Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Trong giai đoạn phân nhóm cuối cùng, cả hai cũng không có cùng nhau. Nhưng là trong khoảng thời gian này, số lượng bản ghi hình cùng nhau của cả hai đột nhiên tăng nhiều. Ngay sau khi ghi hình vẽ chân dung cho nhau, Đới Yến Ni và Tống Hân Nhiễm lại bị kéo đi ghi hình nội dung hỏi đáp khác nhau.

Đới Yến Ni đối Tống Hân Nhiễm có chút không nói nên được gì, đây là chương trình sắp phát sóng, ánh mắt cùng động tác nhỏ quả thực làm người khác có chút sợ hãi. Nàng mỗi lần đều bình tĩnh nhìn màn ảnh còn Tống Hân Nhiễm lại không ngừng đem mặt tiến đến trước mặt nàng, làm nàng vô pháp chuyên tâm ghi hình. Đặc biệt đối với thoả thuận sau khi kết thúc chương trình, không phải nàng đã nói sau khi ra ngoài em ấy phải nỗ lực thật tốt, sau đó có thời gian bay đến Bắc Kinh thăm nàng sao. Như thế nào đột nhiên lại nói muốn đến Bắc Kinh ở cùng nàng nửa năm, còn muốn ở nhà nàng cùng đón sinh nhật? Đây là ước định của hai người các nàng sao, chính nàng như thế nào hoàn toàn không biết?

Đới Yến Ni tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, chỉ cần Tống Hân Nhiễm ở ghi hình lần này nói xong, nàng đều nhớ hết. Muốn nàng mang hoa trực tiếp đón, muốn nàng tổ chức sinh nhật ở Bắc Kinh, chuẩn tính toán thời gian lưu lại của Tống Hân Nhiễm. Đới Yến Ni ở trong đầu tỉ mỉ nhớ từng yêu cầu của Tống Hân Nhiễm, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, Tống Hân Nhiễm đến Bắc Kinh, sống cùng em ấy ít nhất là một hai năm, đó có phải hay không trực tiếp giúp em ấy tìm công việc ở đây, ở cả đời cùng nàng ở Bắc Kinh?

Đới Yến Ni bất ngờ cẩn thận hiểu được nguyên lai tâm tư của Tống Hân Nhiễm ở ghi hình lúc nãy là gì? Trong đầu Đới Yến Ni thoáng hiện hai chữ "kết hôn", nàng gần như bật cười thành tiếng. Tống Hân Nhiễm ngơ ngác nhìn Đới Yến Ni, tự hỏi chị ấy đang cười cái gì, lại có thể cười kì lạ như vậy sau khi kết thúc ghi hình?

"Em muốn chị mang hoa đến sân bay đón em sao?" Đới Yến Ni sủng nịch vuốt tóc Tống Hân Nhiễm làm em đỏ mặt vùi mặt vào vai nàng.

"Hai vị, chúng tôi còn phải ghi hình học sinh khác." Các staff bất đắc dĩ nhìn các nàng cẩu lương trước mặt mình. Tuy nhiên, thời gian ghi hình có hạn. Chỉ cần không có lời nói và việc làm không quá, bọn họ sẽ không ghi lại.

"Ngày mai lại gặp lại đồng đội cũ của mình, em có vui không?" Đới Yến Ni cuộn mình trong lòng Tống Hân Nhiễm, nhìn em. Ngày mai các thực tập sinh lần lượt trở lại Trường Long, thật vui khi có thể gặp lại nhau sau một thời gian dài.

"Đương nhiên vui vẻ a, mọi người đều vô cùng náo nhiệt, thật tốt." Tống Hân Nhiễm ôm Đới Yến Ni, ôn nhu vuốt tóc nàng.

"Nhưng làm mọi người đã trở lại đồng nghĩa với việc sân khấu chung kết ngày càng gần. Em có sợ không?"

"Có chút khẩn trương nhưng mà em không sợ."

"Em thật đúng là lá gan càng lúc càng lớn, thật sự trưởng thành rồi." Đới Yến Ni hôn trán Tống Hân Nhiễm, vui vẻ cười.

"Em nhớ rõ những điều chị nói lúc phỏng vấn : "Chúng em cùng chống đỡ cho nhau. Có lẽ người khác sẽ không rõ những lời này nhưng là em hiểu, nếu không có chúng ta thì làm có thể đi đến hiện tại, chúng ta chính ta là sức mạnh là trụ cột của nhau." Tống Hân Nhiễm vừa nói vừa đáp nụ hôn của Đới Yến Ni, từ cái trán chậm rãi di chuyển đến môi nàng.

Đới Yến Ni tuy rằng ở trước mặt người khác vẫn luôn kêu Tống Hân Nhiễm là tiểu hài tử, nhưng mỗi lúc chỉ có hai người nàng sẽ không kêu như vậy. Bởi vì ở trong lòng nàng, tiểu hài tử thật sự trưởng thành, dù ở góc độ nào. Cho dù vẫn sẽ thường xuyên phát ngốc nhưng trong lòng nàng, Tống Hân Nhiễm thật sự có thể trở thành người mà nàng tin tưởng an tâm ở bên cạnh nhất.

Cho tới nay, Đới Yến Ni ở trên giường luôn là người bị động, nàng luôn phóng túng cho tiểu hài tử làm loạn trên người mình mà thân thể nàng không ngừng hưởng thụ những khoái cảm mà tiểu hài tử mang đến. Mọi hành động Tống Hân Nhiễm chủ động ở trên giường luôn khiến cho Đới Yến Ni khoái cảm. Nhưng hôm nay, nàng đột nhiên cảm thấy tình yêu là song hướng, như vậy nàng không phải cũng nên chủ động ở chuyện kia sao?

Đới Yến Ni đột nhiên xoay người đè lên trên Tống Hân Nhiễm, nở nụ cười tuyệt mĩ.

"Yến Ni, chị nhìn em cười như vậy là có ý gì đây?" Tống Hân Nhiễm mặt đỏ lên, ánh mắt cũng không dám cùng Đới Yến Ni đối diện.

"Chị nhìn em như vậy. Là bởi vì... chị đói bụng."

"Em sẽ đi lấy đồ ăn nhẹ cho chị" Tống Hân Nhiễm tưởng nhân cơ hội này trốn khỏi người đang đè mình thì lại bị Đới Yến Ni một tay ấn lại ở trên giường, không thể di chuyển.

"Yến Ni, chị... chị muốn làm cái gì?" Tống Hân Nhiễm dùng tay che mặt chính mình, thẹn thùng đến độ hận không thể trực tiếp đè nàng xuống.

"Chị muốn làm gì?" Đới Yến Ni nhẹ nhàng thổi vào tai Tống Hân Nhiễm. Tống Hân Nhiễm toàn thân đến cả tim đều đã cảm thấy ngứa ngáy, thân thể cũng bắt đầu khẽ vặn vẹo. "Em với chị làm những gì, chị liền phải đối với em làm như vậy."

Đới Yến Ni bỏ bàn tay đang che mặt của Tống Hân Nhiễm ra, bắt em phải đối diện nhìn nàng, cái loại thẹn thùng này không biết làm sao lại có điểm có chút lạt mềm buộc chặt. Đới Yến Ni nhìn đến Tống Hân Nhiễm ý loạn tình mê, chủ động cúi đầu hôn môi em.

"Em, em đối với chị đã làm gì. A a a, chị không biết xấu hổ." Tống Hân Nhiễm nhẹ nhàng đẩy Đới Yến Ni, cố ý né tránh cùng nàng hôn môi.

"Được rồi, em cư nhiên không nhớ rõ chính mình đã làm cái gì. Vậy để chị hảo hảo giáo huấn em một chút, làm em có thể nhớ tới." Đới Yến Ni trực tiếp bắt được tay Tống Hân Nhiễm, đầu gối trụ vững ở chân Tống Hân Nhiễm làm em toàn thân không có nào di chuyển, chỉ có thể phồng má làm bộ tức giận.

"Chị còn chưa làm gì em đã tức giận sao?" Đới Yến Ni bắt thả những nụ hôn nhẹ lên cổ Tống Hân Nhiễm. Chân Tống Hân nhiễm vô thức mà quấn lấy vòng eo mềm mại của Đới Yến Ni.

"Đồ xấu xa." Cứ việc thân thể thực thành thật nhưng là khoé miệng Tống Hân Nhiễm còn muốn ngạo kiều.

"Vậy thời điểm em làm chuyện xấu với chị, nói như thế nào nha?" Đới Yến Ni bắt đầu từ xương quai xanh di chuyển xuống, tiếp cận đỉnh núi cao của Tống Hân Nhiễm. Tống Hân Nhiễm hận hai tay không thể động đậy che lại, vẻ mặt uỷ khuất.

"Kia, em chính là người xấu. Chỉ em có thể làm người xấu, chị như thế nào có thể làm người xấu."

"Em thừa nhận chính mình là người xấu sao, vậy thì chị phải trừng phạt em." Đới Yến Ni nói xong liền ngậm lấy một bên ngực Tống Hân Nhiễm. Tống Hân Nhiễm không kìm được bắt đầu rên rỉ, thanh âm ái muội cùng không khí trong khí làm người khác vô pháp tự kiềm chế.

Những ngón tay của Đới Yến Ni đã bắt đầu vuốt ve giữa hai chân Tống Hân Nhiễm, tự do phóng túng làm Tống Hân Nhiễm không thể kiểm soát thân thể của mình.

"Gọi tên chị" Đới Yến Ni một lần nữa thì thầm bên tai Tống Hân Nhiễm.

"Yến Ni, Đới Yến Ni." Đại não Tống Hân Nhiễm đã không kịp suy nghĩ, hơi thở dồn dập không ngừng gọi tên Đới Yến Ni càng muốn cho động tác tay của nàng nhanh hơn.

Các nàng không ngừng triền miên hoan ái đến tận sáng rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Rễ hoa trong lòng các nàng quấn chặt lấy nhau không thể tách rời, hấp thụ chất dinh dưỡng trong cơ thể đối phương. Rốt cuộc khai đoá hoa hoa mỹ nhất mà đoá hoa sinh mệnh của các nàng cũng sẽ nở rộ đẹp nhất vào ngày 30 tháng 5 sắp tới.

Mười ngón của các nàng đan chặt vào nhau. Sân khấu chung kết đã ở ngay trước mắt, hầu hết các thực tập sinh đều đã trở lại, một lần nữa lại nổi lên ca khúc chủ đề quen thuộc kia. Này không phải là sân khấu của hai người các nàng, đúng vậy, trước nay đều không phải. Mà luôn là sân khấu của 109 thực tập sinh cùng nhau toả sáng. Không sợ hãi, dũng cảm đối mặt, thể hiện hết mình, ủng hộ nhau. Cho dù khả năng giờ khắc này là ở hai bài hát khác nhau, nhưng là, Đới Yến Ni cùng Tống Hân Nhiễm sớm đã thản nhiên đối mặt. Chỉ là chờ ở sân khấu tận lực tỏa sáng.

-------------Hết chương 13---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro