Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Khúc Yeonwoo nghỉ việc sẽ đổi xưng hô sang tôi-anh còn đến lúc Yeonwoo quyết định đi làm lại sẽ chuyển như cũ là tôi-ngài)***

"Mẹ à, con chưa tính tới chuyện kết hôn đâu."

Tôi đã nói đi nói lại chuyện này mấy lần rồi, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng.

"Nhưng Yeonwoo à, con cũng lớn rồi, con có người ở bên cạnh chăm sóc lẫn nhau thì mẹ sẽ yên tâm hơn."

"Nhưng mà..."

Tôi hít một hơi để kìm chế cảm xúc của mình.

"Con chưa nghĩ đến chuyện đó."

"Chưa nghĩ đến thì cũng phải tìm hiểu đi chứ. Cũng đâu phải vừa gặp đã kết hôn đâu, ai cũng được, con cứ thử một lần xem. Dù sao thì con cũng phải cố gắng lên."

Tôi chưa kịp nói gì thì mẹ đã nói tiếp:

"Nếu con không chuyển hóa thành Omega thì mẹ có phải lo lắng thế này không? Con cứ làm Beta là tốt rồi, cũng không thể biến thành Alpha. Con đẹp trai như vậy thì lo gì thiếu bạn gái, nhưng..."

"Mẹ!"

Tôi nghe đến ngán mấy lời này rồi, đành ngắt lời bà.

"Mẹ nói xong rồi phải không, bây giờ nói những điều này có ích lợi gì sao? Hiện tại con không muốn nghĩ đến những chuyện này. Ngoại hình hay gì đó cũng không được như mẹ nói đâu, bậc cha mẹ nào chẳng thấy con mình là đẹp nhất? Thế giới này không thiếu người đẹp, Alpha hay Omega lớn lên đều đẹp xuất chúng, so với bọn họ thì con là bình thường nhất rồi."

Mẹ tôi sốt ruột nhưng nghe xong cũng chẳng biết nói gì, tôi hắng giọng nói tiếp:

"Với lại con không nhất thiết phải lấy Alpha. Beta cũng được. Cũng có phụ nữ thích Omega mà."

"Nhưng nếu con kết hôn với phụ nữ thì không thể có con."

Mẹ tôi vội vàng trả lời:

"Đã kết hôn thì tất nhiên phải có con rồi. Vậy nên con phải tìm Alpha. Alpha nữ khó tìm đến mức nào không phải con không biết, còn nếu lấy Beta nữ hay Omega nữ đều không thể có con. Tìm Beta nam phù hợp cũng không phải dễ. Con không xấu hổ nếu kết hôn với đàn ông đâu đúng không? Nếu Yeonhui là Omega thì tốt rồi, tại sao lại là con chứ... "

Giọng bà chưa dứt thì một giọng nói khác đã vọng vào.

"Anh hai, dạo này anh thế nào? Không có gì đúng không? Anh có gì cần không? Em gửi đồ ăn vặt cho anh nhé?"

Tuy những hỏi dồn dập như vậy nhưng lại khiến tôi thấy vui, tôi cười hỏi:

"Không cần đâu, còn em, có cần gì không?"

"Cần chứ! Anh xem danh sách đồ em cần trên Amazon đi!"

Cô em gái gửi qua twitter một danh sách dài những thứ cần mua. Đồng ý xong, tôi hỏi Yeonhui thêm vài chuyện nữa. Em ấy cũng rất thoải mái trả lời, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.

"Vâng em biết rồi. Anh cũng vất vả rồi nên phải cố lên! Lương nhiều như vậy chắc việc cũng không ít. Chú ý nghỉ ngơi đi, em cúp máy đây, bye anh!"

"Này, Yeonhui, đưa máy cho mẹ!"

Giọng nói lo lắng của mẹ vọng qua điện thoại, nhưng cuộc gọi đã kết thúc. Khi đó tôi mới thở ra một hơi.

Lần đầu thú nhận với mẹ là tôi đã trở thành Omega, mẹ sợ đến mức không nói được lời nào. Tôi đã lo lắng vì sợ mẹ sốc quá đến ngất xỉu, nhưng may là không có chuyện đó xảy ra. Bà còn không đứng dậy được, thở hổn hển như sắp ngất tới nơi.

Ba tôi cũng bàng hoàng không nói nên lời. Nhưng cũng may em gái tôi, Yeonhui, là người đầu tiên chấp nhận và tìm hướng giải quyết vấn đề này.

"Lúc anh tới chu kì thì phải làm sao? Bạn bè em mỗi lần uống thuốc xong đều phải ở lì trong nhà, anh cũng vật phải không?"

"...Gần như vậy." Tôi miễn cưỡng trả lời câu hỏi của em ấy.

"Ra là vậy." Em ấy đổi chủ đề:

"Dù sao thì anh vẫn ở Mỹ tiếp đúng không? Chuyện kia cũng không sao đúng không? Em thấy về hệ thống y tế thuốc men thì ở Mỹ đều tốt hơn mà."

"Cũng không hẳn là như vậy..."

Lúc đó, cô em út còn rất nhỏ, không biết chúng tôi đang nói chuyện gì, chỉ quàng tay qua cổ tôi cười khúc khích làm nũng. Ba mẹ tôi không khỏi sững sờ vì tôi là con trai độc nhất trong gia đình. Tôi cũng đã nghỉ học ở nhà cả năm trời cho đến khi thể chất ổn định hoàn toàn.

Đối với tôi thì đây đúng là tra tấn. Không khí ở nhà lúc nào nặng nề, ba mẹ thường tránh nhìn tôi hoặc thở dài. Mặc dù được các em an ủi nhưng vẫn rất khó để tôi thích nghi với sự thay đổi của cơ thể. Sau khi quen với việc uống thuốc và tự điều chỉnh, cuối cùng cũng có thể trở lại trường, lúc này tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng như vậy cũng chưa kết thúc, từ đó, mẹ nhất quyết ép tôi lấy chồng. Lúc đầu, mẹ chỉ hỏi xung quanh tôi có người phù hợp không, nhưng sau đó mẹ càng lúc càng nôn nóng, đến giờ thì thẳng thừng thúc giục. Tôi luôn kiên quyết trả lời là chưa tìm được, nhưng không biết chống chế được tới khi nào.

Mọi người ai cũng bị phụ huynh bị thúc giục bắt kết hôn như này đi.

Tôi chớp chớp mắt, lắc đầu không nghĩ tới nữa. Tôi mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng. Cũng đúng, cả tuần nay tôi toàn ở nhà, không đi ra ngoài thì làm sao có đồ ăn được.

Tôi ngơ ngác ngồi trước tủ lạnh đang mở, nhưng có ngồi như vậy cả ngày thì thức ăn cũng không tự bay vào tủ lạnh được. Hôm nay hâm lại đồ ăn hôm qua ăn tạm vậy, để mai rồi đi ra ngoài mua đồ.

Lại tìm được một cái cớ không phải ra khỏi nhà.

"Haaaaa."

Tôi cúi đầu thở dài, thật sự không nghĩ được biện pháp nào tốt. Sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài mua đồ, cũng không thể nhốt mình trong nhà cả đời được.

Tôi quyết định rằng bản thân phải đi ra ngoài. Kỳ thật cũng không phải cái gì chuyện gì quá khó, bước chân ra khỏi nhà thôi mà, nhưng bước chân kia đối với tôi lại khó khăn đến nhường nào. Nhưng nếu tìm lí do mãi thì không biết khi nào tôi mới rời khỏi nhà được. Để có thể ra khỏi nhà, tôi hạ quyết tâm, sau đó đứng dậy.

Chuẩn bị khoảng hơn một giờ, rốt cuộc tôi cũng đứng ở cửa. Uống thuốc ức chế đầy đủ, lại còn kĩ lưỡng mang theo mấy viên trong túi, lỡ đâu xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì tôi có thể lấy ra uống liền tại chỗ. Bình xịt, còi báo động, vì để đề phòng, tôi thậm chí còn mang theo kéo, lúc này mới có thêm một chút tự tin. Nếu mua được súng thì tốt rồi, nhưng là giờ hối hận đã muộn, tôi chỉ có thể làm đến mức này thôi.

Sau vài lần cố gắng thất bại, cửa một lần nửa lại mở ra. Mặt trời trôi dần về phía Tây, có vẻ sắp lặn.

***

Nghỉ việc ở công ty đã được một tuần. Tôi ngồi trên ghế lại, một bên chờ đợi đèn giao thông, một bên vô thức vỗ nhẹ tay lái. Tôi lặng lẽ dời tầm mắt, xác nhận một lần nữa là cửa xe bị khóa kỹ.

Đừng có ngu ngốc như vậy nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Tôi đã có ý nghĩ đi gặp bác sĩ tâm lí, nhưng cuối cùng vẫn là không đi, qua một khoảng thời gian sẽ ổn hơn thôi. Vấn đề là phải kiếm tiền thế nào trong lúc thất nghiệp đây, ít nhất là tới tháng sau phải nghĩ ra cách. Tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, tiền gửi về nhà và cả tiền gửi sổ tiết kiệm nữa, mỗi lần nghĩ đến là đau đầu.

Đèn giao thông chuyển xanh.

Cái đêm tuyên bố nghỉ việc kia, nếu không phải có nhân viên công ty giúp đỡ thì tôi cũng không biết bản thân có an toàn về đến nhà không. Nói thật thì lúc đó tôi cũng không nhớ rõ. Vừa vào nhà tôi lập tức khóa cửa, lấy một cái ghế chặn trước cửa, uống thuốc ngủ xong thì nhanh chóng đi ngủ, ngủ một giấc tới tối mới tỉnh lại. Làm qua loa đồ ăn ăn cho đỡ đói rồi lại đi ngủ tiếp.

Cứ như vậy suốt một tuần, cuộc sống hiện tại của tôi như động vật ngủ đông, mỗi ngày đều dậy sớm hơn bình thường. Tuy bình thường chuẩn bị đi làm rất nhanh nhưng hôm nay chỉ nội việc đi ra khỏi nhà đã mất không ít thời gian.

Mỗi lần đứng trước cửa tôi đều do dự rất nhiều lần mới có thể mở ra. Tuy rất muốn kêu một chiếc xe taxi, nhưng kiểu gì cũng không dám, ngồi trong một không gian kín với một người xa lạ. Nếu tài xế là Alpha thì phải làm sao? Quanh đi quẩn lại vẫn là tôi ngồi vào ghế lái. Dù nhiều lần xác nhận cửa đã khóa nhưng trên đoạn đường đến công ty này tôi vẫn thấy vô cùng áp lực.

Bước vào một không gian rộng lớn như vậy khiến cho tôi cảm thấy cảm thấy nôn nóng bất an như bản thân không mặc gì. Cuối cùng khi đến công ty, tôi đã bật điều hòa ở mức tối đa nhưng cả người vẫn ướt đẫm mồ hôi.

"Chào buổi sáng, anh Yeonwoo."

Emma vừa đến đã tràn đầy sức sống chào hỏi, nhìn thấy tôi đang dọn dẹp chỗ ngồi, cô nàng kinh ngạc hỏi.

"Anh đang làm gì vậy? Muốn chuyển văn phòng sao?"

Tôi vẫn như bình thường thản nhiên trả lời:

"Nghỉ việc, anh muốn thu dọn đồ đạc của mình trước khi rời đi."

"Sao lại nghỉ việc?"

Một nhân viên khác tại nơi làm việc theo sau Emma kêu lên. Tôi mặt không biểu cảm tiếp tục thu dọn đồ đạc. Văn phòng của tôi được thông với phòng của giám đốc, mọi thứ đã được sửa sang lại, bây giờ chỉ còn phòng thư ký.

Vì tôi không thường xuyên ở văn phòng nên không có gì để mang đi. Tôi ném hết những thứ không dùng được đi, những thứ còn lại để trên bàn, sau đó nói với đồng nghiệp:

"Ai có cần thì tới lấy đi, không cần thì để tôi đem vứt."

Không chỉ Emma, những nhân viên khác hoảng sợ nhìn tôi, bọn họ không biết phải làm sao. Một thư ký khác tình cờ bước vào trong bầu không khí lúng túng, cô ấy đóng cửa lại. Tôi làm như không để ý đến, tiếp tục nói:

"Emma, ​​sau khi anh đi, vì em là trưởng nhóm nên những việc liên quan sẽ giao cho em. Văn phòng thông với phòng của giám đốc sau này sẽ là của em. Đem mọi thứ dọn đến đó là được, có cần gì thêm không? Anh sẽ trả nên có cần gì thì cứ mua. Đại khái công việc em đều biết rồi, anh sẽ nói lại với em những việc quan trọng cần lưu ý."

"Yeonwoo, sao đột nhiên lại..."

"Đây là lịch trình một tháng tới của ngài Pittman kể từ hôm nay. Đã được phân loại theo màu sắc, hỏi qua ngài Pittman, điều chỉnh theo ý kiến của ngài ấy rồi cứ thế tiến hành. Nếu ngài Pittman yêu cầu điều chỉnh những lịch trình bắt buộc, cứ điều chỉnh nhãn màu tương ứng rồi đem đi phê chuẩn. Đây là lịch trình cả năm được đánh dấu đầy đủ, về sau bổ sung thêm là được. Đó là phần đầu tiên, còn..."

Tôi như súng liên thanh liên tục nói bên cạnh Emma đang lật xem tài liệu, Emma hoảng loạn dùng bút ghi chép lời tôi nói, trông bận rộn đến tối mày tối mặt.

Tôi nói qua một lượt những đặc thù của các ngành khác nhau, ngắn gọn giải thích về các kết hoạch hằng tháng trong tương lai. Sau khi nói xong một phần, tôi sẽ hỏi: "Có câu hỏi nào không?"; "Có gì không hiểu không?" Để chắc chắn rằng Emma đã hoàn toàn hiểu.

Khi tôi nói xong và lật ra tập tài liệu cuối cùng, Emma ngây người nhìn tôi.

"...Xong rồi ạ?"

"Ừm. Nếu không nhớ kịp hay thắc mắc cái gì thì cứ gọi cho anh."

Sau khi tóm tắt ngắn gọn, tôi đã cầm lên cái túi đựng đồ.

"Trong khoảng thời gian rất cảm ơn anh, em mong anh luôn mạnh khỏe."

"Cậu đã nói chuyện này với ngài Pittman chưa?"

Giọng của một nhân viên khác vang lên, vẻ mặt cho thấy rõ ràng là cô ấy muốn khuyên ngăn tôi. Nhưng tôi thản nhiên đáp:

"Cuối tuần trước tôi có nói rồi, ngài Pittman biết việc này."

Bọn họ xấu hổ nhìn tôi. Tôi cười khổ, cũng không biết làm sao.

"Thực xin lỗi, bởi vì đột nhiên có việc. Trong khoảng thời gian này làm phiền mọi người rồi."

"Thật, thật sự phải nghỉ việc sao anh Yeonwoo? Anh có quay lại không?"

Emma bắt lấy tay tôi lúc tôi định đi ra cửa, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ cười.

"Nếu ngài Pittman chia cho anh 5% cổ phần của P Entertainment thì anh sẽ cân nhắc. "

Đây giống như một lời tuyên bố sẽ không bao giờ trở lại, tất cả mọi người nhìn nhau không nói gì. Tôi mỉm cười, sau đó mở cửa.

"Em, anh Yeonwoo, ít nhất là hết sáng nay..." Emma chặn tôi khi đang đi trên hành lang.

Nhìn thấy gương mặt lộ rõ ​​vẻ sợ hãi của cô ấy, tôi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Từ giờ trở đi đây là việc của Emma."

Tôi xoay người, Emma cũng không ngăn tôi lại nữa.

Tuy nhiên, ngay cả khi tôi không nhìn lại, tôi vẫn có thể biết rõ rằng cô nàng đứng đó đang sợ như thế nào. Mặc dù hoảng sợ trước tình huống đột ngột như vậy, Emma vẫn là một người rất có năng lực. Chỉ cần tôi rời đi thì cô ấy sẽ thay thế vị trí của tôi. Bây giờ hay sau này cũng vậy, chuyện đó chỉ là sớm muộn thôi.

Lúc về, tâm trạng của tôi so với khi ở công ti thả lõng hơn một chút. Vẫn như cũ vào nhà, tôi rất nhanh khóa cửa, sau đó dùng ghế tựa ở của.

***

Đó đã là một tuần trước. Từ hôm đó, tôi vẫn nhàn nhã ở nhà. Hai ngày nay, Emma liên tục gọi cho tôi, nhưng cũng dần dần giảm bớt. Tuy có hơi tiếc nuối, nhưng hiện thực chính là như vậy.

Dù là ai rời đi thì lập tức sẽ có người khác thay thế.

Cái suy nghĩ chỉ có tôi mới làm được đúng là nguy hiểm.

Hiện tại phải xốc lại tinh thần thôi.

Tôi lắc lắc đầu để gạt hết những suy nghĩ kia đi. Khi tôi rẽ vào góc cua và lái xe vào bãi đậu, tôi nghĩ nghĩ.

Ngày mai nên bắt đầu đi tìm việc.

***

Sau khi mua xong đồ ăn trong siêu thị tôi đem hết tất cả nhét vào phía sau xe, lúc này di động đột nhiên run lên làm tôi giật mình. Lấy ra xem mới thấy là số lạ. Tôi trong phút chốc do dự, nhưng vẫn bắt máy.

"Alo..."

Vừa dứt lời, bên kia liền truyền đến một tiếng thét chói tai.

"Này, đồ khốn! Đây là chuyện gì?"

Giọng nữ cao vút đâm vào màng nhĩ, tôi theo phản xạ đem điện thoại kéo xa ra, sau đó mới xoa xoa lỗ tai đau điếng.

"Cô là ai?"

Tôi nhăn mặt, đem điện thoại để xa ra một chút mới tiếp tục nói. Giọng điệu chua ngoa kia lại truyền đến.

"Khốn nạn, sao mày dám làm thế? Mày nghĩ tao là ai? Dám đối xử với tao như thế..."

Đừng nói là trả lời, người phụ nữ ở đầu dây bên kia như tự nói tự trả lời, làm tôi muốn cúp điện thoại luôn cho lẹ. Điều làm tôi khó chịu nhất là những tiếng hét chói tai kia. Nhưng ngay lúc định cúp máy, tôi chợt nhớ ra cô ta là ai.

"Kate à? Hay Elizabeth?"

Sau một lúc im lặng, cô ta lại hét vào mặt tôi.

"Ha, nhận ra rồi à? Cái đồ ngu này."

Nếu cô ta đang ở trước mắt tôi thì tôi sẽ đấm cô ta một cái rồi. Đương nhiên chỉ là suy nghĩ thôi, cô ta có ở đây thì một ngón tay tôi cũng không đụng tới nữa. Hiện tại tôi chỉ có thể thở dài. Tôi im lặng chờ cho cô nàng bình tĩnh đã.

Tôi đem điện thoại trên tai quăng trên xe, thoáng chút cũng chẳng còn sợ nữa. Cuối cùng cô ta cũng chịu giảm âm lượng.

"Cô Elizabeth."

"Cái gì?"

Tôi không bỏ lỡ cơ hội này gọi tên cô ta, cô ta rất nhanh trả lời với giọng điệu khiêu khích. Tôi ngồi vào ghế lái, khóa chặt cửa rồi dùng giọng chậm rãi và bình tĩnh hết mức có thể nói:

"Bình tĩnh lại, nghe tôi nói đã. Có chuyện gì? Cô bình tĩnh nói xem. Cứ nổi giận như vậy thì làm sao giải quyết được vấn đề đúng không?"

Sau khi máy móc trả lời theo công thức quen thuộc, tôi đột nhiên nhớ ra mình đã nghỉ việc rồi. Còn chưa kịp sửa lại, cô ta đã nói:

"Rốt cuộc tại sao chứ? Vì sao Keith lại hẹn hò với cái ả kia chứ? Đá tôi rồi ở bên con ả đó?"

Giống như vừa được báo cáo. Trước kia còn làm ở công ti, buổi sáng mỗi ngày tôi đều phải đọc báo hoặc xem tin tức. Nhưng gần đây mỗi ngày đều nằm ở trên giường, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Tôi nhẹ nhàng trả lời:

"Theo tôi được biết, quan hệ giữa ngài ấy với cô Elizabeth đã kết thúc, ngài ấy chẳng phải đã kí hợp đồng với cô sao? Tôi không thể tiết lộ thêm thông tin riêng tư của ngài Pittman được."

"Vấn đề là anh ấy qua lại với Abigail! Vì cái gì cứ phải là con ả? Cậu nói xem, tôi kém ả ta chỗ nào?!"

Cảm xúc cô nàng quá kích động, tôi bỗng nhiên nổi tính tò mò.

Elizabeth bị tổn thương lòng tự trọng à? Hay là vẫn nhớ thương mãi không quên Keith?

Mà có là gì thì cũng có liên quan đến tôi đâu.

"Cô Elizabeth."

Lúc nàng còn đang thở gấp vì tức giận, tôi nói:

"Tuy tôi biết rõ mọi chuyện, nhưng tôi không thể giúp cô, tôi nghỉ việc rồi."

"Không thể giúp là sao? Cái gì?" Cô nàng đột nhiên dừng lại.

"Cậu nói cậu đã từ chức? Thật hả?!"

"Đúng vậy, tôi nghỉ việc được một tuần rồi."

Tôi bình tĩnh trả lời khiến nàng hoảng loạn.

"Như vậy... Tôi phải làm sao? Gọi cho ai bây giờ?"

Giọng điệu của cô ta trở nên vô cùng lịch sự nghe lời. Đối mặt với tình huống thay đổi một trăm tám mươi độ này, tôi kinh ngạc nói.

"Gọi điện cho công ti đi, nhân viên trực vẫn còn làm việc."

Tôi chỉ có thể trả lời vậy thôi, không thể tùy tiện cho số điện thoại của Emma được.

Tôi cảm giác được cô nàng đang xấu hổ, trước khi cúp máy còn nói với tôi "Thật xin lỗi" Tôi cảm thấy rất lo lắng, nhưng không có thời gian chần chờ. Tôi tìm số điện thoại của Emma rồi gọi cho cô ấy.

"Emma?"

"Vâng, anh Yeonwoo. Sao vậy, anh có khỏe không?" Emma vui vẻ hỏi tôi.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm để khách sáo hỏi thắm, tôi nhanh chóng nói:

"Cô Elizabeth mới gọi cho anh, sao cũng được nhưng cô ấy hình như không thích người mà ngài Pittman đang hẹn hò. Có vẻ không ổn lắm, ráng lựa lời nói với cô ấy nhé."

"Ơ? Em á?"

Tôi trầm mặc một chút rồi nghiêm túc nói:

"Đây cũng là việc của Emma, dù sao về sau chuyện này còn xảy ra rất nhiều, việc lần này em ráng một chút đi."

Emma chán nản trả lời: "Vâng."

Tuy tôi thông cảm cho cô ấy, nhưng tôi cũng không giúp gì được. Nếu còn đi làm thì chuyện này cũng nằm trong phạm vi xử lí của tôi. Nghĩ vậy thì từ bỏ một khoản tiền lương nhiều thế cũng không có gì để nuối tiếc

"Cảm ơn đã gọi báo em trước, anh Yeonwoo."

Cô nàng cảm ơn xong thì tôi cúp điện thoại.

Mỗi lần về đến nhà tâm tình tôi đều tốt lên. Giờ tôi chỉ nghĩ việc từ chức cũng không là gì cả, hiện tại tập trung tìm công việc mới, quên cái ngày kinh khủng đó đi.

Theo thời gian trôi đi, mọi đều sẽ tốt hơn.

Trong lúc suy nghĩ, tôi thu dọn tủ lạnh, sau đó chỉ đơn giản làm món mì Ý. Dù lâu rồi tôi không xem TV nhưng cũng chẳng có gì đáng xem cả. Đổi đi đổi lại mấy kênh chiếu hài hay phim để giết thời gian. Coi một chút rồi tôi lên giường đi ngủ.

***

"Reng, reng."

Tiếng chuông ồn ào vang lên, tôi lập tức mở choàng mắt, nhưng vẫn phải nàm một chút để tỉnh táo hoàn toàn. Tôi chớp chớp mắt nằm đó một lúc, trong thời gian này, tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên.

"Ai?"

Giọng tôi không tự chủ được mà run lên. Nhìn đồng hồ, giờ này đã khuya rồi, không ai lại đến vào lúc này cả. Không biết nỗi sợ hãi từ đâu đến bao trùm trí óc tôi. Tôi khó xử đứng giữa phòng khách, nhưng bên kia cửa lại truyền đến giọng nói mà tôi không ngờ tới.

"Mở cửa, là tôi."

Là giọng của Pittman. Tôi hoảng sợ mở to hai mắt. Không thể nào, quá hoang đường. Sao Keith lại xuất hiện ở đây? Là tôi nghe lầm đúng không. Tôi bán tín bán nghi đứng bất động tại chỗ, chờ người bên kia nói tiếp.

"Mở ra, không thì tôi phá cửa."

Giọng nghiến răng nghiến lợi này rõ ràng là của Keith Knight Pittman. Dù vậy thì tôi vẫn chưa tin được. Tôi đứng ngây ra, bên ngoài im lặng được một lúc, hắn ta bắt đầu đạp cửa.

"Ầm, ầm!"

Tôi bị âm thanh kia làm cho giật mình. Nhưng hiện tại không phải lúc để đứng ngơ ra ở đó, bên ngoài đúng thật là Keith. Tiếng đập cửa đinh tai nhức óc liên tục vang lên, thật sự làm tôi có cảm giác cánh cửa cũng sắp rớt xuống rồi. Không thể không sốt ruột được, nhìn đến ba cái khóa cửa lỏng lẻo sắp rơi tới nơi, tôi hét lên.

"Chờ một chút! Chờ một chút! Tôi mở cửa liền đây! Mở liền đây!"

Tôi lặp đi lặp lại hai ba lần, hoang mang rối loạn mà mở khóa cửa, trong lúc này Keith vẫn không ngừng đá cửa.

Vất vả lắm mới mở được của, cửa vừa mở liền thấy Keith đang cong lên cái chân dài chuẩn bị đá tiếp. Hắn nhìn khuôn mặt cứng đờ của tôi, lúc này mới hạ chân xuống. Mấy người ở chung tầng mở cửa nhìn về phòng tôi, tôi cảm thấy rất xẩu hổ, nhanh chóng trở vào nhà.

"Cái gì vậy? Cái này..."

Keith nhìn chiếc ghế ở kế bên, không vui nhăn mặt. Tôi vội đem ghế để vào phòng khách. Lúc này Keith ở trước mặt sải bước đi vào phòng khách, tôi cũng khóa cửa rồi đi theo vào.

Vừa xoay người, tôi lập tức ngừng thở. Khi thấy Keith đứng ở giữa phòng khách nhỏ hẹp, tôi đột nhiên cảm thấy không khí như cô đặc lại — đây là cảm giác mà chỉ có hắn mới làm ra được.

Tôi bình tĩnh chậm rãi hít thở, nói hắn ngồi xuống.

"Mời ngồi."

Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ bếp, đứng đó rồi nhìn thoáng qua toàn bộ căn nhà.

"Nhà cậu cũng chỉ có vậy?"

Tự nhiên nói gì vậy. Tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn. Keith lại cau mày hỏi:

"Nơi này là sảnh nghỉ à, phòng khách ở đâu?"

Tôi không biết trả lời sao.

"... Cái chỗ anh mới đi vào là sảnh nghỉ, ở đây là phòng khách."

Keith dời tầm mắt khỏi mặt tôi, một lần nữa chậm rãi nhìn quanh toàn bộ ngôi nhà. Cho dù hắn bất động không di chuyển, tôi cũng cảm thấy xấu hổ vì diện tích nơi mình ở. Mắt Keith lần nữa chuyển về mặt tôi, hắn nhăn mày hỏi.

"Sao cậu lại ở cái chỗ như nhà kho thế này?"

Tôi cũng không biết bản thân bị cái gì nữa, suýt chút nữa mở miệng xin lỗi hắn vì nhà nhỏ rồi. May là tôi nhớ lại là tôi đã nghỉ việc ở công ti.

"Lương của ngài Pittman đây trả cho nhân viên đủ để tôi thuê chỗ này là may rồi."

Tôi bình tĩnh nói, Keith khẽ nhướngmày. Trong lòng tôi đột nhiên thấp thỏm bất an, trước giờ làm thư kí cho hắn, một câu tôi cũng chưa từng cãi lại. Tuy rằng trong lòng rất hả dạ, nhưng nói ra lời không quen thế này làm tôi cũng có chút bất an.

Cũng may Keith không nói gì, mà chỉ ngồi xuống ghế sofa. Điều duy nhất an ủi tôi là lần trước đã quyết định mua một cái sofa thật chất lượng.

Tôi do dự một hồi sau đó quyết định vẫn đứng thì hơn. May là Keith không có bảo tôi ngồi xuống. Hắn chôn mặt vào hai tay, thở dài một tiếng.

"Là cậu à?"

"Cái gì?"

Nghe một câu hỏi không đuôi, tôi không hiểu hỏi lại lần nữa. Hắn lại nói tiếp:

"Tôi hỏi là cậu nói chuyện với Elizabeth sao?"

Trong nháy mắt tôi rất muốn nói dối, nhưng nếu làm vậy thì nhân viên không phải thư kí kia chắc chắn sẽ bị mắng. Dù sao tôi cũng nghỉ việc rồi.

"Đúng vậy."

Tôi lấy hết can đảm thừa nhận, nhưng hắn lại không nói gì. Nhìn Keith vùi mặt vào hai bàn tay to lớn của hắn, tôi đột nhiên có cảm giác muốn xoa loạn tóc hắn. Tôi nhìn tóc hắn nghĩ vậy cũng đang không tập trung lắm, lại nghe hắn nói tiếp.

"Tôi lần đầu tiên thấy phụ nữ cãi nhau kinh khủng như vậy."

Hắn ta có vẻ rất mệt mỏi, cũng có thể là do tôi ảo giác. Keith vuốt vuốt tóc, khuôn mặt ngẩng lên đầy vẻ phiền muộn. Nói tóm lại, tôi đã mất rất lâu để kìm nén lại tâm tình của mình, tuy rất muốn hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là nhịn xuống. Nên xem tin tức lại thôi, tôi kiềm chế sự tò mò, bình tĩnh mà nói:

"Tôi rất hay thấy phụ nữ đánh nhau vì tôi."

Tay đang vuốt tóc của Keith khựng lại, hắn ngẩng đầu nhìn tôi.

"Cậu nói phụ nữ hay vì cậu mà đánh nhau?"

Giọng điệu lên cao khó tin ấy khiến người khác cảm thấy như bị khinh thường, nhưng tôi mặt không biểu cảm gật gật đầu.

"Đúng vậy. Rất, rất thường xuyên."

Đương nhiên tôi cũng không mấy người phụ nữ đó là hai đứ em gái của tôi. Nhìn ánh mắt đầy nghi ngờ của hắn, tôi cũng chẳng để ý mà nói thêm:

"Ý tôi là không phải chỉ những người đẹp trai như ngài Pittman mới trải qua chuyện này đâu."

Nói thế thôi mà Keith đã vui vẻ cười. Tôi bị phản ứng bất ngờ này làm cho hơi bối rối. Keith thoải mái mà nói:

"Vẻ ngoài cậu không xấu, nhưng tôi không nghĩ tới cậu cũng dính vào rắc rối với phụ nữ."

"Sao lại nghĩ thế?" Tôi không nhịn được tò mò hỏi.

"Đương nhiên phải nghĩ thế rồi." Keith không thèm do dự trả lời "Kiểu người như cậu chẳng có gì thú vị cả."

Bản thân hắn có khi còn cho rằng câu nói này của mình rất hài hước, nhưng tôi muốn nói với hắn là nó chả vui đến thế đâu, tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hỏi:

"Anh thấy câu nói đó buồn cười lắm hả?"

"Không phải cậu thích một cuộc sống như vậy sao?"

Ít nhất là còn biết khen cậu đẹp trai, coi như cũng an ủi rồi đi. Tôi tiếp tục hỏi hắn.

"Ngài Pittman đây là con một à?"

Keith ngẩng đầu lên.

"Cái này thì có liên quan gì?"

Hắn khéo léo lảng tránh không muốn trả lời, nhưng tôi cũng chẳng để ý. Tôi cũng không cần phải nói với hắn mấy cái trách nhiệm của một người con trai cả , dù sao nó cũng không có ý nghĩa gì.

Cho nên, tôi chỉ lắc lắc đầu.

"Không có gì. Nhưng sao giờ này anh lại đến đây? Đừng nói là vì sợ nhìn phụ nữ đánh nhau nên mới chạy tới đây." Tôi châm chọc mỉa mai nói.

Keith nheo nheo mắt. Lần này tôi cười hết nổi, ho khan một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác nói:

"Muốn uống trà không?"

"Thôi, không cần."

Tôi nghĩ tới túi trà rẻ tiền trong tủ, nhưng Keith đã từ chối. Hiện tại tôi có chút lo lắng.

Keith rốt cuộc cũng nói.

"5% không được."

"Cái gì?"

Keith ngồi ngả ra ghế sofa, duỗi dài cánh tay dài khác lên chỗ tựa lưng.

"Không phải cậu nói muốn 5% P Entertainment sao? Cái này hơi khó, đổi điều kiện khác đi."

"..."

"Tôi nghe nói cậu nói với Emma như vậy."

Lúc này tôi mới nhớ tới lời nói của mình hôm đó. Thật không nghĩ tới câu nói bâng quơ đó bây giờ được hắn ta nhắc đến, tôi kinh ngạc nhìn hắn. Keith ngoài ý muốn vô cùng kiên nhẫn đợi tôi trả lời.

"...Anh bảo tôi quay lại làm việc?"

"Chứ gì nữa?" Keith châm chọc mà hỏi ngược lại.

Tôi thật sự tò mò không biết người đàn ông này có chuyện gì mà lại ra đề nghị như thế với tôi, thật là muốn điên rồi. Nếu hắn ta đã như vậy thì tôi sẽ đồng ý nhưng người kia lại không chịu nói lí do cho tôi biết.

Tôi cố gắng kìm chế sự hiếu kì, giả bộ làm ra dáng vẻ dửng dưng nói:

"Nếu tôi không đồng ý?"

"Không có khả năng."

"Sao không có khả năng?"

"Tôi đã dành cho cậu một ngoại lệ rồi."

Tôi nheo mắt

"Nếu tôi nói nếu không có 5% cổ phần đó thì tôi sẽ không đồng ý?"

Keith trầm mặc trong chốc lát, sau đó thở dài. Hắn mệt mỏi xoa xoa thái dương, bộ dạng này không quen tí nào.

"Hai mươi ngàn cổ phiếu."

Âm thanh trầm thấp vang lên, tôi hơi khựng lại. Hắn nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Không thể nhiều hơn nữa đâu. Nói đi, ngoài cái này cậu còn muốn gì nữa?"

Tôi cắn chặt môi, khó khăn nuốt xuống lời nói suýt buột miệng nói ra. Giống như chỉ cần kém chút nữa là hắn giết tôi diệt khẩu luôn rồi.

Ngụy trang thành một hiện trường tự tử cũng được lắm, đa dạng như vậy mà.

Tôi nỗ lực vẫn duy trì sự bình tĩnh, hít sâu một hơi. Không khí đi vào mang theo pheromone, lúc này tôi mới giật mình nhận ra, chắc thuốc sắp hết hiệu quả rồi. Tôi vội vàng giơ lên tay áo bịt chặt mũi.

"Cái kia."

"Cái gì?" Keith hỏi, giống như thật sự chưa nhận ra điều gì.

Tôi vội vàng trả lời:

"Pheromone. Sao lại bắt đầu tỏa ra rồi? Nếu ngài còn muốn tôi cho ngài cơ hội thì cũng đừng phả pheromone chết tiệt đó vào tôi nữa."

Tôi cộc cằn nói với Keith, nhưng hắn không thèm trả lời, chỉ là hơi hơi mà nhíu mày. Tôi che lại mũi nhanh nhẹn đi qua mở cửa sổ ra. Cùng lúc đó, một làn khói đen từ bên ngoài ập vào mặt. Tôi không thể không lần nữa đóng cửa sổ lại.

Sau khi làm xong một loạt hành động vô nghĩa, tôi lại trở lại đứng ở chỗ lúc đầu, Keith nói

"Vậy thôi đúng không?" Tôi ngẩng đầu lên, hắn thản nhiên hỏi.

"Yêu cầu chỉ vậy thôi? Hết rồi?"

Tôi hơi phiền muộn. Tuy rằng lúc trước tôi đã mong có thần đèn xuất hiện để thực hiện ước vọng của tôi, nhưng lúc này nó đã thành hiện thực, tôi lại không nghĩ được mình nên ước cái gì. Tuy người này khác ở Aladin một chỗ là có thể ước tùy thích không cần lo số lượng, nhưng không phải cái gì cũng được chấp nhận. Tôi hít một hơi thật sâu. Có lẽ vừa mở cửa sổ nên pheromone trong không khí không còn nồng như lúc nãy. Tôi bỏ cái tay đang che mũi xuống, mở miệng nói:

"Chuyện cổ phần tôi chỉ giỡn thôi. Coi như ngài chưa nghe gì đi."

Không ngờ Keith hỏi:

"Sao lại nói giỡn, không phải đây là cơ hội tốt sao?"

Tôi nghiêm túc đáp lại:

"Trên đời này muốn có được thứ gì đều phải bỏ ra một cái giá xứng đáng. Tôi không muốn bản thân tiếp nhận lòng tốt quá mức này để rồi tương lai phải hối hận. Với lại, ngài Pittman đây thực hiện nguyện vọng của tôi rồi, tôi phải chấp nhận điều kiện chứ. Cho càng nhiều thì cũng muốn nhận lại càng nhiều. Nói thẳng ra thì, ngài ra đề nghị với tôi như vậy, ngài muốn tôi làm cái gì cho ngài?"

Im lặng một lúc, Keith bật cười. Đương nhiên nụ cười này không phải là thấy vui đâu.

"Làm việc cho tôi trong mười năm."

"Tôi không dám chắc." Tôi lịch sự từ chối, còn nói thêm:

"Mọi hợp đồng đều được tái kí sau một năm. Với lại công sức của tôi phải đi đôi với thứ mà tôi được nhận chứ."

Keith lại thở dài.

"Vậy ý cậu là cậu không muốn gì cả?"

"Không, tăng lương cho tôi." Tôi đưa ra điều kiện.

"Cái bữa tiệc bừa bãi kia của ngài Pittman đã để lại cho tôi rất nhiều tổn thương về tâm lí. Còn nữa, thường xuyên phải dọn dẹp đời tư hỗn loạn của giám đốc làm tôi rất hao phí tinh thần, ngài biết đấy..."

Tôi thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình, nghĩ một lúc rồi lại bổ sung. Keith không nói lời nào. Dù sao nếu sa này bị thuê tiếp thì tôi cũng không thể nói mấy với này với hắn ta nữa. Trước khi quay lại hoàn cảnh "Người câm ăn mật"*, tôi quyết định đưa ra cho người đàn ông này 30% yêu cầu.

(*Tục ngữ tiếng Hàn, bản gốc: " 먹은 벙어리", có nghĩ là người câm dù có biết vị ngọt của mật thì cũng chẳng thể nào nói được. Câu nói này chỉ những người biết chuyện gì cũng không thể nói như người câm vậy.)

Yêu cầu của tôi với người này hiện giờ chỉ có vậy thôi.

"Nếu ngài muốn thuê lại tôi thì suy xét lại việc tăng lương đi. Với lại nếu có tiệc kiểu như thế nữa thì phải nói cho tôi biết mục đích của bữa tiệc, đến lúc đó tôi sẽ giúp chuẩn bị kết hoạch nhưng không tham dự. Tôi chỉ muốn ba việc này thôi."

"Chỉ vậy thôi?"

Chắc hắn ta nghĩ tôi sẽ đưa ra yêu cầu gì khủng khiếp lắm, Keith có vẻ rất hụt hẫng. Tuy không biết hắn rốt cuộc nghĩ yêu cầu gì, nhưng tôi cũng không muốn biết. Cuối cùng tôi gật đầu.

Keith thong thả nói:

"Cậu yêu cầu ít vậy làm tôi có chút bất an." Hắn nheo mắt như đang đánh giá tôi. "Bởi vì như vậy thì trách nhiệm của tôi sẽ nặng hơn."

Trong lòng tôi có chút đau xót. Đúng thật là vậy, cũng không cần giấu giếm.

"Nên ngài phải chú ý để tôi không nghĩ việc nữa chứ."

"Cậu muốn tôi lấy lòng cậu?"

"Tôi không có nói vậy." Tôi nhanh trí phủ nhận.

"Tôi chỉ hi vọng ngài quan tâm đối tốt với tôi một chút. Đừng hiểu lầm ý tôi."

"Nếu cậu không hài lòng nữa thì sẽ nghỉ việc tiếp?"

"Trên đời này có gì là vĩnh viễn à?" Tôi hỏi ngược lại.

Keith im lặng. Tôi tiếp tục nói:

"Ngài có thể sẽ đuổi việc tôi, cũng có thể sẽ phát sinh những chuyện xui xẻo, chẳng hạn như P Entertainment phá sản..."

Tôi rất nhanh nói thêm:

"Đương nhiên cái này chỉ là ví dụ thôi."

Keith vẫn không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt kỳ quái liếc qua tôi một cái.

"Ha." Hắn đột nhiên phát ra một tiếng cười ngắn.

Tôi sợ hết hồn.

"Hóa ra cậu có nhiều điều muốn nói vậy, không biết cậu thế nào mà nhẫn nhịn được đến tận bây giờ."

Tôi thật thà trả lời:

"Từ khi bắt đầu công việc tôi đã phải nhịn rồi. Nên tôi muốn hưởng thụ khoảng thời gian lúc này."

"Hahaha."

Keith cư nhiên cười ra tiếng. Tôi lần đầu tiên thấy hắn cười đến vui vẻ vậy. Tôi mở to mắt, a, lần đầu tiên tôi thấy hắn, hắn cũng có cười. Nhưng đây là lần đầu tôi thấy hắn cười ra tiếng như vậy. Tôi không nói gì, chỉ nhìn hắn. Hắn ngưng cười, từ trên sofa đứng lên, chăm chú nhìn tôi với nụ cười vẫn còn ở trên môi.

Tiếng cười thoải mái ấy thoáng chốc cũng khiến hồn tôi bay theo nó.

Hắn nói cái gì đó, nhưng đến vài giây sau tôi mới hiểu kịp.

"Điều chỉnh lại lương, thu bớt pheromone lại, phải nói trước cho cậu biết mục đích bữa tiệc. Vậy thôi đúng không?"

"Đúng vậy."

Tôi gật gật đầu, nhưng lại đột nhiên không thở nổi. Hắn đã theo yêu cầu của tôi giảm bớt pheromone, không có lí do gì mà tôi khó thở cả, nhưng hơi thở của tôi không hiểu sao lại càng ngày càng dồn dập. Keith nói đúng, phòng khách quá hẹp, chỉ cần từ sofa đứng lên là có thể đứng gần tôi như thế rồi. Tôi nhanh chóng ý thức được nên không thở nữa. Keith tiếp tục nói:

"Vậy được rồi, cuối tuần đi làm đi."

Hình như là nói cách giải quyết các giấy tờ liên quan đến lương năm hay gia hạn hợp đồng. Nhưng tôi chỉ gật đầu.

Keith nhíu mày.

Vừa rồi còn cười đến vui vẻ mà. Lúc này tôi cảm thấy hơi tiếc, hắn đột nhiên đi về phía trước.

Hai mắt nhìn nhau. Tôi cơ hồ không thể nhịn thở được nữa.

Keith cúi đầu, vươn một bàn tay đỡ tôi, hoài nghi hỏi:

"Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái à? Cần gọi 911 không?"

"Không cần."

Tôi vội từ chối. Nhưng Keith không tin.

"Mặt đỏ như vậy, không lẽ phát sốt?"

"Ừm, chắc bị cảm thôi, ngủ chút là hết ngay. Giờ cũng khuya rồi." Tôi nhanh trí bịa ra một lời nói dối.

Thật sự sẽ tin sao? Có thể lừa được hắn ta không?

Tôi lo lắng ngẩng đầu lên thì liền chạm phải ánh mắt của Keith. Trái tim phảng phất như nổ mạnh một cái. Tôi dựa tường, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Mắt Keith đột ngột thay đổi. Tôi thất thần nhìn mặt hắn, hoàn toàn không có biểu cảm gì. Chỉ có hai người ở chung một phòng khách nhỏ, lại còn chạm mắt nhau. Hắn nhìn tôi như vậy, môi tiến đến càng ngày càng gần.

Việc này quá vớ vẩn.

Thời điểm môi hắn chạm đến, tôi nhắm hai mắt lại, không dám tin đây là sự thật.

Đôi môi lành lạnh chạm nhẹ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro