Chương 11: Những Khoảng Cách Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Những Khoảng Cách Mới

Năm học lớp 10 đã bắt đầu, học kì I cũng đã bắt đầu nhưng mối quan hệ giữa Bùi Lê Đình Nguyên và Đinh Ngọc Trường An bắt đầu có dấu hiệu thay đổi. Trong khi An đang dần trở nên gần gũi hơn với nhóm bạn mới, Nguyên cảm thấy sự xa lánh và khoảng cách dần hình thành giữa họ.

Một tuần sau khi học kỳ I bắt đầu, Nguyên thấy An cùng nhóm bạn mới — Nhật Quang, Huy, Linh, Tú và Thảo — thường xuyên tụ tập trong giờ giải lao và ăn trưa. Những cuộc trò chuyện rôm rả và tiếng cười vui vẻ của họ khiến Nguyên cảm thấy như mình đang bị đẩy ra ngoài. Sự thay đổi trong cách An giao tiếp và tương tác với nhóm bạn mới không chỉ khiến Nguyên cảm thấy lạc lõng mà còn làm gia tăng cảm giác bất an của anh.

Một buổi trưa, khi Nguyên bước vào căng tin, anh thấy An ngồi cùng nhóm bạn mới của mình ở một bàn gần cửa sổ. Nhóm bạn đang bàn về kế hoạch cho một buổi dã ngoại sắp tới. An nhìn thấy Nguyên, cậu mỉm cười và vẫy tay gọi.

"Nguyên, đến đây ngồi với tụi tao nè !"

Nguyên trầm mặt bước. Anh bước lại gần, chào hỏi nhóm bạn và ngồi xuống cạnh An. Nhóm bạn của An vui vẻ chào đón anh, nhưng Nguyên không thể hoàn toàn thoải mái khi ngồi giữa những người xa lạ mà mình không quen biết.

Nhật Quang, với sự dễ gần, hỏi Nguyên: "Chào Nguyên, chúng tôi đang lên kế hoạch cho buổi dã ngoại vào cuối tuần. Nếu mày muốn tham gia, tụi tao rất vui."

Nguyên cảm ơn lời mời và gật đầu đồng ý. Mặc dù anh muốn tham gia để gần gũi với An hơn, nhưng sự khác biệt trong mối quan hệ của họ làm anh cảm thấy không thoải mái. Nguyên thấy rằng An đã không còn gần gũi và dễ tiếp cận như trước, và sự thay đổi này khiến anh cảm thấy mình đang dần bị lãng quên.

Trong những ngày tiếp theo, Nguyên cố gắng tạo cơ hội để nói chuyện riêng với An. Cuối cùng, vào một buổi chiều sau giờ học, khi các bạn cùng lớp đã về hết, Nguyên mời An ra ngoài sân trường để trò chuyện.

"An, có thể chúng ta nói chuyện một chút không?" Nguyên hỏi, giọng anh đầy sự nghiêm túc.

An nhìn anh với vẻ tò mò và lo lắng. " À... Cũng đươc! Có chuyện gì sao? "

Họ ra ngoài sân, tìm một góc yên tĩnh gần gốc cây lớn. Nguyên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi chuẩn bị bày tỏ cảm xúc của mình.

An nhìn Nguyên, ánh mắt cậu đầy sự quan tâm. "Nguyên, tao không có ý làm như vậy. Tao chỉ muốn mở rộng các mối quan hệ của mình và tìm thêm bạn mới. Nhưng tao hiểu rằng điều đó có thể làm mày cảm thấy bị lãng quên."

"An, gần đây tao cảm thấy chúng ta có vẻ xa cách," Nguyên bắt đầu, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. " Tao nhận thấy mày đã gần gũi hơn với nhóm bạn mới và ít dành thời gian cho tao hơn. Tao không biết có phải do tao đã làm gì sai không?"

An nhìn Nguyên với vẻ lo lắng. "Nguyên, tao không có ý xa lánh mày. Em chỉ muốn kết bạn với mọi người và mở rộng các mối quan hệ của mình. Nhưng tao cũng cảm thấy như chúng ta không còn gần gũi như trước đây."

Nguyên gật đầu, cảm thấy phần nào hiểu rõ hơn về tình hình. " Tao chỉ cảm thấy khó khăn khi thấy mày không còn dành nhiều thời gian cho tao nữa. Tao biết rằng mày có quyền kết bạn và mở rộng các mối quan hệ, nhưng tao không thể không cảm thấy bị bỏ rơi."

An xoa đầu Nguyên một cách an ủi. " Tao sẽ cố gắng để cân bằng giữa việc giữ mối quan hệ với bạn bè mới và với mày. "Tao không muốn làm mày cảm thấy như vậy."

Khi họ quay lại trường, Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù khoảng cách giữa họ vẫn còn đó, nhưng ít nhất anh biết rằng An vẫn quan tâm và sẵn sàng lắng nghe. Anh hy vọng rằng với thời gian, mối quan hệ của họ sẽ dần được cải thiện và trở lại như trước, hoặc có thể tốt đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro