CHƯƠNG 1: Tần Lãng ra đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm mà Tần Lãng sinh ra cũng là lúc mẹ cậu qua đời, mọi người đều tưởng rằng Tần Lãng sẽ không thể sống được bao lâu. Lúc mới sinh cậu rất nhỏ, giống như một chú mèo con, hô hấp thì mỏng manh. Như thể không cẩn thận một chút thì sẽ tắt thở.

Khi đó cha của Tần Lãng mới từ trường học gấp gáp trở về, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra buồn bã hay đau đớn.

Trời mùa đông lạnh giá, Tần Lãng như vậy thì được bà của cậu bọc một tấm chăn ôm vào trong ngực.

Bà nội của Tần Lãng khóc rất nhiều, miệng hô:

"Đúng là nghiệp chướng mà......"

Tần Tư Thanh ôm lấy Tần Lãng đi theo mẹ của mình, vươn ngón tay vẫn còn dính phấn viết bảng ra niết vào khuôn mặt cậu, bà của Tần Lãng theo động tác ma sát lên xuống của hắn mà từ trên ghế nhảy dựng lên. Đánh mạnh vào cánh tay đang véo đến say mê của Tần Tư Thanh:

"Mày đang làm cái gì thế?"

Tần Tư Thanh đẩy đẩy kính mắt không nói gì, đem đứa bé đưa cho bà. Sau đó đi vào trong phòng nhìn mẹ của nó. Mẹ của Tần Lãng sắc mặt vàng như nến, nằm ở trên giường không còn khí tức, máu đỏ tươi làm ướt cả khăn trải giường. Tần Tư Thanh đi tới dùng ngón tay thon dài long long tóc mai của cô, trong mắt cũng không có cảm xúc bi thương.

Ngày hôm đó Tần Tử Thanh đã sắp hai mươi tuổi, thân cao một thước tám bị bà của Tần Lãng cầm chổi đuổi theo đánh:

"Mày đúng là đồ thiên sát không lương tâm! Trình Ny chết mà mày vẫn không rơi một giọt nước mắt nào! Lương tâm của mày bị chó ăn mất rồi sao? Đúng! Là mẹ không nên ép mày lấy cô ấy, một cô gái tốt như vậy chịu gả cho mày đã là phúc khí của mày rồi! Người như vậy mày còn không muốn thì còn muốn cái gì nữa hả? Mày là đồ súc sinh! Đúng là súc sinh mà!"

Quả thật hôn nhân của Tần Tư Thanh cùng Trình Ny là do cha mẹ quyết định, khi đó mọi người ở nông thôn kết hôn rất sớm, thời điểm mà Tần Tư Thanh mười tám tuổi thì mẹ hắn liền tự ý quyết định việc hôn nhân này. Lúc ban đầu Tần Tư Thanh không thể hiện rõ cảm xúc với chuyện kết hôn, nhưng dưới sự ép buộc của bà Tần Lãng, rốt cục cũng không biết như thế nào mà đáp ứng, Tần Tư Thanh cứ như thế quyết định thử một lần.

Không quá mấy tháng, bà Tần Lãng liền muốn Tần Tư Thanh đem Trình Ny cưới về nhà. Trình Ny có một khuôn mặt xinh đẹp, tấm lòng thiện lương, bà Tần Lãng thích cô vô cùng. Tần Tư Thanh khi đó tuy đối Trình Ny không có cảm giác gì, nhưng lại do không có người trong lòng, thêm mẹ hắn một mực náo loạn, Tần Tư Thanh đành chấp nhận. Đến sau này liền như vậy phát sinh những chuyện hiện tại, Tần Lãng sinh ra, Trình Ny chết.

Điều kiện gia đình của Tần Tư Thanh ở thị trấn cũng tính là số một số hai, được đến trường sớm, còn ra nước ngoài học đại học. Nguyên bản lúc đó có rất nhiều công việc tốt chờ đợi hắn, thế nhưng cuối cùng Tần Tư Thanh lại lựa chọn trở thành một giáo viên.

Khi đó bà của Tần Lãng tức giận ghê gớm, không ít lời chửi mắng Tần Tư Thanh. Nhưng dù mắng thì cũng không làm được gì, bà mắng thì bà nghe, hắn thì cứ bận rộn với công việc của mình. Liền cứ thế mà hoàn toàn không đem lời của bà Tần Lãng lọt vào lỗ tai dù chỉ nửa câu.

Việc Tần Lãng sống sót được coi như là kỳ tích. Nguyên nhân phần lớn là nhờ sự tỉ mỉ chăm sóc của bà cậu, một phen thỉ (đi ị) một phen tiểu, mỗi ngày bé đều được bà nội nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ sợ một chút không cẩn thận thì liền xảy ra chuyện gì sai sót.

Bà Tần Lãng rất hay lải nhải, gặp người khác liền nói Tần Tư Thanh không tốt chỗ này không hiểu chuyện chỗ kia. Đứa nhỏ này vừa không có mẹ, cha thì lại không đau không cần. Mỗi lần trở về hắn cũng chỉ nhìn cậu một chút:

"Đứa bé này sao lớn lên lại khó coi như vậy, một chút cũng không giống cha nó." Sau đó trở về phòng chỉnh sửa bài tập cho học sinh.

Lúc Tần Lãng lên một tuổi, khuôn mặt bé đã có ít nhiều thay đổi. Không còn nhiều nếp nhăn giống như khỉ con lúc mới sinh, thời gian Tần Tư Thanh ở bên cậu cũng dần dần nhiều hơn chút.

Chỉ là bé Tần Lãng có hơi gầy, ôm vào trong ngực nhẹ hẫng, sức nặng không có bao nhiêu cả. Bà Tần Lãng cũng đã chăm cho bé ăn rất nhiều nhưng vẫn không có nhiều thịt hơn so với trước.

Tần Lãng mở miệng nói câu đầu tiên không phải bà nội cũng chẳng phải mẹ, lại càng không là ông nội - người luôn bận rộn rất ít có thời gian trở về. Mà chính là Tần Tư Thanh.

Dù cho chưa có người dạy cậu kêu qua ba ba. Ngày đó Tần Tư Thanh trở về nhìn Tần Lãng, bé mặc quần áo kẻ sọc, trong tay cầm một cây kẹo lưng tựa trên vách tường, một đôi mắt to đen lúng liếng nhìn Tần Tư Thanh. Bé trương miệng cười hi hô, miệng lưỡi không rõ kêu:

"Ba...... Ba......"

Tần Tư Thanh ngay lúc đó đang cầm sách giáo khoa liền giật mình, cảm giác rất quỷ dị. Một bên, bà của Tần Lãng đang bóc vỏ đậu phộng cũng vô cùng sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền hoan thiên hỉ địa ôm Tần Lãng nựng nịu, hô cái gì mà "Cháu ngoan ơi", "Bảo bối nhỏ à", nói toàn những lời buồn nôn rồi cười hề hề. Sau khi niềm vui sướng mãnh liệt qua đi, bà Tần Lãng nhíu mày nói: "Sao lời đầu tiên nói ra lại không phải là bà nội thế......"

Đây chính là khoảnh khắc mà Tần Lãng lần đầu tiên biết nói, lần đầu tiên kêu Tần Tư Thanh là "ba".

Tần Tư Thanh khi đó nhìn đôi mắt đen to của Tần Lãng, trong lòng có chút cảm giác hứng khởi, đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy, không hổ là con của mình.

Khi đến hai tuổi Tần Lãng đã bắt đầu tập đi. Không biết vì nguyên nhân gì, cậu đặc biệt yêu thích việc kề cận với Tần Tư Thanh. Mỗi lần Tần Tư Thanh đi đến trường dạy học vào buổi sáng, hoặc là từ trường học trở về. Cậu đều ngóng trông, nghiêng ngả lảo đảo hướng chỗ Tần Tư Thanh rồi chạy tới, miệng kêu "Ba ba".

Lúc được bốn tuổi, Tần Lãng đã lớn lên rất nhiều, trắng trắng mềm mềm, bỏ qua việc có hơi gầy một chút thì đôi mắt to tròn đen bóng được mọi người yêu thích vô cùng.

Khi bà nội Tần Lãng dẫn cậu ra ngoài, không ít người đều rất thích nựng nịu cậu nhóc: "Tần gia có một cậu nhóc trai đáng yêu ghê, xem bộ dáng khi lớn kìa. Quả thật là một đứa bé ngoan ngoãn, làm người người đều vui thích. Bà nội Tần Lãng thật sự có phúc phần nhé."

Bà Tần Lãng cười tủm tỉm, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, chắc chắn là đang rất cao hứng.

Tần Lãng khi bốn tuổi thì tính cách cũng có chút thay đổi, được bà nội yêu chiều đến mức hơi xấu tính. Nói cái gì thì chính là cái đó, muốn đồ chơi nào thì đều phải có cho bằng được, nếu như không theo ý nhóc thì nhóc liền nháo nhào, nháo đến long trời lở đất. Nháo thẳng cho đến khi Tần Tư Thanh trở về mới kiềm chế bớt lại, nhóc có vẻ rất sợ Tần Tư Thanh. "Trong yêu có hận", lúc Tần Tư Thanh đối với cậu vui vẻ thì rất rất tốt, còn lúc giận dữ thì so với nhân vật phản diện trên TV xấu xa gấp rất nhiều lần. Đôi lúc còn dạy dỗ Tần Lãng một trận ra trò.

Mỗi lần như vậy, Tần Lãng cũng không khóc, hai tay nắm lại giấu sau lưng, cái miệng nhỏ xì xì phụng phịu, mở to mắt quật cường trừng Tần Tư Thanh, trong lòng không biết đã mắng Tần Tư Thanh bao nhiêu lần.

Mặt Tần Tư Thanh không một chút thay đổi, hỏi nhóc có biết sai hay không, nhưng Tần Lãng vẫn không chịu mở miệng. Tính khí Tần Tư Thanh trở nên nóng nảy, vừa muốn đánh thằng nhóc một cái thì Tần Lãng liền há mồm khóc lớn, nước mắt chảy ra, cổ họng gào to như  thể Tần Tư Thanh muốn đánh giết cậu.

Bà Tần Lãng vừa nghe được tiếng khóc thì nhanh chóng chạy lên lầu, nhìn thấy Tần Lãng khóc liền thoáng nghẹn ngào, có vẻ như tức đến mức muốn ngất xỉu. Bà tức giận mắng Tần Tư Thanh:

"Mày đánh nó làm cái gì? Ăn no rỗi việc à? Mày xem tiểu Lãng chưa đủ tội nghiệp đúng không? Nó là con của mày! Là con của mày! Mẹ nói mày tâm địa sao sắt đá đến như vậy hả? "

Bà nội Tần Lãng xem thằng bé như bảo bối, đặt ở đầu quả tim mà sủng mà đau, nhưng trong mắt của Tần Tư Thanh thì lại trở thành một thằng nhóc vừa nghịch ngợm vừa xấu tính.

Này thực chất không phải Tần Tư Thanh không thương con, mấu chốt là thương thì cũng phải có mức độ. Chỉ cần ai đó nhìn thấy những việc xấu mà thằng nhóc này đã gây ra thì sẽ biết ngay nguyên nhân khiến Tần Tư Thanh đối xử với Tần Lãng như vậy.

Ví dụ như có lần, một đám con nít chừng mười tuổi cầm ná cao su đi đến công viên để bắn chim, trẻ thơ bốn tuổi Tần Lãng cũng ham chơi có mặt góp vui. Cậu huyên náo quấy ông nội của mình phải làm cho cậu một cái ná bắn chim, ông Tần Lãng bị quấy rầy không có cách nào đối phó đành phải chiều theo ý cậu.

Sau khi làm xong Tần Lãng liền lúc lắc cái mông theo sau một đám nhóc đi đào tổ chim. Đến khi trở về thì cả người dính đầy bùn lầy, trên chiếc đùi nhỏ nhắn còn có vài chỗ bị thương. Vừa trở về liền òa khóc.

Bà Tần Lãng đau lòng vô cùng, ôm lấy cậu dỗ dành.

Thường những lúc thế này thì sẽ thấy Tần Tư Thanh ở phía sau, khóe miệng gợn lên một nụ cười thản nhiên, nhưng sau mắt kính lại sáng lên ánh nhìn lạnh lẽo, "tiếu lý tàng đao"( trong nụ cười có chứa gươm đao) nhìn thằng nhóc ngỗ nghịch này.

Hắn có cảm giác đứa con nhỏ của mình đã muốn thành tinh, nhưng dù sao con trẻ lên bốn tuổi thì cũng như những đứa nhỏ khác, không có nhiều tính toán.

Một lát sau, có một người phụ nữ dắt theo một đứa nhóc đến nhà của Tần Lãng, một tay của người phụ nữ ấy giữ phần băng gạc đang quấn kính mít trên mắt của cậu bé, bởi vì phần mắt bị thương nên cậu nhóc đang mếu máo khóc, cắn miệng hô đau.

"Tôi nói cho bà Tần Lãng  nghe này, bà cũng phải lo mà quản Tần Lãng  cho tốt đi chứ. Nhìn xem, Tần Lãng nhà bà đánh cho mắt con nhà tôi thành cái dạng gì rồi này? Lỡ như mù thì mấy người chịu trách nhiệm như thế nào?"

Bà nội Tần Lãng vừa nghe thế liền không hài lòng: "Tần Lãng nhà tôi mới bốn tuổi, còn con nhà các người cũng phải chín tuổi, một đứa nhỏ lớn như vậy Tần Lãng làm sao có thể bắt nạt nó được chứ?"

"Bà Tần Lãng, bà nói như vậy nghe sao được, Tần Lãng mới bốn tuổi thì sao? Một đứa nhỏ bốn tuổi cũng có thể đánh người khác bị thương đó. Nếu bà không tin thì đi hỏi mấy đứa nhóc còn lại thử xem, chúng nó đều nhìn thấy hết đấy!"

Sự thật là đám nhóc đó không có đi bắt chim thật. Bạn nhỏ Tần Lãng là đứa nhỏ nhất bọn nên lúc chơi trốn tìm thì không đuổi kịp mấy đứa còn lại. Vì thế bọn nó không muốn mang Tần Lãng theo nữa, nhưng Tần Lãng sao có thể chịu như vậy được, cứ như thế bạn nhỏ Tần Lãng liền bị kích động. Hai cánh tay nhỏ nhắn chống eo ngẩng đầu lên hung dữ nhìn về hướng đứa cầm đầu nói: "Các anh mà không mang theo tôi đi thì tôi sẽ méc ba ba tôi, ba tôi chính là thầy giáo đấy nhá! Tôi sẽ kêu ba ba đánh mấy người! Bắt mấy người làm thật nhiều thật nhiều bài tập luôn đó!"

Một đứa nhỏ trong đám đó nghe vậy liền cười nhạo thằng nhóc, "Mày đi đi, mách ba mày đi! Ba ba mày là giáo viên trung học, làm sao có thể dạy tiểu học được hả? Bọn tao đúng là không muốn cho mày theo nữa đó. Một thằng ranh thì đi theo làm  được cái gì, mau về nhà chơi với bà mày đi!"

Tần Lãng nghe như thế liền nổi giận, kêu ngao ngao hai tiếng rồi nhảy bổ vào tên nhóc nãy cười nhạo cậu, vừa cắn vừa đánh. Mà cậu nhóc ấy cũng bị Tần Lãng làm đau nên mới phản đòn đánh trả, nhóc bị đánh cũng không ngờ thằng nhỏ Tần Lãng lại có sức lớn như vậy. Cậu nhóc đó cũng mất bình tĩnh, lôi Tần Lãng đang níu trên người mình ra, ném xuống đất.

Tần Lãng bị ngã đau, ngay lập tức cầm lấy cái ná cùng với hòn đá bắn vào đối phương, kết quả là không cẩn thận bắn bị thương mắt của thằng nhóc.

Tuy rằng tiểu Tần Lãng bốn tuổi cũng không có bao nhiều sức, nhưng dù sao cục đá vẫn là vật cứng, lúc mà hòn đá đập vào mắt của cậu nhóc, do đau đớn nên đứa nhỏ nằm lăn quay ra đất kêu khóc.

Tần Lãng vừa thấy tình huống như vậy thì sợ hãi. Sợ tới mức đứng bất động, một thằng nhóc khác vội la lên: "Tần Lãng! Mày lại dám ném vào mắt của nó, nếu như mù thì mày chết chắc!"

Tần Lãng vừa nghe thế, sợ tới mức xoay người bỏ chạy về nhà.

Mọi chuyện cứ vậy mà thành ra như hiện tại.

Tiếp theo đó chính là bà nội Tần Lãng tranh cãi với mẹ của thằng nhóc một hồi, sống chết cũng không chịu thừa nhận Tần Lãng nhà bà làm sai.

Cuối cùng vẫn là Tần Tư Thanh giải quyết chuyện này, trả tiền thuốc men còn cho thêm một ít tiền bồi thường, sau đó mua một chút quà đem tới tận cửa giải thích thì mọi chuyện mới dần qua đi.

Còn có một lần khác, Tần Lãng muốn đi bắt chuồn chuồn, giữa trưa mặt trời nắng chan chan, đầu nhóc Lãng chỉ đội chiếc mũ nhỏ chạy  bon bon tới hồ nước. Nhìn thấy có rất nhiều chuồn chuồn thì vui sướng nhảy dựng lên, nhưng lại vô ý trượt chân, ngã nhào cả vào hồ. May là lúc đó có vài đứa trẻ ra bờ hồ câu cá, thấy được cậu té xuống nước liền chạy tới kéo Tần Lãng thiếu chút nữa đã chết đuối lên bờ. Song vội vàng đưa Tần Lãng về nhà.

Lúc ấy bà Tần Lãng bị dọa sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, ôm Tần Lãng khóc kêu trời kêu đất, bà sợ như mất nửa cái mạng. Gọi người sơ cứu cho Tần Lãng rồi lại đưa cậu đi bệnh viện khám xong bà mới yên tâm phần nào.

Buổi tối Tần Tư Thanh trở về, sau khi nghe ông nội Tần Lãng kể mọi chuyện, không nói hai lời liền đi tìm Tần Lãng, muốn dạy dỗ thằng nhóc một trận nên thân. Bà nội tính là không nói cho Tần Tư Thanh biết chuyện này, với cái tính của Tần Tư Thanh thì chắc chắn sẽ đánh cháu bà tới chết. Cũng không nghĩ đến việc ông già kia lại nói ra hết mọi chuyện.

Bất quá cuối cùng Tần Tư Thanh cũng không thể xuống tay được, trước trận thế "một khóc hai nháo ba thắt cổ" của bà Tần Lãng thì phải buộc lòng bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei