bloodline

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 4

TÌNH ĐỊCH

Những cơn gió tru tréo và màn đêm rền rĩ.

Tiếng hét vút lên trời cao rồi bay xuống tạo thành một cơn gió xoáy quanh Teamin.

Bê tông dưới đôi chân trần của nó ấm và ướt át.

Nước trở nên đen đặc dưới bầu trời đêm...

Không, không phải nước.

Là máu.

Máu loang lổ, len lỏi giữa những ngón chân của Taemin và làm vấy bẩn chúng. Màu đỏ này khiến nó dễ dàng nghĩ ngay rằng đây là máu tươi.

Nó nhấc chân lên, máu nhỏ xuống tong tỏng. Những giọt máu tạo thành những vũng nhỏ, bắn lên trước khi biến mất trong những vũng lớn hơn.

Hàng rào thép bao quanh rìa mái nhà sáng lấp lánh. Những bức tường trắng tinh của trường học khác hẳn hiện tại bây giờ – sau khi bị nắng mưa và thời gian bào mòn…

Da gà nổi lần rần trên cánh tay của Teamin, cả trên ngực và dưới lưng nó, bao phủ gần hết cơ thể. Cái lạnh đập vào người nó như hàng ngàn mũi kim sắc nhọn.

Teamin ôm lấy hai cánh tay của mình và xoa nhẹ, cái nóng của ma sát nghiễm nhiên trở thành một chiếc áo len hoàn hảo... Mí mắt nặng trĩu khiến nó không nhìn ra tuyết đã bao phủ gần hết mặt đất.

Mùa đông.

Đó không phải là bất kì mùa đông nào mà nó từng nhớ. Vì vào khoảng thời gian nó bắt đầu học ở trường Daewon, những bức tường trắng đã quá bẩn với những miếng bong tróc, còn hàng rào thì đã rỉ sét rồi.

“Đứng yên!” Một giọng nói nghèn nghẹn vang lên, nhưng nó không thấy sợ.

Chúi đầu xuống băng ghế, cái mà dường như đã ở đó từ khi ngôi trường được xây dựng, nó len lén thò mắt mình lên trên để nhìn quanh. Giọng nói đó lại rước thêm về cho nó một cơn nổi da gà nữa...

Hắn nhấc cô gái lên, cánh tay hắn vòng quanh phần ngực và eo để giữ chặt lấy cô ta, giữ cho chân cô ta treo lủng lẳng chỉ cách mặt đất vài phân. Hắn đưa miệng tới gần chiếc cổ đó... Nhìn qua thì hành động đó không thể là gì khác ngoài một miếng cắn yêu bình thường...

Cô ta suýt cào được vào mặt hắn. Chỉ suýt thôi. Nếu có làm được việc đó thì cũng chỉ vì cô ta gặp may. Và sự kháng cự này làm hắn phiền lòng, hắn không thích đồ ăn của mình động đậy, điều đó không hề tốt cho việc kìm kẹp sự ham muốn của mình trong giới hạn. Xiết chặt hơn nữa, hắn mạnh tay khiến cơ thể cô ta bị quăng từ bên này, quật sang bên kia, trông như một con búp bê vải. Đôi chân quẫy đạp dữ dội của cô ta như rơi ra khỏi cơ thể, và việc vừa rồi làm cô ta ngừng kháng cự.

Âm thanh khi hắn uống máu cô gái trở nên rõ như ban ngày với Taemin, nó không giống âm thanh lẹt xẹt từ TV – thứ mà có nó thể hiểu được. Hoàn toàn không giống, thứ này cực kì rõ ràng.

Hắn nhìn vào Taemin.

Hắn là một thằng con trai trạc tuổi Taemin, hoặc trẻ hơn. Nhưng lúc này, tuổi tác không phải thứ mà Taemin nên thắc mắc. Có lẽ vì tình trạng nửa tỉnh nửa mê nên nó đã không hề nhận ra điều gì cho đến khi hắn nhìn vào nó. Khuôn mặt hắn là một hố đen, là thứ lang thang trong vũ trụ, chờ đợi và nuốt chửng những con tàu không gian và không bao giờ chịu nhả ra nữa. Bên trong cái lỗ đen đó, Taemin có thể nhìn thấy đôi mắt màu đỏ rực của hắn. Màu mắt đó không phải của con người. Bên cạnh hắn còn một tá xác người chết chồng chất thành đống. Tất cả đều là con gái, những đứa con gái tuổi teen, và chết ngắc.

Dù nhiều dù ít chẳng lẽ hắn không thể tha cho một vài người sao?

Xong xuôi, hắn buông cô gái ra để cô ta nhập hội cùng với đống kia. Dùng tay áo quẹt miệng, hòng lau sạch vết máu loang, hắn nhận ra vẫn còn “mồi” đang ẩn nấp. Hắn lập tức tập trung vào Taemin, thè lưỡi liếm nốt những chỗ máu còn vướng lại trên mép.

Nhảy vọt lên không trung, hắn đáp gọn xuống người Taemin, hai chân quặp lấy nó. Dưới lưng Taemin là hàng ngàn gallon máu, ý nghĩ này khiến hắn chết ngập trong đó...

Taemin đã hi vọng gương mặt hắn sẽ trở nên rõ ràng hơn khi hắn cúi xuống gần nó, nhưng cái hố đen vẫn không hề biến mất. Bàn tay hắn xiết chặt cổ Taemin khiến nó không thể thở nồi. Nó chỉ có thể cảm thấy sự đau đớn và biết rằng mình đang dần trở nên xanh lét.

Thở hồng hộc. Trừng mở mắt.

Taemin đang ngồi trên giường của mình, nó lần tay lên cổ.

Đau.

Chiếc giường nó đang ngồi trên ướt đẫm mồ hôi.

Cơn ác mộng vừa rồi quá sống động để là một giấc mơ. Điềm báo chăng? Gần đây chúng diễn ra thường xuyên hơn. Nếu đó thật sự là một điềm báo thì nó có ý nghĩa gì? Nó đang chứng kiến một cuộc giết chóc của hơn 30 năm về trước hay là hình ảnh của những cái chết sắp diễn ra?

Điện thoại của nó khẽ rung và kêu beep beep trên bàn học. Bốn tiếng 'beep' liên tiếp đã lôi nó ra khỏi những suy nghĩ của mình. Taemin nhấc mình lên, nhảy ra khỏi giường và đi về phía bàn. Vẫn là số điện thoại đêm qua. Nó mở điện thoại ra đọc tin nhắn.

Hi vọng là cậu không còn đang say sưa giấc nồng nữa. Cậu sắp bị muộn rồi đấy.

Taemin nhìn vào đồng hồ bên góc phải điện thoại. 8:00.

“Chết tiệt!” Taemin kêu lên và chạy đi sửa soạn.

***

Thiếu ngủ sẽ là một vấn đề khá lớn nếu Minho định giữ mình tỉnh táo khi ở trường. Cậu đã gần như thức trắng đêm, đấu tranh với những hình ảnh của Taemin. Việc đó khó hơn cậu tưởng nhiều lần vì khi cái này vừa đi thì cái khác lại ùa tới. Nhất là mùi hương của Taemin, dường như nó vẫn còn phảng phất đâu đó bên Minho khiến mỗi lần hít thở, mùi máu của Taemin lại xộc vào mũi cậu.

Minho dựa vào tường nhìn mọi người đi vào trong cổng trường. Cậu đã đợi gần 20’ mà vẫn không thấy bóng dáng Taemin đâu. Liệu tin nhắn của cậu có đến đúng lúc?

Việc cậu bị muộn như thế này tất cả là nhờ vào Jonghyun.

Jonghyun không chỉ mở rèm phòng cậu mà còn giấu sợi dây chuyền đi, vì vậy mà cậu đã phải dùng thời gian ăn sáng của mình với cái chăn chùm kín trên đầu để tìm kiếm nó. Mọi việc sẽ còn tệ hơn nếu Jonghyun không ngu ngốc giấu nó trong áo khoác đồng phục của cậu. Anh trai cậu, Jonghyun may mắn rằng anh ta còn có cãi mã đẹp trai, chứ trí thông minh thì chỉ bằng con kiến.

Thực tế là anh ta đã gần 53 tuổi.

Mà tuổi già có cái hay của riêng nó…

Minho nhìn đồng hồ, rồi nhìn về hướng mà Taemin sẽ đến, rồi lại nhìn đồng hồ. 5’ nữa đã trôi qua. Cậu ta đâu nhỉ?

Cuối cùng, khi đến gần bờ vực của việc đánh mất kiên nhẫn, cậu nhìn thấy Taemin đang chạy tới, túi sách đập tới đập lui bên cạnh hông.

“Yo!” Minho chào.

Taemin giảm tốc độ, thận trọng bước tới. Mắt nó nhìn xung quanh chứ chẳng chịu nhìn Minho. “Chào.”

Taemin gãi gãi đầu một cách do dự. Nó vẫn không nhìn Minho, nói: “Cảm ơn đã giúp tôi ngày hôm qua, nhưng tôi không muốn làm bạn với cậu.” Taemin hít một hơi thật sâu, nhịp đập trái tim cậu đập vào tai Minho. “Làm bạn với cậu sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho tôi, và… tôi không thích cậu.”

Minho không ngờ rằng Taemin sẽ nói với mình một cách quá thẳng thắn như vậy. Ít nhất cậu ta có thể nhẹ nhàng, ngọt ngào một chút chứ, dù sao đi nữa thì cũng vì thể diện của Minho.

Nhưng chẳng sao cả. Minho không tin vào những lời nói. Là một Vampire, cậu có thể nghe thấy sự dối trá trong giọng nói của Taemin, nhưng điều tệ hại là cậu không thể nghe được sự thật đằng sau những lời nói dối đó. Cậu rất muốn biết cậu nhóc thực sự nghĩ về cậu như thế nào.

Liệu cậu ta có nghĩ cho Minho?

Minho nắm lấy cánh tay Taemin. “Tại sao cậu lại nói vậy?”

Khoảnh khắc Minho đặt tay lên tay Taemin, sự thiêu đốt trở nên nhức nhối. Những Người quan sát. Minho đã hoàn toàn quên mất họ và sự bảo vệ của họ chắc chắn đã được khởi động. Bởi cậu đang tạo ra một mối đe doạ. Là tạo vật đầy sức mạnh, họ nhìn thấu bản chất Minho là cái gì, và với họ, cậu là mối nguy hại với tất cả.

Minho buông tay Taemin ra, chỗ bị sưng phồng lành lại một cách chậm chạp.

Ở gần một Người quan sát dù chỉ khoảng một phút cũng đủ làm cho quá trình lành vết thương chậm lại. Nó có thể mất một ngày, một tuần hoặc một tháng để khỏi hoàn toàn. Nếu một Nightling lởn vởn quá lâu bên một Người quan sát, tệ nhất là tới những ba người như thế này thì hắn chắc khỏi cần nghĩ đến chuyện lành lặn.

“Tại sao lại nó dối tôi?” Minho cho rằng mình phải có được câu trả lời trung thực của Taemin.

Taemin ngẩng mặt lên, một vết thâm màu xanh đen chiếm gần như toàn bộ má nó.

Minho khẽ vuốt chỗ bầm tím bằng mu bàn tay mình, bàn tay cậu làm ấm chỗ nó chạm vào, cố gắng làm cho nỗi đau biến mất. Giây phút đó Minho nhận ra cảm giác được chạm vào Taemin tuyệt đến thế nào, một cảm giác rộn rạo đi vào từ những ngón tay, chạy khắp cơ thể cậu đến tận những ngón chân. Máu của cậu sôi lên chỉ với một cái chạm nhẹ. Thật nguy hiểm...

“Taemin ah!” Tiếng gọi từ ngã tư đường tách Minho khỏi Taemin. Trái tim của cậu ngừng những nhịp đập ấm áp lại để trở nên lạnh như băng.

Minho chưa bao giờ phải dựa vào một con người để khiến cậu cảm thấy mình còn sống vì cậu tự thấy mình vẫn ổn với việc sống như một con người bình thường. Thành thật mà nói, cậu ghét sự dễ bị tổn thương luôn đi cùng với nhân tính, cảm xúc khi sống vì một ai khác thật đáng thương và không đáng được cậu coi trọng. Thế rồi Taemin xuất hiện, thằng nhóc đã làm cậu quẳng tất cả niềm tin của mình ra ngoài cửa sổ.

Minho không quen với việc sự nóng giận chiếm lấy cơ thể. Nhưng giây phút mà thằng con trai có vẻ ngoài xinh đẹp kia bước đến và xâm chiếm không gian riêng của cậu, khiến cánh tay cậu rơi khỏi vai Taemin, tất cả làm cậu cảm thấy chao đảo.

“Taemin. Lâu quá rồi.” Cậu ta kéo Taemin về phía mình, ôm lấy nó, xoa tóc nó.

Taemin đẩy ra cậu ta ra và gạt bàn tay kia ra khỏi đầu mình. “Cậu làm cái gì ở đây vậy? Đến để làm khổ tôi thêm đấy à, Donghae?”

“Thứ nhất, tớ chưa bao giờ làm gì cậu, và thứ hai tớ vừa chuyển tới đây.” Donghae vừa nói vừa đếm ngón tay của mình. “Hai chúng ta sẽ lại như xưa.”

‘Hai chúng ta’ cái gì cơ? Minho không muốn hai người này đối xử với cậu như thể cậu là người vô hình, vì vậy, cậu hắng giọng để lôi kéo sự chú ý.

“Wow, đẹp trai quá.” Donghae nhìn Minho một lượt từ trên xuống dưới, cậu ta thấp hơn Minho khoảng năm phân gì đó. “Bạn cậu à?”

Taemin nuốt nước miếng. “Không.” Nó quay đi và đi qua cổng. Bỏ lại Minho trong sự ngỡ ngàng.

“Chờ đã!” Donghae chào Minho, chạy theo và khoác vai Taemin khi đã bắt kịp.

Lý do là gì? Minho tự hỏi, bàn tay cậu cuộn lại, từng ngón từng ngón một tựu thành nắm đấm, sự thất vọng của cậu dồn cả vào nó.

#

“Cầm lấy.” Donghae chạm nhẹ lon soda vào vai Taemin.

Taemin đang nhìn cánh đồng trước mặt nó, để đầu óc phiêu bồng tận chín tầng mây.

Làm bạn với cậu sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho tôi, và… tôi không thích cậu. Những lời nói đó dội lại trong đầu nó, khiến trái tim nó đập thình thịch ồn ào hơn sau mỗi từ. Nó nghĩ nó không thể thoát được việc cứ nghĩ mãi về chuyện đó, nhưng rồi sau một hơi thở thật nhẹ nhàng, nó quyết định rằng mình phải thoát được. Nhưng câu hỏi đươc đặt ra là: liệu như vậy có quán đáng không? Lẽ ra nó nên nhẹ nhàng hơn với Minho? Tất cả những gì Minho đã làm là giúp nó thoát khỏi Onew… nhưng hậu quả của việc tưởng chừng tốt ấy lại là vô cùng tồi tệ với Taemin.

“Này!” Donghae gắt lên, dí lon soda vào mặt Taemin. Nó khẽ lắc đầu để thoát khỏi trạng thái mộng mị rồi cầm lấy lon soda. Donghae ngồi xuống bên cạnh nó, mở lon nước và uống một ngụm trước khi hỏi: “Tên đó là bạn cậu phải không?”

Nước Taemin đang uống bị phụt ra khỏi miệng trước câu hỏi của thằng bạn. Donghae rất nhạy cảm.

“Tôi biết cậu đủ lâu để biết rằng cậu sẽ nuốt nước miếng mỗi khi nói dối.” Donghae uống thêm nước, quan sát xung quanh. Trong khi những học sinh khác đang đánh chén bữa trưa từ những hộp bento mang từ nhà đi thì cậu ta và bạn lại uống soda. “Sao lại nói dối?”

Donghae sẽ không hiểu được đâu. Cậu ta có mẹ là người Hàn Quốc và bố là người Tây Ban Nha, có thể nói những điều khác biệt từ lâu đã không còn là “khách lạ” nữa rồi. Nhưng cậu ta có tình yêu từ gia đình mình và chưa từng phải sống một cuộc sống bị lạm dụng mỗi ngày như Taemin.

Taemin không muốn nói dối. Nhưng nếu muốn được yên ổn cho đến khi vào đại học thì nó phải tránh xa, ngay cả khi trái tim đau khổ của nó luôn tìm cách kêu gọi Minho. Nếu không, nó phải gánh những trận đòn ở trường và cả ở nhà, kiểu gì cũng không tránh được.

Taemin cầm lon soda bằng cả hai tay. Vỏ thiếc lạnh làm mát tay nó, bàn tay đã trở nên nóng hơn vì lo lắng. Những giọt nước nhỏ xuống khi sự nóng nực từ bàn tay nó bắt đầu ảnh hưởng đến độ mát của chiếc lon.

“Người đó đã ngăn Onew đá đít tôi trên sân thượng.”

“Thằng đó vẫn còn tiếp tục trò cũ à?”

“Vì vậy mà mẹ tôi bị sa thải.”

“Oh…” Donghae quay qua phía Taemin. Cùi chỏ cậu ta đặt trên phần tựa lưng của băng ghế, bàn tay từ từ gạt tóc Taemin ra để lộ gò má của nó. “Đó là lí do cậu có cái này? Mẹ cậu vẫn vậy sao?”

Taemin buồn bã nở một nụ cười giả tạo và gật đầu.

Donghae hướng mắt ra phía cánh đồng, đưa lon soda kề lên miệng, “Có vẻ như chẳng có gì thay đổi.” Rồi cậu ta kết thúc lon nước của mình bằng một ngụm lớn.

“Ờ…” Taemin cũng nâng lon nước lên, uống cùng Donghae.

***

Minho tì xuống chiếc hàng rào sân thượng, chăm chú nhìn xuống phía dưới. Khả năng của một Nightling giúp cậu kiếm được tầm nhìn một cách hoàn hảo, đó là những hình ảnh được phóng lớn lên do đồng tử mở rộng gấp 10 lần so với mắt người thường. Ánh sáng bao quanh Taemin và Donghae khi cậu tập trung nhìn họ.

Cậu bắt đầu hiểu cảm giác ghen tị của loài người khi nhìn thấy bàn tay Donghae đặt lên má Taemin. Toàn bộ cơ thể cậu như bốc hoả, ruột gan quặn thắt vào nhau, những cảm xúc mới mẻ này đang bắt đầu trở thành trở ngại với cậu. Ghen tuông đặc biệt kích thích sự giận giữ trong cậu.

Tiếng chuông kêu lên kết thúc giờ nghỉ trưa, chỉ trong chớp mắt cánh đồng đã chẳng còn một bóng người.

Taemin trông thật thoải mái bên Donghae, và sự thoải mái đó đẩy Minho vào sâu hơn, sâu hơn nữa trong rừng.

“Nếu không vào lớp thì sẽ phải cọ toilet đó.” Lời cảnh báo của Jessica không có hiệu quả vì lớp học là điều cuối cùng trong đầu cậu lúc này.

Minho nhìn Jessica. Đôi lông mày cậu cau lại và đôi mắt xuyên thấu tâm gan này làm cô thấy lạnh sống lưng. Cậu trở lại phía hàng rào, đứng chéo hai chân vào với nhau. “Em không đi đâu.”

Nói rồi cậu đẩy chân sau lên và nhảy vọt qua hàng rào. Bay ra khỏi sân thượng cao 50 feet, cậu hạ cánh xuống mặt đất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm đám cỏ dạt ra. Minho ngẩng mặt nhìn chị mình trên kia, cậu biết rằng qua cái biểu cảm trên mặt kia, cô chị mình đang la mắng, gắt gỏng nhiệt tình. Cậu đã phá vỡ rất nhiều luật lệ. Thêm một cái nữa thì cũng có sao?

End chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro