Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi đi thật nhanh, mấy chốc đã 2 tháng trôi qua, Thần Tinh được cha cẩn thận chăm sóc nên thần sắc tốt lên trông thấy, nhưng vẫn như trước lặng yên không nói, vẫn là không thể tiếp thu sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này.

            Một hôm, bác sĩ theo thường lệ tới đây kiểm tra có đề xuất một vấn đề, khiến ông chấn động.

            "Ngươi là nói..."

            "Lúc trước ông nói Thần Tinh hôn mê bị người đưa đến tận cửa nhà,  chứng tỏ tên cưỡng gian biết được địa chỉ nhà ông, thậm chí còn biết lai lịch của Thần Tinh. Nếu hắn biết Thần Tinh có thai, lấy lí do này uy hiếp, ông xử lí thế nào đây?"

            Chưa đến ba tháng đã xảy ra biết bao chuyện động trời, hơn nữa tinh thần Thần Tinh vẫn luôn khiến ông ngày đêm suy nghĩ, nhất thời không nghĩ tới chuyện khác, lúc này bác sĩ một lời nói ra, mới cảm thấy sự tình phi thường nghiêm trọng.

            Chính là bởi vì sợ sự tình bị công khai khiến Thần Tinh bị người đời chỉ trỏ, nên ông mới không thể không im lặng mà cho qua. Nếu tên cưỡng gian kia không buông tha nhà bọn họ, mà Thần Tinh từ nhỏ đã không may mắn lại chịu thêm tổn thương, bọn họ chẳng lẽ vẫn tiếp tục nhẫn nại không làm gì?

            Nghĩ đến hiện tại Thần Tinh  một đời gần như hỏng, ông chủ nhất thời vô lực, tê liệt ngã xuống ghế.

            "Chỉ có thể dọn đi..."

            Cuối cùng, ông lẳng lặng mà nói.

            "Chính là, trong thời gian ngắn như vậy, kiếm được nơi nào để đi đây..."

            Ông từ hai bàn tay trắng đến trấn nhỏ này, vốn sẽ sống yên phận ở đây cho đến già, ở địa phương khác hoàn toàn không quen biết một ai, hiện tại, có thể đi chỗ nào đây?

            Bác sĩ nghĩ nghĩ nói: "Yên tâm đi, việc này tôi sẽ an bài, tôi cũng quen biết mấy người ở phương diện này."

            Ông nghĩ nghĩ, nhìn bác sĩ nói: "Nhưng là nó vẫn còn nhỏ, Thần Tinh bây giờ..."

            Bác sĩ liếc mắt một cái liền nhìn ra ý tứ của ông, nói: "Không sao, tôi và hai người cùng đi, tôi kỳ thật cũng muốn sớm rời đi, chẳng qua đối với Thần Tinh có chút không yên lòng, nó còn gặp phải tình huống này ... Cho nên tôi sẽ ở lại với hai người..."

            Ông nghe xong liền cảm động không thôi, mấy năm nay khi thần tinh bị sốt hay thân thể khó chịu, nếu không có bác sĩ này, ông thật sự không biết nên đi tìm ai giúp đỡ. Hiện tại cũng vậy, nếu như không có vị bác sĩ đáng tin cậy này, ông và Thần Tinh chỉ có thể càng tệ hơn.

            Xong, chuyện này liền như thế quyết định, đi đâu, đến địa phương nào, ông cơ hồ toàn quyền giao cho bác sĩ kiểm soát.

            Một tháng sau, tại trấn nhỏ ở Tiểu Điếm* sống gần mười lăm năm, ông mang con trai lên xe rời đi, từ nay về sau bọn họ sẽ không trở về nữa.

*Tiểu Điếm là một quận thuộc thành phố Thái Nguyêntỉnh Sơn TâyCộng hòa Nhân dân Trung Hoa

            "Ưm... Bác sĩ, trướng quá..."

            "Không sao, nhẫn nại chút, xoa lát nữa là tốt rồi."

            Thần Tinh hai má đỏ bừng, ngượng ngùng mà cúi đầu, áo đã kéo xuống tận khuỷu tay, thân trên loã lồ, mà bác sĩ to cao thì khom lưng xuống, mặt cơ hồ dán lên trước ngực cậu. Cặp vú xinh được bác sĩ bao bọc trong tay, lòng bàn tay như có như không chạm vào đầu vú màu tường vi, bầu vú giống một bánh màn thầu hơi hơi nở ra, mỗi lần bác sĩ ấn ấn, Thần Tinh nhịn không được than nhẹ một tiếng, rồi hai má liền ửng đỏ, trông giống sắp bị thiêu cháy.

            Bác sĩ giương mắt, đôi mắt hàm tiếu thâm thúy phá lệ mê người, "Đã làm thế này không biết bao lần rồi, vậy mà vẫn còn xấu hổ sao."

            Thần Tinh càng thêm xấu hổ, đem mặt chôn đến càng sâu.

          Sau khi có thai được sáu tháng, Thần Tinh cảm thấy ngực căng trướng đến khó chịu, còn càng ngày càng to ra, cậu đem việc này nói với cha, cha cũng không biết tại sao nên đi hỏi bác sĩ cùng bọn họ sống chung một mái hiên .

            Bác sĩ cẩn thận kiểm tra xong, nói là Thần Tinh có thai sẽ kích thích làm tăng tuyến sinh dục?, dẫn đến vú phát dục, sau này sẽ sinh sữa giống nữ nhân cho em bé uống. Hiện tại là do phát dục quá nhanh, nên có chút không thích ứng được, xoa xoa một chút là ổn.

            Cha Thần Tinh- Lý Thận vừa nghe không nhịn được thở phào một hơi, nhưng Thần Tinh sắc mặt lại nhăn nhó, cậu luôn cho rằng mình là nam, kết quả hiện tại không chỉ mang thai, còn...

            Nhưng việc đã đến nước này chỉ có thể thuận theo, ngực thật sự trướng đến khó chịu, đứng ngồi không yên, ngay cả nghỉ ngơi cũng không được, cậu tự xoa thấy không đỡ liền đi tìm cha hỗ trợ, Lý Thận thử một chút, nhưng càng xoa càng đau. Bác sĩ nói là thủ pháp có chút không đúng, chỉ nhiều lần mà Lý Thận vẫn không tiếp thu được, cuối cùng bác sĩ đành phải tự mình động thủ, quả nhiên mỗi lần bác sĩ xoa xong, Thần Tinh cảm thấy đỡ đau hơn nhiều.

            Hôm nay cũng thế, sáng sớm ngực liền căng đến khó chịu, ngồi dậy cũng rất khó khăn, không lâu sau, bác sĩ theo thường lệ đi vào phòng Thần Tinh mát xa ngực cho cậu.

            Trải qua hai tháng phát dục cùng mát xa, hai vú mặc dù không lớn, nhưng lại rất tinh xảo đáng yêu, một tay bác sĩ chụp lên hoàn toàn có thể cầm hết, xoa ấn phi thường linh hoạt, mỗi nơi đều nhu động vuốt ve.

            Thần Tinh không chỉ một lần đối với bác sĩ nở nụ cười e thẹn dịu dàng, cũng không chỉ một lần hỏi: "Bác sĩ, ta bây giờ trông rất kỳ quái sao?"

            Thần Tinh tự ti mà nghĩ, sao lại không kỳ quái, là nam mà lại giống hệt nữ nhân có hai vú lớn, đã thế trông bụng còn có một đứa nhỏ, chẳng khác nào một con quái vật cả...

            Mà bác sĩ mỗi lần nghe được đều sẽ trả lời lại. Lần này nghe Thần Tinh lại hỏi, dừng dừng tay, nhéo khuôn mặt đỏ ửng của thần tinh
một phen, "Sao lại kỳ quái, bác sĩ cảm thấy Thần Tinh phi thường đáng yêu, Thần Tinh nếu là con của ta thì tốt rồi."

            Đối với khuôn mặt tươi cười dịu dàng của bác sĩ, Thần Tinh không kìm lòng nổi mà trầm luân.

            Thật tốt khi có bác sĩ ở bên cạnh.

            Cậu nghĩ đến đây, tim liền đập thình thịch.

            Lý Thận đang ở bên ngoài chuẩn bị bữa sáng, gặp bác sĩ đi ra phòng Thần Tinh, cười nói: "Bác sĩ, hôm nay lại làm phiền ông."

            "Phiền cái gì, không cần khách sáo đâu." Bác sĩ khoát tay, "Còn nữa, không phải đã nói không cần gọi bác sĩ sao? Ông kêu tôi Tống Nham là được."

            "Tôi gọi quen là bác sĩ rồi, giờ đổi thì có chút khó khăn." Lý Thận đem canh đoan còn nóng đến trước mặt Tống Nham .

            Tống Nham nhanh chóng tiếp nhận, "Ông không cần tự mình bưng tới đâu, tự tôi đi lấy là được mà."

            Lý Thận liền không ngừng cười, "Ông xem đi, ông cũng đang khách sáo với tôi đấy thôi."

            "Ai, chúng ta thật sự là..." Tống Nham vẻ mặt buồn rầu.

            "Ha ha!"

            Lý Thận cười cười, bận rộn đi vào phòng bếp.

            Tống Nham đứng ở cửa phòng bếp uống canh gà nóng hầm hập , nói: "Thần Tinh hiện tại tình hình ngày càng khá lên rồi."

            "Đúng vậy, nếu không có bác sĩ thì chúng tôi đâu được như bây giờ."

            "Đã nói là gọi tên tôi mà."

            "Ha ha, từ từ sửa, từ từ sửa."

            "Không hẳn là nhờ tôi, kỳ thật chủ yếu là ông đó Lý Thận, nếu không có lá chắn kiên cường là ông để Thần Tinh yên tâm dựa vào, nó sao có thể khôi phục nhanh như thế , mà còn chóng tiếp thu sự thật."

            Lý Thận bỗng nhiên quay đầu lại hướng hắn mỉm cười, "Nhưng tôi cảm thấy Thần Tinh nó càng ngày càng ỷ lại vào ông rồi đấy."

            Tống Nham nói: "Biết làm sao được đây, Thần Tinh hiểu chuyện nhu thuận như thế , lại gặp phải chuyện như vậy... Khiến tôi thật sự không thể không đau lòng thay nó. Muốn đem nó nâng trong lòng bàn tay... Nhưng dù sao tôi vẫn là người ngoài, chờ Thần Tinh đẻ xong, nếu không có chuyện gì tôi sẽ rời đi..."

            "Bác sĩ phải đi sao?"

            Thần Tinh đi ra khỏi phòng chợt nghe bác sĩ nói những lời này, vẻ mặt kinh hoảng, Lý Thận vừa nhấc đầu liền nhìn thấy. Nhìn nhìn con trai, lại nhìn nhìn tống nham, Lý Thận khó hiểu mà cười một chút.

            Tống Nham buông bát xuống , đi qua vỗ vỗ đầu Thần Tinh , nói: "Đúng vậy, Thần Tinh trưởng thành thì bác sĩ phải đi rồi, cũng không thể ở với hai người mãi được."

            Thần Tinh theo bản năng mà kéo ống tay áo của Tống nham , "Sẽ không, bác sĩ đừng đi."

            Tống Nham còn chưa kịp nói gì, Lý Thận đã mang một bát cháo nóng hổi đi ra, đặt ở trên bàn cơm, đối với con trai cười nói: "Thần Tinh, bác sĩ muốn đi thì con để ông ấy đi đi, dù sao con với ông ấy đâu có ước hẹn cả đời*."

*ý chỉ kết hôn

            Lời này vừa nói ra, hai người đều ngây ngẩn, bác sĩ trước hết kịp phản ứng, "Lý Thận ngươi đang nói cái gì, tôi sao có thể làm vậy với Thần Tinh, tôi đây bằng tuổi làm cha Thần Tinh đấy..."

            Lời nói chợt dừng lại khi Thần Tinh bỗng dưng ôm lấy cánh tay hắn.

            Lý thận còn nói: "Chắc hẳn bác sĩ ghét bỏ thân thể Thần Tinh , không thích nó từng bị người khác chơi qua, lại còn mang con của người khác?"

            Tống Nham cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt hàm lệ của Thần Tinh, theo bản năng mà nói: "Làm sao có khả năng, tôi sao có thể ghét bỏ!"

            Lý thận hướng bọn họ đi tới, đối với Tống Nham nói: "Tống Nham, kỳ thật tôi cũng là có tâm tư, mấy ngày qua đều cẩn thận mà suy nghĩ, Thần Tinh như vậy nếu lấy thân phận là nam thì cuộc sống sau này rất khổ cực, biết rõ thân thể của nó chỉ có mình ông, nếu ông có thể tiếp nhận nó, lấy nó làm vợ, nó sau này sống sẽ khá hơn. Khi nó sinh xong sẽ không bị mang tiếng. Nhưng dù sao Thần Tinh cũng là con tôi, tôi sẽ vì nó mà nghĩ nhiều một chút, đương nhiên, nếu ông không muốn... Tôi cũng không miễn cưỡng."

            Thần tinh buông hai tay ôm lấy bác sĩ ra, rưng rưng lệ nhìn cha, một lúc lâu mấp máy đôi môi hô một tiếng: "Cha..."

            Lý Thận nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu, "Thần Tinh, cha biết con vẫn luôn muốn làm con trai, nhưng ba cảm thấy đi con đường khác sẽ dễ sống hơn, đương nhiên ba sẽ không ép con, dù con chọn con đường nào thì cha đều sẽ ủng hộ con, ở cạnh con."

            Thần Tinh lau đi nước mắt, nhìn Tống Nham, một lúc lâu, cậu nói: "Nam cũng được, nữ cũng được, chỉ cần bác sĩ có thể ở lại..."

            Cả tâm và thân đều bị tổn thương, mấy năm nay nếu không có cha cùng bác sĩ bầu bạn, cậu căn bản sẽ không sống đến ngày hôm nay, mỗi một kỉ niệm cậu đều khắc sâu vào trong lòng, đối với cha là thân tình, còn đối với bác sĩ... Vừa nghe nói hắn muốn đi, cậu tựa như lại rơi xuống địa ngục, ám vô thiên địa.

           Cậu cẩn thận vươn tay bắt lấy vạt áo Tống Nham, nhỏ giọng mà cầu xin: "Bác sĩ... Thần Tinh xin người đừng đi... Ở lại với Thần Tinh..."

           Tống Nham vẫn luôn lặng yên  cuối cùng nhịn không được đem hài tử đáng thương ôm chặt vào trong ngực, "Thần Tinh, ngươi còn rất nhỏ, ta sợ ngươi sẽ hối hận."

            Thần Tinh trong lòng ngực của hắn dùng sức lắc đầu, "Sẽ không! Trừ ngươi ra, ta sẽ không yêu ai hết, ta chỉ muốn ngươi."

            Thần Tinh từ từ ngẩng đầu, trong mắt còn mang lệ, cậu nói: "Bác sĩ... Dù đứa bé trong bụng này không phải của người, nhưng lần sau, ta nhất định sẽ sinh con cho ngươi"

            Tống Nham không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể ôm lấy cậu, đem cằm để trên trán của cậu, nhẹ nhàng mà cọ, "Thần Tinh, yên tâm đi, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi cả đời!"

            Lý Thận đứng một bên nhìn, trong mắt bất tri bất giác cũng hàm nước mắt.

Cầu vote, cầu bình luận❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro