Blood line

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bloodline chap 9 (full) – 2Min

24 Tháng 5

GOODBYE

Minho tựa vào hàng rào. Mùa đông nhanh chóng phủ lấy khắp người cậu. Cậu cầm chiếc điện thoại và đang cố gắng đi đến quyết định cuối cùng, gửi hay không gửi tin nhắn này.

Tất cả những gì trong đầu cậu bây giờ chỉ là ánh mắt của Taemin khi chứng kiến cậu giết dượng nó. Nó đã sợ hãi, sợ Minho. Đó thật là một đêm quá sức tồi tệ, ngay cả khi nó đã qua và chỉ diễn lại trong tâm trí Minho lúc này thì cũng chẳng giảm đi được tí nào.

Taemin bám vào vai Minho khi Minho giúp nó mặc đồ vào. Những ngón tay run lẩy bẩy của nó nắm lấy áo cậu.

“Cậu là cái gì thế?” Teamin hỏi.

Minho phải thận trọng trong câu trả lời. Cậu không biết phải làm thế nào để giải thích được mà không để lộ ra quá nhiều thông tin về cộng đồng của mình.

“Không ai có thể làm cậu đau được nữa.” Minho nói một cách rõ ràng.

“Ông ta thì sao?” Taemin chỉ về phía dượng mình.

“Để hắn cho tôi.” Minho giúp Taemin đứng lên “Ra ngoài đi dạo đi. Khi cậu trở về, ông ta sẽ biến mất.”

“Tôi phải giải thích thế nào với mẹ đây?”

“Đừng lo. Tôi sẽ làm như thể ông ta bỏ đi.” Minho tránh nhìn vào mắt Taemin “Đi đi!”

Minho không biết chính xác cậu đã làm gì khi Taemin ra khỏi nhà. Nơi cậu phải đến sau khi chuyện này kết thúc sẽ không có đường về.

Cậu cúi xuống, nhặt xác Hangyong lên, mang theo tất cả mọi đồ đạc của gã và biến vào rừng vài phút sau đó.

Ở đó, cậu châm lửa thiêu cháy Hangyongvà quần áo của ông ta.

Minho ấn nút gửi tin nhắn và nhét điện thoại vào túi.

#

Taemin không bao giờ nghĩ lại có ngày nó ngồi ăn trưa với Onew, Key và Eunhyuk như bây giờ. Và thật buồn cười, vì mọi thứ cứ như thể chúng đã làm bạn với nhau cả đời rồi ấy.

Onew cuối cùng đã từ bỏ việc bắt nạt bất cứ đứa nào khác, Key yêu cầu hắn làm vậy. Vì thế mà hai đứa chúng nó tỏ ra thân mật hơn, phô trương sự lãng mạn của mình khắp trường… nắm tay, hôn hít trước mặt mọi người… Onew muốn đảm bảo rằng mọi người đểu biết Key thuộc về hắn và không ai có thể xâm phạm hay xớ rớ lại gần.

Còn Donghae, cuối cùng cũng đã đủ dũng cảm để tỏ tình với Eunhyuk. Cậu ta tửng đến nỗi sau mỗi buổi hẹn hò lại lôi Taemin ra để kể lể với nó đủ thứ. Rằng chúng đi chơi ở lễ hội mùa đông thế nào, đi vòng quay Ferris và chơi những trò chơi khác ra sao. Rồi chuyện Eunhyuk thắng con gấu bông lớn nhất tặng cho cậu ta và mua loại chocolate cậu ta thích nữa. Donghae kể với Taemin hết chuyện này đến chuyện khác, và cả chuyện Eunhyuk đưa về và sưởi ấm hai đứa bằng cách quàng tay quanh người cậu ta nữa. Chung quy lại thì đứa nó cũng giống như Key và Onew, chỉ khác là chúng thường cãi nhau hơn. Eunhyuk vẫn ghen mỗi khi có ai đó cố gắng tỏ tình với Donghae. Hắn sẽ ôm lấy Donghae và hôn cậu ta ngay trước mặt kẻ đó, để họ biết điều mà biến đi vì người này hoàn toàn thuộc về hắn.

Taemin phải thừa nhận rằng nó có chút ghen tị với mấy đứa xung quanh. Nó đã không nói chuyện với Minho từ đêm đó. Khi nó về nhà thì Minho và tất cả đồ đạc của Hangyong đã biến mất.

Bỗng một thứ rung bật trên bàn, làm rung cả cái khay thức ăn, đó chính xác là chiếc điện thoại của nó. Taemin với tay lấy chiếc điện thoại nhưng nó đã bị Key chụp lấy trước.

“Cậu làm gì vậy?” Taemin hỏi trong khi cố gắng với tới chiếc điện thoại.

“Tôi muốn xem kẻ bí ẩn mà vì hắn cậu cho de Minho là ai…” Key nói trong khi búng cho chiếc điện thoại mở ra.

“Tôi không bỏ bê Minho vì bất cứ ai cả.” Taemi kêu lên, cố gắng hơn nữa hòng lấy lại điện thoại của mình, nhưng đấu với Key thì nó cầm chắc thua cuộc.

“Cậu ta muốn gặp cậu trên sân thượng.” Key nói.

“Cái gì?” Taemin nhảy dựng lên và giật lấy điện thoại trước khi chạy biến đi.

#

Minho mở mắt ra khi cậu nghe thấy cánh cửa sân thượng bật mở. Taemin đang đứng đó và há hốc miệng ra. Nó không thể tin rằng đó là Minho.

Minho quan sát từng cử động của Taemin khi nó bước về phía cậu, mỗi bước chân của nó là một bước thận trọng. Cậu nhấc lưng mình ra khỏi hàng rào để đi về phía Taemin.

“Tại sao cậu gọi tôi lên đây?” Taemin run run hỏi.

“Để nói lời từ biệt.”

Những lời đó như một bức tường gạch đổ vào người Taemin. “Cậu sẽ đi đâu?” Nó gấp gáp hỏi lại.

Khi Minho về nhà, Hội đồng đã ở đó. Họ đang đợi cậu, giải trình điều cậu đã làm với bố mẹ cậu.

“Chuyện gì sẽ xảy ra với nó?” Bố cậu hỏi, ôm lấy người vợ đang khóc của mình.

“Cậu ta sẽ bị đi đày, không bao giờ được liên hệ với gia đình hay con người, mãi mãi.”

Họ bước tới gần bố mẹ cậu hơn: “Những luật lệ này được tạo ra, không phải vì sự an toàn của chúng ta mà là cho loài người. Nếu không có họ thì chúng ta cũng không thể tồn tại.”

Một thành viên khác của Hội đồng tiếp: “Chúng tôi sẽ cho cậu ta một ngày để thu xếp, nói lời tạm biệt với những mối quan hệ. Sau đó chúng tôi sẽ đến đón cậu.” Ông ta quay qua Minho “Hãy trân trọng một ngày đó, chúng tôi sẽ không cho cậu thêm lần nào khác nữa đâu.”

Minho nắm lấy tay Taemin; trong tay cậu, chúng thật ấm áp. Cậu sẽ làm gì khi không thể gặp Taemin nữa? Sẽ chết chăng?

“Tôi sẽ phải trả giá cho điều mình đã làm. Những trong cộng đồng của tôi không để tôi yên sau khi tôi lấy đi sự sống và can thiệp vào xung đột của con người.”

“Vậy khi cậu cứu tôi…” Taemin bắt đầu.

“Là lúc số mệnh của tôi đã được định đoạt.” Minho nhìn vào mắt Taemin khi nó ngước lên nhìn cậu.

Cậu luồn tay vào tóc nó lần cuối, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đó một nụ hôn, một nụ hôn sẽ kéo dài hơn bất cứ một nụ hôn nào khác. Đó là lần cuối cùng của hai đứa.

Taemin vòng tay quanh cổ Minho để kéo cậu xuống gần hơn, nó cũng muốn nụ hôn kéo dài thật lâu. Rồi nó kéo môi mình lên vành tai Minho mà thì thầm: “Cậu có thể trao hết cho tôi được không?”

Minho tách ra để nhìn vào mắt Taemin, nhìn vào sự nghiêm túc trong đó.

“Không ai khác ngoài cậu.” Cậu trả lời, hôn Taemin và từ từ đỡ nó xuống sàn.

Minho vội vã cởi áo ra trước khi giúp Taemin thoát khỏi chiếc áo bằng cách tương tự. Cả hai đều mong đợi ngày này, ngày mà chúng thật sự hòa làm một. Chúng chỉ không nghĩ rằng nó lại diễn ra trong tình huống này, tình huống mà chúng phải nói với nhau lời vĩnh biệt.

Minho cúi xuống, hôn Taemin một lần nữa, nhận ra thân dưới Taemin đang căng lên theo từng đụng chạm của mình.

Taemin bấm mạnh móng tay của mình vào lưng Minh, kiềm chế sự kích động đang chảy rần rần khắp cơ thể khi Minho bắt đầu vuốt ve phía dưới mình. Nếu không phải Minho mà là người khác, chắc những gì nó nhận được sẽ là sự tệ hại khủng khiếp. Nhưng đây là Minho, là một hiện thực mà Taemin đang đê mê đắm chìm.

Taemin chưa từng làm chuyện này lần nào, Minho nhận ra. Cậu nhóc thật tình ngây thơ trong tất cả mọi việc có thể.

Minho thích nhìn Taemin với vẻ thỏa mãn gấp gáp như vậy. Điều đó làm cậu không thể cưỡng lại việc đặt tiếp lên môi nó những nụ hôn cuồng dại. Cùng lúc, quần của Taemin đã bị cậu lột bỏ nhanh chóng.

Minho trườn sát xuống và thì thầm vào tai Taemin: “Em sẵn sàng chưa?”

Taemin ngượng ngùng gật đầu.

Minho cời quần mình ra và đưa mình tới gần lối vào của Taemin.

“Cố chịu nhé.” Minho nói khi cậu bắt đầu chậm chậm tiến vào.

Như chìm vào một giấc mơ đầy khoái lạc và say đắm. Minho đặt nhẹ nhàng những nụ hôn nhỏ lên ngực Taemin, cậu bắt đầu di chuyển…

Trong lúc đó…

Chúng nhìn xuống dưới khi một mùi khó chịu lấp đầy bầu không khí. Đó là một trong những điều tác động đến giống loài của chúng. Nhưng dù vậy thì mùi này cũng rất khác, nó mạnh hơn gấp 10 lần và đang mời gọi chúng. Chúng đã muốn kết thúc sự việc ngay tại đó nhưng lại nghiệm ra đó không phải là thời điểm hoàn hảo nên lại thôi.

Thời điểm sẽ đến. Chờ đợi thêm một chút nữa và chúng sẽ khiến mọi việc tiến triển theo ý mình.

#

Minho nhận ra việc làm chuyện đó với Taemin là sai lầm khi cậu trên đường về nhà. Không phải cậu không thích thú với nó, mà phải nói là cậu vô cùng thích, hoàn toàn thích.Nhưng nó chỉ tổ khiến cậu khó khăn hơn trong việc phải rời xa và vĩnh viễn không bao giờ được gặp lại Taemin.

“Thằng ngu nào đã để chuyện đó xảy ra hả?” Giọng nói giận dữ của bố Minho vọng ra khi cậu đến gần cửa.

“Là Lorinette.” Người đang ông đang nói kia, Minho nhận ra đó là một trong những người của Hội đồng.

“Bà ta được giao cho nhiệm vụ này vì bà ta có vẻ là người duy nhất làm tốt việc giam giữ.” Bố cậu tiếp tục tranh luận.

Một đôi tay chụp lấy Minho từ phía sau và kéo cậu vào bếp.

“Chuyện gì vậy?” Minho thì thầm hỏi. Anh trai cậu ra hiệu cho cậu im lặng.

“Bốn Darkling vượt ngục.” Jonghyun nói, đó là lần đầu tiên anh ta nói mà không có một túi snack trong tay mình. Mọi chuyện chắc phải rất nghiêm trọng.

“Khi nào?” Minho hỏi.

“Khoảng một tháng trước.”

“Sao họ lại báo cho bố?”

“Bố mẹ đã bắt được chúng và ra lệnh nhốt chúng lại. Rõ ràng những Darkling này không như chúng ta đã từng biết. Chúng là những kẻ mạnh nhất, mạnh tới mức việc đi đày của chú em bị hoãn lại.”

“CÁI GÌ???” Minho không thể ngăn sự sung sướng lớn lên trong mình.

“Hội đồng cần tất cả các Nightling mà họ có để ngăn bọn khốn này.” Jonghyun vừa nói vừa nhìn bố.

“Chúng ta sẽ phải làm gì?”

“Không biết. Nhưng chắc chắn họ phải nhanh lên, trước khi có quá nhiều người chết trong tay chúng.”

Minho tự nhủ, nếu đây là cơ hội để thoát khỏi hình phạt và ở bên Taemin bao lâu cũng được thì cậu phải tìm ra cách.

End chap 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro