Blood line

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 10

Ở BÊN VÀ RỜI XA

Mình sẽ làm gì đây? Taemin nghĩ khi nó ngồi xuống bên mép cửa sổ. Liệu nó có thể làm nên trò trống gì không khi mà không có Minho bên cạnh? Và câu trả lời là không thể.

Taemin nhắm mắt lại và nhớ lại chuyện ở sân thượng chiều nay. Tại sao đó lại là cách chúng kết thúc mọi chuyện?

Taemin nhìn vào tấm lưng trần của Minho khi cậu mặc áo. Nó cố gắng ghim vào kí ức của mình hình ảnh đó vì nó sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy thêm lần nữa.

“Không còn cách nào nữa sao?” Taemin lại gần Minho, tựa đầu mình lên lưng cậu.

Minho ôm Taemin vào lòng, hít hửi mái tóc nó. “Giá mà có, lúc đó anh có thể ở bên em lâu hơn.”

Taemin cho phép bản thân là người chủ động, nó rướn cổ lên để đặt lên môi Minho một nụ hôn thật ngọt ngào...

#

Taemin hít vào luồng không khí của ban đêm trước khi rời khỏi khung cửa sổ và khép nó lại.

“Sẽ luôn nhớ đến anh.” Nó nói khi cài then cửa, quay lại và chết đứng. “Minho?”

Minho đi về phía Taemin. Suốt một phút trôi qua, cậu chỉ đăm đắm nhìn. Mắt đối mắt. Cậu luồn tay vào những lọn tóc màu nâu nhạt của Taemin rồi hôn lên đó.

Taemin vẫn còn kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của Minho trong phòng mình đến nỗi nó chẳng ý thức được gì về nụ hôn.

Minho ôm lấy Taemin.

“Không phải anh sẽ đi sao?” Taemin không phàn nàn, mà là đang thực sự đang bối rối. Minho sẽ rời xa nó cơ mà?

“Hình phạt của anh được hoãn lại. Anh có thêm thời gian được ở bên em.” Minho thì thầm.

#

Minho để Taemin gối đầu lên tay mình. Hơi ấm này là tất cả những gì cậu cần. Khi hai đứa nằm ôm nhau như thế này, Minho thấy còn tình cảm hơn so với làm chuyện đó. Từ đầu đến chân Taemin đã thuộc về cậu từ vài giờ trước, nhưng vẫn không thể so sánh được với cảm giác như bây giờ.

“Em dành cả ngày mai cho anh nhé?” Minho không biết chính xác sự trì hoãn sẽ kéo dài trong bao lâu, vì vậy cậu sẽ tận dụng hết thời gian mà cậu có thể có. “Đang có lễ hội mùa đông, mình có thể tới đó.”

Taemin ngước lên nhìn Minho, vuốt ve gương mặt cậu. Minho thật lạnh lùng, nhưng với Taemin thì cậu ấm áp hơn bất cứ ai nó biết.

“Mình đi vòng quay Ferris được không?”

“Không biết nữa. Anh sợ độ cao.”

“Em tưởng Vampire các anh nhảy nhót qua các tòa nhà cho vui chứ?”

Minho cười. “Đừng tin hoàn toàn vào những thứ em đọc được.” Cậu gõ nhẹ lên trán Taemin.

Sau đó chúng nằm đó hàng giờ, tận hưởng khoảng thời gian được ở trong vòng tay nhau.

#

Minho biết chuyện bố mẹ ngồi nhà đợi mình về là một chuyện hoàn toàn không bình thường. Họ chưa bao giờ lo lắng về chuyện tình cảm của cậu, thay vào đó, họ đã mừng rỡ ra mặt khi cậu lượn lờ khắp nơi và gặp gỡ các cô gái. Trên quan điểm của mình, họ hy vọng rằng cậu sẽ nghiêm túc với một trong những cô gái mình gặp gỡ và sẽ đi đến quyết định kết đôi với một trong số đó.

Có lẽ lúc đó, cậu đã đủ tư cách để bắt đầu với gia đình riêng của mình.

Những Nightling khác với những cá thể khác trong loài của họ. Họ vẫn có thể sinh sản, nhưng chỉ với bạn đời – nửa kia của họ. Và bố mẹ Minho thì muốn có cháu lắm rồi, vì thế mà họ luôn thúc giục chuyện lập gia đình của Minho. Nhưng mọi chuyện luôn luôn vấp phải sự phản đối của chính cậu.

Họ gọi cậu vào phòng khách và để cậu ngồi xuống đối diện. Bố cậu đi tới đi lui trong khi mẹ cậu thì tỏ ra ngần ngại. “Con đã đi gặp thằng bé đó hả?” Bà miễn cưỡng nói.

Minho luôn được biết đến là đứa chẳng bao giờ nghe lời ai, thậm chí là cả bố mẹ, nhưng chỉ ở một số trường hợp nào đó; vì sau cùng thì bố mẹ cậu vẫn rất mạnh, cậu chẳng có cách nào để bật lại họ nếu họ thật sự nổi giận cả.

Minho cúi đầu xuống “Vâng.”

“Kết thúc đi.” Minho ngẩng phắt lên trước lời của bố mình.

“Bắt buộc phải vậy sao?”

“Vì gia đình chúng ta, con phải làm.” Mẹ cậu trả lời.

“Nhưng con không thể. Con yêu cậu ấy. Không phải bố mẹ rất muốn con kết đôi đó sao!?” Minho thành khẩn van xin. “Con đã sẵn sàng cho việc kết đôi, nếu đó là Taemin.”

“Nếu con không rời thằng bé đó ra, bố mẹ sẽ làm cho nó biến mất.” Bố cậu đe dọa. “Con biết chúng ta hoàn toàn có thể làm thế, và chúng ta sẽ làm. Con sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa.”

Minho muốn phải đối nhưng cậu cảm thấy mình không có khả năng thắng. Bố mẹ cậu mang một sức mạnh mà có thể giấu đi bất cứ ai, con người hoặc Nightling. Nếu họ muốn thì họ có thể khiến Taemin biến mất ngay trước mũi Minho mà cậu không bao giờ tìm lại được nữa. Và đó là điều cuối cùng trên thế giới mà cậu muốn xảy ra.

Minho ngã lưng vào chiếc đi văng. Cậu thà được ở bí mật luẩn quẩn bên Taemin còn hơn là không được nhìn thấy cậu nhóc nữa. “Con sẽ làm. Chỉ xin bố mẹ đừng làm cậu ấy biến mất khỏi con.”

Mẹ ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy vai cậu. “Con phải biết, Minho à, rằng nếu con ở bên thằng bé đó càng lâu thì càng nguy hiểm, không chỉ cho con mà còn cho nó nữa.”

Minho không nói được gì, tất cả những gì cậu có thể làm là gật đầu trước những lời nói đó.

“Ít nhất thì con có thể ở bên cậu ấy ngày mai chứ?”

“Được. Nhưng khi ngày kết thúc, mối quan hệ duy nhất con có với cậu ta chỉ là ‘bạn học’. Con rõ chứ?” Mẹ cậu đứng lên và nhìn thẳng vào cậu, điều đó chứng tỏ rằng bà đang rất nghiêm túc và không có sự lựa chọn nào khác.

Minho gật đầu.

Bố mẹ ở đó thêm với Minho một phút nữa, họ biết cậu đang đau khổ. Nhưng rồi cuối cùng họ quyết định trở về phòng, bỏ lại cậu ngồi đó với những suy nghĩ của riêng mình.

Lần đầu tiên từ khi Minho trở thành Nightling cậu cảm thấy như bị nghiền nát và sụp đổ hoàn toàn. Cậu vùi mặt vào tay mình và bắt đầu khóc, điều mà không một Nightling nào nên làm.

End chap 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro