Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc tối là cơ hội để các vị doanh nhân mở rộng quan hệ hợp tác, vậy mà Sở Triết là người thừa kế Bạch gia, con rể Diệp gia lại không có một ai ngó ngàng, bọn họ không buông ánh mắt khinh bỉ, thì cũng là tranh thủ câu kéo Diệp Hạ Yên tách hắn ra.

Lời tố cáo ăn cắp nghiên cứu là ba tháng sau hôn lễ, kể từ đó hàng loạt lời vạch trần liên tục được đưa ra, không phân thật giả, dư luận chỉ trích nặng nề Sở Triết, còn Diệp Hạ Yên cư nhiên trở thành tiểu thư tài giỏi bị hắn dụ dỗ lợi dụng, thế mà vẫn mù quáng bao che cho chồng, đáng thương hơn đáng trách.

Sở Triết cầm ly rượu cạn đáy ra ban công, định mở điện thoại ra xem, từ phía sau có người đến gần tạt li rượu lên áo khoác của hắn.

"Thằng vong ân bội nghĩa!"

Nhìn vạt áo ướt đẫm tỏa ra mùi rượu, hàng mi như lông quạ che phủ con ngươi, hắn quay người lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên ngà ngà say:

"Chú Thanh."

"Câm miệng." Người được gọi là chú Thanh kia thấy ánh mắt đen tối của hắn thì thoáng cứng đờ, nhưng có men say, gã vẫn cố cứng miệng, "Mày chơi đủ chưa? Bạch gia sắp bị mày làm cho mất hết mặt mũi rồi! Nếu biết trước mày là dạng lừa gạt bất tài này thì có là con của anh họ, cái nhà này cũng không dám thu nhận mày!"

Gã khinh khỉnh nói:

"Thứ con rơi bấn thỉu."

Ly rượu trong tay xuất hiện vết nứt, Sở Triết không tỏ vẻ gì, lạnh nhạt mở miệng:

"Về Diệp gia, vậy có thể ly hôn sao?"

"Ai cho mày ly hôn?!" Có men say, gã nam nhân hùng hỗ tiến lên muốn túm áo hắn, nhưng lại túm hụt, Sở Triết đã tránh sang bên cạnh âm trầm nhìn gã, gã làm bộ cứng rắn nói: "Sở Triết, trừ khi mày có thế trả hết những gì mày nợ Bạch gia, vực dậy được Bạch gia, thì đừng có mơ mà ly hôn!"

"Trả nợ, vực dậy Bạch gia?" Sở Triết buông ly rượu vỡ xuống ban công, từ từ lại gần gã nam nhân: "Những việc trọng đại như vậy, Bạch gia đang nhờ cậy cả vào một đứa con hoang sao?"

"Đó là tất cả giá trị của mày! Bạch gia đã còn nhân nhượng cho mày quyền thừa kế và vị trí giám đốc!" Chú Thanh bị hơi rượu làm choáng váng, không để ý nguy hiểm tới gần: "Dù có phải quỳ liêm dưới váy con bé đó cầu giúp đỡ, mày cũng phải chiếm được lợi ích cho Bạch gia, đó là cách mày trả ơn..."

"Bạch tổng."

Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, chú Thanh thấy người đến là ai, vội vàng thu liễm lại rất nhiều, gã khom người cuống quít cười:

"Sở tổng, để ngài phải chê cười rồi, chuyện gia đình dạy dỗ con cháu..."

"Tôi không ngại." Nam nhân cao lớn anh tuấn mới đến khẽ cười, ngũ quan vẫn kinh diễm như thần, con ngươi màu hổ phách tựa sáng lên trong bóng tối, "Nhưng tôi có chút chuyện cần nói với Bạch tổng, ngài không phiền chứ?"

"A- Tất nhiên là được, xin mời ngài, tôi xin phép..." Chú Thanh vội đồng ý, trước khi đi còn quay lại lườm Sở Triết.

Sở Triết cũng lướt qua người hắn để rời đi.

"Sở Triết."

Hắn vẫn không dừng lại.

"Cảnh Phong."

Sở Triết dừng chân, nghiêng đầu nhìn nam nhân đang khẽ cười, hắn lấy khăn tay ra nhét vào túi áo Sở Triết.

"Chó sủa là chó không cắn, với những kẻ đó, cậu chỉ cần chưa đến một phút là xử lí được." Đuôi mắt dài đẹp giấu sau tròng kính toát ra ý cười, hắn nói: "Đúng chứ? Giống như lúc trước, một tay bóp gãy cổ gã..."

"Sở tổng, tôi không hiểu anh nói gì."

Khóe môi hắn hơi thu lại nụ cười.

"Quyền thừa kế và vị trí giám đốc, Bạch gia thật sự đãi ngộ cậu rất tốt." 

Sở Cận Thiên thong thả dựa người vào ban công, gió phất qua sườn mặt đẹp đẽ như tượng tạc.

"Nếu tôi không để cậu rời khỏi nhà, có lẽ cậu đã không đạt được cơ may hiện tại. Triết à, từ trước đến nay cậu vẫn luôn là người em trai tôi tự hào. Thời trung học thành tích không có vấn đề, không yêu đương, không gây rối. Đến đại học thành tích có đột phá, tôi đề cử cậu đi du học, nhưng cậu vì bạn gái mà từ chối ý tốt của tôi. Tuy lòng tốt của người anh trai này bị hiểu lầm, tôi vẫn mừng vì cậu đã tin tưởng lựa chọn bản thân, từ một sinh viên bình thường, rời khỏi nhà và thành công như bây giờ."

Sở Cận Thiên không để tâm đến ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của Sở Triết, cười mỉm nói hết: "Cậu lẽ ra nên rời đi sớm hơn."

Sở Triết xoay người muốn đi, "Sở Cận Thiên, tôi không có thời gian cùng anh ôn chuyện cũ."

"Cậu nhất định không thể dành vài phút tán gẫu với tôi à?" Sở Cận Thiên ôm tay cười, lời lẽ sắc bén hơn dao găm: "Cậu có biết để tìm Cảnh Phong cho cậu, tôi đã tiêu tốn bao nhiêu công sức tiền bạc không?"

Sở Triết nhíu mi, Sở Cận Thiên híp mắt cười.

"Tôi không tính toán với cậu, cậu rất may mắn đấy Triết, có rất nhiều người giúp đỡ cậu. Từ khi cậu tiếp quản Bạch thị, Diệp gia cũng hỗ trợ cậu rất nhiều, công lao của vợ cậu rất lớn đấy." Hắn thầm đánh giá vẻ mặt vô cảm của Sở Triết: "Vì vậy, cậu hắn phải tận tình chữa trị cho ông ta lắm, phải không? Dù gì..."

"... Đó cũng là cha vợ của cậu mà."

Sở Triết cảm thấy chán ghét nụ cười giả dối của hắn vạn phần.

Sở Cận Thiên vẫn chưa buông tha hắn: "Lâu lắm rồi tôi mới trực tiếp thấy vợ cậu. Nhìn vợ chồng cậu yêu nhau, quấn quít đi đâu cũng bên nhau như vậy, người làm anh như tôi cũng vui lây..."

"Còn anh thì sao?" Sở Triết giương lên đôi mắt đẹp đẽ đen kịt: "Hôm nay, anh không mang Sở phu nhân tới sao?"

Đòn phản công này thành công khiến nụ cười của hắn tan vỡ, trước khi rời đi Sở Triết nhìn thấy thái dương nam nhân nổi lên gân xanh, khóe mắt đỏ lên như muốn nứt ra, cho đến khi ra khỏi sảnh, Sở Triết vẫn còn thấy hắn dường như đứng trên ban công tối tăm, ánh lửa lập lòe phát ra từ đầu thuốc lá.

Sở Triết bước nhanh xuống sảnh lầu. Những lời của chú Thanh như ruồi muỗi bên tai, nhưng những lời dối trá từ Sở Cận Thiên phủ nhận mọi nỗ lực của hắn làm tâm trạng hắn dậy sóng.

Hắn không để tâm suy nghĩ của anh trai về mình, mà chỉ chợt lo lắng rằng trong mắt Sở Mặc, liệu hắn có phải là một đứa con trai vô dụng như thế không.

Trong xe, Diệp Hạ Yên đã ngồi ghế sau chờ sẵn, thấy Sở Triết thì lập tức ngồi sát qua bên ghế còn lại, Sở Triết không quan tâm đến cô mà mở điện thoại. Diệp Hạ Yên cắn cắn môi, quyết tâm nói:

"Sở Triết... Có thể không ly hôn được không?"

Kết quả đúng như đoán trước, Diệp Hạ Yên phát run đối diện tầm mắt lạnh băng chất chứa sát khí của hắn.

"Em- Tiếp tục hôn nhân với em có gì không tốt chứ?! Sở Triết, em có thể tiếp tục giúp đỡ anh như trước đây, còn Bạch gia, em có thể thuyết phục dì em..."

Sở Triết nhìn chằm chằm vào cô, ngắt lời: "Diệp Hạ Yên, đừng trở nên tham lam."

Diệp Hạ Yên ngưng thở, nhìn thấy trong con ngươi đen như hố sâu ánh lên hình ảnh sợ hãi của mình. Thế nhưng cô không cam tâm, dù cô chưa bao giờ hiểu hết hắn, cô cũng không muốn đánh mất nam nhân vừa nguy hiểm vừa hoàn mỹ này.

"Sở Triết, em--"

"..Đi xuống!"

Thấy nam nhân nhìn vào điện thoại xong sắc mặt biến đổi, ánh mắt như muốn giết người, Diệp Hạ Yên bất giác nghe theo hắn nhanh chóng xuống xe, mờ mịt nhìn xe lăn bánh đi vào bóng tối.

Bước chân vội vã xuống bậc thang, trái tim kịch liệt đập như muốn vỡ ra, cả đời này chỉ có duy nhất một người có thể khiến hắn trở nên bận tâm đến vậy.

Giống như có ánh lửa tràn ra từ mắt hắn, nhìn thấy Sở Mặc trên trán đây máu cuộn người nằm trên giường, Sở Triết suýt không kiềm được dã thú đang kêu gào trong mình mà tiến tới căn xé y.

"Sở Mặc, em muốn tự sát sao?"

Trong cơn mê mang Sở Mặc chỉ thấy da đâu đau nhói, vết thương trên đâu đau như muốn nứt ra, hơi thở lạnh băng phất qua da mặt làm lông tơ dựng đứng, ngón tay lạnh lẽo lướt từ môi đỏ rồi ấn đến yết hầu, một cái tay khác bóp chặt đầu vú y.

"Hức... Không có... Đau quá, Sở Triết.." Sở Mặc thở hổn hển muốn gỡ bàn tay đang bóp cổ và vú y ra, nhưng cơn sốt khiến y rã rời vô lực. "Phía dưới... phía dưới khó chịu quá, van cậu... mở nó ra..."

Lúc này Sở Triết mới để ý đến hạ thân lầy lội của y. Hôm nay như mọi buổi sáng y lại bị cắm tỉnh, hai nhục huyệt đều bị đổ đầy tinh dịch rồi bị bịt lại, khi bị chịch dương vật sẽ cương nhưng không thể bắn, rồi lại bị đạp cho mềm, chịu đựng niệu đạo bị nong ra bởi que niệu đạo và bị khóa trong lông, sau đó hai huyệt trước sau bị nhét vào dương vật giả, cuối cùng là bị xích vào giường chờ hắn trở về mới được giải thoát.

Nhưng vấn đề là đêm qua y lỡ uống quá nhiều nước, hôm nay nghẹn một bụng nước tiểu, dương vật nhỏ bị dương vật giả chịch cho nửa cương, y tưởng đi tiểu, nhưng dương vật cương thì không thể tiểu. Dương vật bị lồng sắt kẹp sắp hỏng rồi, Sở Mặc đành cắn răng véo cho nó mềm xuống, đau đến mức y co người nửa ngày, sau đó lại cay đắng phát hiện không lấy que niệu đạo ra thì không thể đi tiểu.

"Muốn... muốn đi tiểu.. Van cậu..." Sở Mặc cọ xát hạ thân cả ngày, hiện tại nó ướt đẫm bất kham, nữ huyệt đỏ tươi sưng lên, hai bên mép thịt đầy đặn như màn thầu ướt nhẹp, từ khe huyệt thấp thoáng thấy để dương vật giả màu đen đã mạnh mẽ chơi y đến chết đi sống lại cả ngày.

Hắn quyết định trước hết xử lý vết thương trên đầu rồi trừng phạt y sau. Hắn tìm dụng cụ y tế sơ cứu cho y, Sở Mặc dựa vào ngực hắn mơ mơ màng màng, y cảm thấy nóng quá, vì vậy vô thức dụi vào ngực nam nhân tìm kiếm mát lạnh, tham lam hít lấy hương vị của hắn, xen lần mùi rượu khiến y càng mê mang, giống như thứ y đã đánh mất trong ác mộng cuối cùng đã tìm lại được.

"Sở Triết... Triết..." Sở Mặc khẽ rên rí, tiếng gọi tên hắn khàn khàn ngọt ngào như gãi vào lòng Sở Triết, yết hầu khô rát, hắn vội túm tóc y kéo lên hôn môi, bàn tay bẻ ra cặp mông tròn trịa, ngón tay nhợt nhạt đâm thọc lỗ đít sưng đỏ.

"Không muốn... Ưm..." Sở Mặc bị hôn đến thở không nổi, cơn sốt làm y nghẹt mũi, y vô lực giãy giụa, lập tức bị đè lên giường chịu đựng lưỡi hôn điên cuồng, thấy vật cương cứng nóng hổi đang cọ lên kẽ mông, y sợ muốn chết đẩy vai hắn, "Không cần... Đừng làm, tôi muốn đi tiểu trước... Ưm!"

"Cắm vào rồi tiểu sau."

Sở Triết thèm khát môi y đến điên rồi, hắn ngậm môi y ra sức mút cho nó sưng lên, quy đầu to như quả trứng ngỗng cọ xát lỗ đít đang sợ hãi co rút, để có thế một đường cắm vào sâu nhất trong y, hắn đợi khi tiểu huyệt hơi hé ra liền đâm quy đầu vào, cưỡng ép tiểu huyệt còn nhét đồ chơi tiếp nhận hắn. Đường đi chật hẹp tức khắc bị nhét đầy, hai căn dương vật cực lớn như muốn đâm mở ổ bụng, đánh vào bàng quang, Sở Mặc thống khổ ôm bụng, y vừa đau vừa sợ hãi ôm cổ hắn khẩn cầu.

"Sở Triết, Triết... Van cậu... Tha tôi..."

Sở Triết từ mặt y hôn đến cần cổ, rồi cắn lên đầu vú đỏ tươi. Hắn bế đứng y lên, dương vật cắm rút trong hậu huyệt, đâm sâu vào tràng đạo, để lỗ đít y bọc côn thịt của hắn, theo từng bước đi phập phồng mà bị xỏ xuyên, thắng đến trước bồn cầu còn bị địt đến khóc run.

Đai trinh tiết vẫn không bị cởi bỏ, nó siết lấy côn thịt, trước sau tê dại khiến Sở Mặc đau đến toàn thân phát run. Sau đó Sở Triết đột ngột rút ra côn thịt từ cơ thể y, theo thứ thô to đó rút ra, vách tường yếu ớt đã bị cọ xát đổ máu, hậu huyệt bị chịch không khép được đóng mở nhả tinh dịch, giống như đóa hoa bị làm chín chảy mật dịch.

Đương khi Sở Mặc còn mờ mịt, nam nhân lại đè y ôm lên tường, dương căn cương cứng một lần nữa đút vào khiến y không cách nào thừa nhận, lần này nó đâm thẳng lên bàng quang căng trướng của y.

"Sở Triết... A-a... Tôi muốn đi tiểu... Tháo nó ra..."

Sở Triết bỏ ngoài tai lời van xin, bàn tay mò đến âm hộ, tách hai mảnh âm thần ra tìm đến niệu đạo nho nhỏ chưa bị sử dụng bao giờ, ngón tay gãi lên lỗ nhỏ, nó như đóa hoa e thẹn co rút ngậm lấy đầu ngón tay hắn.

"A!!" Sở Mặc đột nhiên dùng hết sức giãy giụa, đầu bị hắn tóm lấy đè lên tường, máu từ vết thương chảy xuống ướt mi, y run lẩy bấy van xin: "Không, không muốn... Đừng dùng nơi đó... A!"

Côn thịt chợt đâm mạnh vào tràng đạo, eo bị gắt gao nắm, tiếp theo dương vật liền cuồng bạo đâm thọc, Sở Mặc đang sốt không thể chịu nổi hành vi tình dục kịch liệt như vậy, lỗ đít còn bị xâm phạm càng sâu càng mạnh, trên mặt y bỗng hiện lên biểu tình muốn nôn mửa.

Sở Triết mải moi đào niệu đạo nữ huyệt nên không để ý, dương vật ngâm trong nhục huyệt nhiệt độ cao khiến hắn thoải mái không chịu được, cứ muốn mãi mãi cắm dương vật trong lỗ đít y cũng được, hắn cắn tai y khẽ nói:

"Dùng nơi này tiểu đi. Tôi muốn xem."

Sở Mặc khóc run lắc đầu.

"Vậy đừng bao giờ tiểu nữa."

Hắn không vui, liền cầm que niệu đạo đâm rút trong niệu đạo y như cắm huyệt, nước tiểu sắp trào ra bị đẩy trở về, bàng quang căng tràn còn bị dương vật phía sau đâm không ngừng, Sở Mặc sắp phát điên rồi.

"Tôi làm! Tôi làm! A- tha cho tôi..."

Sở Triết nghe thế liền bế y xuống ngồi lên đùi hắn, tư thế này khiến y cảm giác như mông đang ngồi trên hai cây sắt nóng hối, nữ huyệt bị mò đã chảy đầy dâm thủy, hai mảnh âm thần bị ngón tay tách ra.

"A- A- Không, chậm một chút... Không nhịn được...!"

Thái dương Sở Triết lấm tấm mồ hôi, hắn hôn vết thương trên trán Sở Mặc: "Tiểu ra đi."

Thanh âm gợi cảm khàn khàn như chú ngữ làm y rùng mình, trong phút chốc không khống chế được, nước tiểu tìm thấy đường ra duy nhất tí tách chảy ra từ niệu đạo trên âm huyệt, lỗ nhỏ lần đầu tiên được khai thông, khoái cảm xa lạ kéo theo xấu hổ nhục nhã tột cùng.

Người phía sau nhìn thấy y tiếu bằng nữ huyệt đột nhiên phát cuồng, cầm lấy eo y phát lực tiến vào rút ra, y nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của dã thú bên tai, y chỉ muốn mình bị điếc càng tốt, không cần nghe tiếng bạch bạch giao cấu và tiếng nước róc rách từ hạ thân.

Ở một tiếng rên rỉ nghẹn khuất, Sở Mặc thoáng cái yếu đuối ngã vào lồng ngực hắn, nhưng nam nhân cũng không trì hoãn xâm phạm y, thấy y bất tỉnh liền đè y xuống giữa bãi nước tiểu, tiếp tục mãnh liệt rong ruổi trong cơ thế y.

Phòng tắm truyền đến âm thanh làm tình rất lâu, cuối cùng hắn đè eo y trên cự vật chính mình, để tử cung của y tiếp nhận tinh dịch hắn phóng thích, còn dư tinh thì bắn lên niệu đạo vừa mới tiểu ra, mã mắt cọ cọ lỗ nhỏ ướt đẫm, thậm chí hắn còn nghĩ nếu có thế bắn tinh dịch vào niệu đạo của y thì càng tốt.

Có lẽ lần sau hắn sẽ cấn thận nghiên cứu.

Sau đó Sở Triết bế y ngồi vào bồn tắm xả nước nóng tẩy rửa. Hắn ngồi bên bồn tắm chăm chú nhìn dung mạo thanh tú tái nhợt, nhịn không được lại nhổm lên hôn môi y, bàn tay hung hăng xoa vú, để lại dấu vết xanh tím. Ánh mắt hắn lạnh nhạt khi nhìn y thì bùng lên lửa nóng.

Y đã mơ thấy cái gì?

Là quá khứ của chúng ta sao?

Dù nó đau đến thế, em vẫn muốn nhớ lại sao?

Từ rất lâu trước đây, hắn đã chứng kiến y mỗi ngày bị quá khứ dằn vặt, cho nên hắn đã quyết tâm phải xóa sạch những nỗi đau đó cho y.

Vì vậy, hắn sẽ không cho phép y nhớ lại.

Sở Triết từ phòng ngủ mang theo xiềng xích tròng lên chân tay y, mỗi giờ mỗi khắc, chỉ khi nhìn thấy y cả người mang xiềng xích hắn mới yên tâm. Y không phải là Sở phu nhân, cũng không hề là cha của bọn hắn, y chỉ là nô lệ của riêng mình hắn, bị hắn khóa lại ở đây, không cần bị những dối trá ác ý bên ngoài vấy bẩn.

Y chỉ cần ngoan ngoãn yêu hắn là được.

Còn những kẻ ngoài kia sớm muộn cũng sẽ trả giá.

Cảm xúc vặn vẹo lại lan tràn, Sở Triết không hề giữ lại mà phát tiết lên người yêu đang bất tỉnh, thẳng đến hai đầu vú y chảy máu hắn mới nhớ tới việc cần làm, hắn liền đi tìm một que thử, dùng lên phần nước tiểu ban nãy rồi kiên nhẫn chờ.

Nhìn thấy vạch đỏ hiện lên, mí mắt Sở Triết co giật, nỗi kinh hỉ quá đỗi khiến hắn không nhịn được cười một tiếng, vớt lấy người nằm trong bồn tắm ôm vào lòng hôn lên khắp khuôn mặt.

Sở Mặc không biết lại mơ thấy gì mà biểu tình vô cùng khổ sở, y thấp giọng nghẹn ngào:

"Xin lỗi, Triết... Thực xin lỗi..."

"Tha lỗi cho cha..."

"Không cần xin lỗi." Sở Triết chặn môi y bằng nụ hôn, đôi mắt chất đầy tình yêu điên cuồng.

Em đã cho tôi món quà tuyệt vời nhất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro