôi cũng lo lắng cho cậu nhiều như vậy. Ai đang lo lắng cho ai, khi mắt và sức mạnh của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục?"

Chỉ một lời, người đàn ông khiến Yuder ngậm miệng hôn nhẹ lên trán cậu, mỉm cười. Sau đó anh hôn lên mắt và má cậu. Đó là một nụ hôn dễ chịu, không phải vì ham muốn mà là một sự ấm áp dễ chịu.

"...Được rồi. Hãy làm thế này nhé. Một khi con mắt này lành hẳn, tôi hứa sẽ không dùng sức đè nén nó. Về chuyện ngủ... hmm. Nếu nó làm phiền cậu đến thế, chúng ta sẽ ngủ cùng lúc bắt đầu từ tối nay nhé?"

Dù vẫn bất mãn, nhưng không thể phủ nhận rằng mắt cậu vẫn chưa lành nên không còn gì để nói. Yuder im lặng gật đầu. Kishiar mỉm cười và hôn thật sâu vào mí mắt cậu.

Đêm đó, họ nằm cạnh nhau trên chiếc giường lớn, quay mặt vào nhau. Mặc dù họ cảm thấy như thể họ đang làm điều gì đó mà lẽ ra họ không nên làm một cách tùy tiện như vậy, nhưng cả hai đều không muốn trốn tránh điều đó.

Nằm cạnh nhau và nhìn vào mắt nhau cảm giác rất lạ. Kishiar xinh đẹp đến khó tin, ngay cả khi tóc và mặt hơi áp vào gối.

Đột nhiên, Yuder nhớ lại câu chuyện Hoàng hậu yêu cầu đặt quan tài của mình đối diện với Hoàng đế đầu tiên. Kishiar, người đã từng nói rằng anh hiểu tình cảm đằng sau yêu cầu đó, bây giờ liệu có thể cảm nhận nó không?

"Cậu đang suy nghĩ cái gì mà dữ vậy? Cứ như thể cậu sắp khoét một lỗ vào mặt tôi vậy."

"...Tôi đang nghĩ về một điều mà tôi quên nói với anh và tôi nên nói thế nào."

Thay vì tiết lộ suy nghĩ thực sự của mình, cậu đã thay đổi chủ đề. Khi Kishiar hỏi đó là gì, Yuder giải thích rằng Nam tước Willhem đến để bày tỏ mối quan tâm của Công tước Tain. Kishiar cau mày trước tin tức này.

"Hmm... Đúng như dự đoán, hắn đã đến ngay khi tôi bỏ cậu lại một mình. Người đàn ông đó thật là trơ trẽn."

"Vâng. Mọi điều hắn nói đều khá rõ ràng."

"Vậy cậu đã nói gì?"

"Tôi đã bảo hắn liên hệ với Chỉ huy trước nếu muốn liên lạc với tôi."

"Cậu đã làm rất tốt."

Kishiar nở một nụ cười nhẹ. Nhìn thấy nụ cười đó khi nằm đối mặt có cảm giác xa lạ một cách kỳ lạ.

"Cậu có thấy khó chịu khi ở đây với tôi không?"

"Tôi không khó chịu."

"Thật sự?"

"...Thật sự."

"Được rồi."

Kishiar mỉm cười và đưa tay vuốt tóc Yuder. Cảm giác nhột nhột khiến tóc mái của cậu trở nên lộn xộn. Yuder để anh chơi đùa với mái tóc của mình theo ý muốn.

“Trước đây cậu đã từng ngủ như thế này với ai chưa?”

Cậu định nói không, nhưng một ký ức mờ nhạt về thời thơ ấu xa xôi của cậu lại hiện lên.

"Tôi nghĩ tôi đã làm vậy khi còn nhỏ, với ông nội."

"Hmm. Đúng rồi. Cậu nói cậu sống với ông nội."

Kishiar dường như nhớ lại chi tiết về gia đình có trong đơn đăng ký của Yuder.

“Hẳn là cậu đã được nuông chiều khá nhiều khi lớn lên.”

"Tôi không biết chiều chuộng... Ông ấy chỉ bình thường thôi. Nếu tôi cư xử không đúng mực, tôi sẽ bị mắng, thỉnh thoảng chúng tôi cũng cãi nhau, nhưng đó là cách chúng tôi sống."

Những ký ức sống với ông nội giờ đây hầu như đã mất đi, bị chôn vùi dưới bao giông bão của kiếp trước. Tuy nhiên, một thanh niên hai mươi tuổi chắc vẫn còn nhớ nhiều kỷ niệm về ông nội nên cố gắng hết sức để nhớ lại và đáp lại.

Mặc dù câu trả lời không đặc biệt thú vị nhưng Kishiar dường như không thể ngừng mỉm cười với vẻ mặt kỳ dị.

"Sao anh cười nhiều thế?"

"Cậu có biết không? Đây là lần đầu tiên cậu nói về bản thân như thế này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro