2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




                 

Chương 6

Hai bên dùng cơm trong hòa bình. Đang ăn được một nửa, một nhóm người bất ngờ xông vào.

"Ai là Dương Lỗi?"

Người hỏi là một gã đàn ông sắc mặt âm trầm, đi theo sau là hai chục người khác, mặt mũi cả bọn đều vô cùng bặm trợn.

Nhóm anh em của Dương Lỗi quay đầu lại, đám người kia trông hoàn toàn xa lạ, không có lấy một gương mặt quen thuộc.

"Tìm tao có việc gì?"

Dương Lỗi biết, đám người này không có ý tốt.

"Mày chính là Dương Lỗi?"

Gã đàn ông âm trầm quan sát Dương Lỗi từ trên xuống dưới, hai tay vẫn cắm trong túi áo khoác.

"Tao là Ma Thổ ở Tỉnh Thành. Mày đánh anh em của tao, tao tới đây đòi lại công bằng."

"Anh em của mày là ai?"

"Triệu Cương."

Dương Lỗi lập tức hiểu ngay, thì ra đây chính là quân tiếp viện của Triệu Cương.

"Mày muốn đòi công bằng thế nào?"

"Anh em của tao bị mày đánh trọng thương, tiền thuốc men tính sao đây?"

"Tiền thuốc men?" Dương Lỗi cảm thấy xã hội đen ở Tỉnh Thành thật tân tiến. "Người của Vương Lão Hổ suýt chút nữa đã chém chết anh em của tao, hắn có đưa tiền thuốc men không?"

"Tao không quan tâm chuyện trước kia, tao chỉ muốn đòi bồi thường cho Triệu Cương."

Thấy tình huống không ổn cho lắm, khách đến ăn không ai dám lên tiếng, đám người kia lại đứng ngay trước cửa, bọn họ cũng không dám đi ra ngoài, đành phải buồn bực vùi đầu ăn cơm.

"Được, mày nói đi, mày muốn bao nhiêu?"

Dương Lỗi muốn nghe thử bọn chúng sẽ ra cái giá gì.

"Hai trăm ngàn. Mày đưa tao hai trăm ngàn, chuyện này coi như xong."

"Cái gì?!" Một câu này của Dương Lỗi vừa là câu cảm thán vừa là câu nghi vấn.

Tính theo giá thị trường trong giới xã hội đen lúc đó, đại ca cho một đàn em tàn tật cả đời cũng chưa tới 150 ngàn, Ma Thổ vừa mở miệng liền hét giá 200 ngàn, chứng tỏ gã đến để moi tiền chứ không phải đòi tiền thuốc.

Nếu Ma Thổ đến đây nói chuyện đàng hoàng, nói không chừng Dương Lỗi sẽ thật sự suy xét đưa cho gã một khoản, coi như không làm trái với đạo nghĩa. Nhưng mấy tên côn đồ ở Tỉnh Thành hùng hổ xông vào đây như thế có giống nói chuyện đàng hoàng không?

"Không trả tiền cũng được, mày chỉ cần dập đầu ba cái trước mặt anh em của tao, nói một tiếng xin lỗi!"

Nhóm người bên phía Dương Lỗi đứng dậy, hiển nhiên đã nhịn hết nổi.

"Mẹ kiếp, bọn mày muốn gây sự phải không?"

Xuyên Tử tức giận mắng.

"Nếu tao không muốn đưa tiền cũng không muốn dập đầu thì sao?" Dương Lỗi hỏi.

"Hôm nay tao sẽ phế mày ngay tại đây!"

Vài người bên phía Dương Lỗi đã rút vũ khí ra, đối phương cũng bắt đầu hành động.

Một nhân viên phục vụ lén lút lấy điện thoại ra định báo công an, lập tức bị gã đàn ông âm trầm dọa nạt: "Mẹ kiếp, đứa nào báo công an thử xem!"

Quản lý khách sạn vội vàng chạy ra, quản lý này xem như cũng có chút kiến thức, nhận ra Ma Thổ là thuộc hạ của đại ca xã hội đen Lão Ngũ ở Tỉnh Thành.

"Anh Thổ, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đều là người một nhà mà."

Quản lý khách sạn lên tiếng hòa giải.

"Tiểu Dương là người của anh Yến, anh Yến và anh Ngũ cũng có giao tình nhiều năm, không nể mặt thầy chùa cũng phải nể mặt phật, anh Thổ, anh xem. . . . . . . ."

Quản lý khách sạn cười cười đưa cho Ma Thổ điếu thuốc.

"Cút!" Một gã đứng bên cạnh Ma Thổ đẩy quản lý khách sạn té xuống đất.

"Yến Tử Ất chó má! Ở Tỉnh Thành hắn chẳng là cái đách gì cả!"

Gã tiếp tục khinh bỉ nhìn nhóm người Dương Lỗi.

"Đừng tưởng có đại ca che chở là ngon! Thử ra ngoài hỏi xem có ai biết lũ đại ca ở Giang Hải chúng mày không! Đ* má, đến Tỉnh Thành của bọn tao rồi biết! Lũ đại ca của chúng mày còn chả có tư cách xách giày cho anh Ngũ! Bọn Bắc Triều còn bị đánh tan nhà nát cửa! Giang Hải chúng mày chỉ là cái ổ chuột thôi! Chúng mày tưởng có chút tiếng tăm ở Giang Hải là giỏi lắm à? Còn lâu! Một đám dế nhũi! . . . ."

Gã còn đang nói đến nước miếng tung bay, một "ám khí" đột nhiên bay đến trước mặt gã.

Gã sửng sốt, muốn tránh cũng không kịp, bị "ám khí" đập thẳng vào mặt.

Canh nóng chảy đầy mặt gã, một vài cọng miến còn dính lại trên tai.

". . . . . . Đứa nào!? Đứa nào ném!?"

Gã ném tô canh sang một bên, tức giận gào lên.

Dương Lỗi kinh ngạc quay đầu lại, hắn không ngờ còn có người nhanh tay hơn mình.

"Là tao, bố mày đây." Phòng Vũ lên tiếng.

Gã đàn ông đang hô hào "Tỉnh Thành bọn tao" có biệt danh là Chuột Đồng. Bị tô canh đập vào mặt, Chuột Đồng lập tức nổi trận lôi đình, thấy người vừa mở miệng là một chàng trai thanh tú mặc áo sơmi trắng, không giống nhân vật nguy hiểm, gã liền hùng hổ đi đến trước mặt Phòng Vũ.

"Mày chán sống rồi à?"

Chuột Đồng đưa tay định nắm cổ áo của Phòng Vũ.

Nhưng tay còn chưa đụng tới Phòng Vũ, Chuột Đồng đã bị ném ngã chổng vó lên trời, lật đổ một cái bàn gần đó, chén dĩa rơi đầy đất.

"Ha ha ha!"

Mấy tên côn đồ ở Giang Hải cười to, khách đến ăn cũng len lén cười trộm. Vừa rồi Chuột Đồng lên tiếng chê bai Giang Hải, thật sự đã chọc giận tất cả người dân ở Giang Hải.

"Thằng ranh, mẹ nó, mày dám. . . . . . . Đừng có ngông cuồng!" Chuột Đồng chật vật đứng dậy, cả người dính đầy nước canh và dầu mỡ, thoạt nhìn cứ như món thịt heo chưng miến.

"Ngông cuồng quen rồi, không sửa được." Phòng Vũ vẫn không thay đổi tư thế ngồi, dùng chân đá vào lưng Chuột Đồng, Chuột Đồng vừa đứng lên lại tiếp tục ngã xuống.

"Từ Tỉnh Thành đến Giang Hải gây sự phải không?" Phòng Vũ nói. "Tưởng đây là chốn không người à?"

Phòng Vũ vỗ mạnh lên bàn, hơn hai mươi người to con ngồi ở hai bàn bên cạnh lập tức đứng lên, kèm theo đó là vài tiếng "leng keng", hiển nhiên bọn họ đã móc vũ khí ra.

Đám người ở Tỉnh Thành im thin thít, không ai dám lên tiếng nữa.

"Anh bạn, chúng tôi chỉ đến tìm Dương Lỗi thôi." Ma Thổ nói, thái độ có phần lịch sự hơn lúc trước.

"Tao mặc kệ bọn mày tìm ai, nơi này là Giang Hải, muốn nói gì cũng phải nhìn kĩ đây là đâu trước, Giang Hải không phải chốn không người, muốn lên mặt thì về nhà mà làm thế với ông già của mày."

Nhìn hơn hai chục người to con và mười mấy người bên phía Dương Lỗi, Ma Thổ không nói được lời nào. Hôm nay xem ra mất cả chì lẫn chài rồi.

"Triệu Cương, chú mày tính sao đây?" Ma Thổ tìm người đỡ đạn.

Triệu Cương núp sau lưng đám người kia từ đầu đến cuối, lúc này đành phải ló mặt ra nhận tội. Gã phải cầu xin dữ lắm mới mời được đám xã hội đen ở Tỉnh Thành đến đây giúp mình lấy lại thể diện, vốn chỉ định gây sự với một mình Dương Lỗi, ai ngờ nửa đường lại lòi ra Phòng Vũ. Chỉ có thể trách tên Chuột Đồng thiếu đầu óc, nói gì không nói lại đi xỉ vả toàn bộ Giang Hải, lẽ ra chỉ có mâu thuẫn với một mình Dương Lỗi, Chuột Đồng lại mắng toàn bộ Giang Hải, Phòng Vũ không giận mới là lạ. Phòng Vũ là người hiền lành sao? Thoáng cái đã biến mâu thuẫn cá nhân thành mâu thuẫn giữa Tỉnh Thành và Giang Hải, gã Chuột Đồng này đúng là thiên tài trong việc đổ dầu vào lửa.

"Bỏ đi bỏ đi, anh Thổ, những người này là anh em của anh Cửu, chuyện của Dương Lỗi tính sau đi."

Được cấp cho bậc thang, Ma Thổ vội vàng mượn cớ đó để leo xuống, gã mang người của mình ra ngoài, Triệu Cương cũng đi theo sau.

"Triệu lão tam!"

Phòng Vũ gọi Triệu Cương lại.

Trước đây La Cửu và Vương Lão Hổ cũng xung đột không ít, Triệu Cương từng nhiều lần đối đầu với Phòng Vũ, nhưng lần nào cũng bị Phòng Vũ đánh bại, bây giờ mỗi khi nhìn thấy Phòng Vũ, gã đều tỏ vẻ khách sáo.

"Anh Vũ." Triệu Cương nghiêm túc gọi một tiếng.

"Mày nghĩ bây giờ mày đi được sao?" Phòng Vũ nói.

"Không, em thật sự không biết anh cũng ở đây. . . . . ." Triệu Cương rất sợ Phòng Vũ, gã sợ Phòng Vũ cho rằng gã cố tình dẫn người đến đây khoe khoang.

"Vậy đừng tự tung tự tác."

***

Chương 7

Bây giờ Dương Lỗi lại trở thành người ngoài cuộc.

Chờ đám người kia đi ra ngoài, một vài thực khách dũng cảm bắt đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay dần dần nổi lên từ bốn phía, còn kèm theo tiếng trầm trồ khen ngợi!

Xã hội đen cũng là người, cũng yêu quê hương của mình, nghe người ngoài chửi quê hương của mình, ai mà nhịn cho nổi? Trước sự sỉ nhục của đám người ngoài, xã hội đen và người dân thành phố chưa từng đoàn kết như thế, một phòng toàn là người Giang Hải đều cảm thấy hả giận.

Dương Lỗi cũng cảm thấy hành động của Phòng Vũ rất đáng mặt nam nhi, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng khi ngồi xuống lại gọi thêm mấy két bia lớn, đưa sang hai bàn bên cạnh.

Sau khi biết chuyện, Yến Tử Ất chỉ nói với Dương Lỗi ba chữ: "Mạnh hơn cậu!"

Lần này Dương Lỗi không có phản bác.

Yến Tử Ất cũng nhắc nhở Dương Lỗi, đám người Tỉnh Thành sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế, rất có thể bọn chúng đang chờ cơ hội quay lại phản công, bảo Dương Lỗi cẩn thận một chút.

Nhưng Dương Lỗi đã quen thói liều lĩnh, hắn cũng không phải là người dễ bị dọa, buổi tối lại ôm đàn guitar chạy đến trường trung học Thực Nghiệm.

Dương Lỗi vô cùng hối hận vì lần trước đã để người nọ đi mất mà không hẹn thời gian cố định. Dương Lỗi cảm thấy người bạn đánh đàn bí ẩn của mình thật sự quá bí ẩn rồi, khiến cho mỗi lần tình cờ gặp nhau, hắn đều kích động không thôi. Cảm giác này rất kì diệu, giống như tình tiết Lệnh Hồ Xung ngồi cách tấm màn học đàn với "Bà bà" trong tiểu thuyết《Tiếu ngạo giang hồ》vậy. Vị "bà bà" sau tấm màn là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, còn người sau "tấm màn" này là người thế nào nhỉ?

Hôm nay Dương Lỗi tiếp tục luyện đàn một mình trong sân trường vắng vẻ, bài hát 《Tuổi thơ》 đã được hắn luyện thành thạo, hắn muốn chờ anh bạn đối diện tới, bảo anh bạn đó dạy mình bài 《Tình khúc 1990》.

Đợi đến hơn mười một giờ, Dương Lỗi biết hôm nay đối phương lại không đến, thất vọng cũng quen rồi, hắn ôm đàn đứng dậy đi về.

Vừa bước chân ra khỏi cổng trường, Dương Lỗi dừng lại.

Bằng trực giác nhạy bén của mình, Dương Lỗi lập tức phát hiện nguy hiểm.

Một giây sau, mười mấy người từ trong bóng đêm xông ra, cả bọn cầm ống thép và dùi nhọn vọt về phía Dương Lỗi.

Dương Lỗi xoay người bỏ chạy, trên tay hắn không có vũ khí, nếu bị đám người kia chặn ở cổng trường, hôm nay hắn sẽ không thể sống sót rời khỏi đây!

Có người đã vọt đến sau lưng Dương Lỗi, trong tay Dương Lỗi chỉ có cây đàn guitar, hắn vung mạnh đàn guitar, đập vào hông người đầu tiên, quật ngã người đó, còn chống đỡ hai cây dùi nhọn đâm tới từ bên cạnh, nhưng trên vai lại bị ống thép đập một cái. Dương Lỗi nhịn đau giơ đàn guitar đập vào đầu người nọ, người nọ vừa ngã xuống thì phía sau lại có người khác xông lên, cả đám bao vây Dương Lỗi, tuy Dương Lỗi có khả năng đánh đấm nhưng cũng không thể địch lại nhiều người như thế, đàn guitar rất nặng, ở khoảng cách gần hoàn toàn không thể phát huy tác dụng. Một cây dùi nhọn đâm vào cánh tay Dương Lỗi, Dương Lỗi bị mười mấy người vật ngã xuống đất. . . . .

Lúc ấy Dương Lỗi thật sự cho rằng mình sẽ bỏ mạng tại đây.

Vào lúc đó, một chiếc xe máy bất ngờ phóng tới, dạt đám người kia ra xung quanh. Xe máy thắng gấp rồi quay đầu lại, người ngồi trên xe vừa nhảy xuống liền đá ngã vài người bên cạnh, kế đến giật lấy ống thép của một tên, đánh mạnh vào gáy những kẻ đang bao vây Dương Lỗi, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên. Nhân lúc những người đó còn chưa kịp phản ứng, Phòng Vũ đưa tay kéo Dương Lỗi dậy.

"Lên xe!"

Dương Lỗi chạy nhanh đến chỗ xe máy rồi nhảy lên yên sau, Phòng Vũ bất ngờ tăng tốc, phóng đi dưới mí mắt của đám người đang gào thét!

Xe chạy xa thật xa, thẳng đến khi phía sau không còn người đuổi theo, Dương Lỗi mới quay đầu lại.

Dương Lỗi ôm chặt eo Phòng Vũ, trên cánh tay chảy đầy máu, nhiễm đỏ chiếc áo sơmi trắng của Phòng Vũ.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Dương Lỗi hét lớn trong gió.

"Đừng hỏi nữa!"

Phòng Vũ lại tăng tốc, tóc của Dương Lỗi bị gió thổi rối tung.

Lúc Phòng Vũ dừng lại, Dương Lỗi phát hiện Phòng Vũ đưa mình về nhà.

Nhiều năm về sau, Dương Lỗi vẫn nhớ như in căn hộ của Phòng Vũ, từng góc phòng, từng vật bày trí, mọi thứ hệt như cảnh tượng trước mắt.

Đêm đó là lần đầu tiên Dương Lỗi bước vào trong.

Căn hộ của Phòng Vũ ở lầu trên của một khu chợ bán hàng nông sản, lầu một là chợ và các cửa hàng, lầu hai là một khoảng đất rộng bỏ trống, từ lầu hai trở lên mới là nhà ở. Căn hộ của Phòng Vũ ở lầu bảy, nếu tính luôn cái lầu ở dưới thì nó là lầu tám, vào đầu thập niên 90 ở Giang Hải, thế này đã được xem là nhà cao tầng rồi.

Rất nhiều năm về sau, căn phòng này, khoảng đất trống ở lầu hai này, và cái ban công trống trơn trước nhà Phòng Vũ, nơi có thể quan sát hơn phân nửa thành phố, xuất hiện trong mơ của Dương Lỗi vô số lần.

Vừa vào nhà, Phòng Vũ liền lấy băng vải và rượu cồn ném cho Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng đã quen với việc tự xử lý vết thương.

"Tại sao anh lại ở đó?" Dương Lỗi hỏi vấn đề thứ nhất.

"Tôi tình cờ đi ngang qua thôi."

"Tại sao lại giúp tôi?" Vấn đề thứ hai.

Phòng Vũ cởi áo sơmi trắng bị máu nhiễm đỏ, ném vào trong thau nước.

"Muốn giúp thì giúp thôi, sao có nhiều câu tại sao thế? Mười vạn câu hỏi vì sao à?"

《Mười vạn câu hỏi vì sao》là sách phổ cập khoa học cho đám trẻ con thời đó, gần như mỗi nhà đều có một quyển, đứa trẻ nào cũng đọc, nó phổ biến như phim hoạt hình "Cừu vui vẻ và Sói xám" ngày nay vậy.

". . . . . ." Dương Lỗi không nói nên lời.

"Lần này anh cứu tôi, chuyện lần trước coi như huề đi."

Dương Lỗi nói.

"Vậy phải cảm ơn cậu rồi!" Phòng Vũ đùa.

Phòng Vũ mặc một chiếc áo thun ba lỗ bên trong áo sơmi. Thời này không giống như thời nay, mọi người không mặc riêng áo sơmi mà phải mặc áo thun ba lỗ bên trong. Phòng Vũ mặc áo thun màu trắng bó sát, lúc mặc áo sơmi trông có vẻ cao gầy, nhưng khi cởi nó ra, Dương Lỗi phát hiện dáng người của Phòng Vũ rất được, hai cánh tay rắn chắc có lực, cơ bắp cân đối, vai rộng, eo thon, chân dài, dáng người so ra không kém Dương Lỗi là bao.

Dường như những người đàn ông thường xuyên đánh nhau đều có thân hình đẹp như thế, Dương Lỗi cũng không biết có phải do đánh nhau nên mình mới có được dáng người như vậy không.

Thấy Dương Lỗi vẫn chưa xử lý xong miệng vết thương, Phòng Vũ đi tới cầm miếng băng vải trong tay hắn.

"Đưa đây."

Phòng Vũ ngồi xổm xuống, dùng một tay ấn lên miệng vết thương của Dương Lỗi, tay còn lại thì nhanh nhẹn mở băng vải ra, quấn từng vòng từng vòng.

Động tác của Phòng Vũ vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, Dương Lỗi cảm thấy Phòng Vũ băng bó chuyên nghiệp không kém mấy cô y tá từng băng bó cho mình trong bệnh viện, động tác cực kì thuần thục, Dương Lỗi còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã được băng bó gọn gàng rồi.

Dương Lỗi kinh ngạc cúi đầu xuống, nhìn Phòng Vũ đang tập trung băng bó cho mình. Đây là lần đầu tiên Dương Lỗi cẩn thận quan sát Phòng Vũ.

Nhìn Phòng Vũ ở khoảng cách gần, cho dù Dương Lỗi không muốn thừa nhận cũng không được, dáng dấp của Phòng Vũ thật sự không tệ, đây là lần hiếm hoi Dương Lỗi thừa nhận người khác đẹp trai.

Đương nhiên, đàn ông không phải dựa vào diện mạo mà phải dựa vào nắm đấm, nhưng người vừa có diện mạo tốt vừa đánh đấm giỏi như thế thật khiến người ta ghen tị, Dương Lỗi chính là loại hình thường bị người khác ghen tị, bây giờ hắn biết Phòng Vũ cũng thuộc loại giống mình.

Phát hiện ánh mắt của Dương Lỗi, Phòng Vũ ngẩng đầu lên liếc Dương Lỗi một cái.

"Nhìn cái gì?"

". . . . . . Tay nghề của anh rất chuyên nghiệp." Dương Lỗi không thể nói mình nhìn một người đàn ông khác đến ngẩn người.

"Cậu nằm ở bệnh viện vài tháng là học được thôi." Phòng Vũ kéo kéo hai bên, thắt thành một cái nơ xinh xắn.

"Có người đánh anh nhập viện sao?" Dương Lỗi buột miệng thốt ra, không hề phát hiện lời này chẳng khác gì thừa nhận mình cảm thấy Phòng Vũ là số một.

"Tôi cũng không phải Transformers, đụng tới nhiều người sao không bị đánh được?" Phòng Vũ nở nụ cười.

Vào thời đó, phim hoạt hình Transformers rất nổi tiếng.

Phòng Vũ cười, bầu không khí trong căn phòng nhỏ lập tức trở nên ấm áp hơn.

Dương Lỗi cũng cười theo.

Nụ cười này giống như đã xóa tan cái gì đó, làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn.

"Thật ra. . . . . . Anh cũng không tệ lắm."

Dương Lỗi ho một tiếng.

Thật ra Dương Lỗi hiểu rất rõ, địch ý của mình dành cho Phòng Vũ đã biến mất từ lâu rồi. Đối với kẻ mạnh hơn mình, đàn ông thường nảy sinh tâm lý muốn thân cận.

"Nhưng chuyện quyết đấu lần trước tôi nói không phải là đùa đâu, sau này chúng ta phân cao thấp một trận đi."

Ánh mắt của Dương Lỗi rất chân thành.

"Cậu dưỡng thương cho tốt rồi nói sau." Phòng Vũ đứng lên. "Đám người hôm nay là người của Ma Thổ, xem ra bọn chúng vẫn chưa bỏ cuộc."

"Dám chơi trò đánh lén sau lưng, mẹ nó, chơi không đẹp chút nào." Dương Lỗi buồn bực.

"Cậu cũng gan quá, buổi tối ra ngoài một mình mà không mang theo vũ khí, không đánh lén cậu thì đánh lén ai?" Phòng Vũ nói thẳng.

". . . . . ." Dương Lỗi tự biết mình đuối lý.

"Đừng chạy đến trường trung học Thực Nghiệm nữa, thiếu gì chỗ để luyện đánh đàn."

Dương Lỗi nghĩ thầm, nhưng chỗ khác không có anh bạn ngồi đối diện!

Hắn chợt sửng sốt, nghi ngờ nhìn Phòng Vũ.

"Sao anh biết tôi đến trường trung học Thực Nghiệm?"

"Lần trước không phải tình cờ gặp nhau ở đó sao?"

"À. . . . . . ."

Dương Lỗi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Căn phòng này rộng khoảng 60 mét vuông, là một căn hộ cũ kĩ, phòng khách tương đối nhỏ, phòng ngủ thì rộng hơn một chút. Vào thời ấy, như vậy là khá tốt rồi. Dương Lỗi đang ngồi trong phòng ngủ của Phòng Vũ, trong phòng có một chiếc giường dây thép, ra trải giường rất sạch sẽ, bên cạnh là một cái tủ năm ngăn. Nhà của Phòng Vũ cũng giống như con người Phòng Vũ vậy, gọn gàng và sạch sẽ.

Dương Lỗi nhìn lên nóc tủ, trên đó đặt một cây đàn guitar.

_______________

Chương 8

"Anh cũng chơi đàn guitar?"

Dương Lỗi hơi bất ngờ.

"Thỉnh thoảng thôi."

Phòng Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng, rút một điếu khác đưa cho Dương Lỗi.

Dương Lỗi thật sự không ngờ tay đấm nổi tiếng trong giới xã hội đen ở Giang Hải cũng thích chơi đàn guitar, rất khó để tưởng tượng dáng vẻ nhu tình ôm đàn guitar của Phòng Vũ, người đánh Côn Tử gãy răng trên đường lớn.

"Trình độ thế nào?"

Dương Lỗi tò mò hỏi.

"Tàm tạm thôi." Phòng Vũ hít vào một hơi, cười cười.

Dương Lỗi chợt nhớ tới cây đàn guitar của mình.

"Mẹ nó, đàn guitar của tôi vứt ở chỗ kia rồi!" Dương Lỗi xụ mặt, nhớ tới liền tức giận.

Phòng Vũ nghe xong, gảy nhẹ đầu điếu thuốc, đứng dậy lấy cây đàn guitar trên tủ xuống, đưa cho Dương Lỗi.

"Đây, cậu đàn đi."

Dương Lỗi rất thích tính cách phóng khoáng của Phòng Vũ, hắn không khách sáo nữa, nhận đàn rồi gảy thử một nốt.

Vừa nghe tiếng đàn, Dương Lỗi biết ngay đây là đàn tốt. Âm thanh trong trẻo, tiếng vang đầy đủ, sờ vào cũng có cảm giác khác, tốt hơn cây đàn của mình nhiều.

Dương Lỗi bắt đầu ngứa tay, đàn thử một khúc nhạc dạo, kế đến là bài 《Tuổi thơ》. Do có ý muốn khoe khoang trước mặt Phòng Vũ, Dương Lỗi đàn rất tập trung, thời gian qua hắn đã luyện bài này khá nhiều, gần như không đàn sai âm nào.

Phòng Vũ tựa người vào bên cạnh, vừa nhìn Dương Lỗi đàn vừa hút thuốc.

Hai người không nói chuyện với nhau, một người đứng nghe, một người ngồi đàn, giai điệu êm tai vang vọng khắp căn phòng. Ban công phòng ngủ chưa đóng cửa, gió đêm thổi vào, nhẹ nhàng lay động tóc hai người, hòa theo dòng chảy của tiếng nhạc.

Đến khi cánh tay bị thương mệt mỏi, Dương Lỗi mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phòng Vũ.

"Nghe được không? Nói gì đi?" Dương Lỗi muốn nghe nhận xét của Phòng Vũ.

"Được, chắc tốn không ít thời gian luyện tập nhỉ?" Phòng Vũ híp mắt, mỉm cười.

Không hiểu tại sao, Dương Lỗi cảm thấy nụ cười của Phòng Vũ rất kì quái, giống như có ẩn ý gì trong đó vậy.

"Có mấy âm đàn không đúng." Phòng Vũ bảo Dương Lỗi đưa đàn guitar cho mình. Phòng Vũ ôm đàn guitar, thuận tay gảy một chút, một đoạn hợp âm ngắn vang lên.

"Hợp âm này phải dùng cả năm ngón, không phải ba ngón."

". . . . . . ."

Chỗ này Dương Lỗi đã luyện lại nhiều lần nhưng vẫn không tìm được vấn đề nằm ở đâu, nghe Phòng Vũ nói vậy, Dương Lỗi lập tức cảm thấy thông suốt.

". . . . . Anh đàn tốt đấy chứ!"

Dương Lỗi kinh ngạc, cách đàn của Phòng Vũ không giống "tàm tạm" chút nào.

"Anh đàn một bài cho tôi nghe đi!"

"Đàn bài gì?"

"Tình khúc 1990, được không?"

Dương Lỗi cảm thấy bài này rất khó đàn.

Phòng Vũ không nói gì, ngồi xuống ôm lấy đàn guitar.

Lúc đó Phòng Vũ chỉ đàn, không có hát, nhưng nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng hôm nay, trong đầu Dương Lỗi luôn có tiếng hát của Phòng Vũ. . . . . . .

Đôi mắt đen láy và khuôn mặt tươi cười của em,

Làm thế nào cũng không quên được sự thay đổi trên gương mặt em,

Những cảnh vật trước đây cứ nhẹ nhàng biến mất,

Đến khi quay đầu lại, nhiều năm đã trôi qua. . . . . . .

Lang thang ở chân trời bao la là con đường của em,

Tìm kiếm tình cảm bền lâu là bước chân của anh,

Nằm một mình trong đêm đen nhớ tới sự dịu dàng của em,

Để rồi buổi sáng tỉnh dậy anh lại thấy xót xa. . . . . . .

Sau khi đàn xong, Phòng Vũ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dương Lỗi đang nhìn mình chằm chằm, biểu cảm trên mặt rất quái dị.

"Anh có đến sân thể dục của trường trung học Thực Nghiệm vào buổi tối bao giờ chưa?"

Dương Lỗi đột nhiên hỏi.

"Có rồi."

"Vậy anh, anh. . . . . . ." Dương Lỗi trợn mắt há mồm, không nói nên lời.

Chẳng lẽ người kia là Phòng Vũ?! Nhưng thế thì quá trùng hợp rồi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

Nhưng tiếng đàn của Phòng Vũ thật sự rất quen thuộc, có cảm giác như đã từng nghe qua, quen thuộc đến mức làm cho Dương Lỗi nhớ tới anh bạn đánh đàn ở đối diện sân thể dục.

"Tôi thế nào?" Phòng Vũ hỏi, nghiêng đầu ngậm điếu thuốc, vẻ mặt vừa lưu manh vừa mang theo ý cười.

Dương Lỗi sực nhớ, hôm đó mình đã tình cờ gặp được Phòng Vũ ở tiệm tạp hóa, nhưng lúc ấy Phòng Vũ không có mang theo đàn, Phòng Vũ đi hai tay không.

Nhất định không phải là Phòng Vũ. Dương Lỗi thầm nghĩ, đúng là cao thủ có khác, cách đánh đàn không khác nhau là bao! Dù thế nào cũng phải công nhận là đàn rất hay.

Có thể nói Dương Lỗi ôm quá nhiều ảo tưởng về người bạn bí ẩn của mình, nhưng ảo tưởng đó chưa bao giờ là Phòng Vũ.

"Không có gì, tôi có quen một người, người đó đánh đàn hay lắm, anh đàn khá giống người đó."

Dương Lỗi tin rằng không có chuyện trùng hợp như vậy.

"Bài 《Tuổi thơ》này là anh ấy dạy tôi đó. Tối nay tôi đến sân thể dục tìm anh ấy, nhưng tiếc là vẫn chưa gặp được. Lần sau tôi dẫn anh theo, bảo anh ấy dạy chúng ta." Dương Lỗi nói.

Phòng Vũ cười rộ lên, cười vô cùng thích thú.

"Được."

Dương Lỗi ở lại nhà Phòng Vũ cả đêm. Yến Tử Ất bảo Dương Lỗi cứ đi theo Phòng Vũ vài ngày, đừng chạy đến tìm người ta báo thù, những chuyện còn lại cứ để đại ca này xử lý.

"Phòng Vũ, trông chừng Dương Lỗi giúp anh Yến." Phòng Vũ làm việc, Yến Tử Ất rất yên tâm.

"Yên tâm đi, anh Yến."

Mấy ngày nay Dương Lỗi đều ở nhà Phòng Vũ, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, Dương Lỗi đi theo Phòng Vũ đến phòng bida chơi, nếu không thì đến khu giải trí chơi điện tử, hoặc theo Phòng Vũ đến những chỗ làm ăn khác.

Phòng Vũ là "đài chủ" của phòng bida Quang Minh, nếu người nào đến chơi mà không có bạn chơi cùng, người của phòng bida sẽ ra tiếp, cấp bậc cao nhất của người chơi cùng chính là đài chủ, thường thì trình độ của đài chủ tương đối cao. Phòng Vũ là cao thủ bida nổi tiếng toàn thành phố, vào thời đại này, người ta đã đánh được những động tác đòi hỏi kĩ thuật cao. Năm mười bốn mười lăm tuổi, cũng nhờ đến đây chơi nên Phòng Vũ mới được La Cửu chú ý, sau đó La Cửu lại phát hiện Phòng Vũ có năng khiếu đánh nhau, vì thế mới nhận Phòng Vũ làm thuộc hạ, Phòng Vũ đi theo La Cửu cho tới tận bây giờ.

Quy mô của phòng bida Quang Minh rất lớn, người đến chơi rất nhiều, Phòng Vũ cũng không cần ra đánh chung với khách, trừ phi có cao thủ đến, chỉ đích danh đòi thách đấu với Phòng Vũ, lúc đó Phòng Vũ mới xuất hiện. Dương Lỗi đánh bida tương đối khá, hắn đánh được tất cả những kĩ thuật trong phim hoạt hình Nhật "Một gậy nhập hồn" được chiếu năm đó. Lúc Phòng Vũ biết Dương Lỗi có thể đánh được những kĩ thuật kia cũng rất kinh ngạc, còn Dương Lỗi thì cảm thấy đắc ý vì rốt cuộc đã gây ấn tượng với Phòng Vũ. Hai người ở phòng bida Quang Minh đấu một ván, anh một gậy, tôi một gậy, cứ thế đánh đến nghiện, bên cạnh dần dần có người vây xem, dù sao bây giờ hiếm khi mới thấy Phòng Vũ ra tay, lại càng hiếm khi có dịp được xem một trận đấu hay như vậy giữa Phòng Vũ và một người xuất sắc không kém.

Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Lỗi và Phòng Vũ cười cười nói nói, cằm của Tiểu Vũ suýt rơi xuống đất.

"Cậu đến rồi sao, Tròn Vo!"

Dương Lỗi chào hỏi Tiểu Vũ, sau này hắn vẫn kêu Tiểu Vũ là "Tròn Vo".

"Anh! Anh đưa hắn đến đây làm gì?" Tiểu Vũ trừng mắt.

"Chuyện lần trước tôi đã nhận lỗi rồi, cậu đừng thù dai vậy chứ." Dương Lỗi thật lòng muốn bỏ qua chuyện cũ.

"Má!" Tiểu Vũ biết Dương Lỗi nổi tiếng là người có thù tất báo, lần trước anh họ của cậu đánh Dương Lỗi nhập viện, sao hôm nay hai người lại thân thiết như vậy?

Lý Tam, Xuyên Tử, và vài người anh em khác của Dương Lỗi tìm cả ngày cũng không thấy Dương Lỗi đâu, đến khi phát hiện Dương Lỗi đang chui rúc trong phòng bida Quang Minh với Phòng Vũ thì cũng buồn bực không kém.

"Anh Lỗi, đi xem phim đi! Nghe nói đây là phim mới, hình ảnh đẹp lắm!" Lý Tam mập mờ nói, "hình ảnh đẹp" mà hắn nói chính là phim khiêu dâm, lúc đó trong giới xã hội đen đều gọi như vậy.

"Không đi!" Tất cả hứng thú của Dương Lỗi đều đặt vào việc chơi bida với Phòng Vũ.

"Đừng vậy mà!" Lý Tam và Xuyên Tử buồn bực.

"Đi đi, cả ngày cứ trốn trong đây chơi bida, da trắng bóc luôn rồi kìa." Phòng Vũ cũng đề nghị Dương Lỗi nên đổi trò chơi mới.

"Vậy anh đi không?"

"Không được, tôi còn phải trông chừng nơi này."

"Vậy tôi cũng không đi." Dương Lỗi xua tay với Lý Tam và Xuyên Tử.

"Không có gì thì đừng đến tìm anh, dạo này anh bận lắm!" Dương Lỗi vừa chà cây gậy đánh bida vừa đi đến bên cạnh Phòng Vũ.

". . . . . . . ."

Lý Tam và Xuyên Tử liếc nhìn nhau, mặt đối mặt.

". . . . . . Mẹ nó!"

Hai người trăm miệng một lời, tất cả cảm xúc đều thể hiện qua hai chữ này.

________________

1. Cái anime "Một gậy nhập hồn" tìm hoài không thấy (_ _!)

2. Khuyến khích nghe bài Tình khúc 1990, tuy là nhạc xưa nhưng nó hợp với không khí truyện =))

Chương 9

Dương Lỗi và Phòng Vũ ngày càng thân thiết.

Tuy Dương Lỗi là người thích nói chuyện bằng nắm đấm, rất ít khi phục ai, nhưng một khi đã để ai vào mắt, hắn sẽ đối xử với người đó rất thật tâm, đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều anh em đều nguyện ý sống chết vì hắn. Chỉ cần được Dương Lỗi thừa nhận, Dương Lỗi sẽ xem người đó như người một nhà, đối xử với người đó ấm áp như mùa xuân, thậm chí còn ấm áp hơn mùa xuân.

Bây giờ Dương Lỗi cũng đối xử với Phòng Vũ như thế, bản thân Dương Lỗi cũng không ngờ tới điều đó. Hai người quen biết nhau chưa bao lâu, hơn phân nửa thời gian còn là kẻ thù của nhau, tại sao chỉ qua vài ngày ở chung, Dương Lỗi lại cảm thấy mình và Phòng Vũ hợp nhau đến thế. Lúc trước gây gổ với Phòng Vũ, Dương Lỗi cũng biết là do mình không phục đối phương, về phần khi nào mình lại phục Phòng Vũ, bản thân Dương Lỗi cũng không biết, chờ đến khi Dương Lỗi phát hiện, hắn không chỉ nhìn Phòng Vũ thuận mắt, mà còn càng nhìn càng thuận mắt.

Điều này không phải chỉ vì hôm đó Phòng Vũ đã cứu hắn, Dương Lỗi cũng không biết diễn tả thế nào nữa.

Cảm giác giữa người và người rất kì diệu, có người biết nhau cả đời nhưng chẳng khác gì vừa quen biết, có người mới biết nhau vài ngày lại giống như đã quen cả đời.

Sau này Dương Lỗi mới biết, đó gọi là "khuynh cái như cố, bạch đầu như tân."

*ý nói quen biết lâu năm mà cứ như mới gặp, còn mới gặp lại như quen biết nhau đã lâu.

Lúc đó Dương Lỗi vẫn không chịu thừa nhận, Phòng Vũ có một loại hấp dẫn đối với mình, một loại cảm giác khiến người ta tâm phục khẩu phục rồi dần dần nảy sinh khát vọng gần gũi, thậm chí còn có chút sùng bái.

Đó chính là sức hút của kẻ mạnh với những người đàn ông, là bản năng bẩm sinh.

Từ khi biết Phòng Vũ ở một mình, lại còn là nhà thuê, cứ vài ngày Dương Lỗi lại chạy đến nhà Phòng Vũ, buổi tối cũng thường xuyên không về nhà, ngủ lại nhà Phòng Vũ.

Nhà của Phòng Vũ là căn cứ nhỏ của các anh em, bọn họ rất thích cảm giác tự do ở nhà Phòng Vũ, vài người anh em thân thiết của Phòng Vũ thường chạy đến đây đánh bài, chơi điện tử, xem phim, Dương Lỗi cũng thường xuyên đến đây, dần dần cũng thân thiết với bọn họ. Thường thì bọn họ uống rượu đánh bài xong liền lăn ra ngủ tại chỗ, hai căn phòng và cả giường lẫn sô pha của Phòng Vũ đều trở thành chỗ ngủ của bọn họ.

Nhưng đa phần bọn họ không ở lại qua đêm, người nào về nhà nấy, chỉ có Dương Lỗi thích ở lại. Ở nhà hắn bị lải nhải đến phiền, thế nên rất thích sự tự do ở nhà Phòng Vũ.

Ngay cả mấy người anh em cũng cười Phòng Vũ: "Phòng Vũ, anh mọc đuôi rồi!"

Bọn họ lớn hơn Dương Lỗi vài tuổi, mọi người đều xem Dương Lỗi như em trai.

Đối với việc Dương Lỗi đột nhiên xoay 360 độ bám dính lấy mình, Phòng Vũ cũng có chút ăn không tiêu.

"Sao lâu rồi cậu không về nhà?"

"Về nhà lại phải nghe mẹ lải nhải, ở chỗ anh thoải mái hơn!"

"Cậu tưởng nhà tôi là khách sạn hả?"

"Tôi có to con lắm đâu, đâu có chiếm bao nhiêu diện tích, có thêm tôi cũng đâu có ảnh hưởng gì!"

Dương Lỗi trả giá với Phòng Vũ.

"Ngày mai cuốn gói biến ngay cho tôi!"

Phòng Vũ ném cái chăn cho Dương Lỗi, Dương Lỗi cười ha ha nhận lấy.

Hắn đã nhìn thấu Phòng Vũ rồi, thật ra Phòng Vũ là người ngoài lạnh trong nóng, ngoài mặt có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn nhưng trong lòng lại rất mềm mại. Phòng Vũ đã bảo hắn cút xéo nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng đưa chăn cho hắn.

Tối hôm đó Dương Lỗi ở nhà Phòng Vũ nhìn ngó xung quanh, tình cờ nhìn thấy một tấm hình.

Trong tấm hình là ba cậu bé đang đứng khoác vai nhau, cả ba đều cười rạng rỡ. Phòng Vũ đứng ở giữa, bên trái là một cậu bé đeo kính nhìn rất lịch sự, bên phải là một cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh, trông rất thật thà chất phác, cả ba khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vẻ mặt sáng rỡ như ánh mặt trời.

"Bạn của anh hả?" Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.

"Ừ, bạn học của tôi, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn."

"Lúc này anh vẫn chưa dậy thì!" Dương Lỗi trêu chọc, thật ra Phòng Vũ trong hình cũng rất khôi ngô tuấn tú, nhưng chưa có khí chất của bây giờ.

Phòng Vũ không trả lời. Dương Lỗi cảm thấy cảm xúc của Phòng Vũ có gì đó không đúng.

"Bây giờ bọn họ đang ở đâu? Cũng lăn lộn giang hồ với anh sao?"

"Người bên trái học rất giỏi, học lên tới đại học, bây giờ ra nước ngoài rồi."

Phòng Vũ nhìn cậu bé đeo kính trong hình, cười cười.

"Thằng nhóc đó. . . . . . Rất có tương lai, chạy sang Mỹ rồi."

"Ồ, vậy còn người bên phải thì sao?"

Dương Lỗi đợi cả buổi vẫn không nghe Phòng Vũ trả lời.

Hắn cảm thấy kì quái, quay đầu lại nhìn Phòng Vũ.

"Bị bắn chết rồi."

Phòng Vũ nói, vẻ mặt không hề thay đổi.

". . . . . ." Dương Lỗi không biết nên nói gì.

"Xin lỗi." Hắn không muốn gợi lên chuyện đau lòng của Phòng Vũ.

"Không có gì, chuyện của ba năm trước rồi."

Dương Lỗi im lặng.

". . . . . . Cậu ta là Đại Hổ phải không?"

Phòng Vũ ngẩng đầu lên.

"Sao cậu biết?"

Dương Lỗi kể lại chuyện tối hôm đó mình nhìn thấy Phòng Vũ và bà lão bán hạt dưa.

"Tôi chỉ tình cờ nghe được thôi."

". . . . . ."

Phòng Vũ im lặng.

"Đi, đi uống bia."

Dương Lỗi kéo Phòng Vũ xuống lầu hai bỏ trống. Hai người ngồi trên bậc thêm trong bãi đất trống, trong tay mỗi người cầm một chai bia.

_______________

Chương 10

Có thể do uống rượu, đêm đó Phòng Vũ nói rất nhiều.

Đại Hổ và Mắt Kính là bạn từ thuở nhỏ của Phòng Vũ, từ tiểu học đến trung học đều là bạn cùng lớp, ba người cùng nhau lớn lên.

Năm ấy Đại Hổ phạm tội, ngay lúc luật "nghiêm đả" được áp dụng.

*Nghiêm đả là tên gọi của một điều luật được thông qua và áp dụng lần đầu tiên vào tháng 7 năm 1983 ở Trung Quốc đại lục, nhằm trấn áp và răn đe các loại tội phạm, đặc biệt là nhóm côn đồ đang có xu thế dần lớn mạnh ở nước này (thập niên 80, 90 có thể coi là thời hoàng kim của giới xã hội đen ở Trung Quốc, đặc biệt là ở Hongkong và Ma Cau).

Tội mà Đại Hổ phạm phải là tội giết người.

Người mà Đại Hổ giết là con trai của một quan chức cấp cao trong chính phủ. Gã đàn ông đó tình cờ gặp được chị của Đại Hổ ở khách sạn, chị của Đại Hổ là nhân viên phục vụ trong khách sạn đó. Gã nhốt chị của Đại Hổ vào một căn phòng, đánh đập tàn nhẫn rồi cưỡng hiếp cô, sau đó còn nói cho cô biết mình là ai, cha của mình là ai, bảo cô kiện được thì cứ kiện, cuối cùng nghênh ngang bỏ đi.

Chị của Đại Hổ không đi làm nữa, cả ngày đều chìm trong trạng thái hoảng loạn, thấy người lạ liền nổi điên la hét um sùm. Có một hôm, chị của Đại Hổ ra ngoài, không bao giờ quay về nữa.

Ba mẹ của Đại Hổ đi kiện, nhưng không có bất kì hồi âm nào, bọn họ đến tận nơi khiếu nại còn bị gác cổng đuổi ra ngoài.

Đại Hổ đến tìm gã đàn ông kia nói cho ra lẽ, lúc đó gã đang lấy xe trong bãi đỗ, gã ta rút dao ra hăm dọa, hai người vật lộn qua lại, trong lúc sơ ý, Đại Hổ lỡ tay đâm trúng gã.

Sau khi Đại Hổ bị bắt, mọi người đều nói Đại Hổ sẽ không bị xử nặng, tòa án sẽ cân nhắc nguyên nhân dẫn đến tội giết người của Đại Hổ, rõ ràng Đại Hổ vì dân trừ hại mà.

Trước khi bị dẫn đi, Đại Hổ nói với mẹ mình, con tin trên đời này có công lý, con sẽ được thả ra nhanh thôi.

Kết quả phán quyết là tử hình, hơn nữa còn được liệt vào một trong những vụ tiêu biểu của luật Nghiêm đả.

Trước khi Đại Hổ bị xử bắn, Phòng Vũ có đến gặp Đại Hổ lần cuối, Đại Hổ chỉ nói một câu: Tôi không phục.

Phòng Vũ không nói nữa, chỉ ngẩng đầu lên nốc bia, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Dương Lỗi vẫn im lặng lắng nghe.

"Trong ba người chúng tôi, Đại Hổ là người tốt bụng nhất. Thấy cụ già té ngã, cậu ấy liền chạy đến đỡ, cho dù bị người ta lừa, lần sau cậu ấy vẫn tiếp tục giúp."

Phòng Vũ nói.

"Cậu ấy nhặt về rất nhiều mèo, tất cả đều là mèo hoang, không những cho chúng chỗ ở mà còn lo ăn lo uống cho chúng. Có con mèo chết, cậu ấy còn rơi nước mắt. Mẹ kiếp, lúc đó tôi còn chửi cậu ấy. . . . . ." Phòng Vũ cười ha ha, "Chẳng khác gì đàn bà."

Dương Lỗi im lặng nhìn Phòng Vũ, nhịn không được giật chai bia bên miệng Phòng Vũ.

"Đừng uống nữa."

"Tôi thật sự không hiểu." Phòng Vũ say thật rồi, hắn trừng mắt nhìn Dương Lỗi.

"Cậu ấy đáng chết sao??"

Đó là một vấn đề nan giải. Dương Lỗi hiểu điều đó, Phòng Vũ cũng hiểu điều đó.

"Lúc đó tôi mới biết, công lý và chính nghĩa trên đời này chỉ nằm trong tay một vài người. Nắm đấm, dao, súng, không phải là chính nghĩa."

Phòng Vũ im lặng thật lâu, nói, rồi lại ngừng, rồi lại tiếp tục uống.

Dương Lỗi cụng chai bia của mình vào chai của Phòng Vũ. Phòng Vũ ngẩng đầu lên, trong bóng đêm, Dương Lỗi thấy Phòng Vũ nốc một hơi, đến khi nốc sạch bia trong chai mới buông xuống.

Phòng Vũ im lặng một lúc lâu.

Nương theo ánh trăng, Dương Lỗi kinh ngạc nhìn Phòng Vũ khóc.

Hắn ngơ ngác nhìn Phòng Vũ, không ngờ người mạnh mẽ như Phòng Vũ cũng có lúc rơi lệ.

Ánh trăng rọi lên khuôn mặt tuấn tú của Phòng Vũ, phản chiếu những giọt lệ trên mặt Phòng Vũ. Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng bệch và những giọt nước mắt cam chịu của Phòng Vũ như tia sét đánh vào lòng Dương Lỗi.

Dương Lỗi cảm thấy tim mình thắt lại.

Hắn cũng không ngờ nhìn một người rơi lệ lại có thể làm mình rung động đến thế.

"Phòng Vũ. . . . . . ."

Dương Lỗi thấp giọng gọi.

Phòng Vũ ý thức được hành động của mình, vội vàng xoay mặt đi, dùng sức lau nước mắt.

"Uống đi."

Phòng Vũ khàn khàn nói, cầm chai bia lên.

Dương Lỗi không cầm chai bia, hắn vươn tay khoác lên vai Phòng Vũ, kéo Phòng Vũ về phía mình.

". . . . . . Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nữa."

Dương Lỗi nói, dùng sức siết chặt cánh tay.

"Đừng nghĩ nữa, qua hết rồi. . . . . . ."

Phòng Vũ nhắm mắt lại, tựa đầu lên vai Dương Lỗi, im lặng cầm chai bia lấp lấy môi mình.

Tối hôm đó, bọn họ ngồi uống đến rạng sáng. Phòng Vũ uống được một lúc rồi ngủ mất.

Hôm sau Phòng Vũ hỏi Dương Lỗi, tối qua chúng ta uống đến mấy giờ?

"Tửu lượng của anh quá kém, mới uống vài chai đã gục, tôi ôm anh về mà anh cũng không biết."

Dương Lỗi nói.

"Về bằng cách nào?"

"Bế về chứ sao! Giống như bế con gái ấy!" Dương Lỗi nói.

"Mẹ kiếp!"

Biểu tình của Phòng Vũ vừa xấu hổ vừa đáng yêu, Dương Lỗi nhịn không được cười ra tiếng.

Sau này bọn họ không nhắc lại chuyện đêm đó nữa.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro