Chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Kiểm chứng TMI?" Tống Hân Nhiễm cùng Đới Yến Ni hơi bối rối khi nhận nhiệm vụ ghi hình, cả hai không biết đó là gì, chỉ biết ghi về món ăn mình sợ nhất và những kỹ năng đặc biệt của bản thân theo yêu cầu. Cuối cùng, Tống Hân Nhiễm là đầu tiên được kiểm chứng.

Em sửng sốt, không khỏi ôm lấy Đới Yến Ni muốn trốn. Nhưng là vẫn bị kéo đến chỗ ngồi, bịt mắt lại. Thức ăn mà Tống Hân Nhiễm sợ nhất chính là rau mùi, tuyệt đối không chịu được mùi vị của rau mùi. Các thực tập sinh khác thi nhau doạ Tống Hân Nhiễm, chỉ có Đới Yến Ni một mình đứng bên cạnh em không lên tiếng, nàng như thế nào nhẫn tâm hù doạ Tống Hân Nhiễm a. Huống chi nếu Tống Hân Nhiễm thật sự ăn rồi, em ấy sẽ khóc mất.

Không nghĩ tới chính là Tống Hân Nhiễm ăn một miếng lại không hề lộ ra bộ dáng sợ hãi khiến ai cũng phải kinh ngạc. Tống Hân Nhiễm tháo bịt mắt phát ngốc nhìn bịt mắt, Đới Yến Ni lập tức đi qua duỗi tay sờ sờ cằm Tống Hân Nhiễm, em nhìn đến đồ ăn có rau mùi, khẳng định thực sợ hãi đi. Kỳ thật, người sợ hãi rau mùi, đừng nói đến đồ ăn có một mảnh rau mùi, chỉ cần có mùi họ cũng ngửi được mà từ chối. Nhưng là, đây là cùng Đới Yến Ni ghi hình a, như thế nào có thể sợ hãi. Cho dù như vậy, thời điểm mở bịt mắt ra nhìn đến rau thơm vẫn là giật mình sợ hãi. Đương xác nhận chính mình không có biểu hiện sợ hãi, Tống Hân Nhiễm vui vẻ đứng lên nắm lấy tay Đới Yến Ni.

"Phía dưới là Đới Yến Ni, sẽ đắp mặt để ăn."

Đới Yến Ni vừa lấy mặt nạ ra, Tống Hân Nhiễm liền đưa tay muốn giúp nàng nhưng là nhìn thoáng qua ống kính quay mình lại buông tay xuống. Đới Yến Ni đắp mặt nạ rồi chuẩn bị thực hiện thử thách. Tống Hân Nhiễm không kiềm được mà tiến lên phía trước, đặt tay lên lưng ghế khẩn trương nhìn nàng. Nếu phát hiện dầu dính vào mặt nạ thì sẽ lập tức lau giúp nàng, "Bảo hội tỷ tỷ" mấy chữ này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Tống Hân Nhiễm, hiện tại trách nhiệm đều có thể ý thức được. Nhưng không nghĩ tới Đới Yến Ni thuận lời hoàn thành thử thách, Tống Hân Nhiễm cảm thấy mình hoàn toàn không có phát huy đường sống. Thừa dịp người khác tiếp tục các thử thách, Tống Hân Nhiễm trộm sờ đùi Đới Yến Ni, cũng không biết vì cái gì. Dù sao thì Tống Hân Nhiễm cũng muốn cùng nàng càng ngày càng thân mật hơn.

"Này tiểu hài tử, em sờ thật quá đáng đi" Đới Yến Ni cảm nhận được ấm áp, thiếu chút nữa không thể quản lý được biểu cảm gương mặt của mình. Vội vàng bắt lấy tay Tống Hân Nhiễm, làm em có thể an phận một chút. Đới Yến Ni phát hiện chỉ cần Tống Hân Nhiễm chủ động một chút, chính nàng liền sẽ gục ngã, như thế nào chống cự lại sự cám dỗ đến vậy? Đới Yến Ni biết rằng những điều mình nói lúc trước đều có tác dụng, tiểu hài tử thật sự đã nghĩ đến chuyện giữa hai người. Ít nhất từ hành động của Tống Hân Nhiễm cũng không tệ lắm. Nhưng là, Đới Yến Ni nghĩ chính mình ngàn vạn lần không thể lập tức "Say yes", nàng cũng phải tỏ ra ngạo kiều một chút nha, huống chi nàng còn muốn xem biểu hiện của Tống Hân Nhiễm. Nghĩ một chặp, Đới Yến Ni không tự giác dùng ngón tay cái không ngừng mà vuốt ve mu bàn tay của Tống Hân Nhiễm. Làm Tống Hân Nhiễm thiếu chút nữa cả người đều ngã vào người nàng.

Ngay sau buổi ghi hình, một nhóm thực tập sinh đã được gọi đến để thu âm phần công diễn 3. Mặc dù cả hai lực chọn ca khúc khác nhau nhưng là mỗi ngày như cũ cùng nhau đi làm cùng nhau tan làm, một khắc đều không tách ra.

Kỳ thật, ở vòng loại thứ hai đã ra tới, khả năng tập luyện đến một nửa, sẽ có người bị loại rời đi. Dựa theo lần xếp hạng tới, Tống Hân Nhiễm cảm thấy chính mình hẳn là không có hy vọng đi tiếp, thậm chí muốn chuẩn bị cùng Đới Yến Ni nói tái kiến như thế nào. Chỉ là trước khi rời đi, rốt cuộc nên lựa chọn tiếp về phía trước hay dừng lại? Tình yêu cùng sân khấu đồng thời dừng bước, vẫn là tình yêu phá tan trói buộc mà thẳng tiến về phía trước?

Mấy ngày nay việc ghi hình tiết mục thường xuyên xảy ra bất thường, đại khái là lại có ít nhất một người phải rời khỏi, tổ tiết mục cũng muốn để lại một chút thông tin.

"Yến Ni, ngày mai em muốn thể hiện tài năng, chị đoán xem tài năng ẩn giấu của em là gì ?"

Tống Hân Nhiễm nhận được thư nhiệm vụ, trở về phòng liền bắt lấy tay Đới Yến Ni làm nũng

"Em còn có tài năng ẩn giấu gì mà chị không biết sao?" Đới Yến Ni xoa rồi bóp lấy khuôn mặt nhỏ của Tống Hân Nhiễm, thật muốn đường đường chính chính mà hôn một cái.

"Có có có" Tống Hân Nhiễm từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp bài, đắc ý mà quơ quơ "Chính là cái này"

"Tiểu hài tử chơi bài cái gì a, tịch thu."

"Không phải không phải. Là một trò ảo thuật, em muốn ngày mai chị sẽ hộ trợ cho em. Cho nên muốn cùng chị diễn tập một lần"

"Em cư nhiên sẽ làm ảo thuật, ảo thuật chính là gạt người nga. Tiểu hài tử của chị muốn gạt ai a?"

"Gạt tỷ tỷ của em nha." Tống Hân Nhiễm hai tay ôm eo Đới Yến Ni, làm nàng dính sát vào chính mình "Chị đoán một chút, trò ảo thuật này tên gọi là gì?"

"Chị làm sao đoán được a, chị lại không phải đi guốc trong bụng em nha"

Đới Yến Ni cảm giác mình thật sự không thể giữ được tư thế này, người này sao lại thế này, liêu nhân thật là không cần phí tổn a

"Tâm tính tự cảm ứng." Tống Hân Nhiễm ghé sát tai Đới Yến Ni nhẹ nhàng phun ra mấy lời này khiến đại não của nàng trống rỗng. Đới Yến Ni chưa kịp tiếp thu, một tay nàng đã vô thức ôm cổ Tống Hân Nhiễm, tay kia thì ở trên đùi em bắt đầu không an phận mà vuốt ve lên.

Hành động của cả hai đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của đại não. Thân thể dính sát ôm chặt lấy nhau, cảm thụ được đường cong của đối phương da thịt không ngừng cọ xát, tựa hồ không cẩn thận có thể khơi lên ngọn lửa dục vọng. Tay Tống Hân Nhiễm chậm rãi mò vào trong áo Đới Yến Ni, vuốt vẻ da thịt ở hông nàng, không có một tia thịt dư thừa. Ngón tay từng đợt truyền đền cảm giác mềm mại. Tay Đới Yến Ni sờ soạng trên đùi Tống Hân Nhiễm dù cách một lớp quần áo, chậm rãi dời đi hướng lên trên. Bắt đầu lang thang ở eo của em. Mặt hai người càng dựa càng gần, chóp mũi chạm nhau, nhẹ nhàng cọ xát, cảm nhận được hơi thở của đối phương.

"Mọi người ngủ rồi sao?" Tiếng gõ cửa dồn dập kéo hai người trên về. Đới Yến Ni hoảng sợ buông tay ra, mới phát hiện chính nàng đã giải khai cúc áo lót của Tống Hân Nhiễm. Còn quần áo của mình vẫn chỉnh tề.

"Ai a?"

"Phỏng vấn đêm khuya a." Bên ngoài VJ cầm máy quay lại gõ cửa.

"Chị đi mở cửa, em đừng ra tới" Đới Yến Ni chạy vội mở cửa "Mình tới đây tới đây."

"Các cậu ngủ rồi sao?" VJ nhìn vào trong phòng "Bọn mình vào có tiện không?"

"Bọn mình còn chưa ngủ. Này, cái kia liền ở cửa nói đi" Đới Yến Ni dựa lưng vào khung cửa, một tay giữ cửa không cho người vào.

"Chỉ là, một cuộc phỏng vấn trò chuyện trước khi ngủ."

Phỏng vấn xong Đới Yến Ni vội vàng đóng cửa và đi vào phòng, Tống Hân Nhiễm đã xong và đang ngồi tẩy trang.

"Nga" Tống Hân Nhiễm đỏ mặt không biết nên đáp lời như thế nào, là muốn tiếp tục sao hay làm bộ như không có gì phát sinh đi. Đầu Tống Hân Nhiễm lại bắt đầu không thể quay lại, cả người khẩn trương vô cùng, lỗ tai đựng đứng ở cửa rồi vội vàng ngồi xuống giả vờ tẩy trang.

"Cái kia, tỷ tỷ" Tống Hân Nhiễm nhìn đến mấy thẻ bài trên bài cầm lấy, hít một hơi sâu bình tĩnh lại hỏi Đới Yến Ni "Giúp em diễn tập nhé?"

"Vâng, được rồi" Mặt Đới Yến Ni cũng ửng hồng, máy móc mà trả lời. Sau đó nghiêm túc cùng Tống Hân Nhiễm diễn tập ảo thuật.

Ngày hôm sau ảo thuật thực thành công, mặc dù người khác náo nhiệt bảo có thể là người cùng phòng nên mới bao che nhau nhưng Tống Hân Nhiễm nghiêm túc nói với mọi người.

"Dù chúng ta ở cùng ký túc xá nhưng sẽ không có nói dối a"

Mọi người đều che miệng cười trộm, rốt cuộc hai người này biểu hiện ngày thường đã quá rõ ràng, làm sao có thể không có thủ đoạn? Thời điểm khi tên của cả hai xuất hiện trên cùng một lá bài và trò ảo thuật của Tống Hân Nhiễm đã thành công. Mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên, còn Tống Hân Nhiễm nhìn Đới Yến Ni với mặt khen ngợi tự mãn. Đới Yến Ni vội vàng kéo tay Tống Hân Nhiễm về lại chỗ ngồi, bằng không không biết tiểu hài tử sẽ nói ra yêu cầu khen thưởng kỳ quái gì.

Ngày mai liền tới vòng loại trừ thứ hai, Tống Hân Nhiễm hồi ức nhớ lại mỗi ngày cùng Đới Yến Ni, nàng đối với mình, khẳng định cũng không có cảm giác giống mọi người bình thường đi, bằng không nàng không có khả năng sẽ đối với mình là ra những sự tình đó. Đới Yến Ni ở bên trong phòng tắm, Tống Hân Nhiễm nghe tiếng nước, ở trong phòng đi qua đi lại. Nếu là đêm nay không nói, không biết có còn cơ hội hay không. Chẳng sợ nàng không thể tiếp thu chính mình, dù sao loại trừ cũng sẽ không thấy được nàng, sẽ không phải xấu hổi đi. Nếu nàng cùng mình có tâm ý đồng dạng, kia nếu Tống Hân Nhiễm bị loại nhất định sẽ nỗ lực cấp Đới Yến Ni kéo phiếu, làm nàng có thể đứng trên sân khấu mà nàng mong muốn nhất.

"Yến Ni, em thích chị. Không phải là đối tỷ tỷ thích. Em muốn cùng chị vẫn luôn ở bên cạnh nhau. Em yêu chị"

Tống Hân Nhiễm vẫn đang suy nghĩ nên thổ lộ với Đới Yến Ni như thế nào, em ngồi xuống mép giường của nàng, mô phỏng đối thoại lẫn nhau cả người khẩn trương mà phát run. Thời điểm nói đến "Em yêu chị", thẹn thùng mà đem mặt vùi vào gối của Đới Yến Ni. Lại phát hiện dưới gối có một tờ giấy được gấp thành khối đậu hủ. Tống Hân Nhiễm mở tờ giấy ra, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chẳng lẽ Đới Yến Ni, nàng đã thích Tống Hân Nhiễm từ rất lâu mà em không hề hay biết.

"Em, sao lại có thể lục đồ của chị vậy a"

Đới Yến Ni đi ra phát hiện Tống Hân Nhiễm ngồi ở trên giường của nàng, trên tay cầm bức tranh mà nàng đã cất giấu, vội vàng duỗi tay muốn lấy lại. Tống Hân Nhiễm một phen giữ chặt tay Đới Yến Ni, đem nàng kéo vào trong lòng ngực mình.

"Đới Yến Ni, em yêu chị."

----------Hết chương 8.2---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro