_rain_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


from ; 26/4/23

hôm nay đội bóng Rintis vừa ghi một trận thắng mới, không uổng công đội trưởng Earthquake ngày nào cũng tốn một đống công sức để lôi được tụi nhóc ra luyện tập. 

dự báo thời tiết báo trời sẽ có mưa lớn, với một cầu thủ quan trọng của đội bóng là Blaze thì Halilintar khá lo lắng. Blaze có thể lực tốt, nhưng có một thứ phải làm thằng bé phải nằm liệt giường hai đến ba ngày, đó là mưa. có lần đội bóng phải hủy một trận đấu quan trọng chỉ vì Blaze bị bệnh, mọi người không lo lắng cho lắm vì chắc chắn nó sẽ không chết. mọi người quan tâm tới Ice nhiều hơn. 

.

Ice là trợ lí đặc biệt của đội trưởng, cậu nhóc tự nguyện và còn tìm gặp tới anh để được xin vô đội. nhưng có lẽ do cơ thể yếu, nên Earthquake chỉ cho phép em dừng lại ở vị trí trợ lý. nhưng điều đó lại không làm Ice nản lòng với ước mơ chinh phục sân bóng, mà còn khiến em thấy thoải mái và thích thú hơn. 

với công việc trợ lí, mỗi hành động và thói quen của từng người được ghi chép lại kĩ lưỡng trong cuốn sổ tay đầy nét chữ gọn gàng của em để phục vụ cho việc thi đấu, nhờ đó canh chỉnh cho đúng. 

và người được Ice quan tâm nhiều nhất chính là nhóc Blaze. 

dáng vẻ mệt mỏi của em chỉ được mỗi cậu ấy nhìn thấy, em không muốn mọi người và Blaze lo lắng cho em quá nhiều mà dở bỏ công việc của họ. Blaze hẳn đã thuyết phục em nhiều thế nào mới làm em xiêu lòng như vậy. 

.

Blaze đang ngồi ở ghế cầu thủ, mưa thực sự rất lớn. không gian xung quanh bao trùm bởi mưa nên không thể nhìn thấy rõ phía trước. đúng ra thì Blaze sẽ lên lớp và đánh một giấc ngủ ngon cho khỏe, vậy mà cậu ấy vẫn ở đây để đợi một người.

từ xa có bóng hình nhỏ đang chạy tới khán đài và cầm thêm một chai nước. 

"cậu đợi tớ có lâu không?" Ice chạy tới chỗ Blaze đang ngồi và đưa chai nước ra trước mặt cậu. 

"không sao." nhận lấy từ tay em, mở nắp và uống một ngụm dài. 

"tớ không nghĩ thùng nước sẽ nhanh hết đến như thế." Ice thở dài, môi khẽ mím lại. "tớ không nên để cậu ngoài này, chúng ta vô lớp thôi nhỉ?". có vẻ như em đang tự dằn vặt mình vì đã làm không tốt, thật sự đã đội mưa tầm tã chỉ vì một chai nước như vậy là không tốt sao. 

một khoảng lặng giữa cả hai bỗng tạo ra sau câu nói của em, sau đó là tiếng nắp chai được đóng lại. 

"về chỗ tập trung thôi nhỉ." Blaze đứng dậy, giơ tay ra để đỡ người nhỏ hơn. tiện thể dùng bàn tay lớn của mình xoa rối mái tóc đen thêm vài lọn tóc xanh trắng. "tớ muốn cầm dù, cậu đưa đây." vì thân hình có phần nhỉnh hơn nên việc che dù nên để cho cậu ấy, vậy thì cả hai sẽ không dễ dính nước mưa.

bước từng bước xuống bậc thang của khán đài, tiếng dù mở ra dù có to đến mấy cũng bị tiếng nước mưa rơi xuống lấn át. thật ra Blaze cố tình muốn ở lại đây để thực hiện một điều mà cậu đã suy nghĩ rất lâu. cậu không chắc mình có làm được nó không, nhưng nếu chưa thử thì sao biết trước được điều gì. 

hình bóng người trợ lý nhỏ bé đó đã luôn ở trong trái tim cậu nhóc mới lớn từ khi Ice xuất hiện và được đội trưởng giới thiệu cho cả đội vào cái ngày đầy nắng đó. mọi người hầu như ai cũng có ánh nhìn rất tốt đối với em và đều cố gắng giúp đỡ em mỗi khi cần, vì cái gì cũng là lần đầu tiên của em.

Blaze đã mong chờ một ngày nắng đẹp để có thể tỏ tình em dễ dàng hơn, nhưng thời tiết chả bao giờ nghe được tiếng lòng của cậu. hôm nay trời mưa nên cơ thể cũng có phần hơi đuối, kèm thêm là trận đấu ban nãy. 

đi được nửa đường, cậu vươn bàn tay to lớn của mình lên bả vai em. rồi kéo em, ra hiệu dừng lại. 

"sao thế? cậu bị thương ở đâu à?" Ice quay về phía sau để xem tình hình, cánh tay vòng qua thân hình nhỏ rồi ôm em vào lòng. 

"cậu có thể giữ nguyên vị trí này một lúc được không? tớ muốn chúng ta thế này." Ice không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn để nguyên cho cậu nhóc làm càn, nếu có người khác đi qua sẽ chẳng hiểu tại sao lại có hai đứa con trai ôm ấp nhau giữa đường thế này nhưng cơn mưa lớn đã che khuất tất cả rồi. 

cánh tay gầy nhẹ nhàng vòng qua cổ Blaze, khi nhớ lại về nó thì Ice không hiểu vì sao lại có hành động này diễn ra. Ice bảo rằng chắc do trái tim em đã mách bảo em nên làm thế. đáp lại sau đó là cánh tay to lớn ôm vòng eo của Ice. đây là điều mà cả hai đã mong muốn bao nhiêu năm nay, từ cái ngày định mệnh đấy. khoảng cách gần nhất của cả hai là khi Ice đắp khăn vừa được giặt với nước lên trán của Blaze khi cậu bị ốm nặng. 

tiếng mưa càng lúc càng lớn, nhưng dù lớn tới mấy cũng chả lọt vào tai của cả hai. giờ đây chỉ nghe được mỗi một thứ. 

"cậu biết không, tớ đã suy nghĩ rất lâu, từ cái lúc chúng ta mới gặp nhau. tớ có một ước nguyện duy nhất, chính là được bảo vệ cậu. tớ yêu cậu nhiều lắm, tớ thích cậu nhất trên cuộc đời này. đừng vì tớ mà bỏ lỡ những cơ hội khác ngoài kia, nếu thấy mệt quá thì cậu có thể ngừng lại. cậu không chấp nhận bộ dạng hiện tại của tớ cũng không sao và những câu nói tớ đã cố gắng giấu mãi trong lòng thì.."

vòng tay bé nhỏ đã di chuyển lên lồng ngực người đối diện, cố gắng dùng ít sức lực để đẩy người phía trước ra một chút. Ice nhón chân và chạm nhẹ lên môi của Blaze, dù cho lúc đấy Blaze có đang tỉnh táo tới mức nào đi chăng nữa, cũng chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

"đó là câu trả lời của tớ rồi. tớ không cần bất cứ thứ gì khác ngoài đội bóng Rintis và cậu nhóc trước mặt tớ cả." đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Blaze. sau đó cậu liền kéo cả hai vào nụ hôn khác. 

"sau bữa đó nó ốm nặng cả tuần luôn nhỉ?" Halilintar ngồi nhâm nhi tách trà còn nóng, vừa thổi nhẹ vừa uống.

"tao vẫn thắc mắc tại sao chúng nó không rủ nhau vô cái góc xó nào đó che được mưa rồi tỏ tình cho thoải mái mà lại đứng giữa đường thế cho cực?"

.

.

note : re-up lại chiếc fic hồi tháng 4 vì mình lỡ xóa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro