Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Oa, dáng người của Yến Ni tỷ tỷ thật đẹp a." Thời điểm Đới Yến Ni lên sân khấu để biểu diễn tiết mục của mình, phía dưới các thực tập sinh nhìn đến dáng người nàng không khỏi than thành tiếng.

"Biết là thân hình của Yến Ni tỷ tỷ rất tuyệt nhưng không nghĩ đến lại mê người như vậy."

"Không ngờ Nhiễm Nhiễm thoạt nhìn ngốc nghếch mà cuối cùng lại chinh phục được tỷ tỷ, thật là hảo phúc khí."

Mạc Hàn nhìn Tống Hân Nhiễm, lại bắt đầu trêu chọc em. Đôi mắt Tống Hân Nhiễm sững sờ nhìn Đới Yến Ni, nào còn có thể nghe được đến người khác nói chuyện.

Thẳng đến khi chính mình lên biểu diễn, Tống Hân Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm. Cả người bởi vì vũ đạo vừa rồi của Đới Yến Ni mà nóng lên. Nếu Tôn Nhuế không gọi thì phỏng chừng Tống Hân Nhiễm còn đang ngẩn người. Trong phần biểu diễn cùng Tôn Nhuế, về cơ bản, Tống Hân Nhiễm đem đối phương xem là Đới Yến Ni mà nhảy. Đới Yến Ni thật ra không có cảm giác sinh khí, nàng chỉ là cảm thấy thấy được chính nàng cùng tiểu hài tử, cũng hy vọng cả hai có thể có một ngày cùng đứng chung một sân khấu cùng nhau thể hiện vũ đạo chỉ thuộc về hai người các nàng.

Tiết mục kết thúc, Tống Hân Nhiễm trở lại chỗ ngồi, đôi mắt chăm chú nhìn Đới Yến Ni. May mắn thay, tựa hồ nàng còn không có bộ dáng giận dỗi. Nói là một bữa tiệc liên hoan nhưng cuối cùng vẫn là một bữa tiệc chia tay. Mọi người trên sân khấu xem đây là cơ hội cuối cùng để họ biểu diễn trước những người chị em này. Tất cả những bất mãn, nỗi nhớ, sự ỷ lại cùng yêu thích đã biến thành những giọt nước mắt của mọi người, không khí đêm đó hoá thành chút ly biệt. 35 thực tập sinh sẽ chỉ còn lại 20 người, tiến độ loại trừ dường như càng lúc càng nhanh. Thời gian gần nửa năm, ai lại không phải bảo bối không thể thiếu trong lòng người hâm mộ? Đới Yến Ni cùng Tống Hân Nhiễm cũng đem bản thân coi như sẽ bị loại, cho nên cùng mọi người lưu luyến không rời mà miễn cưỡng nói lời tạm biệt.

Đột nhiên, Tống Hân Nhiễm cùng Đới Yến Ni lại nghĩ tới cả hai cũng có khả năng tách ra, liếc mắt nhìn nhau một cái, nước mắt vốn dĩ đã được người lau khô nháy mắt lại tràn ra. Mặc dù đã nói về vấn đề này, cho dù đã hạ quyết tâm nhưng giờ phút này bốn mắt nhìn nhau, tâm của hai người tựa hồ rơi xuống vực giống nhưng muốn đem đoá hoa tỉ mỉ chăm bón trong lòng nhổ tận gốc. Đau đớn muốn chết. Đới Yến Ni chạy đến trước mặt Tống Hân Nhiễm, nàng đau lòng giúp em lau khô nước mắt trên mặt rồi gắt gao ôm em vào lòng. Vừa rồi rõ ràng ở trên sân khấu còn cười đến điên cuồng, hiện tại chỉ còn lại nước mắt đồng hành trong đêm dài.

Điều mà hai người các nàng không ngờ tới là ở vòng loại trừ thứ 3, một trong số hạng 18 và một trong số hạng 19 được giữ lại. Tống Hân Nhiễm lúc đó vô pháp biểu đạt tâm tình của mình, chỉ là sau khi kết thúc liền kéo Đới Yến Ni đến căn tin. Cũng giống như phần thưởng mà em yêu cầu nàng lúc đầu, làm nàng mua cho mình, vui vẻ mà đút cho Đới Yến Ni một viên kẹo. Hương vị của kẹo vẫn như vậy nhưng thời tiết mát mẻ, kẹo lúc đó dường như chỉ có thể ăn là thích thú. Nhưng hiên tại, với thời tiết nắng như thiêu đốt khiến người ta không thể mở mắt, tâm trạng dù có thờ ơ thế nào cũng được kích thích tinh thần chiến đấu. Mà viên kẹo này cần phải có tiến bộ cùng thành quả lớn hơn mới có thể bắt được, nhưng cũng bởi vậy viên kẹo này càng ngọt ngào hơn.

"Tiểu hài tử." Đới Yến Ni ôm bả vai Tống Hân Nhiễm, lượng đường trong người như đang muốn tăng lên rồi. "Bất quá kẹo này so với trước kia có điểm ngọt hơn a."

"Đó là bởi vì trong lòng chị đang hạnh phúc, tiếp theo, chờ chúng ta đều thành đoàn. Chúng ta còn ăn kẹo này xem như khen thưởng." Tay Tống Hân Nhiễm ôm lấy eo Đới Yến Ni, hai người như đều thấy được một tia ánh sáng tương lai, giống như vị ngọt đang tan chảy trong miệng.

Hai người nắm tay nhau đi về phía trước, ngọn đèn đường cũng không có ở bên cạnh các nàng. Ánh sáng có thể nhìn thấy nhưng lại chiếu không tới, từng làm các nàng nản lòng thoái chí rồi lại nỗ lực hướng tới ánh sáng mỏng manh phía trước. Đáng được ăn mừng chính là các nàng có lẫn nhau, huống chi các nàng không càng ngày càng gần ánh sáng sao?

"Tiểu hài tử, em thật sự ngày càng trưởng thành, càng đáng tin cậy."

"Yến Ni, em nói rồi. Có em ở đây, chị cái gì cũng đều không cần sợ. Rốt cuộc em cũng có dũng khí đối mặt với khó khăn, có mong muốn thành đoàn. Nhưng em đã hạ quyết tâm, cho dù có trở về cũng tuyệt đối không buông chị ra." Tống Hân Nhiễm đem Đới Yến Ni càng ôm càng chặt, làm nàng không có khả năng trốn thoát.

"Kia đến lúc đó em ở Thượng Hải, chị ở Bắc Kinh, nên làm gì bây giờ đây?" Lần này Đới Yến Ni hỏi, nàng đã không còn buồn như trước.

"Có gì đáng sợ, em bay có bao nhiêu thời gian a. Về sau chỉ cần có thời gian rảnh liền đến bên cạnh chị, mặc kệ chị ở nơi nào em đều sẽ đến bên cạnh chị cùng chị."

"Tiểu hài tử là muốn nỗ lực kiếm tiền sao, bằng không vé máy bay đều không có khả năng mua nổi nga."

"Chị cấp chi trả cho em?"

"Tiểu hài tử, em còn nói phải mua cho chị nhẫn kim cương, giờ liền đòi chị chi trả sao?" Đới Yến Ni nắm tai Tống Hân Nhiễm "Nói, ai mua?"

"Chính là, về sau, tiền của em đều phải đưa cho chị tất." Tống Hân Nhiễm chớp mắt nhìn Đới Yến Ni.

Đới Yến Ni không nghĩ tới Tống Hân Nhiễm cư nhiên nói như vậy, nàng đỏ mặt đem đầu vùi ở trên vai Tống Hân Nhiễm.

"Miệng lưỡi trơn tru, tiểu hài tử học hư."

"Nào có, em chỉ đối với chị như vậy nha. Bất quá, bảo bối, chúng ta đều cùng nhau tăng hạng. Khen thưởng của em đâu?" Tống Hân Nhiễm hai tay ôm mặt Đới Yến Ni, vẻ mặt đắc ý cười xấu xa.

"Trong miệng em không phải có rồi sao, chính là em muốn a, là kẹo."

"Bảo bối ngốc. Tất nhiên không phải này, em muốn chính là,.. chị hiểu." Tống Hân Nhiễm đem mặt càng dựa càng gần, hô hấp nặng nề mà thở đến trên môi đối phương, thông qua khe môi hở một chút vào khoang miệng Đới Yến Ni và chậm rãi quanh quẩn ở trên môi nàng.

Đới Yến Ni bị hơi thở của Tống Hân Nhiễm làm cho ý loạn tình mê, kìm không được vòng tay qua cổ Tống Hân Nhiễm, đem đầu lưỡi ướt át của chính mình xâm nhập vào khoang miệng ấm áp của em. Đầu lưỡi mềm mại quấn quanh lẫn nhau, quấy động đại não đang vô pháp suy nghĩ.

"Bảo bối." Tống Hân Nhiễm một bên nỉ non, một bên đem miệng mình dời xuống dưới, di chuyển xuống cổ rồi lại dừng ở xương quai xanh. Đầu lưỡi Tống Hân Nhiễm nhẹ nhàng đảo quanh trên sương quai xanh của Đới Yến Ni.

"Ân..." Đới Yến Ni phát ra âm thanh rên rỉ, dịu dàng ôm lấy đầu Tống Hân Nhiễm, ngón tay nàng cùng sợi tóc quấn lấy, đem Tống Hân Nhiễm đè trên người mình. Bóng đêm vĩnh viễn là màu sắc tự vệ tốt nhất, ai cũng sẽ không thấy được đôi tình lữ ở cái góc này đang làm gì.

"Momo~" Cả hai trở lại phòng ngủ vừa lúc Mạc Hàn cũng đã trở lại, Tống Hân Nhiễm tiến đến ôm lấy Mạc Hàn, gắt gao mà ôm lấy.

"Thật là, không phải ngày mai liền đi rồi. Đừng quên chúng ta còn có sân khấu muốn hợp tác đâu" Mạc Hàn ôm lấy Tống Hân Nhiễm an ủi, cô đã sớm chuẩn bị rời đi. Đến nơi này một chuyến, kết giao được rất nhiều muội muội. Chính cô cũng có tiến bộ rất lớn, càng quan trọng là học được các quy luật của xã hội.

"Em không nghĩ đến là chị sẽ đi." Tống Hân Nhiễm vẫn ôm Mạc Hàn không buông tay. Đới Yến Ni bước đến nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hai người

"Lời nói tạm biệt đều đã nói qua, không nên lại buồn. Kí túc xá số 26 chúng ta hẹn gặp lại."

"Ân, được." Tống Hân Nhiễm buông tay lau khô nước mắt "Chúng ta về sau sẽ cùng nhau đi ăn, cùng nhau dạo phố. Sẽ luôn liên lạc với nhau."

Mạc Hàn đột nhiên cười "Cảm giác phòng chúng ta là tốt nhất. Chị với em trở về công ty còn có thể thường xuyên gặp nhau đi. Về phần hai đứa, Yến Ni khẳng định sẽ thường xuyên đến Thượng Hải gặp Nhiễm Nhiễm đi."

"Chị!" Bị Mạc Hàn nói như vậy, mặt Tống Hân Nhiễm lập tức đỏ có chút ngượng ngùng.

"Làm sao vậy, chẳng lẽ hai đứa sau khi rời Trường Long muốn chia tay a?"

"Momo, chị nói bậy gì đó" Tống Hân Nhiễm lo lắng vội vàng lấy tay che miệng Mạc Hàn, không để cô tiếp tục nói nữa.

"Được rồi được rồi, không đùa em nữa. Tóm lại không cần khổ sở, chị ở chỗ này đến sân khấu cuối cùng cũng sẽ dùng hết toàn lực làm tốt nó. Cũng hi vọng hai đứa vì chị cố lên."

"Ân! Cùng nhau cố lên!" Tống Hân Nhiễm đột nhiên hướng đến hai người trước mặt kêu khẩu hiện lại bị thờ ơ. Tống Hân Nhiễm tự vỗ đầu nhỏ của mình, hướng các nàng thè lưỡi "Hừ, một chút đều không có nhiệt huyết."

"Ai? Em cùng Yến Ni tỷ tỷ quay một đoạn video ngắn sao?" Thời điểm Tống Hân Nhiễm được staff gọi vào phòng thì rất kinh ngạc, chẳng lẽ tổ tiết mục đều biết chính mình cùng nàng đang nói? Không phải là ghi hình thăm hỏi tình cảm đi?

Tống Hân Nhiễm một bên miên man suy nghĩ trong đầu, một bên đi theo staff vào phòng

"Yến Ni" Tống Hân Nhiễm thấy Đới Yến Ni đã ngồi xuống, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Hôm nay nội dung của cảnh quay hôm nay là vẽ đối phương trong mắt của bạn." Staff vừa nói vừa đưa cho mỗi người một cây bút và bảng vẽ phác thảo.

Đới Yến Ni cầm lấy bút nghiêm túc vẽ, bộ dáng của Tống Hân Nhiễm trong đầu nàng khắc hoạ đến phi thường sâu sắc. Tống Hân Nhiễm thỉnh thoảng lại đảo khoé mắt trộm nhìn Đới Yến Ni, sợ bản thân vẽ sai rồi thì thật không hay.

/A, thật sự có lỗi với chị ấy. Đời này mình nhất thực xin lỗi chị ấy chính là vẽ chân dung chị ấy./

Đới Yến Ni giơ lên bức tranh mình vẽ, bất đắc dĩ mà nói tiếp, còn chưa nói xong Tống Hân Nhiễm liền ở bên cạnh.

"Ah~ ah" giọng điệu Tống Hân Nhiễm làm nũng, như tiểu nãi miêu phát ra tiếng kêu.

Đới Yến Ni tiếp tục đối diện với máy quay.

"Mình vẽ chính là, nói như thế nào nhỉ. Nhiễm Nhiễm so với tranh vẽ này đương nhiên xinh đẹp hơn. Nhưng trình độ hội họa của mình thật sự chỉ dừng lại đến đây." Đới Yến Ni bị tranh vẽ của chính mình chọc cười, rõ ràng trong đầu nàng, Tống Hân Nhiễm bên cạnh xinh đẹp dường nào. Tay nàng bị làm sao thế này, cư nhiên vẽ em ấy không ra một vài mặt đẹp. Đới Yến Ni nàng rõ ràng bắt được tinh tuý a, đôi mắt to, cái miệng chúm chím và chiếc mũi nhỏ khéo léo. Đó là tổ hợp đến động lòng người của Tống Hân Nhiễm, nhưng là trong tay nàng như thế nào lại thành ra cái dạng này a.

"Mình vẽ Yến Ni rất đẹp đúng không?" Tống Hân Nhiễm xem xong bức tranh Đới Yến Ni vẽ mình, vội vàng tự tin giơ lên tác phẩm của mình. Bức tranh này của mình so với Đới Yến Ni lợi hại hơn.

"Cái gì?" Đới Yến Ni duỗi đầu nhìn qua bức tranh, vẻ mặt giật mình. Này là đang vẽ nàng sao?

"Này vẽ còn không đẹp bằng của chị. Đôi mắt là làm sao vậy?"

"Bởi vì Đới Yến Ni có đôi mắt to và phi thường có sức sống. Sau đó mái tóc dài gợn sóng, còn chân rất dài,.. Còn có cẩn thận vẽ cho chị ấy một trái tim nhỏ, tượng trưng cho tình yêu của mình dành cho chị ấy."

Tống Hân Nhiễm tự hào mà giải thích tranh vẽ của mình, còn Đới Yến Ni trong lòng giật mình. Đứa nhỏ này như thế nào trước màn ảnh liền nói như vậy, vội vàng trộm ngắm Tống Hân Nhiễm, ý bảo em chú ý một chút. Mà Tống Hân Nhiễm không có phản ứng lại, còn giơ tranh lên làm một cái động tác hôn môi.

"Cám ơn em." Đới Yến Ni bất đắc dĩ mà đứng lên che giấu chuyện tình cảm của hai người, làm bộ sửa sang lại một chút quần áo của mình, thuận tiện phun tào "Nhiễm Nhiễm trình độ vẽ tranh này thật là, mình thật sự..."

Đới Yến Ni vừa nói vừa đi sang một bên. Tống Hân Nhiễm thẹn thùng mà dùng bảng vẽ che mặt, sau đó lại lần nữa thực tự hào đem tranh vẽ của mình triển lãm đến trước màn ảnh. Dù sao Tống Hân Nhiễm cũng mặc kệ, chính mình vẽ Đới Yến Ni chính là đẹp nhất.

"Từ này không được phép vẽ chị nữa, như thế nào có thể vẽ chị thành dáng vẻ kia chứ?"

Trên đường trở về phòng luyện tập, Đới Yến Ni hảo hảo mà "giáo huấn" Tống Hân Nhiễm một chút

"Làm sao vậy, rõ ràng vẽ siêu mỹ a."

"Cũng chỉ có em cảm thấy đẹp."

"Chị ở trong lòng em, vô luận thế nào cũng đều tuyệt mỹ."

"Em lại nói hươu nói vượn, có tin chị đánh em không?"

"Lời nói chân thật a. Bảo bối là đang thẹn thùng đi?" Tống Hân Nhiễm cười, hôn một cái lên má Đới Yến Ni rồi nhanh chóng chạy về phòng tập luyện. Đới Yến Ni cười lắc đầu, nhớ lại Tống Hân Nhiễm vẽ một trái tim nhỏ là tượng trưng cho tình yêu của em ấy dàng cho nàng, liền không so đo đem bức tranh vẽ nàng xấu như vậy.

Bởi vì giai đoạn phân chia sân khấu lần này cùng xếp hạng không có bất luật quan hệ gì. Cho nên mọi người đều cảm thấy nhẽ nhõm, chỉ có thể lưu lại một sân khấu thật tốt mà nỗ lực luyện tập. Tống Hân Nhiễm cùng Đới Yến Ni cũng có thả lỏng lại, hạ quyết tâm làm gì cũng thể lười biếng, không thể sợ hãi. Vì tương lai cùng nhau, hai người phải có dũng khí nói không với "Không thể. Không chỉ có như thế, đúng vậy, đối với Tống Hân Nhiễm mà nói, em còn có dũng khí đối mặt chia tay, đối mặt với những điều chưa biết. Cá voi chìm nổi không biết bao nhiêu lần liền vô phát nhìn đến ánh mặt trời, nhưng là nó sẽ không đi lo lắng. Bởi vì nó biết, chỉ cần nguyện ý, nó vẫn có thể tiến về phía trước tìm lấy ánh sáng. Ánh mặt trời cũng sẽ không lo lắng chính mình vô pháp chiếu rọi đến đáy biển mà không tìm được cá voi. Mặt trời hiểu rằng chỉ cần mình không, cá voi cũng sẽ tìm đến. Chờ đợi cùng hành động đều yêu cầu dũng khí lớn hơn, dũng khí có thể mang đến những kết quả không tưởng tượng được. Tỷ như đoá hoa trong lòng hai người các nàng sẵn sàng nở rộ không sợ mưa gió.

------- Hết chương 12 ----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro