blood line

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[T] Blood line [Trans-Long fic | 2Min, OnKey]

- Author: MayaPink

- Translator: Chonochan, somewhere

- Post-er: somewhere

- Tag: Fic đã có sự đồng ý của tác giả.

http://i270.photobucket.com/albums/jj104/hung_177/cap.jpg

Link gốc

- Pairings: 2Min, OnKey, một chút EunHae

- Rating: T

- Summary:

Choi Min Ho: vampire 40 tuổi, sống trong hình dáng của một thanh niên 18 tuổi.

Lee Tae Min: 17 tuổi, con người.

Minho nghĩ cậu có khả năng kiểm soát sự thèm khát thứ dung dịch màu đỏ đầy quyến rũ chảy trong mỗi con người, cũng giống như những thành viên còn lại trong gia đình mình.

Và thực tế đã cho thấy điều đó, trong vòng 30 năm qua, cậu hoàn toàn có thể tự hào nói rằng chưa lần nào cậu để bản thân mình vượt qua giới hạn. Nhưng tất cả đã thay đổi khi cậu gặp Lee Tae Min - một đứa con trai chẳng có gì ngoài việc khiến cậu thấy thương hại, khiến cậu phải thèm khát máu của nó… và khiến cậu yêu nó.

Min Ho thật sự không biết điều gì đang xảy ra… liệu cậu có đánh mất bản thân? Liệu cậu có chiếm con người cậu thương hại kia làm của riêng? Liệu cậu có phá vỡ luật lệ giống loài để cùng người đó sống đến điểm cuối cuộc đời?

trailer

note:

- đây là lần đầu tiên dịch fic, dù còn nhiều lỗi nhưng mong mọi người đọc nó thoải mái và com giúp để mình làm tốt hơn

- fic có 2 phần. phần đầu là của 2Min, phần sau là OnKey. còn có phần 3 hay nhiều phần tiếp theo nữa hay không thì tớ chịu, bạn au vẫn đang viết rất máu lửa và update thường xuyên

PHẦN MỞ ĐẦU

1980

Hắn nhấn nhá bước chân mình lẩn khuất sau những cành cây cao lớn, mắt không dời khỏi cô gái. Thật sự hắn cực kì háo hức và nghĩ rằng mình sẽ không thể chờ được khoảnh khắc được cắm ngập hàm răng sắc nhọn vào cần cổ trắng ngần kia…

Máu của cô ta sẽ thế nào nhỉ? Nếu cô ta là kẻ nghiện ngập thì nó sẽ chua như chanh; và nếu máu cô ta thuộc loại tinh khiết, nó sẽ có vị như bánh chocolate.

Đó là cách mà mọi câu chuyện diễn ra… Người ta nói rằng một khi đã chạm môi vào dù chỉ là một giọt máu tinh khiết thì tất cả sẽ không bao giờ còn là đủ nữa.

Hắn chờ đợi, cắm chặt móng vuốt của mình vào cành cây, tâm trạng sốt ruột như có lửa đốt. Hắn đã đợi cả đêm rồi. Cơn khát bắt đầu làm hắn mất kiểm soát. Những cành cây trong tay hắn bị nắm chặt đến nỗi bàn tay cùng những ngón tay của hắn in hằn lên nó và bắt đầu bị tróc ra, nhưng hắn mặc kệ. Bị bóp quá chặt, những mảnh vụn từ cành cây rơi xuống đất với những âm thanh khe khẽ, không quá lớn để bị phát hiện. Mà giả như có thì hắn vẫn còn bóng đêm hậu thuẫn hoàn hảo cho việc nguỵ trang của mình.

Nếu cô ta chỉ đi một mình thì hắn đã tấn công sớm hơn. Nhưng còn một đứa con gái nữa đứng bên con mồi của hắn, hắn phải đợi. Chờ đợi là sự tra tấn đối với giống loài của hắn… Tuy nhiên, bạn của cô ta sẽ sớm rời đi, và khi đó, hắn sẽ bất ngờ tấn công. Chỉ một miếng, đủ để thoả mãn cơn khát này.

Khi người bạn đã đi khỏi, con mồi kia chỉ còn một mình trên con phố đêm. Hắn thu mình lại như một con hổ, tiếp tục theo dõi. Loại máu ngon nhất là máu của một thiếu nữ hoảng sợ, đó là điều mà anh trai hắn đã nói.

Lúc này đây ~ hắn nghĩ. Đó là khi cô ta đang chuẩn bị đi vào nhà. Hắn đột ngột tấn công, cắm ngập răng vào chiếc cổ đang hét lên sợ hãi của cô ta.

Mắt hắn đảo lên ngây ngất. Dòng máu chảy ra từ cần cổ cô ta, trôi qua lưỡi hắn rồi rơi xuống cổ họng.

Máu cô ta ngọt. Đối với vampire, đó quả là một yến tiệc của một vị vua, và đó quả thực là cách mà hắn đang ăn – như một ông hoàng.

Vẫn còn trẻ, lại là lính mới trong việc đi săn và kiểm soát những cơn khát, hắn luôn phải liên tục nhắc nhở bản thân không được hút cạn máu của cô gái. Nếu không đó sẽ là rắc rối cho hắn và gia đình, rắc rối mà không ai trong số họ mong muốn.

.

.

.

Cô gái rướn người lên chạm vào ngực hắn trước khi được hắn nhẹ nhàng đặt xuống giường. Hơi ấm của cô ta vẫn còn vương lại trên cánh tay hắn sau khi hắn bế cô ta về phòng.

Cô ta đủ ngon để nuôi dưỡng hắn, dù cô ta có không muốn điều đó đi chăng nữa. Giờ đây, điều duy nhất hắn có thể làm là để cô ta nghỉ ngơi. Và khi sáng mai thức dậy, trong đầu cô ta sẽ chẳng còn lưu lại bất cứ một mảnh kí ức về chuyện đã xảy ra tối qua. Đó là đặc quyền của việc là một Nightling, sức mạnh có thể xoá bỏ kí ức chỉ bằng những lời thì thầm, và việc đó làm nên điều kì diệu. Không ai đáng phải nhớ, phải biết về điều khủng khiếp của việc trở thành vật nuôi cả. Ngay đến cả vampire cũng không muốn nhớ cách mà họ bị biến đổi.

Hắn khẽ vuốt gọn tóc cô ta ra phía sau, để lộ ra chiếc cổ trắng trẻo mịn màng… thật hấp dẫn... nhưng hắn không thể! Điều cuối cùng phải làm là xoá bỏ dấu vết của răng nanh trên đó. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi lên vết cắn để rồi lại phải đấu tranh với việc ham muốn ăn thêm lần nữa.

Chỉ với một hơi thở, vết cắn biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại. Bất cứ dấu vết nào cũng phải được xoá sạch hoàn toàn, hắn phải chắc chắn điều đó.

CHAP 1

ĐI HỌC

Choi Minho mở mắt ra. Lại là giấc mơ đó, giấc mơ cậu đã mơ những 3 lần trong tuần trước. Đó là giấc mơ về lần đầu tiên cậu nếm mùi máu. Kể từ đó, suốt 30 năm trời là một Nightling, cậu chưa bao giờ được nếm dòng máu nào ngọt ngào giống như vậy lần nữa.

Hằng đêm cậu vẫn tìm kiếm, tìm kiếm cô gái xinh đẹp nhất và mở tiệc bằng máu của cô ta. Nhưng chắc phải cực kì may mắn cậu mới có được nó. Chẳng ai trong số họ có loại máu mà cậu khao khát nhất, và cậu chẳng biết đến khi nào mới tìm ra nó lần nữa… có thể một tháng, một năm, hoặc cả thế kỉ.

Cậu không biết.

Giống như những vampire khác, cậu đã nhìn thấy trước cuộc sống mà mình phải đối mặt. Sống sót.

Minho ngồi trên giường, tay nắm lấy mép chăn. “Có thể thứ máu đó chỉ xuất hiện 30 năm một lần?” ~ Cậu tự nhủ. Cậu không tức giận, chỉ bực mình. Bực mình vì có khi cậu sẽ không thể đánh hơi ra thứ máu quý hiếm đó như 30 năm trước.

Minho đặt chân xuống sàn, vùi đầu vào lòng bàn tay mình.

Mừng là cậu vẫn có thể cảm nhận được… Nhưng giây phút Minho có thể cảm nhận được điều gì đó thì cậu lại phải thu lại niềm vui của mình.

Những khoảnh khắc như thế này, Minho thấy tức giận khi cậu cảm nhận được điều đó. Cậu nghiến chặt răng để bóp nghẹt tiếng hét giận dữ và co chân lên trở lại giường. Cái đốm màu đỏ ở chân phải cậu sưng lên và lành lại ngay lập tức. Là vì ánh nắng đang len vào phòng từ cửa sổ mở toang.

Minho không bao giờ kéo rèm lên. Đó là sản phẩm từ tính hài hước bệnh hoạn của ông anh trai cậu. Anh ta thích kéo rèm phòng Minho ra lúc bình minh trước khi cậu kịp đeo sợi dây chuyền của mình vào.

Ngay cả trong một gia đình vampire thì đứa út cũng luôn là đứa bị bắt nạt. Điều không may là Minho lại là đứa ra đời cuối cùng.

Min Ho làu bàu mấy tiếng khó chịu rồi với lấy sợi dây chuyền cậu luôn để ở đầu giường mỗi đêm trước khi đi ngủ. Mặt dây là hai con rắn cuốn lấy nhau thành hình số 8, lưỡi của chúng thè ra và thắt lại ở điểm cuối. Và tấm thân đê tiện của chúng được phủ đầy bởi máu của Min Ho.

Một vài sự liên hệ với phần con người trong mình sẽ giữ cho bạn an toàn trước thảm cảnh bị thiêu đốt bởi ánh nắng mặt trời. Máu có sức ảnh hưởng lớn hơn, việc nhìn thấy máu giúp bạn tồn tại, ngay cả khi bạn đã chết.

Minho tròng sợi dây vào cổ rồi giấu nó xuống dưới lớp áo, vì thế mà cái lạnh của kim loại đập vào ngực của cậu ngay tức thì. Khi cậu đặt chân xuống sàn một lần nữa, ánh sáng mang màu sắc đến với làn da nhợt nhạt của cậu. Không đau đớn, không những nốt đỏ sưng tấy. Giờ Minho có thể cất bước dưới ánh nắng mà không bị thiêu rụi.

Cậu nhấc mình ra khỏi giường và đi về phía cửa sổ. Ánh nắng từ mặt trời đập thẳng vào mắt cậu, thật khó chịu. Cậu chụp lấy hai bên rèm và kéo nó lại.

“Mặt trời sáng sớm. Thật phiền phức!” ~ Minho rên rỉ. Cậu chưa bao giờ hiểu được tại sao con người lại có thể đam mê cái quả cầu lửa này đến vậy. Bạn không thể nhìn thẳng vào nó mà không bị chói mắt, mà năng lượng nhận được thì chẳng bao nhiêu.

Đôi khi cậu tự hỏi liệu cậu có phải con trai của bố mẹ mình? Họ yêu mặt trời, sự cảm nhận, và ánh sáng. Minho phát hiện ra rằng nó là thứ không cần thiết trong vũ trụ. Sẽ tốt hơn nếu trái đất chẳng có gì ngoài màn đêm. Nhưng nếu như vậy thì con người sẽ dễ bị tổn thương hơn. Đặc biệt là những con người ngoài kia, nếu họ có làm sao thì Minho sẽ chẳng thể sống nổi đến bây giờ. Cuối cùng thì điểm yếu của Minho lại chính là loài người.

#

Gia đình Minho sống ở ngôi nhà Victorian lớn, một nơi đã bị bỏ hoang khá nhiều năm. Xung quanh rặt một màu xanh lá khó chịu. Đó là màu duy nhất có thể nhìn thấy được từ khoảng cách cả dặm, như thể nếu có một mũi tên được bắn lên không trung và rơi thẳng vào nhà cậu thì chiếc biển hiệu bên cạnh mũi tên sẽ viết: “Nhìn vào lũ điên sống trong đống rác kìa”.

Có một cái vườn lớn phía trước bãi cỏ của căn nhà do chính mẹ cậu cất công trồng xới, chăm sóc (để không một ai, kể cả những người đa nghi nhất trong số hàng xóm của họ có thể nảy ra bất cứ sự ngờ vực nào). Cuối cùng đâm ra bà lại tìm thấy sự thư giãn trong công việc vườn tược ấy và yêu thích màu sắc của những đoá hoa đua nở... thành ra làm vườn đã trở thành thói quen của bà.

Còn trên bức tường đá ngoài cổng là tấm gia huy bằng thép với chữ Choi được khắc trên đó.

Minho bước xuống cầu thang, mắt đảo quanh phòng khách. Cậu chưa bao giờ phí thời gian chỉ để ghi nhớ mọi chi tiết của ngôi nhà. Dễ nhớ nhất có lẽ là hai chiếc ghế lớn màu xanh lá chiếm đến nửa phòng khách. Mỗi lần nhìn chúng cậu lại muốn ói, chắc là vì cái màu giống hệt với màu của ngôi nhà, mà cậu đã phải nhìn nó đến cả thập kỉ nay rồi. Vì thế mà cậu trở nên dị ứng với cái màu đó… mà sao cũng được, đó là lý thuyết của riêng cậu.

Chiếc TV đời 40 cũ kĩ vẫn lặng yên đứng ở chỗ của nó phía trước bức tường. Nó là chiếc TV đầu tiên mà bố mẹ cậu mua, cũng vì vậy mà họ không nỡ quăng nó vào thùng rác.

Minho miết bàn tay trên tường dọc theo mỗi bậc thang cậu đi xuống. Cậu tô theo viền một trong những bông hoa trên tường đó bằng ngón tay dài và gầy guộc của mình. Có một điều có thể thấy rõ qua những miếng dấy gián tường: hoa cẩm chướng là nỗi ám ảnh lành mạnh của mẹ cậu. Nhưng suy cho cùng thì làm gì có sự ám ảnh nào mà lại lành mạnh chứ…?

Tay vịn cầu thang bằng gỗ đã rạn nứt qua nhiều năm, gia đình này chưa bao giờ giỏi trong việc chăm sóc nội thất của mình.

Ngay sau khi đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, Minho đi thẳng vào bếp. Bụng cậu đang sôi lên réo gọi thức ăn bởi đã hai ngày nay cậu không được đụng vào chúng.

Giống như bất kì gia đình bình thường nào, gia đình nhà họ Choi cũng ngồi quây quần quanh bàn ăn, họ chỉ không thích cái phần hỏi han nhau về một ngày đã diễn ra như thế nào với họ.

Minho thường là người ngồi xuống cũng như đứng dậy đầu tiên, nhưng vì giấc mơ hôm nay mà cậu đã ngủ muộn những hơn 20 phút.

Jessica – chị của cậu đã ngồi ở đó, co chân lên ghế và say sưa nghịch các ngón chân của mình trong khi chờ đợi bữa sáng. Mái tóc đen dài của cô luôn được hất nhẹ ra sau bằng phong cách không lẫn vào đâu được. Có mặt là điều duy nhất cô có thể làm.

Bố của cậu, ông Chinho vừa nhâm nhi cà phê vừa đọc báo mà chẳng hề thắc mắc chút nào về việc bữa sáng bị muộn hết.

Còn anh trai của cậu, Jonghyun lại chậm trễ như mọi khi. Anh ta chỉ dậy sớm để kéo tấm rèm ở phòng Minho ra rồi sau đó lại lết về chỗ ẩn nấp của mình ngủ tiếp.

Minho ngồi xuống chiếc ghế trống cách xa chỗ chị mình nhất. Jessica có thể trông giống một vị thánh nhưng thật sự thì phía dưới lớp quần áo thời thượng kia đích thực là một con quỷ. Giống với Jonghyun, cô tỏ ra thích thú với việc chòng ghẹo em trai mình: túm tóc Minho cho tới khi cậu kêu gào đòi cô dừng lại, đánh vật với Minho để giành lấy căn phòng rộng nhất mỗi khi họ chuyển đến nhà mới, và dù cơ thể nhỏ bé nhưng có cơ hội là cô sẽ giật mất đĩa thức ăn của Minho và chén sạch. Vậy cho nên, nếu Minho không muốn bị cướp mất thức ăn thì cậu phải ngồi xa cô chị nhất có thể.

“Anh ấy lại làm vậy nữa.” – Minho nói một cách kiềm chế, nhấp một ngụm từ cốc nước cam trong tay, bước đi nặng nề về chiếc ghế của mình với vẻ bất mãn.

“Vậy con đừng có ngủ mà không đeo dây chuyền nữa, có thể như vậy anh trai con sẽ không thấy con là một mục tiêu dễ dàng nữa.” – ngay cả mẹ cũng quay ra chế nhạo cậu trong khi bà đang chuẩn bị ba đĩa thức ăn.

Minho thích những câu chuyện mà con người thêu dệt lên về những vampire không cần ăn uống. Nhưng trái lại, họ vẫn làm việc đó. Thực tế thì thức ăn là thứ duy nhất có thể duy trì năng lượng cho vampire cho tới khi họ được uống máu, kiểu như vitamin vậy… Minho chẳng bao giờ nắm rõ đầy đủ các chi tiết cả.

“Con không thích ngực mình bị hằn vết khi nằm đè lên nó.” – Minho giải thích trong khi nhìn mẹ đặt đĩa thức ăn trước mặt mỗi người và rồi trở lại với bình cà phê tự rót cho mình một tách.

Người chủ gia đình chẳng bao giờ nói nhiều. Như mọi sáng, ông Choi ngồi ở bàn với một tờ báo và nhâm nhi một tách cà phê, nhìn ngắm vợ cùng các con ăn. Ông thích cái cách mọi việc diễn ra như vậy… nhưng có một vài điều đã thay đổi.

Ông Chinho gấp tờ báo của mình lại theo đúng nếp cũ khi vợ ông mua về lúc bình minh, để nó sang bên cạnh rồi uống nốt ngụm cà phê cuối cùng.

“Ăn nhanh lên, ta không muốn các con bị muộn đâu. Hôm nay là ngày đầu tiên của hai con ở trường trung học.” – ông cầm dĩa lên và làm một miếng đầu tiên cho bữa sáng.

Dĩa của Minho và Jessica rơi xuống đánh keng trên đĩa, hai đứa lặng đi nhìn bố mình. Chúng có nghe nhầm không?

“Trường học á?” – Jessica hỏi, miệng vẫn còn há ra dở dang vì chuyện ăn uống.

“Mẹ!” – Minho nhìn sang mẹ với ánh mắt cầu cứu.

“Hàng xóm bắt đầu nghi ngờ vì chẳng thấy con cái nhà này đi học như những đứa khác. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác là phải đăng kí đi học cho các con.” – bà Gain bỏ cái tách của mình vào chậu rửa khi đã uống xong – “Mọi thứ có thể sẽ khó khăn hơn cho chúng ta nên đừng có tranh cãi gì cả. Chúng ta không thể bị lộ được!”

“Theo tuổi thì Jonghyun đã ra trường và tiếp tục học lên đại học, giờ đến lượt hai đứa.” – ông Chinho nói, tiếp tục bữa sáng của mình.

Minho đã chẳng mong đợi gì việc đi học trong suốt khoảng thời gian còn là con người, giờ là một vampire, điều đó cũng chẳng có gì khác. Dù thời gian có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì trường học vẫn là trường học, vẫn có những rắc rối của chuyện học hành – thứ mà Minho đặc biệt ghét.

Cậu là một vampire, cái nơi đó thì dạy cho cậu điều gì để sống sót chứ?

Minho chỉ chú ý vào những thứ tiêu cực, nhưng sao cậu lại không nghĩ đến những thứ tích cực nhỉ?

Đó là trường trung học, là một toà nhà rộng cả chục mẫu vuông đầy nhóc con người, quan trọng hơn cả là có rất nhiều con gái. Đây chẳng phải là dịp tốt để tìm ra hương vị cá nhân sao? Và 50% cơ hội của cậu là ở đó…

***

Minho chớp mắt.

Mắt cậu lồi ra phải đến năm phút rồi…

Nếu biết trước cuộc sống trường trung học của mình thế này thì cậu đã phản đối cho đến khi được toại nguyện rồi. Cậu chỉ hy vọng rằng đang bị chính con mắt của mình đánh lừa, rằng tất cả diễn ra trước mắt chỉ là ảo ảnh từ trí tưởng tượng phong phú của mình.

Cậu muốn tin bất cứ điều gì lúc này, bất cứ điều gì còn hơn là thứ mà cậu đang nhìn thấy.

Không phải vậy! ~ Minho tiếp tục suy nghĩ, dụi dụi mắt. Mắt cậu sẽ đau thật nếu cậu còn tiếp tục làm cái hành động thô bạo như đang đào sâu hốc mắt của mình ra như thế kia.

Chỉ một chút nữa thôi, có lẽ mình sẽ bị mù. ~ Minho cười thầm với suy nghĩ của mình. Bởi vì cậu thực sự có thể làm hành động trên cho tới khi mắt cậu trở nên mù loà thật, đặc biệt với sức mạnh của một vampire – sức mạnh gấp cả trăm lần con người.

Minho hạ tay xuống rồi xắn tay áo lên. Đồng phục của Minho 30 năm trước gồm có áo sơ mi trắng, cà vạt màu xanh và quần phồng cũng màu xanh. Giờ cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc cà vạt sọc caro màu xanh lá cây và xanh hải quân, một áo khoác xanh hải quân với phù hiệu của trường ở phía ngực trái và chiếc quần giống hệt với chiếc cà vạt. Nhưng đó không phải là điều khiến cậu bận tâm…

Điều làm cậu phiền lòng là việc cậu đang đứng trước lớp với cơ thể căng cứng lên vì sốc. Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ may mắn được xếp vào một lớp học với những nữ sinh xinh đẹp… nhưng đây là điều hoàn toàn ngược lại!

Cậu đang nhìn xuống một lớp học toàn là nam sinh. Đúng vậy, một lớp với toàn bộ học sinh đều là nam. Và theo những gì đã diễn ra thì… toàn bộ toà nhà cậu đang học thật chẳng có gì ngoài con trai!

“Xin chào, tôi là Choi Minho. Rất vui khi được gặp các bạn.” – Minho cúi chào sau màn chào hỏi đậm tính hình thức.

Mình không muốn nhìn. Mình không muốn thức dậy! ~ Minho tưởng như mình vẫn đang còn trong giai đoạn đầu của việc cự tuyệt việc đi học với bố mẹ mình…

#

Lee Taemin đã nhìn ra ngoài cửa sổ được 20 phút kể từ khi nó ngồi xuống. Nó đang suy tưởng, cố gắng tìm đường trốn thoát... . Vì mẹ nó mà nó mới tiếp tục đi học, nếu không nó sẽ nghỉ và đi làm. Họ sẽ để nó được yên nếu tiếp tục việc học.

Taemin ngồi chống tay lên cằm, mắt không hề di chuyển cho tới khi túi quần nó rung lên. Sự tập trung của nó bị gián đoạn. Nó thò tay vào túi để móc ra cái điện thoại di động của mình. Không có nhiều người biết số của nó, vì vậy nó có thể đoán ra đó là ai…

Đừng tỏ ra xa cách quá. Tao dự định sẽ có một trò vui nho nhỏ với mày.

Chẳng cần đọc tên người gửi thì nó cũng thừa biết đó là Lee Jinki, đứa mà thường được gọi với cái tên Onew nhiều hơn. Đó vẫn là tin nhắn mà nó nhận được hàng ngày. Taemin ngay lập tức chọn mục delete và nhấn okay. Nó gập điện thoại rồi nhét trở lại túi.

Tốt nhất là không nên nghĩ đến trò vui mà Onew đang toan tính, với cách đó, thời gian trong ngày của nó sẽ trôi qua nhanh hơn.

Taemin bắt đầu nhìn lên, đôi mắt lơ đễnh của nó bắt đầu trôi ra xa…

Nó không hề mong nhìn thấy đôi mắt nâu lạnh lùng đó. Tuy nhiên, nó đã nhìn, và càng nhìn thì đôi mắt đó càng trở nên lạnh lùng hơn.

Từ vẻ bề ngoài, Taemin biết thằng con trai kia là loại người như thế nào. Từ mái tóc quăn màu nâu loà xoà che cả tai, đến cái cách mà hắn mặc đồng phục: cà vạt thì lỏng lẻo, tay áo xắn cao… rõ ràng cậu ta thuộc hạng người chẳng coi luật lệ ra gì. Còn cái cách mà cậu ta đứng nữa, hẳn đứng cứ như là đang đứng trên đầu của mọi người ấy.

Tuyệt thật. Lại thêm một tên nữa. Việc phải chịu đựng Onew đối với Taemin đã là đủ lắm rồi, nó thật chẳng muốn xuất hiện thêm bất kì ai nữa.

Taemin cố hết sức kéo mình ra khỏi cái nhìn chiếu tướng đó. Và khi làm được điều đó thì nó lại quay về với trạng thái ban đầu, cằm nó lại thư giãn trên lòng bàn tay, mắt lại dán vào cái cổng trường đóng im ỉm… Lớp học xung quanh nó trở nên yên lặng. Sự yên lặng – món quà dành riêng cho nó, món quà để nó có thể hoà đồng và giống với mọi người.

Làm thế nào để ra khỏi đây? ~ Taemin nghĩ. Nó biết là nó sẽ chẳng thể tìm ra giải pháp gì, nhưng sao nó cứ tiếp tục nghĩ về điều đó?

End chap 1

CHAP 2

MÁU MỚI

Với Minho thời gian như kéo dài cả thế kỉ để tới được giờ nghỉ trưa. Hai mí mắt cậu dính chặt vào nhau trong khi thầy Yoon cứ đều đều với bài giảng chán ngắt của mình. Cái ghế cứng ngắc phía dưới khiến mông cậu trở nên tê rần, tê đến nỗi phải dùng tay thụi cho nó mấy phát để lấy lại cảm giác.

Nếu không phải vì muốn tránh những câu hỏi vớ vẩn của ông thầy cậu đã không phải nằm bò ra bàn suốt cả tiết học để rồi chuốc lấy cái nỗi đau nơi xương sống như vậy. Bởi vì thực ra mà nói thì cậu chẳng biết câu trả lời nào và cậu cho rằng điều đó có hoàn toàn có thể chấp nhận được, nhưng thực tâm Minho biết như vậy là sai.

Cậu đứng dậy duỗi cái thân người dài ngoằng của mình ra cho đỡ mỏi lưng, những ngón tay cậu chạm cả vào trần nhà bởi vì cậu út bé bỏng Minho lại là người cao hơn tất thảy những thành viên còn lại trong cái gia đình vampire đáng kính ấy.

“Minho!”

Minho biết và đã quá quen với cái giọng vừa hét gọi tên cậu. Đôi khi cậu ước sao có thể làm nó biến khỏi thế gian này. Nhưng thật ngu ngốc khi có mong muốn như thế vì thực tế thì chị ta chẳng bao giờ biến đi đâu cả. Cái giọng the thé đó chỉ nói với cậu một điều: tốt hơn hết là cậu nên té ngay lập tức.

Minho ngó xuống sảnh, không còn nghi ngờ gì nữa, bà chị khả ái của cậu đã mò ra đường tới lớp học của cậu. Cái dáng đứng dạng chân như của một thằng con trai của cô rõ là chẳng hợp với chiếc váy sọc caro, đôi lông mày cau lại và sống mũi thì chun lên. Tất cả chỉ cho thấy một điều rõ ràng là cô chị đang không vui vẻ gì, Minho có thể dễ dàng nhận ra điều đó. Có lẽ cô cũng dính phải rắc rối giống cậu: bị tống vào một lớp học toàn học sinh cùng giới.

“Noona!” Minho thốt lên trước khi ù té chạy xuống sảnh theo hướng ngược lại với chị mình.

.

.

.

Gió phả vào mặt Taemin, cuốn hơi thở của nó đi theo, làm những lọn tóc của nó mơn man trên mặt khi một cô gái chạy ù qua nó.

Jessica chạy rất nhanh, đuổi theo người phía trước mình, cô không muốn bị vượt mặt thêm lần nào nữa.

“QUAY LẠI ĐÂY!” – Jessica hét lên.

Taemin đứng lại giữa hành lang và nhìn theo họ. Tay nó đang xách túi đồ ăn trưa của mình, bên trong là một cái sandwich và một chai nước hoa quả – toàn bộ bữa trưa của nó. Nó vẫn bình thản bước đi mà không hề biết điều gì sắp xảy ra với gương mặt vốn nhàm chán của mình: góc đôi môi của nó cong lên thành một đường hoàn hảo, và má thì phính ra.

Một nụ cười.

Đã nhiều tháng nay Taemin không cười, và cũng gần như hoàn toàn quên mất cách để cười. Bởi vì chẳng có lý do gì để nó phải cười, thế nên hiển nhiên là nó chẳng bao giờ cười cả.

“Không biết là mày cũng có thể cười đó, Taemin ah. Tưởng cái mặt khó đăm đăm của mày là không đổi chứ?” Giọng Onew bất ngờ cất lên.

Onew cao nhỉnh hơn nó một chút, là thằng con trai với mái tóc mầu nâu nhạt lúc nào cũng bóng loáng những gel vuốt tóc được vuốt ngược ra phía sau, áo sơ mi phanh ra để lộ ra chiếc áo bên trong màu đen với hình một con rồng đỏ trên đó. Tay áo khoác của hắnđang sắn lên, phô ra cánh tay rắn chắc.

Đứng kế bên Taemin là Lee Eunhyuk và Lee Kibum (kẻ vẫn được giang hồ biết đến với cái tên Key). Chúng khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên đứng dựa vào tường. Mà chẳng cần giới thiệu nhiều, cũng đủ biết là chúng cùng một ruộc với Onew. Đó là điều rất tự nhiên khi bạn chơi với ai đó quá lâu thì bạn cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi họ. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng!

Taemin nắm chặt túi đồ ăn của mình, âm thanh sột soạt của chiếc túi mở đường cho nỗi sợ hãi đang dâng lên trong nó. Kể từ khi bắt đầu năm hai của trường trung học, Taemin đã được Onew và băng đảng của hắn chọn làm con mồi. Tất cả chỉ vì mẹ của nó làm việc cho bố của Onew. Vì thế mà Onew cho rằng cấp bậc của hắn cao hơn Taemin, hiển nhiên hắn có đặc quyền với Taemin, coi nó như bao cát của riêng mình.

Dù rất muốn chống trả lại Onew nhưng Taemin không dám, cho dù những gì bị đè nén lâu nay của nó có thể phá tan lớp vỏ Trái đất mà chẳng cần tốn mấy sức. Nó không muốn mẹ nó vì nó mà bị mất việc.

“Xem chúng ta có gì nào...” – Onew lạnh lùng giật lấy túi đồ ăn trưa của Taemin.

Taemin lập tức kiễng chân lên, rướn hết sức mình để lấy lại bữa trưa của mình, nhưng hoàn toàn vô vọng. Onew cao hơn nó. Hắn giơ cái túi lên phía trên đầu mình, đưa nó ra ngoài tầm với của Taemin. Còn Key và Eunhyuk kềm chặt lấy tay nó. Mà dù sao thì dùng tới hai nhân lực là hơi lãng phí vì chỉ cần một trong hai bọn chúng đã thừa sức kìm chân được Teamin gầy gò.

“Trả đây!” – Taemin vật lộn, cố gắng trong tuyệt vọng để thoát ra được sự kìm kẹp của Key và Eunhyuk.

Trong khi đó thì Onew thích thú đong đưa cái túi đồ ăn trước mặt Taemin: “Xem như đây là cái giá trả cho việc dám không trả lời tin nhắn của tao, vì đã không tuân theo yêu cầu của tao…” Rồi đột nhiên mặt hắn có vẻ trầm ngâm: “Tao muốn một cái giá khác nữa.” Nói rồi Onew gật đầu với hai đứa kia: “Đưa nó đi!”

Taemin chống chọi quyết liệt, vùng vẫy suốt quãng đường bị lôi xềnh xệch xuống sảnh. Nó biết mình đang bị dẫn đi đâu, nơi duy nhất mà Onew vẫn thường mang nó tới để nhận sự trả giá của mình.

***

Minho lao vụt qua cánh cửa, đóng sập nó lại sau lưng mình. Một làn gió trưa mát mẻ lướt qua khi mặt trời rọi thẳng vào mắt cậu. Cậu thở hổn hển sau cuộc đào tẩu. Dù cậu nhanh nhưng chị gái cậu còn nhanh hơn cậu gấp 10 lần. Đứng được ở đây là điều đang làm cậu ngạc nhiên với chính bản thân mình, cậu đã thoát được khỏi tay cô chị gái.

Minho nín thở, hồi hộp chờ đợi, nhắm chắc rằng chị mình sẽ không bất ngờ nhảy bổ ra khi cậu nhấc lưng ra khỏi cái cửa. Sau vài phút yên ắng, cậu yên tâm đi về phía hàng rào bao quanh sân thượng.

“Trường trung học Daewon, huh? Thật ngu xi, ở đây chẳng có cái quái gì khác ngoài một lũ con trai cả. Đúng là lãng phí thời giờ của mình.” Minho cằn nhằn khi nhìn xuống cái sân rộng mênh mông phía dưới.

Trong đời, cậu chưa từng thất vọng hơn lúc này. Vậy là giấc mơ tìm được dòng máu thật sự dành cho mình đã bị đập vỡ bởi chính bố mẹ cậu khi họ xin cho cậu đi học ở cái khu vực hoàn toàn không có con gái này. Trừ đứa con gái là chị cậu ra – người luôn tìm cách để đến được chỗ cậu, thì cậu hoàn toàn bị mắc kẹt với bọn con trai.

Minho nhắm mắt lại, cúi đầu xuống và thở dài: “Thôi thì vì gia đình, mình chắc cũng có thể vượt qua được chuyện này.”

Minho vươn người ra hướng tới bầu trời. Vị trí của gia đình cậu luôn được đặt trên cơn khát máu, những người khác trong gia đình cũng nghĩ vậy. Cậu đoán rằng dòng máu chung đang chảy trong huyết mạch khiến mọi thành viên của gia đình cậu có thể định hướng đúng cho những việc mình làm.

Minho quay lại, dựa vào hàng rào, nhờ chiếc áo khoác dày mà lưng cậu không bị hằn lên thanh ngang hàng rào.

Vì gia đình mình. Minho tiếp tục suy nghĩ...

Chán thì không sao, vừa khi bắt đầu thả mình thư giãn thì cậu nghe thấy tiếng cánh cửa sân thượng đóng sầm lại. Minho vội trượt ra sau một trong những băng ghế được bắt vít xuống sàn sân thượng với những cái chân kim loại hoen gỉ như thể chúng đã ở đó cả thế kỉ rồi. Quả là một chỗ trốn lí tưởng.

Minho hé mắt nhìn qua khe hở của lưng ghế, cậu không muốn bị chị mình tóm được. Cô chị như một ngọn đèn di động, có thể tìm ra cậu bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào, ngay cả khi cô chẳng hề chủ tâm tìm kiếm.

Khi cậu bị đi lạc lúc 15 tuổi, chẳng cần mất đến 10’ chị gái cậu đã tìm ra cậu. Rồi khi cậu trốn trong phòng ngủ của cô để do thám theo lời bố mẹ mình, cô đã lật tung chỗ ẩn nấp của cậu lên và dần cho cậu một trận tơi bời hoa lá. Vì giao hẹn giữa cậu và bố mẹ mình nên khi bị phát hiện, cậu đã phải âm thầm lãnh chịu mọi hậu quả mà không được hé răng khai ra nửa lời về họ.

May mắn thay, người lên sân thượng không phải chị cậu. Nếu nói đến không may thì có lẽ là không may với cậu bé kia, người đang bị nhiều hơn một người kìm kẹp, lôi xềnh xệch. Có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc chẳng mấy tốt đẹp.

Mình đã thấy cậu ta ở đâu rồi nhỉ? ~ Minho tự hỏi.

Cậu ta trông quen lắm.

Bỗng Minho sực nhớ ra đó là thằng nhóc trầm lặng trong lớp học, người duy nhất không thèm nhìn cậu khi cậu chào cả lớp, người được nắng nhuộm vàng khiến cậu ta lấp lánh như vàng ròng. Chỉ khi Minho thâm nhập vào trí óc, buộc cậu ta phải nhìn mình thì lúc đó cậu ta mới ném cho cậu một cái liếc mắt. Điều đó khiến cái Tôi của Minho bị tổn thương ghê gớm. Nếu mọi con mắt trong lớp học đều đổ dồn về phía cậu tức là phải là tất cả mọi người không chừa một ai, không có trường hợp ngoại lệ.

Taemin ngã đánh bịch xuống đất. Bàn tay nó xượt trên sàn, máu rỉ ra từ những chỗ tiếp xúc. Mặt nó đỏ lên, khoé môi thì be bét máu – dấu vết của một cú đấm vào mặt trước đó.

Như thường lệ, sân thượng là nơi duy nhất Onew đưa Taemin lên để đánh đập, vì nơi này thường thì chẳng có ma nào mò lên cả.

“Phí tổn của tao.” Onew gào lên.

Onew từng nói với Taemin về cái cảm giác sung sướng khó tả khi hắn đấm vào mặt nó, điều đó làm trái tim hắn luôn nhảy nhót trong lồng ngực khi adrenaline tràn ngập cơ thể. Nhưng với Taemin thì chả sung sướng gì. Tất cả những gì nó cảm giác được chỉ là sự đau đớn, nỗi đau mà nó không dám đáp trả chỉ bởi vì mẹ nó, vì công việc bà. Nói thì nói vậy chứ không có nghĩa là nó có thể đánh nhau. Nhưng có thể nói nó rất giỏi trong việc chịu đựng.

“Mày đã được cảnh báo về điều gì sẽ xày ra với mày nếu không hoàn thành nhiệm vụ tao giao.” Onew nói xuống, Key và Eunhyuk đứng kế bên hắn chăm chú quan sát.

Taemin chống tay xuống sàn, nâng thân mình lên. Đó quả là một sự tra tấn với hai bàn tay đầy máu của nó bởi sức nặng của cơ thể đè xuống. Nhưng nó đủ hiểu Onew để biết được rằng: một cú đấm với hắn chẳng thấm vào đâu, hắn muốn nhiều hơn thế. Nên, tốt hơn là nó nên chủ động biết được khi nào chúng sẽ tới, thay vì bị đập cho bất ngờ từ phía sau.

Onew cúi xuống ngang bằng với Taemin, hắn lạnh lùng nâng cằm nó lên. Nó thì cố gắng lắc đầu để thoát ra khỏi bàn tay Onew, nhưng điều đó chỉ khiến hắn xiết chặt thêm hai má của nó. Thế nào những ngón tay đó cũng để lại những vết hằn đỏ trên mặt nó cho xem.

“Thật đáng tiếc nếu phải làm thâm tím gương mặt xinh đẹp này.”

Onew chộp lấy cổ áo của Taemin, kéo ngược về phía sau khiến cái cổ mỏng manh của nó bị ép chặt lại, hơi thở của nó trở nên khó nhọc.

“Nhưng tao không cho phép sự chống đối có mặt ở đây.”

Taemin nhắm nghiền mắt lại. Nỗi đau mà nó đã đoán trước, giờ đây mỗi giây lại tràn dâng thêm qua toàn bộ cơ thể nó.

Yah!” Một tiếng hét bất ngờ vang lên khiến cả bọn phải quay lại nhìn. Taemin cũng mở mắt ra, chớp chớp vài lần để nhìn cho rõ hơn.

Minho

Taemin nhớ tên cậu ta. Tại sao lại không chứ? Sau cùng thì Minho cũng là một trong số bọn chúng, và Taemin tội nghiệp là cái nam châm thu hút mọi mầm mống cặn bã trong vòng bán kính 20 dặm.

Minho đứng cách bọn chúng chỉ vài bước chân, tay đút túi quần. Cúc áo khoác của cậu phanh ra chỉ chừa duy nhất cái ở giữa còn được cài tử tế. Cậu chầm chậm tiến đến phía chúng từng bước, từng bước thật thận trọng. Onew vẫn còn túm chặt cái cổ áo của Taemin, nhưng mắt thì chăm chú quan sát Minho.

“Tao tưởng sẽ được ở đây yên tĩnh một mình.” Minho giải thích, đưa tay cởi nốt chiếc cúc còn lại ra.

Onew cắn chặt quai hàm lại làm răng hắn nghiến vào nhau ken két. Tên to gan dám ngắt lời hắn này là ai? Hắn buông tay ra khiến Taemin đổ ập về phía trước.

Nó nhanh chóng bò ra sau, để lại vệt máu dài sau mình bởi bàn tay đầy máu của nó. Biến cố này có thể sẽ phát triển theo chiều hướng tích cực có lợi cho nó, hoặc ngược lại là chiều hướng tiêu cực tức là mức độ nguy hiểm của nó thậm chí còn tăng thêm nữa. Nó không biết bên nào đúng. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, tốt nhất là nó nên tránh khỏi cuộc chạm trán nảy lửa này. Sớm hay muộn thì những quả đấm cũng sẽ được tung ra và nó thì không muốn lãnh thêm quả nào vào mặt nữa chỉ bởi vì cứ đứng ỳ ra đấy.

Onew đứng dậy, quay về phía Minho. Tay hắn tuy đã hạ xuống nhưng vẫn nắm rất chặt.

“Thật không phải khi bắt kẻ yếu làm thứ nhiệm vụ nào đó của mình. Mày nên dùng não của mình để hoàn thành công việc của mày.” Minho gõ nhẹ ngón tay vào thái dương, vừa đi vừa nói. “Tao không thể khoanh tay đứng nhìn bạn cùng lớp với mình bị đập te tua được.”

Bước cuối cùng. Mặt Minho chỉ còn cách mặt Onew vài phân. Cậu nhếch mép, nở một nụ cười lãnh đạm khiến Taemin bất ngờ, một cảm giác gì đó lướt qua trong nó, bất chấp việc bị kéo vào một cuộc đánh nhau chẳng liên quan đến mình, cậu ta vẫn mỉm cười vui vẻ.

“Sao chúng mày không biến đi trước khi đứa nào đó bị thương nhỉ?” Minho nói ra chiều năn nỉ.

“Đây là chuyện giữa tao và Taemin.” Onew đánh mắt về phía Taemin rồi nhanh chóng quay trở lại Minho.

Minho liếc nhìn Taemin. Trong phút chốc, khi ánh nắng chiếu rọi vào chúng - mắt của Minho, Taemin có thể nhìn thấy màu đỏ rực trong đôi mắt ấy.

Cậu định giúp tôi sao? ~ Taemin nghĩ, còn Minho thì vui vẻ quay trở lại với Onew.

“Sao mày không ở yên đó và thôi việc chõ mũi vào việc của người khác đi?”

Nụ cười của Minho tắt ngúm khi nghe câu nói đầy ra lệnh của Onew.

“Sợ rằng, tao không thể.”

“Nếu đó là điều mà mày muốn.”

Bất thình lình, nắm đấm của Onew nhanh như cắt lao vút đến, từng khớp xương rung lên bần bật hướng thẳng tới mặt Minho. Chỉ có điều là nắm đấm ấy đã không thể chạm vào nơi nó muốn đến. Thay vào đó, Minho lẹ làng lách mình sang phải né tránh cú đấm đồng thời tóm lấy cẳng tay Onew, bóp nghiến nó trong tay mình đúng như cái cách mà Onew đã xiết lấy gương mặt Taemin.

Onew đã đấm hụt.

Hắn cố giật tay về hòng thoát khỏi Minho, nhưng điều đó chỉ khiến cậu càng xiết chặt thêm cánh tay của hắn. Sức mạnh này còn mạnh hơn cả điều hắn dự đoán.

“Như tao đã nói… sao chúng mày không biến đi trước khi có người bị thương?”

Minho đẩy Onew ra. May nhờ có ma sát giữa giầy và mái nhà đã giúp hắn đứng vững nếu không, có lẽ hắn đã ngã dập mông xuống đất rồi.

Taemin thích thú tưởng tượng ra điều đó, cảnh Onew ngã đập mông xuống sàn, và hắn sẽ phải dùng tay để xoa xoa cái mông mình cho đỡ đau. Nghĩ vậy, nó tự mỉm cười với chính mình.

Từ trước tới nay, trong suốt thời gian mà Taemin biết Onew, chưa có ai từng khoá được nắm đấm của hắn. Mọi người đều đã cố né, nhưng rốt cục vẫn không thể tránh được cú đấm dội thẳng vào mặt. Đó là điều không thể. Nhưng Taemin đoán, có lẽ ngay cả điều không thể đôi khi vẫn là có thể.

Minho lạnh lùng đút tay trở vào túi, đứng bất động trước mặt Onew.

Hầu hết mọi người đều cố gắng né tránh Onew sau khi trót dại đứng lên chống lại hắn. Và họ sẽ sớm được đưa tới bãi tha ma nếu để hắn tóm được. Thế nên họ thường bỏ cuộc và cầu xin bố mẹ để được chuyển trường. Đó là sự tàn bạo của Onew. Nhưng Taemin nhìn Minho đầy ngạc nhiên, cậu ta không có vẻ gì là sẽ rút lui, vẫn đứng ở đó như thể giầy của cậu đã bị gắn keo dính chặt xuống sàn. Cậu ta đã chiến đấu vì Taemin. Ai đó đã thực sự chiến đấu vì nó.

“Key, Eunyuk, đi thôi.” Onew hơi ngoái đầu lại phía Taemin, nhưng vẫn chắc chắn rằng mắt của mình còn nhìn Minho. “Đừng mong rằng hắn sẽ luôn ở bên mày. Cứ cho là hôm nay mày gặp may. Nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu.”

Taemin nhìn theo ba tên côn đồ cong mông bỏ chạy. Đó là lần đầu tiên nó nhìn thấy băng đó bị đe doạ, mà lại chỉ bởi một cậu học sinh mới chuyển trường.

Dù Onew đã đi khỏi nhưng cái mùi vị kinh khủng mà hắn đã gây ra thì vẫn còn trong miệng Taemin. Tất nhiên là bởi vì máu ở trên môi nó. Taemin ghét vị máu, nó thậm chí mím chặt môi lại để ngăn không cho máu rỉ vào miệng.

Thực lòng nó cảm thấy biết ơn một cách sâu sắc. Có Chúa mới biết điều gì sẽ xảy ra nếu trận đánh đập còn tiếp diễn. Nó có thể sẽ kết thúc trong bệnh viện với một đống hoá đơn bên giường.

Taemin quay đầu lại thì thấy một bàn tay đang chìa ra trước mặt nó. Nó ngước lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Minho.

“Cậu không nên để người khác bắt nạt mình dễ dàng như thế.” Taemin nắm lấy tay Minho để cậu kéo mình lên. “điều đó chỉ khiến cho chúng càng có thêm lý do để tiếp tục làm vậy.”

Nó tự phủi sạch bụi bám trên cơ thể.

“Cậu làm gì ở đây? Sân thượng là chỗ nằm ngoài giới hạn cho phép.”

“Trốn chị gái của tôi.” Minho nâng cằm Taemin lên kiểm tra môi của nó. Chỉ là một vết cắt nhỏ, không có gì nghiêm trọng. Đúng vậy vết thương của Taemin có thể không nghiêm trọng, nhưng cái cảm giác kinh tởm đang chảy trong nó, hâm nóng các tĩnh mạch của nó là nghiêm trọng.

“Tại sao lại nằm ngoài giới hạn?”

Taemin nhấc mặt mình ra khỏi tay Minho. Một cảm giác không mong đợi trào lên khiến hơi thở của nó trở nên gấp gáp. Giống như có những giác mút đâm vào bụng nó, nhưng là theo cách tốt.

“Có một nữ sinh chết trên này. Trường học nào cũng có những truyền thuyết của riêng mình.” Taemin mỉm cười một cách lo lắng. “Cô ấy lên đây gặp bạn trai, nhưng chuyện dần trở nên tệ hơn. Họ cãi nhau và chàng trai đã giết cô gái. Anh ta biến mất, và bỏ mặc cô ta. Cô gái ấy chính là con gái bà chủ tịch, để tránh sự việc tương tự xảy ra, bà đã quyết định tách riêng con trai và con gái, nên nữ sinh học ở một nơi còn nam sinh ở một nơi khác.”

“Mmm.” Minho ậm ừ, đi đến phía hàng rào, Taemin đứng ngay sau cậu. “Vậy đó là lý do tại sao chỉ có nam sinh.”

Taemin quan sát Minho kĩ hơn, bề ngoài cậu ta trông giống hạng người như Onew, nhưng liệu đó có phải là sự thực? Nếu có, liệu rằng Taemin sẽ trở thành nạn nhân của cậu? Taemin rối bời trong những thắc mắc không lời đáp của mình, và điều quan trọng hơn là cảm giác mà Minho dành cho nó là gì?

Liệu cậu ta có thực sự xấu?

Vốn là một thằng bé thông minh, nhưng với Minho, đầu óc Taemin bỗng trở nên trống rỗng, chẳng thể suy thấu điều gì. Thế nên nó đành bỏ cuộc và chỉ quan tâm đến một điều duy nhất, Minho đã cứu nó, vậy là đủ.

Cả hai rơi vào tình trạng im lặng, chỉ đứng đó và ngó xuống dưới qua hàng rào bao quanh sân thượng. Taemin thường lên đây mỗi khi bị lôi lên đánh đập, nhưng chưa bao giờ có cơ hội nhìn ngắm hết mọi thứ từ trên này. Phía dưới là cánh đồng rộng mênh mông với hai cái lưới bóng đá ở mỗi đầu, những đường kẻ trắng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Lác đác những học sinh băng qua sân trường, hay ngồi trên các băng ghế thưởng thức bữa trưa của mình.

Quang cảnh này quả là thiên đường và Onew chỉ là một nhược điểm nho nhỏ cho cái gọi là thiên đường ấy của Taemin.

Khi nó bắt đầu thích thú với việc nhìn ngắm thế giới bên dưới, thì âm thanh của cánh cửa sân thượng bất ngờ đóng sầm lại làm cả hai giật nẩy mình. Nó hi vọng đó không phải là Onew trở lại với quân tiếp viện của hắn. Nếu đúng là như vậy thì chắc chắn Minho sẽ bị đẩy vào rắc rối và tệ hơn là Taemin lại chẳng thể làm gì để giúp được cho cậu. Thêm vào đó, nó không muốn Minho bị liên luỵ vì chuyện xích mích của mình.

“Noona!”

Minho tròn mắt, miệng há ra, cơ thể cứng đờ. Với Onew, cậu coi hắn chẳng là gì, dù chỉ là một chút cũng không sợ, nhưng chị gái cậu đã làm cậu chết đứng ngay khi cô xuất hiện.

Taemin quay lại nhìn theo hướng mắt Minho. Một cô gái đang đứng cúi gập người xuống, một tay chống trên đầu gối, tay còn lại đặt trên ngực thở hổn hển. Trông cô ta giống như sắp chết đến nơi.

“Nếu… tao… biết mày… ở đây...” Cô vừa nói vừa thở hồng hộc. “ …thì tao đã tìm ở đây sớm hơn.”

Minho tiến tới, cúi xuống cho ngang bằng với chị gái mình, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô giễu cợt:

“Chị trở nên quá già để đuổi theo em trai của mình rồi sao?”

“Tất cả là lỗi của mày.” Chị gái của cậu gào lên khi đã bắt được hơi thở của mình. “Tao sẽ giết mày!” Jessica bất thình lình vung tay lên chộp lấy cái cổ của thằng em, nhưng vừa khi những ngón tay của cô chạm vào cổ Minho thì cô lập tức dừng lại, chuyển hướng sự chú ý của mình sang phía Taemin, thằng nhóc đang chăm chú quan sát hai người từ xa.

“Thật dễ thương!” Jessica hạ tay xuống, nhẹ nhàng liếm đôi môi hồng xinh xắn của mình, ngúng nguẩy đi về phía Taemin. Lúc này, chỉ một điều duy nhất trong tâm trí cô.

“Xin lỗi, Jessica.” Minho vội chạy tới chắn giữa Taemin và chị gái mình. “Em sẽ chơi với chị vào lúc khác. Bạn của em…”

“Taemin.” Taemin hoàn thành nốt câu nói của Minho.

“Taemin đang bị thương, em phải đưa cậu ấy tới phòng y tế.” Minho nắm lấy tay Taemin và lôi nó đi.

Là một thăng bé mảnh khảnh nên Minho chẳng gặp khó khăn gì trong việc kéo Taemin đi theo cậu, bỏ lại Jessica trong sự thất vọng ghê gớm.

***

“Xin chào?” Minho gọi.

Cậu vẫn nắm tay Taemin cho đến tận khi họ tới trạm y tế. Bàn tay nhỏ bé của cậu bé nằm thật thoải mái trong tay cậu, đến nỗi cậu chẳng để ý gì đến việc mình đã làm tới khi Taemin khẽ rút tay ra khỏi tay của cậu và giấu nó sau lưng mình.

Minho nhìn Taemin nở một nụ cười tự đắc. Nụ cười là dấu hiệu của việc cậu đang trêu chọc thằng bé.

“Có ai không?!” Minho gọi lại lần nữa. Vẫn không ai đáp lại.

Minho xem xét kĩ căn phòng, kéo cả những tấm rèm bao quanh mỗi giường để kiểm tra nhưng tất cả đều trống không, chẳng có ai cả. Chỉ có cậu và cậu nhóc đó, nhóc loài người yếu đuối.

Minho không nghĩ có thể có ai khác trên đời này đáng thương hơn cậu ta. Cậu cũng không thể hiểu tại sao cậu lại cứu nó. Chỉ là cậu không thể ngồi không mà nhìn người ta làm tổn hại đến gương mặt xinh xắn này – một báu vật đối với Minho, ngay cả khi cậu có thấy cậu bé này là kẻ hoàn toàn vô dụng đi chăng nữa.

Minho liếc nhìn đồng hồ.

12:35.

Giờ nghỉ trưa mới trôi qua được có 5’.

“Có lẽ vẫn trong giờ nghỉ trưa.” Minho xác nhận. “OK.”

Minho đi về phía Taemin cầm hai cánh tay mảnh mai như tay con gái của nó lên. Mùi hương của Taemin xộc vào mũi Minho, cái nóng thiêu đốt cổ của cậu. Minho nuốt nước miếng, nuốt theo sự thèm khát được uống máu trên cái cổ mỏng manh của cậu bé đang đứng trước mặt mình. Yết hầu của cậu lên rồi lại xuống, và mọi chuyện trở nên tệ hơn khi cậu không thể nuốt trôi, nước miếng của cậu nghẹn ứ ở cổ.

Minho cảm thấy toàn bộ cơ thể mình nóng lên, và mắt cậu bùng cháy trong sự hưng phấn... Nhưng tuyệt đối không được, cậu phải kiềm chế bản thân. Nếu cậu có suy nghĩ, dù chỉ là ý nghĩ thôi về việc uống máu ai đó giữa ban ngày ban mặt, trong một nơi đầy nhóc con người thế này, thì gia đình cậu sẽ không phải là người duy nhất giết cậu.

Minho nhắm mắt lại, giấu đi cái màu đỏ rạo rực, giấu đi cái mầu hổ phách mà chúng luôn biến đổi thành mỗi khi chúng chìm trong sự kích động dù là của cơn đói hay của sự kích thích. Minho không thể xác định được với cậu cái nào là đúng, nhưng cậu biết rõ một điều, cậu ham muốn một cách mãnh liệt được uống máu của Taemin.

Không phải ở đây. ~ Minho tự nói với chính mình, cố gắng kiểm soát bản thân. Trong đời, cậu chưa bao giờ thèm muốn một đứa con trai trước đó, vì thế cảm giác này vô cùng lạ lẫm với cậu.

“Có chuyện gì sao?” Đôi chân mày Taemin nhíu lại, nó ngước nhìn Minho lo lắng hỏi.

Minho gật đầu. “Đừng lo.” Cậu buông tay Taemin ra, quay lại cái tủ đằng sau mình. “Có vẻ như hôm nay tôi sẽ phải làm bác sĩ bất đắc dĩ cho cậu rồi, thế nên cứ ngồi yên đó.”

Máu. Mình muốn nó. ~ Suy nghĩ của Minho tiếp tục quyến rũ cậu.

Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Vào rồi lại ra, hòng đẩy sạch cơn đói và lòng ham muốn ra khỏi đầu mình.

Cuối cùng Minho đã có thể kiểm soát được sự thèm khát của mình và nhịp thở của cậu trở lại bình thường. Đây không phải là lần đầu cậu phải chống chọi với cơn khát máu, bởi vì sống trong một thế giới đầy những mạch máu di động thế này, cậu phải làm điều đó khá thường xuyên. Nhưng lần này có vẻ khó hơn bình thường.

Minho mở tủ và tìm kiếm xung quanh, lấy ra hai lọ thuốc sát trùng và bông băng. Cậu lôi ra ba miếng băng dán từ hộp băng gạc ở ngăn thứ hai: một cái đủ nhỏ cho vết thương ở trên mặt và hai cái lớn.

“Cậu giảng giải với tôi về việc để người khác bắt nạt, nhưng qua sự việc vừa rồi… cậu cũng có khác gì tôi đâu.” Những lời nói của Taemin làm Minho ngạc nhiên.

Cậu khẽ hắng giọng một cách lo lắng, cố gắng lựa chọn từ ngữ cho khôn ngoan. Không thể nói huỵch toẹt ra rằng nếu cậu để chị gái mình tóm được thì cậu sẽ bị nhấc lên rồi ném xuống cả chục lần, trong khi đó thì các vết bầm tím cứ tự nhiên lành lại như thể nó chưa từng xuất hiện. Nói vậy chỉ tổ chuốc thêm rắc rối.

“Chị gái tôi thuộc một đẳng cấp khác hoàn toàn với gã đó. Chị ta không biết tới nao núng, và không bao giờ từ bỏ. Thực sự là cậu đã gặp may khi được tôi cứu thoát khỏi tay chị ta, nếu không cậu đã bị biến thành bữa trưa của bà ấy rồi.”

Minho hoàn toàn giải thích theo nghĩa đen. Thật dễ thương là ba từ mà chị gái cậu luôn luôn nói trước khi xơi tái một tên con trai nào đó. Khi những từ đó vọt ra từ miệng chị ta thì đó là dấu hiệu của việc nên biến ngay trước khi quá muộn.

Minho bóp ở mỗi lọ thuốc một giọt vào hai miếng bông băng. Cậu nín thở. Nếu dù chỉ thoáng qua thôi, mùi máu của Taemin bay vào mũi cậu, cậu sẽ bị quyến rũ và ăn cậu bé ngay lập tức, ngay tại đó. Vì vậy cậu phải kìm nén bản thân mình. Giờ đây điều quan trọng hơn là những vết thương của Taemin, phải chữa trị trước khi chúng bị nhiễm trùng.

Minho không dám ngồi quá gần Taemin mà phải cách ra một đoạn, để lại một khoảng trống giữa hai người. Cậu dùng một miếng bông băng nhẹ nhàng lau bàn tay của Taemin. Sau đó bóc hai miếng băn dán ra và dán chúng ra lên đó, dán lên đôi bàn tay mềm mại, mịn màng ấy. Chúng thật nhỏ bé trong tay của Minho và điều đó khiến cậu ham muốn được cầm chúng thêm lần nữa.

Minho rút tay về. Cậu đưa miếng bông thứ hai lên môi Taemin cẩn thận sát trùng, giữ gìn dòng máu mà cậu quý trọng. Minho lấy miếng băng nhỏ hơn, bóc nó ra, dán lên môi Taemin. Đôi môi hồng xinh xắn đó như đang trêu ngươi cậu, mời gọi cậu mở chúng ra. Âm thanh của việc Taemin nuốt nước miếng đập vào tai cậu khiến trái tim cậu tá hoả, đập thình thình như trống trận, tấu lên giai điệu ngọt ngào nhất.

Chuyện gì đang xảy ra với cậu thế này? Trước tới giờ, tất cả những người cậu từng khao khát là những cô gái xinh đẹp, chứ có bao giờ cậu lại thèm muốn một tên con trai như thế này đâu? Thằng bé này có cái gì đó không bình thường, thứ gì đó rất khác lạ, thứ gì đó có chút thân quen với Minho và càng ở gần cậu bé, Minho càng ham muốn nó hơn.

End chap 2

CHAPTER 3

ĐÊM KHÔNG NGỦ

Mùi hương đó... Minho ở phía sau chỉ cách Taemin vài đứa học sinh. Mắt cậu như muốn nuốt chửng cái gáy của Teamin. Đây là lần đầu tiên cậu soi dáng người một thằng con trai kĩ như thế này.

Taemin sở hữu một bờ vai thanh mảnh mà theo như ý của Minho thì chỉ có thể có ở một thiên thần. Cái lưng nhỏ nhắn, phía trên rộng hơn và thắt lại ở phần eo. Đôi chân dài bước từng bước kiêu hãnh, bất chấp thực tế chủ nhân của nó thuộc dạng cùng đinh ở trường trung học Daewon. Mọi thứ thuộc về cậu bé đều mời gọi Minho.

Taemin bỗng đi nhanh hơn khiến Minho lạc mất nó. Cậu cố gắng vượt qua hai người phía trước mình, nhưng bọn họ quá bận rộn với cuộc đối thoại của mình mà chẳng thèm đểy ý gì tới Minho.

Ai quan tâm tới lễ hội trường chứ? ~ Minho nghĩ, khi hai người kia tiếp tục khoa trương về lễ hội trường thường niên diễn ra mỗi năm. Cậu chẳng bao giờ hứng thú với mấy thứ vớ vẩn đó, và thực tế là cậu bỏ qua mọi sự kiện như vậy.

Đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Taemin, “Xin lỗi.” Minho đẩy hai người sang bên và chạy qua, phớt lờ sự giận giữ của họ đang với theo sau mình.

May mắn thay, Minho không bị bỏ lại quá xa và có thể đuổi kịp Taemin. Tốc độ Vampire vẫn luôn có ích khi cậu cần nó.

Cậu là ai?

Câu hỏi đó tiếp tục làm rối trí Minho. Cậu bám theo Taemin nhưng không quá gần, giữ một khoảng cách thuận lợi phía sau. Chính xác thì điều gì khiến Taemin khác biệt với tất cả những người khác? Tại sao máu của nó lại có mùi hương quen thuộc đến vậy? Minho khao khát mãnh liệt tìm ra lời đáp đến nỗi không không biết phải làm thế nào và buộc phải theo dõi Taemin. Thế nhưng cậu không chấp nhận thực tế là cậu đang theo dõi Taemin, cậu tự gọi mình là một người đi theo - một cách nói để giảm nhẹ hành động của mình. Với cậu theo dõi và bám theo là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Và cậu thấy việc bám theo người khác chẳng có gì là sai trái cả, thế nên cậu vẫn tiếp tục đi theo Taemin.

Minho nhẹ nhàng bước đi, chú ý quan sát, tránh những nhánh cây non, để chúng không gãy răng rắc dưới chân và khiến cậu bị lộ tẩy. Cậu điều chỉnh nhịp thở của mình thật đều đặn bởi vì sẽ không còn là một Vampire nữa nếu như cậu không thể làm chủ phần con người trong mình.

Minho là người giỏi nhất trong gia đình trong việc bám theo người khác. Đó là lý do chính tại sao Jonghyun luôn mang cậu theo mỗi khi đi săn.

Jonghyun hơn người trong nhiều thứ như thể thao, học hành, hay vẻ ngoài, nhưng thứ duy nhất anh ta thiếu là sự lén lút. Anh ta sẽ luôn luôn làm những cô gái hoảng sợ khi chuẩn bị tấn công chỉ vì vô ý bước lên một cành cây hay tự nhiên rớt đánh phịch xuống, khiến họ lập tức bỏ chạy và trở lại với cảnh sát. Thật chẳng đáng mặt đàn ông. Anh ta đúng là hoàn toàn vô vọng.

Tuy nhiên thì Jonghyun vẫn là một Nightling – kẻ mà bạn không bao giờ muốn gây sự, vì anh ta đã ra tay là không khoan nhượng.

Minho đợi ở ngã tư khi Taemin rẽ vào chợ và trở ra với một túi đồ đầy đồ ăn sẵn. Cậu dòm qua cửa sổ cửa hàng bán đĩa, nơi mà Taemin đang đứng say sưa nghe nhạc với cái đầu gật gù theo từng giai điệu. Minho thậm chí còn trốn sau một tờ báo khi Taemin mua một ít kẹo cao su và cam thảo ở quầy kẹo. Người đàn ông vui vẻ chào nó khi nó trả tiền.

“Chúng ta đang theo dõi ai vậy?” Jonghyun thì thầm vào tai Minho.

Jonghyun đứng bên cạnh Minho, tay cầm một gói M&M dấu hiệu của việc đã dừng lại ở quầy kẹo. Anh dốc đống kẹo vào miệng thay vì nhai thì nuốt chửng chúng. Jonghyun thích đồ ngọt. Anh ta là người hảo ngọt nhất trong gia đình, nhưng lại không thể chịu được việc chocolate dính ở răng.

Chẳng đẹp đẽ gì và cũng mất hết cả sự đáng sợ khi nhe răng nanh ra mà lại dính đầy chocolate. Xỉa răng chẳng có tác dụng gì hết. Mà răng nanh lại là bé cưng của Vampire, chúng vô cùng quan trọng nên phải chăm sóc thật cẩn thận, không thể tuỳ tiện.

“Chúng ta sẽ ăn à?” Jonghyun hỏi, vo vỏ kẹo lại và nhét nó vào túi quần. Thực ra anh đã được thoả mãn cơn khát của mình và chẳng ham muốn gì việc được tăng thêm chút ít năng lượng. Hơn nữa giờ là ban ngày, Minho biết luật và hiểu rõ nếu cậu uống máu ai đó bây giờ sẽ vi phạm luật lệ trong thế giới của cậu. Xung quanh toàn người là người mà lại chẳng có bóng tối để che giấu cho họ. Vì thế đi săn ban ngày là điều tối kị, có thể dẫn đến việc bị xử phạt đối với vampire.

Minho đảo mắt và tảng lờ ông anh trai. Cậu không có thời gian để tiêu khiển với anh ta, nhất là trong lúc cậu đang tìm kiếm câu trả lời cho việc đang choán ngợp tâm trí cậu từ giây phút cậu gặp Taemin.

Bất chấp việc Minho hoàn toàn tảng lờ mình đi, Jonghyun vẫn đứng bên cậu. Bóng tối ở con ngõ nhỏ họ đang đứng trở thành vỏ bọc hoàn hảo. Dù hơi thở anh trai phả vào gáy, chạy dọc xuống lưng, Minho vẫn không mắt khỏi cậu bé.

Cho tới lúc này, từ việc đi theo Taemin, Minho khám phá ra ba điều. Taemin là người độc lập. Nghĩa là nó có thể sống một mình, nó thích đồ ngọt và nhân tiện nó rất giỏi trong việc đứng liên tục mà không cần nghỉ. Có vẻ nó thường tới đây nghe nhạc và thích thú lúc lắc cái đầu của mình theo mỗi nhịp điệu. Minho thích cái cách mà cổ Taemin lấp ló dưới tóc mỗi khi nó gật gật cái đầu của mình.

“Bố mẹ cử chú đi tìm con mồi cho Jessica à?” Minho nhếc mép cười khẩy trước câu hỏi của ông anh trai. Không riêng gì Jessica, mà cậu sẽ không cho bất cứ ai biến Taemin thành con mồi.

Những đứa con nhà Choi vẫn lớn lên theo tuổi, nhưng tất nhiên không phải ở hình dáng bên ngoài.

Bố mẹ chúng luôn nài ép chúng tìm kiếm bạn đời - một Nightling sinh ra để yêu thương chúng mãi mãi. Nhưng không may là chẳng đứa nào trong đám con của họ, bao gồm cả Minho hứng thú với việc đó. Chúng yêu tự do của mình và nói rõ quan điểm của mình với bố mẹ nhưng họ vẫn tự mình tìm bạn đời cho chúng. Họ chỉ mong con cái họ sẽ được hạnh phúc như họ dù Gain không phải người bạn đời định mệnh của ChinHo. Bà từng là con người, người suýt bị giết bởi chính bố đẻ mình khi mang thai Minho. Nếu ông ChinHo không biến đổi bà, bà sẽ chết vì mất máu bởi những vết rạch mà dao mổ gây ra trong phòng sinh nở. Từ đó họ không bao giờ rời nhau nữa.

Nhưng con cái họ thì không chắc chúng có thể gắn bó cả đời với chỉ duy nhất một người như vậy không.

Minho vẫn quan sát Taemin khi thằng bé chăm chú nhìn qua cửa sổ một cửa hàng bán điện thoại di động với đôi mắt buồn bã. Trái tim cậu đập thình thịch, cậu không hề biết rằng trái tim cậu còn có thể đập. Nó làm cậu cảm thấy cậu vẫn còn sống. Như thể máu cậu đang đổ xô trong huyết mạch gửi tín hiệu tới trái tim cậu, nói với cậu rằng cậu bé đó là người cậu muốn. Minho không thể phủ nhận điều đó, Taemin quả thực đã nhen nhóm trong cậu một cảm giác thích thú không cưỡng lại được.

Chuông trên cánh cửa ra vào của cửa hàng rung lên, đập một cách thô bạo vào màng nhĩ Minho mỗi lần ai đó đi ra hoặc đi vào giống như tăng volume lên kịch cỡ trên giàn stereo vậy. Cậu nghe thấy mọi âm thanh đang diễn ra xung quanh mình. Dùng tay bịt tai lại cũng chẳng ích gì, cậu không thể thoát khỏi những âm thanh ồn ã đó. Điều tốt nhất cậu có thể làm bây giờ là tập trung vào Taemin.

“Cậu không thể ngày nào cũng lượn lờ ở đây được.” Minho nghe tiếng một người đàn ông gắt gỏng. Chỉ xao nhãng có một giây mà khi nhìn lại, cậu đã thấy Taemin đang bị một người đàn ông trung niên xua tay đuổi đi. Trực giác của Minho mách bảo cậu rằng chuyện này xảy ra như cơm bữa.

Taemin cúi gập người “Cháu sẽ không tới nữa, xin lỗi.”

“Thằng ngốc.” Người đàn ông lầm bầm sau khi Taemin đi khỏi.

Minho gầm gừ, răng nanh đã nhe ra bậm vào môi dưới, chực lao tới cắm phập vào cổ người đàn ông kia. Nhưng cậu phải kiềm chế bản thân mình, cắn chặt môi lại cố gắng kiểm soát cơn giận dữ. Minho gặp rất nhiều khó khăn trong việc kiểm soát cơn giận dữ của mình, nhiều hay ít thì chính nó làm chủ cậu.

Minho nhảy qua ngã tư, ngoặt hướng ra khỏi đường dành cho oto, ghé mắt nhìn vào cửa sổ với ông anh trai vẫn lẽo đẽo theo sau. Một chiếc điện thoại. Nhìn qua là Minho đủ hiểu Taemin không có đủ khả năng để mua nó.

“Đó là bạn chú à?” Jonghyun hỏi, huých khuỷu tay vào cánh tay Minho.

“Kiểu như thế.” Minho trả lời, chống tay lên cửa sổ.

“Cậu ta có những Người quan sát quanh mình.”

Minho quay lại nhìn Jonghyun. Anh trai cậu đang hững hờ nhìn theo Taemin.

“Người quan sát?”

Jonghyun gật đầu. “Khoảng ba người. Ắt hẳn phải là một đứa trẻ rất quan trọng thì mới có tới ba Người quan sát bên mình.”

Người quan sát là những sinh vật không phải là con người, đầy sức mạnh và đã chết.

Những thiên thần hộ mệnh.

Đó chính là họ. Những Người quan sát là những linh hồn được triệu tập lại để theo sát những người mạnh nhất trên Trái đất. Những người có khả năng tâm linh, tầm nhìn, thần giao cách cảm và telekinesis (khả năng di chuyển đồ vật bằng ý nghĩ).

Chỉ Vampire mới có khả năng nhìn thấy những Người quan sát. Vì chưa đủ trưởng thành, nên Minho vẫn chưa lĩnh hội được khả năng đó, nên điều dễ hiểu là cậu đã không nhìn thấy họ lượn lờ bên cạnh Taemin.

Theo những gì Jonghyun và Jessica kể thì họ là những linh hồn con người trong suốt, màu xám và quanh quẩn trên đầu những người thuộc nhiệm vụ của họ, tạo ra một tấm khiên không thể phá vỡ quanh họ. Không may, mối nguy hiểm do loài người gây ra là điều duy nhất họ không thể bảo vệ đối tượng khỏi nó. Điều đó bị cấm để tránh việc xâm phạm cuộc sống của riêng của đối tượng, điều đó bao gồm cả việc làm hại họ.

Những Người quan sát phục vụ 24/24. Họ không bao giờ ngủ cũng như không bao giờ ăn. Họ không có cơ thể nên không thể tiêu thụ thức ăn. Bình thường, những con người được ban tặng chỉ có một Người quan sát. Chỉ cần một trong số họ đã đủ sức mạnh để bảo vệ người đó, chống lại mọi thời tiết nguy hiểm nhất của Trái đất như lốc xoáy, động đất, cuồng phong… Không một thời tiết nào là đối thủ đối với một Người quan sát, đừng nói đến một Vampire.

Để có tới những ba Người quan sát nghĩa là Taemin mạnh hơn bất cứ ai và mối nguy hiểm trong cuộc sống của cậu cũng nhiều hơn.

***

“Con về rồi.” Taemin khẽ nói, đi vào ngôi nhà đang dần được giũ bỏ khỏi bóng tối. Như thường lệ, sự yên tĩnh của căn nhà mang đến một cảm giác như có điềm xấu khiến Taemin thấy ớn lạnh nơi sống lưng. Nhưng từng ngày, từng ngày trôi qua, cảm giác đó cũng mất dần. Rồi một ngày nào đó nó sẽ biến mất hoàn toàn.

Taemin không mong đợi sẽ có ai chào đón nó khi nó về nhà. Nó tháo giầy và quẳng túi xách đi học của nó ở thềm cửa.

Mẹ nó làm việc muộn tới khuya và dượng nó sẽ không xuất hiện cho tới tận sáng hôm sau. Taemin không biết chính xác thì ông ta làm gì, nhưng nó mừng là ông ta không có ở nhà. Nó thích khoảng thời gian riêng tư ở nhà nhờ vào sự vắng mặt của họ.

Màn hình TV chiếu sáng những bước tường và trần của cái bếp nối liền với phòng khách. Đó là ánh sáng duy nhất của ngôi nhà. Âm thanh của TV không rõ ràng, nhưng khả năng nghe của Taemin khá tốt. Có lẽ nhờ vậy mà nó có thể nghe thấy tiếng keng của chai bia đập vào bàn uống nước chỗ cái ghế bành.

Một cánh tay ngắn mập mạp vươn ra với lấy chai bia. Từ hình xăm cây thập giá trên cánh tay, Taemin biết chính xác đó là ai. Khi chai bia mất dạng sau cái ghế tựa, Taemin có thể tự mình vẽ lên một bức tranh. Dượng nó đang tu ừng ực chai bia. Mỗi ngụm sau lại lớn hơn ngụm trước. Bọt bia lấp đầy ngực gã, gã sẽ đập tay lên đó và nhả ra một cái ợ hơi lớn.

“Dượng về rồi.” Taemin bỏ hết đồng đồ ăn sẵn ra bàn, xếp chúng thẳng lên để ngăn không cho táo lăn khỏi bàn, rớt xuống đất và bị dập nát.

“Mẹ mày không có nhà. Tao vẫn chưa ăn gì cả.” Giọng nói lè nhè của gã vọt ra cùng với những tiếng ồng ộc.

Uống.

Thường thì dượng của Taemin sẽ uống trên hai lon cho đến khi gã mất dần sự tỉnh táo. Nhìn chung thì đó là việc mà gã làm khi ở nhà.

“Nấu cái gì đó cho tao ăn.”

Taemin biết gã sẽ chẳng bao giờ sai nó làm việc gì với một cung cách tử tế dễ chịu. Dượng của nó, Hangyong, là một kẻ khó ưa. Gã khoảng năm mươi, vừa lùn vừa nặng. Dạ dầy đầy bia của gã nở to, và gã toả ra cái mùi… chậc, nó đủ kinh khủng để làm bạn rớt mất mũi bất cứ khi nào gã ở quanh. Hầu hết mọi ngày chỉ có một mình ở nhà nên Taemin chỉ đi chợ mua nguyên vật liệu đủ cho một suất ăn. Còn hôm nay, liệu nó có thể nấu cari đủ cho hai người chỉ với những gì nó có? Taemin quyết định nó phải làm được. Và nó sẽ làm cho việc đó khả thi, ngay cả khi nó phải cắt giảm lượng cari của nó dù cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Taemin xách túi táo lên, đổ chúng một cách nhẹ nhàng vào chậu rửa để tránh cho chúng bị dập nát. Táo dập chẳng bao giờ ngon cả.

Nó chuẩn bị gạo nấu cơm, cắm dây điện vào cái ổ cắm trống gần tủ lạnh. Nó xả nước lạnh vào gạo, xoay tròn, rồi đổ nước đi, cứ thế lặp lại vài lần cho tới khi nước trở nên trong vắt có thể nhìn thấy gạo ở phía dưới. Nó cho gạo vào nồi và bật nồi xuống. Nồi cơm điện chẳng phải theo dõi, nó sẽ tự tắt khi nấu xong. Vì thế nó không thích dùng bếp điện vì nó chưa bao giờ giỏi trong mấy việc đó. Thứ duy nhất nó có thể nấu bằng bếp là cari và thỉnh thoảng là ramen. Tuy nhiên nó thường mua đồ ăn liền để tiết kiệm thời gian.

Taemin chuẩn bị một con dao sạch, rửa và lau khô bằng khăn giấy. Nó cầm một quả táo từ chậu rửa lên và bắt đầu gọt. Con dao lướt nhẹ nhàng qua quả táo, đi tới đâu là sạch vỏ tới đó. Tạ ơn Chúa nhờ con dao sắc nhọn mà công việc tiến triển thuận lợi.

“Tao thích nhìn mày nấu ăn.” Hơi thở gã sặc mùi cồn khi nó xộc vào mũi Taemin.

“Mày trông rất giống mẹ mày khi mày làm vậy.” Taemin quá tập trung vào công việc nấu nướng của mình mà không hề nhận ra dượng nó đã len lén lại gần. Bình thường thì gã không phải một người đi đứng nhẹ nhàng gì, đó cõ lẽ là nhờ tác dụng của hơi men, một vài người thì sẽ đi đứng liêu xiêu, những người khác lại nhẹ như lông vũ.

Môi hắn mân mê một cách say đắm vành tai của Taemin, khiến người nó run lên nhưng không phải theo cách tốt. Nó nín thở khi Hangyong đặt tay lên mông nó và bóp một cách nhẹ nhàng, hắn đưa nốt tay kia lên phần mông còn lại của nó. Một tiếng rên rỉ khẽ bật ra từ miệng Hangyong. Vẫn chưa đủ thoả mãn, hắn kéo re tay qua hông Taemin, lần mò xuống phía dưới. Sự động chạm khiến Taemin thấy thật đau đớn và kinh tởm.

Nói với mẹ nó sẽ chẳng ích gì. Bà sẽ nói do gã uống say và chẳng thèm bận tâm đến nữa. Chuyện này sẽ chẳng là gì nếu như đây là lần đầu tiên nó xảy ra, nhưng thực tế thì không phải vậy.

Bất cứ khi nào gã về nhà sớm như hôm nay là Taemin lại luôn đặt mình trong tình trạng cảnh giác cao độ. Nó biết dượng nó cuối cùng rồi cũng sẽ quấy rối nó. Bình thường khi tỉnh táo thì gã hiền khô như một đứa trẻ sơ sinh.

Taemin có thể đẩy gã ra, nhưng sẽ không có hiệu quả vì Hangyong sẽ ấn toàn bộ sức nặng cơ thể gã lên người Taemin và khi đó thì chẳng có cách nào để nó có thể thoát khỏi gã.

Taemin bị bỏ lại chỉ với một lựa chọn duy nhất.

Nó nắm chặt con dao trong tay mình, để đảm bảo rằng con dao đó sẽ không trượt khỏi tay nó mà đâm thẳng vào bụng Hangyong. Mũi dao mà Taemin biết rằng sẽ đâm xuyên qua áo của gã.

“Buông tôi ra!” Taemin gằn giọng.

Thấy Hangyong còn lừng chừng chưa muốn đi, nó xỉa con dao về phía gã. Chỉ khi Hangyong chậm chạp quay đi Taemin mới dám đẩy gã ra, tự giải thoát cho chính mình. Hangyong vẫn còn nấn ná muốn được thêm một lần động chạm nữa. Muốn có được cậu bé trong trắng này. Nhưng Taemin chĩa con dao về phía gã. Mắt trừng lên đe doạ. Nếu dượng nó dám thử lại lần nữa, gã sẽ phải nhìn thấy cái chết của mình. Cái kết của con dao sắc lẹm.

Cửa đóng sầm lại và tiếng bước chân vang vọng khắp ngôi nhà. Mẹ Taemin đã về nhà và qua âm thanh của những bước chân kia có thể nhận thấy là bà đang không vui. Taemin thả con dao xuống, nó kêu leng keng và nảy lên trước khi yên vị dưới sàn. Mọi chuyện sẽ chỉ tệ hơn cho nó nếu mẹ nó đi vào đúng lúc nó đang cầm cầm dao chĩa về phía Hangyong. Bà sẽ đoán rằng gã chỉ là nạn nhân còn Taemin mới là kẻ chủ mưu.

Misook ào vào bếp, mặt bà đỏ lên vì giận dữ. Một tay bà xách một gói bưu phẩm màu trắng còn tay kia là túi xách của mình. Taemin biết điều gì sẽ tới trước khi bà tiến về phía nó...

Trong khoảnh khắc, trí nhớ của nó đã bị đứt đoạn. Phút trước, mẹ nó đang đứng bên bàn và Hangyong đang ôm lấy lưng bà. Bà khẽ đẩy Han gyong ra, nài nỉ gã để bà đi. Rồi phút sau đó... BỐP!, lúc này Taemin mới nhận thức được là nó đã bị đánh. Không phải một cái tát bình thường mà là một cú đấm thẳng vào mặt.

“Có một thằng bạn của mày đã đánh con ông Lee?” Taemin đã lo sợ điều này sẽ xảy ra, nó chỉ không kiểm soát được tình hình. “Cầm lấy cái hộp của mày và biến về phòng đi. Nếu để cho tao nhìn thấy cái mặt của mày, tao sẽ giết không tha.”

Ánh mắt của mẹ nó, ánh mắt của kẻ giết người.

Chạy. Taemin chộp lấy cái hộp ở trên bàn và chạy.

“Lẽ ra tao không nên sinh ra mày!” Taemin nghe mẹ nó gào lên trước khi nó đến được phòng mình.

Taemin chẳng bận tâm tới điều mẹ nó nói. Nó đã nghe điều đó cả đời rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng có gì khác biệt. Dù bà nói với nó một cách cay nghiệt và nó phải chịu đựng sự ghét bỏ không đổi của bà, nó vẫn yêu bà. Sau cùng, bà vẫn là người đã sinh ra nó, ban cho nó cuộc sống này dù bà đã hối tiếc vì việc đó.

Taemin leo lên giường, nhưng trước đó không quên khoá trái cửa lại - nó không muốn bất cứ vị khách không mời nào làm một chuyến viếng thăm lúc nửa đêm - và sờ lần xuống dưới chăn của nó.

Lắc lắc cái hộp ở bên tai, Taemin cố đoán thử xem cái gì bên trong, nhưng nó dở tệ trong mấy trò đó và cuối cùng thì bỏ cuộc. Nó xé cái hộp tanh bành. Trông cái hộp như một con ngựa vằn bị một con sư tử hành hạ sau khi con này bắt được nó.

Sáng lấp lánh trong bóng tối, cái điện thoại yên vị trong hộp. Cam và trắng. Đó là cái điện thoại mà nó đã mơ ước cả tháng nay, nhưng không thể mua vì không đủ tiền. Góc điện thoại có treo một cái dây đeo hình con rắn màu xanh lục lưỡi thè ra ngoài.

Bốn tiếp beep liên tiếp vang lên trong căn phòng nhỏ. Màn hình điện thoại sáng lên và rung rung trong tay Taemin. Một tin nhắn. Nó mở điện thoại ra. Đó là một số lạ và nó không biết là ai.

Tôi hi vọng cậu thích điện thoại mới của mình. Cái của cậu hơi cũ rồi.

Taemin kéo điện thoại của nó ra khỏi túi. Đó là một cái điện thoại màu xám loại nghe gọi bình thường. Không camera và ăng ten tiếp sóng đã bị mất. Một cái hoàn toàn lỗi thời. Và nói thực thì nó chẳng hề thích loại này.

Nó ấn ngón tay lên bàn phím của cái điện thoại mới toanh và đóng nó lại. Nó nằm xuống, mở to đôi mắt ráo hoảnh của mình chăm chăm nhìn lên trần nhà.

#

Tin nhắn đến với bốn tiếng beep. Một, hai, ba, bốn. Cậu búng nhẹ cái điện thoại màu cam và trắng của mình mở ra. Hai từ đơn giản.

Cảm ơn.

Minho mỉm cười. Làm thế nào mà hai từ đơn giản đó lại làm cậu hạnh phúc đến vậy vẫn là điều bí ẩn với cậu. Bằng cách nào đó, Taemin có một sức mạnh mạnh mẽ ảnh hưởng đến một Vampier bốn mươi tuổi như Minho, mạnh hơn bất kì người phụ nữ nào cậu từng gặp. Minho gấp điện thoại lại, ngồi trên giường, dựa lưng vào tường. Ánh trăng rọi vào phòng tạo tành những đốm sáng nhỏ trên sàn nhà.

Mái tóc màu đồng và đôi mắt đen huyền hiện ra trong đầu Minho. Hình ảnh của Taemin loé lên trước mắt cậu, hết cái này đến cái khác. Đôi môi hồng của nó, cái eo thon nhỏ của nó, bàn tay xinh xắn và gương mặt dễ thương của nó.

Cứ thế thử hỏi làm sao Minho có thể ngủ cho được? Nếu răng nanh của cậu không nhe ra, nhất định hình ảnh về cái cổ cao gầy của nó cũng đã in trong tâm trí cậu.

“Cậu đang làm gì với tôi thế này?” Minho giộng đầu vào tường, cậu sẽ sớm thất bại trước sức lôi quấn của đứa trẻ đó, cậu biết điều đó…

End chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro