Chương 347 : "Tại sao? Bây giờ cậu vẫn dễ thương mà."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Là vậy sao?"

"Nó là..."

Yuder ngậm miệng lại một lúc. Cuộc sống trước khi gia nhập Kỵ binh không cần phải chôn vùi như những sự kiện ở kiếp trước, nhưng cũng không phải là một chủ đề mà cậu sẵn lòng thảo luận. Có thể nói gì về cuộc sống trong một căn nhà gỗ hẻo lánh, nơi người ta phải đi bộ gần nửa ngày xuống núi để gặp một người hàng xóm? Nhìn thấy nụ cười trước một ký ức nhỏ mà cậu cho là không cần thiết phải nhắc đến hay ghi nhớ, Yuder cảm thấy một cảm giác phức tạp.

Việc cậu có thể hành động 'điên cuồng ' cho đến bây giờ, mặc dù trông có vẻ đáng nghi, nhưng đó là nhờ sự đồng ý và sự kiên nhẫn thầm lặng của Kishiar đã hỗ trợ cậu. Kishiar đã thể hiện niềm tin to lớn đến mức Yuder, chính đối tượng, khó có thể hiểu hết được. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Kishiar không tò mò chút nào, Yuder lại nhận ra.

'...Chà, đó là điều tự nhiên thôi.'

Yuder nhìn người đàn ông vui vẻ, thận trọng mở miệng.

“Tôi không biết anh lại vui đến thế vì một câu chuyện bình thường như vậy đấy.”

“Đó là chuyện của cậu, sao có thể bình thường được?”

Ánh mắt họ chạm nhau, rõ ràng là nó đã sáng lên.

“…Nếu anh còn tò mò thêm điều gì, anh có thể hỏi tôi.”

Cậu sẽ không thể trả lời mọi thứ, nhưng cậu vẫn muốn nói điều đó. Kishiar vuốt ve lọn tóc vướng vào ngón tay của Yuder và nhẹ nhàng lắc đầu.

"Ừm... Nhận được những món quà bất ngờ như vậy bao giờ cũng vui hơn. Nhưng có chút đáng tiếc là tôi không thể thấy được hồi nhỏ cậu trong như thế nào. Chắc hẳn cậu phải dễ thương như một thiên thần."

"Không đâu. Ngay cả ông nội cũng chưa bao giờ nói thế."

Yuder trả lời một cách trung thực và lạnh lùng.

"Tại sao? Bây giờ cậu vẫn rất dễ thương mà."

Câu hỏi tự nhiên, vui tươi khiến Yuder phải vặn lại đầu lưỡi. Nếu có ai trông giống một đứa trẻ mà được gọi là dễ thương như thiên thần thì đó chắc chắn là người đàn ông trước mặt cậu khi còn trẻ. Bây giờ anh sở hữu vẻ đẹp quá mức; liệu vào thời điểm đó có điểm gì khác biệt sao? Chắc hẳn anh trông giống hiện thân của một thiên thần thực sự.

Có thể bây giờ còn có một bức chân dung từ lúc đó, nhưng ở kiếp trước, Hoàng đế Katchian đã xóa sạch dấu vết của toàn bộ hoàng tộc. Nếu cố gắng, cậu có thể đã tìm thấy thông tin, nhưng vì không làm vậy nên tuổi thơ của Kishiar phần lớn vẫn chưa được biết đến.

"Tôi nghĩ chỉ có anh mới mô tả tôi theo cách đó."

"Khả năng thẩm mỹ của tôi rất ổn. Tôi chỉ nói những gì tôi thấy."

Kishiar nghiêm túc trả lời rồi dần dần di chuyển từ tóc Yuder sang vuốt ve tai cậu. Đi theo khóe mắt trái, ngón tay anh tinh nghịch vuốt xuống phía dưới, khiến Yuder bất giác nhắm mắt lại. Khi cậu chậm rãi chớp mắt vài lần, một cảm giác mệt mỏi bị quên lãng tràn qua khiến cậu cảm thấy uể oải.

"Chắc cậu buồn ngủ rồi."

"Không, tôi không sao."

'Mình đã nghĩ đến việc đảm bảo Kishiar ngủ trước vì hôm nay mình đã nghỉ ngơi đủ rồi.'

Cậu cố gắng chống cự, nhưng cơn buồn ngủ đang ập đến là không thể ngăn cản được. Kishiar thấy cậu cắn chặt môi và cười nhẹ.

"Hôm nay cậu làm như quên hết chuyện mình vẫn chưa hoàn toàn bình phục vậy, chắc cơ thể cậu mệt lắm. Tôi cũng đi ngủ đây, chúc ngủ ngon."

Với những lời nói yếu ớt đó cuối cùng, Yuder chìm vào giấc ngủ sâu.

------

Ngày hôm sau, Yuder tỉnh dậy mà không hề mơ mộng gì cả. Tiếng động phát ra từ phòng tắm gần đó. Cậu mở hé cửa sổ và làn gió mát đánh thức cậu hoàn toàn.

Hít một hơi thật sâu, cậu giơ ngón tay chỉ vào một cái cây ngoài cửa sổ, thổi một cơn gió mạnh làm rung chuyển những cành rậm rạp của nó. Những con chim đang chào buổi sáng giật mình và đồng loạt bay đi.

'Chắc chắn là mình có nhiều sức lực để giải tỏa hơn trước khi uống thuốc, nhưng có điều gì đó khiến mình cảm thấy ngột ngạt.'

Con mắt trái cậu nhìn qua gương vẫn bị che phủ như một tấm màn có một đốm đen. Ý nghĩa của điểm đen đó rõ ràng hơn bất cứ điều gì khác. Điều đó có nghĩa là chất độc được hấp thụ vẫn còn đó.

'Tại sao điều bất thường này không biến mất nhanh chóng mặc dù phép thuật đã thành công?'

Bất cứ khi nào Yuder cố gắng phát huy sức mạnh, Yuder đều cảm thấy có cảm giác ngột ngạt, như thể bị thứ gì đó cản trở. Đó là bởi vì lượng sức mạnh có thể được giải phóng có cảm giác ít hơn so với lượng sức mạnh sở hữu.

'Có phải là do các năng lực có bản chất khác nhau bên trong cơ thể không thể hợp nhất?'

Enon suy đoán rằng đó có thể là ảnh hưởng của độc tính của quái vật đã được hấp thụ trước khi Yuder nhận phép thuật xóa tan dấu vết khuếch đại, làm chậm quá trình hồi phục.

Cho đến nay, sức mạnh tồn tại trong cơ thể Yuder là sức mạnh mà Yuder sở hữu ban đầu, sức mạnh thuần khiết từ Đá Đỏ và Kishiar, tất cả đều có đặc điểm tương tự nhau. Nhưng lần này, dù là do hấp thụ dấu vết chất độc và khuếch đại qua máu của quái vật đối lập với sức mạnh của chính Yuder nên quá trình phục hồi diễn ra rất chậm.

Vì vậy, Enon đã kê đơn một loại thuốc kích hoạt năng lượng cơ thể muốn phục hồi, nhưng liệu thực sự chỉ có cách đó mới có thể giải quyết được sao?

'Mình có cần phải làm gì thêm nữa không? Nhưng mình nên làm gì đây?”

Trước đây, Yuder nghĩ không có gì phải lo lắng vì cuộc sống của cậu sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi cậu chưa bình phục hoàn toàn, nhưng suy nghĩ đã thay đổi một chút kể từ ngày hôm qua.

‘Sẽ tốt hơn nếu mình khoét phần trên của con mắt và nhận được một ít thần lực?’

Yuder, người có một suy nghĩ khủng khiếp trong giây lát, sớm lắc đầu. Nếu sở dĩ vết ố che mắt không biến mất ngay cả khi dấu vết khuếch đại đã biến mất là do nó đã thấm quá sâu và trở thành giống như một loài thực vật cộng sinh tự nhiên với cơ thể, thì việc cưỡng bức khoét và xử lý sẽ chỉ gây đau đớn mà không giải quyết. Yuder đang chìm trong suy nghĩ nghiêm túc cho đến khi Kishiar, người tắm trước, gọi cậu.

"Cậu đang nghĩ gì khi mở cửa sổ vậy?"

“Tôi đang kiểm tra mức độ phục hồi sức mạnh của mình, nhưng…”

Kishiar có mọi quyền được biết chi tiết những thay đổi trong tình trạng của cậu và tiến trình. Yuder do dự một lúc rồi giải thích tất cả những suy nghĩ của mình. Nghe được lo lắng, Kishiar nhàn nhạt nhếch khóe miệng, nhíu mày như đoán được tại sao Yuder lại đột nhiên lộ ra ý chí nhanh chóng hồi phục.

"Nhưng điều quan trọng là quá trình phục hồi đang diễn ra, vì vậy đừng mất kiên nhẫn. Nóng vội sẽ không hoàn thành được công việc."

"...Vâng."

"Hãy hứa là không có ý nghĩ khủng khiếp như móc mắt ra nhé."

"Tôi biết khả năng nó không có tác dụng. Đó chỉ là điều tôi đã nghĩ mà thôi."

Yuder nói vậy, nhưng biểu cảm của Kishiar vẫn căng thẳng một lúc.

"Vậy hôm nay chúng ta cùng ăn sáng với mọi người rồi đi gặp đứa con của nhà Tain nhé."

Ngay khi anh rời khỏi phòng với Yuder, người đã sẵn sàng, Kishiar tự nhiên kéo thắt lưng cậu và bám vào bên cạnh cậu. Những người hầu của gia tộc Willhem đi ngang qua hành lang cúi đầu như không nhìn thấy rồi rút lui.

"Chào buổi sáng, chỉ huy!"

Khi họ đi xuống hội trường nơi các thành viên Kỵ binh đang tụ tập dùng bữa, những người đã có mặt ở đó đồng loạt đứng dậy chào đón họ. Họ đều trông khỏe mạnh hơn rất nhiều, khuôn mặt hồng hào hơn trước rất nhiều.

Yuder, nén một nụ cười, lướt qua những người đồng nghiệp đang run rẩy của mình và ngồi xuống bên cạnh Kishiar. Ngay sau đó, Ever, người xuất hiện hơi muộn, ngồi đối diện Yuder và chào cậu.

"Chỉ huy, có vẻ như đã lâu rồi tôi mới gặp lại anh vào buổi sáng. Chúc buổi sáng tốt lành, Yuder."

"Có lẽ nên dậy sớm để thay đổi. Hôm qua cô đã vui vẻ trở về phải không?"

Ever gật đầu với nụ cười điềm tĩnh trước câu hỏi ngụ ý: "Hôm qua cô đã điều tra kỹ những vấn đề liên quan đến Ngôi sao Nagran ở Đội Quản lý An ninh chưa?"

"Vâng. Như tôi nghe được, có rất nhiều thứ để xem ở Quảng trường Finnard. Nó thậm chí còn vui hơn tôi nghĩ và tôi quên mất thời gian. À! Tôi cũng mua một món quà cho Kanna."

"Ồ? Chỉ Kanna Wand thôi à?"

"Tất nhiên, tôi cũng mua cho Chỉ huy và Yuder. Nó không có gì đặc biệt nên thật xấu hổ, nhưng hai người có chấp nhận nó không?"

“Nếu đó là một món quà từ một Phó Tư lệnh của Sư đoàn Shin, tôi không thể từ chối được.”

Những người hầu của gia đình Willhem, những người đặt đĩa thức ăn trước mặt họ rồi biến mất, bí mật khịt mũi trước cuộc trò chuyện vô bổ của họ, nhưng Yuder lại nhận ra thông tin hoàn toàn khác.

'Địa điểm chắc hẳn là gần Quảng trường Finnard, và có vẻ như một nhóm người ăn xin bị mất trí nhớ đã bị bắt ở đây. Nhắc đến Kanna có lẽ có ý nghĩa gì đó liên quan đến thông tin rằng ngôi làng trong Rừng Sarain đã chuyển đến gần Tainu... Vậy suy đoán của Ever rốt cuộc đã đúng.'

"Hôm nay Chỉ huy và Yuder tới Quảng trường Finnard sao? Thời tiết tốt nên chắc chắn sẽ là một chuyến đi chơi vui vẻ. Nếu anh đi, tôi sẽ hướng dẫn."

"Thật sao? Đó là một ý tưởng hay. Còn trợ lý của tôi thì sao?"

"Tất nhiên là nó rất tuyệt rồi."

Đó là câu trả lời bằng cả trái tim nhưng phản ứng lại thật đau khổ. Yuder cau mày, quan sát cử chỉ của Ever với những người hầu và những đồng nghiệp đang nhanh chóng cúi chào và run rẩy.

"Được rồi. Nếu buổi chiều tôi không có việc gì thì đi thôi. Có lẽ tôi sẽ không muốn ra ngoài."

Bầu không khí chỉ thư giãn một chút sau khi Kishiar, người cười nhàn nhã, nháy mắt nhẹ với Yuder.

'Tại sao tất cả họ đều tin ngay cả khi đối phương không nói gì, nhưng mình nghĩ tốt hơn hết là mình không nên nói?'

Yuder thở dài và ăn xong bữa ăn của mình. Kishiar đưa Yuder ra vườn, bề ngoài là đi dạo. Vì không ai muốn đi dạo cùng họ nên khu vườn càng vắng vẻ hơn bao giờ hết.

"Anh có nghĩ rằng lời nói của tôi cản trở việc nhập vai không, Chỉ huy?"

"Sao lại nghĩ thế?"

“Mỗi lần tôi cố gắng hoàn thành tốt vai diễn thì phản ứng lại có vẻ khá tệ.”

"Có vấn đề gì không? Dù sao cũng không có vấn đề gì và sau này cũng sẽ không có."

Kishiar nhẹ nhàng đáp lại rồi tiếp tục.

"Cậu không cần phải cố gắng quá nhiều để làm tốt. Nếu cậu đã quyết định, hãy làm theo ý mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro