CHƯƠNG 2: Từ tảng đá chui ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ấy này, thầy Tần, hết giờ dạy rồi, chúng ta đi làm vài chén đi thầy?" Thầy Vương ở bên cạnh đang thu dọn đồ đạc của mình xong cười hì hì khoác vai Tần Tư Thanh. Tần Tư Thanh đẩy nhẹ gọng kính, dùng khăn tay lau ngón tay dính phấn viết một cách chậm rì rì, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, "Tôi không đi được rồi. Hôm nay cha mẹ đều ra ngoài, nhóc con nhà tôi không có ai trông coi cả."

"Ôi, tôi nói không phải chứ cậu năm nay đã hai mươi ba rồi, Tần Lãng cũng được bốn tuổi, sao cậu không nghĩ đến việc sẽ tìm một người mẹ kế cho thằng bé? Nhìn dáng vẻ cùng với điều kiện gia đình, cậu không biết rằng đã có bao nhiêu phụ nữ đều muốn gả cho cậu đâu. Haha." Thầy Vương cười thật to, cô giáo Dương ở đối diện ngẩng đầu nhìn, liếc mắt một cái qua bên này rồi lại vùi đầu sửa bài thi.

"Trong nhà là trong nhà, của cải kia cũng không phải của tôi. Ai nguyện ý gả cho một thầy giáo như tôi để chịu vất vả đây?" Tần Tư Thanh cười cười, đem một đống bài thi đặt vào bao, nói: "Ngày mai gặp."

Lúc đi xuống lầu lấy xe đạp, Tần Tư Thanh bắt gặp Tần Lãng đang đứng ở cửa ngóng rồi nhìn về phía bên này, vừa thấy Tần Tư Thanh, nhóc con liền sải chân chạy đến: "Ba ba, ba ba."

Tần Tư Thanh xoay người ôm thằng bé nhấc lên. Mới hơn bốn giờ chiều nên mặt trời vẫn chưa lặn, bạn nhỏ Tần Lãng mặt đỏ bừng, có vẻ như đã chạy dưới ánh nắng, thậm chí trên người còn rất nóng. Tần Tư Thanh hỏi nhóc: "Một mình con chạy đến đây như thế nào đấy?"

"Ông nội đưa con đến, giờ ông đang nói chuyện với người khác ạ." Nói rồi Tần Lãng chỉ vào chiếc xe hơi đậu dưới bóng cây. Tần Lãng được Tần Tư Thanh ôm ở trong lòng nhưng lại không ngừng vặn vẹo, chắc do cảm thấy hơi nóng, nhóc con từ trên người Tần Tư Thanh trượt xuống dưới đất, chạy tới quán nước gần đó.

"Dì Trương ơi, con muốn ăn kem! Lấy cho con hai cây!"

Bà chủ quán cũng thường hay gặp Tần Lãng, thấy cậu chạy đến liền cười hì hì trêu chọc: "Vừa rồi dì gọi con vào quán nhưng không chịu, con ngại đúng không?"

Tần Lãng chu miệng nhăn mày nói, "Dì lớn lên không đẹp chút nào cả..." Giọng cậu nhóc có vẻ hơi nhỏ nên dì Trương không nghe thấy bèn hỏi lại: "Gì?"

Tần Lãng cũng không nói gì nữa, cầm lấy cây kem rồi bỏ chạy. Vừa  đúng lúc Tần Tư Thanh đẩy xe đến, hắn hơi hơi gật đầu với bà chủ quán. Bà chủ lại nở nụ cười một cách khoa trương: "Ái chà, thầy Tần, cậu có đứa con ngoan lắm nha. Đứa nhỏ này sau khi được ông nội đưa tới thì cứ đứng đó mà chờ cậu."

Tần Tư Thanh cũng chỉ mím môi cười cười, đuổi theo Tần Lãng.

Tần Tư Thanh mặc dù đeo kính nhưng tổng thể thì cũng không khó xem, ngược lại còn mang theo một chút hương vị của trí thức. Ngoại hình tuấn tú, làn da trắng nõn, lúc cười rộ lên lại điểm tô thêm vẻ ôn hòa. Tại trường học, dù là học sinh hay thầy cô giáo thì cũng đều rất thích người thầy giáo vừa trẻ tuổi tri thức lại vừa hiểu lễ nghĩa này.

"Ba ơi, ba nhanh nhanh một chút. Kem tan ra hết rồi nè!" Tần Lãng đi ở phía trước quay đầu lại hô to, thấy bộ dáng vẫn đang chậm rì rì của Tần Tư Thanh theo sau mình liền đứng tại chỗ chờ.

Lúc này nắng cũng không quá gắt nhưng trên đầu Tần Lãng đều đầy mồ hôi. Tần Tư Thanh nhìn thì cảm giác con của hắn hình như  so với trước có béo lên một chút. Hắn đi đến trước Tần Lãng, bế nhóc con đến ghế sau: "Kem không thể ăn nhiều như vậy được, vứt một cây đi. Còn một tay ôm chặt ba, nếu té thì mất luôn cái mạng nhỏ của con đấy."

Tần Lãng cảm thấy ba của cậu thật là xấu tính, ở trước mặt người khác thì vô cùng ôn hòa nhưng đối với cậu thì không tốt chút nào. Cứ như thế bạn nhỏ tiểu Lãng hờn dỗi đem kem ném xuống đất: "Còn một cây, cho ba ba ăn ăn."

"Ba ba không ăn." Tần Tư Thanh cũng không để ý đến lời nói của Tần Lãng, đạp xe chạy về hướng nhà mình.

Đối với Tần Lãng mà nói, thằng bé chỉ có ông bà và ba ba, nhưng mà từ "mẹ", với Tần Lãng thì vẫn không xa lạ.

Thí dụ như có một lần, cả đám con nít đang chơi đùa, chơi kiểu gì mà cuối cùng lại sinh ra tranh cãi, mấy đứa nhóc còn lại cũng hùa theo lấy chuyện mẹ của cậu ra mà chọc: "Tần Lãng là đứa không có mẹ!"

"Đúng vậy đúng vậy, Tần Lãng nhất định là được nhặt về, mẹ tao cũng nói như thế!"

"Lêu lêu, Tần Lãng tội nghiệp ghê~"

Tần Lãng không nói hai lời mà vung quyền lên đánh chúng, nhưng chung quy một đứa nhóc thì làm gì đấu lại nguyên cả đám oắt đang thay nhau công kích chứ. Tần Lãng trên người bị thương không ít. nhưng nhóc con vẫn không khóc, hung hăng trừng bọn chúng: "Tụi bây mới là đồ con hoang!" Những lời này cũng không biết là ai dạy nhóc nói, đến khi lên năm tuổi Tần Lãng đã lưu loát phát ra mấy câu chửi mắng thô tục.

Tần Tư Thanh mỗi lần như vậy sẽ đánh Tần Lãng, bày ra khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, Tần Lãng có cảm giác ba ba không phải ba của cậu.

Mà nhóc cũng không có mẹ.

Như vậy thì cậu sinh ra như thế nào đây? Tần Lãng ngẩn ngơ nghĩ. Suy nghĩ thật lâu, lúc vừa xem xem Tôn Ngộ Không đang phát sóng, thì liền biết câu trả lời.

Ra là mình được cục đá sinh ra  (╥﹏╥).

Dù vậy, Tần Lãng buồn bả cũng không kéo dài quá nửa ngày. Khi cùng một đám nhóc đi câu cá thì vui vẻ trở lại như thường.

Đứa bé này, lúc thì thông minh lúc lại mẫn cảm nhưng cuối cùng đều nhanh chóng quên đi hết mọi thứ. Không để bụng bất cứ chuyện gì~

Nói tới ông nội Tần Lãng thì dù là một thương nhân nhưng lại là kẻ thất học. Tuy vậy, ông đối Tần Lãng quả thật là cưng chiều vô đối. Mỗi khi đi xa trở về ông đều mua thật nhiều đồ chơi và thức ăn cho thằng bé, những thứ đó bọn nhóc trong trấn đều rất ít khi thấy, thậm chí là chưa gặp qua bao giờ. Lúc nào mà có thời gian rảnh rỗi, ông của Tần Lãng đều ở nhà, ông sẽ dành cả ngày trời để lái xe đưa nhóc Lãng vào trong thành phố chơi. Không vì lý do gì ngoại trừ một câu nói của Tần Lãng: "Ông ơi, con muốn nhìn xem thành phố trông như thế nào ạ."

Nhưng ngày hôm đó tiểu Tần Lãng lại thất vọng bởi suy cho cùng thì thành phố cũng chẳng có gì đáng xem .

❈❈❈❈❈❈

Ông nội Tần Lãng lần này trở về có dẫn theo hai người khách, một người nam thì mặc tây trang mang giày da, ngoài ra còn có một quỷ nhỏ mập mạp.

Nghe nói người này là ông chủ lớn của một công ty có quan hệ cũng khá tốt với ông nhóc Lãng. Vừa hay mấy ngày nay mang con nhỏ đến nơi này để du lịch, đúng lúc gặp phải Ông Tần Lãng. Ông nội hiếu khách, liền đưa hai người theo về nhà.

Đây là lầu đầu tiên Tần Lãng nhìn thấy người nước ngoài, bạn nhỏ Tần Lãng hiếu kì nhìn chăm chăm cậu nhóc có mái tóc xoăn màu nâu không mấy khác biệt với mình, còn có bộ tây trang nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ giống y đúc bộ đồ mà ba cậu nhóc đang mặc, chỉ khác là một lớn một nhỏ.

"Ba ba, ba ơi, đây không phải người ngoại quốc thường thấy trên TV hay sao?" Tần Lãng véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính giống như búp bê của cậu nhóc, Tần Tư Thanh vừa định bảo Tần Lãng phải lịch sự với khách thì thấy hành động này của cậu liền nhíu mày. Nhìn cha của cậu nhóc, hắn tỏ vẻ xin lỗi cười cười: "Thật sự xin lỗi, nhóc con nhà tôi không hiểu chuyện rồi."

"Không có việc gì đâu, nhà chúng tôi đặc biệt......" Người đàn ông còn chưa nói xong, búp bê thoạt nhìn ngoan ngoãn lẳng lặng kia đã đẩy Tần Lãng một cái, dùng tiếng Trung Quốc không chuẩn của mình vừa hướng phía Tần Lãng mà la lên vừa phẩy phẩy bàn tay: "Không được cầm tóc của tôi!"

Bản nhỏ Tần Lãng không kịp phản ứng, bị nhóc Mập thình lình đẩy, vóc dáng nhỏ nhắn không kịp đứng vững liền mất thăng bằng ngã xuống đất. Đợi Tần Lãng có phản ứng lại là cậu ngay lập tức phản công, hai thằng nhóc đánh nhau túi bụi, không đứa nào nhường đứa nào.

Sau này mới biết được, tiểu Mập tên là Hạ Đặc.

Mẹ ruột của nhóc là người nước ngoài. Nghe ông cậu nói là một năm trước ba của tiểu Mập đã mang cậu về nước. Hạ Đặc năm nay sáu tuổi, chỉ hơn tiểu Tần Lãng có một tuổi.

Hai người cũng coi như không đánh nhau thì không thành bằng hữu, ngày hôm sau hai đứa lại vui vẻ cùng nhau chơi đùa.

Tần Lãng dắt theo Hạ Đặc đi đào tổ chim, đi câu cá, chơi trốn tìm. Tóm lại những trò mà Hạ Đặc từ trước đều chưa gặp qua, toàn bộ đều được trải nghiệm một lần.

Cho đến khi hai thằng nhóc cả thân bẩn vô cùng chạy về tới nhà thì mỗi đứa nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.

Nhìn xem, Tần Tư Thanh tuy rằng trước mặt vẫn duy trì nụ cười nhưng ánh mắt rõ ràng lại nói: Nhóc con , con cứ chờ đó.

Mà ba ba của Hạ Đặc thì lại ngồi xổm xuống tỉ mỉ lau mặt cho cậu, Hạ Đặc liền òa vào lòng ba ba mình kêu: "Daddy~" Sau đó cậu nói ra một đống gì đó mà Tần Lãng không hiểu được lời nào, nghe ông nội nói thì đó là tiếng Anh.

Sau đó ba Hạ Đặc nói một tiếng "Được" làm Hạ Đặc vui vẻ cười tươi.

Tần Lãng đứng ở một bên đỏ mắt, vì sao ba ba không đối xử với mình giống như vậy nhỉ? (๑╯_╰๑) Ngẫm nghĩ một lúc, cậu nhóc liền lẳng lặng lên lầu.

❈❈❈❈❈❈

Bé con Tần Lãng mặc một cái quần yếm, nằm trên sàn nhà chơi xe lửa, chiếc xe đồ chơi trên đường ray nhàn nhã lăn bánh.

Tần Lãng chống má suy tư. Số mệnh của mình với Tôn Ngộ Không giống nhau thật.

Tôn Ngộ Không đáng thương quá, có một sư phụ xấu xa ghê. Mà chính mình cũng có một ba ba xấu tính nữa (╰_╯). Đoạn thời gian đó bạn nhỏ Tần Lãng vô cùng chán ghét sư phụ Đường Tăng của Tôn Ngộ Không .

Đây cũng là lần mà Tần Lãng cảm thấy khó chịu nhất từ trước đến nay, cả người bé đều ủ rủ giống như trái cà bị ngâm sương.

Buổi tối Hạ Đặc chạy tới tìm Tần Lãng, Tần Tư Thanh thì ở một bên đang đọc sách, còn Tần Lãng một bên cúi đầu chơi đùa với chân của mình. Bé con bị Tần Tư Thanh giáo huấn cho một trận vì cái tội ban ngày chỉ lo chơi đùa mà làm dơ cả người, đã vậy còn bị thêm mấy vết thương mới.

"Tần Lãng, chúng ta đi bắn pháo hoa đi." Hạ Đặc kéo kéo quần áo của Tần Lãng muốn lôi cậu ra ngoài chơi nhưng Tần Lãng lại huýt tay đẩy cậu nhóc ra, "Không muốn đi."

"Tại sao lại không đi?" Hạ Đặc có chút khó chịu, chống hông tức giận nhìn Tần Lãng.

"Tui không đi~ không đi chính là không đi!" Tần Lãng cũng đứng lên chống nạnh rống lên một câu với bạn mình, sau đó cọ cọ rồi chạy xuống lầu.

Sáng sớm hôm sau khi Tần Tư Thanh đi dạy, Tần Lãng cũng vừa thức giấc.

Vừa xuống lầu, ông nội cùng ba Hạ Đặc đang vui vẻ trò chuyện với nhau, Tần Lãng băng qua hành lang đi vào gian phòng khách mà Hạ Đặc đang ở. Hạ Đặc vẫn đang ngủ, tiểu mập mạp trắng nõn này mặc một bộ ngủ có những hình vẽ khôi hài đang im lìm nằm trên giường. Tần Lãng trong lòng cảm thán, tên nhóc ngoại quốc này đẹp thật! Trách không được ba ba của nó lại đối xử tốt với nó như vậy.

Hạ Đặc chỉ ở lại có bốn ngày.

Ông nội Tần Lãng nói ba của thằng nhóc có việc gấp phải đi về. Ngày về, Hạ Đặc sống chết không chịu lên xe, mè nheo không biết la hét cái gì với ba nó, bất quá Tần Lãng nhìn ra được rằng Hạ Đặc đang rất tức giận, nhất định là cãi nhau với ba ba của nó rồi.

Sau này ông nội nói cho Tần Lãng biết là Hạ Đặc quấn quít muốn ở lại chỗ này chơi thêm mấy hôm, ba của nhóc ấy cũng hứa đáp ứng nhưng cuối cùng lại không thực hiện được, nhóc con đó cứ như vậy không vuui vẻ nổi.

Hạ Đặc đến rồi đi đối với Tần Lãng mà nói thì không có cảm giác gì nhiều. Tần Lãng dù sao vẫn là một đứa trẻ, huống chi bạn bè của cậu nhóc cũng không thiếu, tất nhiên vì thế cũng không để chuyện này trong lòng.

❈❈❈❈❈❈

Sau khi Hạ Đặc trở về Tần Lãng vẫn như trước rầu rĩ không vui, thật khác thường ngày, chẳng như mấy đứa cùng tuổi đều thích ra ngoài chơi, mà ở nhà cũng không nháo. Mỗi ngày đều canh giữ cái TV chỉ để xem Tây Du kí.

Bà nội của Tần Lãng và Tần Tư Thanh đều chú ý tới. Bà đau lòng hỏi Tần Lãng: "Tiểu Lãng, sao con không ra ngoài chơi thế?"

"Không thích không thích, con muốn xem TV thôi bà." Tần Lãng rầu rĩ nói, cũng không biết tiểu tổ tông nay vì cái gì mà khó chịu, suy nghĩ thật lâu thì bà Tần Lãng giật mình bỗng hiểu: Chắc chắn là Tần Lãng buồn bã vì cậu nhóc Hạ Đặc kia rời .

Bà Tần Lãng  chờ thật lâu thì cậu nhóc cũng không quay trở lại dáng vẻ vui vẻ như trước.

Buổi tối lúc bà nội đút cơm cho nhóc, Tần Lãng ngoan ngoãn ăn một nửa rồi hỏi bà: "Bà ơi, tại sao con không có mẹ?"

Bà nội bị câu hỏi đột ngột của Tần Lãng làm cho bối rối, bà suy nghĩ một chút rồi trấn an nhóc: "Con tất nhiên là có mẹ rồi, chỉ là mẹ con đang ở một nơi rất xa, không về được."

"Tại sao lại không về được ạ?"

Ngày đó Tần Lãng giống như là có mười vạn câu hỏi vì sao, bé có rất rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

"Bởi vì quá xa, cho nên mẹ con..." Lúc này bà nội còn chưa nói xong, Tần Lãng đã nhảy khỏi ghế dựa, quay sang  bà mà la to: "Bà nói dối con! Bà gạt con!"

Mặt bà nhất thời trắng bệch, đứa nhỏ này... đã biết mọi chuyện rồi sao? Có nên tiếp tục giấu nó không đây?

"Con là do cục đá sinh ra mà!"

Tần Lãng chạy nhanh lên trên lầu. Để lại bà nội đang bưng chén cơm chưa kịp phản ứng gì cùng với người vừa lúc trở về nghe được cuộc đối thoại của hai bà cháu - Tần Tư Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei