Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ha.

Tôi hít một hơi thật sâu. Không khí ban đêm lạnh đến mức khiến tay tôi nổi da gà, nhưng tôi lại không muốn đi vào lấy áo khoác. Dù đã đi quanh cái sân rộng trước mặt này một vòng rồi, nhưng tôi vẫn chưa dám trở vào nhà mà chỉ đi lanh quanh bên ngoài. Nếu muốn hỏi nguyên nhân tại sao? Ừm, thì bởi vì Keith đang làm tình với người mới ở bên trong.

Tôi cẩn thận ngửi ngửi, đúng như đã nghĩ, xung quanh nơi này tràn ngập pheromone. Nếu bên ngoài còn nghe được mùi pheromone thì khỏi phải nói ở bên trong kia nồng đến mức nào, chắc hẳn tôi sẽ không chịu đựng nỗi.

Tôi sợ phải bước vào nơi như thế.

"Yeon Woo, cậu vẫn còn ở đây sao?" Charles thấy tôi liền hỏi.

Tôi do dự một chút rồi gật gật đầu.

"Có lẽ sắp xong rồi. Cậu không lạnh sao? Có cần tôi lấy thêm áo hay đồ uống nóng cho cậu không?"

"A, cảm ơn. Nhờ bác lấy giùm cháu áo khoác."

Charles gật gật đầu "Tôi đi lấy ngay đây."

Bác ấy nhanh như một cơn gió liền đi mất. Tôi đứng xoa xoa cánh tay chờ đợi. Bây giờ đã mấy giờ rồi?

Tôi vô thức nhìn chằm chằm vào cổ tay không có gì, cay đắng dời mắt đi chỗ khác. Keith lúc thì sẽ gọi người đến khách sạn, lúc thì làm ở nhà. Tuy rằng không theo quy luật, nhưng khoảng cách giữa mỗi lần chưa từng quá ba ngày. Lần này càng hơn như vậy, một tuần nay ngày nào Keith cũng dẫn người về nhà. Bởi vì đã lường trước tình huống thế này nên tôi cũng không quá bất ngờ. Chỉ là nhìn những người phụ nữ kia ôm cánh tay hắn quanh minh chính đại đi vào phòng ngủ, tôi không tránh khỏi có chút đau lòng.

Mấy lần đầu tôi còn giả vờ đi ngủ sớm, trời vừa tối là ngay lập tức vào phòng, mà trong không khí ngập tràn pheromone, dù không nhìn thấy nhưng tôi vẫn có thể biết được chuyện gì đang diễn ra, thế nên hiện tại không thể làm gì khác ngoài đi lang thang ở ngoài nhà. Trong lòng đau như cắt, thân thể lại không tự chủ đáp lại sự dẫn dắt của pheromone trong không khí.

Lạnh quá...

Tôi run rẩy co hai vai lại. Đã bao lâu rồi? Theo tôi đoán thì có lẽ đã ba tiếng trôi qua rồi, nhưng tôi biết, chắc chắn phải còn lâu hơn thế.

Keith chưa bao giờ ngủ cùng bạn tình, nói cách khác, bọn họ chỉ làm tình. Đây là điều đầu tiên tôi biết được khi chuyển tới dinh thự. Vậy nên mỗi lần hắn ta làm với bạn tình trong khách sạn, tôi đều phải ở trên xe chờ ít nhất ba tiếng. Mặc dù thỉnh thoảng hắn cũng đưa tôi về rồi mới tới khách sạn, nhưng gần sáng thì vẫn nghe thấy tiếng xe của hắn từ khách sạn trở về.

... Sắp xong rồi nhỉ?

Vừa nãy cô nàng đến sớm hơn giờ hẹn làm tôi cuống quít đi ra ngoài quên cả đồng hồ. Tệ hơn là... Tôi cũng để quên điện thoại luôn. Tôi tâm tình phức tạp nhìn căn nhà.

Lúc tôi hoảng hốt chạy ra ngoài, tôi tình cờ nghe được tiếng rên rỉ gợi tình của phụ nữ truyền ra từ cửa sổ để mở ở phòng Keith. Trong hàng loạt tiếng rên rỉ lẫn tiếng thở gấp dồn dập, tôi vội vã chạy khỏi nhà. Tôi cứ lang thang không mục đích, đến tận bây giờ mới quay trở lại. Nhưng những tiếng rên rỉ này hành tôi cực kì khó chịu.

Càng làm tôi đau lòng hơn là, lần này Keith qua lại với Naomi lâu hơn so với những người trước. Đã qua mốc thời gian thay người, nhưng Keith chưa có ý định tìm đối tượng mới.

Có lẽ Keith rất hài lòng với cô nàng.

Chỉ nghĩ vậy thôi đã khiến tim tôi quặn thắt.

Loanh quanh một lúc lâu sau, tôi không còn nghe tiếng rên rỉ thở gấp kia nữa. Ngôi biệt thự to lớn bỗng im ắng lạ thường.

Cạch, sau lưng truyền đến tiếng cửa mở. Tôi tưởng Charles đem áo khoác đến cho tôi, nhưng không phải, giọng nói vang lên khiến tôi nhận ra người đó là Naomi.

"Chúa tôi."

Vừa nhìn thấy tôi, cô nàng liền ngạc nhiên hô lên một tiếng. Với dáng người thon thả, Naomi mặc một chiếc váy mỏng tang để lộ khuôn ngực đầy đặn trắng nõn. Chậm rãi dùng móng tay sửa lại dây áo bị trượt xuống vai rồi uyển chuyển đi tới gần tôi.

"Anh là thư kí của Pittman nhỉ? Đúng lúc ghê, ông quản gia đâu nhỉ? Bác ấy nói xong việc rồi thì sẽ đưa tôi về."

"...Chắc bác ấy đang đến, hai người xong việc rồi đúng không?"

Là một câu hỏi không cần trả lời. Trên người cô nàng nồng nặc pheromone. Naomi là Beta, vậy nên pheromone trên người cô nàng đều là của Keith.

Trong phút chốc tôi liền cảm thấy ghen tị, tôi vội vàng cúi đầu để che giấu vẻ mặt của mình. Cô nàng như không có chuyện gì xảy ra mà rút một điếu thuốc bên trong túi xách ra rồi ngậm lên miệng.

"Phù..." Cô nàng thở ra một làn khói dài.

"Anh là Omega à? Anh cũng từng ngủ với Pittman?"

Có thể nghe ra trong giọng nói của cô ấy sự mệt mỏi sau khi trải qua tình dục.

"À không... Ngài Pittman không ngủ với đàn ông."

Thần kì là tôi có thể nghe được giọng nói của mình khá bình tĩnh. Naomi ngạc nhiên nhìn tôi. Rõ ràng là cô ấy không nhìn ra được tâm tư của tôi.

"Thật à? Dù anh là Omega?"

Tôi khô khan lặp lại.

"Vâng, ngài ấy không làm tình với đàn ông."

Cô nàng huýt sáo, lại nhả ra một làn khói lớn.

"Ôi, đáng thương thật. Một người đàn ông biết làm tình như vậy mà anh lại không có cơ hội thử."

Biểu cảm thể hiện trên mặt Naomi vừa tự mãn cũng vừa tràn ngập thương cảm. Trong lòng tôi cùng lúc dâng lên sự tò mò và ghê tởm.

Tôi nhỏ giọng nói: "Vậy à?" Nhưng cô nàng không đáp lại.

"Nếu không phải có thỏa thuận, thì thật sự... Mà nghe nói Annabelle trộm tinh trùng của Keith đúng không? Tôi có thể hiểu được." Cô nàng nói "Là tôi thì tôi cũng muốn nhân bản một người như vậy. Nếu có thể thì lúc chúng tôi ngủ với nhau, tôi sẽ chụp ảnh thứ đó to bự của anh ta rồi làm một con ciu giả y hệt, haha... Mà làm sao cô ta lấy được ha? Nếu tôi hỏi cô ta bí quyết thì có bị ăn tát không nhỉ?"

Ngay sau khi xong việc thì Naomi liền bị đuổi đi nên cô nàng tiếc nuối là chuyện bình thường. Nhìn Naomi ngẩn ngơ như đang nhớ lại gì đó, tôi đột nhiên không biết nên nói gì. Tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần "cảm nghĩ sau khi làm tình" của mấy cô nàng từng ngủ cùng Keith, tôi cố gắng không quan tâm, nghe vào tai này đi ra tai kia, hoặc là nhanh chóng lảng chuyện khác, nhưng lần này lại không để ngoài tai được.

Naomi không biết tôi đang nghĩ gì, chỉ lộ ra vẻ tiếc nuối rồi lắc đầu.

"Dù là sex toy tốt nhất cũng không có kỹ năng đỉnh như vậy đâu. Chia tay thì chia tay, ít nhất tôi sẽ hưởng thụ cho đến lúc đó."

Tôi ngơ ra nhìn gò má tinh xảo của cô ấy. Nữ diễn viên được ca ngợi là nóng bỏng nhất đối với cánh mày râu, là người đầu tiên không lộ ra vẻ mặt quá si mê khi nói về Keith. Trái lại còn có vẻ rất ngạo mạn.

Thực tế thì cô ấy đã kiêu ngạo cười nói "Vậy à? Tuyệt thế sao. Tôi cũng tò mò là anh ta đỉnh thế nào đó."

Buổi tối hôm đó, cô nàng gặp Keith ở khách sạn, từ ngày hôm đó trở đi, cô ấy vẫn thường xuyên liên lạc với phòng thư kí để hỏi thời gian gặp mặt tiếp theo. Vì đối tượng của Keith ai cũng như thế này nên tôi chẳng nghĩ nhiều.

Vậy mà bây giờ chẳng kịp nghĩ, tôi cũng đã biết lí do...

Tôi không biết nên phản ứng lại thế nào nên không dám nói gì. Thật lòng mà nói thì tôi tất tò mò mà dù sao thì cả đời này tôi cũng chẳng có cơ hội được biết đến. Thế nhưng sau khi nghe cô nàng nói, tôi càng cảm thấy bản thân mình thảm hại. So với lòng hiếu kì thì thà tôi chọn lòng tự trọng của bản thân còn hơn.

"Hài lòng là tốt rồi."

"Hài lòng?"

Naomi thở ra một làn khói, cười hỏi "Tôi có hài lòng không?"

"Cũng đúng, anh chưa từng thấy mà, cho nên mới có thể bình tĩnh nói như thế. Keith là người làm tình giỏi nhất trong số đàn ông mà tôi từng ngủ cùng đấy. Trời ạ, sao anh ta hoàn hảo đến thế. Tiếc ghê, nếu sau này phải chia tay, tôi chắc chắn sẽ khóc lóc quấn lấy anh ta."

Rốt cuộc chừng nào Charles mới chịu đến vậy?

Tôi có hơi nóng lòng trả lời cô nàng:

"Khi cô muốn quấn lấy ngài ấy thì tôi hi vọng cô đừng đánh hay làm gì tôi."

"Tôi đánh anh á?!"

Cô nàng nâng cao giọng vì ngạc nhiên làm tôi giật mình. Thấy Naomi mở to mắt nhìn tôi, tôi chỉ có thể "Ha" một tiếng thở dài, thẳng thắn giải đáp:

"Có không ít phụ nữ cảm thấy cực kì thất vọng và không chấp nhận được việc chia tay, dù cho ngài Pittman đã tặng cho biết bao nhiêu đồ có giá trị cũng không thể khiến họ hài lòng."

Tôi dừng lại, không muốn nói rõ tường tận chuyện này. Naomi nheo mắt. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì nên cũng im lặng. Naomi hít một hơi thuốc lá rồi nói:

"Mấy ả ta thấy anh hiền nên mới dám làm thế, chứ có dám ngang ngược với ngài Pittman như thế không? Anh cũng vất vả quá rồi."

Naomi cười nhạt, chầm chậm nhả ra vòng khói.

"Tôi cũng không dám chắc, không ai nói trước được chuyện gì có thể xảy ra đúng không?"

Nói như vậy thì ý là, vì tôi làm công việc vậy nên cứ ngoan ngoãn chờ bị đánh đi. Tôi không nói gì nữa. Naomi đột nhiên mở miệng nói:

"Có thể đổi đánh thành chạm không?"

"Hả?"

Trong giây lát tôi còn nghĩ mình nghe lầm, hoang mang chớp chớp mắt. Naomi cười nói:

"Omega cũng không được ngủ với phụ nữ à? Chỉ là không thể sinh con thôi mà. Nếu anh muốn hưởng thụ thì cứ tìm tôi."

Cô nàng cười cười.

Tôi nhất thời cả kinh đến mức không nói nên lời. Tuy tôi biết kinh nghiệm cô nàng rất là phong phú nhưng không ngờ là tôi cũng có thể lọt vào danh sách được lựa chọn của cô ấy. Đương nhiên sau đó cô nàng liền khẳng định là ý cô nàng không thật sự là thế.

"Đáng yêu ghê, nhìn anh dễ thương giống thằng con trai của tôi vậy."

"Cô có con trai ư?"

Naomi có con trai á? Mặc dù biết cô nàng kết hôn hai lần rồi, nhưng hiện giờ thì đang độc thân, chưa từng nghe nói cô nàng có con trai, mỗi lần đến thăm cũng chỉ thấy cô nàng và người hầu... Tôi hoài nghi nhìn cô nàng.

"... Chẳng lẽ cô đang nói về con chó cưng cô nuôi trong sân sao?"

"Đúng rồi, là Mickey!"

Tôi bất giác không không chế được biểu cảm của mình. Trời đất, không ngờ lại có người nói tôi giống như một chú chó cưng. Naomi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của tôi thì giống như cảm thấy rất thú vị, liền bật cười khanh khách.

"Thật sự rất giống đó. Mickey giận tôi thì cũng bày ra vẻ mặt này. Anh nhìn xem, dễ thương lắm phải không?" Naomi tận tình lục tìm bức ảnh muốn cho tôi xem.

Đương nhiên là tôi từ chối.

"Được rồi. Tôi xin lỗi, tôi không muốn xem."

Lúc tôi đang muốn đi tìm Charles thì Naomi đột nhiên lảo đảo, tôi theo phản xạ bắt lấy cánh tay cô nàng.

Pheromone trên người cô nàng lập tức tràn vào phổi. Tôi vội vàng ngừng thở, trái tim trong lồng ngực không thể khống chế thình thịch đập loạn, cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm. Tôi miễn cưỡng bình tĩnh lại để đỡ Naomi. Đôi mắt đang nhìn tôi của Naomi hơi mơ hồ.

Tôi bỗng ý thức tính chất nghiêm trọng của tình huống này, Naomi bị pheromone của Keith ảnh hưởng. Nồng độ pheromone cao thế này, cho dù là Beta cũng sẽ bị ảnh hưởng một ít.

Cả tôi cũng vậy.

Vì là Beta nên ban đầu sẽ không thấy gì, nhưng sau một lúc, các dấu hiệu mới từ từ xuất hiện. Chẳng phải vì như vậy tôi mới bị biến thành Omega sao? Lúc mới ra khỏi nhà thì không sao, chắc cô nàng hít quá nhiều pheromone. Tôi chợt cảm thấy chua xót, tôi nắm chặt cánh tay của Naomi, đau đớn khiến cô nàng tỉnh táo được đôi chút. Cô nàng nhăn mày.

"Tác dụng phụ của phermone thôi, cô về nhà muốn đi ngủ thì phải tắm rửa trước, biết không? Uống cái này đi, là thuốc ức chế của Omega, uống vào thì sẽ đỡ hơn."

Tôi cười cay đắng. Naomi đang nhìn chằm chằm vào tôi bỗng nháy mắt một cái.

"Chó con thật tốt bụng nha."

Tiếp theo thì xảy ra một chuyện không ngờ tới. Naomi bất ngờ sờ mặt tôi rồi sau đó hôn lên một cái.

Tôi còn chẳng kịp né, hai môi cứ vậy chạm vào nhau. Chuyện này chắc chắn là tai nạn! Trong phúc chốc tôi ngơ ra tại chỗ, quên luôn cả phản ứng lại. Đôi môi mềm mại của Naomi ấn mạnh vào môi tôi, sau đó cô nàng vươn đầu lưỡi ra.

Cảm giác ướt át trên môi lam tôi bừng tỉnh. Tôi cuống quít đẩy cô nàng ra, hô lên.

"Cô làm gì vậy? Tỉnh táo lại đi!"

"Hahaha."

Cô nàng cười lớn. Còn tôi một chút cũng chẳng cười nổi, chỉ có thể vội vàng lau môi. Đúng lúc này Charles thì đi ra.

"Charles!"

Chưa có lúc nào tôi thấy được Charles mà mừng như lúc này. Charles đang cầm áo khoác của tôi rất nhanh thấy được Naomi, lập tức đi thẳng đến chỗ cô nàng.

"Tôi sẽ đưa cô Naomi về ngay. Yeonwoo, cậu vào nhà trước đi."

Bác ấy đưa chiếc áo khoác trên tay cho tôi, sau đó chuẩn bị đưa Naomi về nhà.

"Ừm..." Tôi vội vàng nói với Charles "Hình như cô ấy bị ảnh hưởng bởi pheromone, thuốc..."

Charles như thường lệ máy móc trả lời:

"Đây là chuyện thường xảy ra. Đừng lo lắng."

Thấy phản ứng bình tĩnh của bác quản gia, tôi chợt cảm thấy lời dặn của mình là dư thừa, có chút xấu hổ. Thế nhưng Naomi hoàn toàn không nhận ra được tình huống hiện tại.

"Hẹn gặp lại nha chó con~" Naomi hướng tôi mà hôn gió.

Tôi không nói gì, chỉ đứng đó nhìn Charles đưa Naomi đi. Chợt cảm thấy ớn lạnh. Không hiểu vì sao tôi lại ngẩng đầu lên, sau đó giật mình trong giây lát.

Keith đang dựa vào lan can ban công hút thuốc, còn cúi đầu nhìn tôi. Tôi ngước nhìn hắn, trái tim bất chợt trùng xuống.

Cả tôi và Keith đều không nói lời nào, cứ như vậy nhìn nhau. Hắn đứng ở đó từ khi nào? Đã nhìn bao lâu rồi? Tại sao lại nhìn tôi như thế?

... Hiện tại hắn ta đang suy nghĩ gì thế?

Tôi muốn biết nhưng lại không có gan hỏi. Áo sơ mi của hắn để mở hai cúc trên, tóc tai hơi bù xù, nhìn qua trông có vẻ u buồn hơn bao giờ hết. Keith như vậy làm tôi cảm thấy xa lạ, nhưng đồng thời cũng khiến tôi không kìm chế được mà mê muội.

Làn gió mát thổi qua bầu trời đêm hiu quạnh. Tôi phải đưa tay giữ lại mái tóc vì gió mà tán loạn, nhưng vẫn chần chừ đứng đó.

Keith vẫn đứng đó.

"Phù..." Hắn thở ra một hơi khói thật dài. Làn khói mỏng thẳng tắp cắt ngang bầu trời đêm tĩnh lặng rồi nhanh chóng tan biến. Keith tựa hồ hơi cau mày. Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, không biết hắn đang nghĩ gì.

Keith quay người.

Tôi nhìn hắn rời đi, trở vào phòng ngủ, dần biết mất khỏi tầm mắt của mình.

Trái tim lạnh lẽo mơ hồ sinh ra một cơn đau đến tê dại.

Chỉ còn một mình tôi, bị bỏ lại một mình trong sân vườn rộng vắng không một bóng người.

* * *

"... Tôi sẽ báo cáo lịch của hôm nay, đầu tiên sẽ liên hệ với đạo diễn để xác nhận tiến độ. Buổi trưa hôm nay không có hẹn nhưng phải gặp luật sư lúc ba giờ. Cô ấy sẽ đem bản in hợp đồng đã kí với ngài Chase Miller đến. Cuối cùng là ngài Grayson Miller để lại lời nhắn rằng hãy gọi lại cho ngài ấy."

Trên đường đến công ty, Keith không nói gì nghe tôi khô khan báo cáo lại một lịch trình vô vị. Tôi dùng giọng máy móc như mọi ngày đọc xong bản lịch trình. Nếu có Grayson Miller ngồi cạnh? Chắn chắn anh ta sẽ thẳng thừng nói: "Chán quá, cậu định thôi miên tôi đấy à?" Đương nhiên Keith sẽ không làm thế, hắn chỉ hút thuốc, mắt vẫn luôn nhìn phía trước. Tôi đọc xong thì ngồi chờ Keith trả lời lại.

Keith không khác gì với mọi ngày, cái cảnh ngày trước hắn dựa vào ban công hút thuốc giống như một giấc mơ. Có lẽ đối với hắn chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Hắn chẳng qua là tình cờ nhìn xuống ngay đúng lúc tôi nhìn lên mà thôi...

Nhưng sự kì vọng hão huyền của tôi lại tự cho là nó có ý nghĩa.

Tôi cười khổ, nhanh chóng quay sang nhìn biểu cảm của Keith, mà Keith vẫn như cũ làm ra biểu cảm thờ ơ.

Keith không biết vừa rồi tôi mới thất thần. Tôi yên tâm thả lỏng, trong lòng chua xót.

Vậy nên có vẻ như...

Tôi nghĩ đến thuốc trong tủ thuốc sáng nay có vẻ đã vơi bớt thuốc. Tôi nhớ tới lời Charles nói nên lấy điện thoại ra tính nhắn tin cho bác ấy. Nếu như tôi không có thời gian đến tiệm thuốc thì đành nhờ bác ấy mua giùm vậy. Muốn tốc độ hồi phục ổn định thì tốt hơn hết là cứ dự trữ thuốc, càng nhiều càng tốt.

Còn phải lấy hành lí nữa.

Mất kha khá thời gian so với tôi nghĩ. Trước đây mấy vật dụng cần thiết đều là Charles chuẩn bị, kể cả âu phục mặc đi làm cũng vậy. Mặc dù có chỉ thị của Keith nhưng tôi không thoải mái lắm. Nếu như tình trạng tốt hơn chút, vẫn là tự mình đi mua sắm đồ thì tốt hơn, tôi không muốn phiền phức người khác.

Nếu tình hình tốt hơn, có thể tôi sẽ về nhà sống nhỉ?

Ý nghĩ bất chợt xuất hiện đó nhanh chóng bị tôi gạt đi. Cứ tập trung vào những chuyện trước mắt đã. Keith đột nhiên hỏi:

"Grayson nói gì?"

Tôi nhanh nhẹn gửi cho Charles một tin nhắn ngắn rồi cất lại điện thoại vào túi.

"Không có nội dung, chỉ yêu cầu ngài gọi lại cho ngài ấy."

Keith nhíu nhíu mày không nói gì. Hắn ta vốn dĩ không phải kiểu người nói nhiều, hiện tại lại càng kiệm lời. Sáng nào tôi cũng ngồi trên xe với hắn, nhàm chán đọc báo cáo, lâu như vậy rồi nhưng tôi vẫn chưa quen được với sự im lặng này, lúc nào cũng cảm thấy bực mình.

"... Gọi cho Chase Miller."

"Vâng ngài Pittman." Tôi lập tức đáp lại.

Keith hút một hơi cuối, sau đó dập thuốc vào gạt tàn.

"Đổi diễn viên, thay Sebastian và để cậu ta đóng vai Crowe."

"Gì cơ?"

Tôi kinh ngạc hỏi một câu, sau đó hoảng hốt ngậm miệng.

"... Nhưng đây không phải vai chính."

Keith không nói gì, chỉ là nhàn nhạt liếc tôi một cái. Tôi lập tức nói:

"Đã biết, còn nam chính thì sao?"

"Tìm người khác phù hợp hơn."

"Vâng, tôi hiểu rồi." Tôi nhanh chóng ghi chép lại.

Chase Miller.

Tôi bỗng nhớ đến khuôn mặt của anh ta. Ở thời điểm hiện tại, anh ta là diễn viên được yêu thích nhất ở Hollywood, cũng là con trai thứ 3 của nhà Miller, là một Alpha thống trị cực đặc biệt với đôi mắt tím và màu tóc vàng.

"Anh ta mà nhuộm tóc đen." Tôi lẩm bẩm "Chắc là cũng rất hợp."

Một sự im lặng lúng túng bao trùm trong xe. Keith yên lặng ngồi xem văn kiện. Tôi có hơi xấu hổ nên vội xác nhận lại lịch trình đã được sắp xếp, dùng bút ghi lại những hạng mục công việc quan trọng, không cần suy nghĩ liền nói:

"Buổi tối ngài có sắp xếp gì không? Có cần mời cô Naomi Parker đến khách sạn không?"

Keith vẫn không trả lời. Tôi chờ một hồi thì ngẩng đầu lên, hỏi cái người đang chìm vào trầm tư kia một lần nữa.

"Ngài Pittman, có cần gọi cô Parker đến khách sạn không ạ?"

"Cậu nói cái gì?" Hắn quay sang nhìn tôi.

Tôi nhận ra nãy giờ Keith không hề nghe tôi nói cái gì. Cùng lúc đó, không hề báo trước, tầm mắt của tôi và hắn chạm nhau.

Tim tôi đột nhiên chìm xuống rồi đập thình thịch như điên. Dù có nín thở thì cũng không tránh được ánh mắt của Keith.

Không gian rộng rãi trong xe thoáng chốc như bị thu hẹp lại. Hẹp đến mức làm tôi thấy khó thở. Tôi chậm chạp hít lấy từng ngụm khí, tầm mắt cứ dính chặt vào Keith, thậm chí không chớp mắt một cái. Keith bình tĩnh nhìn tôi như vậy. Nhìn từ mắt đến môi, rồi tầm mắt của hắn cố định ở trên môi của tôi. Tôi nhất thời không nhịn được, bất giác lè lưỡi liếm liếm vết thương đã lành đi không ít kia. Môi hơi đau lại tê dại, giống như bị ánh mắt của Keith thiêu đốt.

Keith đột nhiên âm trầm nhíu mày. Hắn hé miệng như muốn nói gì đó.

"Cậu nói..."

Tôi khẩn trương đến mức tất cả các giác quan dồn lại tập trung vào thính giác, ngay cả hơi thở trầm trầm của Keith đều có thể nghe rõ ràng, toàn thân trở nên căng thẳng.

Thế nhưng Keith không nói hết câu, hắn chỉ là cau mày nhìn tôi. Tôi chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.

Keith dường như không nghĩ đến việc nói tiếp. Tôi không chớp mắt nhìn hắn đưa tay ra, ngón tay dài nhọn lướt qua má tôi. Hơi thở dồn dập làm tôi choáng váng.

Là vì pheromone của tôi sao? Liệu Keith lần này cũng sẽ bị ảnh hưởng chứ?

Không, tôi còn có thể tự lừa mình sao?

Nếu như đôi tay kia chạm đến tôi, tôi nguyện ý tự lừa dối mình hết quãng đời con lại.

...

Ngay lúc tôi bất giác nhắm mắt lại, tiếng chuông gấp gáp phá tan bầu không khí mờ ám trong xe. Tôi ngập ngừng mở mắt. Keith vẫn đang nhìn tôi, tay cũng hướng về phía tôi.

Chuông điện thoại reo cái không ngừng. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn bản dương cầm Sonata của Beethoven vang lên không ngừng.

"Ha." Keith thở ra một cái rồi thu tay về.

Tay hắn còn chưa hoàn toàn chạm vào tôi thì đã rời đi. Nhưng nực cười là, tôi muốn nắm chặt bàn tay kia, muốn chủ nhân của bàn tay đó mạnh mẽ hôn tôi. Tôi phải nắm chặt tay để kiềm lại khao khát dâng lên trong lòng.

Trong lúc Keith nói chuyện điện thoại, tôi dần bình tĩnh lại, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở. Mùi pheromone như có như không quấn quanh ở chóp mũi. Từ ngoài cửa xe thấy được một tòa nhà quen thuộc

Sắp đến công ty rồi.

"Tới khách sạn." Keith cúp điện thoại rồi đột ngột nói như thế.

Tôi có chút bối rối nhưng rất nhanh hiểu được ý của hắn ta.

"Được, tôi sẽ cho gọi cho cô Parker. Tối nay ngài không có cuộc hẹn nào khác. Thời gian vẫn là bảy giờ tối ạ? "

Keith gật gật đầu như mọi khi, cũng không nhìn về hướng tôi.

"Vâng, tôi đã biết."

Tôi nói xong liền nhanh chóng cúi đầu bắt đầu ghi thêm lịch trình. Tôi hạ tầm mắt xuống thấp, cố gắng không để lộ ra cảm xúc hỗn độn bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro