1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Bài Đả Thủ

Phao Phao Tuyết Nhi

Thể loại: hiện đại, hắc bang, cường cường, hiện thực hướng, 1×1, HE

Edit: Mika

Beta: Nana

Group word ĐM

***

Lưu ý 1: Do hai anh đều cường như nhau nên không thể dùng "cậu" để gọi bạn nằm dưới và "anh" cho bạn nằm trên, hơi bị kì, mình lại không thích dùng từ "y" trong văn hiện đại nên sẽ dùng "hắn" để gọi cả hai, yên tâm là sẽ không bị lộn, ai đọc ĐCBD chắc cũng thấy rồi, hai anh ở trỏng cũng gọi là "hắn" hết. Ai có ý kiến về vụ xưng hô thì comment bên dưới.

Lưu ý 2: Do truyện kể về xã hội đen nên có rất nhiều từ chửi bậy mà tác giả để ** hoặc xx, bọn mình sẽ không để ** xx như tác giả mà sẽ thêm vào những từ phù hợp hoàn cảnh, vì để ** xx đọc hơi tụt cảm xúc (_ _!)

Lưu ý 3: Chương 1 quá dài nên tách ra làm 2.

____________

Chương 1 (1)

Những năm cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90 là một thời kì sơ khai nhiều biến động.

Người dân ở thành phố Giang Hải rất hung hãn, hầu như tháng nào cũng xảy ra vài vụ ẩu đả gây thương tích nghiêm trọng trên đường phố. Nhóm du côn đầu đường xó chợ sống rải rác khắp nơi, bọn chúng tự phân chia địa bàn của mình, mỗi vùng có một người đứng đầu riêng, còn những thanh thiếu niên mười tám mười chín tuổi muốn nổi tiếng thì đi lòng vòng khắp các ngõ nhỏ suốt ngày đêm, trên người trang bị đầy đủ dùi nhọn, dao xếp, dao bầu, dao cắt dưa hấu, chờ cơ hội gặp được một tên côn đồ nổi tiếng hoặc một đại ca giang hồ, sau đó liều mạng hạ gục đối phương bằng một dao, thành danh trong một đêm, trở thành lão đại được người người kính trọng.

Vì thế trong thời gian đó, trên các con đường lớn ở Giang Hải, rất dễ nhìn thấy hình ảnh những tên côn đồ kết bè kết phái gây chuyện khắp nơi, chỉ cần không hợp một câu sẽ ra tay đánh nhau, vô cùng ngạo mạn và ngang ngược, gây ồn ào huyên náo khắp mọi nơi.

Nhưng hơn phân nửa bọn côn đồ đó chỉ là dân lưu manh, không hẳn là xã hội đen. Bọn chúng chỉ là những thiếu niên hăng máu khờ khạo, không có tài nghệ gì đặc biệt trong việc đánh nhau, chỉ dựa vào số nhiều để áp đảo, gặp người hiền lành thì ra sức bắt nạt, đến khi gặp phải dân anh chị thứ thiệt thì lập tức giương cờ trắng đầu hàng, bỏ của chạy lấy người, không mấy ai có thể đánh đấm ra trò, nói gì đến việc trở thành người đứng đầu. Vì thế những tên côn đồ giang hồ thật sự đều khinh thường việc đánh nhau với những người này.

Đương nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ.

Dương Lỗi chính là ngoại lệ đó.

Lần đầu tiên Yến Tử Ất nhìn thấy Dương Lỗi là ở hộp đêm Chính Đại của câu lạc bộ dành cho quân nhân. Câu lạc bộ dành cho quân nhân kia là nơi vui chơi giải trí hàng đầu ở phía Bắc thành phố Giang Hải, nó bao gồm sân trượt băng, khu trò chơi điện tử, phòng bida, bể bơi, và cả rạp chiếu phim, còn hộp đêm Chính Đại là hộp đêm bậc nhất mới khai trương ở Giang Hải, làm ăn phát đạt, là nơi tụ tập của những người trong giang hồ. Cứ cách vài đêm là nơi đây lại diễn ra một vụ ẩu đả, Chính Đại chỉ mới khai trương nửa năm mà đã xảy ra một vụ án mạng và nhiều vụ ẩu đả gây thương tích nghiêm trọng.

Yến Tử Ất là đại ca giang hồ có thế lực lớn nhất ở Giang Hải lúc bấy giờ. Yến Tử Ất hơn ba mươi tuổi, diện mạo xấu xí, là tên côn đồ nổi tiếng vào đầu thập niên 80, trải qua vô số trận ác chiến để xác lập địa vị trong giang hồ, sau lại ngồi tù bốn năm thay anh em của mình, đến khi ra tù chiêu mộ được một đám thuộc hạ tài giỏi, thế lực lớn mạnh như mặt trời ban trưa.

Lúc này Yến Tử Ất đang ngồi trên lầu hai của hộp đêm Chính Đại nhìn xuống phía dưới. Yến Tử Ất là người khiêm tốn, từ lúc hắn bước vào đến khi lên lầu đều có người cung kính gọi hắn một tiếng "anh Yến", hắn gật đầu, thỉnh thoảng lại mỉm cười với vài người, những người đó lập tức cảm thấy nở mày nở mặt. Hôm nay Yến Tử Ất đến đây để thư giãn, vì thế không có đánh trống khua chiêng, nếu không nhìn thấy đàn em của Yến Tử Ất, không ai có thể đoán được vị đại ca đứng đầu thành phố đang ở lầu hai của hộp đêm này.

Lúc những người phía dưới đang khiêu vũ nhiệt tình, vài người bắt đầu gây náo loạn. Một gã béo như trái bí đao đang ra sức lôi kéo một cô gái trẻ đẹp.

"Anh làm gì vậy?!" Cô gái nổi nóng, cố gắng giãy khỏi gã ta.

"Em gái, anh dẫn em đi ăn khuya nhé!" Bí Đao Béo nói năng cợt nhã, vẻ mặt cực kì lưu manh.

"Anh bị bệnh hả? Ai quen anh chứ?" Cô gái kia nổi giận.

"Anh coi trọng em là may cho em rồi!" Bí Đao Béo hăm dọa.

Gã béo này có biệt danh là "Bí Đao", là thuộc hạ của "Lưu gù" ở thành Tây, mặt mũi xấu xí nhưng cực kì tàn nhẫn, đánh nhau rất cừ, từng đả thương không ít người, cũng có không ít tiền án ở cục cảnh sát.

"Đồ lưu manh!" Cô gái kia mắng.

"Mày mắng ai đó?" Trước mặt nhiều đàn em như thế, Bí Đao Béo chịu hết nổi rồi.

"Nếu mày không đi, tao sẽ xé váy của mày ngay tại đây! Mày có tin không?" Bí Đao Béo trừng lớn đôi mắt hình viên đạn của mình, hung hăng kéo cô gái sợ hãi không nói được lời nào: "Đi!"

Bí Đao Béo kéo cô gái đi được hai bước, đột nhiên có người xuất hiện chắn trước mặt gã.

"Tránh ra!"

"Con gái người ta không muốn đi, dựa vào cái gì mà mày dám dẫn người đi?"

Bí Đao Béo sửng sốt, gã không nghĩ sẽ có người dám xông ra cản đường mình. Gã trừng mắt nhìn đối phương.

"Mẹ kiếp, mày có biết tao là ai không? Dám ở đây cản đường tao?" Bí Đao Béo ngang ngược nói.

"Tao cứ cản đó, rồi sao?" Đối phương cũng ngang ngược không kém.

"Oắt con, cứng đầu quá rồi đấy."

"Cứng đầu quen rồi, không sửa được."

Nghe thấy thế, Bí Đao Béo lập tức ra tay.

Gã không phải là dân lưu manh đầu đường xó chợ, gã là ai chứ, gã chính là thuộc hạ tàn nhẫn nhất dưới trướng của Lưu gù, trên người có bảy tám vết thương lớn nhỏ khác nhau, gã còn sợ có thêm một hai vết thương sao? Bí Đao Béo vung tay lên đánh một quyền, nhắm thẳng vào mặt đối phương.

Tuy gã có thân hình mập mạp, nhưng động tác của gã cực kì nhanh, đây cũng chính là nguyên nhân gã nổi tiếng trong giới giang hồ. Bí Đao Béo có thói quen đấm thẳng vào mũi đối phương, sau đó thừa dịp đối phương bụm mũi mà kéo tóc đối phương xuống, thúc đầu gối vào bụng đối phương, nếu đối phương chưa gục, gã sẽ lấy vũ khí ra đâm người. Bình thường không mấy ai có thể tránh được chiêu đầu tiên của gã, nhưng bây giờ gã lại đánh vào không khí, xem ra thằng oắt kia thông minh hơn gã nghĩ nhiều, thoáng cái liền né sang một bên, hơn nữa còn túm lấy nắm đấm của gã, kéo gã về phía trước. Bí Đao Béo mất thăng bằng, bụng bị đấm mấy phát, mỗi phát đều hiểm và chính xác. Bí Đao Béo nhịn đau, định thò tay vào ngực móc dao ra, ai ngờ còn chưa kịp móc đã bị vật gì đó đập vào mặt, một tiếng "xoảng" giòn tan vang lên, thứ đập vào mặt gã chính là một chai bia!

Bị chai bia nện vào mặt, khuôn mặt Bí Đao Béo lập tức chảy đầy máu, miệng bị đánh đến trật khớp không khép lại được. Đàn em của Bí Đao Béo ngây người, bọn chúng chưa từng thấy Bí Đao Béo thê thảm như vậy, cả bọn đồng loạt xông lên. Bên đối phương cũng có mười mấy người, hai bên lập tức xông vào choảng nhau.

Yến Tử Ất ở lầu hai nhìn xuống. Bên phía Bí Đao Béo đều là người của Lưu gù, còn bên kia đều là người mới, vừa nhìn liền biết không phải là dân giang hồ, chỉ là đám lưu manh đầu đường xó chợ, chẳng qua đây là lần đầu tiên Yến Tử Ất nhìn thấy bọn lưu manh đầu đường xó chợ có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế.

Đám người bên Bí Đao Béo đều móc vũ khí ra, có kẻ sử dụng những thanh đao lớn, trên thực tế những thanh đao đó không có nhiều lực sát thương, nhưng khi đánh nhau rất dọa người, một đao chém xuống liền gây ra vết thương hai mươi ba mươi cm, rất thích hợp để đánh hội đồng, bình thường chỉ có dân giang hồ sử dụng loại đao này. Vốn dĩ đám người Bí Đao Béo chỉ định lấy vũ khí ra hù dọa bọn lưu manh kia, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của bọn chúng, những tên lưu manh đầu đường xó chợ chỉ là loại thùng rỗng kêu to, không phải kẻ tàn ác thật sự, chỉ cần bị chém một hai đao liền cong giò chạy trốn.

Không ngờ rằng, hôm nay Bí Đao Béo lại gặp phải một thằng nhóc "khác loại". Thấy bọn chúng lấy đao ra, đối phương không bị dọa chạy mà còn xông lên phía trước, nhất là tên nhóc đánh Bí Đao Béo ban nãy, không những không tỏ ra sợ hãi mà còn móc một ra con dao xếp, đâm thẳng vào đùi một người.

"A!" Người nọ kêu thảm thiết, tên nhóc kia cầm con dao xếp, không ai dám tiếp cận hắn, hắn đẩy lùi vài gã đàn ông cầm đao, sau đó đâm vào người một gã đang chém anh em của mình. Đâm người không giống với chém người, chém người rất ít khi giết chết đối phương, còn đâm người rất dễ gây án mạng, thấy tên nhóc này ra tay độc ác và liều mạng như vậy, đám người của Bí Đao Béo hoảng sợ, dù sao bọn chúng cũng không muốn gây án mạng.

Trong đánh nhau, khi một bên tỏ ra sợ hãi, cục diện sẽ lập tức thay đổi. Người của Bí Đao Béo bắt đầu chạy ra ngoài, tên nhóc kia nhảy lên bàn đuổi theo, vài cái bàn bị đạp đổ, Bí Đao Béo không nói tiếng nào vắt giò lên cổ chạy trốn.

Yến Tử Ất hưng phấn chỉ tên nhóc nhảy lên bàn đuổi theo bọn người kia.

"Thằng nhóc kia là ai thế?"

Yến Tử Ất hỏi thuộc hạ của mình.

"Cậu ta là Dương Lỗi."

"À, là Dương Lỗi sao?"

Ngay cả Yến Tử Ất cũng đã nghe qua danh tiếng của Dương Lỗi.

Dương Lỗi khá nổi tiếng trong đám lưu manh trẻ tuổi, có gan liều mạng, có khả năng đánh nhau, hơn nữa còn là người ngộ cường tắc cường (gặp người mạnh càng mạnh), đối thủ càng tàn độc thì hắn càng mạnh hơn. Dương Lỗi khoảng mười tám mười chín tuổi, không quy thuận dưới trướng người nào, cũng không tìm ai làm chỗ dựa, đều dựa vào chính đôi tay của mình. Dương Lỗi là người rất có nghĩa khí, từ tướng quân đường phố trở thành thủ lĩnh của một nhóm lưu manh, sau khi trải qua vài trận chiến ác liệt với dân giang hồ, tên tuổi của hắn ngày càng nổi tiếng. Từ nhỏ Dương Lỗi đã thích xem tiểu thuyết võ hiệp, hắn bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tinh thần hành hiệp trượng nghĩa, vì thế chưa bao giờ ức hiếp người khác, đối với đám đàn em, Dương Lỗi nổi tiếng với "ba điều không làm": không ức hiếp phụ nữ, không ức hiếp người tốt, không ức hiếp trẻ con.

Tuy Dương Lỗi đắc tội với không ít người trong giang hồ, nhưng hắn là người biết lý lẽ, vì thế trong mấy trận đấu đó, lẽ phải đều nghiêng về phía Dương Lỗi. Đa số người trong giang hồ đều là người sĩ diện và coi trọng mặt mũi, thuộc hạ làm xằng làm bậy, bị người khác dạy dỗ là đáng, đây là quy tắc giang hồ, cho nên bọn họ cũng không thể làm gì Dương Lỗi. Tên tuổi của Dương Lỗi càng lan càng xa, trong nhóm lưu manh trẻ tuổi, ai cũng biết đến hắn.

Ở thập niên 90, những nhân tài trẻ tuổi như thế rất hiếm có, người như Dương Lỗi chính là cực phẩm, khó trách tại sao ngay cả Yến Tử Ất cũng biết đến hắn.

"Thân thủ của thằng nhóc đó không tệ!"

Yến Tử Ất khen một câu, có thể đánh Bí Đao Béo tiếng tăm lừng lẫy tơi tả như vậy, quả thật không thể xem thường.

"Rất có nghĩa khí."

Đối với việc Dương Lỗi gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, Yến Tử Ất cảm thấy rất hài lòng.

Sau này tại sao Dương Lỗi lại trở thành thuộc hạ của Yến Tử Ất, có vài giả thiết được đưa ra. Nhưng bất kể là giả thiết nào, tóm lại sau sự kiện ở hộp đêm Chính Đại không bao lâu, Dương Lỗi đã quy thuận dưới trướng Yến Tử Ất - đại ca giang hồ hàng đầu ở thành phố Giang Hải.

Ân oán với Bí Đao Béo từ từ chìm xuống, nghe nói Bí Đao Béo bị thương không nhẹ, nhưng lại không dám đến tìm Dương Lỗi trả thù, bởi vì cho dù Lưu gù có lợi hại đến đâu cũng không thể không nể mặt Yến Tử Ất.

"Anh Lỗi, nghe nói ở khu Cửu Trung có hoa khôi giảng đường không tệ, đi xem một chút không?"

Người đang nói chuyện là anh em của Dương Lỗi, Lý Tam. Lý Tam có đôi mắt nhỏ, cái mũi nhỏ, thoạt nhìn giống con chuột chũi, là người rất có nghĩa khí.

"Không tệ thế nào mới được?"

"Chân dài, da trắng!"

"Đẹp thế thì cậu đi đi!"

Dương Lỗi đá Lý Tam một cái. Dương Lỗi vẫn chưa có bạn gái, nhưng tiêu chuẩn chọn người của hắn rất cao, vì thế vẫn chưa nhìn trúng người nào.

"Không đi, anh còn phải luyện đánh đàn!"

"Lại luyện đánh đàn hả?" Lý Tam còn một câu không dám nói ra: Anh mà đánh đàn cái gì, gọi là đập bông gòn thì đúng hơn!

*ngành dệt bông là một ngành thủ công rất phổ biến thời đó, thời nay gần như đã bị mai một, khi dệt bông, người thợ thủ công dùng một vật nặng nện lên mặt bông để sợi tơi ra, tạo ra âm thanh đều đều lặp đi lặp lại, ý của Lý Tam ở đây là Dương Lỗi đánh đàn mà âm thanh không có âm sắc hay giai điệu gì cả, nói chung là đánh dở.

Không biết tại sao Dương Lỗi lại thích chơi đàn guitar. Mấy thanh thiếu niên thời đó không có gì giải trí, rất thích ôm đàn guitar giả bộ u buồn, dùng cách nói bây giờ chính là "làm màu". Không biết tại sao Dương Lỗi lại mê mấy cái giai điệu này, hắn mượn một cây đàn guitar gỗ cũ kĩ của anh hàng xóm, sau đó ôm cây đàn gảy tới gảy lui suốt ngày, vẻ mặt còn đặc biệt u buồn, ai nhìn thấy cũng tan nát cõi lòng.

Khoan đề cập đến trình độ chơi đàn guitar của Dương Lỗi, chỉ nói đến bộ dạng khi đánh đàn của Dương Lỗi thôi cũng đủ lừa tình rồi.

Khi đó Dương Lỗi được người ta biết đến với biệt danh "Dương công tử".

Còn sự thật đằng sau biệt danh này thì lúc ấy không có nhiều người biết, cho đến vài năm sau người ta mới từ từ khám phá ra, lúc đó mọi người đều cho rằng Dương Lỗi có biệt danh đó là vì diện mạo của mình.

Dương Lỗi có vóc dáng cao, khoảng một mét tám mươi, là một anh chàng đẹp trai. Từ năm 2000 trở đi, làn sóng thần tượng đều thiên về vẻ đẹp trung tính, các nam thần tượng đều có vẻ ngoài mềm mại như con gái, còn ở thời đại này, đẹp trai là phải khôi ngô rắn rỏi, mọi người không thích loại hình trắng trẻo xinh đẹp. Dương Lỗi rất đẹp trai, mắt sáng mày kiếm, góc cạnh rõ ràng, giữa hai hàng lông mày có một cỗ khí thế bức người. Vóc dáng của Dương Lỗi cũng rất đẹp, khỏe mạnh cường tráng, không có chút thịt dư nào, dáng người này là do đánh nhau lâu năm mà ra, theo lời của Yến Tử Ất, vừa nhìn liền biết là dân lưu manh.

Vì vậy hình tượng anh chàng đẹp trai ôm guitar của Dương Lỗi rất động lòng người, hớp hồn vô số nữ sinh. Khi đó ở khu Cửu Trung có rất nhiều cô gái mê mẩn Dương Lỗi, các cô cũng rất bạo dạn, thường xuyên chặn đường Dương Lỗi ở khắp nơi, xưa nay Dương Lỗi đánh nhau không trốn tránh ai, nhưng khi nhìn thấy đám con gái này, Dương Lỗi luôn phải đi đường vòng. Hắn cảm thấy đám con gái này thật sự rất phiền.

Vì thế vừa nghe đến hai chữ Cửu Trung, Dương Lỗi đã cảm thấy nhức đầu. Hắn bảo bọn Lý Tam tự đến Cửu Trung ngắm gái, còn mình thì tìm chỗ yên tĩnh ngồi "đập bông gòn", nhưng chưa được bao lâu thì có một người thở hồng hộc chạy vào sân.

"Anh Lỗi! Em bị người khác đánh!"

Vừa nhìn thấy bộ dạng của người trước mặt, Dương Lỗi lập tức nổi nóng.

"Ai đánh cậu?"

Người bị đánh là Xuyên Tử, là một người anh em mà Dương Lỗi quen biết từ lúc còn mặc tã. Nhìn thấy trên đầu Xuyên Tử thủng một lỗ, máu vẫn còn chảy xối xả, trên mặt toàn là đất cát, muốn thảm hại bao nhiêu thì thảm hại bấy nhiêu, Dương Lỗi bị chọc giận không ít.

"Là đám người ở phòng bida Quanh Minh!"

"Đi!"

Phòng bida Quang Minh nằm ở trung tâm thành phố, thời đó phòng bida là một loại hình vui chơi giải trí, hầu hết những nơi này đều là vỏ bọc của các băng nhóm xã hội đen, quy mô cũng khá lớn, phòng bida Quang Minh chính là nơi có quy mô lớn nhất, nổi tiếng khắp thành phố.

Dương Lỗi cũng gọi thêm người, ôm một bụng thuốc súng chạy tới phòng bida Quang Minh. Bên trong có không ít người, nhưng khi nhìn thấy một đám người hùng hổ xông vào như thế, cả bọn liền im thin thít. Dương Lỗi đứng ở cửa, vững vàng như một ngọn núi.

"Xuyên Tử, là đứa nào đánh cậu?"

Dương Lỗi nhàn nhã hỏi Xuyên Tử.

"Là nó!"

Xuyên Tử chỉ về phía một người đang đứng sau bàn bida.

Người kia khoảng mười tám mười chín tuổi, vóc dáng tròn vo, trông khá là đáng yêu. Cậu ta đã sớm cảnh giác, nắm chặt cây gậy bida trong tay, căng thẳng nhìn về phía Dương Lỗi.

Dọc đường đi, Xuyên Tử đã kể toàn bộ câu chuyện cho Dương Lỗi nghe. Xuyên Tử muốn chơi bida nhưng không có ai chơi cùng, cho nên tìm đại một người trong phòng để chơi chung, chơi chơi một hồi hai người liền nổi cáu, cả hai đều là người trẻ tuổi không nhịn thua nổi, bắt đầu hùng hổ cãi nhau, cãi nhau một lúc liền nhào vào đánh nhau. Xuyên Tử là người ra tay trước, nhưng do tài nghệ của hắn không bằng người ta nên mới bị đối phương ném một quả bida vào mặt, còn bị gậy bida đập vào đầu, thật ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng do chảy máu hơi nhiều nên mới trông dọa người như thế. Xuyên Tử biết Dương Lỗi là người rất phân rõ phải trái, vì thế không dám nói mình là người ra tay trước, chỉ kể chuyện đối phương đánh mình rồi thêm mắm thêm muối một chút.

Dương Lỗi là người không thể chịu được việc anh em của mình bị ức hiếp, hắn đi đến trước mặt Tròn Vo, nhìn chằm chằm cậu ta: "Là mày đánh anh em của tao phải không?"

Vừa nhìn thấy ánh mắt của Dương Lỗi, Tròn Vo lập tức hoảng sợ, nhưng cậu ta cũng là người giang hồ, vì vậy không hề tỏ ra khuất phục.

"Là tao đánh đó, thì sao?" Tròn Vo hất cằm.

"Xin lỗi ngay." Dương Lỗi nói.

"Mẹ nó, mày nghĩ mày là cái đéo gì?"

Nếu Tròn Vo nói "là thằng đó đánh tôi trước!", có lẽ Dương Lỗi đã nói chuyện đàng hoàng với cậu ta, nhưng Tròn Vo ỷ mình có chỗ dựa nên mới cố tình khiêu khích, hơn nữa còn mắng hai chữ "cái đéo" cực kì khó nghe.

Hai từ bậy bạ kia còn chưa dứt, Dương Lỗi đã ra tay.

Dương Lỗi ra tay thế nào không quan trọng, quan trọng là mới có vài chiêu mà Tròn Vo đã ôm đầu co người nằm dưới đất chịu đòn. Người khác còn chưa kịp phản ứng, Dương Lỗi đã một mình đánh bại Tròn Vo, sau đó còn đá cậu ta một cái, một đá kia làm cho Tròn Vo hét thảm thiết, mấy người trong phòng bida đều tránh ra xa không dám tới gần, nghe tiếng kêu của Tròn Vo là thấy sởn tóc gáy rồi.

"Mày dám đánh tao! Mày có biết anh họ của tao là ai không?!" Tuy bị đánh, Tròn Vo vẫn không quên mạnh miệng, gào to với Dương Lỗi.

"Anh họ của mày là ai thì kệ mẹ mày!"

Dương Lỗi càng đá mạnh hơn, hắn rất ghét loại người đánh không lại liền nói mấy câu như "mày có biết người này người nọ của tao là ai không", tưởng người ta sợ chắc.

Người của phòng bida vội vàng chạy ra hỗ trợ, nhưng hiển nhiên không có bao nhiêu người, có lẽ những người khác đã ra ngoài làm việc. Nhóm người đến hỗ trợ không cùng đẳng cấp, tất cả đều bị người của Dương Lỗi xử lý gọn gàng, phòng bida loạn hết cả lên. Thấy cũng đủ rồi, Dương Lỗi đang chuẩn bị dừng tay thì chợt nghe Tròn Vo bị mình đánh máu me đầy mặt nhìn về phía cửa kêu thảm một tiếng: "Anh!"

Dương Lỗi quay đầu lại.

Ngay lập tức, một viên gạch xé gió bay đến, đập vào đầu Dương Lỗi.

Dương Lỗi không biết người kia đi đến sau lưng mình từ lúc nào.

Máu tươi từ trán chảy xuống, đọng lại trên mí mắt của hắn. Xuyên qua màn máu mỏng, Dương Lỗi nhìn thấy một bóng người. Đó là một người đàn ông cao gầy sạch sẽ, mặt không chút thay đổi cầm viên gạch thứ hai đập vào mặt Dương Lỗi.

Nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại chuyện này, ấn tượng sâu nhất của Dương Lỗi chính là chiếc áo sơ mi trắng mà đối phương đang mặc.

Chương 1 (2)

Chiếc áo sơ mi trắng lay động qua lại, hiếm ai đi đánh nhau mà lại ăn mặc sạch sẽ và gọn gàng như thế, bình thường nếu không ở trần thì đều mặc áo ba lỗ hoặc quần ống loe. Chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng bị máu nhiễm đỏ, là máu của Dương Lỗi.

Dương Lỗi không mang theo vũ khí. Bây giờ hắn hối hận rồi.

Đối phương cũng không dùng dao, hai người đánh tay đôi. Dương Lỗi đã từng học đối kháng tay không, vì thế trong chiến đấu một chọi một, hắn tuyệt đối là cao thủ, bị trúng hai cục gạch càng khiến hắn trở nên hưng phấn. Hắn dùng tay phải túm tóc đối phương, tiếp theo nâng chân lên chuẩn bị đá vào đầu gối đối phương. Trong vô số lần đánh nhau, Dương Lỗi đều dùng chiêu này, không mấy ai có thể đỡ được, đây là chiêu thức hạ gục đối phương tốt nhất, một đá vào đầu gối là gục ngay, không thể dậy nổi. Nhưng bây giờ không biết do máu làm vướng tầm nhìn hay do tốc độ của đối phương quá nhanh, Dương Lỗi không thể túm được đối phương, ngược lại còn bị đối phương giữ chặt hai tay, dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng.

Dương Lỗi bị cú thúc này làm xây xẩm mặt mày.

Bụng bị thúc mấy cái liên tiếp, mỗi cú đều trúng vào chỗ hiểm. Những cú thúc này rất có kĩ xảo, thông thường người ngoài nghề chỉ dùng sức mà đánh, chủ yếu làm đau thịt chứ không có lực sát thương, còn người trong nghề lại nhắm vào nội tạng, vừa hiểm vừa chuẩn, nếu không biết khống chế độ lực sẽ gây xuất huyết nội tạng dẫn đến chết người.

Dương Lỗi là người trong nghề, hắn biết đối phương đang nhắm vào nội tạng của mình, không hề sai sót, không hề do dự, nói theo thuật ngữ trong nghề chính là một chiêu xác định thắng thua. Bị đánh như thế, Dương Lỗi cũng biết đối phương không phải là dân lưu manh bình thường.

Lúc này có thêm nhiều người xông vào, đám người chủ lực của phòng bida đi theo người mặc áo sơ mi trắng đã quay trở lại, bây giờ người bên phe Dương Lỗi mới là người bị đánh. Áo sơ mi trắng thả Dương Lỗi ra, vài tên lập tức cầm dao xông lại chém Dương Lỗi, nhưng Dương Lỗi là một người đàn ông thực thụ, hắn không hề mở miệng xin tha, mỗi một dao chém xuống, hắn lại mắng một tiếng "mẹ kiếp"!

Đàn em của Dương Lỗi đã quen nhìn thấy Dương Lỗi đánh người khác, chưa từng thấy người nào hạ gục Dương Lỗi chỉ với một chiêu, bọn họ đều là người có nghĩa khí, không ai bỏ mặc Dương Lỗi chạy trốn một mình, cả bọn bị chặn đánh trong phòng bida. Mặc dù bị chém, Dương Lỗi vẫn không quên rống lên: "Em của mày là do tao đánh! Đừng có đánh anh em của tao!"

"Đủ rồi!"

Áo sơ mi trắng kêu dừng.

"Rất có dũng khí."

Áo sơ mi trắng nhìn xuống Dương Lỗi, vài vết thương trên lưng Dương Lỗi đang chảy máu xối xả, trên đầu và mặt dính đầy máu, bộ dạng cực kì khủng khiếp.

Dương Lỗi đứng dậy, tuy trên mặt đều là máu nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết, hắn im lặng nhìn chằm chằm áo sơ mi trắng.

"Cút."

Áo sơ mi trắng nói.

"Anh họ! Cứ để hắn đi như vậy sao?" Tròn Vo vẫn chưa hả giận.

"Để bọn chúng đi!"

Mấy chục người tản ra, nhường đường cho người bên phía Dương Lỗi.

Đó là lần bị đánh bại thê thảm nhất của Dương Lỗi kể từ khi gia nhập giang hồ. Hắn và người trong giang hồ đánh nhau cũng nhiều lần, gặp không ít đối thủ mạnh, nhưng trước giờ chưa từng bị đánh bại thê thảm như vậy.

Dương Lỗi chịu thiệt nhiều như thế, hắn có thể nhịn sao?

Dĩ nhiên là không! Hắn muốn báo thù.

Trong vài ngày nằm viện, Dương Lỗi bị Yến Tử Ất hung hăng mắng một trận.

"Thật không biết nặng nhẹ!" Yến Tử Ất cũng rất buồn phiền về tác phong lỗ mãng của Dương Lỗi.

"Cậu có biết phòng bida Quang Minh là địa bàn của ai không mà dám đến đó gây sự? Ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện trêu vào!"

Thật ra Dương Lỗi biết chứ. Trong giang hồ ai mà không biết.

Phòng bida Quang Minh là do La Cửu mở. La Cửu và Yến Tử Ất là hai đại ca nổi tiếng trong giang hồ.

La Cửu được mọi người gọi là anh Cửu, đầu thập niên 80 dính vào một vụ án mạng mà bỏ trốn đến Phúc Kiến và Quảng Đông, sau khi quay về cũng từng vào tù. Trong tù, hắn thu nhận một đám anh em vào sinh ra tử, tất cả đều bán mạng vì hắn. Sau khi La Cửu ra tù, người trong giang hồ vừa kính vừa sợ, bởi vì La Cửu không ôn hòa như Yến Tử Ất, hắn là người cực kì tàn độc, nhưng La Cửu cũng là người biết lý lẽ, không bao giờ tùy tiện ra tay đánh người. Sau khi ra tù, La Cửu mở phòng bida Quang Minh và vài nơi vui chơi giải trí, thuộc hạ đều là anh em của hắn. La Cửu và Yến Tử Ất là hai kẻ cầm đầu xưng bá giới giang hồ ở Giang Hải trong thập niên 80, ở Giang Hải không ai không biết, cũng không ai dám trêu chọc, hiện tại việc làm ăn của La Cửu không lớn bằng Yến Tử Ất, nhưng danh tiếng thì không thua kém gì, từ trước đến nay cả hai đều tôn trọng lẫn nhau, quan hệ xem như không tệ.

Dương Lỗi gây rối ở phòng bida Quang Minh như thế, đại khái chính là lần đầu tiên có người dám đến đó quậy phá. Dám động thủ trên đầu thái tuế, Dương Lỗi không muốn nổi tiếng cũng không được.

"Là hắn đánh lén trước, nếu không hắn đừng hòng thắng được!"

Dương Lỗi không phục, nhớ tới hai cục gạch của tên áo sơ mi trắng, hắn liền cảm thấy nóng máu.

"Cho dù có đánh một mình người ta cũng không sợ cậu!"

Yến Tử Ất rất phiền lòng về những người trẻ tuổi ếch ngồi đáy giếng như thế này.

"Cậu cho rằng mình có thể thắng sao? Cậu có biết người đánh nhau với cậu là ai không?"

"Là ai?"

"Phòng Vũ!"

". . . . ."

Dương Lỗi không lên tiếng.

Những tên côn đồ ở Giang Hải đều biết, Phòng Vũ là tay đấm hàng đầu dưới trướng La Cửu, là kim bài đả thủ.

Sống trong giang hồ mà chưa từng nghe qua tên tuổi của La Cửu và Yến Tử Ất thì nhất định là kẻ điếc, còn chưa từng nghe qua tên của Phòng Vũ, ít nhất cũng bị điếc một bên.

Rốt cuộc Phòng Vũ lợi hại cỡ nào, những người vừa bước chân vào giang hồ đều không biết, bởi vì bây giờ Phòng Vũ không còn tự mình ra tay nữa. Khi nghe đến tên của Phòng Vũ, những người lăn lộn nhiều năm trong giang hồ đều nhắc tới những sự tích như: vụ huyết chiến ở nhà xưởng chất dẻo, vụ một mình đánh bại thủ lĩnh ở phía Nam, vụ tức giận đập nát quán rượu lớn Hải Tiên, tất cả đều là chuyện nổi tiếng trong giới, những tên xã hội đen ở Giang Hải biết đến việc này đều có thể kể lại say sưa từ đầu đến cuối, nếu lúc ấy bọn họ là người trong cuộc, cho dù chỉ là người đứng nhìn không có vốn liếng gì, tất cũng được đám đàn em trong giang hồ quỳ xuống sùng bái gọi một tiếng "đại ca". Còn nhân vật chính của các sự kiện trên, Phòng Vũ, hiển nhiên rất nổi tiếng rồi.

Dĩ nhiên Dương Lỗi cũng nghe qua danh tiếng của Phòng Vũ, nhưng hắn cứ tưởng Phòng Vũ là một ông chú trung niên hơn ba mươi tuổi, hắn thật sự không ngờ áo sơ mi trắng và kim bài đả thủ trong truyền thuyết là cùng một người.

Dương Lỗi lại bị sốc thêm lần nữa, bởi vì trông Phòng Vũ chỉ lớn hơn hắn vài tuổi mà thôi!

Nhưng Dương Lỗi là người dễ dàng chịu thua như vậy sao? Tuyệt đối không phải.

Người bình thường bại dưới tay Phòng Vũ không thể tính là bại trận, cũng không cần cảm thấy mất mặt. Nhưng Dương Lỗi thì không, hắn mặc kệ đối phương là ai, thua là thua, hắn chỉ quan tâm đến kết quả. Hắn và vài anh em của mình đều bị chém trầy da tróc vẩy ở các mức độ nặng nhẹ khác nhau, nếu không vì mình, hắn cũng phải trả thù cho anh em. Vì thế khi vừa xuất viện, Dương Lỗi giấu Yến Tử Ất và nhóm anh em, một mình đi tìm Phòng Vũ. Nếu để cho các anh em biết, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản.

Dương Lỗi mặc một bộ đồ dài tay, trong tay áo giấu sẵn một con dao ba cạnh, trong túi quần là một con dao xếp. Hắn hỏi thăm địa chỉ nhà Phòng Vũ, sau đó mai phục ở đầu ngõ.

*dao ba cạnh

Dương Lỗi rất kiên nhẫn, hắn biết phòng bida Quang Minh có rất nhiều người, hắn không thể làm gì Phòng Vũ ở đó, hắn phải đợi Phòng Vũ ở đây rồi đấu một trận quyết phân thắng bại.

Chừng tám chín giờ tối, Phòng Vũ lái xe máy về nhà một mình. Dương Lỗi chăm chú quan sát, Phòng Vũ vẫn mặc áo sơ mi trắng, giống như đó là dấu hiệu của hắn vậy.

Dương Lỗi lấy con dao ba cạnh ra, nắm chặt nó trong tay, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng.

Yến Tử Ất từng nói, ánh mắt của Dương Lỗi chính là ánh mắt của loài sói, là tay đấm trời sinh.

Nhưng Phòng Vũ không chạy xe đến chỗ Dương Lỗi đang núp mà dừng lại ở cách đó không xa. Phòng Vũ đang nói chuyện với bà lão bán hạt dưa.

"Hạt dưa này bao nhiêu tiền?"

"Năm hào một cân."

Mái tóc của bà lão đã bạc hết, dáng người nhỏ gầy ốm yếu, bà ngồi co rúm dưới đất nhìn Phòng Vũ, suy yếu nói.

Phòng Vũ đưa cho bà lão mười tờ nhân dân tệ, tổng cộng một trăm đồng.

"Tôi mua hết."

Phòng Vũ cầm mấy túi đựng hạt dưa của bà lão lên.

"Về nhà đi."

Phòng Vũ nói với bà lão.

"Cậu trai trẻ, tiền thối của cậu."

"Không cần."

Phòng Vũ vừa định bỏ đi, bà lão chợt lên tiếng hỏi.

"Cậu là Vũ tử phải không?"

". . . . ."

"Vũ tử, chừng nào Đại Hổ nhà bác mới về nhà? Thằng bé là người rất tốt, trước khi đến cục cảnh sát nó có gọi điện thoại cho bác, nó nói vài ngày nữa nó sẽ về, về nhà đón năm mới với bác."

Trên mặt bà lão tràn đầy hi vọng.

"Ai cũng nói nó sẽ không về nữa, sao có thể như vậy được? Đại Hổ là một đứa trẻ ngoan, đã ba năm rồi, tại sao không nhận được tin tức gì của nó? Vũ tử, cháu có thể chuyển lời cho nó giúp bác không? Hỏi nó tại sao vẫn chưa trở về. . . . . . Mẹ nó rất nhớ nó. . . . . ."

Trong đêm gió se lạnh, bà lão nói không ngừng.

Còn Phòng Vũ vẫn đứng trước mặt bà lão, im lặng nghe bà nói.

Dương Lỗi bỏ đi.

Đêm đó, hắn tha cho Phòng Vũ.

Thấy Phòng Vũ là người có lòng trắc ẩn, Dương Lỗi cũng không muốn ra tay trước mặt bà lão kia.

Nhưng như thế không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua việc tìm Phòng Vũ báo thù, không quá vài ngày sau, Dương Lỗi lại gặp được Phòng Vũ trên đường lớn.

Không chỉ có Dương Lỗi nhìn thấy Phòng Vũ, rất nhiều người dân thành phố cũng nhìn thấy, nói đúng hơn là bọn họ đang vây xem Phòng Vũ.

Không ai dám tới gần.

Phòng Vũ đang đánh nhau.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, Dương Lỗi tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình đó.

Người bị Phòng Vũ đánh gọi là Côn Tử, là một tên lưu manh nổi tiếng ở thành Tây. Lúc đó Côn Tử đang đi chung với đám bạn xấu của mình, vào thời điểm Dương Lỗi nhìn thấy Phòng Vũ, Phòng Vũ không nói tiếng nào đi đến trước mặt Côn Tử.

Khi đi ngang qua một tiệm tạp hóa, Phòng Vũ cầm lấy cái gạt tàn mà ông chủ đặt trên quầy.

"Ông chủ, cho mượn chút." Phòng Vũ nói chuyện rất khách sáo.

Không đợi ông chủ phản ứng, Phòng Vũ đã đi mất.

Theo trực giác lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, Côn Tử nhanh chóng đánh hơi được nguy hiểm đang đến gần, gã ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy gương mặt của Phòng Vũ.

Theo lời kể sau này của Côn Tử, lúc ấy gã không biết có phải Phòng Vũ đến tìm mình hay không, cũng không biết Phòng Vũ tìm mình để làm gì, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Phòng Vũ, gã cảm thấy mình nên bỏ chạy ngay lập tức.

Đó chính là bản năng cảnh báo nguy hiểm đến gần của động vật.

Vì vậy lúc này Côn Tử vội vàng xoay người bỏ chạy.

Côn Tử vừa chạy được hai bước, cổ áo đã bị người túm lấy.

Phòng Vũ cầm gạt tàn thuốc đập vào gáy và cổ của Côn Tử, sau đó nhấc chân đá mạnh vào cổ chân Côn Tử, Côn Tử lập tức ngã nhào xuống đất.

Vùng gáy và cổ là nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhất, nếu muốn khống chế một người mà không giết chết người đó, đập mạnh vào chỗ này là hiệu quả nhất.

Sau khi Côn Tử ngã xuống, Phòng Vũ giẫm lên vai phải của gã, khom lưng "rắc rắc" hai cái, bẻ gãy khớp xương hai cánh tay của Côn Tử.

Trong vòng một giây, Côn Tử mất sạch khả năng chống cự!

Người dân đứng xem đều sợ ngây người, đám bạn xấu của Côn Tử cũng bị dọa choáng váng, không ai dám tiến lại gần.

"Biết tao là ai không?" Phòng Vũ hỏi Côn Tử.

"Phòng. . . . . . Phòng Vũ." Côn Tử lắp bắp.

"Biết tại sao tao đánh mày không?"

". . . . . . Không biết." Côn Tử thành thật nói.

"Tối qua mày đã đánh ai, còn nhớ không?"

Côn Tử nhớ lại, tối qua gã có đụng trúng một bà lão gầy yếu bán hạt dưa. Hôm qua gã uống khá nhiều rượu, bà lão kia cứ quấn lấy gã hỏi gã có muốn mua hạt dưa không. Sẵn có cồn trong máu, Côn Tử nhịn không được đá bà lão một cái, bà lão té xuống ven đường, thế nhưng gã vẫn chưa hả giận, tiếp tục cho bà lão thêm mấy bạt tai, đến khi thấy miệng bà lão chảy đầy máu, ho ra mấy cái răng mới hết giận, nghênh ngang bỏ đi.

Sau khi tỉnh rượu, Côn Tử cũng cảm thấy hối hận, nhưng gã thật sự không ngờ sẽ có người ra mặt cho bà lão nọ.

Người đó lại là Phòng Vũ!

Phòng Vũ ngồi xổm xuống, nắm cằm của Côn Tử, giơ gạt tàn thuốc lên.

"Hôm nay tao lấy răng của mày. Lần sau mày còn đụng tới bà ấy, tao sẽ lấy mạng của mày."

Vừa dứt lời, Phòng Vũ đập mạnh gạt tàn thuốc vào mặt Côn Tử, hết cái này đến cái khác, răng của Côn Tử rơi lộp cộp xuống đất.

Nhóm người đứng nhìn cũng cảm thấy nổi hết gai ốc.

Miệng của Côn Tử đều là máu, cằm đã bị Phòng Vũ dùng gạt tàn thuốc đánh gãy, xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như một đống bông vải nát vụn.

Đến bệnh viện kiểm tra, Côn Tử bị đánh gãy sáu cái răng, sống mũi và cằm đều bị gãy.

Sau khi đánh xong, Phòng Vũ đứng lên, lưu lại cảnh tượng kinh hoàng khiến quần chúng trợn mắt há mồm.

Phòng Vũ dùng tay lau sạch vết máu trên gạt tàn, bình tĩnh đi về phía tiệm tạp hóa.

"Ông chủ, cảm ơn." Phòng Vũ đặt gạt tàn lại chỗ cũ, mỉm cười với ông chủ.

". . . . . ." Ông chủ không thể thốt lên lời nào.

Phòng Vũ bỏ đi, đám người vội vàng tránh sang một bên, nhường đường cho hắn.

"Thật quá quắt!" Sau khi Phòng Vũ đi xa, đám quần chúng bức xúc lên án. "Ở trên đường lớn mà dám ngạo mạn như vậy!"

"Có còn luật pháp không đây?!"

"Trông cũng giống người đàng hoàng, sao lại xuống tay độc ác thế không biết?"

"Bạo lực thành tính! Những người thế này phải đưa đi bắn bỏ hết!"

. . . . . .

Đám người tản ra.

Dương Lỗi đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Sau đó giang hồ bắt đầu truyền nhau chuyện Phòng Vũ ra tay trên đường lớn lần này, nhưng không ai biết nguyên nhân bên trong. Bình thường cũng không nghe thấy Phòng Vũ và Côn Tử có thù oán gì, tuy Côn Tử cũng là nhân vật nguy hiểm, nhưng gã tuyệt đối không dám giỡn mặt với Phòng Vũ.

Cho dù Côn Tử có chọc tới Phòng Vũ, Phòng Vũ chỉ cần sai đàn em đi xử lí Côn Tử là được, không cần phải đích thân ra mặt, đã vậy còn xuống tay tàn nhẫn như thế.

Có người nói, việc này do Phòng Vũ không nói lý lẽ, vô duyên vô cớ gây sự.

Lúc ấy Dương Lỗi cũng không hiểu, hắn chỉ bị chấn động bởi sức mạnh, sự tàn nhẫn và thân thủ của Phòng Vũ.

Sau đó Dương Lỗi nghe một người anh em của Côn Tử thuật lại vụ việc, lúc đó hắn mới biết nguyên nhân đánh người của Phòng Vũ.

Dương Lỗi không nói gì.

Có lẽ hắn là người hiểu rõ nhất tại sao lúc đó Phòng Vũ lại ra tay tàn nhẫn như thế.

Hắn nhớ lại hình ảnh bà lão kia, buổi tối mùa thu lạnh lẽo, và bóng lưng cô độc của Phòng Vũ.

Chương 2

Chuyện của Phòng Vũ và Dương Lỗi ở phòng bida Quang Minh là do Dương Lỗi đến gây sự trước, Phòng Vũ đánh Dương Lỗi nhập viện, có thể xem như hai bên huề nhau. Nhưng quan hệ của Yến Tử Ất và La Cửu trước giờ không tệ, hai người cũng không muốn thuộc hạ của mình gây thù kết oán. Yến Tử Ất tổ chức bữa tiệc rượu ở khách sạn Đông Phương, mời La Cửu và Phòng Vũ đến dự, để Dương Lỗi và Phòng Vũ gặp nhau làm hòa.

Yến Tử Ất có ý tốt, nhưng hắn đã đánh giá cao sự nhẫn nại của Dương Lỗi. Từ ngày nhìn thấy thân thủ của Phòng Vũ trên đường, Dương Lỗi luôn ngẫm nghĩ trong đầu, nếu mình đối mặt với chiêu thức đó, mình phải hóa giải như thế nào, hắn cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ đến phát nghiện luôn. Dương Lỗi là tay đấm trời sinh, khi gặp được đối thủ lợi hại hơn mình, hắn sẽ giống như võ si tìm được bí kíp võ lâm, quyết không bỏ qua bằng bất cứ giá nào.

Trong khách sạn Đông Phương, Yến Tử Ất và Dương Lỗi đã đến từ sớm.

"Lát nữa cậu phải tỏ ra tôn trọng người ta đấy!" Yến Tử Ất rất hiểu tính tình của Dương Lỗi. "Phòng Vũ thành danh sớm hơn cậu, nói thế nào cũng là đàn anh của cậu."

"Đừng nói năng lung tung trước mặt La Cửu."

Những lời này của Yến Tử Ất là nói cho Dương Lỗi nghe.

Đợi một lúc vẫn chưa thấy ai tới, Dương Lỗi đứng lên đi toilet, vừa đẩy cửa bước vào thì lập tức sửng sốt.

Một người đang đứng rửa tay. Người đó chính là Phòng Vũ.

Hôm nay La Cửu có việc bận nên đến trễ, vì thế bảo Phòng Vũ đến trước. Phòng Vũ đi toilet, cho nên không có đụng mặt Dương Lỗi ở bàn rượu, hai người đụng nhau ở toilet.

Nhìn thấy Phòng Vũ, Dương Lỗi chậm rãi bước tới gần, nghiêng người tựa vào bức tường bên cạnh, khoanh tay nhìn chằm chằm Phòng Vũ.

Do hôm nay là dịp đặc biệt, Phòng Vũ ăn mặc rất chỉnh tề, quần tây thẳng tắp, áo vest màu đen, bên trong là áo sơmi cổ cao màu trắng, trông vô cùng gọn gàng.

Phòng Vũ liếc nhìn Dương Lỗi một cái, không có phản ứng gì đặc biệt, lau khô tay rồi xoay người đi ra ngoài.

Khi Phòng Vũ đi ngang qua, Dương Lỗi đưa tay kéo hắn lại.

"Ê!"

Dương Lỗi gọi một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt Phòng Vũ.

"Chưa chào hỏi tiếng nào đã đi sao?"

Phòng Vũ đứng lại, nghiêm túc nhìn Dương Lỗi mấy lần.

"Cậu là?"

Dương Lỗi lảo đảo, suýt chút nữa đã đứng không vững.

Dương Lỗi cảm thấy Phòng Vũ đang cố tình trêu chọc mình, nhưng Phòng Vũ thật sự không nhận ra hắn. Ngày đó Phòng Vũ dùng hai cục gạch đập Dương Lỗi, máu chảy đầm đìa che gần hết khuôn mặt, không sạch sẽ giống như hôm nay, Phòng Vũ thật sự không nhận ra.

Dương Lỗi không thể chấp nhận việc đối thủ không nhận ra mình, đó là sự sỉ nhục đối với hắn, hắn lập tức nổi nóng.

Dương Lỗi chỉ chỉ vết thương còn chưa lành trên trán mình.

"Nhận ra cái này không?"

"À, thì ra là cậu." Phòng Vũ không nhận ra người, nhưng nhận ra vết thương.

"Mày là Phòng Vũ phải không?" Dương Lỗi nâng cao ngữ khí, mang theo ý khiêu khích.

Mục đích của Dương Lỗi khi hỏi những lời này là muốn chờ Phòng Vũ hỏi tên mình, sau đó hắn sẽ đường đường chính chính thông báo tên của mình để Phòng Vũ nhớ kĩ cái tên đó.

Nhưng Phòng Vũ lại không hỏi, bởi vì Phòng Vũ đã biết tên của Dương Lỗi, thật ra sau khi đánh xong Phòng Vũ mới biết người bị mình đánh chính là thuộc hạ của Yến Tử Ất. Không thấy Phòng Vũ hỏi tên mình, Dương Lỗi vô cùng mất hứng, càng mất hứng hơn là Phòng Vũ còn đẩy tay hắn ra.

"Vết thương khá hơn chưa?"

Phòng Vũ hỏi thăm cho có lệ, sau đó tiếp tục bước ra ngoài. Dương Lỗi không trả lời, tiến lên túm lấy cổ tay của Phòng Vũ.

Hai người không nói lời vô ích nữa, nhanh chóng so mấy chiêu.

Cách đánh tay đôi của Dương Lỗi là cách đánh truyền thống của quân đội, điều này có liên quan đến xuất thân của hắn. Dương Lỗi rất tự tin với chiêu thức của mình, tuy đơn giản không có gì đặc biệt nhưng với Phòng Vũ mà nói, chiêu thức này không hề tầm thường.

Phòng Vũ cũng không ngờ Dương Lỗi đánh tay đôi lợi hại như vậy, Dương Lỗi bắt lấy cổ tay Phòng Vũ, dùng sức kéo một cái, Phòng Vũ lập tức mất thăng bằng, Dương Lỗi tranh thủ nắm lấy eo Phòng Vũ, muốn ném Phòng Vũ qua vai!

Nhưng Phòng Vũ sẽ đứng yên sao? Phòng Vũ ngồi xổm xuống, bất ngờ đưa chân quét một cái, suýt chút nữa đã quét ngã Dương Lỗi!

Cứ như vậy, trong nháy mắt, Phòng Vũ đã thoát khỏi sự khống chế của Dương Lỗi. Dương Lỗi lùi về sau hai bước, Phòng Vũ thì bước đến cạnh cửa.

"Thân thủ không tệ!"

Phòng Vũ khen một câu, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

". . . . . ."

Dương Lỗi muốn tức bao nhiêu thì tức bấy nhiêu!

Hôm đó, trên bàn rượu, Yến Tử Ất và La Cửu đều uống rất vui vẻ, Yến Tử Ất nhìn Phòng Vũ, cảm thấy rất thích thú.

Phòng Vũ đi theo La Cửu từ lúc mười lăm mười sáu tuổi, nổi tiếng là người hành động dứt khoát gọn gàng. Phòng Vũ thuộc loại hình cao gầy, mặt mũi thanh tú, rất thích mặc áo sơmi trắng, không nhiễm một hạt bụi nào, gặp ai cũng lễ phép chào hỏi, rất dễ gây thiện cảm cho người khác, bà con hàng xóm đều rất thích Phòng Vũ, không ai nghĩ Phòng Vũ là dân xã hội đen.

Trong khoảng thời gian tung hoành ngang dọc với La Cửu, Phòng Vũ tham gia không ít trận chiến, danh tiếng cũng nổi lên từ đó. Phòng Vũ ra tay tàn nhẫn mà chính xác, động tác cực kì nhanh, đám thuộc hạ của Phòng Vũ cũng không phải là hạng bình thường, tất cả đều là người tâm phục khẩu phục đi theo hắn. Sau khi lên làm đại ca, La Cửu không tiện tự mình ra tay, đa số đều do Phòng Vũ dẫn người ra mặt, từ đó tới nay Phòng Vũ chưa từng làm La Cửu thất vọng bao giờ.

Phòng Vũ đi theo La Cửu nhiều năm, không có trận chiến nào làm cho hắn lùi bước, Phòng Vũ bị thương vì La Cửu, cũng đả thương không ít người. La Cửu xem Phòng Vũ như anh em ruột, bây giờ cả giới xã hội đen ở Giang Hải đều biết, đụng đến Phòng Vũ chẳng khác nào đánh vào mặt La Cửu.

Quan hệ của Yến Tử Ất, Lưu gù và La Cửu không tệ, bọn họ cũng rất thích Phòng Vũ, thỉnh thoảng rủ La Cửu đi uống rượu còn dặn thêm một câu: "Nhớ dẫn cậu nhóc kia theo."

Có thể nói, Phòng Vũ lớn lên dưới sự chăm sóc của mấy vị đại ca giang hồ này. Yến Tử Ất luôn cảm thấy tiếc nuối khi dưới trướng không có đàn em trẻ tuổi tài năng như thế, cho đến khi gặp được Dương Lỗi.

"Dương Lỗi, mời anh Vũ của cậu một ly đi!" Yến Tử Ất đề nghị.

"Anh Vũ." Dương Lỗi không tình nguyện gọi một tiếng.

"Uống xong ly này, hai đứa không đánh không quen biết!"

"Hiểu lầm thôi, đừng để trong lòng, Phòng Vũ, sau này phải xem Dương Lỗi như anh em của mình."

Hai đại ca kẻ xướng người họa, giống như đang trình diễn tấu nói.

Phòng Vũ uống một hơi cạn ly rượu.

"Dương Lỗi đánh đấm rất cừ."

Phòng Vũ khen ngợi thật lòng.

Dương Lỗi ngồi yên tại chỗ, mặc kệ người khác nói gì, hắn chỉ lo nhìn Phòng Vũ, vừa nhìn vừa nốc rượu liên tục.

Sau khi ăn uống no say, hai vị đại ca lên xe của mình về nhà, lúc này Dương Lỗi gọi Phòng Vũ lại.

"Phòng Vũ!"

Phòng Vũ quay đầu lại.

"Trước mặt đại ca tao mới gọi mày một tiếng anh Vũ, nhưng chắc mày cũng hiểu, chuyện của chúng ta chưa xong đâu."

"Ồ, vậy cậu muốn thế nào?"

"Quyết đấu đi, chỉ hai chúng ta."

Toàn thân Dương Lỗi đều trở nên khô nóng, không biết do cồn hay là do có cơ hội quyết đấu với vị kim bài đả thủ này.

Phòng Vũ cảm thấy phiền. Như đã từng nói qua, ở thời đại này, bọn lưu manh đầu đường xó chợ đều mơ ước được đánh một trận với các nhân vật nổi tiếng trong giang hồ, nếu may mắn đánh thắng là có thể thành danh trong một đêm. Còn gì tuyệt hơn việc đánh bại kim bài đả thủ trong truyền thuyết? Phòng Vũ chính là mục tiêu mà bọn chúng không thể bỏ qua.

Vì thế Phòng Vũ thường xuyên nhận được rất nhiều lời khiêu chiến, gần như mỗi tháng một lần. Trong mắt Phòng Vũ, loại khiêu chiến này giống như trò trẻ con, Phòng Vũ sẽ để ý sao?

Phòng Vũ liếc nhìn Dương Lỗi một cái, sau đó sải bước đến chỗ xe máy, đội mũ bảo hiểm lên.

Xe nổ máy rồi phóng đi mất, Phòng Vũ không để lại câu nào.

Dương Lỗi phát hiện, ngoại trừ khả năng đánh đấm ra, Phòng Vũ còn có một bản lĩnh khác - Đó chính là chọc mình nổi điên!

_________________

Chương 3

Lý Tam là anh em tốt nhất của Dương Lỗi, mấy ngày nay Lý Tam đã nhìn ra, tâm tình của Dương Lỗi không tốt cho lắm.

"Anh Lỗi, anh vẫn còn nghĩ đến chuyện ở phòng bida Quang Minh sao?"

"Không nghĩ mới là lạ. Vết thương lành thì không đau nữa chắc?"

"Anh bỏ qua chuyện này đi, đại ca đã ra mặt hòa giải rồi, anh còn đi gây chuyện khác nào tát vào mặt đại ca?!"

"Không phải anh muốn báo thù, anh thật sự chỉ muốn tìm Phòng Vũ đánh một trận thôi."

"Thiếu gì người có khả năng đánh đấm, đâu phải chỉ có một mình Phòng Vũ!"

"Anh cứ muốn đánh hắn đấy!"

"Ai. . . . . ." Lý Tam cũng bó tay.

Lý Tam cảm thấy gần đây hành động của Dương Lỗi không được bình thường, sau này Lý Tam nói chuyện với người khác, thật ra lúc đó hắn có cảm giác Dương Lỗi giống như một cô bé bị từ chối tình cảm, đâm ra vừa hận vừa yêu. Đương nhiên Lý Tam không dám nói thế trước mặt Dương Lỗi, hắn còn muốn sống thêm vài năm nữa.

"Anh Lỗi, anh không đập bông gòn. . . . . À quên, không đàn guitar nữa sao?"

Dương Lỗi suy nghĩ một lát, sau đó ôm đàn guitar đến trường trung học Thực Nghiệm.

Trường trung học Thực Nghiệm có một sân thể dục vừa lớn vừa đạt tiêu chuẩn, bên cạnh còn có một khán đài cao và vài bậc thang, mỗi tối Dương Lỗi thường đến đây ngồi trên bậc thang luyện đàn guitar. Thật ra trình độ đánh đàn của Dương Lỗi không đến nỗi tệ như Lý Tam nói, vài hợp âm đơn giản đều đàn đúng nhịp. Đã vài ngày Dương Lỗi không đến đây, hôm nay mới quay lại chỗ cũ, không ngờ lại nghe được tiếng đàn guitar truyền đến từ bậc thang đối diện, cho thấy có người đã đến đây trước hắn.

Dương Lỗi sửng sốt, hắn đến đây vào lúc mười giờ tối, lẽ ra giờ này không còn ai mới đúng.

Chính giữa là một sân bóng rộng, hiển nhiên Dương Lỗi không thể thấy rõ người ngồi phía đối diện, nhưng tiếng đàn vẫn theo gió truyền tới, Dương Lỗi nghe mà giật mình.

Dương Lỗi biết bài này, đó là bài 《Tuổi thơ》 của La Đại Hựu.

Cây đa đứng bên cạnh hồ nước, tiếng ve sầu gọi mùa hè về

Bụi cỏ gần đó khẽ lay động, chỉ có bươm bướm đậu phía trên

Viên phấn trắng trên bảng đen của thầy không ngừng kêu lạch cạch

Cùng đợi tan học, cùng đợi tan học, cùng đợi để chơi những trò chơi tuổi thơ. . . . . .

Tại sao cô bé lớp bên cạnh vẫn chưa đi ngang qua cửa sổ lớp tôi

Miệng lẩm nhẩm bài học lịch sử, trên tay là quyển truyện tranh, trong lòng là mối tình đầu thời thơ ấu. . . . .

Kí ức về những ngày thường hay ngẩng đầu nhìn bầu trời

Cứ tò mò như thế, cứ mơ mộng như thế, trải qua thời thơ ấu cô đơn như thế. . . . . .

Dương Lỗi nghe đến ngẩn người.

Người ở phía đối diện không chỉ đàn mà còn nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Gió đêm mang đến giai điệu du dương, tiếng hát trầm thấp mà dịu dàng làm cho trái tim Dương Lỗi cũng phập phồng theo.

Dương Lỗi rung động rồi.

Bài hát 《Tuổi thơ》 này rất nổi tiếng ở Giang Hải lúc bấy giờ, người dân khắp phố lớn ngõ nhỏ đều hát bài này, những người học đàn guitar cũng học bài này, còn một bài hát cũng được yêu thích là bài 《Tình khúc 1990》 của La Đại Hựu.

Dương Lỗi đã nghe nhiều người đàn bài 《Tuổi thơ》, bản thân hắn cũng từng đàn qua, nhưng không mấy ai đàn được điêu luyện như vậy. Hôm nay là bản tốt nhất mà Dương Lỗi từng nghe, Dương Lỗi mê mẩn rồi, giai điệu và tiếng hát kia đã ngấm vào lòng hắn.

Trong gió đêm, Dương Lỗi nhịn không được cất giọng hát theo, sau đó ngồi xuống, ôm lấy đàn guitar của mình, thử bắt nhịp theo tiết tấu của đối phương, nhưng lại không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ trình độ gà mờ của mình quấy rầy người ta.

Dương Lỗi luống cuống tay chân đánh ra vài âm thanh, nhưng toàn bộ đều sai hết, tiếng đàn của đối phương chợt dừng lại.

"Anh bạn, xin lỗi nha!" Dương Lỗi rầu rĩ hét lên với phía đối diện.

________________________

Chương 4

Đối diện xuất hiện một đóm lửa nhỏ, hẳn là người đánh đàn đang hút thuốc.

Đối phương gảy dây đàn, xem như là trả lời.

Dương Lỗi vui vẻ trở lại.

"Đàn hay lắm!"

Dương Lỗi tiếp tục hét lên, hiếm khi hắn mới khen ai thật lòng như thế.

Dương Lỗi nghe được tiếng "cảm ơn!" mơ hồ trong gió.

Một khúc nhạc ngắn lại truyền đến, tốc độ đàn rất chậm, chính là đoạn vừa rồi Dương Lỗi đánh sai.

Đối phương đàn hết đoạn đó rồi ngừng lại một chút, tiếp theo chậm rãi đàn lại một lần nữa.

Dương Lỗi vừa nghe liền hiểu, người kia đang dạy mình đàn.

Dương Lỗi ôm đàn lên, bắt đầu đàn theo đối phương. Đối phương thả chậm tiết tấu lại một nửa, thấy Dương Lỗi đã đuổi kịp thì dừng lại, đàn thêm một đoạn ngắn, tiếp tục thả chậm tiết tấu, cứ đàn như thế hai lần.

Dương Lỗi cảm thấy trong lòng sôi sục, hắn đã gặp được cao thủ có lòng tốt dạy mình rồi.

Hai người ở trong sân thể dục, một người ngồi bên này, một người ngồi bên kia, từng đoạn nhạc ngắn cứ thế vang lên. Người ngồi phía đối diện kiên nhẫn dẫn dắt Dương Lỗi, giai điệu của hai bên dần dần hòa hợp, Dương Lỗi cũng dần dần tìm được cảm giác, càng đánh càng thuận tay.

Dương Lỗi bất tri bất giác đàn đến nhập thần, hắn tập trung đàn lại những đoạn ngắn kia thành một đoạn hoàn chỉnh, không kiềm nổi sự hưng phấn.

"Được chưa?"

Dương Lỗi hét to về phía đối diện.

Không có tiếng trả lời, cũng không còn tiếng đàn. Dương Lỗi sửng sốt. Hắn vội vàng đứng dậy, ôm guitar chạy qua chỗ bậc thang đối diện.

Không có ai ở đó, không biết người đã đi từ lúc nào.

Trên mặt đất chỉ còn một mẩu tàn thuốc.

"Mẹ nó. . . . . . Đi cũng không nói tiếng nào!"

Dương Lỗi cảm thấy mất mát.

Tối hôm sau, vào giờ đó, Dương Lỗi lại ôm đàn guitar đến chỗ cũ, nhưng đợi cả đêm vẫn không thấy người đâu.

Dương Lỗi không cam lòng, buổi tối vài ngày tiếp theo đều chạy tới đây ngồi chờ, nhưng vẫn không thấy người xuất hiện.

Dương Lỗi buồn bực ôm đàn ghita gảy mấy cái.

"Sao lại không đến nữa?"

Vì thế bài 《Tuổi thơ》 kia chỉ học được một nửa, Dương Lỗi cũng chỉ có thể đàn tới đoạn người kia dạy, phần còn lại hắn không tâm trạng để học.

Vài ngày sau Dương Lỗi cũng không đến đó nữa, bởi vì hắn không có thời gian.

Yến Tử Ất xảy ra xung đột với Vương Lão Hổ trong một vụ làm ăn. Yến Tử Ất không thể chấp nhận việc Vương Lão Hổ chiếm thị trường giết mổ lâu như vậy, hai người cũng không thể ngồi xuống thương lượng. Yến Tử Ất bảo Dương Lỗi thay mặt mình đập phá rạp chiếu phim và phòng giải trí của Vương Lão Hổ, Dương Lỗi làm rất tốt, Vương Lão Hổ thật sự bị chọc giận.

"Không phải chỉ là Yến Tử Ất thôi sao? Đắc ý cái gì chứ?"

Vương Lão Hổ nổi tiếng là người lỗ mãng dễ kích động, Yến Tử Ất đánh trúng nhược điểm này của gã, cố ý làm gã kích động.

Dương Lỗi dẫn theo người đánh mấy trận ác liệt với đám thuộc hạ của Vương Lão Hổ, trong một trận chiến sống mái, Dương Lỗi đã hạ gục Hỏa Oa (nồi lẩu), tay đấm mạnh nhất của Vương Lão Hổ, nhưng Lý Tam cũng bị người khác chém trọng thương.

Dương Lỗi cứ tưởng lần này Lý Tam sẽ không qua khỏi.

Hắn nhìn Lý Tam bị thương nặng đến hôn mê, cả người đều là máu được đưa đến phòng cấp cứu, bên tai là tiếng khóc thảm thiết của mẹ Lý Tam.

". . . . . . . Sao con không chịu học hành đàng hoàng. . . . . . Mẹ xin con đấy, đừng có đi đánh nhau nữa. . . . ."

Nghe tiếng khóc đau lòng của mẹ Lý Tam, Dương Lỗi cũng cảm thấy khó chịu, hắn xoay người đi ra ngoài.

Lý Tam được cứu sống, nhặt được cái mạng nhỏ, nhưng một chân bị tàn tật.

"Mẹ nó, chuyện này chẳng là gì cả, em vẫn còn một chân mà, anh Lỗi, chờ em khỏe hơn sẽ đi xử lý tụi nó." Lý Tam an ủi Dương Lỗi.

Dương Lỗi nhìn người anh em mới 19 tuổi của mình, khi đó bọn họ vẫn chưa hiểu tàn tật có ý nghĩa gì.

Dương Lỗi đi tìm Yến Tử Ất.

"Đại ca, cho em mượn khẩu súng."

Dương Lỗi nói, trên mặt không có biểu tình gì.

Yến Tử Ất đưa cho Dương Lỗi một khẩu súng lục năm phát.

Nhưng bên trong chỉ có một viên đạn.

"Nếu bắn một phát không trúng thì không cần bắn tiếp nữa." Yến Tử Ất nói.

"Đừng gây án mạng." Yến Tử Ất chỉ nói hai câu như thế.

Đêm hôm đó, tên cầm đầu Mặt Sẹo đã chém Lý Tam bị người khác bắn ngay trước cửa nhà, một viên xuyên qua đùi, máu chảy đầy đất, thiếu chút nữa đã chết vì mất máu quá nhiều.

Tiếng súng đêm đó không làm kinh động hàng xóm, bởi vì chỉ bắn có một phát, mọi người cũng không biết đó là tiếng súng hay tiếng gì. Mặt Sẹo cũng không đi báo án, lúc ấy chuyện giang hồ giải quyết theo luật giang hồ, không ai đi báo án cả. Mặt Sẹo cũng thành người tàn tật, vài năm sau dùng cái chân cà nhắc của mình mở một tiệm bán báo, không còn ai nhận ra bộ dạng hô mưa gọi gió năm xưa của gã nữa.

Mọi chuyện lắng xuống như thế, Dương Lỗi lại ôm đàn guitar đến sân thể dục của trường trung học Thực Nghiệm.

Mới mười ngày ngắn ngủi không tới, nhưng cũng trong mười ngày này, người anh em tốt nhất của hắn trở thành người tàn tật, hắn cũng nổ phát súng đầu tiên trong đời, suýt chút nữa đã giết chết một người.

Lúc Dương Lỗi ôm đàn guitar với tâm trạng nặng nề, phía đối diện chợt vang lên tiếng đàn.

Dương Lỗi gần như nhảy dựng.

"Anh bạn!"

Dương Lỗi cất tiếng gọi.

Gọi xong hắn lại cảm thấy lo lắng, dù sao cũng chưa biết đối phương có phải là người hôm đó hay không. Lúc này, đối phương lại gảy đàn một cái, giống như lần trước, xem như chào hỏi với hắn.

Dương Lỗi nở nụ cười.

"Tôi qua đó với anh được không?"

Hôm nay Dương Lỗi nóng nảy đã biết hỏi ý kiến người khác rồi.

"Đừng!"

Đối phương trả lời ngắn gọn, Dương Lỗi đành phải ngồi xuống chỗ của mình. Hắn biết những người chơi nhạc thường rất kì quặc, không thích giao lưu với người khác.

"Sao mấy ngày nay anh không tới?"

Dương Lỗi cảm thấy hai người hô to gọi nhỏ trong sân thể dục thế này thật dở hơi.

Đối phương cũng không nhiều lời, bắt đầu đánh đàn guitar.

Tối hôm đó cũng giống như buổi tối đầu tiên hai người gặp nhau, mỗi người ngồi một bên đánh đàn của mình. Dương Lỗi không nói nữa, tập trung đánh đàn, tâm trạng bay lên theo gió đêm.

Tâm sự nặng nề trong lòng dần dần biến mất, Dương Lỗi cảm thấy bình tĩnh trở lại, đã lâu hắn không có cảm giác thả lỏng như thế.

Dương Lỗi cảm thấy tiếng đàn của đối phương như có ma lực, chỉ cần giai điệu vang lên là có thể trấn an lòng người.

Dương Lỗi bắt đầu tưởng tượng người ngồi phía đối diện trông như thế nào.

Tiếng đàn của người nọ vô cùng mềm mại, có thể người nọ là người rất dịu dàng. Bài 《Tuổi thơ》 này vốn có nhịp điệu vui vẻ, nhưng người nọ vừa đàn vừa hát lại làm cho người nghe cảm thấy ưu thương và phiền muộn.

Từng chút từng chút một, Dương Lỗi đã học xong bài 《Tuổi thơ》.

"Khoan đi đã! Nghe tôi đàn thử một lần đi!"

Dương Lỗi sợ đối phương bỏ đi không nói tiếng nào giống đêm hôm đó, không biết chừng nào mới có dịp gặp lại.

Dương Lỗi chậm rãi đàn một lần, vừa đàn vừa cảm thấy hồi hộp, giống như cậu học trò nhỏ đang trả bài cho thầy.

Tuy có đàn sai một vài chỗ, nhưng Dương Lỗi vẫn đàn xong cả bài hoàn chỉnh, hắn ngẩng đầu lên, phát hiện phía đối diện lại xuất hiện đóm lửa nhỏ, người nọ vẫn chưa đi.

"Thế nào?"

Dương Lỗi hồi hộp hỏi.

Người nọ dụi tắt điếu thuốc. Không biết tại sao, Dương Lỗi có cảm giác người nọ đang cười.

"Đi đây!"

Âm thanh từ xa truyền tới.

Dương Lỗi sửng sốt, vội vàng hỏi: "Ngày mai anh có đến không?"

Không có tiếng trả lời, người đã đi mất.

Dương Lỗi lại cảm thấy mất mát.

_______________

Chương 5

Dương Lỗi chậm rãi cầm đàn lên, đi ra khỏi trường trung học, sau đó dừng lại trước một tiệm tạp hóa vẫn còn mở cửa ở ven đường.

"Ông chủ, cho một chai. . . . . . ."

Dương Lỗi còn chưa nói hết câu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đang đứng mua đồ giống mình.

"Phòng Vũ!"

Dương Lỗi ngạc nhiên gọi.

Phòng Vũ cũng ở đây mua nước, Dương Lỗi nhìn thoáng qua bên ngoài, không có ai đi theo Phòng Vũ, chỉ có chiếc xe máy màu đen của Phòng Vũ đang dựng ở con đường đối diện, trên xe còn treo vật gì đó, nhìn không rõ lắm.

Dương Lỗi không ngờ mình lại gặp được Phòng Vũ ở đây. Phòng Vũ vẫn sạch sẽ và gọn gàng như trước, hiếm khi mới thấy Phòng Vũ mặc áo thun ba lỗ màu đen, áo thun bỏ vào quần jeans đen, để lộ sống lưng mạnh mẽ và dẻo dai.

Đi mòn giày sắt tìm không thấy, không ngờ lại gặp nhau ở đây.

"Mày kiêu căng lắm đấy, sao lần trước hẹn quyết đấu mày lại bỏ chạy?" Dương Lỗi khiêu khích.

Hình như tâm tình của Phòng Vũ không tệ, Phòng Vũ không để ý đến lời khiêu khích của Dương Lỗi, tựa người lên quầy hàng, ánh mắt lướt qua bộ dáng cầm đàn guitar của Dương Lỗi, sau đó quay đầu lại bảo ông chủ lấy cho mình một chai nước ngọt.

"Tôi mời."

Phòng Vũ đẩy chai nước ngọt đến trước mặt Dương Lỗi.

Dương Lỗi liếc Phòng Vũ một cái, không nói nhiều lời, trực tiếp cầm chai nước lên uống.

"Hai cây vẽ mặt!"

Sau khi uống một hơi hết chai nước ngọt, Dương Lỗi đặt tiền lên quầy, ông chủ tiệm đưa cho hắn hai cây kem vẽ mặt rất được ưa chuộng thời đó.

*Kem vẽ mặt là một loại kem của nước ngoài, xuất hiện lần đầu tiên ở Trung Quốc năm 1983, được giới thiệu là sản xuất theo dây chuyền tân tiến của Ý, rất được giới trẻ ưa chuộng.

Dương Lỗi cầm một cây, đưa cây còn lại cho Phòng Vũ.

"Trả lại mày."

"Ha ha!"

Phòng Vũ cười ra tiếng.

Đây là lần đầu tiên Dương Lỗi nhìn thấy Phòng Vũ cười, lúc Phòng Vũ cười, Dương Lỗi có cảm giác Phòng Vũ cứ như một người khác, thật sự không thể liên tưởng đến cái người cầm gạt tàn đập gãy răng người ta.

Phòng Vũ cảm thấy Dương Lỗi rất thú vị.

"Tối vậy rồi mà cậu dám ra ngoài một mình sao? Người của Vương Lão Hổ đang tìm cậu khắp nơi đấy." Phòng Vũ nói.

"Kệ chúng nó!" Chỉ một câu đã nói lên sự khinh thường của Dương Lỗi.

Một phát đạn của Dương Lỗi đã thành công chọc giận Vương Lão Hổ, bây giờ người trong giang hồ đều biết đến chuyện này. Là xã hội đen thì phải hiểu, một phát đạn này đã đập vỡ quan hệ của Yến Tử Ất và Vương Lão Hổ. Giang Hải lại sắp bắt đầu nổi lên huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh).

"Trong đám thuộc hạ của Vương Lão Hổ có một người tên là Triệu Cương, hiện đang ở Lữ Thành xử lý công việc, hắn ta sắp quay lại đây. Người này có đôi chân rất lợi hại, nếu đụng phải hắn thì cứ đánh vào phần trên."

Nói xong, Phòng Vũ bước ra khỏi tiệm.

Dương Lỗi sửng sốt trong chốc lát, hắn không ngờ Phòng Vũ lại "chỉ điểm" cho mình.

"Phòng Vũ, chuyện lần trước vẫn chưa xong đâu." Dương Lỗi không muốn vô duyên vô cớ thiếu nợ người khác, hắn vẫn chưa quên mối thù lần trước.

"Tôi xem cậu là anh em nên mới nhắc cậu một câu, nghe hay không tùy cậu."

Phòng Vũ nhảy lên môtô, xe nổ máy rồi biến mất trong màn đêm.

Triệu Cương là mãnh tướng hàng đầu của Vương Lão Hổ, lúc Vương Lão Hổ và Yến Tử Ất xảy ra xung đột, gã không có ở Giang Hải mà đang làm việc ở Lữ Thành, một thành phố lân cận Giang Hải. Gã ta và Hỏa Oa, Mặt Sẹo, được xưng là "tam đại mãnh tướng" dưới trướng Vương Lão Hổ, nay hai trong ba "tam đại mãnh tướng" đã bại dưới tay Dương Lỗi, Triệu Cương vừa về đến Giang Hải liền nóng lòng muốn tìm người báo thù.

Không lâu sau, Triệu Cương tìm đến Dương Lỗi, hai bên dẫn theo người đánh một trận quang minh chính đại. Trận đánh ấy còn làm kinh động đến cảnh sát, bởi vì thù hằn của Vương Lão Hổ và Yến Tử Ất càng lúc càng sâu, hai bên đã đánh nhau mấy trận sống chết, ngoài ra còn có liên quan đến một vụ nổ súng, ngay cả cảnh sát cũng biết hai băng nhóm này sẽ còn đánh nhau dài dài. Yến Tử Ất giao thuộc hạ cho Dương Lỗi, cố tình để Dương Lỗi ra mặt, giúp Dương Lỗi nâng cao uy tín. Dương Lỗi mang theo gần ba chục người giỏi đánh nhau, đối đầu với người của Triệu Cương ở hộp đêm Chính Đại.

Bãi đất trống dùng để đỗ xe phía sau hộp đêm Chính Đại đã trở thành nơi hỗn chiến của đám côn đồ giang hồ. Vừa so một chiêu với Triệu Cương, Dương Lỗi liền hiểu tại sao Phòng Vũ lại nói "người này có đôi chân rất lợi hại". Chân của Triệu Cương như được làm bằng sắt, chỉ một cước đã đá bay đàn em của Dương Lỗi ra xa năm sáu thước không dậy nổi, gã chuyên đá vào đầu gối và cổ chân của đối phương, gần như chỉ đá mấy cái là lại có người gục xuống, động tác vô cùng hung hãn, tay trái cầm một con dao bầu để bảo vệ đôi chân, tay phải cầm một con dao khác để chém người.

Dương Lỗi từng đánh nhau với Hỏa Oa và Mặt Sẹo, hắn biết Triệu Cương mạnh hơn hai người kia nhiều. Dương Lỗi cũng rất thích dùng chân đạp, thúc, hoặc đá đối phương, nhưng nếu dùng cách đó đánh nhau với Triệu Cương, có khi bây giờ đã gãy chân rồi, bởi vì hắn không có khổ người cao một mét chín và đôi chân cứng như sắt giống Triệu Cương. Cho dù không muốn, Dương Lỗi cũng phải cảm ơn lời nhắc nhở trước đó của Phòng Vũ. Giữa trận chiến ác liệt, Dương Lỗi chợt nhớ đến chiêu thức ngày đó Phòng Vũ hạ gục Côn Tử, hắn nhìn vùng gáy và cổ của Triệu Cương, tiếp theo bất chợt tấn công vào vị trí đó.

"Cứ đánh phần trên của hắn", nhớ tới lời dặn của Phòng Vũ, Dương Lỗi chịu đựng một dao mà Triệu Cương đang chém vào chân mình, liên tục đánh mạnh vào cổ và gáy của Triệu Cương.

Chân của Dương Lỗi bị chém mấy đao, Triệu Cương thì máu chảy đầy đầu, do bị tấn công vào khu thần kinh trung ương nên tay chân gã bắt đầu xụi lơ, người của Dương Lỗi vội vàng nhào lên chém gã.

Cuộc ẩu đả dã man này khiến cho hộp đêm Chính Đại phải đóng cửa nửa tháng để sửa chữa, Yến Tử Ất dùng quan hệ với lãnh đạo cấp cao của cục cảnh sát để ém chuyện này xuống.

"Anh và Vương Lão Hổ mau giải quyết mâu thuẫn đi, nếu không chúng tôi phải nhúng tay vào đấy!" Bên cảnh sát cũng chịu rất nhiều áp lực, đành phải báo tin cho Yến Tử Ất. Yến Tử Ất là xã hội đen chân chính, quan hệ của hắn và bạch đạo vô cùng thân thiết.

Qua mấy trận ác chiến liên tục, có thể nói Vương Lão Hổ đã thua thê thảm, ngay cả kim bài đả thủ Triệu Cương mà gã gọi về cũng bị đánh bại, danh tiếng của Vương Lão Hổ ở Giang Hải tụt dốc không phanh. Xã hội đen là vậy, vào những năm đầu thập niên 90, hỗn chiến còn là phương thức để các thế lực chủ chốt so găng với nhau, muốn nổi tiếng có lẽ chỉ cần một trận chiến, còn muốn thân bại danh liệt, đôi khi cũng chỉ cần một trận chiến mà thôi.

Sau khi Triệu Cương bị đánh bại, Yến Tử Ất nhân cơ hội đòi lại một phần thị trường giết mổ trong tay Vương Lão Hổ, Vương Lão Hổ không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì khác.

Đây là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại chứng minh Vương Lão Hổ vẫn chưa từ bỏ ý định.

Vết thương ở chân Dương Lỗi không nặng lắm, qua nửa tháng tĩnh dưỡng liền trở lại bình thường. Trận đánh với Vương Lão Hổ đã hoàn toàn báo thù cho Lý Tam, tâm tình của Dương Lỗi tốt hơn hẳn, hắn dẫn mười mấy anh em của mình đến khách sạn Đông Phương ăn cơm.

Ở bên trong, hai bàn gần đó đều đầy người, dẫn đầu chính là Phòng Vũ. Phòng Vũ cũng mang người đến đây dùng cơm.

Dương Lỗi liếc nhìn Phòng Vũ ngồi ở bàn bên cạnh, bên bàn của Phòng Vũ có không ít người tham gia trận ẩu đả ở phòng bida Quang Minh, nhóm anh em mà Dương Lỗi dẫn theo cũng là người từng bị chém, lúc này gặp nhau ở đây, sắc mặt hai bên không tốt cho lắm, hai bên đều nhìn nhau với ánh mắt thù hận, nhưng lão đại hai bên đã ra mặt giảng hòa, vì vậy không ai dám phát tác, chỉ có thể coi như không nhìn thấy nhau.

"Anh Lỗi, đây không phải là Phòng Vũ mà anh luôn tìm kiếm sao?" Tuy bị phế một chân, Lý Tam vẫn nhiều chuyện như cũ.

"Ừ." Dương Lỗi mở nắp chai rượu.

"Không qua đó chào hỏi à?"

Hôm đó Lý Tam đến Cửu Trung ngắm gái, không có tham gia trận chiến ở phòng bida Quang Minh, vì thế không có thù hằn gì với Phòng Vũ.

"Nhìn hắn chướng mắt."

Lý Tam nghe xong, lén lút nói thầm trong lòng: Nếu anh thấy người ta chướng mắt thì đã chạy tới xử người ta rồi, không phải sao?

Tròn Vo bên kia cũng có mặt, thấy Dương Lỗi thì lập tức nổi giận. Cậu ta là em họ của Phòng Vũ, tên là Tiểu Vũ.

"Mẹ kiếp! Là cái thằng khốn kia!" Tiểu Vũ vẫn còn ghi hận vụ lần trước Dương Lỗi đánh mình.

"Anh, cái thằng đó càng ngày càng ngông cuồng!" Tiểu Vũ cũng đã nghe qua "chiến tích" huy hoàng của Dương Lỗi và Vương Lão Hổ.

"Nhìn nó đắc ý chưa kìa! Chúng ta qua xử nó đi." Có người uống chút rượu đã bắt đầu nóng máu.

"Ngồi yên!"

Phòng Vũ nói một câu, không ai dám lên tiếng nữa.

Hai bên dùng cơm trong hòa bình. Đang ăn được một nửa, một nhóm người bất ngờ xông vào.

"Ai là Dương Lỗi?"

�ܹ[�8�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro