Chương 14 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sân bay, từng chuyến bay đến rồi đi. Nơi này luôn là ly biệt cùng sum họp lý tưởng nhất, cũng là nơi chứng kiến nhiều nước mắt nhất. Tiếng máy bay cất cánh là mong đợi của một số người, càng là đau lòng của một số người. Nhưng sân bay vĩnh viễn sẽ không rơi lệ, nó chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem, lạnh lùng mà đối diện hết thảy.

Không ai nghĩ rằng ở sân bay này sẽ xuất hiện thân ảnh của nàng, không phải lịch trình công khai. Một người kéo rương hành lý, khẩu trang cùng kính râm, vành nón ép tới thấp, không có người tiếp đón. Giống như một hành khách bình thường xếp hàng chờ xe taxi.

-------------------

Trong nhà hát, sân khấu biểu diễn bắt đầu náo nhiệt, tiếng cổ vũ của người xem rất sôi nổi, làm sôi động cả bầu không khí. Chiếc ghế VIP ở giữa lặng lẽ đặt một bông hồng đang nở rộ, ở trong tối được ánh đèn của nhà hát đảo qua, trông kín đáo nhưng cũng rất đặc biệt.

Tống Hân Nhiễm ở trên sân khấu nghiêm túc trình diễn, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn chỗ ngồi kia, trong lòng luôn có chút dị động, không biết là bất an hay là vui mừng. Vì cái gì ở công diễn hôm nay lại có chỗ ngồi như vậy, lại còn là vị trí VIP chính giữa. Tại sao nhìn thấy đoá hoa hồng, Tống Hân Nhiễm luôn cảm thấy nó có liên quan đến mình. Trong lòng Tống Hân Nhiễm, có rất nhiều nghi ngờ và phỏng đoán nhưng vì sân khấu mà Tống Hân Nhiễm phải tiếp tục biểu diễn.

Đang trong thời gian nghỉ ngơi, ở hậu trường, Tống Hân Nhiễm nhìn đến tin nhắn trong điện thoại: "Chị đã đem hoa hồng trong lòng hái xuống, đó là vì em mà sinh trưởng, hiện tại giao cho em bảo quản. Kế tiếp, chị cũng hy vọng em đem đoá hoa trong lòng mình hái xuống cho chị." Tống Hân Nhiễm lặp đi lặp lại những dòng tin nhắn này, không rõ là có ý tứ gì nước mắt cũng đã tuôn rơi. Tống Hân Nhiễm không dám trả lời, không dám truy vấn, không dám nghe đến câu trả lời của nàng sau khi truy vấn. Đúng vậy, Đới Yến Ni hôm nay không có trả lời tin nhắn của Tống Hân Nhiễm, cho dù ngày hôm qua cả hai đã gọi cho nhau cả buổi, sáng nay cũng chỉ một tin nhắn chào buổi sáng rồi lại không hề có bất luận tin nhắn nào. Tay Tống Hân Nhiễm run lên, suốt những ngày không được gặp mặt chính em dễ dàng trở nên lo được lo mất, mỗi lần nghĩ đến chuyện nộp đơn chuyển đến Bắc Kinh đều không được.

Tống Hân Nhiễm băn khoăn không biết Đới Yến Ni có phải đột nhiên giận mình không, chị ấy sẽ không thật sự muốn giống như mình cùng đoá hoa kia, chia...chia tay đúng không? Tống Hân Nhiễm nghĩ đến đây, lập tức đứng lên muốn lao ra khỏi phòng nghỉ liền bị đồng đội kéo lại.

"Làm sao vậy?"

"Mình muốn đi Bắc Kinh. Mình có việc gấp, đừng ngăn mình!" Tống Hân Nhiễm gấp đến độ nước mắt lại lần nữa không ngừng rơi xuống, từng giọt lớn nhỏ thay phiên nhau đem đồng đội hoảng sợ

"Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

"Mình đi tìm Yến Ni."

"Cãi nhau?" Đồng đội cũng đều biết quan hệ của các nàng là gì, ngày thường đều thích nói giỡn nhưng chưa từng gặp qua các nàng cãi nhau..

"Mình, mình cũng không biết. Nhưng mà mình muốn đi tìm chị ấy." Tống Hân Nhiễm gấp đến độ đồng đội phải đem em đặt trở lại chỗ ngồi

"Cậu mỗi ngày đều nói Đới Yến Ni hy vọng nhìn đến cậu nghiêm túc thể hiện mình trên sân khấu, ở trên sân khấu toả sáng đúng không?"

Đồng đội nói làm Tống Hân Nhiễm như nhớ đến điều gì, gật gật đầu, trở lại chỗ ngồi lần nữa.

Đúng vậy, nếu chính mình đột nhiên bỏ sân khấu, chị ấy sẽ càng tức giận. Tống Hân Nhiễm nhịn xuống nôn nóng trong lòng, một lần nữa trở lại sân khấu, ra sức mà trình diễn. Nếu đoá hoa này thật là của Đới Yến Ni thì biểu hiện của Tống Hân Nhiễm đều được nàng nhìn đến đi. Tống Hân Nhiễm nỗ lực làm bản thân quên đi tất cả những điều này, tận tình hưởng thụ sân khấu một cách trọn vẹn nhất, giống như đoá hoa hồng kia có thể thay Đới Yến Ni nhìn đến mình.

Kết thúc công diễn, Tống Hân Nhiễm vội vàng chạy đến chỗ ngồi trên khán đài, cầm lấy đoá hoa hồng. Lúc này mới phát hiện phía dưới còn có một tấm card nhỏ. Tống Hân Nhiễm cầm lấy tấm card, mặt trên có một dòng chữ "Xin em hãy hái thật nhiều" cùng mấy vòng tròn nhỏ bên cạnh và một mặt trời nhỏ. Tống Hân Nhiễm đột nhiên cười, nhớ tới huy hiệu mà Đới Yến Ni vẽ liền nhớ đến tiểu thái dương kia. Dòng chữ này của Đới Yến Ni có nghĩa là chị ấy không muốn chia tay với mình a.

Chuông điện thoại vang lên, Tống Hân Nhiễm liền cầm di động lên, là Đới Yến Ni gọi đến, Tống Hân Nhiễm vội vàng nghe máy.

"Yến Ni!"

"Hôm nay em ở trên sân khấu rất tuyệt." Thanh âm Đới Yến Ni như vậy là cưng chiều là tự hào. Tự tin cùng sự toả sáng của Tống Hân Nhiễm thật sự làm Đới Yến Ni cảm thấy vui vẻ.

"Chị làm sao biết được? Chị có lắp camera vào hoa hồng sao?" Tống Hân Nhiễm cầm lấy đoá hoa lên kiểm tra kĩ càng. Đới Yến Ni nghe vậy liền cười ra tiếng.

"Tiểu hài tử ngốc, chị đương nhiên là ngồi dưới khán đài xem em a."

"A?" Tống Hân Nhiễm càng thêm nghi hoặc, như thế nào đều không nghĩ ra. "Yến Ni, chị chẳng lẽ biết thành hoa hồng?"

"Em, tiểu tử ngốc này. Quay đầu lại."

"Cái gì?" Tống Hân Nhiễm ngó trái ngó phải, thậm chí tại chỗ xoay người.

"Đồ ngốc." Đới Yến Ni đi ra, từ sau lưng Tống Hân Nhiễm tiến đến ôm em từ phía sau. "Chị nhớ em."

"Bảo bối!" Tống Hân Nhiễm rốt cuộc phản ứng lại, xoay người ôm Đới Yến Ni vào lòng, nước mắt không ngừng chảy xuống. "Chị như thế nào có thể như vậy, lo lắng chết em. Em nghĩ rằng chị muốn cùng em chia tay, chị người xấu này."

"Thế nào, sao em lại nghĩ ra như vậy?" Đới Yến Ni sờ sờ đầu Tống Hân Nhiễm, thật muốn biết trong đầu tiểu hài tử suy nghĩ cái gì, sao lại đem tâm huyết của nàng cùng chuyện này hiểu lầm như thế.

"Chị bảo đoá hoa trong lòng chị vì em mà hái xuống, kia chẳng phải là chia tay sao?" Tống Hân Nhiễm bĩu môi, chẳng lẽ không phải ý tứ này sao, còn có ý nghĩa gì khác sao?

"Đồ ngốc, từ nay về sau, không có ai ở trong lòng chị gieo hạt. Đoá hoa duy nhất trong lòng chị dành cho em, tựa như hoa hồng của tiểu vương tử, là duy nhất. Cho nên chị cũng muốn nghe câu trả lời của em. Muốn em giao đoá hoa trong lòng em giao cho chị."

"A, chị như thế nào không nói rõ ràng a." Tống Hân Nhiễm ôm chặt Đới Yến Ni. "Dòng chữ trên tấm card có ý gì a? Vòng tròn được vẽ là biểu viên đoàn đại?"

"Đó là đậu tương tư, nguyện quân đa thải hiệt, cậu phía dưới em không biết sao?"

"Vật ấy nhất tương tư?"

"Đúng vậy, chị thật sự thật sự rất nhớ em, nhớ em đến khó chịu. Muốn lập tức gặp em, mọi khắc đều không nhịn được. Nhưng em là thủ phạm gây tội làm chị khó chịu, chị muốn trừng phạt em nên mới cố ý không vào cái ghế VIP kia. Trộm mua ghế ngồi khác để xem em, làm em phải suy nghĩ nhiều."

"Em đều luôn nhớ chị, rất nhớ chị, phi thường phi thường nhớ bảo bối a." Tống Hân Nhiễm cách một áo nhẹ nhàng cắn bả vai Đới Yến Ni. "Chị thật sự quá xấu xa rồi."

"Là do em quá ngốc."

Tống Hân Nhiễm hôn Đới Yến Ni, rạp hát trống vắng, nửa giờ trước còn cảm nhận sự cuồng nhiệt của sân khấu cùng khán giả nhiệt tình. Hiện tại hai loại tình tố này đã đắm chìm trong tình yêu của hai người. Độ ấm tăng lên của cái ôm, lưỡi cùng nhau quấn quanh, thanh âm thân thể cọ xát không ngừng lan toả và kéo dài trong không gian này. Dường như có một lực lượng vô hình không ngừng kéo nén trong không khí, khiến trái tim hai người không ngừng va chạm cuối cùng gắt gao dung hợp.

Đèn đột ngột tắt là hai người sửng sốt, Tống Hân Nhiễm nhanh nắm tay Đới Yến Ni chạy ra khỏi nhà hát. Trời đã rất tối, ánh đèn của Thượng Hải, thành phố không giờ ngủ càng làm cho con đường trở nên đẹp hơn.

"Em sao vậy, nhà hát của bọn em như thế nào lại sợ hãi như vậy?" Đới Yến Ni vội vàng giữ chặt tay Tống Hân Nhiễm.

"Để nhân viên công tác thấy được thì ngượng ngùng cỡ nào nha."

"Em đều đem kế hoạch của chị phá vỡ rồi." Đới Yến Ni nhíu mày, giả bộ giận dỗi.

"Kế hoạch? Kế hoạch gì a? Đừng tức giận. Kia, em dẫn chị quay lại nhà hát." Tống Hân Nhiễm một tay lắc lư cánh tay Đới Yến Ni xin lỗi, một tay khác giúp nàng vuốt đôi mày đang nhíu chặt.

"Quên đi, đều hết rồi. Không quay lại đó nữa." Đới Yến Ni nắm tay Tống Hân Nhiễm. "Bất quá, thời gian đêm nay của em, toàn quyền thuộc về chị, mỗi một phút một giây."

"Được rồi được rồi, thời gian của chị cũng thuộc quyền của."

"Đó là lẽ tự nhiên."

Đới Yến Ni lái xe chở Tống Hân Nhiễm đến bờ sông, cảnh đêm rực rỡ phảng phất giống như khoe ra vẻ mị lực của đô thị quốc tế này. Đứng ở đây có thể nhìn đến khung cảnh Bến Thượng Hải, lai có rất ít người qua lại là nơi hẹn hò phi thường tuyệt vời.

"Chị đang đợi em hỏi chị một vấn đề khác." Đới Yến Ni áp trán vào trán Tống Hân Nhiễm, đôi tay vòng lấy eo, chóp mũi nhẹ nhàng cọ mũi em.

"Làm sao vậy?" Tống Hân Nhiễm nhìn chằm chằm đôi môi Đới Yến Ni, không khỏi đem miệng mình tiến về phía trước lại bị Đới Yến Ni dùng ngón trỏ ngăn cản.

"Em không hỏi chuyện, chị sẽ không cho em hôn."

"Chính là em nên hỏi vấn đề gì đây?" Tống Hân Nhiễm bĩu môi, uỷ khuất mà nhìn Đới Yến Ni.

"Em còn không có hỏi chị, vì cái gì tặng em một tấm card lại vẽ một tiểu thái dương."

"Lúc trước chị vẽ là bởi vì chị yêu em a." Tống Hân Nhiễm lộ vẻ ngạo kiều, đắc ý nói.

"Không đúng." Đới Yến Ni cười lấy di động ra, không biết nàng đã nhắn tin hay gọi điện cho ai. Đột nhiên, tiểu khu phòng ở đối diện bắt đầu sáng lên hợp thành một hình trái tim. Tống Hân Nhiễm giương miệng nhìn lượng ánh sáng kia, cảm thấy có vạn phần giật mình.

"Chị muốn đặt tên mình theo họ của em." Đới Yến Ni nghiêm túc mà nhìn Tống Hân Nhiễm, tiếp nhận hoa hồng mà Tống Hân Nhiễm vẫn luôn cầm trong tay, quỳ một gối xuống đất. "Chị thề, trong lòng chị chỉ có một đoá hoa hồng này. Đoá hoa này chỉ vì em mở nở rộ, cũng chỉ thuộc về riêng em. Cho nên, Nhiễm Nhiễm."

Đới Yến Ni dừng một chút, Tống Hân Nhiễm đỏ mặt nhìn nàng, cả người bất động giống như bị định thân chú, khẩn trương đến thiếu chút nữa liền quên hô hấp.

"Chúng ta kết hôn đi."

Đới Yến Ni không rõ tình yêu là gì, nhưng là Đới Yến Ni biết nàng muốn cùng người trước mặt này chung sống cả đời.

Tại Hà Lan

Thuần trắng, màu váy cưới làm cho cả thế giới đắm chìm trong ảo ảnh đẹp đẽ nhất.

"Oa, hai vị tân nương thật sự đẹp đôi a." Dưới khán đài phát ra âm thanh kinh ngạc cùng cảm thán. Này không giống hai người, mà là một tuyến phong cảnh mỹ lệ, nháy mắt làm những bông hoa trên lễ đường đều chìm vào thất sắc.

Lời thề, mỗi một chữ mỗi một câu đã in sâu vào trái tim của các nàng. Đầu bạc không xa nhau, cố nhân không tương phụ. Nhẫn vì đối phương mà đeo, vĩnh viễn đem chị đặt trong tay của em, không thể tháo rời cũng như chưa bao giờ nghĩ đến nó. Một đôi cho một đời, không bao giờ hối tiếc thời gian trôi qua.

"Cả hai có thể hôn môi nhau." Tống Hân Nhiễm ôm lấy Đới Yến Ni, dùng sức mà hôn môi nàng. Phía dưới người thân và bằng hữu không ngừng vỗ tay, cảm thấy vui vẻ, cảm động đến không ngừng rơi lệ thay cho các nàng. Trên bầu trời những chú bồ câu trắng bắt đầu bay lượn, mọi người bắt đầu tiến lên phía trước đem Tống Hân Nhiễm và Đới Yến Ni vây ở trung tâm, không ngừng chúc phúc, trêu chọc làm các nàng phải rơi lệ.

Yêu nhau vốn dĩ là chuyện của hai người, Đới Yến Ni ngay từ đầu chỉ nghĩ cùng Tống Hân Nhiễm hai người đến đất nước này lặng lẽ đăng kí kết hôn, sau đó du lịch hưởng tuần trăng mật. Không nghĩ đến mọi người biết được tin tức, buộc các nàng tổ chức hôn lễ phải mời mọi người. Kết quả là người được mời ngày càng nhiều, hơn nữa hai nhà thân thích cùng bằng hữu của các nàng dứt khoát tổ chức hôn lễ oanh oanh liệt liệt. Tuy rằng chuẩn bị như vậy có chút bận rộn, nhưng nhận được lời chúc phúc của nhiều người khiến các nàng hạnh phúc gấp vạn lần.

Bất quá, ngay khi hôn lễ kết thúc. Tống Hân Nhiễm liền kéo tay Đới Yến Ni "trốn" khỏi đám đông. Tuần trăng mật, cần thiết chỉ muốn sống trong thế giới của hai người!

Ngày 7 tháng 1 năm 2020, kỷ niệm lần đầu tiên gặp nhau.

Ngày 7 tháng 1 năm 2021, kỷ niệm cầu hôn viên mãn.

Ngày 7 tháng 1 năm 2022, kỷ niệm ngày kết hôn.

...

Như vậy, kế tiếp, ngày 7 tháng 1 mỗi năm đều là ngày kỷ niệm của "chúng ta"!

Tiểu vương tử đã bảo hộ được đoá hoa hồng duy nhất mà mình yêu, còn Tống Hân Nhiễm cùng Đới Yến Ni thì thân thủ trồng ra đoá hoa hồng duy nhất trong trái tim của nhau. Gieo hạt, mọc rễ, ủ ấm, giữ ẩm, nảy mầm, bón phân, giãn cành, kiểm soát nhiệt độ, nảy chồi, nở hoa, hái... từng công đoạn được các nàng chăm sóc cẩn thận. Giờ đây, đoá hoa ấy vĩnh viễn sẽ không điêu tàn, bởi vì nó đã thật sâu thật sâu mà đâm vào trong lòng đối phương. Hãy hái đoá hoa đã nở rộ từ trái tim chị và đặt nó vào lồng ngực em để em có thể thay chị giữ nó. Thời gian không cần rất dài cho đến khi không có chúng ta.

---------Hoàn-------

Cuối cùng thì Bloom cũng đi đến chương cuối cùng rồi. Cám ơn các cậu đã luôn chờ đợi và ủng hộ tôi :"> mặc dù tôi ủ fic đến hơn cả tháng post chương mới. Hi vọng các cậu sẽ tiếp tục ủng hộ nhưng bộ fic sắp tới của xhye cũng như yêu thương xhye nhiều hơn nhé :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro