Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên môi truyền đến cảm giác mềm mềm lạnh lạnh, giống như hắn chỉ chạm một chút rồi liền rời đi. Tôi còn chưa kịp cảm thấy luyến tiếc, đầu lưỡi của hắn đã tiến vào khoang miệng đang hé ra của tôi.

Đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua răng, chạm tới đầu lưỡi, tôi sợ đến mức rụt lưỡi né tránh, nhưng cảm giác nóng ẩm vẫn lưu lại nơi đầu lưỡi. Lưỡi của hắn lập tức đưa tới, liếm đầu lưỡi rụt rè của tôi, sau đó chuyển đến môi.

"...!"

Tôi nhắm chặt mắt, hoảng loạn nuốt một ngụm nước bọt. Môi răng tiếp xúc tạo nên tiếng hôn mút ướt át, Keith cắn nhẹ môi dưới của tôi, có vẻ như hắn không nhịn nỗi nữa, nhưng vẫn không chạm đến tôi dù chỉ một ngón tay, nơi duy nhất hắn ta chạm đến là môi tôi.

Toàn thân tôi nóng như thiêu đốt, nếu không phải đang dựa trên tường thì tôi đã ngã xuống rồi. Tôi tựa vào tường, nhiệt tình đáp trả lại hắn. Môi lưỡi lại một lần nữa cuốn lấy, tôi không cẩn thận khép miệng lại thì bị Keith cắn vào môi tôi một cái.

"..."

Tôi nuốt nước bọt ứa ra, bị hôn đến thở không nỗi.

"Ha a..."

Keith không ngừng thở dốc. Hơi thở như hòa quyện vào nhau, hoàn toàn không phân biệt được là của ai. Môi hắn mạnh bạo cọ xát, cắn mút như muốn nuốt luôn môi tôi.

Keith giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Lúc nghĩ như vậy, ngoại trừ có chút sợ hãi, tôi lại nhịn không được mà hưng phấn.

Keith.

Tôi than nhẹ tên hắn. Trong lúc vô ý, tôi duỗi đầu lưỡi vào miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn dây dưa triền miên. Hỗn hợp nước bọt không kịp nuốt từ khóe miệng chảy xuống, thậm chí cảm giác được cả đầu lưỡi chạm sâu vào trong khoang miệng. Tôi còn cảm thấy mình sắp bắn tới nơi rồi, nhưng có lẽ là do thuốc ức chế chưa hết hẳn tác dụng nên tôi chỉ hơi cương lên một chút. Trong lòng nóng như lửa đốt nhưng tôi lại không làm gì được. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được phía dưới có chút ngứa.

"Ha a, a, ưm."

Tôi kìm nén giọng cố gắng hít lấy không khí, hai tay đỡ tường muốn vươn tới ôm lấy Keith. Nhưng tôi rất sợ, sợ chỉ cần động một chút thì mọi thứ sẽ tan biến như tro bụi.

Không, sẽ không đâu.

Bởi vốn dĩ đây không phải là hiện thực.

Keith nghiến răng cắn chặt môi dưới của tôi làm tôi vô thức nhíu mày. Chỉ có cảm giác đau đớn này không phải là ảo giác. Trong miệng truyền đến thoang thoảng mùi máu tươi, Keith tiếp tục hôn và một lần nữa cuốn lấy đầu lưỡi tôi. Nước bọt cùng máu trộn lẫn một chỗ cọ xát làm hai cánh môi trở nên ướt át trơn trượt. Lưỡi của hắn càn quét qua khắp khoang miệng, liếm láp phần thịt non ở thành trên rồi thô bạo mút lấy cánh môi tôi.

Pheromone của Keith đột nhiên tỏa ra quanh quẩn chóp mũi tôi. Hắn hưng phấn, không cần sờ đến tôi cũng biết là của Keith đang cương cứng.

"...Ha."

Keith phát ra tiếng rên rỉ như thở dài. Còn tôi vì cứ phải kìm nén tiếng rên rỉ mà bản thân không nhịn được run rẩy. Đôi môi cọ xát tràn ra tiếng thở dốc, khi tôi cho rằng hắn muốn dừng lại một chút để thở thì tôi lại không nghe thấy gì nữa. Miễn cưỡng mở mắt ra, tôi mới phát hiện Keith đang cúi đầu nhìn xuống. Vẫn như trước lúc tôi nhắm mắt, khoảng cách giữa hắn với tôi không có gì thay đổi, tay hắn một tay ôm sau gáy tôi, còn tôi thì dựa hẳn vào tường.

Chỉ có hơi thở hỗn loạn và ánh mắt đang nhìn tôi là khác.

Không biết Keith suy nghĩ cái gì mà nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt phức tạp.

Hắn đang nghĩ cái gì vậy? Tôi ngây ngốc tự hỏi.

"Pheromone."

Keith mở miệng nói, nhưng tôi chỉ chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn hắn. Trong chớp mắt, vẻ mặt của hắn khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.

"Đến lúc cậu nên thu hồi lại pheromone rồi, đúng không?"

Câu nói mỉa mai này làm tôi lúng túng một lúc. Keith không vui trừng tôi một cái rồi xoay người bỏ đi.

Cạch.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi mới lấy lại được ý thức là hiện tại chỉ còn lại một mình tôi thôi. Cũng may là hắn không nổi điên đóng sầm cửa lại, cũng có thể là nhờ vào chút kiên nhẫn còn sót lại của hắn.

Hôm nay chắc hắn ta sẽ súc miệng bằng cồn luôn, vì vừa hôn một người đàn ông mà.

"Haizzz."

Tôi ngồi dưới đất thở dài, miễn cưỡng nâng lên cánh tay không còn chút sức lực vuốt ve cánh môi. Nó còn hơi ươn ướt. Vì trong nhà tràn ngập mùi pheromone của Keith, cộng với đôi môi hơi sưng này mới khiến tôi cảm nhận được rằng hắn vừa mới ở đây.

Tôi chợt nhớ ra kí ức mà tôi đã muốn quên đi. Khi đó, Keith cũng như vậy mà quyến rũ dụ dỗ tôi, xong rồi đột nhiên nổi giận, hung hăng đẩy tôi ngã.

Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

"Haha......"

Tôi cười chế giễu bản thân, nhưng rất nhanh liền không muốn cười nữa.

Nếu hắn không nhớ ra tôi là ai, tại sao lại cứ tổn thương tôi theo cái cách mà hắn đã từng làm?

* * *

"Anh Yeonwoo!"

Emma đang làm việc thấy tôi liền kích động đến mức hét lên. Tuy tôi đã nhắn thông báo cho mọi người trước một ngày, nhưng khi tận mắt thấy tôi quay lại, có lẽ mọi người vẫn cảm thấy không thật lắm. Giống như lúc trước mỗi khi đến chỗ làm, tôi lên tiếng chào hỏi tất cả các nhân viên trong phòng thư kí.

"Khoảng thời gian này vất vả rồi, thật xin lỗi vì đã nghỉ việc đột ngột thế này, về sau mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."

Mọi người nhìn tôi với ánh mắt thả lỏng rõ ràng, dù từ lúc tôi tuyên bố nghỉ đến giờ cũng chỉ mới mười ngày mà thôi.

Không cần thiết phải biết chuyện gì xảy ra, nhưng tôi vẫn muốn nghe kể lại.

"Bữa tiệc đúng là một thảm họa." Emma báo cáo với tôi.

"Hôm đó lúc anh Yeonwoo gọi cho em xong thì có người gọi đến cho em, hóa ra là cô Elisa. Cô ấy vô cùng bình tĩnh hỏi em lịch trình của ngài Keith, em không nghĩ nhiều liền nói với cô ấy là ngài Keith sẽ đi dự tiệc. Nhưng không nghĩ tới cô ấy thế mà lại đi tìm cô Abigail để đánh một trận." Emma vừa kể vừa cười.

"Nghe nói hai người đánh nhau kịch liệt lắm. Có người báo là em chạy đến liền, ai da, ngài Pittman đã đi đâu mất tiêu, chỉ còn lại hai cô nàng đầu tóc rối bù, người đầy vết thương. Vô cùng náo loạn luôn, may mà cảnh sát không đến. Nếu loại chuyện này bị tuồn ra ngoài thì chắc chắn ban tổ chức tiệc đó sẽ vô cùng xấu hổ, có lẽ vì thế nên mấy người tham gia tiệc đều ngầm tự hiểu mà không nói ra. Dù em nghĩ chuyện này sớm muộn gì báo chí cũng đưa tin, nhưng không hiểu sao chỉ có một hai người nhìn thấy ngài Pittman ở hiện trường thôi. Ai, đáng lẽ em phải tới sớm để hóng biến! Nhưng lúc em tới mọi chuyện xong xuôi cả rồi, không được xem còn phải dọn dẹp tàn cuộc." Emma tiếc nuối cảm thán.

Bộ dáng kích động của cô nàng kì thực rất hiếm thấy, nhớ lại mấy chuyện tương tự mà tôi phải giải quyết, cũng không khó tưởng tượng ra cảnh tượng náo nhiệt mà Emma kể. Nếu là Keith chứng kiến chuyện như vậy thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng chán ghét. Chắc là đến bây giờ Keith mới hiểu được rằng lúc trước mỗi khi những chuyện này xảy ra, đều là một mình tôi đi giải quyết hết.

Cũng có thể hắn chưa từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng ít nhất hắn cũng cảm thấy có chút nể phục tôi đi.

Nhưng trong kế hoạch đi thuyết phục tôi hẳn là không có vụ hôn môi, đúng không?

"Yeonwoo?"

Tôi vô thức vuốt ve môi, Emma gọi một tiếng kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ, tôi vội vàng bỏ tay xuống. Emma lo lắng hỏi:

"Anh không sao chứ? Môi sao sưng dữ vậy? Em nhớ anh đâu có thói quen cắn môi?"

"À, cái này, cái này là... Anh cũng không biết bị sao nữa."

Tôi hoảng quá không biết trả lời sao. Emma không gặng hỏi mà lấy từ trong túi ra thứ gì đó.

"Bôi nhanh đi, sắp chảy máu tới nơi rồi kìa, anh cứ để như vậy là bị ung thư môi đấy!" Cô nàng ra vẻ nghiêm trọng mà uy hiếp tôi, còn đưa cho tôi một thỏi son dưỡng.

Nhưng tôi không muốn nhận lấy lòng tốt này.

Tôi không muốn vết thương trên môi lành lại, sợ dấu vết duy nhất này giữa tôi và hắn cũng biến mất. Tôi hi vọng vết thương sẽ lâu lành một chút, dù chỉ một ngày thôi cũng được.

"Cảm ơn."

Tôi nhận thỏi son, cả nắp cũng không mở mà lặng thầm bỏ vào ngăn kéo, giả vờ như không biết gì xử lí văn kiện. Cũng may Emma không ép tôi nữa mà quay về chỗ ngồi.

Tôi im lặng nhắn một cái tin cho mọi người: Bắt đầu công việc thôi.

Vẫn giống như mọi ngày, sau khi điều chỉnh lại lịch trình trong ngày và các tài liệu cần báo cáo, tôi rời khỏi phòng thư kí. Tuy mới chỉ nghỉ ngơi được mấy ngày, nhưng hành lang vốn rất quen thuộc lại có chút xa lạ, ngay cả bước chân đều đặn cũng lạ lẫm đến vậy. Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng Keith, tôi chợt cảm thấy khẩn trương hệt như ngày đầu đi làm.

Cộc cộc.

Sau vài tiếng gõ nhẹ, cửa mở ra, tôi thấy Keith đang đứng hướng mặt ra cửa kính sát đất. Hắn nhìn xuống những tòa nhà và phố xá xếp san sát nhau bên dưới, vừa nhìn vừa hút thuốc. Thuốc lá gay mũi quyện lại với mùi pheromone phiêu đãng trong không khí.

Tôi thấp giọng cố ý ho khan một tiếng, Keith đang đưa lưng về phía tôi chậm rãi quay lại. Khoảng khắc hai mắt chạm nhau, tôi bất giác nín thở.

Tại thời điểm đó, không một ai nói gì, cứ như vậy nhìn nhau. Tôi hoàn toàn không biết Keith đang nghĩ gì. Nhưng tôi lờ mờ đoán được không chỉ có tôi nhớ lại nụ hôn hôm đó, chỉ là tôi đang đợi hắn mở miệng trước mà thôi.

Sau khi nhả ra một hơi thuốc thật dài, Keith lại đưa điếu thuốc lên miệng. Tôi yên lặng nhìn hắn đi đến chỗ ngồi, kèm theo đó là những tiếng bước chân đều đặn đến buồn chán.

"Đây là lịch trình hôm nay."

Keith ngồi xuống, tôi bước tới, đặt lịch trình được đánh dấu kĩ lưỡng lên cái bàn máy tính rộng dài. Keith trong miệng ngậm thuốc lá, mặt vô cảm xác nhận lại lịch trình trong tay.

Tôi im lặng nhìn hắn, chờ hắn yêu cầu công việc.

...Ồ?

Tôi kinh ngạc, mùi pheromone trong không khí đột nhiên không còn nồng như trước. Không biết có phải do vậy mà mùi thuốc lá lại càng đậm hơn. Tôi không chịu được ho một tiếng, Keith đang hút một hơi thuốc lá cũng cau mày lại.

"Cái gì?"

"Xin lỗi, tôi có chút khó thở."

Tôi lập tức nhận lỗi, nhưng Keith cũng chẳng đáp lại, qua loa nhìn tài liệu. Hắn có vẻ không tập trung, bằng chứng là Keith vẫn đang liên tục hút thuốc, hắn thở dài rồi ném bừa văn kiện xuống bàn.

"Hủy hết lịch trình hôm nay đi."

Câu nói bất chợt này khiến tôi khựng lại. Keith không thèm nhìn tôi một cái mà tiếp tục nói.

"Tối nay tôi sẽ dự tiệc của Ian, lập danh sách đi."

Một danh sách những cô gái mà hắn sẽ chọn để đưa đến bữa tiệc.

Tôi đã làm những loại chuyện này từ lúc bắt đầu làm ở công ti đến nay và tôi chẳng thích nó chút nào. Tôi thường hay nghĩ, người này đã có nhiều tài sản thế rồi vẫn muốn thành lập một công ti giải trí, có phải làm vậy không chỉ đơn giản là do thích mà quan trọng là dễ tìm được người để làm tình? Vì hắn là giám đốc của một công ti giải thích, không cần biết đối phương là người mẫu hay diễn viên, chỉ cần là người làm nghệ thuật, dù không có danh tiếng cũng đều bị hắn nắm hết thông tin. Chỉ cần hắn muốn, dù là ai thì hắn cũng có thể có được.

Bây giờ tôi lại làm lại cái công việc khiến tôi mệt mỏi – đích thân chọn bạn tình phù hợp với hắn ta.

Cũng không cần mấy thủ tục rắc rối như yêu đương hẹn hò, tôi chỉ cần chuẩn bị trang sức cùng một tấm card có viết tên Keith là được. Chỉ cần như vậy thôi thì đối tượng được hắn chọn đã vô cùng phấn khích và biết ơn rồi, kiểu như dâng hiến hết cả thảy cho hắn. Dù các cô gái ấy đều tự biết bản thân chỉ là bạn tình, nhưng họ vẫn vui vẻ chấp nhận. Đơn giản vì đối phương tên là Keith Knight Pittman.

Sở hữu P Entertainment, là một Alpha thống trị, được chọn làm bạn tình của hắn thì địa vị của họ đã tăng lên một bậc rồi. Còn chưa hết, cho dù không có một xu dính túi nhưng chỉ cần là hắn thì đã không ít người muốn dâng hiến cơ thể mình.

Và tôi là người đầu tiên trong hàng ngũ những người đó.

Tôi đau lòng tự nghĩ, tôi trả lời ngắn gọn đã biết. Hiện tại có quá nhiều việc phải làm, quan trọng nhất là sắp xếp lại lịch trình, nói Emma phụ tôi sửa lại rồi nhờ Jane liên lạc với các bên. Vừa bước ra khỏi cửa là đầu tôi đã phải vận động một cách năng suất hết mức có thể.

"Ngài ấy sẽ dự tiệc sao?" Emma kinh ngạc hỏi.

Tôi nhanh chóng lấy lịch trình từ trong ngăn kéo ra, lơ đễnh trả lời:

"Có lẽ ngài ấy đổi ý, toàn bộ lịch trình hôm nay hủy bỏ, điều chỉnh lại một chút đi. Gọi điện thoại cho mấy chỗ đó một chút, xác nhận lại thời gian rồi đưa anh kiểm tra. Gọi cho Jane và Anderson bảo họ là ngài Pittman sẽ tham dự bữa tiệc. Rachel, gọi cho các bộ phận và nói với họ rằng cuộc họp hôm nay bị hủy. Anh sẽ gọi cho Tiffany thông báo là sẽ có người của ngài Pittman đến lựa trang sức, cứ tới lấy là được không cần thanh toán gì đâu."

Công việc ùn ùn kéo đến, tôi nhanh chóng phân phó việc cho từng người. Tôi gạt những việc khác sang một bên để bắt đầu nhiệm vụ quan trọng nhất là chọn đối tượng phù hợp với yêu cầu của Keith.

***

Cộc cộc.

Tôi thầm đếm trong lòng đến ba thì cửa mở ra. Dáng vẻ của Keith so với lúc tôi rời khỏi phòng cũng không thay đổi gì. Chỉ khác là là chiếc gạt tàn trước mặt hắn ta đầy tàn thuốc.

Trong phòng nồng nặc mùi khói thuốc.

Tôi lấy hết can đảm đi đến trước mặt hắn. Tôi chợt nghĩ đến điều gì đó, mùi khói hay mùi pheromone, cái nào khiến tôi khó chịu hơn nhỉ? Thật nực cười là tôi vẫn còn nghĩ đến cái thứ hiện giờ đã thay đổi, đúng là chẳng có nghĩa lí gì cả.

"Tôi chọn xong rồi."

Tôi đem thông tin của ba người ổn nhất đẩy trước mặt hắn. So với vừa nãy thì thái độ bây giờ của Keith có vẻ dễ chịu hơn. Sau đó hắn mở một tệp tài liệu trong số đó rồi đẩy tới cho tôi. Tôi đem những tệp còn lại nhét xuống dưới, còn tệp được chọn đặt lên trên cùng. Cân nhắc đến việc nếu lần sau hắn muốn chọn đối tượng thì có lẽ nên giữ lại hai người kia. Tôi nhanh nhẹn đưa tới một văn kiện khác.

"Đây là lịch trình đã được sửa lại. Nếu ngài còn muốn điều chỉnh ở đâu thì hãy nói với tôi."

Keith chỉ liếc qua một cái.

"Để đây rồi đi ra ngoài đi."

Nhìn hắn lại tiếp tục hút thuốc, tôi không nói lời nào đem văn kiện đặt trên bàn. Tuy còn vài việc cần báo cáo nhưng tôi cũng không vội. Vốn đang không thoải mái nên tôi cũng không muốn nấn ná lại nữa, liền nghe theo lệnh rời khỏi phòng.

Khi chỉ còn một mình tôi ở ngoài hành lang, tim tôi không tự chủ đập thình thịch. Tôi ngơ ngác nhìn tài liệu trên tay, tài liệu trên cùng đang được mở ra, cô gái có thân hình đầy đặn gợi cảm như đang nhìn tôi.

Dù sao, đây là điều mà tôi thậm chí không dám mơ tới.

Tôi cắn môi, cơn đau từ môi lan hết cơ thể rồi xuống tới trái tim nặng nề.

Chắc lúc đó là vì ảnh hưởng của pheromone thôi. Tôi mờ mịt nhìn chằm chằm vào bức ảnh của cô gái kia.

Kì tích sẽ không xuất hiện lần thứ hai.

***

Một khoảng thời gian sóng yên biển lặng cứ thế trôi qua. Tuy không quá yên ổn, nhưng dù sao cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.

Keith vẫn thường xuyên thay đổi đối tượng như trước, mà mỗi khi như vậy thì đều là tôi đi tìm cho hắn. Bởi vì các thư ký khác quá bận rộn, không đến chỗ Tiffany lựa trang sức thì cũng là đến nhà đối tượng để đưa card của Keith cho họ.

Đau lòng thì đúng là đau lòng nhưng đều bị công việc làm cho không thể nhớ đến nữa. Vì cứ tùy ý thay đổi thỏa thuận mà tôi liên tục phải đi xin lỗi người ta, chạy đi chạy lại để lập thỏa thuận mới, hoặc là bị yêu cầu đi mua mấy thứ khó mua để trang trí lại bàn của Keith, hay bình tĩnh chỉ ra thực tế cho đối tượng chán nản vì bị Keith chia tay bất ngờ, nhiều người còn đưa ra những yêu cầu mà tôi không biết phải làm sao.

Mọi thứ không khác gì trước lúc tôi từ chức, chỉ là chu kì của tôi đã rút ngắn lại.

"Em về rồi đây." Nghe giọng của Emma, tôi ngẩng đầu lên. Tôi rất cảm thông với dáng vẻ mệt mỏi của cô ấy .

"Vất vả rồi Emma. Có chuyện gì xảy ra à?"

"Vâng, đương nhiên rồi ạ."

Dù vậy nhưng cô nàng có vẻ mệt mỏi lắm. Không chỉ Emma, các nhân viên khác trong phòng thư kí cũng trong tình trạng như thế. Nhưng so với mọi người thì tôi còn mệt hơn, bị đối tượng vừa chia tay với Keith tát một cái, còn túm tóc rồi đổ hết nước trong bình hoa vào người.

Biết vậy đã lấy cổ phiếu rồi...

Tôi mệt đến độ nghĩ như thế. Đây là công việc mà một nhân viên bình thường phải làm à? Còn chưa kể tới mấy công việc chính thức đâu. Tìm đối tượng cho Keith đã đủ khổ rồi lại còn phải chịu đựng mấy cái hành vi đánh đập vô lí này.

Nếu có cơ hội quay lại lúc đó thì tôi nhất định sẽ đòi bằng được một một triệu cổ phiếu.

Những suy nghĩ trong lòng làm tôi nhíu mày.

Không, tôi đang nói cái gì vậy? Nếu quay lại lúc đó tôi phải nhất quyết từ chối không quay lại làm mới đúng chứ.

"Anh Yeonwoo?"

Tiếng gọi làm tôi hoàn hồn. Emma kinh ngạc nhìn tôi. Tôi xấu hổ vội giả vờ đang làm việc. Emma thấy thế thì nói:

"Em xin lỗi anh Yeonwoo. Em cứ than mệt trong khi anh mới là người vất vả nhất." Trên mặt Emma lộ ra vẻ áy náy.

Sau đó tôi hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Hôm nay Emma đã tặng cho đối tượng mới kia đồ trang sức. Có nghĩa là tôi phải đi thông báo tin chia tay với đối tượng cũ.

"Đây là việc của anh, em đừng nghĩ nhiều." Tôi nói xong rồi thở dài. Có làm bao nhiêu lần cũng không quen được với loại công việc này. Đối phương chỉ trích mắng chửi, dù không để bụng nhưng cứ nghe đi nghe lại thì cũng khiến bản thân thấy nặng nề, thật sự rất mệt. Hơn nữa thời gian cho mỗi đối tượng là quá ngắn càng khiến tôi bị nghe mắng với tần suất cao hơn.

"Ngài Pittman gần đây cứ liên tục đổi đối tượng nhỉ?" Emma đột nhiên nói ra suy nghĩ của tôi. Dù rất ngạc nhiên nhưng không chỉ tôi và Emma mà Jane với Rachel cũng đồng tình với quan điểm này.

"Quá đáng thật đấy."

"Có chuyện gì hả?"

"Không có gì..."

Tôi vốn muốn phủ nhận, nhưng tin tức của Keith họ còn biết nhiều hơn tôi. Tôi chỉ có thể nói vậy.

"Chẳng phải ngài Pittman bình thường rất đào hoa sao, như vậy là bình thường."

"Nhưng đợt này đổi đối tượng liên tục luôn." Emma lại nhắc lại.

"Dù gì lúc trước ít nhất cũng khoảng hai ba tháng, có khi còn lâu đến tận sáu tháng. Mà giờ là mỗi tháng một người đó."

Tôi còn chưa kịp trả lời thì Jane đã nói:

"Hay là ngài Pittman muốn lập công ti trang sức? Muốn thu mua Tiffany?"

Rachel lập tức chỉ trích nói: "Mỗi lần một cái vòng tay với một cái vòng cổ, mua lắt nhắt kiểu này thì chừng nào mua được hết cái công ti Tiffany? Nói vậy cũng nói được."

"Nhưng như vậy là quá thường xuyên rồi đó."

"Không, không, không, dù sao cũng không đúng."

Rachel bực bội véo mũi Jane. Lúc nhìn thấy Jane ứa nước mắt, tôi nói:

"Thôi, đây là cuộc sống riêng của ngài Pittman mà, việc của chúng ta là phải làm ngài Pittman hài lòng. Cho dù là công tác hay sinh hoạt hằng ngày, chúng ta làm tốt việc của mình là được rồi."

Emma có vẻ vẫn không đồng tình lắm.

"Cũng đúng nhưng..."

Tôi đứng lên, chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện này.

"Tôi đi gặp cô Annabelle James đây, tranh thủ xem lại lịch trình của ngài Pittman đi."

"Cậu về luôn à?" Nghe Jane nói, tôi quay đầu lại nhìn cô nàng một cái.

"Nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì tôi tan tầm, nhưng chắc không suôn sẻ đến vậy đâu."

Thấy tôi cười khổ, Rachel huých vào cánh tay của Jane. Tôi vờ như không thấy gì, xoay người rời đi văn phòng. Lúc này chợt cảm thấy thân thể như sắp kiệt sức tới nơi.

***

"...Vậy à? Vậy hết cách rồi."

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt. Sảng khoái trả lời như vậy, có ai thoải mái chấp nhận tin chia tay như cô nàng này không?

"Đừng có ngây ra như vậy, nhìn mặt tôi này." Cô nàng cười đến vui vẻ.

"Sao vậy? Cậu nghĩ tôi sẽ nổi điên lên sao? Thất vọng quá, không ngờ cậu lại nghĩ tôi là loại người này."

"A, không, không phải như vậy... Thực xin lỗi." Tôi hoảng đến nói lắp. Annabelle cười nói:

"Tôi nghe tiếng tăm của Pittman nhiều rồi, có cơ hội được chọn thì tôi cũng rất biết ơn. Dù không lâu như dự kiến nhưng cũng không cưỡng cầu được, đúng không? Giờ tôi có mắng chửi cậu thì anh ta cũng đâu có quay lại với tôi, tôi còn có thể làm gì nữa? Chấp nhận sự thật cho nhanh."

Cho dù nghe cô nàng nói đến vậy rồi nhưng tôi vẫn không tin. Ngồi trước tôi là siêu mẫu từng giữ ngôi vị cao nhất cho đến tận năm ngoái, tuy đã bị ngôi sao đang lên năm nay tước mất danh hiệu nhưng vị thế của cô nàng vẫn rất vững chắc.

Người đã đứng trên đỉnh vinh quang quả nhiên khác hẳn những người bình thường nhỉ?

Không tin nổi lại có khí chất trấn tĩnh như vậy. Đương nhiên, một người đã chuẩn bị sẵn sàng cho những lời nhục mạ là tôi lúc này đang cảm thấy hơi trống rỗng.

Một người phụ nữ như vậy nhưng chỉ ba tuần là đã bị vứt bỏ, trong lòng tôi cũng thấy có lỗi với cô ấy. Nếu đối tượng mới lần này cũng giống cô nàng thì tốt...

"Cái gì vậy? Đưa cho tôi à?"

Nghe cô nàng hỏi vậy, tôi đưa lên túi văn kiện.

"À, đúng vậy. Đây là quà chia tay của ngài Pittman." Annabelle ưu nhã tiếp nhận túi văn kiện, dễ dàng thấy được móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ của cô ấy.

"Tôi nghe nói Pittman là người rất hào phóng."

Cô nàng cười nói.

"Nhưng nó không cần thiết."

"...?"

Tôi cảm thấy vô cùng kì quái. Dù cô nàng đã rất lịch sự rồi mà sao vẫn khá khó nghe nhỉ? Còn không vừa mắt một cái là cô nàng nhẹ nhàng đem phong thư mở ra, sau đó cứ như vậy đặt ở trên bàn, giống như bên trong có gì cũng chẳng quan tâm.

Có lẽ do tôi có quan niệm là xem có gì bên trong trước mặt người đưa có chút bất lịch sự.

Tôi nghĩ một hồi nhưng vẫn thấy bất an.

Annabelle cực kì, cực kì bình tĩnh, tựa như đối với loại chuyện này không hề có một chút hứng thú nào.

Nhất định có cái gì đó.

Không phải suy đoán nữa mà là chắc chắn là cô nàng đang che giấu cái gì đó. Cho dù đó là phiếu thưởng của thành viên câu lạc bộ giới hạn nghiêm ngặt số lượng thành viên, đồ trang sức đắt tiền hay một vai diễn trong phim đều có ích cho sự thăng tiến của bản thân.

"Vậy là xong rồi đúng không?"

Nghe Annabella nói, tôi bừng tỉnh. Cô nàng vô cùng nhiên mà đuổi tôi, nhưng như vậy không được. Tôi vội vàng động não nghĩ cách.

"Vâng, tôi xin lỗi nhưng có thể cho tôi chút nước uống không? Lo lắng quá làm họng tôi hơi khô."

Tôi xấu hổ cười cười, Annabelle vẫn vui vẻ gật đầu.

"Giải quyết tốt hậu quả của mấy lần chia tay chắc cũng vất vả lắm."

Annabelle đứng dậy đi đến nhà bếp. Một lát sau, cô nàng đem một ly nước đá tới.

"Đây."

"Cảm ơn."

Tôi mỉm cười nhận lấy. Đây là một hành động đòi hỏi sự tính toán cẩn thận. Tôi vừa duy trì nụ cười vừa tập trung để không bỏ lỡ thời điểm phù hợp, cảm giác như lông tơ trên người tôi đều dựng đứng.

"Trời ạ!"

Cả hai kêu lên gần như cùng một lúc. Lúc này, tay tôi và tay cô ấy đều bị lệch, cái cốc nghiêng đi, sau khi làm ướt áo và quần của tôi, nó rơi xuống đất.

"Cạch" một tiếng, cái ly rơi xuống thảm. Tôi và cô ấy nhìn chằm chằm cái ly vừa rơi xuông, im lặng một lúc, cả hai đồng thời ngẩng đầu lên nhìn nhau.

"Ây, thực xin lỗi, tôi căng thẳng quá."

Tôi giũ giũ tay, có chút xấu hổ làm ra hành động xin lỗi. Annabelle mở to hai mắt rồi lắc đầu.

"Không, không sao. Nhưng quần áo cậu bị ướt hết rồi."

Nước thấm ướt chỗ sơ mi ở eo tôi rồi chảy dọc xuống đũng quần. Đương nhiên tôi chính là mong như vậy. Tôi cố tỏ vẻ bối rối rồi nói:

"Ôi, trời ạ... Cứ phải là chỗ này là sao vậy."

Nàng vươn tay tới, nở một nụ cười nhiệt tình.

"Hết cách rồi, cởi ra đi, tôi đem đi phơi giúp cậu."

Lần này thì tôi ngượng ngùng thật. Tôi xoay người sang chỗ khác, do dự mà cởi quần ra. Ở khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi nhanh chóng xem qua kết cấu của ngôi nhà.

"Uầy, mông cậu đẹp thật nhỉ."

Ngay khi tôi vừa quay đầu thì liền thấy Annabelle đang nhìn chằm chằm vào mông tôi. Mặt tôi nóng bừng, cúi đầu xấu hổ quay lại đưa quần cho cô ấy. Annabelle hiểu ý mà cười cười, sau đó đem quần để lên cánh tay.

"Tôi vẫn còn bộ đồ ngủ của chồng cũ mặc ở đây, cũng không dùng nữa. Nếu được thì cậu mặc đỡ chờ cái này khô nhé?"

"Vâng, tất nhiên, cám ơn cô."

Tôi lúng túng cảm ơn. Annabelle gật gật đầu.

"Tôi đi lấy cho, mà cô để nó ở đâu nhỉ?"

Cô nàng có vẻ như đang nhớ lại. Tôi nói với cô ấy:

"Quần phơi khô nhanh thôi, cô cũng đừng lo lắng."

Annabelle quay đầu lại nhìn tôi một cái. Khi hai mắt chạm nhau, tôi mỉm cười với cô ấy. Cô ấy cũng mỉm cười, nhìn xuống tôi nói:

"Cái đó thì sao?"

Ý cô nàng muốn nhắc là quần lót của tôi cũng ướt luôn rồi. Tôi đỏ mặt nhìn xung quanh tìm kiếm. Annabelle chỉ chỉ bên kia.

"Máy sấy ở bên kia, trong phòng tắm."

"Cảm ơn."

Tôi cảm ơn rồi nhìn cô ấy đi về hướng phòng giặt. Tôi vờ như muốn đi phòng tắm nhưng sau đó lại lén mà chạy sang hướng khác. Tôi nhớ lần trước lúc đưa trang sức, cô nàng nhận lấy và biểu hiện hết sức trân quý. Bởi vì mấy thứ này thường để ở phòng làm việc hoặc phòng ngủ, chắc là một trong hai thôi.

Phòng làm việc là phòng thứ hai. Sau khi mở cửa, tôi nhanh chóng lục tìm. Tự ý đột nhập nhà người khác là vô cùng bất lịch sự, nhưng tôi không thể không làm thế, nếu có chuyện gì thì tôi phải báo lại. Tôi nghĩ như vậy và sau đó tìm được bằng chứng xác thực trong ngăn kéo.

***

???????????...

Tiếng chuông vang lên đều đều, nhưng không có người bắt máy, âm thanh máy móc kết thúc cuộc gọi truyền đến. Tôi bấm gọi lại, vừa gọi vừa tự hỏi liệu có ai bắt máy không. Chắc là hiện tại Whitaker đang bận tối mày tối mặt, nhưng những người khác cũng không nghe điện thoại.

Bữa tiệc không xảy ra chuyện gì chứ?

Bởi vì buổi sáng Keith đột nhiên thay đổi lịch trình muốn tham dự bữa tiệc vậy nên lực lượng an ninh đều vào tình trạng khẩn cấp. Có lẽ vẫn đang suôn sẻ thôi... Tôi mới vừa nghĩ như vậy, điện thoại đột nhiên vang lên.

"Anh Whitaker? Tôi là Yeonwoo đây, anh Whitaker?"

"... Bíp... Bíp..."

Âm thanh cứ ngắt quãng, tôi không hiểu bên kia đang nói gì. Có thể xung quanh ồn ào quá mà đường truyền cũng không ổn định. Không còn cách nào khác, tôi đành ngắt điện thoại để tiếp tục lái xe.

Chuyện này phải giải quyết càng sớm càng tốt.

***

Tới chỗ tổ chức bữa tiệc, xung quanh đều được vệ sĩ vây kín. Đều là vệ sĩ tới để bảo vệ cho chủ của mình.

Trong số các giới tính thì Alpha và Omega đều là những giới tính dễ bị ảnh hưởng pheromone của nhau nhất. Mặc dù những vệ sĩ này cũng sẽ bị ảnh hưởng nếu liên tục tiếp xúc với pheromone, nhưng...

Tôi nghĩ vậy rồi vội đi tìm Whitaker. Bọn họ sở dĩ không bị pheromone ảnh hưởng là vì họ không ngửi được pheromone bay trong không khí. Cho nên nếu không nói cho bọn họ thì họ không thể biết được tôi là Alpha hay Beta. Khi nhân viên bảo vệ kiểm tra tôi, anh ta không biết là vì tò mò hay gì mà dò hỏi danh tính của tôi. Vì đã quá quen với tình cảnh này nên tôi nhanh chóng nói.

"Tôi là thư kí của ngài Pittman, tới tìm một vệ sĩ tên là Whitaker, tôi có việc cần báo cáo. Tôi là Omega."

"...À."

Anh ta hơi hơi nhíu mày. Có lí do rõ ràng, tôi nhanh chóng nói thêm:

"Tôi biết đây là tiệc gì, tôi tìm Whitaker xong là đi liền, không cần lo lắng."

Ở mấy bữa tiệc pheromone thế này, việc Omega rao bán mình là rất thường xuyên, vì vậy thỉnh thoảng để một Omega như tôi vào sẽ dẫn đến sự cố. Nhớ đến lần trước, cả người tôi vô thức lạnh như băng. Nhưng bây giờ không quay về được. Bảo vệ do dự một hồi rồi bước sang một bên nhường đường cho tôi.

"Cẩn thận một chút, bên trong rất lộn xộn." Anh ta cảnh báo tôi một câu.

Tôi cảm ơn xong liền chạy nhanh vào trong. Tôi đã ngậm hai viên kẹo ngọt rồi nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác chua chua nơi chóp mũi. Tôi muốn nhanh chóng tìm được Whitaker, anh ta có lẽ đang chờ ở đâu đó đợi nhận lệnh.

Tôi nhìn đông nhìn tây tìm kiếm, rất nhanh thấy được một vệ sĩ trong đội của Keith.

"Này!"

Tôi chạy nhanh tới bắt lấy cánh tay người nọ. Người đó lập tức nhận ra ta, kinh ngạc hỏi.

"Yeonwoo? Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi có việc gấp muốn gặp Whitaker, anh ấy đang ở đâu? Gọi điện thoại cũng không nghe."

Anh ta lấy ra di động trong túi, bất đắc dĩ nói:

"Do pheromone nên di động hỏng rồi. Chuyện thường mà. Máy móc cũng không chống lại nỗi pheromone, nghe thôi cũng thấy buồn cười."

Anh ta cười ha hả, nhưng tôi không có tâm trạng để cười. Nhìn thấy tôi không phản ứng gì, anh ta ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.

"Đi thôi, chắc anh ấy ở chỗ bãi giữ xe."

Tôi đi theo anh ta một lúc, giữa dòng xe thể thao cao cấp chen chúc, tôi thấy được chiếc Bentley của Keith. Whitaker đứng cách xe không xa đang nói chuyện với vệ sĩ cùng đội.

"Whitaker!"

Tôi vui mừng gọi anh ta. Whitaker theo phản xạ quay đầu nhìn lại, tức khắc sợ tới mức mở to hai mắt nhìn.

"Yeonwoo, sao cậu lại đến đây? Thân thể không sao chứ?"

Rõ ràng là anh ta đang nghĩ tới tai nạn ở bữa tiệc lần trước. Tôi lừa viên kẹo trong miệng để má phồng ra cho anh ta thấy rồi cười. Whitaker cũng cười cười, giống như nhớ tới cái gì, lấy kẹo trong túi ra rồi xé vỏ.

"Có chuyện gì sao? Hình như có ai đó cứ gọi cho tôi."

Anh ta đem kẹo đường bỏ vào miệng, hơi nhăn mày.

"Hôm nay xảy ra chuyện lớn. Nghe nói có một Alpha cực trị mất khống chế tỏa ra pheromone, chắc là tới chu kì? Hiện tại máy móc quanh đây đều có vấn đề, pheromone có khi sẽ tràn ra tới đây. Không biết mấy chiếc xe này có thể khởi động bình thường không?"

Whitaker lo lắng mà nhìn xe của Keith. Tôi lo lắng nói:

"Tôi phát hiện có điều gì đó đáng ngờ khi đến thông báo cho cô Annabel James về việc chia tay. Hình đây."

Tôi vội vàng đem điện thoại đang mở ảnh chụp ra. Nghiêm túc nhìn Whitaker nhíu mày.

"Giấy xác nhận bảo quản của ngân hành tinh trùng? Là cái này sao?"

Anh ta kỳ quái nhìn chằm chằm ảnh chụp, chớp chớp mắt.

"Chẳng lẽ cô ta trộm tinh trùng của ngài Pittman?"

"Hình như là vậy. Trước mắt chắc là đang bảo quản ở ngân hàng tinh trùng. Nếu không tìm được cách..."

Tôi gấp gáp nói, nhưng phản ứng của anh ta lại rất kì lạ.

"Ừm..." Whitaker sờ sờ cằm, đem điện thoại trả lại cho tôi.

"Tôi biết rồi, để tôi kiểm tra lại một chút rồi nói lại với ngài Pittman."

Phản ứng không nóng cũng không lạnh này làm tôi kinh ngạc.

"Không phải nên tranh thủ thời gian sao? Nếu thụ tinh nhân tạo hoặc đem đi bán thì..."

Whitaker nhún nhún vai nói:

"Nếu muốn bán thì phải chứng minh được đây là tinh trùng của ngài Pittman đã, cô ta làm sao lấy được DNA của ngài Pittman? Với lại đây dù sao cũng là đồ ăn trộm nên cô ta không ngu ngốc đi làm vậy đâu. Còn nếu tự làm thụ tinh nhân tạo thì..."

Anh ta đột nhiên bật cười.

"Có thể cô ta lấy phải tinh trùng rỗng thì sao."

"Tinh trùng rỗng?"

Whitaker thấy phản ứng tôi thì ngạc nhiên nói.

"Cậu không biết à? Alpha thống trị có thể khống chế quá trình thụ tinh, mấy tinh trùng đó không có cái nào thụ tinh được đâu."

Anh ta nhìn tôi rồi cười haha.

"Đó là lí do tại sao Alpha thống trị có thể chơi bời bừa bãi như vậy. Nghe nói để dồn pheromone lâu ngày sẽ gây ra phản ứng ngược, nhưng chuyện kìm chế cũng hiếm lắm, vậy nên mới thường xuyên phải tiết ra pheromone."

Tôi kinh ngạc chớp mắt mấy cái.

"Tôi còn tưởng là bọn họ muốn khoe bản thân là Alpha thống trị nên mới phóng ra pheromone..."

"Kiểu đánh dấu lãnh thổ á hả? Hahaha, như vậy là thú luôn rồi."

Whitaker cười to, nhưng anh ta với tôi đều ngầm tự biết, Alpha thống trị ở môt mặt nào đó cũng chính là dã thú, hơn nữa ở còn ở đỉnh của chuỗi thức ăn.

"Ừm, nhưng cũng nên xem lại vì cũng có những nhà sưu tập sẵn sàng mua tinh trùng rỗng của ngài Pittman mà không cần chứng thực DNA. Nên ngăn chặn một giao dịch như vậy."

Whitaker cười nhạt.

"Nếu Annabelle biết đây là tinh trùng rỗng chắc là thất vọng lắm."

Tôi cũng vậy, biết vậy tôi cũng không mạo hiểm sinh mạng liều mạng chạy đến đây rồi. Tôi tỏ vẻ mệt mỏi, Whitaker vỗ vỗ vai tôi an ủi.

"Mọi người đều biết Yeonwoo rất tận tâm mà. Công việc thuận lợi cũng nhờ vào cậu cả đấy."

"Cảm ơn."

Nghe câu cảm ơn quen thuộc đến nhạt nhẽo của tôi, Whitaker mỉm cười xoay người đi.

"Về nhanh đi Yeonwoo. Nói sao thì nơi này vẫn rất nguy hiểm với cậu."

"Vâng."

Ở đây lâu cũng chỉ phí thời gian. Những người này đều ưu tiên cho việc bảo vệ Keith, còn tôi có an toàn hay không không liên quan đến họ.

Thân thể của tôi chỉ có bản thân tôi có thể bảo vệ. Tôi tuyệt đối không cho phép bản thân lại gặp tai nạn như lần trước.

"Vậy thì tôi đi đây, nhờ cả vào anh nhé."

"Tạm biệt, về cẩn thận nhé."

Tôi vội vàng muốn rời khỏi cái nơi đầy những nguy hiểm rình rập này. Căng thẳng về chuyện của Keith qua đi, một nỗi lo lắng về pheromone chưa từng thấy như nhấn chìm tôi. Kẹo đường trong miệng đã tan một nửa.

Tôi có dự cảm không lạnh, tôi lấy ra hai viên kẹo bỏ vào miệng rồi bước thật nhanh đi qua hoa viên. Xe đỗ ở ngoài cửa, chỉ cần đến đó thôi là tôi có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Đi thôi.

Nhanh lên.

Không biết khi nào tôi đã chuyển đi thành chạy. Tôi muốn thoát khỏi những pheromone như có như không đuổi theo đằng sau. Giống như chỉ cần chậm một chút thôi, nó sẽ nuốt chửng lấy tôi.

Thình lình xảy ra ý tưởng làm ta lâm vào cực độ sợ hãi bên trong. Ta thở phì phò, nổi điên tựa mà chạy vội. Khi ta đang muốn thông qua đại môn kia trong nháy mắt.

"...?"

Một thứ gì đó đột nhiên hiện ra trước mắt tôi. Dưới ánh đèn xe chói lọi, tôi theo phản xạ lấy tay che mặt. Ai đó nắm lấy cánh tay rồi kéo tôi qua một bên. Xe thể thao gần ngay trước mặt nguy hiểm lướt qua trong thoáng chốc.

"Cậu không sao chứ?"

Đến lúc nghe được giọng nói ai đó, tôi mới phản ứng lại được là người vệ sĩ này đã cứu tôi một mạng.

"A, à, không sao."

Tôi lắp bắp trả lời, anh ta nhíu mày nhìn tôi.

"Cẩn thận một chút, ở đây ai cũng lái xe ẩu cả."

Anh ta chán nản nói. Nhưng tôi không nghe rõ anh ta nói cái gì, chỉ nói cảm ơn rồi đi nhanh đến chỗ đỗ xe.

Ký ức dừng lại ở đây.

Tôi tra chìa khóa vào ổ, nhưng chìa khóa lại chậm chạp không chịu vào, hết trượt trái lại trượt phải, kiểu gì cũng không tra được vào ổ. Cố gắng một lúc sau, tôi dùng tay còn lại bắt lấy cánh tay đang run lẩy bẩy, chật vật cắm chìa khóa vào.

"Ha... a... ha...."

Cửa vừa mở, tôi run rẩy chạy vào, khóa cả ba ổ khóa, thậm chí cả chốt bên trong. Sau khi dùng ghế chặn cửa, tôi vẫn lo lắng, còn gấp đến mức không cởi áo khoác mà chạy luôn vào phòng ngủ, khóa luôn cửa sổ lẫn cửa phòng ngủ. Tôi nhảy lên giường, bọc thân thể kín mít trong chăn. Nhưng không cách nào ngăn được run rẩy, trong tâm trí tôi chỉ còn lại người đàn ông lướt qua chiếc xe thể thao đi đến trước mặt tôi.

Cả người đàn ông muốn cưỡng hiếp tôi vào ngày đó.

Tôi cảm nhận được cảm giác cắn vào thứ đó của đàn ông vào ngày hôm đó, cảm giác buồn nôn dâng trào trong ngực, nhưng tôi không thể nôn ra bất cứ thứ gì ngoại trừ dịch vị đắng.

"Ha... a.. ha..."

Tôi vốn tưởng tôi đã thắng rồi.

Tôi vô cùng hoảng loạn. Tất cả chỉ là ảo giác, tôi chỉ vờ như không biết mà thôi. Tôi chưa từng thắng hắn, chỉ là tôi chọn cách làm ngơ.

Hiện tại tên đó đã biến thành quái vật, một ngoạm nuốt lấy tôi.

***

????????......

Tiếng chuông điện thoại khiến tôi bừng tỉnh, trên màn hình hiển thị số của văn phòng thư kí.

"Yeonwoo, anh làm sao vậy? Anh có đang đi trên đường không? Anh không sao đúng không?"

Tôi còn chưa hoàn hồn nên không nghe rõ mấy câu hỏi dồn này. Tôi chớp chớp đôi mắt đã sưng lên, sau đó hỏi:

"Emma à?"

"Em đây anh Yeonwoo. Anh đang ở đâu?"

Bên kia vội trả lời. Tôi ngơ ngác một lúc rồi nói:

"Anh đang trên đường đến đây, có chuyện gì vậy?"

Tôi nói xong, Emma im lặng một lúc mới chần chờ nói:

"Anh Yeonwoo vẫn thường đi làm sớm, hôm nay đi muộn như vậy... Em sợ anh xảy ra chuyện gì."

Đồng hồ trong xe hiển thị đã qua giờ vào làm. Tôi ghì chặt tay lái, hít một hơi thật sâu.

"Hôm nay chắc anh sẽ đến muộn một chút. Anh sẽ giải thích rõ với ngài Pittman, em cứ dựa vào kế hoạch làm việc trước đi. Đưa lịch trình hôm nay cho ngài Pittman, em cứ dựa vào lời ngài ấy mà làm là được. Anh sẽ cố đến sớm."

Emma bối rối cúp máy. Tôi nghiến răng nắm chặt lấy tay lái.

Tôi không thể nói với Emma là tôi còn chưa đi ra khỏi bãi đỗ xe. Từ trong nhà ra tới chỗ đỗ xe thôi mà đã như vắt kiệt sức tôi vậy, cho nên tôi ngồi trên ghế lái ngây ra tận một giờ đồng hồ mà còn chưa khởi động xe.

Phải đi làm thôi.

Tôi run rẩy thở dài, cố gắng nắm tay lái.

Không sao cả, không sao cả.

Tôi nhắm mắt lại, chợt thấy bản thân thật yếu ớt.

Không sao đâu mà

***

Cộc!

Có tiếng đập cửa sổ, tôi giật mình hoảng sợ.

"Ha... Ha...." Tôi gần như thở không được, càng không thể tập trung được nữa.

"..."

Có người đang nói, tôi chớp chớp mắt, khó khăn quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt mà tôi không ngờ tới.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Bên kia cửa kính xe, Keith đang phiền muộn nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro