Chương 1: 88 Người Bạn Đời!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phá Thiên, trời định thứ gì, phá đi thứ đó, ngược trời mà đi.

Hạng Phá Thiên là cái tên oanh liệt trời đất mà cha mẹ hắn đặt cho, ý muốn hắn có thể tùy ý xông pha, một đường thẳng tiến không gặp trở ngại.

Hắn đã sống đúng với cái tên đó trong suốt những một phần ba đời người.

Hắn chưa từng thua kém bạn bè, học tập, thể lực, thi đua đều là hạng nhất.

Hắn cũng chưa từng bị họ hàng hay hàng xóm hỏi han những câu khó nói, chỉ cần họ nhìn thấy hắn xuất hiện thì ngay lập tức cảm thấy tự xấu hổ cho đứa con của mình.

Đường tình duyên của hắn cũng vô cùng rộng mở, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu, cả nam lẫn nữ đều vây quanh.

Hắn đã sống đúng với cái tên Phá Thiên đó, nhưng cũng vì 'phá thiên' cho nên định mệnh trêu ngươi, hắn chết khi vừa tròn hai mươi tuổi.

Lý do chết, hiển nhiên không thể chối tai hơn: nằm ngủ rồi chết. Chết bất đắc kỳ tử, không bệnh tật, không tai nạn, không lý do. Hắn cũng không biết tại sao mình lại chết một cách không rõ ràng như vậy, nhưng cũng vì vậy cho nên oán khí xung thiên không thể siêu thoát!

"Ký chủ, hồi tưởng vậy đủ rồi! Làm nhiệm vụ đi thôi!"

Đúng vậy, sau khi chết đi, Hạng Phá Thiên được hệ thống cứu vớt, ban cho hắn sinh mệnh ở thế giới khác. Và dĩ nhiên là không ai cho không ai thứ gì, hắn bắt buộc phải làm nhiệm vụ mà hệ thống giao cho.

Nhiệm vụ chính là... thu thập mỹ nhân!

Mà nếu không phải mỹ nhân cũng phải thu thập, bởi vì yêu cầu của hệ thống là phải kết đủ 88 người bạn đời.

"Tại sao phải là 88?" Hạng Phá Thiên tò mò hỏi.

"Con số 8 khi nằm ngang là 'vô cùng', 88 là vô cùng vô cùng, vô cùng của vô cùng, không phải rất đặc biệt hay sao? 88 người bạn đời, tình yêu của ký chủ là vĩnh cửu!"

"Định nghĩa tình yêu này thật chung thủy!" Hạng Phá Thiên chỉ biết thở dài cảm thán một câu.

Đây mà cũng gọi là tình yêu vĩnh cửu? Có ai yêu tới vĩnh cửu một lúc 88 người hay không đây!

"Yêu nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là thật lòng thưa ký chủ."

"Ngươi câm, đừng có đọc suy nghĩ của ta nữa!" Hạng Phá Thiên gào lên, sau đấy nói tiếp: "Cho ta xem danh sách cần công lược."

Vốn dĩ hắn cũng không muốn làm loại nhiệm vụ thất đức, sở khanh như vậy đâu, nhưng vì phần thưởng quá mức lớn lao làm cho hắn không thể không suy xét. Đó chính là được ban sinh mệnh sống lại ở thế giới cũ.

Hắn chết quá trẻ, chưa kịp báo hiếu, cũng chưa kịp một lời từ biệt cha mẹ, hắn quả thật không đành lòng từ bỏ. Cuộc sống tốt đẹp nhường ấy nhưng đường sinh mệnh của hắn lại quá ngắn ngủi, hắn không cam tâm, vì vậy cho nên hắn mới quyết định nhận lấy nhiệm vụ này.

Nửa tiếng trước khi hắn bất ngờ tỉnh dậy ở một căn phòng xa lạ, trong đầu thì đột ngột xuất hiện chuỗi ký ức xa lạ của một người cũng tên là Hạng Phá Thiên giống như hắn. Người này là đại thiếu gia của gia tộc họ Hạng, tính tình tốt, đời tư trong sạch, cần kiệm lễ phép, thiếu niên ba tốt không khác gì hắn khi ở thế giới cũ.

Rồi đột ngột có một thứ gọi là hệ thống xuất hiện, nói rằng hắn đã chết rồi, chết bất đắc kỳ tử. Muốn sống lại thì phải làm nhiệm vụ. Lúc đầu hắn cũng không tin bản thân đã chết, chạy vòng quanh khu phố mới xác nhận được đây là một nơi khác hoàn toàn thế giới cũ.

Mọi thứ đều lạ lẫm, cũng không quen biết ai, vì vậy, hắn quyết định nhận nhiệm vụ, một phần cũng vì nhớ thương bố mẹ.

Lúc này, một quyển sách hiện ra trước mặt, tiêu đề màu đỏ vô cùng bắt mắt: Mỹ Nhân Công Lược.

Hệ thống này thật biết làm trò, mà nhiệm vụ nó giao cho cũng mang tính kỹ năng cực kỳ cao, vì...

"Ký chủ không được để cho các mỹ nhân biết đến nhau, dĩ nhiên họ có thể chạm mặt nhau, thân thiết với nhau. Nhưng họ tuyệt đối không được phép biết rằng ký chủ có mối liên hệ tình cảm với bất cứ ai, ký chủ phải giữ đời tư trong sạch cho nguyên chủ cho đến lúc hoàn thành nhiệm vụ công lược 88 người."

"Ý ngươi là... lén lút hẹn hò?"

"Chuẩn CMNR!"

Hạng Phá Thiên bắt đầu cảm thấy hơi ba chấm. Đây là đang biến hắn thành một tên sở khanh hàng thật giá thật, khốn nạn không gì bằng hay sao? Thà rằng hắn công khai yêu một lúc nhiều người để lúc tán tỉnh thì đối tượng công lược cũng không phải bỡ ngỡ. Đằng này lén lút, đến lúc bị phát hiện thì đừng nói một người, có khi tám mươi tám người cũng bỏ chạy hết.

"Đối tượng: Văn Minh Vân.

Tuổi: 17.

Giới tính: Nam.

Nghề nghiệp: Học sinh.

Sở thích: Đàn, hát, múa, các hoạt động nghệ thuật."

"Đối tượng: Lâm Sơn Hạ.

Tuổi: 19.

Giới tính: Nam.

Nghề nghiệp: Sinh viên.

Sở thích: Cosplay game, chơi game."

"Đối tượng: Nghiêm Dương.

Tuổi: 35.

Giới tính: Nam.

Nghề nghiệp: Bảo kê, trùm thế giới ngầm.

Sở thích: Trai trẻ."

"..."

Hạng Phá Thiên đọc sơ lược, lúc này hắn mới phát hiện ra tất cả các đối tượng công lược đều là nam. Đã vậy già trẻ đều có, từ trai trẻ mười sáu cho đến trung niên, người lớn tuổi nhất là ba mươi lăm tuổi. Hơn nữa, gã ba mươi lăm tuổi đó còn là trùm xã hội đen, đã vậy còn thích trai trẻ!

Nhưng... các đối tượng công lược cũng được lắm, đều rất đẹp trai.

Nhưng khoan...

"Tại sao phải là nam, ta cũng đâu phải là gay?"

Hệ thống không nói gì mà chỉ có một tấm bảng trong suốt hiện lên trước mặt Hạng Phá Thiên:

"Tên: Hạng Phá Thiên.

Tuổi: 20.

Giới tính: Nam.

Sở thích: Tất cả các kiểu nam giới miễn là vừa mắt.

Kỹ năng: 0.

Bạn đời: 0."

Sau đó hệ thống nói: "Vạn vật đều nghĩ mình thẳng cho đến khi gặp được đối tượng khiến mình cong. Ký chủ, người ngắm hoa quá ư là say mê, vậy mà nói mình không gay, miễn cưỡng quá không?"

Hạng Phá Thiên chép miệng, đúng là vừa rồi hắn nhìn hình các đối tượng công lược không rời mắt, đúng là họ rất đẹp. Cũng có người không phải xuất chúng nhưng lại rất có sức hút. Làm người ai lại không thích cái đẹp, hắn cũng chỉ là...

"Thôi... Thôi... Ký chủ đừng có mà bao biện, không ai thẳng mà nhìn trai chằm chằm hết."

Nói chuẩn quá, Hạng Phá Thiên chỉ biết câm nín.

Sau đó, hắn đổi chủ đề: "Vậy ta phải công lược theo thứ tự hay là có thể lộn xộn?"

"Miễn là đạt được kết quả, quá trình không quan trọng."

Hạng Phá Thiên gật gù đồng ý, đúng là không nên xem trọng quá trình, chỉ cần đến cuối cùng hắn có thể ôm đủ tám mươi tám đóa hoa này về là được rồi.

Lại nói, vì sao các đối tượng đều là hoa chứ không phải hắn là hoa cho người ta hái. Bởi vì... nơi hắn tái sinh là một quyển sách, hơn nữa còn là một quyển sách Nhất Công Đa Thụ.

Công ở đây đương nhiên là người chủ động, người ở trên, người chồng trong mối quan hệ đồng giới. Và thụ sẽ là người bị động, người nằm dưới, là người vợ trong mối quan hệ đó.

Dĩ nhiên ai chủ động ai bị động cũng không quan trọng và cũng không nhất thiết phải phân biệt rạch ròi trong một mối quan hệ làm gì. Ai trên ai dưới, ai công ai thụ nào có quan trọng gì.

Nhưng... quyển sách này lại vô cùng quan trọng, vì... hắn sống lại vào đúng nhân vật Hạng Phá Thiên, tổng công của thế giới này cùng với tám mươi tám chàng thụ của hắn. Trái ôm phải ấp, đâu đâu cũng là hoa thơm cỏ đẹp.

Cảm giác này cũng không mới mẻ gì, vốn dĩ ở kiếp trước hắn cũng được nhiều người vây quanh. Chỉ là không trải nghiệm cảm giác theo đuổi người khác giống như bây giờ mà thôi.

Hắn không phải là cao thủ tình trường, cũng không phải là người dễ nắm bắt tâm lý người khác, vì vậy đây có thể xem như là nhiệm vụ khó nhằn. Hắn cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng mới được.

Bản thân nguyên chủ ở thế giới này cũng hai mươi tuổi, đang học đại học năm thứ ba. Đồng thời hắn cũng đang thực tập ở tập đoàn gia đình, giấu giếm thân phận, giả nghèo trải nghiệm.

Nguyên chủ Hạng Phá Thiên này đúng là quái dị, hắn... thử cảm giác đầu bù tóc rối vừa học tập, làm đồ án, vừa đi thực tập bị chèn ép, đã vậy còn giả dạng sinh viên nghèo đi làm thêm lúc rảnh rỗi kiếm tiền nộp học!

Quả thật là một thiếu niên nghị lực. Mấy tên nhà giàu thường có sở thích quái dị như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro