Chương 23: Lời Hứa Dưới Ánh Đèn Vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Lời Hứa Dưới Ánh Đèn Vàng

Sau khi cứu Trường An khỏi tình huống nguy hiểm, Bùi Lê Đình Nguyên cùng cậu trở về nhà trong tâm trạng nặng nề. Trên đường đi, không ai nói với ai một lời, chỉ có những tiếng thở dài và tiếng bước chân vang vọng trong đêm tối. Nguyên nắm chặt tay Trường An, cảm nhận được sự run rẩy từ cậu bạn thân.

Khi cả hai đã an toàn trong phòng khách nhà Trường An, không khí im lặng vẫn bao trùm. Nguyên không thể ngừng nghĩ về những gì vừa xảy ra, và cảm giác hối hận cùng tức giận lại trỗi dậy. Anh nhìn Trường An, người đang ngồi trên ghế sofa với ánh mắt thất thần. Cậu trông mệt mỏi và tổn thương, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Nguyên tiến lại gần và ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trường An. "An, tao xin lỗi vì đã không ở đó sớm hơn," Nguyên nói, giọng trầm và đầy hối hận. "Tao sẽ không bao giờ để mày phải trải qua điều này một lần nữa."

Trường An nhìn Nguyên, đôi mắt ngấn lệ. Cậu không biết phải nói gì, chỉ biết rằng sự hiện diện của Nguyên đã làm cậu cảm thấy an toàn hơn. Cảm giác sợ hãi và đau đớn từ sự việc vừa rồi dần tan biến khi cậu nhìn vào đôi mắt chân thành của Nguyên.

Nguyên hít một hơi sâu, quyết định rằng đây là lúc để nói ra những cảm xúc mà anh đã giữ kín trong lòng bấy lâu. "An, anh biết có thể không phải lúc thích hợp, nhưng anh không thể chờ thêm nữa. Anh yêu em. Từ lâu rồi, anh luôn muốn bảo vệ và ở bên em. Anh không thể chịu đựng được khi thấy em đau khổ."

Trường An bất ngờ trước lời tỏ tình thẳng thắn của Nguyên. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và má nóng bừng lên. Cậu đã từng nghĩ về khả năng này, nhưng nghe Nguyên nói ra vẫn khiến cậu cảm thấy như có điều gì đó đang thay đổi mãnh liệt bên trong mình.

Nguyên tiếp tục, ánh mắt kiên định và chân thành. "Anh muốn theo đuổi em, muốn làm tất cả để em hạnh phúc. Anh sẽ không từ bỏ, dù có khó khăn đến đâu. Xin em hãy cho anh một cơ hội."

Trường An nhìn vào đôi mắt Nguyên, cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm trong từng lời nói. Cậu thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, cảm giác như một gánh nặng đã được dỡ bỏ. Trường An cảm nhận được tình cảm mà Nguyên dành cho mình và biết rằng cậu cũng có những cảm xúc tương tự.

Sau một khoảnh khắc im lặng, Trường An nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt ánh lên chút ngượng ngùng. "Em... đồng ý," cậu nói nhỏ, đôi má đỏ bừng. "Nhưng chúng ta phải từ từ, em vẫn cần thời gian để suy nghĩ."

Nguyên mỉm cười, trái tim anh nhảy lên vì hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Trường An và kéo cậu vào một cái ôm chặt, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể của cậu. Trong khoảnh khắc đó, mọi nỗi lo âu và căng thẳng như tan biến, chỉ còn lại hai trái tim đang đập chung một nhịp.

Nguyên thì thầm vào tai Trường An, "Anh sẽ đợi, bất kể bao lâu. Em quan trọng với anh hơn bất cứ điều gì."

Trường An cũng ôm chặt Nguyên, cảm nhận được sự chân thành và tình cảm của anh. Cả hai đứng đó, trong sự yên bình và hạnh phúc, biết rằng dù còn nhiều thử thách phía trước, họ sẽ cùng nhau vượt qua.

Khoảnh khắc này, với cả Nguyên và Trường An, là khởi đầu của một chương mới, nơi họ sẽ không còn phải che giấu cảm xúc hay sợ hãi đối mặt với những điều bất ngờ trong cuộc sống. Cả hai biết rằng, dù có khó khăn đến đâu, họ luôn có nhau để cùng chia sẻ và bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro