Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hôm nay là sân khấu công diễn lần 3. Em khẩn trương sao?" Đới Yến Ni giúp Tống Hân Nhiễm sửa sang lại trang phục.

"Yến Ni, chị mặc bộ này thật là đẹp mắt lại gợi cảm." Tống Hân Nhiễm nhìn Đới Yến Ni, bất giác muốn hôn nàng. Đới Yến Ni dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chặn môi em.

"Chú ý lớp trang điểm."

Đới Yến Ni tinh tế mà giúp Tống Hân Nhiễm kiểm tra lần cuối mà Tống Hân Nhiễm cũng học theo bộ dáng của nàng, giúp nàng chỉnh sửa lại. Nếu sau sân khấu này, cả hai còn có thể tiếp tục thì đó chính là tiến vào sân khâu chung kết. Các nàng vừa căng thẳng vừa hào hứng, giống như nắm tay nhau bước qua muôn vàn sóng gió nhưng là thử thách tiếp theo sẽ càng khó khăn càng gian khổ hơn.

"Hai người các cậu rất giống như một cặp đôi sắp tổ chức hôn lễ vậy. Xem bộ dáng các cậu thật lo lắng." Đồng đội bên cạnh trêu chọc, hai người kỳ thật không chỉ khẩn trương đối với sân khấu hôm nay mà còn hồi hộp lo lắng về tương lai.

-----------

"Nhiễm Nhiễm, hôm nay sau khi công diễn kết thúc, chúng ta lại tiến vào vòng loại trừ. Cả hai chúng đều rất nguy hiểm a." Đại khái là bởi vì quá khẩn trương, Đới Yến Ni cùng Tống Hân Nhiễm bốn mắt chăm chú nhìn nhau.

"Ân." Tống Hân Nhiễm tuy rằng nhìn nàng nhưng suy nghĩ còn không nguôi ngoai, máy móc trả lời. Hướng vào trong lòng Đới Yến Ni mà dụi dụi, giống như một chú mèo con mềm mại ở trong lòng nàng mấp máy làm nũng. Đới Yến Ni cười khẽ ôm lấy Tống Hân Nhiễm, bàn tay đặt trên lưng em nhẹ nhàng vuốt ve. Đới Yến Ni biết Tống Hân Nhiễm hiện tại đại não còn không kịp phản ứng lại nàng.

"Ân? Ân?" Tống Hân Nhiễm ý thức bắt đầu tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn Đới Yến Ni. "Vậy chúng ta cùng nhau đi. Sân khấu này em nhất định sẽ thể hiện thật tốt, chị yên tâm."

"Chị không lo lắng cái này, chị thấy em nỗ lực, em có bao nhiêu muốn làm tốt sân khấu lần này. Chị muốn hỏi chính là, chị và em."

"Lại buồn lo vô cớ a lão bà đại nhân của em. Lo lắng em rời đi nơi này liền không cần chị a?" Tống Hân Nhiễm cười ôn nhu nhẹ nhàng xoa mặt Đới Yến Ni. "Đừng luôn lo lắng về điều này. Em yêu chị em yêu chị em yêu chị. Em tuyệt đối sẽ không rời khỏi chị."

"Ngốc tử, chị lo lắng chính là em không yêu chị sao? Chị lo lắng chính là khoảng cách." Đới Yến Ni xoa đầu Tống Hân Nhiễm. "Tiểu hài tử~"

"Gọi lão công" Tống Hân Nhiễm chặn miệng Đới Yến Ni. "Về sau ở trên phải gọi là lão công, chị có biết không?"

"Em thật là ấu trĩ." Đới Yến Ni đỏ mặt lầu bầu một câu. "Lão công~"

"Không nghe được."

"Em đừng được một tấc lại muốn tiến một thước a xú tiểu hài tử." Đới Yến Ni nhẹ nhàng nhéo lỗ tai Tống Hân Nhiễm. "Em còn như vậy đừng trách chị bạo lực gia đình nga."

"Được rồi được rồi, lão bà a. Chị tiếp tục đi, em vừa rồi không nghe được." Tống Hân Nhiễm lập tức xin tha, ôm lấy Đới Yến Ni vào trong lòng, để nàng gối đầu lên vai mình, tiếp tục nghe nàng nói.

"Rời đi nơi này đồng nghĩa với việc hai chúng ta sẽ đi đến hai nơi khác nhau." Đới Yến Ni tiếp tục đề tài vừa rồi "Em liền đến Thượng Hải, chị phải về Bắc Kinh."

Thời điểm nói đến đây, thanh âm Đới Yến Ni có chút phát run, nàng thật cẩn thận mà nói ra hai từ "Thượng Hải" cùng "Bắc Kinh", hai từ này tựa như hai thanh đao đâm vào ngực hai người. Tống Hân Nhiễm nhẹ nhàng cắn môi, tia sáng trong mắt bắt đầu ảm đạm.

"Lão bà, chờ em. Khi hợp đồng hết hạn, em liền đến một công ty ở Bắc Kinh cùng chị không bao giờ tách ra."

"Còn có mấy năm nha?"

"Còn có..." Tống Hân Nhiễm không có nói thêm gì nữa, thật sự không phải một năm hai năm, thời gian đối với nhau thật có chút tàn nhẫn.

"Nhiễm Nhiễm, em có hay không nghĩ tới, có thật sự khao khát nếu có thể thành một nhóm." Đới Yến Ni nghiêm túc nhìn Tống Hân Nhiễm, nàng luôn cảm thấy Tống Hân Nhiễm rất thích hợp, không có lý do để dừng bước tại đây.

"Thành, thành đoàn?" Tống Hân Nhiễm giật mình, đây là nằm mơ cũng chưa nghĩ tới sự tình này, thời điểm mỗi lần công bố thứ hạng em luôn chính mình sẽ bị loại trừ, cứ như vậy còn dám chờ mong thành đoàn sao?

Một sự im lặng đáng sợ vây quanh hai người, tựa hồ im lặng chính là cuộc đối thoại giữa hai người, không cần nhiều lời chính là ngôn ngữ của hai người. Trong lòng biết rõ ràng kết cục, nếu hai người thật sự có thể thành đoàn, kia những ngày kế tiếp sẽ tiếp tục ở bên nhau. Một năm hoặc là hai năm, đều sẽ không tách ra. Chuyện sau đó, khả năng sẽ dễ dàng rất nhiều, thời gian thành đoàn qua đi, hợp đồng của Tống Hân Nhiễm cùng công ty liền chỉ còn một hoặc hai năm. Đới Yến Ni sẽ nhận được nhiều lịch trình từ Thượng Hải. Nói như vậy, thời gian rất mau trôi qua. Chính là trước 9 thành viên cơ bản đã hình thành mà, Đới Yến Ni và Tống Hân Nhiễm quả thực nhỏ bé trong số 35 thực tập sinh.

Những ngón tay Tống Hân Nhiễm nhẹ nhàng lướt trong lòng bàn tay Đới Yến Ni, nghiêm túc cảm thụ được từng đường nét trên tay nàng. Cũng không biết vì cái gì, giống như chính là muốn nắm lấy tay nàng chặt chẽ ghi tạc trong lòng, sau đó yên lặng tính toán.

"Nhiễm Nhiễm, rời giường. Thể hiện tốt sân khấu này đi, em phải có tin tưởng a."

Đới Yến Ni ở trên giường ngồi dậy, bắt đầu mặc lại quần áo rồi vào phòng tắm. Tống Hân Nhiễm nhìn theo bóng lưng Đới Yến Ni, lần đầu đối với việc xuất đạo có khát vọng như vậy.

/Mình thật sự có thể chứ? Mình thật sự muốn thành đoàn, muốn cùng chị ấy cùng nhau xuất đạo./

Tống Hân Nhiễm siết chặt nắm tay, trong đầu đều là suy nghĩ muốn xuất đạo.

"Dậy đi, đừng phát ngốc. Chúng ta đem sân khấu hôm nay hảo hảo mà hoàn thành." Đới Yến Ni kỳ thật cũng là muốn kích thích Tống Hân Nhiễm, làm em có thêm khát vọng chiến thắng thay vì mỗi lần chỉ hoàn thành sân khấu là đủ rồi, phải học cách khiến mọi người chú ý đến mình. Tuy rằng nói hiện tại bắt đầu có lẽ chậm nhưng không thử xem thì ai biết được, huống chi việc hút fan đúng là siêu hình. Ít nhất vòng này không bị loại trừ, hai người còn có thể hoà hợp với nhau, đây cũng là điều tốt.

-----

Hai người lặng lẽ nắm tay nhau chờ lên sân khấu, kỳ thật người khác cũng khẩn trương như thế. Ai cũng thầm lo lắng cho tình hình của mình tối nay, xếp hạng cao lo lắng cho thứ hạng của mình giảm, xếp hạng mà lo lắng cho mình sẽ bị loại trừ. Không ai có thể đủ thản nhiên đối mặt với sân khấu lần này. Thời điểm buổi sáng hôm nay, Đới Yến Ni thậm chí còn nghĩ tới nếu thật sự hai người bị loại thì dứt khoát chia tay đi. Không ai trách ai, không ai trì hoãn ai, có thể ở bên nhau đã thực mãn nguyện. Nhưng là đối mặt với tiểu hài tử, nàng lại không có cách nào nói ra những lời này. Hai người hạnh phúc ở bên nhau, sự chân thành quyết tâm ở bên nhau mặc kệ phát sinh chuyện gì. Chỉ cần người kia nguyện ý, nàng liền không buông tay. Đới Yến Ni hít vào một hơi thật sâu, ai sợ ai, ai sợ đến thời gian hay khoảng cách? Ai có khả năng kiểm soát những thứ này? Nếu những thứ bên ngoài này không thể kiểm soát thì ngay cảm xúc của chính mình cũng không thể làm chủ. Vậy ý tứ là gì? Đới Yến Ni nghĩ đến đây, quay đầu nhìn Tống Hân Nhiễm.

"Tống Hân Nhiễm, vô luận như thế nào, chị đều nguyện ý cùng em đối mặt. Chị hứa." Đới Yến Ni ở bên tai Tống Hân Nhiễm khẽ nói, Tống Hân Nhiễm gật gật đầu, không có nói lời nào. Bởi vì Tống Hân Nhiễm đã hạ quyết tâm muốn cùng nàng thành đoàn xuất đạo.

Phần trình diễn của nhóm thực thành công, nhận được sự khen ngợi khích lệ không ngớt từ các lão sư. Tất cả thành viên cảm thấy rất hài lòng, vô luận là kỹ năng ca hát lẫn quan niệm nghệ thuật trong cách thể hiện đều khiến mọi người toả sáng, hoàn toàn biểu đạt trọn vẹn cảm xúc mà bài hát cần có. Có thể mọi người không biết rằng sân khấu của họ đã trở thành sân khấu đẹp nhất trong công diễn lần này. Từng thành viên của nhóm đều được ghi nhớ rất kỹ trong tâm trí của người hâm mộ.

"Nhất định, nhất định không thể bị loại nha. Em cùng chị nhất định phải tiếp tục a." Tống Hân Nhiễm ôm loại quyết tâm này, lại lần nữa gắt gao nắm lấy tay Đới Yến Ni.

Nếu một con cá voi thích ánh nắng mặt trời, có phải hay không yêu cầu nó bơi ra khỏi mặt nước biển mới có thể tiếp xúc đến ánh mắt trời đâu? Không, bởi vì ánh mặt trời cũng có thể mạnh mẽ xuyên qua mặt nước biển. Nếu hai người yêu nhau sẽ gặp nhau trên biển cả. Bởi vì tình yêu luôn có thể cho người ta dũng khí vượt qua sơn hải, cho người ta một lòng kiên trì đụng phải tường nam đều không chấp nhất quay đầu lại.

Không nghĩ tới sau khi kết thúc công diễn, cư nhiên không phải ghi hình cho vòng loại trừ mà là còn có tiệc thanh xuân liên hoan. Đới Yến Ni cùng Tống Hân Nhiễm mỗi ngày đều tính toán đếm ngược thời gian.

"Yến Ni Yến Ni, chị muốn biểu diễn cái gì nha?"

"Còn em, em tính biểu diễn gì?" Đới Yến Ni không tìm thấy búi tóc của mình, thuận tiện lấy ở trên đầu Tống Hân Nhiễm.

"Búi tóc của chị lúc nào cũng bị em lấy đi, lần trước em đeo ở cổ tay còn làm chị tìm nửa ngày."

"Bởi vì nó mùi hương của chị nha." Tống Hân Nhiễm hôn hôn Đới Yến Ni.

"Em là cùng đồng đội biểu diễn đi?"

"Đúng vậy, cho nên chị muốn đem thân ái tiểu hài tử của em trước đi." Mạc Hàn vừa cùng đồng đội tính toán cho buổi biểu diễn, vừa lúc mở cửa tiến vào gặp được một màn này, vui vẻ kéo tay Tống Hân Nhiễm đi.

"Ai, Yến Ni, em sẽ về sớm một chút."

Tống Hân Nhiễm bất đắc dĩ theo Mạc Hàn rời đi, ra đến cửa còn không quên quay đầu đối với Đới Yến Ni bảo đảm sớm một chút hoàn thành buổi luyện tập.

"Có đồng đội cũng thật tốt."

Đới Yến Ni bật nhạc, một mình trong phòng tập luyện. Nàng có thể tưởng tượng thấy những người khác ở phòng luyện tập hoặc là ở đại sảnh, nhất định phi thường náo nhiệt đi, chính nàng cũng từng trải nghiêm, cũng muốn cảm thụ lần nữa. Nếu có thể cùng tiểu hài tử cùng nhau thành đoàn thì tốt rồi. Đới Yến Ni cảm thấy người si nói mộng, nhưng là dưới đáy lòng nàng luôn cầu nguyện kỳ tích xuất hiện. "Kỳ tích?" Đới Yến Ni đối chính mình cười cười. Nếu thật sự có kỳ tích, nàng đều ở trên con đường này đã mười năm rồi, vì cái gì kỳ tích vẫn không xuất hiện?

Đới Yến Ni lần này chuẩn bị chính là điệu múa của dân tộc Thái, đã được tổ trang phục và tiết mục cùng hỗ trợ an bài. Đã lâu không múa dân tộc, phải hảo hảo tập luyện. Không biết tiểu hài tử cùng đồng đội sẽ biểu diễn tiết mục gì, công diễn của các nàng nghe nói rất đẹp. Hy vọng tiểu hài tử có thể biểu hiện thật tốt.

"Yến Ni, Yến Ni" Sau khi tập xong, Tống Hân Nhiễm trở về ôm chặt Đới Yến Ni. "Em nói cho chị chuyện này, chị không thể sinh khí nga."

"Làm sao vậy, gặp rắc rối?" Đới Yến Ni xoa đầu Tống Hân Nhiễm, nhìn bộ dạng cũng không giống gặp rắc rối.

"Em muốn biểu diễn, muốn biểu diễn sân khấu hai người." Tống Hân Nhiễm đỏ mặt cúi đầu, có chút xấu hổ.

"Sân khấu hai người, kia lại làm sao vậy, hai người cùng nhảy sao?"

"Ân. Cái này, Yến Ni, hai người bọn em sẽ nhảy. Khả năng tương đối thích hợp sẽ nhảy đôi...Chính là chị hiểu, cái loại này, sân khấu CP a." Tống Hân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Đới Yến Ni, trong mắt có một ý vị cầu tha thứ.

"Nga~ sân khấu hai người như vậy a, nghe nói sân khấu có chút thực quá mức nga. Lần này sân khấu hai người, em có cái gì đặc biệt đi quá giới hạn đâu. Ăn mặc gợi cảm sao, sẽ nắm tay hay là sẽ ôm? Em sẽ chạm vào thân thể của người khác?" Thấy nàng nghiêm túc hỏi mình, Tống Hân Nhiễm hoảng sợ không biết giải thích như thế nào.

"Cái này, Yến Ni, không có khoa trương như vậy, chỉ là..."

Không đợi Tống Hân Nhiễm nói xong, Đới Yến Ni đã hôn môi em.

"Ân..."

Tống Hân Nhiễm lúc này mới biết Đới Yến Ni căn bản không có sinh khí, xác thật nàng đối với sân khấu đều nghiêm túc như vậy. Như thế nào sẽ để ý bởi vì yêu cầu diễn xuất mà tuỳ ý ghen đâu. Tống Hân Nhiễm còn đang đắm chìm hương vị đôi môi của Đới Yến Ni, đột nhiên bị nàng ôm lấy eo nhắc lên theo phản xạ mà đem hai chân vòng quanh eo nàng. Đới Yến Ni một bên hôn môi Tống Hân Nhiễm không có rời đi, một bên chậm rãi đi vào phòng tắm, mở ra vòi sen.

"A, quần áo còn không có cởi, đều ướt hết rồi. Ưm.." Tống Hân nhiễm bị nước xối đến hoảng sợ, ngay sau đó miệng liền bị Đới Yến Ni hôn lên. Nàng từ từ đem Tống Hân Nhiễm đè ở lưng tường, đôi tay lưu loát đem quần áo của hai người rút đi.

Tiếng nước phủ qua động tĩnh điên loan đảo phượng của hai người, trong hoàn cảnh ướt át tựa hồ càng dễ dàng triền miên. Cho dù là trong nháy mắt nghĩ đến tương lai, hai người tâm ý đều thực kiên định. Đoá hoa nở rộ yêu cầu thổ nhưỡng, ánh mặt trời, mưa.. nhưng là càng cần nhiều nữa đón khó mà lên, không sợ hắc ám quyết tâm. Kia rậm rạp mà yếu tố sinh trưởng, chính là hiện tại Đới Yến Ni và Tống Hân Nhiễm toàn thân nghĩ thầm muốn ở bên nhau, cùng khắc phục tâm ý khó khăn. Còn có, còn có đối lẫn nhau càng nhiều dục vọng cùng nhiều tác cầu.

------Hết chương 11-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro