Chương 18: Không khí bay hơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sức nóng của Mặt trăng có thể làm không khí bay hơi."
#WINisWIND

"Em thích đọc sách và báo, nhưng không thích đọc sách giáo khoa lắm. À, em từng tham gia thi kiến ​​thức tổng hợp, nhưng không được giải..."

Tôi đã giải thích cho P'In khi anh ấy hỏi tại sao tôi biết nhiều như vậy.

Thật ra, tôi có trí nhớ tốt, nhưng chỉ có thể nhớ những gì tôi quan tâm hoặc bất cứ điều gì tôi muốn nhớ. Ví dụ như, tôi biết về gạo lài vì tôi thích ăn nó, tôi biết về dừa vì dạo này tôi cũng thích ăn nó. Và tôi biết về P'In và UNISTAR bởi vì - Ahh... Vì sao? Vì sao tôi biết nhiều về họ thế?

Dù đó là gì, thì đúng là tôi có kiến ​​thức rộng, nhưng hiểu biết của tôi có hạn vì chỉ có thể nhớ những điều cơ bản. Tôi không hiểu biết sâu sắc hoặc các kiến ​​thức phức tạp. Đó là nguyên do khiến việc học của tôi không được nổi bật mặc dù có một trí nhớ cực kỳ tốt. Tiếc là trong trường không có lớp nào học kiến ​​thức chung, nên khả năng đặc biệt của tôi khá vô dụng trong việc học tập.

"Tại sao không được giải?" P'In hỏi. Và tôi nhớ lại một kỷ niệm đáng buồn.

"À, trong cuộc thi đó, em thực sự biết hết các câu trả lời, nhưng giám khảo không nhìn thấy em giơ tay...." Tôi thở dài. Khả năng vô hình của tôi luôn là một điều phiền toái.

P'In dừng lại một lúc rồi hỏi tiếp.

"Vậy em có thể trình diễn không?"

Tôi rất kinh ngạc. P'In muốn tôi trình diễn kiến ​​thức chung cho cuộc thi Moon?

Như thế nào đây?

"Được sao ạ? Nhưng trước đây chưa có ai từng trình diễn khả năng này ở trường chúng ta." Tôi không tự tin.

Nói chung, mọi người sẽ thích những mà biểu diễn vui nhộn và thú vị hơn. Tôi không thể tưởng tượng ra mọi người sẽ quan tâm đến nàn kiến ​​thức chung không.

P'ln đứng dậy, rồi bước đến ghế sô pha, cầm một tờ giấy và sau đó quay lại đưa cho tôi.

Đây là danh sách giám khảo cho cuộc thi Moon &Star của XU năm nay.

Tôi biết hàng năm trường đều thay đổi ban giám khảo. Mỗi năm, các giảng viên từ mỗi khoa sẽ được chọn ngẫu nhiên để công bằng. Nhưng năm nay rất đặc biệt, vì sẽ có hai sinh viên làm thành viên của ban giám khảo là P'Wayu và P'ln, thành viên UNISTAR hiện tại.

"Các giảng viên từ ba khoa," P'In nói.

Tôi chuyển chú ý sang thông tin của các giảng viên.

Giám khảo đầu tiên là Trưởng khoa Kiến trúc. Giám khảo thứ hai là trợ lý giáo sư khoa Khoa học Thiên văn, và giám khảo thứ ba là giảng viên đặc biệt từ Khoa Nghệ thuật, Ngôn ngữ Trung Quốc.

"Trên sân khấu, để ban giám khảo hỏi." P'In giải thích màn trình diễn theo cách ngắn gọn bình thường của anh ấy. Và tôi cố gắng tưởng tượng nó.

Nếu tôi lên sân khấu và nói với họ rằng khả năng đặc biệt của mình là kiến ​​thức chung, ban giám khảo có thể hỏi bất cứ điều gì không phải là kiến ​​thức chuyên ngành. Thật ra, đây không phải là một khả năng quá thú vị hay ấn tượng như tài năng âm nhạc hay diễn xuất, nhưng nếu tôi có thể trả lời được hết các câu hỏi thì sẽ khá là mới lạ.

Ý tưởng của anh ấy quả thực không tồi. Tôi đồng ý với anh ấy. Tốt hơn là để tôi trình diễn gì đó thông thường. Có lẽ màn trình diễn bất thường này sẽ trở nên đáng nhớ đối với khán giả.

Mà, khả năng của tôi là biết nhiều điều khác nhau, nhưng có thể vẫn chưa đủ.

"P'ln, làm em có thể chắc chắn mình có thể trả lời hết các câu hỏi của ban giám khảo đây?"

"Chuẩn bị cho tốt," P'In nói và chỉ vào tờ giấy tôi đang cầm.

"Trong một gian ngắn như thế, thì các câu hỏi sẽ là về chuyên ngành của họ."

P'ln nói ngắn gọn và tôi đã hiểu ra.

P'In nói rất có lý. Trong thời gian ngắn phải hỏi gì đó, hầu hết mọi người đều sẽ hỏi liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của họ. Ví dụ như giảng viên khoa Kiến ​​trúc có lẽ sẽ hỏi về nhà cửa và các tòa nhà, giảng viên khoa Thiên văn sẽ hỏi về các hành tinh và vì sao, và giảng viên tiếng Trung sẽ hỏi về văn hóa Trung Quốc. Vì vậy, tôi có thể chuẩn bị bằng cách đọc và ghi nhớ tất cả các lĩnh vực kiến ​​thức này.

"Ăn đi."

Sau khi thảo luận về màn trình diễn, P'In giục tôi ăn tiếp. Chúng tôi tiếp tục ăn món cà ri xanh ngon mà P'In nấu.

Đây là bữa ăn ngon nhất từ trước đến nay!

Sau khi chúng tôi ăn xong thì tôi nhận việc rửa bát, P'In không nói gì mà chỉ lau bàn và bếp.

Trong khi tôi đang rửa bát thì bỗng nghĩ tới điều gì đó. Mặc dù thỉnh thoảng gặp được P'In, nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội để hỏi tới, tiên đây có thể là một cơ hội tốt.

"P'In... mấy ngày trước em đến gầm cầu, nhưng ông lão ấy không còn ở đó nữa. Anh có biết ông ấy đi đâu không?"

Tôi hỏi P'In về ông lão mà anh ấy thường cho đồ ǎn.

"Về nhà rồi." P'In trả lời, tay vẫn đang lau bàn.

"Về nhà..." Tôi hơi bất ngờ. Theo tôi nhớ thì ông lão đó bị con trai ruồng bỏ vì nợ nần gì đó mà, sao ông ấy về nhà với con trai của mình được?

"Tổ chức phi lợi nhuận đã giúp tìm thấy anh ta, anh đã đi gặp con trai ông ấy." P'In nói nhưng không nhìn tôi.

"P'In liên hệ với con trai ông ấy?" Tôi hỏi.

"Đúng." P'In gật đầu.

"Anh thuyết phục anh ta như thế nào?" Tôi tò mò.

"Không biết," P'In dường như không biết lý do.

"Vừa đến gặp anh ta. Trông anh ta rất bất ngờ và hứa sẽ đưa bố về."

Tôi bối rối một lúc với lời giải thích của anh ấy. Từ vẻ mặt của P'In, có lẽ anh ấy cũng không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên muốn đón bố về.

Khi tôi nghĩ tới chuyện đó, đột nhiên nhận thức ập đến khiến tôi bật cười.

Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Trời ơi!Thật không thể tin được.

Tôi đoán? Có lẽ P'In đã đến gặp anh ta và nói rằng bố anh ta sống rất khó khăn, nhưng vẫn chờ đợi con trai mình. Ý định của P'In chỉ là để anh ta biết yêu thương, không có gì khác. Nhưng P'In nói anh ta có vẻ rất bất ngờ. Vậy nên, tôi nghĩ anh ta biết P'In là ai. Anh ta biết P'In là thành viên UNISTAR rất có trách nhiệm xã hội. P'In, người hiếm khi gặp được lại tự mình đến gặp anh ta. Làm sao anh ta dám nghĩ khác đi chứ? Chắc anh ta sợ chết khiếp luôn. Rõ ràng là nếu anh ta vẫn phớt lờ và bỏ bê bố mình, thì ống ấy sẽ trở thành trách nhiệm của P'In. Nếu fans của P'In phát hiện ra thì anh ta sẽ là người gặp rắc rối.

Nhưng từ tất cả những điều này, điều hài hước nhất là P'In còn không nhận ra mình đã làm gì.

"Sao lại cười?" P'In nghiêng đầu. Anh ấy đang đứng bên cạnh tôi, đợi tôi rửa bát xong để giặt khăn lau.

"Không, không có gì," tôi nín cười.

"P'In krub." Kể từ khi có cơ hội nói chuyện là tôi không hề muốn dừng lại.

"Dạo này anh có còn cho cá và chó hoang ăn không?"

Tôi nhớ đến bờ sông gần trường mà P'In thường đến.

"Không," P'In nói. "Cá không đói, chó có nhà."

Câu trả lời của anh ấy khiến tôi nghĩ đến những gì mình đã làm. Tôi đăng trên Twitter và biến nơi đó thành một điểm thu hút. Các fan của P'In đã đến chăm sóc những chú chó hoang và luôn cho cá ăn, có vẻ ngày nào bà lão cũng bán hết bánh mì.

Nhưng tôi vẫn không chắc P'In nghĩ thế nào về chuyện này.

"P'In. Anh ổn chứ?"

"Tại sao không?" P'In nói. "Đó là chuyện tốt nhất."

"Ồ," tôi gật đầu. "Thật ra, nếu anh đăng hoặc nói với người hâm mộ của mình, thì họ chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ."

"Không." P'In trả lời lập tức. "Họ đã làm rất nhiều rồi. Nếu có thể, anh muốn tự làm."

Tôi hạnh phúc thay DomKati sau khi nghe anh ấy trả lời. P'In thực sự khác biệt với các thần tượng khác. Mặc dù P'In không thể hiện nhiều cảm xúc nhưng anh ấy thực sự rất quan tâm đến fans hâm mộ của mình. Mặc dù fans của anh ấy sẵn sàng giúp đỡ, nhưng P'In vẫn nghĩ họ đã làm rất nhiều rồi. P'In cố gắng làm hết sức mình mà không phiền tới ai khác.

Làm sao DomKati có thể không yêu anh ấy được cơ chứ?

Nhưng tôi vẫn đang tò mò. P'In có biết tôi đã đăng dòng tweet đó không? Nhưng tôi không dám hỏi anh ấy.

"P'In. Để em giặt giúp cho." Tôi lấy khăn lau và giặt nó.

P'In đứng ở đó, rồi anh ấy lại lấy chiếc khăn sạch khác để lau khô những bát đĩa vừa rửa, như vậy sẽ có nhiều không gian hơn để đặt bát đĩa hơn.

Tôi nghĩ mình không nên hỏi nữa, nhưng tôi không thể.....

"P'In krub. Bông hồng... ngày Hoa hồng...."

Mặc dù tôi là người muốn hỏi chuyện đó, nhưng lại cúi đầu xuống.

Tôi không khỏi tự hỏi. Có rất nhiều nữ sinh ở trường, nhưng tại sao tôi lại là người nhận được bông hồng của anh ấy?

"Tại sao... anh lại tặng cho em?"

Sau khi P'In nghe được câu hỏi của tôi, anh ấy ngừng lau và hỏi lại tôi.

"Không thích?"

"Em thích!" Tôi lập tức trả lời vì không muốn P'In hiểu lầm.

Tôi mím chặt môi sau khi thốt ra lời đó.

Tôi vừa vô thức nói 'Em thích', và cảm thấy mặt mình đang đỏ lên.

"Em thích?" P'In lặp lại lời của tôi. Tay tôi bắt đầu run lên.

"Vâng, em... em thích." Ngay cả giọng nói cũng đang run rẩy. Thế giới xung quanh tôi dường như đang mờ đi.

Khăn lau đã giặt sạch, nhưng tay tôi yếu quá, không vặn khoá vòi được nên nước cứ chảy xuống tay.

P'In nhìn tôi rồi liếc nhìn đôi bàn tay ướt đẫm của tôi. Anh ấy giúp tôi khoá vòi nước. Tôi giật mình khi P'In lại gần hơn. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương của anh ấy một lần nữa. Tôi cúi đầu xuống, giống như một con rùa đang thu mình trong mai.

"Cảm ơn." P'In vừa khẽ nói vừa cúi người lại gần, nhẹ nhàng kéo lấy khăn lau trên tay tôi.

Cả tay và chân tôi đều trở nên mềm nhũn. Tôi không biết P'In cảm ơn tôi vì đã giúp anh ấy giặt khăn lau hay là cảm ơn tôi vì đã thích bông hồng của anh ấy.

Nhưng tôi không thể chịu được nữa. Cơ thể tôi mềm nhũn và phải giữ vào gian bếp khi quay lại bàn ăn.

Sau khi phơi khăn lau ra, P'In quay lại phía tôi.

"Muốn ăn dâu tây không?" P'In lấy ra một hộp dâu tây đã rửa sạch từ trong tủ lạnh.

"Ôi, cảm ơn P'In krub." Tôi nói với anh ấy, cảm thấy nhẹ nhõm vì chủ đề đã thay đổi.

P'In mời tôi ăn dâu? Trí tưởng tượng của tôi rất phong phú, vì dâu tây thường tượng trưng cho dễ thương và ngọt ngào. Tôi đỏ mặt khi tưởng tượng mình và P'In cùng nhau ăn một thứ gì đó dễ thương và ngọt ngào.

Chỉ là ăn dâu tây, không có gì khác phải không? Tôi kéo mình trở lại hiện thực.

P'In cầm hộp dâu tây ngồi xuống đối diện với tôi. Tôi nhìn vào những trái dâu tây đỏ và tươi. Chúng trông rất dễ thương và ngọt ngào.

"Muốn ăn không?" P'In cầm một quả và đẩy chiếc hồ về phía tôi. Tôi cảm ơn anh ấy và cầm lên một quả.

Tôi từ từ cắn vào quả dâu và mở to mắt. Nó thực sự rất ngon và ngọt. Rất tươi và ngọt ngào. Tôi không biết anh ấy mua chúng ở đâu, hoặc cũng có thể là người hâm mộ tặng cho anh ấy.

Tôi đang vui vẻ ăn dâu.

P'In thật tốt bụng. Anh ấy không chỉ mời tôi một bữa mà còn mời cả hoa quả nữa. Chắc chắn P'In là đàn anh tốt nhất.

Tôi nhận ra mình cũng nên trả ơn anh ấy. Nhưng tôi có thể tặng anh ấy cái gì?

À đúng rồi! Tôi có một thanh sô cô la trong balo. Tôi đã mua nó để ăn nhẹ.

"P'In. Anh đợi một chút."

Tôi lấy balo và tìm nó. Nó bay đâu rồi? Tôi không nhớ mình đặt nó ở đâu nữa. Có quá nhiều thứ trong balo của tôi.

"P'In, xin lỗi nhưng em chỉ...." Tôi vừa nói vừa lấy ra một đống thứ trong balo như vở, sách, hộp bút chì,... như thế sẽ dễ dàng hơn tìm sô cô la.

Tôi quyết tâm tìm ra thanh sô cô la đó.

"Tìm thấy rồi!" Tôi lầm bầm và lấy nó ra. Nó ở dưới đáy balo của tôi, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, không bị nát hay tan chảy.

"P'In krub. Tặng anh đấy..."

Tôi định đưa thanh sô cô la cho P'In, nhưng đột nhiên bị khựng lại.

P'In đang cầm thứ gì đó và anh ấy đang tò mò nhìn nó.

Khi nhận ra đó là gì, tôi gần như hét lên.

"Ôi không!" Tôi rất kinh hãi vì đó là son dưỡng tôi mới mua.

Bình thường, tôi sẽ không mang theo mỹ phẩm nào bên người. Chỉ là tôi thực sự thích son dưỡng này và tôi không thể sống thiếu nó, nên đã giữ nó bên mình suốt thời gian qua.

Vấn đề là, nó không chỉ là một cây son dưỡng bình thường. Vỏ dán nhãn UNILIP và thường hiệu 'Molly Welly'. Nhưng ở phía bên kia của vợ, là Chibi của P'In và logo UNISTAR.

Người ta sẽ biết rằng đó là một sản phẩm của UNISTAR ngay cả khi họ nhìn từ Hành tinh Pluto[1], rõ ràng người dùng là một người hâm mộ UNISTAR.

Không được, xấu hổ quá!

"Em thích mùi hương này!" Tôi buột miệng bào chữa vì không muốn P'In cảm thấy lạ về tôi.

Làm sao tôi có thể nói mình mua nó vì thích P'In chứ?

P'In tò mò nhìn tôi.

"Là chị em," tôi vội vàng giải thích.

"Chị em là fan hâm mộ của UNISTAR. Chị ấy luôn dùng son dưỡng môi này, và em chỉ thích mùi hương này. Nên cũng mua một thỏi."

Tôi biết nhắc đến P'Wun là một cái cớ ngớ ngẩn. Thật ra tôi không nói dối, đúng, không nói dối tất cả. Bởi vì P'Wun thực sự là fan của UNISTAR. Tôi nghe nói chị ấy từng mua vé buổi fanmeeting. Tôi không chắc chị ấy thích ai nhất, vì chị tôi liên tục thay đổi sở thích của mình, thậm chí còn thường xuyên hơn thay quần áo, tùy theo vào tâm trạng của chị ấy.

P'In im lặng một lúc. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Có lẽ anh ấy đang nghi ngờ tôi.

"P'In..." Tôi ngập ngừng hỏi anh ấy.

Đột nhiên, P'In đứng dậy và đi vào phòng ngủ của mình.

Tôi trở nên lo lắng. Anh ấy giận tôi rồi sao? Anh ấy không hài lòng với tôi? Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi có nên nói cho anh ấy sự thật không?

Trong khi tôi đang lo lắng, P'In lại từ phòng ngủ của mình đi ra. Trên tay anh ấy còn cầm một cái lọ và đưa nó cho tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.

"Thử cái này đi." P'In nói.

Vì vậy, tôi nhận lấy cái lọ.

Đó là một lọ thủy tinh đơn giản có vòi xịt và chất lỏng trong suốt bên trong. Tôi để ý đến nhãn và nhận ra đó là nhãn hiệu của nước hoa.

"Anh cho em à?" Tôi rất ngạc nhiên.

"Em thích mùi hương này," P'In trả lời, rồi đưa tay ra ấn vòi xịt. Mùi hương lan tỏa xung quanh chúng tôi, đó là mùi hương rất êm dịu.

"Ôi, mùi hương này!" Đôi mắt tôi lại mở to khi nhận ra.

Đúng rồi! Đó là mùi hương của P'In, nhưng không phải vậy. Mùi hương của P'In có mùi sữa dừa nồng hơn.

À đúng rồi! Nếu chúng ta trộn mùi nước hoa này với mùi sữa dừa, sẽ ra đúng như mùi của son dưỡng - mùi hương đặc trưng của P'In. Từ khi P'In dùng nước hoa này và làm sữa dừa mỗi ngày, nó nghiễm nhiên trở thành mùi hương riêng trên người anh ấy.

"Thế còn anh?" Tôi lo lắng. Lúc đầu, tôi định tặng anh ấy một thanh sô cô la để đổi lại việc mời dâu, nhưng cuối cùng P'In lại đưa cho tôi lọ nước hoa.

"Anh có lọ khác," P'In nói. "Thích thì nhận đi."

Tôi lại mở to mắt. Tóm lại, P'In đã tặng nước hoa của anh ấy cho tôi vì tôi nói với anh ấy là tôi thích mùi hương của son dưỡng. Mặc dù là tôi thực sự thích nó thật, nhưng đó chỉ là cái cớ để tránh hiểu lầm thôi. Thay vì cảm thấy lạ về chuyện đó, P'In đã tặng cho tôi lọ nước hoa gần giống với mùi của son dưỡng vì mùi hương của dòng son dưỡng này chế tạo theo mùi hương tượng trưng của từng thành viên UNISTAR.

Trời ơi! Tôi đúng là Win tồi tệ và ngu ngốc.

"Em thực sự rất cảm ơn, nhưng em không nghĩ mình có thể nhận nó." tôi cúi đầu xấu hổ.

Hôm nay, tôi đã nhận quá nhiều từ anh ấy rồi, và không có cơ hội nào để đáp lại anh ấy cả.

"Không thích?" P'In hỏi.

"Em thích... em rất thích." tôi nói và nuốt nước bọt.

Tại sao P'In liên tục hỏi 'Không thích?' và bắt tôi phải trả lời 'Em thích' vậy? Anh ấy khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận rằng tôi thích.

Tôi đã vô thức nói 'thích' một lần nữa. Nên làm sao đây?

Nhưng lần này, tôi quyết tâm tặng thanh sô cô la cho anh ấy.

"P'In. Nhận sô cô la của em nha." Cuối cùng tôi đã đưa nó cho anh ấy.

Anh ấy nhận lấy nó, nhưng dừng lại và hỏi...

"Hôm nay là ngày lễ tình nhân?" P'In liếc nhìn tôi.

"Hả?" Tôi ngây người. "Không, không phải tháng Hai."

"Hay là Valentine trắng?" P'In nghiêng đầu.

“Cũng không phải tháng Ba,” tôi bối rối trả lời.

"Uh. Vậy thì, tại sao lại tặng nó cho anh?" P'In hỏi ngược lại.

"À, tôi tặng nó cho anh vì..." Tôi nghĩ một lúc.

Tôi muốn nói với P'In rằng mình muốn trả ơn anh ấy, nhưng khi tôi so sánh giá giữa sô cô la và nước hoa, chênh lệch quá lớn.

"Bởi vì em ngưỡng mộ anh." Cuối cùng tôi trả lời.

P'In im lặng, có vẻ đắn đo về điều tôi vừa nói.

"Đó không phải là quà Valentine?" P'In thì thầm.

"Hả?" Tôi ngơ ngác, cố nhớ lại những gì anh đã nói.

Tôi tặng P'In một thanh sô cô la và anh ấy hỏi hôm nay là Valentine hay Valentine trắng. Vì vậy, chẳng lẽ....

P'In hiểu lầm rằng tôi tặng anh ấy thanh sô cô la để tỏ tình?!

Tôi đỏ mặt. Mặt tôi nóng quá, tôi chắc mặt mình đang đỏ bừng.

P'In dời mắt khỏi thanh sô cô la trên tay và nhìn tôi. Anh ấy chớp mắt hai lần.

"Sao mặt em đỏ vậy?" P'In hỏi. Anh ấy không rời mắt khỏi tôi.

"Cái gì?" Tôi kêu lên, chạm vào mặt mình.

Có phải mặt tôi đỏ quá không?

Không ngờ P'In không những không nói gì mà còn đưa tay qua bàn ăn và chọt chọt vào má tôi.

Khi tôi cảm nhận được ngón tay ẩm áp của anh ấy, tôi cảm thấy hơi nóng trên mặt mình đang truyền khắp cơ thể. Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rất lớn.

"Đỏ, như dâu tây." P'In nói.

"À... là... vậy... à?" Giọng tôi run run. Quá lo lắng không nói nên lời.

"Phải." P'In gật đầu. Anh ấy thu tay lại và dùng bàn tay đã chạm vào má tôi đút một quả dâu tây vào miệng.

"Rất ngon." P'ln vừa nói vừa ăn dâu, rồi vừa vô cảm nhìn tôi.

Tôi nuốt ngụm nước bọt.

P'In chỉ ăn một quả dâu tây. Nhưng sau khi chọt má, nói với tôi 'mặt đỏ như quả dâu tây' và nói 'rất ngon'.....

Tôi nghĩ trái tim mình đang gặp rắc rối vì những hành động đơn giản của anh ấy.

Tôi như thể sắp biến thành không khí bay hơi

Vì Moon Vô Hình.

----------
*Chú thích:

[1] Nhìn từ Hành tinh Pluto: là một từ lóng của Thái Lan, có nghĩa giống như 'chỉ nhìn thoáng qua.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro