Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em..." Đới Yến Ni còn chưa kịp lên tiếng, miệng nàng liền bị môi Tống Hân Nhiễm hôn lên, không phát ra được nửa điểm thanh âm. Khát vọng đôi môi chạm nhau đã lâu, hai người không nhịn không được lưỡi cùng lưỡi chạm nhau trong nháy mắt bắt đầu quấn lấy lẫn nhau. Thời điểm ý thức còn thanh tỉnh, Đới Yến Ni nỗ lực thoát khỏi nụ hôn của Tống Hân Nhiễm tuy rằng nàng thật sự muốn hôn lên đôi môi kia đã lâu.

"Tỷ tỷ, làm sao vậy? Không thích Nhiễm Nhiễm hôn chị sao?" Tống Hân Nhiễm có chút kinh ngạc khi thấy Đới Yến Ni cự tuyệt hôn môi cùng mình, không biết là do nàng không thích hay là bởi vì kĩ thuật của mình chưa tốt.

/Chị ấy nhất định cũng là yêu mình đi, khẳng định nàng hiểu được so với mình nói, cảm giác mình thật sự giống một tiểu hài tử./

Tống Hân Nhiễm trong lòng có chút khổ sở nhưng là vẫn như cũ gắt gao ôm Đới Yến Ni trong lòng, không chịu buông tay.

"Tiểu hài tử." Đới Yến Ni duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tống Hân Nhiễm: "Chị đã nói, chị muốn nghe một đáp án. Chị không muốn hai chúng ta chỉ là nhất thời bốc đồng hay là tìm kiếm hạnh phúc nhất thời."

Đới Yến Ni nói như vậy là có tâm tư, về tuổi tác, nàng đã qua giai đoạn có thể tuỳ tiện chơi đùa. Mà Tống Hân Nhiễm vừa lúc là người trẻ tuổi thích tìm kiếm ỷ lại tình cảm, nàng không nghĩ buộc Tống Hân Nhiễm nhất định phải cùng mình ở bên nhau, nhưng cũng tuyệt không cho phép bản thân em ấy chỉ vì cảm xúc nhất thời mà cùng chính nàng có gì. Điều nàng muốn là một tình yêu càng lâu dài.

"Em nói, em yêu chị." Tống Hân Nhiễm nhìn vào mắt Đới Yến Ni. Đới Yến ni có cảm giác chính mình sắp bị hào quang trong mắt Tống Hân Nhiễm đốt cháy, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng đôi mắt của em ấy lại có thể hiện rõ ràng như vậy. Ánh mắt Tống Hân Nhiễm kiên định mà lại nhiệt tình, đối với Đới Yến Ni khơi dậy dục vọng trong người nàng. Cảm thấy Đới Yến Ni có thể hiểu tâm tư của em, lại nói chính em vốn dĩ sẽ không nói, dùng hành động chứng minh không phải tốt hơn sao?

Tống Hân Nhiễm không đợi Đới Yến Ni phản ứng lại, lại lần nữa hôn lên môi nàng, tay bắt đầu ở lưng nàng du tẩu. Từ "bá đạo" hiện lên trong đầu Đới Yến Ni, giống như tiểu hài tử mỗi lần bá đạo đều đặc biệt hưởng thụ. Đới Yến Ni không biết có nên tiếp tục ngăn cản Tống Hân Nhiễm không, vì sợ em sẽ thương tâm, huống chi chính nàng cũng không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của em ấy, cũng không muốn dừng lại nụ hôn này. Nhưng là, Đới Yến Ni đã quyết định rõ ràng với bản thân, nhất định phải làm Tống Hân Nhiễm xác định tâm ý, suy nghĩ thấu đáo. Còn hiện tại Tống Hân Nhiễm, nói không chừng bởi vì bức hoạ của nàng, cũng biết nàng thích mình, vừa lúc em ấy cũng đối với nàng có hảo cảm mới có thể làm như vậy.

Không đợi Đới Yến Ni quyết định trả lời như thế nào, lại nghe được thanh âm mở cửa của Mạc Hàn. Đới Yến Ni vội vàng đứng lên ngồi sang ghế bên cạnh, nhìn gương chỉnh lại kiểu tóc. Tống Hân Nhiễm ngơ ngác nhìn Đới Yến Ni, cả người tiết khí, nhìn nàng hoàn toàn đã không còn tình cảm mãnh liệt như vừa rồi.

"Mình quả nhiên, bị chị ấy chán ghét đi." Tống Hân Nhiễm vô thức nói ra, sau đó trở lại trên ghế ngồi của mình. Đới Yến Ni nghe xong, ngực một trận đau nhói, nàng muốn quay lại giả thích thì Mạc Hàn đã đẩy cửa vào được.

"Phòng không có điều hoà mà sao lạnh vậy nhỉ?" Mạc Hàn nhìn đến bầu không khí của hai người giống như có điểm không quá thích hợp nên nói đùa. Quả thật, khoảnh khắc Đới Yến Ni đứng lên, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ, hoặc là nói ngọn lửa trong lòng Tống Hân Nhiễm lập tức bị dập tắt. Tống Hân Nhiễm một mình một người phát ngốc, đều không để ý Mạc Hàn đang bước vào.

"Có lạnh không? Là chị ở bên ngoài chơi đến có điểm nóng đi ?" Đới Yến Ni đáp lại Mạc Hàn để làm dịu không khí, đầu lưỡi không tự giác mà liếm môi.

"Hai đứa đã tắm chưa, xong rồi nói chị liền đi vào nga ?" Mạc Hàn trộm mắt nhìn Tống Hân Nhiễm, bộ dáng có chút không vui, nghiêng người hỏi em.

"Nga" Tống Hân Nhiễm lúc này mới chú ý tới Mạc Hàn đã trở lại, hờ hững đáp lời rồi tiếp tục phát ngốc. Tống Hân Nhiễm không biết chính mình là sinh khí hay lo lắng hơn một chút, rõ ràng bản thân chị ấy cũng có tình cảm với mình, vậy tại sao lại đẩy mình ra? Nghĩ đến đây, Tống Hân Nhiễm có chút tức giận, nhưng lại lo lắng có phải chính mình trực tiếp đem chị ấy doạ sợ rồi, chị ấy liệu có chán ghét mình hay không. Tống Hân Nhiễm bắt đầu hối hận chính mình vừa rồi bốc đồng, máu như dồn hết lên não không có cách nào suy nghĩ được, chỉ nghĩ không màng tất cả mà đối Đới Yến Ni như vậy. Tống Hân Nhiễm bất giác gõ vào đầu nhỏ của mình, bây giờ nên làm cái gì mới tốt hơn đây.

Đới Yến Ni nhìn đến Mạc Hàn đi vào phòng tắm, quay đầu muốn cùng Tống Hân Nhiễm nói chuyện, lại phát hiện đứa nhỏ kia đang tự gõ vào đầu mình. Nàng cảm thấy Tống Hân Nhiễm lúc này đặc biệt đáng yêu

"Được rồi, chụp lại được thì thật là ngốc"

Cảm thấy Tống Hân Nhiễm không có ý dừng lại, Đới Yến Ni không thể chịu được nữa, nàng vội vàng dùng tay của mình nhẹ nhàng đè lại tay Tống Hân Nhiễm, không cho em lại tự đánh chính mình. Lòng bàn tay Tống Hân Nhiễm đánh tới mu bàn tay của Đới Yến Ni, cảm giác có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn đến Đới Yến Ni đang mỉm cười nhìn mình.

"Chị không tức giận sao ?" Thấy Đới Yến Ni đang cười, Tống Hân Nhiễm biết mình lo lắng là dư thừa, nàng không có ý trách mình.

"Chị có nên tức giận không ?" Đới Yến Ni theo bản năng mà mím miệng "Chị hẳn là nên tức giận."

"Không đúng, người tức giận phải là em, chị vì cái gì đẩy em ra a." Lúc này đến phiên Tống Hân Nhiễm sinh khí, em đem cảm xúc lo lắng kia hoàn toàn loại bỏ, hiện tại tâm trí chỉ có tức giận.

"Em đột nhiên đối với chị làm loại chuyện này, chị vì cái gì không thể đẩy em ra." Đới Yến Ni nhìn thấy Tống Hân Nhiễm tức giận, trong lòng cũng mạc danh mà không vui.

"Chị không phải cũng thích em sao? Tại sao yêu thích lẫn nhau lại không thể hôn môi! Chị rốt cuộc muốn em làm thế nào mới cảm thấy đủ ? Chị có phải nghĩ em luôn là một tiểu hài tử, đối với tình cảm cái gì cũng đều không hiểu đi!" Tống Hân Nhiễm vừa nói nước mắt đã bắt đầu nhỏ xuống từng giọt, giọt nước mắt sáng như ngọc đáng lẽ phải được Đới Yến Ni lau đi.

"Tiểu hài tử, có chuyện liền biết khóc." Đới Yến Ni giờ phút này nhìn thấy nước mắt của Tống Hân Nhiễm lại bực bội, nhíu mày lên giường dùng chăn che lại đầu. Tống Hân Nhiễm dùng mu bàn tay lau sạch sẽ nước mắt, chính là cảm giác nước mắt lau thế nào cũng không hết. Tống Hân Nhiễm dứt khoát không lau nữa, trực tiếp lên giường, cũng một phen dùng chăn che lại qua đầu.

Mạc Hàn bước ra thì thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, hai người đều đã lên giường che kín đầu, dựa theo kinh nghiệm của nàng thì hẳn là cả hai đã cãi nhau. Mạc Hàn lặng lẽ đi đến trước giường của Tống Hân Nhiễm, dù sao cũng là đồng đội, cũng quen thuộc hơn, Mạc Hàn nhẹ nhàng lôi kéo chăn Tống Hân Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, em không sao chứ ?"

Tống Hân Nhiễm nghe được thanh âm của Mạc Hàn, biết chị cũng là lo lắng cho mình, dò đầu ra nhìn Mạc Hàn, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt. "Làm sao vậy, bọn em cãi nhau sao ?"

Mạc Hàn coi Tống Hân Nhiễm như muội muội, nhìn đến đứa em này bộ dáng uỷ khuất nàng cũng đau lòng.

"Ân" Tống Hân Nhiễm nhìn Mạc Hàn cả buổi, cuối cùng nghẹn ra một chữ.

"Không cần nghĩ nhiều. Không có việc gì, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn."

"Em không muốn tốt hơn với chị ấy" Tống Hân Nhiễm tức giận nói, một bên lại đem đầu chui vào trong ổ chăn.

Mạc Hàn không biết có nên cười tiểu hài tử này không, càng nhìn càng thấy có vẻ như hai tiểu bằng hữu này ở chi gian đấu khí. Mạc Hàn muốn hỏi về tình hình của Đới Yến Ni nhưng đằng này chắc hẳn không tính là vấn đề lớn, ngày mai rồi xem tình hình sau.

Đới Yến Ni kỳ thật vẫn luôn nghe hai người bên ngoài đối thoại, ai, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, nói chuyện đều là tràn ngập tính trẻ con. Đới Yến Ni lắc đầu, sau đó cũng cười chính mình ấu trĩ, làm gì cùng tiểu hài tử tính toán chi li, chính nàng cũng thích em ấy, tiểu hài tử đáng yêu không phải là một phần tính cách của em ấy sao, vì cái gì một hai bức em ấy phải trưởng thành. Đới Yến Ni hơi bối rối, bản thân nàng rốt cuộc muốn gì, như thế nào bắt đầu càng ngày càng mâu thuẫn. Thích một người sẽ luôn nghĩ nhiều như vậy, rối răm như vậy, từ yêu thầm thật cẩn thận đến biết tâm ý đối phương thì mừng rỡ đến ngây ngất. Đới Yến Ni cảm thấy rằng chỉ vài tháng nữa thôi, nhân sinh của nàng sẽ kết thúc.

--------------------

"Tiếp theo, tôi sẽ công bố thứ hạng của vòng loại trừ thứ hai. Lần này cũng sẽ có người rời đi, chỉ có top 35 thực tập sinh có thể ở lại." PD bắt đầu đọc bảng xếp hạng.

Đới Yến Ni gắt gao nắm tay Tống Hân Nhiễm một khắc cũng không dám buông ra, nàng sợ hãi chính mình sẽ rời đi lại càng sợ Tống Hân Nhiễm bị loại. Cho dù vỗ tay chúc mừng các thực tập sinh khác thăng hạng, Đới Yến Ni cũng không chịu buông tay. Tống Hân Nhiễm cư nhiên còn giận dỗi, tuỳ ý để Đới Yến Ni nắm tay, dù sao Tống Hân Nhiễm cũng đang phát ngốc, không để ý tới sự tình phát sinh xung quanh. Đới Yến Ni lo lắng nghe PD đọc tên, một bên đùa nghịch tay Tống Hân Nhiễm, không nghĩ tới Tống Hân Nhiễm một phen kéo tay nàng qua phía em ấy

"Không cho phép nghịch tay của em."

Đới Yến Ni bất đắc dĩ cười, dung túng để Tống Hân Nhiễm bắt lấy tay của mình, xem ra tiểu hài tử thật sự muốn biến thành tiểu bá đạo.

"Là tên của em"

Đới Yến Ni bất ngờ nghe được PD kêu tên Tống Hân Nhiễm, vị trí thứ 18, vui vẻ mà ôm lấy Tống Hân Nhiễm rồi bảo em mau chóng lên sân khấu. Không ngờ kế tiếp liền nghe được tên của mình, Đới Yến Ni không nghĩ đến chính mình chẳng những ở lại mà thứ hạng còn kế tiếp Tống Hân Nhiễm. Đới Yến Ni bước nhanh lên sân khấu đứng bên cạnh Tống hân Nhiễm, như cũ duỗi tay nắm lấy tay Tống Hân Nhiễm, còn tiểu hài tử nào đó vẫn như cũ thờ ơ. Đới Yến Ni thất vọng mà buông tay, hai người đều thăng hạng mà em ấy như thế nào còn giận dỗi như vậy. Đới Yến Ni muốn cho Tống Hân Nhiễm nhìn về phía mình, không ngừng lặng lẽ mà kéo tay Tống Hân Nhiễm mặc cho em không có phản ứng. Ngay cả đến khi phát biểu cảm nghĩ thăng hạng, Tống Hân Nhiễm cũng chỉ ngơ ngác cầm micro.

"Giải huyệt" Đới Yến Ni lặp lại thủ thuật cũ của mình, qua nhiên hiệu quả, cuối cùng Tống Hân Nhiễm hiểu được mình đang ở nơi nào.

"Đầu óc em bây giờ trống rỗng" Tống Hân Nhiễm nói chính là nói thật, mãi lo giận dỗi, căn bản không nghĩ tới nếu được ở lại thì sẽ nói gì. May mà mọi người đều biết Tống Hân Nhiễm luôn thường xuyên phát ngốc mỗi khi nói chuyện nên không nghi ngờ gì nhiều. Đới Yến Ni tự nhiên duỗi tay tiếp nhận micro giúp Tống Hân Nhiễm giải vây.

"Em vào chỗ ngồi, nhớ chú ý bậc thang." Đới Yến Ni cẩn thận nắm tay Tống Hân Nhiễm ngồi vào ghế đã xếp sẵn, thẳng đến khi ngồi xuống cũng không chịu buông ra. "Đừng như vậy tiểu hài tử, là chị sai rồi."

Đới Yến Ni thật sự không nhịn được, vẫn là mở miệng xin lỗi trước.

"Hừ" Tống Hân Nhiễm bĩu môi quay đầu đi, nói thật bây giờ em không còn giận dỗi nhưng là liền muốn ngạo kiều một chút.

"Nhiễm Nhiễm, chị đã xin lỗi. Em còn muốn thế nào ?"

"Em nói em yêu chị, nhưng là không được đáp lại."

Tống Hân Nhiễm tựa hồ tìm được nguyên chân thực sự khiến mình tức giận, những lời này làm Đới Yến Ni lâm vào trầm mặc.

"Kết thúc, chúng ta đi cùng những người khác trò chuyện đi" Thật vất vả toàn bộ kết quả xếp hạng được công bố xong. Đới Yến Ni kéo tay Tống Hân Nhiễm muốn đứng dậy phá vỡ cục diện bế tắc của hai người.

"Không cần." Nước mắt Tống Hân Nhiễm đột nhiên lại chảy xuống, ôm lấy Đới Yến Ni. "Em không nghĩ sẽ chia xa mọi người, em luyến tiếc."

Tống Hân Nhiễm rốt cuộc minh bạch hiểu được nội dung buổi ghi hình hôn này, không có cách nào khống chế nước mắt.

"Ngoan, còn có chị đây. Chị sẽ không rời đi" Đới Yến Ni vỗ vỗ lưng Tống Hân Nhiễm, kéo em đi trong đám đông thực tập sinh. Dù sao Đới Yến Ni luôn phải đối mặt với sự khác biệt, có lẽ lần sau cùng là chính mình.

Trong lúc vừa nói an ủi cùng nói lời từ biệt, Đới Yến Ni vẫn không ngừng trộm nhìn Tống Hân Nhiễm. Chính nàng vì cái gì muốn cùng em ấy cãi nhau ? Đới Yến Ni đột nhiên hối hận vạn lần. Nàng đến cuối cùng suy nghĩ điều gì, muốn làm gì ? Là một tiểu hài tử khả ái, cái gì cũng đều sẽ ỷ lại tiểu bằng hữu, hay là một bờ vai vững chắc có thể giúp mình gánh vác mọi thứ ?

Đới Yến Ni đột nhiên kéo Tống Hân Nhiễm hướng đi ra ngoài, Tống Hân Nhiễm còn đắm chìm trong nỗi buồn chia xa cùng tiểu đồng bọn với vẻ mặt bối rối.

"Chị làm sao vậy ?" Tống Hân Nhiễm còn chưa kịp phản ứng đã bị Đới Yến Ni một phen áp vào tường.

"Tiểu hài tử, chị không muốn làm tỷ tỷ của em. Chị yêu em."

Đới Yến Ni mới vừa mới nói xong đã bị Tống Hân Nhiễm ôm lấy, phản ấn ngược nàng vào tường.

"Như thế nào, chẳng lẻ là tỷ tỷ liền không thể yêu em sao ?" Tống Hân Nhiễm chuẩn xác hôn lên đôi môi nhỏ của Đới Yến Ni, cảm xúc cùng hương vị quen thuộc này, cứ từ từ chiếm lấy đại não. Tống Hân Nhiễm muốn tiếp tục hỏi, biết rằng mọi tế bào trong cơ thể đều có thể chặt chẽ ghi nhớ kỹ loại cảm giác này.

Sự tranh chấp giữa hai người đã trở thành điều tiết tình cảm, khống chế được chi gian độ ấm giữa hai người. Có thể lạnh băng không khí, cũng có thể nháy mắt sát ra lửa hoa. Đới Yến Ni giờ phút này mới hiểu được, chính nàng cần một người như thế nào. Không cần là tiểu bằng hiểu đáng yêu, không cần sẽ ỷ lại tiểu muội muội, không cần bờ vai kiên cường và đáng tin cậy, không cần một kỵ sĩ giúp mình trảm kinh khoác gai. Ai nàng đều không cần, nàng chỉ cần người trước mắt này. Nàng muốn chỉ có Tống Hân Nhiễm, nếu không phải em ấy, ai cũng đều không được, đơn giản như thế mà thôi.

-----------Hết chương 9--------

Bello các cậu ~ đã lâu rồi không gặp :">

Đã để các cậu chờ lâu. Cả mấy bộ fic ngâm cũng sắp lên men hết rồi nên tớ sẽ cố gắng bù lại nhé ~ Yêu thương ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro