CHƯƠNG 11: Ngày nghỉ (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, ông nội Tần Lãng sẽ trở về nhà một lần. Từ lúc bước vào cửa, ông đã bị thằng cháu bảo bối quấn lấy đòi được ông dẫn cậu đi du lịch, chơi tới ngày đi học mới chịu về. Ông nội không muốn bị giày vò nên giao nhiệm vụ này cho Tần Tư Thanh. Tần Tư Thanh mới đầu không đáp ứng nhưng dưới sự quấy rối bằng mọi hình thức của Tần Lãng, hắn cũng hết cách. Hiện giờ, nhóc con đang nằm dài trên bàn nhìn chằm chằm bản đồ, Tần Tư Thanh đi tới bên cậu, nói: "Trước hết phải nghĩ kĩ muốn đi đâu đã."

"Con muốn đi tới nơi có biển."

Tần Lãng trả lời không chút suy nghĩ, nhưng thấy Tần Tư Thanh không có phản ứng, cậu oán hận bồi thêm: "Hồi trước con muốn đi xem biển ba cũng không dẫn con đi."

"Lần này sẽ dắt con đi coi, chịu chưa?"

❈❈❈❈❈❈ 

Hai người khởi hành chuyến bay vào buổi chiều, điểm đến là thành phố Tam Á. Trên máy bay, Tần Lãng vô cùng hưng phấn, bô bô nói không ngừng nghỉ, chờ tới lúc an tĩnh thì cậu lại sáp vào bên tai Tần Tư Thanh bình luận: "Tiếp viên hàng không đẹp thật."

Tần Tư Thanh đang đọc sách, lời hồ nháo nãy giờ của cậu hắn cũng không nghe lọt được bao nhiêu nhưng vừa nghe thấy câu vừa rồi Tần Tư Thanh liền khép sách lại, liếc nhìn Tần Lãng một cái: "Con thấy đẹp như vậy sao?"

"Chính là rất đẹp á, ba nhìn xem, rất là cao luôn, ừm......"

Tần Lãng trong lúc nhất thời không tìm thấy được từ nào thích hợp để miêu tả, "Nói chung là rất dễ nhìn."

Người ngồi bên cạnh nghe thấy lời cậu nhóc thì liền ngẩng đầu liếc mắt đánh giá cha con hai người. Lúc nhìn tới Tần Tư Thanh, tầm mắt của người nọ có chút dừng lại hơi lâu. 

"Ba sẽ mua quần bơi cho con chứ? Con muốn ra bãi biển bơi bơi!"

Tần Lãng vui sướng hút coca, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Tần Tư Thanh nhàn nhạt nói: "Tới lúc đó sẽ mua cho con."

Tần Tư Thanh vốn muốn nói cậu ngay cả bơi chó còn không biết thì còn đòi bơi lội cái gì nhưng thấy hiện tại nhóc con vui vẻ như vậy hắn cũng không đành lòng nói ra sự thật phũ phàng này. 

Máy bay vừa hạ cánh, Tần Lãng đã khẩn cấp đòi đi ngắm biển, Tần Tư Thanh đem hành lý tới khách sạn ven biển đã đặt sẵn từ trước, tiếp theo thay quần áo cho Tần Lãng rồi dắt cậu ra bãi biển. 

"Biển lớn quá! Biển lớn quá!" Tần Lãng buông tay Tần Tư Thanh hô lớn. "Ba ba, con thích biển nhất."

Lúc nói, hốc mắt Tần Lãng đỏ hoe, không biết là bị gió biển thổi hay là vì cái khác, cậu cũng không đợi Tần Tư Thanh trả lời đã chạy xuống nước. Tần Tư Thanh vẫn chỉ đứng một bên mỉm cười dõi theo cậu. Ban đầu, Tần Lãng cũng không dám đi ra chỗ sâu, chỉ ở loanh quanh trên bờ đùa nghịch, xây lâu đài cát các thứ. Song, không qua bao lâu, đại khái là cậu nhóc đã có chút chán rồi, liền hô to với Tần Tư Thanh: "Ba ba, ba ba, con muốn xuống nước chơi."

Tần Tư Thanh thất thần nhìn về phía Tần Lãng, mới lúc trước vẫn là một bé con tinh nghịch mà nháy mắt đã trưởng thành rồi. 

"Ba ba!"

Tần Lãng lại kêu một tiếng, Tần Tư Thanh khôi phục tinh thần, bước tới bên cạnh cậu. Đi đến trước mặt Tần Lãng, Tần Tư Thanh ôm lấy nhóc con rồi dẫn cậu xuống chỗ nước sâu, Tần Lãng vừa hưng phấn vừa có chút sợ hãi, "Ba không được buông tay nha."

Tần Lãng tay nắm chặt lấy cổ tay hắn, Tần Tư Thanh cười tủm tỉm nói: "Ba ba làm sao có thể buông ra được."

"Đương nhiên rồi, ba chỉ có mình con thôi mà." Tần Lãng hừ một tiếng, tay còn lại ở trong nước vỗ vỗ, con ngươi sáng ngời lấp lánh. 

"Ba mua cho con một chiếc phao chịu không?"

Tần Tư Thanh ôm sốc Tần Lãng lên một chút, bé con đã không còn nhỏ nữa, ôm trên người cũng có chút nặng, huống chi Tần Lãng lại không biết bơi, rất dễ gặp chuyện không may. 

"Con không cần, lớn như vậy mà còn xài phao sẽ bị người khác cười chết."

(•ˋoˊ•) Đợi đến khi nước biển ngập đến cổ, Tần Lãng lập tức buông vũ khí đầu hàng: "Có thể, có thể đừng đi tới nữa được khônggg?"

Tần Tư Thanh liền ngừng lại, đột nhiên lúc này một trận sóng triều âp tới, nước biển tràn cả qua đầu Tần Lãng. Tần Lãng theo phản xạ có điều kiện lập tức vòng tay ôm chặt cổ Tần Tư Thanh nhô đầu lên, miệng không biết chạm vào nơi nào trên người Tần Tư Thanh, mềm mềm mại mại. Tới khi có thể mở mắt nhìn thì trước mặt Tần Lãng chính là khuôn mặt được phóng lớn của Tần Tư Thanh, mà miệng cậu thì đang thân cận với miệng của ba ba. Nhóc con lúc ấy đã mất hết phản ứng, chỉ ngây ngốc nhìn Tần Tư Thanh, hai người vẫn duy trì tư thế cũ không động đậy. Vẫn là Tần Tư Thanh phản ứng lại trước, đem Tần Lãng ôm vững lại, cười nói: "Quỷ nhát gan."

Mặt Tần Lãng tạch một cái đỏ bừng, không biết phải làm sao. Trong lòng đột nhiên trái tim đập bang bang, hoang mang rối loạn. Cậu cũng không biết tại sao mình lại thế này, chỉ là không dám quay lại đối diện với Tần Tư Thanh. Tần Tư Thanh lập tức nhìn ra sự bối rối của cậu: "Chơi đủ rồi sao? Có muốn về phòng không?"

"Dạ." Lần này Tần Lãng đặc biệt nghe lời. Tới được bờ biển, Tần Lãng liền tránh khỏi cái ôm của Tần Tư Thanh, hơi vấp nói: "Con, con muốn đi tiểu, con đi về trước!"

Tần Tư Thanh nhìn theo bóng hình Tần Lãng hốt hoảng chạy xa, trên mặt mang một nụ cười không rõ hàm xúc, không ngờ nhóc con nhà mình lại hay thẹn thùng như vậy. 

"Uây."

Một thanh âm đột ngột vang lên, Tần Tư Thanh quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên mặc vest trắng đứng kế bên đang cười với hắn. Tần Tư Thanh cũng lịch sự mỉm cười. Người thanh niên nói tiếp: "Chúng ta lại gặp mặt."

"À?"

"Vâng, hồi nãy chúng ta ngồi chung máy bay, lúc ấy tôi ngồi ở...... Ờ, người kế bên của kế bên anh."

Người thanh niên vui vẻ nói. Tần Tư Thanh quan sát người thanh niên đang đi tới gần, cơ hồ đã hiểu ra điều gì đó, hắn gật đầu, tươi cười vẫn như trước ôn nhu. 

"Đó là người tình nhỏ của anh à?" Người thanh niên nhìn bóng dáng Tần Lãng hỏi. 

"Đó là con tôi."

"Ách...... Vâng, xin lỗi." Người thanh niên ngại ngùng gãi gãi đầu, Tần Tư Thanh nhìn hắn cười, từ trong ánh mắt của đối phương người thanh niên cũng nhìn ra được người đàn ông này có hứng thú với mình, y liền nắm bắt cơ hội: "Tôi gọi Sở Hải, còn anh?"

Tần Tư Thanh cũng không trả lời câu hỏi của y, nói: "Tôi phải trở về với con rồi."

Nói xong liền rời đi. Người đàn ông bị bỏ lại phía sau cảm thấy có chút mất mát, hầy, khó khăn lắm mới gặp được một người giống mình, không chỉ thế còn hoàn mỹ như vậy. Hắn rõ ràng là với mình cũng có hứng thú mà, không phải sao? 

Tần Tư Thanh là đồng chí, điều này cơ bản là trời sinh. Từ nhỏ, Tần Tư Thanh đã biết mình đối với những người phụ nữ xinh đẹp là không có hứng thú nhưng lại có dục vọng với những người đàn ông khác. Lúc phát hiện ra tính hướng, Tần Tư Thanh cũng không cảm thấy quá bất an hay lo sợ. Trong thời gian du học ở nước ngoài, hắn có tìm một hai người kết giao, điều này càng khiến hắn xác định trăm phần trăm mình là gay, điều duy nhất khiến hắn buồn rầu là không có người đàn ông nào thực sự làm cho hắn rung động. Phần lớn cũng chỉ là chơi đùa, tình một đêm này nọ. 

Bí mật này chỉ có mẹ hắn biết. Khi ấy bà muốn cho hắn một sự bất ngờ nên đã lặng lẽ ra nước ngoài. Hắn còn nhớ rõ thời điểm lúc bà mở cửa ra, bộ dạng bà đầy khiếp sợ khi đối diện với con trai của mình đang cùng một người con trai khác ôm nhau, hôn môi kịch liệt. Hoảng sợ, kinh ngạc. Đây là điều duy nhất hắn có thể nhìn ra trên mặt của bà vào thời điểm đó. Sự tình phát sinh, Tần Tư Thanh cũng không định giấu giếm, hắn nói rõ tính hướng của mình cho mẹ biết, gánh chịu không ít lời chửi mắng, đánh đập. Thế nhưng bà vẫn không thể chấp nhận chuyện này, tức giận vội vàng trở về nước, cách hơn nửa tháng mới gọi điện thoại tới hỏi hắn có thích người đàn ông kia không. Tần Tư Thanh nói không có thì mẹ liền treo điện thoại. 

Sợ hắn lầm đường lạc lối nên lúc Tần Tư Thanh vừa tốt nghiệp, mẹ hắn đã vội vã kêu hắn trở về nước, giới thiệu một cô gái cho hắn xem mắt, cũng chính là mẹ của Tần Lãng. Ép buộc hắn phải lấy người phụ nữ kia, chỉ cần hắn nói một chữ không thì bà sẽ khóc lóc đòi sống đòi chết, mãi đến cuối cùng khi mẹ quỳ gối trước mặt hắn, hắn đành phải đáp ứng. Sau này Tần Lãng ra đời, không thể nghi ngờ đây chính là liều thuốc an thần cho bà, mọi thứ cũng chậm rãi chìm vào quên lãng. Mấy năm nay Tần Tư Thanh cũng không phát sinh quan hệ với bất kì người đàn ông nào, toàn bộ tâm tình của hắn đều đặt trên người con trai Tần Lãng. Bất quá lần này, Tần Tư Thanh cảm giác hơi lung lay, tựa hồ nên suy xét xem có nên làm chút gì đó trong mấy ngày nghỉ này không. 

❈❈❈❈❈❈ 

Trở lại khách sạn, Tần Lãng đang ở trong phòng tắm không biết làm cái gì, Tần Tư Thanh mở cửa ra gặp ngay bộ dáng thất kinh hồn vía của Tần Lãng.

"Ba, ba sao đi vào cũng không nói một tiếng aaa!"

"Ba đã gọi con mấy lần rồi."

Tần Tư Thanh cởi áo, thay một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ khác. Tần Lãng quay đầu chạy vụt ra ngoài. Cầm lấy quần áo dơ đi ra thì thấy Tần Lãng đang ở trên giường, cả người còn mặc bộ quần áo ướt sũng hồi nãy. Tần Tư Thanh đi qua vỗ vỗ mông cậu, nhắc: "Đi thay quần áo, bẩn muốn chết. Con làm ướt hết ga trải giường rồi."

Tần Lãng lại đột nhiên nhảy dựng lên trừng Tần Tư Thanh: "Ba không được sờ chỗ đó nha!? Con con cũng đã lớn rồi chứ bộ!" (๑>/////<๑) 

"Vậy thì sao?" Tần Tư Thanh tháo mắt kính xuống, vắt trước ngực. 

"Hứ." Tần Lãng cuối cùng cũng chỉ là hừ một tiếng, ngoan ngoãn vào phòng tắm thay quần áo mới. 

Chạng vạng, Tần Lãng hô đói, Tần Tư Thanh gọi người đưa cơm tới phòng. Tần Lãng có lẽ thực sự rất đói bụng, ăn ngấu nghiến quét sạch thức ăn trên bàn rồi nằm thảnh thơi trên giường xem phim hoạt hình. Tần Lãng thấy Tần Tư Thanh định ra ngoài, vốn muốn hỏi một câu nhưng nghĩ đến sự tình phát sinh vào buổi chiều khiến cậu có chút ngại ngùng không dám mở miệng. Tại sao lại đụng trúng miệng của ba ba chứ? Thật mất mặt muốn chết à. Tần Lãng tựa đầu chôn ở trong ổ chăn, lăn tới lăn lui, mặt nóng hầm hầm. 

Ngẫm lại thì bọn họ là cha con, chuyện như vậy cũng không có gì to tát, huống chi ba ba cũng đâu có phản ứng thái quá như mình. Nghĩ một hồi, Tần Lãng cảm thấy chính mình đã suy tưởng nhiều quá, tâm tình cũng bắt đầu tốt trở lại. Cái đó...cũng không phải vấn đề gì lớn hết! Tần Lãng nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng ngủ quên mất. 

❈❈❈❈❈❈ 

Vừa rời khỏi khách sạn, Tần Tư Thanh tình cờ gặp lại người thanh niên Sở Hải kia, lúc thấy Tần Tư Thanh, y hơi mở miệng, điệu bộ có vẻ rất kinh ngạc nhìn quần áo của hắn,  nói: "Thật trùng hợp, anh cũng ở nơi này sao?"

"Ừm." Tần Tư Thanh mỉm cười. 

Hai người hàn huyên một hồi, cuối cùng người thanh niên đưa ra đề nghị: "Nếu anh không ngại, tới phòng của tôi đi."

Mọi chuyện về sau điều thuận lý thành chương, Tần Tư Thanh cũng tính phóng túng một lần, bộ dáng người thanh niên này cũng ổn, mặt mũi cũng ưa nhìn, đây chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho tình một đêm. Hai người nhanh chóng lăn tới giường triền miên một trận, Tần Tư Thanh cũng không câu nệ gì, lập tức cởi sạch quần áo của cả hai. Cuối cùng hai người đồng thời cương tay nói: "Xin lỗi, tôi ở phía trên."

Hai người trăm miệng một lời nói. Lúc này ham muốn của cả hai đã bị dấy lên, muốn áp chế đi là điều không có khả năng. Người thanh niên có chút xấu hổ nói: "Hay cứ vậy mà tự giải quyết đi......"

Rốt cuộc cả hai chỉ dùng tay giúp đối phương phóng thích. Lúc Tần Tư Thanh rời đi, hắn vẫn duy trì vẻ tươi cười trên mặt, người thanh niên cũng cười nói: "Anh đẹp trai, thật sự không suy nghĩ lại sao?"

"Tôi đối với việc nằm dưới cũng không có hứng thú."

Tần Tư Thanh cười rộ lên chẳng khác nào yêu nghiệt, người thanh niên kia nhìn thấy thì tâm cũng có chút ngứa nhưng chẳng thể chiếm được vào tay. Cuối cùng chỉ có thể từ bỏ mà thôi. 

Tới khi Tần Tư Thanh trở lại phòng khách sạn thì thấy Tần Lãng còn đang say giấc nồng. Thấy đèn sáng lên cậu cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhỏ giọng kêu: "Ba ba....." rồi xoay người, tiếp tục giấc ngủ dang dở. Tần Tư Thanh tắm rửa sạch sẽ toàn bộ cơ thể xong mặc áo ngủ đi ra. 

Tần Lãng đang mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, lộ ra hai cánh đùi giống như bạch tuộc tám chân chiếm hết nửa cái giường. Hắn nhẹ nhàng đi tới đem chăn phủ lên bụng Tần Lãng. Bé con ngủ say mặt đỏ hồng, trong vừa nhu thuận vừa hết sức đáng yêu. Nhớ tới ban ngày, lúc ở bờ biển, Tần Lãng lơ đãng thân mật với hắn, xúc cảm thật mềm mại, cảm giác lúc đó cũng rất...tốt. Lại nhớ tới bộ dạng đỏ mặt xù lông của bé con, khuôn mặt lạnh lùng của Tần Tư Thanh không khỏi trở nên ôn nhu, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Lãng, thì thầm: "Mau nhanh lớn lên nào."

Tần Tư Thanh cũng không biết bản thân tại sao lại nói những lời này, hắn muốn Tần Lãng nhanh lớn lên nhưng nghĩ tới khi bé con đã trưởng thành, cánh đủ cứng rắn, có thể thoát khỏi sự khống chế của mình, Tần Tư Thanh liền khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Muốn Tần Lãng vĩnh viễn dừng ở thời thơ ấu lại là điều không thể xảy ra. Này đại khái chính là tâm trạng của những người làm cha làm mẹ. Đây là lần đầu tiên, Tần Tư Thanh nhìn người có cùng quan hệ huyết thống với hắn, tiểu bá vương vô tâm vô phế của hắn mà thất thần. Hay là chính mình đã già đi rồi nhỉ? Tần Tư Thanh nghĩ. 

Tần Tư Thanh xốc chăn lên ngồi trên giường. Trong lúc ngủ mơ, Tần Lãng cảm thấy bên người trở nên ấm áp liền cứ vậy mà sáp vào. Đáy mắt Tần Tư Thanh lúc này tràn ngập vẻ ôn nhu chưa ai từng thấy, hắn nhẹ nhàng ôm chặt Tần Lãng vào trong lòng. Dù cho phải chiếu cố nhóc con này cả đời thì cũng đâu có gì không tốt chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei