Chương 18. Án mạng (01)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sĩ Kim, tôi đưa cô về nhà." Bên ngoài đồn cảnh sát, lúc Kim Trí Tú lái xe ra thì thấy Kim Trân Ni đang đi bộ một mình, cô dừng xe bên cạnh Kim Trân Ni, lên tiếng.
Hôm qua vừa mới đem xe đi bảo trì, Kim Trân Ni còn đang nghĩ chắc hôm nay phải đón xe về nhà, nhưng lúc đang đi bộ thì nhìn thấy một chiếc xe màu trắng bạc đậu bên cạnh mình, sau đó truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Kim Trân Ni quay đầu nhìn Kim Trí Tú, sau vụ án lần trước, hai người gần như không có xuất hiện cùng nhau. Kim Trí Tú bận bịu nộp tài liệu, viết báo cáo, còn Kim Trân Ni cũng có rất nhiều việc cần làm. Đồn cảnh sát không chỉ có một mình tổ của Kim Trí Tú mới có vụ án, những tổ khác đều đang vùi đầu phá án, Kim Trân Ni vội vàng đến nỗi không có thời gian "tán gẫu" với vị thanh tra này.
Kim Trí Tú thấy Kim Trân Ni không có động tác gì, còn tưởng rằng Kim Trân Ni lại muốn cự tuyệt lời mời của mình. Cô xuống xe, đi qua mở cửa xe bên ghế phụ, nhét Kim Trân Ni vào trong.
"Không lái xe?" Kim Trí Tú ngồi vào ghế lái, nhìn thấy Kim Trân Ni vẫn duy trì tư thế khi bị mình nhét vào xe nên lên tiếng nhắc nhở Kim Trân Ni thắt đai an toàn.
"Ừm. Đưa đi bảo trì rồi." Lúc Kim Trân Ni bị Kim Trí Tú nhét vào xe thì có hơi ngẩn ra, mình đã đồng ý lên xe lúc nào? Hơn nữa ai cho phép Kim Trí Tú người này tự chủ trương như vậy?
Nhưng khi Kim Trí Tú đưa ra thắc mắc thì lại trả lời rất tự nhiên, thật là.
"Vậy ngày mai tôi đưa cô đi làm." Kim Trí Tú nói như chuyện hiển nhiên, giống như đang nói hôm nay ăn món gì.
Câu nói này nếu không phải người đặc biệt thân quen thì sẽ không nói ra miệng. Nếu nói quá mức tự nhiên thì sẽ có lúc làm cho người khác cảm thấy mình nói năng tự tiện, hoặc là khiến người ta cảm thấy người này đã quen làm vậy rồi. Mà cho dù là người trong cuộc thì cũng sẽ cảm thấy hơi lúng túng.
Nhưng hết lần này đến lần khác Kim Trí Tú có dây thần kinh thô lại có khi rất nhạy cảm với những câu như vậy, nhưng cũng sẽ có lúc không cảm nhận được biểu hiện của mình quá mức tự nhiên.
Dĩ nhiên, Kim Trí Tú sẽ không biết một câu nói mà cô cho là rất bình thường khi nghe vào tai Kim Trân Ni là có bao nhiêu kinh ngạc.
"Trân Ni, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Trân Ni, mình đưa cậu về nhà."
"Trân Ni, mình đón cậu đi học."
"Trân Ni, mình nhớ cậu."
"Trân Ni, cậu có nhớ mình không?"
"Trân Ni...."
Chỉ vì một câu nói của Kim Trí Tú mà Kim Trân Ni liền nhớ lại cuộc sống chung đụng khi còn đi học với Kim Trí Tú. Khi đó trong độ tuổi ấy sẽ rất lãng mạn, bên trong lãng mạn lại mang một chút kích thích. Dù chỉ là một câu nói cũng khiến lòng ngọt như được nếm mật, cho dù gặp phải chuyện kích thích thì cũng bởi vì có cô ấy ở bên mà cảm thấy rất an toàn.
Kim Trân Ni nghiêng đầu nhìn Kim Trí Tú đang chuyên tâm lái xe, không để ý rằng mình còn chưa trả lời cô. Kim Trí Tú khi nghiêm túc thật sự rất đẹp, có lúc chỉ là gò má của cô thôi cũng khiến Kim Trân Ni nhìn đến ngây người. Lông mi của Kim Trí Tú rất dài, lúc nháy mắt thì lông mi như biết nói chuyện vậy, kết hợp với đôi con ngươi lấp lánh hữu thần kia, chỉ cần Kim Trí Tú khẽ động một chút sắc mặt thôi cũng đã mê đảo rất nhiều người.
Lúc Kim Trân Ni làm việc ở đồn cảnh sát đã nghe nói có rất nhiều cảnh sát muốn theo đuổi Kim Trí Tú, nhưng tất cả đều bị một cái liếc mắt của Kim Trí Tú giết chết từ trong trứng nước. Mặc dù cảm thấy lúc đó Kim Trí Tú rất đáng yêu, rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ một Kim Trí Tú với đôi mắt lạnh nhạt, tính tình cao ngạo lạnh lùng như vậy lại hấp dẫn mình.
Đối với ánh mắt trực diện của Kim Trân Ni, cho dù dây thần kinh của Kim Trí Tú có thô thì cũng cảm nhận được, nhưng lại không biết Kim Trân Ni định làm gì, không trả lời câu hỏi của mình mà còn nhìn chằm chằm mình đến ngẩn người, chẳng lẽ trên mặt mình dính gì à?
Trong lòng nghĩ như vậy, Kim Trí Tú giả vờ muốn nhìn tình huống phía sau xe, vươn tay kéo kéo kính chiếu hậu. Sau đó tùy ý liếc nhìn mấy lần, động tác dè dặt, giống như kẻ trộm.
Không có dính gì hết, vậy Kim Trân Ni đang làm gì vậy?
Vẫn luôn nhìn chằm chằm Kim Trí Tú, đối với động tác nhỏ này của cô, đương nhiên bị Kim Trân Ni thu hết vào mắt, nhưng cũng không vạch trần Kim Trí Tú. Trí Tú vẫn đáng yêu giống như trước đây.
"Vậy thì cảm ơn Trí Tú."
Có một tài xế miễn phí, mà tài xế này trông cũng rất được, mặc dù có đôi lúc sẽ ngạo kiều nhưng cũng có lúc rất có tâm, Kim Trân Ni dĩ nhiên rất vui lòng.
"Ừm. Không cần, thuận đường thôi." Sợ Kim Trân Ni hiểu lầm mình đặc biệt muốn đón nàng đi làm, giải thích.
"Hử?"
"Nhà tôi cũng ở chung cư XXX, cho nên thuận đường."
Kim Trân Ni cảm thấy Kim Trí Tú đang cố ý, cố ý lừa gạt mình. Lần trước khi đưa mình về, cô không hề cho mình biết, khiến cho mình như một đứa ngốc vậy, một đường vội vã chạy về phòng chỉ vì muốn nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy. Mà bây giờ, người này lại là hàng xóm của mình, nghĩ như vậy thì liền tức giận, vì vậy Kim Trân Ni khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, ngồi thẳng người, nhắm mắt dưỡng thần.
Kim Trí Tú dĩ nhiên không biết tâm tư chết lặng của Kim Trân Ni, cho là Kim Trân Ni mệt mỏi, giảm tốc độ xe, từ từ lái đi.
Lúc đến chung cư XXX, Kim Trân Ni cũng mặt lạnh bỏ đi, khiến cho Kim Trí Tú cảm thấy khó hiểu.
*****
"Madam, khu rừng này có rất ít người lui tới, chẳng qua có vài người thích leo núi là hay đến đây, chính là vị bên kia khi leo núi đã phát hiện. Có thể là do trận mưa mấy ngày trước đã rửa trôi bộ hài cốt."
Kim Trí Tú nhìn người đàn ông đang mặc đồ leo núi, Sa Hạ đang lấy lời khai, Tỉnh Nam và Tĩnh Đào đang bảo vệ hiện trường, tiến hành quan sát xung quanh.
"Madam, bình thường tôi cũng hay leo núi ở vùng phụ cận, mấy lần trước khi đến đây thì không có phát hiện gì, hôm nay nhưng lại nhìn thấy xương cốt, nên lập tức báo cảnh sát."
"Mấy ngày trước vừa mưa xong, còn đi leo lúi, đúng là siêng năng."
"Haha, leo núi chẳng qua là sở thích, tôi leo núi vào buổi sáng, khi đó mưa đã nhỏ lại rồi."
"Được, cảm ơn."
"Sếp Chu, tôi nghĩ chúng ta nên đem bùn đất và những gốc cây chưa bị đào này về Cục." Văn Hữu nói với Chu Tử Du.
"Ừ, chỉ cần phát hiện hài cốt chôn dưới bùn đất thì tất cả những thứ xung quanh đều là chứng cứ rất quan trọng, cho nên chúng ta cần lấy số bùn đất lấp trên hài cốt cùng một số vật chứng đem về hóa nghiệm. Quan trọng nhất là phần gốc của những thân cây đã bị héo, biết không?"
"Vâng, sếp."
"Bác sĩ Kim, tình hình thế nào rồi?" Kim Trí Tú đi đến bên cạnh Kim Trân Ni, hỏi.
Buổi sáng lúc đón Kim Trân Ni đi làm, hai người cùng lúc nhận được điện thoại nên liền chạy đến hiện trường.
"Bây giờ còn đang kiểm tra xem bộ hài cốt này có đầy đủ không, nhưng tôi phát hiện phần đầu và phần xương sườn đều có vết rách, có thể là đã bị tập kích trước khi chết."
"Bước đầu phỏng đoán đã tử vong được bao lâu?" Lệ Sa hỏi.
"Thi thể được chôn trong bùn đất, muốn mục nát toàn bộ như vậy thì phải mất mười năm."
"Căn cứ theo phán đoán của bác sĩ Kim, hung khí hẳn là vật nặng, mọi người tìm xung quanh thử xem có hung khí hay không." Kim Trí Tú vốn đang nửa ngồi nửa quỳ giống như Kim Trân Ni đột nhiên đứng dậy, đi về phía Sa Hạ, Tĩnh Đào, Tỉnh Nam và Lệ Sa, nói.
"Yes, Madam."
Hai bên Kim Trân Ni và Chu Tử Du đều hành động rất nhanh, Chu Tử Du đã thu thập được vài vật chứng dưới mặt đất, đào được vật chứng, nhiệt độ xung quanh hài cốt, độ ẩm, loại đất cùng với những thực vật sinh trưởng lân cận, còn có vô số côn trùng bám trên bộ thi cốt.
"Chúng tôi về trước."
"Thank you."
"Trí Tú, vậy tôi cũng về trước, một lát nữa sẽ tiến hành nghiệm xác, muốn đến thì đến."
*****
"Tôi đã đem toàn bộ xương cốt ráp lại thành một bộ hoàn chỉnh rồi."
Trên bàn mổ là bộ hài cốt được phát hiện trong rừng vào sáng nay. Kim Trân Ni, Thái Anh còn có Kim Trí Tú đều đang mặc quần áo giải phẫu, đứng bên cạnh bộ hài cốt. Trợ lí Thái Anh phụ trách chụp hình.
"Bước kế tiếp có phải là muốn kiểm chứng thời gian tử vong của nạn nhân không?
"Thật ra thì bộ xương khô mười năm trở lên và hai ba năm không có gì khác nhau."
"Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể dựa vào bộ xương để suy đoán thân phận nạn nhân thôi sao?"
"Có thể nói như vậy, nhưng cô nhìn đi, xương sống mũi của người này tương đối lớn, hốc mắt hơi tròn, là người Châu Á. Nhưng mà nhìn từ mức độ phát triển của xương sọ cho thấy tuổi tác của người này dao động từ 30-40 tuổi. Cô nhìn ở đây, phần này tương đối lớn, mà xương sọ cùng xương cằm cũng khá lớn, cấu trúc xương toàn cơ thể cũng rất chắc chắn. Cửa ra xương chậu có bề dọc lớn hơn bề ngang, có hình tim. Xương chậu cao mà hẹp, có hình phễu. Cửa vào xương chậu nhỏ hẹp, xương ngồi phát triển, xương mu hạ thành một góc chữ V, góc hơi nhỏ, tương đương với một góc được hình thành bằng ngón trỏ và ngón giữa. Bề mặt đốt xương cuối cùng của xương cụt lớn, chiếm khoảng 2/5-1/2 phần xương cụt. Xương hông thẳng đứng, cao mà dầy. Bề mặt xương tai khá lớn, hẳn là nam giới."
"Nguyên nhân cái chết?"
"Xương tay và xương chân bình thường, trên hài cốt không có chất phân hủy xương, chỉ có phần đầu và sương xườn bị vỡ, bước đầu suy đoán, hẳn là tử vong vì bị vật cứng tập kích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro