CHƯƠNG 9: Là gà con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệm trò chơi hiện tại rất đông khách, còn nghe vài người cãi nhau đến ầm ĩ, mà Tần Lãng đang ở bên trong với Phó Tư Bác. Phó Tư Bác không biết nói những gì mà Tần Lãng nghe không được liền lớn tiếng kêu: "Cậu đang nói cái gì hả?"

Phó Tư Bác đành hét lớn hơn: "Tôi nói là lần sau có đụng phải ông thầy chủ nhiệm hói đầu của tụi mình trên đường thì tôi nhất định sẽ trùm bao tải ổng lại rồi đập cho ổng một trận chết đi sống lại!"

 thật Tần Lãng không nghe thấy gì hết, chỉ hàm hồ trả lời cho có: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

Qua một hồi, lúc Tần Lãng đang chiến đấu hăng say thì bị Phó Tư Bác đẩy một cái, biểu tình của hắn rất quái lạ, miệng hết mở rồi lại đóng. Tần Lãng nghe được chữ có chữ không vội đến lông mày đều dựng thẳng, la: "Cái gì? Hoa khôi hả? Không nghe được gì hết! Nói to chút nữa đi!"

Phó Tư Bác nuốt nước miếng nhìn phía sau Tần Lãng, cắn răng liều mạng kéo cậu lại gần, ghé vào lỗ tai cậu hét lớn: "Tui nói là ba của ông đang ở đâyyyyyy!"

Tần Lãng bị tin động trời này làm cho sửng sốt, nửa ngày cũng không phản ứng lại, chỉ ngốc ngốc gật đầu: "À..."

Phó Tư Bác há hốc mồm ngạc nhiên, thằng nhóc thối này hôm nay ăn gan hùm mật gấu rồi? Nhưng trong vòng một giây sau đó, chỉ thấy Tần Lãng ban nãy còn cứng rắn giờ quay đầu nhìn thoáng qua phía sau ngay lập tức sợ tới mức nhảy dựng cả người, nhanh chân bỏ chạy: "Mẹ nó, sao cậu không nói sớm hơn hả?!"

Còn chưa đợi tới lúc Tần Lãng chui ra khỏi phòng chơi game thì đã bị một bàn tay thình lình kéo lấy, vừa quay đầu đã đối diện ngay một ánh mắt cười vô cùng quen thuộc. Tần Lãng một tay thì bắt lấy túi sách trên móc treo, một chân còn đang duy trì ở tư thế chuẩn bị chuồn lẹ, sợ hãi nói: "Ba ba."

(,,•﹏•,,) Phó Tư Bác đứng ngốc ở cửa, khuôn mặt như in ba chữ "học sinh ngoan" tươi cười nhìn Tần Tư Thanh: "Chú ạ, con phải đi về trước làm bài tập. Hẹn gặp lại chú ạ."

"Ừ." Tần Tư Thanh mỉm cười gật gật đầu: "Đi thong thả."

Phó Tư Bác cười đầy ngoan ngoãn, không ngừng gật đầu: "Dạ dạ."

Mới vui mừng đi được vài bước thì chợt nhận ra đĩa trò chơi mới mua không cầm trong tay, thế là cậu đành phải lội ngược lại. Đến kế bên Tần Lãng, Phó Tư Bác ráng kéo khuôn mặt đã cứng ngắc của mình nặn ra một nụ cười: "Tần Lãng, đĩa trò chơi này, tôi cầm về trước hen......?"

Miệng còn đang nói thì tay đã nhanh như chớp chộp lấy đĩa game trên bàn. Thế nhưng dù có kéo thế nào cũng không thể kéo cái đĩa tới tay được. Ngẩng đầu nhìn chỉ thấy Tần Lãng đang trừng to hai mắt như thể có hàng đống từ muốn xả vào mặt mình, Phó Tư Bác thiếu chút nữa đã không khách khí mà tặng cho cậu ta một đạp nhưng vì có Tần Tư Thanh ở bên cạnh nên hắn cũng không dám lỗ mãng, tiếp tục cười gượng nói: "Tần Lãng ơi?"

Dưới tay thì dùng hết sức lực nhắm lấy đĩa game giật lấy, cuối cùng cũng thành công đoạt lại được, Phó Tư Bác vui mừng ngoan ngoãn chào hỏi: "Chú, gặp lại sau ạ."

Thời điểm khi chạy trốn, dưới chân Tần Lãng như phát ra gió. Còn Tần Tư Thanh vẫn như cũ mà duy trì nụ cười đúng mực nhu hòa của mình, khóe miệng hơi giương lên, ánh mắt thì vô cùng dịu dàng. Chỉ mình Tần Lãng mới biết trước được phong ba bão táp sắp xảy ra từ lớp ngụy trang không một kẽ hở của ba cậu. Nhóc con rũ vai đứng bên người Tần Tư Thanh, tới khi thấy Phó Tư Bác đã biến mất dạng, Tần Tư Thanh mới chầm chậm quay đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười như trước, đưa ngón tay xoa xoa vết cào hồng hồng trên mặt Tần Lãng, nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí mềm mỏng: "Không sai, quả không sai nhỉ."

Chân Tần Lãng nhất thời run rẩy, liên tục lui về phía sau, dùng đôi mắt tròn vo của mình liều mạng trừng Tần Tư Thanh: "Nhất định cô Dương lại mách ba rồi! Người này đáng ghét thật!"

Tần Tư Thanh nhìn thằng con trai khỏe mạnh kháu khỉnh, dạy mãi không sửa của mình, thậm chí không vì những lời ngốc nghếch mà làm cho tức giận, cười nói "Thật sự là có triển vọng đấy, mau theo ba ba về nhà."

Nói rồi hắn cầm chặt lấy tay của cậu dắt đi, Tần Lãng cứ cố tránh né nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi, trong lòng bỗng có chút chua xót. Con nhỏ không có mẹ lại không có bà bên cạnh thật đáng thương biết bao, thế mà tại sao cái người thay thế họ chăm sóc cậu lại là ba ba đội lốt cừu vô cùng đáng sợ này chứ? Nay cũng như mọi lần, Tần Tư Thanh sẽ không mắng Tần Lãng trên đường nhưng Tần Lãng lại bất đồng, trong đầu không biết suy nghĩ đến vấn đề trọng đại gì rồi, không những trầm mặc hơn mọi khi mà còn lộ ra biểu tình khiến người khác khó hiểu. Tần Tư Thanh cảm thấy phiền muộn, hắn chưa mắng cũng chưa đánh nhóc mà ta? "Sao nào? Đang tính khóc nhè với ba à?"

"Ai cần ba lo!" Tần Lãng ngẩng đầu tức giận trừng Tần Tư Thanh, từ bộ dạng đáng thương vừa rồi trong nháy mắt đã biến hóa thành mèo con xù lông. Tần Lãng cứ thế mang theo tâm trạng yếu ớt bất lực cùng với trái tim đang đập bang bang đến sắp rớt ra về tới nhà. Tần Tư Thanh thế mà lại không hề đánh cũng không mắng cậu. Tần Lãng trố mắt ếch nhìn Tần Tư Thanh đi ra từ nhà bếp, trên tay còn cầm đồ ăn vừa nấu xong dọn lên bàn, bảo: "Rửa tay ăn cơm."

Tần Lãng ngoan ngoãn cúi đầu đi rửa tay, sau đó hữu khí vô lực ngồi xuống ghế, bày ra tư thế "tùy người muốn chém muốn giết" nhìn Tần Tư Thanh. Tần Tư Thanh múc một chén canh đầy đặt trước mặt cậu, nói: "Còn muốn tiếp tục giả chết nữa sao? Ba muốn đánh con thì đã sớm cho con một trận như đòn rồi."

"Vậy ba định làm gì?" Tần Lãng ngẩng đầu hiếu kì nhìn Tần Tư Thanh nhưng chợt nghĩ, hiện tại không nên lộ ra vẻ mặt thế này nên ngay lập tức quay gương mặt u buồn ban nãy đi. Tần Tư Thanh nhìn cậu, trong mắt không có bất cứ ý cười nào, biểu cảm vô cùng nghiêm trọng: "Ba ba vì sao không cho con đánh nhau? Con không biết sao?"

Tần Lãng nghi hoặc nhìn Tần Tư Thanh, cậu suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ khinh bỉ vươn móng vuốt chụp miếng cánh gà cho vào miệng gặm: "Hừ, sợ làm mất mặt ba chứ gì?."

"Hừ con chim, không được bóc tay! Lấy đũa mà gắp!"

Tần Tư Thanh nhanh chóng đánh rớt cánh gà trên tay Tần Lãng. Cậu ương bướng làm nguyên khuôn mặt mốc nói: "Con muốn hừ đó thì sao, hừ hừ hừ! Con còn muốn lấy tay ăn gà! Sao nà!? Con thích như vậy đấy!"

( ー̀εー́) Xem coi, đây chính là ví dụ điển hình của việc được cho có tý màu là liền muốn mở cả phường nhuộm đây mà. Tần Tư Thanh tối sầm mặt: "Lặp lại lần nữa."

"Ba ba cũng nói tục à!"

Tần Lãng làm bộ tội nghiệp đẩy đẩy cái chén trước mặt. Tần Tư Thanh nheo mắt hỏi, "Ba ba có nói gì sao?"

"Ba nói...... Ư......"

Tần Lãng lại ư a đỏ mặt nhưng lập tức suy nghĩ rằng ba ba với mình đều là con trai mà, mắc mớ gì lại sợ nói ra!? Cho nên Tần Lãng lập tức gào to như xé cổ họng: "Ba nói con chim!"

"Cái gì chim?"

"Chính là 'chim' kia á!"

"Chim gì chứ?"

"Là...là gà con aaa!"

"Ồ, là như vậy à......" Tần Tư Thanh cười tủm tỉm nhìn Tần Lãng. Giờ phút này Tần Lãng mới kịp phản ứng lời mình nói vừa rồi ngây thơ biết bao, nháy mắt mặt cậu nhóc đã đỏ như mông khỉ: "Con không ăn nữa!"

Tần Lãng khí thế bừng bừng đủng đỉnh chạy lên lầu. Tần Tư Thanh chậm rãi gắp rau xanh bỏ vào miệng, khóe miệng cong lên, mắt chứa đầy ý cười. 

❈❈❈❈❈❈ 

Buổi chiều Tần Tư Thanh mang Tần Lãng đến gặp chủ nhiệm lớp nhận lỗi, tuy Tần Lãng không tình nguyện cho lắm nhưng cuối cùng vì mặt mũi Tần Tư Thanh mà cậu vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ gian nan này. Rời khỏi văn phòng chủ nhiệm, Tần Lãng giơ tay cho Tần Tư Thanh xem, "Ba ba xem, buổi sáng ổng còn dùng gậy đánh con đó."

(๑'ε'๑) Tần Tư Thanh niết móng vuốt của cậu, buổi sáng không phát hiện, giờ vừa thấy thì đã sưng to lên rồi. Tần Tư Thanh nhịn không được nhíu mày, Tần Lãng lại hiểu lầm Tần Tư Thanh nổi giận với mình nên nhanh chóng rụt tay lại: "Con muốn lên lớp học."

Tần Tư Thanh dõi theo bóng dáng tiểu tổ  nhà mình chạy xa, trong lòng cảm khái, bình thường thông minh như khỉ con vậy, sao lại thành thật đưa tới cửa cho người ta đánh chứ. Mà cũng phải nói chủ nhiệm lớp kia thế mà lại xuống tay nặng như vậy đối với một đứa trẻ. Nghĩ tới đây sắc mặt Tần Tư Thanh đã có chút âm trầm.

❈❈❈❈❈❈ 

Thằng nhóc cao to đánh nhau cùng Phó Tư Bác tên là Tào Đông Đông, còn thằng nhóc bị Tần Lãng đụt cho cháy máu mũi gọi là Trần Tinh, cả hai đều chuyển đến trường này cùng một lượt, nghe nói hồi trước hai người còn học cùng lớp với nhau. Nguyên nhân khiến Tào Đông Đông và Phó Tư Bác ẩu đả một trận thật ra cũng chỉ vì một câu công tử bột. Phó Tư Bác nói lúc ấy cậu ta đang đi ra cửa thì đụng phải cái tên Trần Tinh kia. Mà tên Tào Đông Đông đi ngay phía sau Trần Tinh vừa gặp Phó Tư Bác đã luôn mồm: "Công tử bột."

Ngay lập tức Tư Bác liền sôi máu, giây tiếp theo hắn mất khống chế lao vào hai người kia. Buổi chiều Trần Tinh mang theo khuôn mặt đầy thương tích một mình đến trường học mà cái tên thô kệch như người tiền sử Tào Đông Đông lại không thấy đâu. Sau khi mẹ Phó Tư Bác cầm theo gói to gói nhỏ vội vàng tới trường thì bà liền hóa thân thành người phụ nữ chanh chua đứng trước cửa phòng học, âm thanh bén nhọn chửi đổng: "Là ai đánh Tư Bác nhà chúng ta thành thế này!?"

Tần Lãng xích lại gần nói nhỏ vào tai Phó Tư Bác ngồi phía trước: "Phó Tư Bác, đó là mẹ cậu à?"

Nét mặt Phó Tư Bác đã có chút thối, rầu rĩ "Ừ" một tiếng rồi bổ sung: "Đã kêu bà ấy đừng đến có đến đây rồi nhưng bà cứ nhất quyết đòi đến! Thật là muốn dọa chết người mà."

Sau đó mẹ Phó Tư Bác được chủ nhiệm mời đến văn phòng, chắc hẳn là hai người đã có một buổi đàm luận ra trò nên thời điểm chủ nhiệm lớp trở lại mặt mũi đã trở nên vừa xanh vừa trắng. Tần Lãng hỏi: "Chắc là bị mẹ cậu chế phục rồi?"

"Có thể không phục được sao."

Phó Tư Bác nhún nhún vai, quay đầu nói: "Mẹ tôi là người cực kì bao che khuyết điểm, người khác có nói gì trước mặt bà đều trở thành vô lý hết."

Đến khi mẹ Phó Tư Bác rời khỏi, chủ nhiệm lớp mới xanh mặt đứng ở cửa liếc Phó Tư Bác một cái rồi bỏ đi. Chuyện nhà Phó Tư Bác Tần Lãng có biết chút chút, gia đình cũng coi như có tiền của, ba cậu lại là công chức trong thành phố, mọi người nơi đây ai cũng phải nể mặt mũi vài phần, chẳng qua là về phần mẹ của cậu ta thật đúng là.. không dám lấy lòng. Tần Lãng nghĩ nghĩ, cảm thán, quả nhiên vẫn là Tần Tư Thanh nhà cậu tốt nhất. 

❈❈❈❈❈❈

 "Này, nhìn coi. Kia chẳng phải là hoa khôi hồi tiểu học của chúng ta sao?"

Một tay Phó Tư Bác khoát trên vai Tần Lãng, một tay chỉ vào Hạ Hiểu Lê cột tóc đuôi ngựa mặc váy trắng đang xuống cầu thang. Tần Lãng xì một tiếng: "Mỗi ngày đều bày đặt mặc váy trắng giả bộ ta đây thuần khiết, nhìn là thấy ngu muốn chết."

"Không phải hồi trước cậu luôn coi cậu ta như của hiếm sao?"

"Ai nói cậu ta là của hiếm, con mắt nào của cậu nhìn thấy ông đây coi trọng con nhỏ đó vậy?" Tần Lãng lập tức phản bác. Nói rồi cậu bực bội đi về phía trước, như cố ý vô tình mà đụng mạnh vào Hạ Hiểu Lê rồi nhanh như chớp bỏ chạy không còn bóng dáng. Hạ Hiểu Lê bị va mạnh khiến bước chân mất ổn định ngã vào lưng một nam sinh ở phía trước, vài đứa trong đám học sinh phát ra một trận cười vang. Hạ Hiểu Lê nhanh chóng đứng vững lại, mặt tức đến đỏ bừng, hung hăng quay đầu trừng người phía sau thì gặp ngay Phó Tư Bác đang đầy mặt kinh ngạc. "Phó Tư Bác! Cậu...cái tên khốn kiếp này!"

Ditme Tần Lãng! Đúng là cầm thú, sao không nghĩ ra cái trò nào mới hơn đi chứ!? Phó Tư Bác lui về phía sau vài bước, xua xua tay: "Này.. tuyệt đối không phải tôi làm!  thề đó!"

"Đồ khốn nạn!"

Lần này Hạ Hiểu Lê chỉ đỏ mắt mắng có một câu thì chạy đi. Phó Tư Bác ngay ngốc đứng tại chỗ, này thật con mẹ nó khổ đến nói không nên lời à! 

Hôm nay sau khi tan học, Tần Lãng cũng không ở bên ngoài lêu lổng nữa. Giữa trưa không có gì bỏ bụng nên giờ đã đói meo, cậu đành phải nhanh chân chạy về kiếm thứ gì ăn mới được. 

Lúc vào nhà, Tần Tư Thanh đang ở trong bếp nấu ăn, Tần Lãng ném cặp sách chạy vội vào: "Ba ba, con đói quá à!"

Gặp ngay trong nồi đang nấu món khâu nhục mà cậu thích nhất, không nhịn nổi liền vươn móng vuốt định bóc một miếng ăn. Tần Tư Thanh phản ứng nhanh bắt lấy vuốt của cậu nắm trong tay, nói: "Đợi một hồi rồi hãy ăn."

"Con sắp chết đói rồi!"

Tần Lãng cố gắng nhích thân mình về phía mùi hương quyến rũ kia, miệng đều dính đầy nước miếng, cậu đói bụng lắm đó. >3< Tần Tư Thanh cởi bỏ tạp dề, tháo mắt kính xuống đưa cho Tần Lãng lau, một bên lại đi lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt đút cho Tần Lãng. Mà Tần Tư Thanh vừa đưa đũa đến miệng Tần Lãng, nhóc con đã lập tức ngẩng đầu há mồm thật to ngoạm lấy thức ăn, bảo: "Ba ba, con còn muốn, con muốn ăn nữa."

Thẳng cho đến khi miệng đã nhồi đầy thịt, Tần Lãng mới hài lòng ngậm lại rồi nhai nuốt (˘ڡ˘).

Sau bữa cơm Tần Lãng ngồi phịch trên sô pha đánh một cái ợ đầy thỏa mãn. Tần Tư Thanh rửa sạch chén xong đi vào phòng khách thì thấy Tần Lãng đang híp mắt vui vẻ xem TV. Tần Tư Thanh lại nhớ tới chỉ mới trước đây thôi, mỗi lần nhóc con uống no sữa cũng đều nằm trên đùi hắn nháo một trận cho đến khi hắn sờ sờ bụng nhóc mới thôi, nghĩ lại thấy giống như mèo con lười biếng vậy. 

Buổi tối Tần Lãng tắm rửa xong thì nhanh chóng phóng lên giường chụp lấy máy chơi game. Tần Tư Thanh đang ở trong phòng tắm thì kêu Tần Lãng lấy khăn mặt cho hắn nên cậu nhóc đành miễn cưỡng đặt xuống máy xuống. Ngay lúc cậu cầm khăn mặt đến trước phòng tắm thì Tần Tư Thanh vừa hay mở cửa ra, một cơ thể trần truồng xuất hiện trước mắt Tần Lãng, mắt cậu trừng lớn nhìn cơ thể thon dài của Tần Tư Thanh, cảm thán: "Của ba ba lớn quá đi!"

(๑>o<๑) Tần Tư Thanh xoa xoa tóc rồi dùng khăn tắm vây quanh nửa người dưới. Thừa dịp Tần Lãng còn chưa hồi thần, hắn đột ngột vác nhóc lên. Tần Lãng sợ tới mức kêu to, nhóc dựa vào vai Tần Tư Thanh tay chân lung tung giãy giụa: "Bỏ con xuống!"

Tần Tư Thanh véo nhẹ thằng em nhỏ của nhóc, trêu: "Tần Lãng cũng trưởng thành rồi nha."

Tần Lãng bị niết đến sắc mặt đỏ bừng, "Đồ biến thái! Ba mau thả con xuống!"

Tần Tư Thanh cười khẽ bế cậu lên giường, từ ngăn kéo lôi ra một hộp thuốc mỡ, dịu dàng nói: "Mở tay ra cho ba."

"Vì sao?"

"Hỏi vô nghĩa."

Tần Tư Thanh bao lấy bàn tay nhỏ của nhóc rồi bôi thuốc mỡ lên chỗ sưng trên đó, sau đó thì nhẹ nhàng thổi thổi: "Lần sau mà còn nhìn thấy trên người con có vết thương thì ba sẽ không nương tay mà đánh cho con một trận."

"Dạ." Tần Lãng vâng dạ một tiếng cho có lệ rồi như thỏ con thu mình vào trong cốc trốn trong chăn. Tần Tư Thanh xốc chăn ngồi xuống, cầm chặt tay Tần Lãng: "Không được chơi game nữa, thò đầu ra ngoài đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei