CHƯƠNG 10: Gặp dịp thì chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba thật là phiền quá đi!" Tần Lãng ló ra cái đầu nho nhỏ, khuôn mặt bởi vì rút trong chăn quá lâu mà bị hâm nóng đến đỏ hồng.

Tần Tư Thanh âm thầm đánh giá Tần Lãng, vóc dáng đã cao hơn trước nhiều, trên người bây giờ còn có thể véo ra thịt. Bình thường nhóc con rất thích ăn đồ ngọt, tuy đã đầy đặn hơn trước nhưng cũng không đến nỗi mập mạp, làn da vốn trắng nõn cộng thêm một đôi mắt như lưu ly vô cùng linh động, trông vừa đáng yêu vừa có chút tinh nghịch ranh ma vậy. Từ lúc còn bé tí khỉ con ốm tong tèo này đã thích nghịch ngợm gây sự, giờ lớn lên lại biến thành hổ nhỏ thích nhe nanh múa vuốt.

Tần Tư Thanh niết niết mũi bé con, nhẹ nhàng ôm ngang kéo cậu vào lòng, hỏi: "Hôm nay tại sao lại đánh nhau thế?" Tần Lãng vùng vẫy vài cái, kết cục vẫn là thuận theo tựa vào đùi Tần Tư Thanh, "Bởi vì có hai tên xấu xa đánh bạn tốt của con."

"Bạn tốt nào?"

"Là Phó Tư Bác!"

"Cậu ta là bạn tốt của con?" Tần Tư Thanh kẹp chặt mũi không để cho cậu thở, Tần Lãng cau mũi há miệng hít khí.

"Ba đừng xem thường người ta! Tuy rằng Phó Tư Bác thiếu đạo đức lại không nói nghĩa khí, nhưng cậu ấy chính là bạn tốt của con đó!"

"Thôi, nhanh đi ngủ." Tần Tư Thanh giúp cậu dịch sang một bên nằm xuống, rồi vươn mình sang bên cạnh lấy sách xem.

Tần Lãng gối đầu ngắm nhìn khuôn mặt Tần Tư Thanh từ một phía, ngọn đèn nhu hòa chiếu vào Tần Tư Thanh càng khiến cho gương mặt nhìn nghiêng của hắn trông càng đẹp, Tần Lãng nhìn đến quên chớp cả mắt, hỏi: "Ba ba, tại sao ba không thay kính mới?"

"Ừm." Tần Tư Thanh chỉ đáp một tiếng, rồi lại chuyên tâm đọc sách.

Tần Lãng cảm thấy nhàm chán, không an phận ở trong chăn lăn vài cái, cuối cùng đánh chú ý lên tay áo Tần Tư Thanh mà không ngừng giày vò nó: "Ba ba, kính mắt của ba khó coi chết đi được."

Tần Tư Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, Tần Lãng còn đang chờ hắn hỏi tại sao hoặc là dừng lại mắng cậu một chút nhưng đợi mãi mà Tần Tư Thanh một câu cũng không nói.

Tần Lãng nghẹn một hồi không nín được, tay ghì lấy mắt kính của Tần Tư Thanh: "Đúng là hợp với bốn chữ "mặt người dạ thú", ai mang kính mắt đều là người xấu hết."

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Tần Tư Thanh đã bị nhóc ranh con này phá hết, "ba" một tiếng đánh vào trên mông cậu, "Mau ngủ đi."

Trải qua nhiều vòng lăn lộn trên giường cộng với việc chọc phá người kế bên thì Tần Lãng cuối cùng cũng thành công đi vào giấc ngủ. Tần Tư Thanh nhẹ nhàng đặt sách xuống, nhìn gương mặt ngủ say của bé con, ôn nhu bảo: "Nhóc hư hỏng, bình thường con đều như thế này thì tốt bao nhiêu."

Lúc Tần Tư Thanh tỉnh lại thì hai tay Tần Lãng còn đang gắt gao ôm chặt cánh tay hắn mà ngủ say.

Tần Tư Thanh hơi hơi di chuyển, chỗ nào đó dưới thân đang bị chân của Tần Lãng đáp tới chà sát, hắn cũng không ngờ là thằng em nhà mình cứ như vậy dựng đứng lên.

Tần Lãng luôn sợ hãi không dám ngủ một mình nên từ trước đến nay cậu vẫn cùng Tần Tư Thanh ngủ chung giường.

Trong lòng Tần Tư Thanh lúc này nghĩ chắc đã đến lúc phân phòng ngủ cho Tần Lãng, bằng không mỗi lần gặp phải chuyện này thì có hơi xấu hổ thật. Tần Tư Thanh nhìn chằm chằm vào cái lều đang hiên ngang vươn cao, bất đắc dĩ thở dài vươn tay đến cạnh bàn lấy mắt kính đeo lên, mặc quần áo vào đi ...rửa mặt.

Theo thông lệ thì bữa sáng luôn diễn ra ở bên ngoài. Tần Lãng lờ đờ đeo túi sách, hôm qua cậu vẫn chưa có ngủ đủ. Thẳng một lèo trên đường đi, Tần Tư Thanh đều nắm (ôm) chặt Tần Lãng - người vẫn còn đang mơ mơ màng màng quên hết trời đất, không ngờ trong lúc đi còn có thể ngủ say như chết.

Nhanh đến lúc tới trường học, Tần Tư Thanh nắn nắn khuôn mặt Tần Lãng để đánh thức nhóc, còn không quên dặn dò: "Ngoan ngoãn lên lớp, tan học đến tìm ba ba. Hôm nay cô giúp việc xin nghỉ nên chúng ta phải ra ngoài ăn cơm."

Tần Tư Thanh chân trước vừa đi, Phó Tư Bác vừa lúc đến., tay khoác vai Tần Lãng, nham hiểm cười: "Chuyện ngày hôm qua tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu, cậu thân là anh em mà luôn khiến cho tôi chịu trăm cay ngàn khổ, coi như cả đời này Hạ Hiểu Lê cũng sẽ không bỏ qua cho tôi rồi."

Tần Lãng quay đầu lại liếc Phó Tư Bác một cái, sau đó chỉ vào phía trước nói: "Nhìn xem! Hạ Hiểu Lê kìa!"

"Đâu, người đâu!?" Phó Tư Bác hoảng sợ ngẩng đầu tìm kiếm, Tần Lãng thừa cơ tránh khỏi tay Phó Tư Bác chạy trốn.

Phó Tư Bác biết mình bị đùa giỡn liền tức đến xì khói: "Tần Lãng! Cậu có ngon thì đừng chạy!"

"Không chạy mới là đồ ngu!" Tần Lãng quay đầu cười, không cẩn thận lại tông mạnh vào ai đó, người kia lảo đảo lui về phía sau một bước. Trớ trêu thay người bị đụng phải chính là oan gia Hạ Hiểu Lê. Tần Lãng dừng lại cước bộ, vẻ tươi cười trên mặt lập tức cứng ngắc.

Hạ Hiểu Lê bị đụng phải cau mày xoay người lại, thấy là Tần Lãng liền hừ lạnh há mồm hét lên: "Cậu cút ngay cho tôi!"

"Cậu cho rằng đụng phải cậu là vui vẻ lắm sao?" Tần Lãng bĩu môi.

"Tần Lãng!" Hạ Hiểu Lê kêu lên, hung hăng trừng Tần Lãng. Tần Lãng cũng đâu có sợ mà tia lại liền, cuối cùng Hạ Hiểu Lê bị nghẹn đến đỏ bừng mặt, mắt rưng rưng liếc Tần Lãng rồi chạy đi.

Tần Lãng cầm cặp sách nhìn bóng dáng Hạ Hiểu Lê, bên này Phó Tư Bác cũng đi tới, cười hề hề một cách đê tiện: "Há, gặp xui rồi nha. Con gái không dễ chọc vào đâu, cậu chưa kịp làm gì thì tụi nó đã khóc ầm lên rồi. Đúng là phiền phức."

Tần Lãng cũng không đáp, trên mặt cũng không có bất kì biểu cảm gì.

Phó Tư Bác bị bộ dạng của Tần Lãng làm cho hoảng sợ: "Ấy, tôi nói nè, cậu không phải đang đau lòng vì cậu ta chứ? Còn luyến tiếc hả? Hay là cậu còn thích người ta?"

"Có quỷ mới thích con nhỏ đó!" Tần Lãng vung túi sách lên lưng rồi bước đi, Phó Tư Bác nhất quyết không buông tha, cố gắng đuổi theo: "Tần Lãng, tôi biết ngay là cậu còn thích người ta mà! Nhìn thái độ này của cậu tôi liền biết cậu đang giả bộ rồi, thích Hạ Hiểu Lê lâu như vậy mà đột nhiên chỉ nói một câu không thích là không thích sao? Tần Lãng ơi Tần Lãng à, tôi thật không nhìn ra cậu lại là một mầm ng si tình như vậy? Há há~"

"Phó Tư Bác, cậu lặn ngay cho ông, đừng có mà nói bậy bạ!"

Kì thật, sự việc phát sinh vào buổi sáng này đúng là có khiến trong lòng Tần Lãng hơi không dễ chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy Hạ Hiểu Lê khóc. Tuy mặt ngoài Tần Lãng không biểu hiện gì nhưng trong tâm cậu lúc đó cũng rất hoảng hốt, chân tay luống cuống cả lên. Tần Lãng cảm thấy hiện tại cậu giống như có tý thích Hạ Hiểu Lê, mà tại sao lại thích cơ chứ? Giữa giờ học, Tần Lãng chống cằm ngẩn người suy tư.

Phó Tư Bác vừa hay quay đầu nhìn thì thấy bộ dạng ngu ngốc này của Tần Lãng, trong lòng lại thâm độc cười, vùi đầu không biết loay hoay cái gì.

"Tần Lãng, em mau đọc lại bài học hôm qua một lần nữa." Cô giáo dạy văn từ trên bục giảng chuẩn sát ném viên phấn nện trúng đầu Tần Lãng, nói: "Hôm nay mà trả bài không được thì không cho về nhà, đến khi nào em thuộc bài thì mới thôi!"

Tần Lãng đương nhiên không thể đọc được chữ nào rồi nhưng Phó Tư Bác thì lại trả bài một cách trơn tru. Đừng tưởng bình thường Phó Tư Bác và Tần Lãng luôn cùng hội cùng thuyền với nhau thì kém như nhau nhưng hắn so với Tần Lãng thì thông minh hơn đấy, cũng có thể coi đây là một loại thiên phú, đã đọc qua thì sẽ không thể quên được, chỉ cần nhớ được một vài ý chính thì đã có thể đọc bài một cách rành rọt.

Nhưng mà dù được ban cho cái tư chất hiếm có như vậy thì người ta lại cố tình không chịu học hành đàng hoàng.

Phó Tư Bác cũng không đợi Tần Lãng, canh me ngay lúc tan học mà vội cầm thứ gì đó chạy như bay tới lớp kế bên, Phó Tư Bác đứng trước cửa số rình mò một phen,. Khi đã chắc chắn không thấy bóng dáng Hạ Hiểu Lê, hắn liền nhanh chân đi tới bên cạnh bàn của Hạ Hiểu Lê, đem mảnh giấy trong tay nhét vào trong ngăn bàn. Cơ mà nếu để vào hộc bàn thế này cảm giác không thích hợp cho lắm, Phó Tư Bác lại cúi đầu nhìn. Được nha! Trong hộc bàn Hạ Hiểu Lê có tới mấy phong thư tình lận! Phó Tư Bác ngẩng đầu, cặp mắt dáo dác ngó trái ngó phải, nhân lúc không có người chú ý thì ngay lập tức đem mấy phong thư tình khác lén vò vò trong tay, sau đó giả vờ bình tĩnh ra khỏi phòng học.

Phó Tư Bác cũng không thèm nhìn lấy một cái đem thư tình ném vào thùng rác.

"Đồ ăn trộm! Tôi sẽ đi méc với thầy giáo cậu ăn trộm đồ của người khác!" Một thanh âm thình lình vang lên làm Phó Tư Bác giật thót cả tim. Hắn gấp gáp quay đầu xem người đó là ai, không ngờ lại đụng mặt cái tên vừa trước cùng mình đánh nhau - Tào Đông Đông, bên cạnh còn có cái thằng người hầu thấp lùn luôn đi theo hắn. Nhìn bộ dạng cái tên Trần Tinh lùn tịch kia phỏng chừng lần trước đã bị Tần Lãng đập cho một trận sợ hãi, thấy Phó Tư Bác cũng có chút hoảng loạn, cúi đầu lùi bước không dám nhìn cậu.

"Thiết, tao còn tưởng là ai thì ra là lũ quê mùa chúng mày." Phó Tư Bác đảo tròng mắt tính rời đi nhưng Tào Đông Đông mặc kệ, hắn chắn trước mặt Phó Tư Bác: "Tôi muốn nói cho thầy giáo cậu ăn trộm đồ người khác!"

"Tôi tôi tôi, tôi con mịa mày! Biến mịa đi. Muốn méc thì phắn đi mà méc." Phó Tư Bác thô bạo đẩy hắn ra.

Mà tên thô to Tào Đông Đông chẳng những không tránh còn giơ nắm đấm lên định tấn công Phó Tư Bác. Phó Tư Bác cũng coi như phản ứng mau tránh thoát được một quyền, ngọn lửa giận trong lòng cũng bị khơi lên. Hắn vốn định dạy dỗ tên quê mùa này một chút nhưng nhớ tới lần trước đánh lộn phải gọi cha mẹ lên, nghĩ đến cảnh tượng mẹ mình lại đến trường học chắc chắn sẽ làm mình mất mặt nữa cho coi. Phó Tư Bác đành hi sinh vì nghiệp lớn đem đống lửa giận phừng phừng trong lòng áp chế lại, bảo: "Hiện tại tao không muốn so đo với mày, tan học chờ tao."

"Không được đi! Cậu! tên ăn trộm này còn dám bỏ trốn!" Tào Đông Đông nhanh chân rượt theo mà người nhỏ bé luôn đi ở phía sau hắn đột nhiên kéo quần áo Tào Đông Đông lại, "Đông Đông à, đừng đuổi theo......" nhưng Tào Đông Đông không để ý tới hắn, một bên lớn tiếng kêu một bên đuổi theo.

Phó Tư Bác bị rượt đến mệt bở hơi tai, cái tên nhà quê chết tiệt kia lớn tiếng như vậy là muốn tìm chỗ chết à? Làm mấy học sinh khác cứ nhìn chằm chằm vào họ! Cứ kiểu này chẳng lẽ mình trở thành tên ăn trộm sao, đây cũng chẳng phải quang vinh cái mẹ gì hết.

Vì vậy, khi vừa chạy đến góc cầu thang Phó Tư Bác liền dừng lại, tức giận lao vào xách cổ áo Tào Đông Đông: "Mẹ, còn có loại biến thái thích rình người ta đi WC sao, xem tao đánh chết mày như thế nào!"

❈❈❈❈❈❈

Tần Lãng cuối cùng vẫn là được Tần Tư Thanh tới lĩnh đi, lúc ấy Tần Lãng đứng trên bục giảng mặt đối mặt với cô giáo dạy văn, nhìn biểu tình là biết cậu đang rất khó chịu, nếu không phải giáo viên là nữ thì Tần Lãng đã sớm nhảy bổ vào cho hắn một trận.

Vừa trông thấy Tần Tư Thanh đến, Tần Lãng trước tiên là quan sát sắc mặt của Tần Tư Thanh, cảm thấy hắn cũng không tức giận cho lắm liền lớn gan, mũi hừ một tiếng xoay người nói: "Con không trả bài nữa, con muốn về nhà."

Sắc mặt cô giáo dạy văn không tốt cho lắm nhưng cũng không nói thêm gì. Ấy mà không ngờ Tần Tư Thanh lại đi một mạch từ cửa vào đá ngay vào mông Tần Lãng một phát, Tần Lãng bị đá đau đến nỗi chân mềm nhũn, lập tức quỳ trên mặt đất.

Cô giáo dạy văn bị dọa cho một trận, lắp bắp hỏi: "Thầy, Thầy Tần...... Làm sao vậy?"

"Thật xin lỗi cô, con cái không nghe lời khiến cho cô thêm nhiều phiền phức rồi." Tần Tư Thanh nhếch khóe miệng lên một cách miên cưỡng, kẻ ngốc đều có thể nhìn ra nụ cười này có bao nhiêu giả tạo. Nhưng Tần Tư Thanh đá một cước kia cũng coi như giữ mặt mũi cho cô ta rồi. 

Cô giáo thấy thế cũng khuyên nhủ đôi câu: "Lúc về nhà bắt Tần Lãng đọc bài nhiều một chút là được rồi, thấy Tần đối với trẻ nhỏ như vậy không hay cho lắm. Hôm nay cứ như vậy đi, tới đây là được...... Về nhà em phải chăm chỉ ôn bài hơn biết chưa." Vừa dứt lời cô giáo đi tới nâng Tần Lãng dậy.

Tần Lãng bị đạp một phát ngay mông nên lòng tràn đầy ấm ức, Tần Tư Thanh chưa bao giờ đối xử với cậu như vậy trước mặt người ngoài cả. Một đạp kia tuy không đau nhưng lại tổn thương đến lòng tự trọng của "đấng đàn ông" là Tần Lãng. Cậu ngay lập tức xụ mặt không thèm đếm xỉa tới bàn tay của cô giáo đang giơ ra trước mặt, ngẩng đầu hướng về phía Tần Tư Thanh rống to: "Ông là đồ khốn kiếp! Đồ nham hiểm! Lão già bất tử chết tiệt!"

Chậc, đúng là giận quá mất khôn, cái gì cũng dám đem ra chửi hết.

Không chỉ mắng chửi, cậu còn tức giận chạy thẳng ra ngoài. Tần Tư Thanh vốn định bắt cậu lại nhưng không kịp.

Tần Tư Thanh bị bỏ lại trong phòng học mặt đầy sự bất đắc dĩ, cô giáo cũng có chút xấu hổ. Có cơ hội chứng kiến bộ dạng này của Tần Tư Thanh, cô giáo càng sâu sắc cảm nhận được sự cực khổ của thầy Tần khi phải một mình dạy dỗ thằng con quậy phá......

"Thằng bé này, bình thường tôi đều rất nuông chiều nó......" Tần Tư Thanh nói câu này thật chậm, ngữ khí mười phần đáng thương.

Cô giáo ngữ văn không ngừng lắc đầu: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là con nít thôi. Tâm tính của trẻ con vốn khó đoán như thế, thầy Tần à, anh cũng đừng quá khổ sở......"

Cuối cùng Tần Tư Thanh đã tìm thấy Tần Lãng dưới gốc đại thụ trước trường học. Vừa gặp Tần Tư Thanh, hai mắt Tần Lãng liền nhìn chằm chằm hắn rồi đứng lên đi nhanh qua trước mặt.

Tần Tư Thanh không nhanh không chậm theo sau, nụ cười luôn nở trên môi.

Tần Lãng đột nhiên quay đầu chạy đến bên người Tần Tư Thanh đá một cước, "Ông không được đi theo tui!"

Tần Tư Thanh giữ chặt tay Tần Lãng lại, kéo cậu sang bên hông, giọng điệu mang theo vài phần trêu tức: "Ba nào có đi với con?"

"Ông...xấu xa!" Tần Lãng há mồm cắn một phát lên tay Tần Tư Thanh nhưng đến mày hắn đều không động, kéoTần Lãng ra: "Được rồi. Vừa rồi ba không có đá mạnh lắm mà nhỉ?"

"Đá đau!" Tần Lãng ngẩng đầu hung ác trừng Tần Tư Thanh.

Bộ dạng cười tủm tỉm của Tần Tư Thanh càng khiến cho Tần Lãng thêm tức tối, trong lòng không giải được hận, cậu muốn đá hắn thêm một cước nữa. Thế nhưng Tần Tư Thanh lại đột nhiên ngồi xổm xuống ôm lấy Tần Lãng đang xù lông nhím, giam vào trong ngực: "Con mà còn nói mấy lời thô tục đó thì ba sẽ đem miệng con may lại. Mỗi lần đều bắt ba đến xử lý chuyện rối rắm cho con, vừa rồi chẳng qua chỉ là giả vờ trừng phạt con một chút mà. Ba mà thật sự động thủ thì vừa rồi con còn có thể chạy sao? Người này tính tình sao lại như vậy ấy nhỉ?"

Bắt Tần Tư Thanh nói lý như thế này thật là có chút hơi miễn cưỡng cho hắn. Nhưng nhìn thấy vẻ tươi cười trên gương mặt kia lại khiến Tần Lãng cảm giác vô cùng khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei