Chương 59.1: Nhật Tâm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười lăm năm trước

Những ngày đầu đông đã tới, tiết trời bắt đầu trở lên lạnh giá, gió mùa đông bắc len lỏi vào từng ngóc ngách nơi con phố nhỏ vắng bóng người qua. Vào khoảng thời gian này, chỉ những người có công việc không thể đừng được mới đành phải bước ra khỏi cửa, nếu không, dám chắc ai cũng chỉ muốn rúc vào trong chăn, cuộn tròn lại để lẩn tránh cảm giác lạnh lẽo buốt da buốt thịt.

Vậy mà ở góc phố, một thằng bé nhỏ xíu, nhìn qua chỉ độ khoảng tám, chín tuổi, trên người mặc độc một chiếc áo sơ mi và áo len mỏng, lại đứng thu lu hứng chịu từng cơn gió lạnh tạt qua. Người thằng nhóc run lên cầm cập và hai hàm răng cũng bập cả vào nhau. Thế nhưng nhóc con vẫn không chịu rời đi chỗ khác, cậu đã đứng yên một chỗ như vậy được ba ngày rồi, chỉ bởi vì mẹ thằng bé đã dặn rằng "Đứng ở đây đợi mẹ nhé, không được đi đâu hết, mẹ sẽ trở về sớm thôi."

Thằng bé không quá tin tưởng những gì mẹ cậu đã nói, bởi vì bà luôn thất hứa, năm ngoái, bà ấy đã thề thốt rằng vào ngày sinh nhật bảy tuổi của thằng bé, hai mẹ con họ nhất định sẽ cùng nhau tới công viên giải trí. Thế nhưng cuối cùng, bà ấy đã quên, bà bỏ quên cậu ở nhà với cánh cửa khóa chặt khi đang lăn lộn trên giường với những người đàn ông lạ mặt mà thằng bé thậm chí còn chẳng biết tên. Thằng nhóc chỉ biết rằng, tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của người đàn ông đã vứt bỏ mẹ con cậu từ khi cậu mới sinh ra qua những lời kể trong nước mắt của bà ấy.

Thằng bé vẫn còn rất nhỏ, nhưng đôi lúc, trẻ con còn thông minh và nhạy cảm hơn những gì chúng ta nghĩ rất nhiều. Trẻ con biết những gì người lớn tưởng rằng mình đã giấu giếm thành công, trẻ con hiểu những điều mà người lớn cho rằng chúng sẽ không bao giờ thấu hiểu được cho tới tận khi trưởng thành.

Thằng bé biết hết, biết cả việc trong trái tim mẹ chẳng có bao nhiêu phần dành cho mình cả. Bởi vì bà còn đang mải mê gặm nhấm nỗi hận thù suốt bao năm qua. Bà ôm mối hận người đàn ông bạc tình đã vứt bỏ mẹ con bà, để rồi dùng chính thân thể mình để đục thủng đế chế mà ông ta xây dựng từng chút, từng chút một, khiến nó mục ruỗng từ sâu bên trong.

Thế nhưng dù có biết rằng mẹ không yêu mình, thằng bé cũng không thể làm gì khác. Cậu chỉ là một đứa trẻ, và trong thế giới của cậu, ngoài mẹ ra, tất cả mọi người đều là những kẻ xa lạ. Bà bao bọc cậu trong thế giới chỉ có một mình "mẹ" để dễ dàng điều khiển mầm mống hiểm hoạ nhất. Bà đợi cậu lớn dần lên để thay mình trả mối hận xưa. Nhưng những điều đó tới mãi sau này thằng bé mới thực sự nhận ra...

Tiếng xầm xì ồn ã ở đằng xa thu hút sự chú ý của thằng bé. Lúc đầu, cậu cũng không quan tâm cho lắm, tới tận khi tiếng đánh đấm thùm thụp và tiếng chửi bới càng ngày càng lớn, sự tò mò khiến cậu phải liếc mắt thăm dò. Qua khe hở giữa một vòng tròn những kẻ đang vô cùng phẫn nộ, thằng nhóc thấy một thiếu niên nằm rạp dưới đất, hai tay ôm chặt lấy đầu, hứng chịu từng cú đấm đá lên thân thể.

Suốt cả quá trình, người kia không ngẩng mặt lên dù chỉ một lần, không chống trả, cũng không kêu khóc, chỉ nằm yên như một khối hoá thạch đã đóng băng nghìn năm, mặc cho những tiếng chửi rủa tàn ác đến mức người nghe tím tái mặt mũi và những cú đánh vào lưng, vào đầu tàn ác tới mức người nhìn cũng cảm thấy đau đớn thay.

Cuối cùng, sau một hồi sỉ nhục từ tổ tiên tới dòng họ, đám đông cũng thoả mãn và vãn dần đi chỗ khác. Lúc này, thiếu niên mới ngẩng đầu lên, phủi đi đống đất cát dơ bẩn dính trên quần áo. Cơn gió đông cuốn theo những tán lá vàng úa đứt gãy rời khỏi cành cây khẳng khiu, cuốn theo cả những lọn tóc đen nhánh, khiến chúng phải thôi loà xoà trước khuôn mặt thanh tú đến mức người nhìn thấy vẻ đẹp ấy lần đầu tiên không thể nào chớp mắt. Thiếu niên kia không phải người đẹp nhất thằng nhóc từng gặp, cậu đã từng thấy những người còn xuất chúng hơn thế trên tivi, nhưng không ai có nét riêng biệt và khí chất mà người kia mang trên mình. Đôi vai mảnh khánh và cơ thể có phần gầy gò ấy, thế mà có thể hứng chịu tất thảy những đòn roi mà người đời tung ra, dẫu cho bước đi loạng choạng và liêu xiêu, nhưng thiếu niên vẫn cố gắng đứng lên dù nhiều lần vấp ngã.

Sao anh ấy có thể làm được như vậy nhỉ? Thằng bé tự hỏi.

Có một lần, cậu thấy mẹ bị đứt tay khi thái thịt, bà ngồi sụp xuống sàn nhà và khóc như mưa, khuôn miệng tô son đỏ thẫm liên tục thốt ra những lời chửi rủa, rồi suýt xoa, rồi lại mắng mỏ số phận hẩm hiu đã đày đọa bà đến nông nỗi này, sau đó liên tục nói chỉ muốn chết đi ngay lập tức. Từ đó về sau, thằng bé luôn nghĩ rằng chỉ một vết thương nhỏ cũng khiến người ta đau đớn đến cùng cực. Vậy mà giờ đây, cậu nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết đông của thiếu niên trải đầy những vết xước sẹo lớn nhỏ, nhưng có vẻ như anh ấy chẳng hề muốn chết giống như mẹ cậu.

Điều gì đã khiến anh có thể tiếp tục vững bước mà sống như vậy?

Mải mê trong dòng suy nghĩ của mình, thằng bé không để ý rằng người kia đang bước ngày càng gần hơn về phía cậu. Lúc lướt ngang qua người thằng nhóc, ánh mắt của hai người chạm nhau. Trong giây lát, thằng bé tưởng chừng đôi mắt đen láy kia vừa mới hút hồn mình vào trong đó, sâu thăm thẳm, không tài nào thoát ra.

"Nhìn cái gì? Móc mắt ra bây giờ?"

Đó là lời đầu tiên mà thiếu niên xinh đẹp nói với thằng nhóc chỉ kém mình có vài tuổi.

Hai ngày tiếp theo, mẹ thằng nhóc vẫn không trở lại như bà đã hứa. Bụng cậu bắt đầu đói cồn cào và sắc mặt cũng trắng bệch đi. Nhìn sắc trời dần chuyển sang tối, thằng bé thầm nghĩ, có lẽ mẹ đã quên mình rồi, giống như sinh nhật năm ngoái, và cả những năm trước nữa.

Hướng ánh mắt xuống nhìn nền tuyết bắt đầu chuyển sang màu đen vì bị màn đêm bao phủ, thằng nhóc mệt mỏi cụp mắt lại. Đúng lúc này, một tiếng động phát ra bên cạnh khiến cậu giật mình. Thiếu niên có mái tóc đen mới bị đánh bầm dập mấy hôm trước đang ngồi cạnh cậu, trên tay y cầm một ổ bánh mì, chậm rãi gặm cắn, cực kỳ chậm, như thể sợ rằng nếu ăn nhanh thì sẽ mắc nghẹn. Thấy thiếu niên quay ra liếc mình, thằng bé lại cụp mắt xuống. Cậu không muốn nghe câu đe doạ sắc lạnh như hôm trước nữa đâu. Thế nhưng trái lại với những gì thằng nhóc đã nghĩ, thiếu niên chỉ dịu giọng hỏi.

"Bị mẹ bỏ rơi à?"

Thằng nhóc hơi bất ngờ, cậu im lặng một chút trước khi gật đầu. Thiếu niên không hỏi gì thêm nữa, chỉ bẻ một nửa ổ bánh mì ra, dúi vào tay thằng nhóc rồi nhếch chân mày tỏ ý bảo cậu ăn đi.

Cầm nửa chiếc bánh nguội ngắt trên tay, trái tim thằng nhóc lại như được sưởi ẩm, cậu hé miệng, bắt chước người bên cạnh cắn một miếng thật nhỏ trước khi nuốt nó vào bụng. Miếng bánh mì cứng đơ và hương vị cũng đã không còn đậm đà như lúc nóng hổi, vậy mà không hiểu sao, thằng bé có cảm giác nó còn ngon lành hơn tất thảy những món ăn mỹ vị mà thằng bé được thưởng thức mỗi khi mẹ mình hiếm hoi vào bếp.

"Cảm... cảm ơn anh." Hai má thằng nhóc ửng đỏ và có cảm giác nóng lên khi nói những lời này, mặc dù những cơn gió lạnh buốt vẫn không ngừng thổi qua.

"Tại sao anh... lại chia cho em?"

Liếc đôi mắt ngại ngùng nhìn người bên cạnh, thằng bé phát hiện ra thiếu niên đang chăm chú ngắm mẩu bánh mì còn sót lại, và đôi môi y vừa khẽ nhếch lên để lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp bừng sáng cả khuôn mặt thanh tú, đồng thời cũng khiến trái tim đang dần đóng băng của thằng nhóc như tan chảy ra chỉ trong thoáng chốc.

Ngày ấy, có một đứa nhóc bước ra khỏi thế giới nhỏ xíu xiu, cậu bơ vơ giữa một xã hội mà con người chẳng buồn dừng lại một giây để hỏi han và quan tâm đến nhau, bơ vơ vì người duy nhất mà cậu có cũng bỏ cậu ở lại để đi kiếm tìm những phù du giả dối. Nhưng vào giây phút trái tim thằng nhóc sắp sửa nứt vỡ vì bị vứt bỏ, cậu lại nhận ra trong những ngày đông giá rét cắt da cắt thịt, hoá ra còn tồn tại một loài cây có thể sinh tồn, còn dùng tán lá đã xác xơ của bản thân mà che chở cho những kẻ cô đơn và lạc lối giống như mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro