_manquer_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


trước khi đọc chiếc fic đã được chỉnh sửa lại này thì mng ghé qua đọc chiếc Manquer nữa mà mình đã đăng tải nha !! 


from ; 18/12/23

trong con hẻm nhỏ ít người qua lại, vẫn còn một quán bar bật đèn quảng cáo trước cổng. 

Ice đã nghĩ về điều này suốt một năm trở lại đây, em sẽ từ bỏ đứa con tinh thần đã cố gắng gây dựng suốt những năm chân ướt chân ráo bước vào cuộc sống của người lớn. 

nói thẳng ra thì, em ghét cuộc sống khói bụi công việc bộn bề. và trước giờ, Ice vẫn đang cố gắng tìm lại một người đối với em bằng những năm tháng khi còn là một cậu nhóc học cấp ba. 

tiếng nhạc du dương từ playlist kết nối với loa làm một ngày dài bận bịu của em đỡ hơn phần nào. đôi tay nhanh nhẹn cầm khăn bông lau đi những giọt nước đọng lại trên thành của những chiếc ly vừa được rửa sạch. Ice ngước mặt để nhìn lên tường, kim giờ của đồng hồ đứng thẳng tắp cũng là lúc em nhận ra cũng đã quá muộn. 

Ice có giờ làm việc không giống những chủ quán bar khác, người khác sẽ mở cửa tới sáng hôm sau, còn Ice thì vừa thức giấc bắt đầu ngày mới rồi. 

dự định sau khi dọn dẹp xong quầy thì em sẽ đi thẳng về nhà, vệ sinh sạch sẽ rồi nhào lên chiếc giường thân yêu của mình. bỗng chiếc chuông gió treo trước cổng kêu leng keng, báo hiệu có người chuẩn bị bước vào. Ice phải dừng ngay cái khung cảnh vừa rồi trong tưởng tượng mà tiếp tục với công việc dang dở của mình.

chàng trai cỡ tuổi Ice bước vào quán mặc dù giờ mở cửa và đóng cửa đã ấn định sẵn ở ngoài cổng. ấn tượng người ta bằng mái tóc đỏ rực không giống ai ra thì chắc là về chiều cao của mình.

Ice nghĩ là vậy. 

đôii mắt em hướng về phía người đó, khuôn mặt không tí biểu cảm nào mà nhẹ nhàng đưa menu cho người trước mặt. 

"xin mời quý khách." một tay giữ cốc và khăn, tay còn lại đẩy bảng menu làm bằng bằng nhựa cứng về phía trước sau khi chàng trai ấy ngồi thẳng thớm trên chiếc ghế quầy bar gỗ cao. 

biểu cảm người trước mặt nghiêm túc nhìn menu một cách lạ thường, xem xét kĩ từng đồ uống như lần đầu bước vào quán bar vậy. làm Ice thấy khá kì cục, nhưng vẫn không quan tâm mà tiếp tục công việc của mình. 

"vậy cho tôi một ly nước ấm, cảm ơn." đỉnh đầu mái tóc đỏ cúi đầu xuống cảm ơn như đang quỳ xuống mà gục cảm tạ. 

tiếng keng nữa lại phát ra, nhưng không từ chiếc chuông gió bên ngoài. mà là từ chiếc nhẫn trên tay Ice va chạm vào thành ly thủy tinh. Ice mở to hai mắt mà nhìn người trước mặt. 

"trời ạ, tôi đang nghe nhầm không?" em bất lực phải thốt ra câu nói ấy. 

thật ra chẳng phải khách mới ghé hay gì cả. người đó là bạn đời của em. 

Blaze vẫn giữ cái tư thế đấy cho tới khi em thật sự đưa hẳn một ly nước ấm trước mặt rồi từ từ lấy uống. 

"đêm rồi uống nước ấm ngủ mới ngon." 

cái định nghĩa đấy đã luôn trong đầu từ hồi mà Blaze còn nhỏ, dụng ý của bà khi đưa nước ấm cho Ice uống vào đêm hôm đấy không phải mỗi việc giữ ấm cho cơ thể mà mong muốn giấc ngủ của em sẽ tốt hơn sau những cảm giác khó chịu trong ngày.

một câu nói của anh làm Ice không thể không quan tâm khi mà cả hai đang cùng nhau ngồi coi bộ phim tại gia vào cuối tuần. 

"anh nghĩ thế này nhé, em đã muốn từ bỏ nó từ lâu mà chẳng làm được. thế thì anh phải can thiệp vào, mỗi ngày anh sẽ qua quán mình uống một loại nước theo thứ tự của menu. đến khi uống ly cuối cùng thì chúng ta sẽ chính thức nghỉ ngơi. đấy, chẳng phải suy nghĩ về mấy cái hóa đơn, công việc, nhân viên hay khách hàng gì nữa." 

Blaze nói xong rồi lại dựa vào thành ghế sofa tận hưởng tiếp bộ phim dang dở, em nhìn xuống tấm chăn của cả hai mà đăm chiêu. quán bar này là ước mơ của em khi sắp tốt nghiệp cấp ba, khi mà trường liên tục có những buổi hướng nghiệp và định hướng nghề nghiệp cho học sinh. tất nhiên lại là câu chuyện giữa mình và ba mẹ, Ice buộc phải chọn lựa ngành học khác để tìm hướng đi phù hợp. 

nhưng đam mê đấy vẫn còn khi trưởng thành, sau khi tích góp đủ tiền và tìm được Blaze vào cái ngày định mệnh đó. 

quá nhiều niềm vui đến với em với một cách ngẫu nhiên như vậy. nhưng để một trong những niềm vui ấy kéo dài tiếp thì quá khó khăn với Ice ở thời điểm hiện tại. 

thật ra ly nước cuối cùng của quán bar đã được order từ hôm qua bởi Blaze rồi. hôm nay là ngày cuối cùng cả hai rời bỏ nó và cả nơi thành thị kia để được trở về quê hương của anh. 

những bộ đồ bartender của Ice đã cất trong tủ từ mấy tháng trước, giờ em chỉ mặc những bộ đồ thoải mái cùng áo khoác bên ngoài để giữ ấm mình thôi. 

"em chắc chắn anh Haliliantar sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình với quán bar nhỏ này thôi. dù gì cũng là bạn lâu năm, sao lại không tin tưởng được." 

Ice đặt chiếc ly thủy tinh lên kệ, cất những đồ đạc linh tinh vào chỗ cũ rồi bước hẳn ra khỏi quầy. 

em ngắm nhìn nơi này lại lần cuối, có một vòng tay kéo vai em lại rồi dùng bàn tay xoa lên vai của Ice.

muốn nói rằng rồi sẽ ổn, cuộc sống sẽ dễ dàng trở về như bình thường. 

. 

Ice vẫn nhớ rõ hôm ấy là chiều mùa hè vài năm trước, thời tiết không còn lạnh nữa mà ấm lên khá nhiều nên em chỉ mặc những bộ trang phục đơn giản và thoải mái. hôm trước lục lại tủ, thấy chiếc khăn lụa trắng mỏng mà Ice đã mặc vào lần đầu em nói chuyện Blaze.

ký ức chạy qua não như cuộn băng phim được chiếu bằng máy. tưởng tượng mình đang ngồi trong rạp phim chỉ có một mình em, bên cạnh Ice là chú mèo Fannet. 

em coi kỹ từng đoạn phim nhỏ nhặt nhất trong bộ phim do Ice làm chủ, trong suốt ba tháng hè của năm ấy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời em. Ice chợt nhận ra bất kể lúc nào, em cũng cảm thấy trống trải. thiếu ai đó, thiếu bóng hình nào ấy. trước giờ em luôn để góc nhỏ trong tâm hồn em về người đó là trống, vì không ai có thể bước chân vào đấy được cả. 

trừ cậu. 

Ice nhớ mãi vào đêm hôm đó, nếu lúc ấy không có cậu, Ice sẽ không biết phải làm gì cả. lúc ấy não em trống rỗng, không biết nên nghĩ về việc gì đầu tiên, người đầu tiên Ice nhớ tới là cậu.

và thật may lúc đó Blaze đã xuất hiện. 

tối, Ice ngồi ở mép giường, tay cầm chiếc khăn mà nhìn. cái tưởng tượng ở rạp chiếu vẫn tồn lại trong đầu em, Ice ước khung cảnh đó có thể kéo dài hơn một chút nữa, chút nữa thôi. 

và bây giờ em đang ở biển cùng chiếc khăn cột gọn bên bờ vai. khác hẳn với biển ở nơi đó, biển tràn ngập người dân qua lại. Ice không thích đông đúc lắm, nhưng em vẫn cố gắng bước đi với cái đầu rỗng không biết nên nghĩ gì. 

bỗng, một thứ. à không, mái tóc của một người va vào tầm nhìn của Ice một cách ngẫu nhiên. 

người ấy đang quỳ xuống nền cát biển mà nựng cằm của chú mèo màu cam thân thuộc mà Ice đã từng thấy rất rõ từ trước đó. thước phim mà hôm trước em tự dựng lại trong não lại quay về, cái cảnh em quay về hướng cửa nhà rồi phát hiện ra chú mèo Fannet vừa chạy đến trước cửa nhà khi đang dựng mấy chậu hoa hướng dương trong vườn nhà, nó lại gần rồi lấy phần má của mình chà nhẹ lên phần cổ chân thon gọn của Ice. 

Ice đã chắc chắn chú mèo đó là Fannet. không thể nhầm lẫn được, với chỉ có một người duy nhất có thể mang Fannet đi mọi nơi. 

.

"sau khi nhận ra đó là Fannet thì mắt em nhòe đi, rồi em thấy anh đang chạy đến chỗ em đang đứng và ôm em vào lòng." 

đúng rồi, Blaze đã luôn tìm kiếm em. anh đã dành hầu như tuổi trưởng thành của mình ở nơi này, vừa sinh sống cũng vừa kiếm cho mình một công việc ổn định với chiếc máy ảnh. Blaze cảm thấy thoải mái nhưng cảm giác ở quê hương mình và bà thì anh thấy tuyệt vời hơn rất nhiều. 

người bạn đồng hành cùng anh là Fannet, thật may vì đã có dịch vụ vận chuyển thú cưng bằng tàu mặc dù chi phí khá mắc, bác Macherline là người chuẩn bị và tiễn đưa cả hai. 

Blaze ước, bà thấy được cảnh này. cái cảnh Blaze cầm hành lí của mình rồi đi lên chuyến xe rời khỏi quê hương. 

"lúc thấy em, anh đã đứng nhìn ở đấy. tất nhiên là không giữ được xúc động rồi! lúc đấy anh suýt khóc luôn. thật bất ngờ vì lúc đó tụi mình chỉ cách nhau chưa đầy hai gang tay và anh có thể chạy đến chỗ em mà không cần quan tâm tới Fannet."

"sau lần đấy thì nó giận anh gần tháng? nhỉ." 

.

.

note : chiếc fic viết gần cả tháng mới xong TT heh, mình cảm thấy viết xong nhẹ người hẳn. cứ liên tục chỉnh sửa ấy vì từ ngữ mình đôi khi hơi dài dòng thiếu điều xóa fic ghi lại. chính xác là đã xóa bản trước để build lại cốt truyện rõ ràng rồi ghi lại đó. để kể chi tiết cái fic này luôn thì phải đăng tải hẳn fic riêng nhưng mình vẫn muốn trí tưởng tượng của mng làm điều đó hơnn 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro