Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tỷ tỷ"

"Ân"

"Tỷ tỷ tỷ tỷ"

"Ân?"

Tống Hân Nhiễm nắm tay Đới Yến Ni không ngừng lắc lư, ngoài miệng một cái kêu tỷ tỷ một đường.

"Tiểu ngốc tử, đều hô một đường, còn không có kêu đủ sao?" Đới Yến Ni sủng nịnh sờ sờ đầu Tống Hân Nhiễm, tuy rằng nói như vậy nhưng miệng vẫn không ngừng trả lời.

"Còn chưa đủ, như thế nào kêu đều không đủ. Em muốn kêu cả đời mới được."

"Ai đáp ứng em muốn cho em kêu cả đời?"

"Em không quan tâm chị có đáp ứng hay không" Tống Hân Nhiễm chậm rãi nhảy lên lưng Đới Yến Ni, hai tay ôm cổ nàng. "Chị xem, dù sao cả người em đều quải trên người của chị, xem chị ném em xuống như thế nào."

"Tiểu vô lại" Đới Yến Ni hai tay đỡ Tống Hân Nhiễm để em không bị ngã, chậm rãi đi về phòng.

"Tỷ tỷ, em có nặng hay không nha?"

"Như thế nào không nặng, em nhìn xem em đến nơi đây đã tăng bao nhiêu rồi"

"Người xấu" Tống Hân Nhiễm nhẹ nhàng đánh vào lưng Đới Yến Ni "Thẳng nam"

"Nói cái gì đâu, ai thẳng nam, chẳng lẽ muốn cho chị trên mạng nói lời âu yếm em mới cảm thấy chị có tình thú sao?"

"Kia nếu là em muốn nghe thì sao?"

"Chị hiện tại cõng thế giới của mình, em nói có nặng hay không?"

"Ai nha, thật ngại" Khuôn mặt Tống Hân Nhiễm nhiễm hồng đem chôn trên lưng Đới Yến Ni, tay ở trên cổ nàng loạng choạng

"Chị không xấu hổ khi nói những lời như vậy a"

"Em người này, không phải em yêu cầu chị sai?" Đới Yến Ni mặt cũng thẹn thùng đỏ bừng đến tận mang tai, chính nàng vừa rồi nói hươu nói vượn.

"Không xấu hổ, phải trừng phạt chị" Tống Hân Nhiễm nghiêng đầu sang một bên mở miệng đem vành tai Đới Yến Ni đến trong miệng, đầu lưỡi không ngừng mà trêu chọc.

"Em, xú tiểu hài tử, đừng như vậy. Chị không đứng được" Đới Yến Ni dừng lại bước chân, chân có chút nhũn ra mà lảo đảo, hô hấp rõ ràng trở nên nặng hơn, vội vàng xin khoan dung.

"Chị nếu là đem em quăng ngã, buổi tối liền không tha cho chị."

"Tiểu Nhiễm, em là đang nói gì?" Đới Yến Ni vội vàng đánh vào mông Tống Hân Nhiễm, Tống Hân Nhiễm lập tức từ trên người Đới Yến Ni trượt xuống.

"Bảo bối chị suy nghĩ cái gì nha. Cái gì em cũng chưa nói đi" Tống Hân Nhiễm thật uỷ khuất, một bên nói một bên nhanh chân chạy về phía trước.

"Được rồi, chờ chị với a" Đới Yến Ni đuổi theo Tống Hân Nhiễm, thân ảnh hạnh phúc của hai người ở bầu trời đêm thật khác lạ. Đới Yến Ni lần đầu tiên cảm nhận được, nguyên lai yêu một người có thể làm chính mình trở nên ấu trĩ không kiêng nể gì, nàng thật sự hối hận. Lúc trước nàng làm những gì, trực tiếp đi thổ lộ, một phen ôm lại đây nói "Chị yêu em" không phải tốt sao, muốn lâu như vậy làm gì?

Bởi vì một số thực tập sinh bị loại, các thành viên của ca khúc gốc phải được điều chỉnh lại, trong nhóm của Đới Yến Ni còn thiếu một người, đang chờ thành viên của các nhóm khác chuyển qua.

"Mình cảm thấy Nhiễm Nhiễm có vẻ không hợp với ca khúc đó. Nếu mọi người bỏ phiếu, họ hẳn là bỏ phiếu Nhiễm Nhiễm."

Đới Yến Ni phỏng đoán, đương nhiên trong lòng âm thầm chờ mong. Tuy rằng bị bỏ phiếu loại Tống Hân Nhiễm khẳng định thực thương tâm nhưng là nàng hi vọng Tống Hân Nhiễm sẽ cùng mình ở một nhóm. Vừa dứt lời, cửa phòng tập được mở ra, Tống Hân Nhiễm cùng Mạc Hàn và Lâm Phàm đi vào. Đới Yến Ni thầm mừng rỡ trước lời tiên tri của mình, mặc kệ là xuất phát từ tâm tư ích kỉ hay vì suy tính của đoàn đội. Tống Hân Nhiễm cuối cùng được giữ lại, đúng vậy, hai người các nàng lại cùng nhau ban ngày ở phòng luyện tập ban đêm ở phòng ngủ.

"Như vậy, động tác thế này, biểu cảm cũng ổn rồi. Nhưng mà quyến rũ hơn một chút đi, ca khúc này muốn chúng ta thể hiện được sự gợi cảm" Đới Yến Ni như cũ gánh vác vai đại tỷ tỷ giúp mọi người tập động tác, Tống Hân Nhiễm ngồi ở một bên nghỉ ngơi một bên nhìn Đới Yến Ni, trong mắt đều là hâm mộ

"Yến Ni thật là hoàn mỹ a, dáng người thật đẹp, hát nhảy đều rất giỏi, hơn nữa đối với mọi người khác đều tốt. Tỷ tỷ ôn nhu như vậy, mình nếu có tỷ tỷ như chị ấy thì có bao nhiêu tốt."

Đoàn Nghệ Tuyền cầm chai nước muốn nghỉ ngơi, vừa thấy Tống Hân Nhiễm si mê nhìn Đới Yến Ni liền đi đến bên cạnh trêu chọc em.

"Không được, đây là tỷ tỷ của chị." Tống Hân Nhiễm bĩu môi hoảng sợ nhìn Đoàn Nghệ Tuyền, sợ Đới Yến Ni của mình bị cướp đi.

"Làm sao vậy làm sao vậy. Này còn có thể là của một mình em a?" Đoàn Nghệ Tuyền nỗ lực nín cười, nghiêm túc mà nhìn Tống Hân Nhiễm.

"Đương nhiên chỉ có một mình, chị là muốn làm gì?" Tống Hân Nhiễm liều mạng nhìn chằm chằm Đoàn Nghệ Tuyền, em muốn đem mỗi người có khả năng là tình địch tiêu diệt trong tay.

"Hai người không phải là thật sự đi?" Chi tâm bát quát của Đoàn Nghệ Tuyền bắt đầu thức tỉnh, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng mà chọc chọc eo Tống Hân Nhiễm. "Em, là thật sự thích Đới Yến Ni nha, không phải quan hệ bằng hữu, em biết chị muốn nói chính là quan hệ nào đi?"

"Như vậy khó phát hiện sao?" Tống Hân Nhiễm đỏ bừng mặt lầm bầm, thèn thùng đến nỗi không nhìn thẳng Đoàn Nghệ Tuyền.

"Ai biết được. Đới Yến Ni ai cũng đều đối xử tốt nha, lẽ nào tỷ tỷ không có mấy muội muội tốt đâu."

Nghe được Đoàn Nghệ Tuyền nói như vậy, Tống Hân Nhiễm đột nhiên đứng lên chạy đến bên người Đới Yến Ni, một phen kéo nàng ra.

"Em, em cũng chưa biết nên tập luyện vũ đạo thế nào. Muốn chị dạy cho em."

"Kia, cùng nhau đi. Vừa lúc động tác này có điểm mọi người có thể tập cùng nhau." Đới Yến Ni nói không có để ý đến cảm xúc của Tống Hân Nhiễm, vẫn chuyên chú hướng dẫn cho mọi người. Nhìn đến Tống Hân Nhiễm nói muốn học, tự nhiên cho rằng Tống Hân Nhiễm số lượng động tác còn chưa đủ. Tống Hân Nhiễm khoé mắt trộm nhìn đến Đoàn Nghệ Tuyền đang ôm bụng cười, rõ ràng chính là muốn tuyên bố chủ quyền một chút, nào ngờ lại trở thành một trong nhiều "hảo tỷ muội".

Đới Yến Ni cơ hồ cả ngày đều bận rộn luyện tập, gánh nặng tâm lý của nàng thật sự rất lớn. Mỗi lần đều mình làm đội trưởng lại là mỗi lần đều không có biện pháp dẫn dắt mọi người đạt được chiến thắng. Mang theo sự tin tưởng của đồng đội hết lần này đến lần khác, đổi lại một lần là sự bất lực, nàng thực sự có chút sốt ruột, cũng phi thường muốn tại đây một lần có thể đạt được thành tích. Bởi vậy, Đới Yến Ni không có nhận thấy được cảm xúc của Tống Hân Nhiễm, mà Tống Hân Nhiễm lại muốn luyện tập vừa muốn nháo, cũng xem nhẹ áp lực cùng trách nhiệm mà Đới Yến Ni phải gánh trên cương vị đội trưởng.

"Em sao vậy, luyện tập đến mệt mỏi quá sao. Nhóm chúng ta cơ bản đều là vocal cho nên em rất lo lắng đúng không?"

Kết thúc một ngày tập luyện căng thẳng, Đới Yến Ni ôm eo Tống Hân Nhiễm, lúc này mới phát hiện Tống Hân Nhiễm không giống ngày thường đối với nàng làm nũng hoặc là dính lấy nàng. Đối với Đới Yến Ni mà nói, phản ứng đầu tiên nghĩ đến là luyện tập có phải hay không xảy ra vấn đề.

"Chị có phải hay không chỉ nghĩ đến đồng đội, sân khấu của mình. Chỉ biết vẫn luôn luyện tập một chút luyện tập?" Tống Hân Nhiễm đi thẳng về phía trước, không quan tâm Đới Yến Ni có đuổi kịp theo mình.

"Chị cho rằng em trong thời gian này đã trưởng thành rất nhiều, sẽ không bởi vì chị bận tập luyện không quá chú ý đến em mà em giận dỗi đi? Chị là đội trưởng, chị đối với cả nhóm đều có trách nhiệm. Em biết cái gì gọi là trách nhiệm sao, chị vài lần làm đội trưởng đều thua thực thảm, em có nghĩ đến áp lực của chị chưa?" Đới Yến Ni buông tay dừng lại, tự mình bước đi.

"Không phải vì chuyện này." Tống Hân Nhiễm trong lòng khó chịu cực kỳ, cũng bắt đầu giận bản thân mình. Đúng vậy, là Tống Hân Nhiễm xem nhẹ cảm xúc của Đới Yến Ni, rõ ràng nói chính mình muốn trở thành bờ vai của nàng, vì nàng che mưa chắn gió. Như thế nào bởi vì như vậy mà tức giận với nàng, còn bộc lộ tính tình tiểu hài tử. Rõ ràng chỉ cần một chút cảm thông là có thể giải quyết sự tình. Tống Hân Nhiễm xoay người nhìn Đới Yến Ni, hướng tới nơi khác mà chạy mà Đới Yến Ni cũng không có đuổi theo. Tuỳ em ấy đi thôi, tập tính tiểu hài tử suốt ngày không thể quen được.

"Yến Ni!" Đới Yến Ni chậm rãi một mình còn chưa đi đến ký túc xá, mà Tống Hân Nhiễm thở hồng hộc ở phía sau kêu lại.

"Tiểu hài tử này, như thế nào đều không gọi tỷ tỷ" Đới Yến Ni không dừng chân chờ Tống Hân Nhiễm, cố ý làm bộ không nghe thấy tiếp tục đi về kí túc xá.

"Thực xin lỗi, hôm này là em không tốt, em không nên bộc tính tình tiểu hài tử. Em hứa sẽ không như vậy lần nào nữa" Tống Hân Nhiễm một bước nhanh chân giữ chặt tay Đới Yến Ni, không cho nàng đi nửa bước.

"Em làm cái gì vậy, mọi người đang nhìn kìa" Đới Yến Ni nhìn xung quanh, vài thực tập sinh đã dừng lại, vây xem ăn dưa.

"Sợ cái gì a, đều là tỷ muội tốt ở chung nửa năm. Chị thẹn thùng cái gì." Tống Nhiễm Nhiễm đem tay Đới Yến Ni siết chặt hơn, thanh âm nói chuyện cũng không nhẹ xuống.

"Em và chị hôm nay vì cái gì lại không vui, kỳ thật em cũng không phải tức giận với chị. Em là đột nhiên phát hiện nguyên lai còn có rất nhiều người không biết chúng ta ở bên nhau, em lo lắng chị tốt như vậy sẽ khiến những người khác cũng yêu thích, tuỳ thời sẽ bị người khác cướp mất thôi. Em cảm thấy chị có phải không muốn cho người khác biết quan hệ của hai chúng ta cho nên mới cố ý ở phòng tập thái đội đối xử với em cùng mọi người giống nhau. Nhưng là em xin lỗi, em không có nghĩ đến áp lực cùng trách nhiệm của chị. Về sau em sẽ phân rõ, tập luyện cùng sân khấu đều nghiêm túc chuyên tâm. Còn chuyện chúng ta, em mới cùng chị thân mật." Tống Hân Nhiễm một hơi nói rất nhiều lời, mặt Đới Yến Ni đỏ đến mức hận không thể tìm cái hầm để chui vào, mặt khác các thực tập sinh đều chạy tới bắt đầu la ó.

"Cho nên em hôm nay mới muốn ở trước mặt mọi người nói chị : Yến Ni, em yêu chị, vĩnh viễn là bảo bối, là tỷ tỷ duy nhất của em." Nói xong, Tống Hân Nhiễm nghiêm túc xem đám đông.

"Nga~ bọn này biết rồi~" Mọi người chung quanh đến ồn ào càng thêm hăng say, có chút đều ôm nhau cười đến ngã trái ngã phải. Không nghĩ tới ngày thường luôn là phát ngốc, một câu Tống Hân Nhiễm đều nói không hoàn chỉnh. Hôm nay cư nhiên thổ lộ khí thế như vậy.

Đới Yến Ni đột nhiên cảm động, nàng thâm tình mà nhìn Tống Hân Nhiễm, không sao, có lẽ phương thức thổ lộ này có chút ấu trí nhưng là hoàn toàn biểu hiện được em ấy đối với phần tình cảm này nghiêm túc. Tống Hân Nhiễm thật cẩn thận lôi từ trong túi ra một cặp nhẫn, đưa đến trước mặt Đới Yến Ni.

"Trong quầy lưu niệm chỉ có cặp nhẫn này, cho nên em chỉ có thể đưa cho chị thế này. Chờ sau khi ra ngoài, em nhất định sẽ tặng chị một chiếc nhẫn đại kim cường."

"Em mua nổi nhẫn kim cương sao?" Đới Yến Ni xoa đầu Tống Hân Nhiễm, rồi đưa tay bảo em đeo chiếc nhẫn vào cho mình, kích động đến nước mắt không ngừng lăn dài.

Tống Hân Nhiễm thật cẩn thận giúp Đới Yến Ni đeo nhẫn. Này đối với Tống Hân Nhiễm là tượng trưng cho lời hứa của mình.

"Em sẽ nỗ lực chăm chỉ làm việc để mang nhẫn về cho chị" Tống Hân Nhiễm nhìn ngón tay áp út của Đới Yến Ni, hài lòng mà cười cười. Sau đó cũng đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay mình. "Thẳng đến khi em mua nhẫn kim cương cho chị, chị không thể không đeo a."

"Lên sân khấu biểu diễn không thể tháo xuống sao?"

"Kia, tuỳ lý do hướng em hội báo. Em đồng ý chị mới có thể tháo xuống."

"Đi làm tan tầm nhiều người chụp ảnh như vậy, chúng ta đeo nhẫn tình nhân..."

"Kia tốt nhất, em ước gì tất cả mọi người đều biết. Sau khi ra ngoài em còn muốn ở Weibo nói với mọi người, chúng ta ở bên nhau."

Mọi người bị lời nói của Tống Hân Nhiễm làm cho thích thú, hôm nay em ấy đại khái quá mức hưng phấn đi. Dù sao lập cái FLAG này, mọi người đều chờ mong đến lúc đó có thể thực hiện hay không.

"Mọi người tan đi, dù sao cũng đừng đoạt người của em là được." Tống Hân Nhiễm bĩu môi hướng tới mọi người, sau đó lôi kéo Đới Yến chạy về kí túc xá.

"Nếu mình hiện về phòng, có phải hay không trở thành bóng đèn?" Mạc Hàn vẫn ở cùng mọi người ăn dưa, đột nhiên cảm giác bản thân ở phòng 26 có chút dư thừa.

"Chị tự giác thế này là đủ rồi, đêm nay đừng trở về. Phòng của bọn em hoan nghênh chị." Các thực tập sinh một phen ôm Mạc Hàn mang về phòng mình.

"Tiểu hài tử, em hôm nay làm sao vậy?" Đới Yến Ni lại thẹn thùng lại vừa cảm động, tới phòng đóng của lại, gắt gao ôm lấy Tống Hân Nhiễm.

"Bởi vì chị thật quá hoàn hảo, em sợ chị bị người khác cướp đi." Tống Hân Nhiễm đem vùi đầu đến trước ngực Đới Yến Ni nhẹ nhàng cọ xát, cảm thụ được thân thể mềm mại cùng ấm áp của nàng.

"Đồ ngốc, sao có thể."

"Như thế không có khả năng. Chị hoàn hảo như vậy, hơn nữa, hơn nữa chị diễn《Đảo hoang màu cam nhạt》có bao nhiêu gợi cảm, quả thực dẫn nhân phạm tội.

"Nga?" Đới Yến Ni dùng ngón trỏ nâng cằm Tống Hân Nhiễm. "Thế nào là dẫn nhân phạm tội?"

Tống Hân Nhiễm nhìn cả người Đới Yến Ni mặt không khỏi nóng lên, miệng không nhịn được mở ra tầng lớp hô hấp.

"Là phạm tội như thế này sao?" Đới Yến Ni nói xong đem Tống Hân Nhiễm ôm chặt, dùng sức hôn môi em, tư vị quen thuộc này dù thế nào đều nếm không đủ.

"Ưm~" Tống Hân Nhiễm không khỏi phát âm thanh rên rỉ, đôi tay mò vào trong quần áo Đới Yến Ni ôm lấy lưng nàng, hận không thể ở trên lưng nàng trải dài ấn tích của mình.

Trước mặt mọi người công khai thổ lội hơn nữa đánh dấu chủ quyền, tựa hồ đem đoá hoa trong lòng hai người sắp trưởng thành thản lộ cho mọi người chiêm ngưỡng. Lá xanh phía trên nhú chồi, nụ hoa đã nảy mầm, tuy rằn chỉ ý niệm nho nhỏ kia nhưng làm người thấy niềm hi vọng cuối cùng. Ai cũng mong chờ, cây nhỏ cuối cùng có thể nở rộ những màu sắc tươi đẹp nhất. Dù sao ai cũng biết rằng tình yêu đến được không dễ. Giống như tất cả mọi người hiện tại, trong lòng đối với tình yêu đều tràn ngập mong chờ, có người chịu tổn thương, có người bắt đầu nếm trải mùi vị này nhưng dường như không ai có thể đem cây hoa chân chính trong lòng ươm mầm. Tống Hân Nhiễm cùng Đới Yến Ni vẫn không biết mọi người đang mong đợi điều gì, chỉ là tại phòng 26 này tràn ngập dục vọng, phóng thích từng người tình cảm mãnh liệt.

---------Hết chương 10-------

Fic này Nhiễm Nhiễm công nhé =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro