Chương 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tỷ tỷ"

Một tiếng "Tỷ tỷ" nhẹ nhàng được Tống Hân Nhiễm kêu lên làm tim Đới Yến Ni đập mạnh giống như có một sóng điện truyền vào cơ thể nàng.

"Hôm nay em cùng chị đều vào cùng một nhóm. Em còn dũng cảm giơ tay muốn tranh C vị. Hôm nay em biểu hiện tốt như vậy, Yến Ni, khen thưởng của em đâu ?" Tống Hân Nhiễm đem mặt kề sát lên cổ Đới Yến Ni chậm rãi cọ xát, hơi thở phả vào vành tai làm nàng cả người nóng lên. Tống Hân Nhiễm vô tình trêu chọc nơi cấm địa của nàng, Đới Yến Ni thật sự hận không thể xoay người trực tiếp đem Tống Hân Nhiễm đẩy ngã.

Nhưng là Đới Yến Ni luôn có biện pháp kiềm chế suy nghĩ quỷ dị của mình.

"Em nghĩ muốn khen thưởng cái gì ?" Thanh âm Đới Yến Ni có chút phát run, vươn tay nắm lấy cánh tay Tống Hân Nhiễm đang vờn quanh ở eo mình, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Chị dạy em nhảy lại bài này một lần nữa đi"

Tống Hân Nhiễm bắt đầu ngâm nga khúc dạo đầu của 《R&B All Night》 . Đầu ngón tay Tống Hân Nhiễm chậm rãi di chuyển từ cánh tay lên bả vai Đới Yến Ni. Thân thể Đới Yến Ni chuyển động theo tiết tấu, ngoài miệng cũng làm theo. Mỗi lần da thịt cùng chạm vào, mỗi lần ngón tay di chuyển khắp cơ thể, hơi thở như hoà quyện vào nhau mỗi lần tiếp xúc. Trong bóng đêm tầm nhìn bị che chắn, cảm ứng khuếch đại vô hạn, ái muội tuỳ ý lan tràn trong không gian nhỏ hẹp. Cả hai dùng những ngón tay chạm vào đường cong cơ thể của nhau, từ tóc đến xương quai xanh, từ trước ngực đến sau eo, từ hông đến mắt cá chân. Giống như chung quanh người là không khí, bất nhập mà xâm chiếm từng tấc lĩnh của đối phương. Hai người đem động tác vũ đạo khắc hoạ thật sâu ở chính trái tim mình, ở trong bóng tối cùng nhảy theo một tiết tấu chỉ thuộc về các nàng.

"Yến Ni" Lão sư sau khi xem màn trình của nhóm, gọi tên nàng. Sau đó cúi đầu nhìn danh sách thành viên :"Tống Hân Nhiễm"

Thời điểm hai cái tên được lão sư gọi đến, trong lòng cả hai có chút thấp thỏm, lo lắng có phải hay không có vấn đề về vũ đạo.

"Hai bạn nhảy rất tốt"

Cả hai đều không nghĩ tới có thể được lão sư khen ngợi, nhìn nhau cười. Xem ra buổi tối hôm trước "tập luyện bổ sung" đều rất hữu dụng.

"Cám ơn lão sư" Đới Yến Ni và Tống Hân Nhiễm cúi người cảm ơn lão sư, Đới Yến Ni vui vẻ hướng tới màn hình mà hôn gió một cái. Tống Hân Nhiễm nhìn đến liền học theo nàng hôn gió một cái, sau đó đáng yêu mà trốn phía sau Đới Yến Ni.

Đới Yến Ni vẫn tận tình giúp đỡ các thành viên luyện tập vũ đạo, thanh nhạc cùng rap. Tống Hân Nhiễm một mình luyện tập ở một góc rồi chốc lát lại thẫn thờ nhìn Đới Yến Ni đang dạy đồng đội. Bảo bối của Tống Hân Nhiễm hát hay nhảy đều thật mê người, em hận không thể tiến đến bên nàng, tại chỗ cũ nhảy điệu nhảy đó thì tốt rồi.

"Lại phát ngốc, không tập luyện tốt rồi"

Đới Yến Ni nhìn thấy Tống Hân Nhiễm đang nhìn trộm mình, nàng liền kèo mũ bóng chày của mình xuống "Nha, là ai tắt đèn"

Tống Hân Nhiễm bĩu môi luống cuống, ôm lấy đùi Đới Yến Ni

"Yến Ni, em sợ bóng tối" Đới Yến Ni lấy mũ để sang một bên, bên cạnh chiếc mũ của Tống Hân Nhiễm. Đây là hai ngày trước cả hai đã mua trực tuyến.

"Chúng ta phải viết lời rap cho phần của mình. Tụi em cùng nhau suy nghĩ một chút" Đới Yến Ni vỗ vỗ tay, triệu tập mọi người cùng viết lời rap, thuận tiện cũng làm các muội muội nghỉ ngơi một lát. Thảo luận hồi lâu cũng không viết xong.

"Dù sao cũng có vần Ei, tụi em không nghĩ ra được thì đừng kêu chị a"

Đới Yến Ni nhắm mặt lại dựa vào tường, Tống Hân Nhiễm ngồi ở bên chân nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.

/Tỷ tỷ nhắm mặt lại thật sự rất đẹp nha, nếu có thể được hôn chị ấy thì tốt biết dường nào/

Tống Hân Nhiễm nghĩ vậy, đôi mắt nhìn chằm vào mí mắt nhắm nghiền và hàng mi mảnh mai của Đới Yến Ni. Ngón tay nhịn không được đưa lên môi, tưởng tượng hương vị đôi môi Đới Yến Ni không khỏi phát ra tiếng.

"Ai nha"

"Cái gì ?" Đới Yến Ni lập tức bị chọc cười, cúi đầu thoáng nhìn Tống Hân Nhiễm: "Em ấy vừa góp một tiếng Ai nha"

Tống Hân Nhiễm lúc này mới ý thức được tình thế vừa rồi của mình, bụm mặt một cái mà thẹn thùng.

"Mọi người chờ một chút, có một chương trình nhỏ cần ghi hình" Nhân viên công tác tiến đến đem mỗi người vào mỗi phòng khác nhau, đồng thời kêu mỗi người thiết kế một huy hiệu cho riêng mình. Tống Hân Nhiễm ghé lên bàn không chút do dự cầm bút bắt đầu vẽ.

"Bạn vẽ cái gì nha ?"

Nhân viên công tác bảo Tống Hân Nhiễm giải thích một chút về huy hiệu của mình.

"Mình chính là rất đơn giản, vẽ một mặt trời nhỏ. Bởi vì mình là Nhiễm Nhiễm, là mặt trời mọc. Cho nên mình chính là mặt trời nhỏ"

Tống Hân Nhiễm vui vẻ nhìn mặt trời do chính mình vẽ, thực vừa lòng. Ở một phòng khác, Đới Yến Ni cầm bút trong suy tư nên thiết kế huy hiệu là hình gì, tay lại không tự giác vẽ lên trên giấy đến khi cầm lên, cư nhiên là vẽ mặt trời.

"Mình cũng không biết vì cái gì vẽ mặt trời nhỏ này" Đới Yến Ni cầm lấy trong tay nói, nàng ý thức được đây là đang ghi hình có chút thẹn thùng mà dùng giấy vẽ che khuất mặt mình :"Đi về phía ánh sáng".

Nếu nói sân khấu là nơi bản thân toả sáng thì "Mặt trời nhỏ" này chính là người đồng hành cùng nàng đi.

"Yến Ni, chị xem huy hiệu em thiết kế đi. Quả nhiên là mặt trời nhỏ nga, nhìn có giống em không a ?" Tống Hân Nhiễm trở về phòng trước Đới Yến Ni, trong tay em vẫn luôn bức tranh mình vẽ mà đợi nàng.

"Em lại không phải vẽ chị, hưng phấn cho chị xem như vậy làm gì nha"

"Bởi vì em muốn tặng bức tranh cho chị a. Để chị mỗi ngày đều có thể nhìn đến bức tranh này, giống như đang nhìn thấy em vậy"

"Chị không cần nhìn tranh. Mỗi ngày chị đều có thể nhìn thấy em một cách chân thật nhất"

"Chị là ghét bỏ tranh em vẽ sao ?" Tống Hân Nhiễm thả tay cầm bức tranh xuống, bĩu môi mặt tràn ngập không cao hứng.

"Như thế nào, tiểu hài tử mau đưa cho chị. Chị sẽ hảo hảo trân quý"

Nói rồi Đới Yến Ni lấy một cái giá, đem tranh vẽ kẹp vào treo vào cửa tủ quần áo của mình.

"Thế nào, vị trí bắt mắt đi ?"

"Kia, chị vẽ cái gì, tặng cho em đi"

Tống Hân Nhiễm nắm lấy cánh tay Đới Yến Ni nhẹ nhàng lay.

"Chị không biết cái này có thể mang về nên không có lấy"

Đới Yến Ni nhìn Tống Hân Nhiễm, nắm chặt bức tranh ở trong tay, cẩn thận gấp lại. Nàng có chút trầm tư, thật không biết nên biểu đạt như thế nào. Thừa dịp Tống Hân Nhiễm không chú ý, nàng đem tranh giấu dưới gối của mình.

"Chúng ta đêm nay luyện vũ đạo sao?" Tống Hân Nhiễm nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, đột nhiên mặt đỏ lên, ngón tay nhẹ nhàng ngoéo ngón út của Đới Yến Ni.

"Tiểu hài tử, em đã nghĩ đến chưa?"

"Vũ đạo? Em nhớ kỹ rồi" Tống Hân Nhiễm khẳng định gật đầu.

"Đồ ngốc, không phải cái này. Ý chị là chúng ta"

Đới Yến Ni một lần nữa nhắc nhở Tống Hân Nhiễm. Nếu tiểu hài tử vẫn không đối mặt với mối quan hệ của cả hai một cách chính đáng, nghĩ xem đến tột cùng muốn lấy loại tình cảm gì tiếp tục ở chung, lại nhảy càng nhiều vũ có hữu ích không?

"Chúng ta? Là hai chúng ta tối hôm qua đều nhảy sai rồi sao, sẽ không. Hôm nay lão sư còn khen chúng ta, chúng ta luyện tập thực tốt a"

Đới Yến Ni bất lực xoa đầu Tống Hân Nhiễm rồi mỉm cười.

"Em là tiểu hài tử của chị, chị là tỷ tỷ của em. Chị không mong đợi bất kỳ câu trả lời nào, nhưng là chị hy vọng em tự hỏi bản thân quan hệ hai người chúng ta là gì. Có thể không có kết quả, chị không thích em sẽ trốn tránh hoặc là bỏ qua. Chị không muốn ép em, chung quy tiểu hài tử vẫn sẽ trưởng thành, đúng không ?"

Tống Hân Nhiễm cho rằng chính mình rốt cuộc cũng hiểu Đới Yến Ni đang nói gì, chắc hẳn là bản thân cũng có tình cảm với Đới Yến Ni đi, là chính mình che giấu đến không tốt, bị nàng phát giác. Hiện tại phải làm sao bây giờ, chính mình là thật sự thích nàng nhưng là về sau có thể hướng tới một tương lai sao, còn nàng thì thế nào ?

Đới Yến Ni vừa rồi nói có thể không có kết quả, ý nghĩa kia là gì. Là nàng cự tuyệt bản thân hay là tự cấp cho chính mình một cơ hội? Tống Hân Nhiễm mờ mịt gật gật đầu, em không biết nên trả lời như thế nào. Cũng phải suy nghĩ lại, trong khoảng thời gian này cứ cho rằng không thèm nghĩ đến thì mọi chuyện đều đi qua. Nguyên lai không phải, loại chuyện thích này là tuỳ thời điểm tuỳ chỗ đều sẽ bại lộ.

Đới Yến Ni thấy Tống Hân Nhiễm gật đầu, cũng không biết em rốt cuộc có hiểu không. Hy vọng Tống Hân Nhiễm hảo hảo mà suy nghĩ một chút đi. Đến nỗi điệu nhảy trong bóng đêm kia, sự quấn quít và dây dưa của hai cơ thể. Sự khắc chế dục vọng phát ra cực hạn của hai người. Hai trái tim muốn va chạm nhưng từng người lại do dự bi thương, hai kiểu người muốn ôm lại gian nan giấu đi tình cảm. Làm Đới Yến Ni cảm nhận được thân thể hạnh phúc cực độ mỗi khi nhìn nhưng tinh thần lại vạn phần phức tạp. Mà khi Tống Hân Nhiễm cùng Đới Yến Ni cùng nhảy, không có nghĩ nhiều như vậy. Tống Hân Nhiễm là rối răm, rối răm không biết có nên đem tỷ tỷ chiếm cho riêng mình thôi. Rốt cuộc Tống Hân Nhiễm không có cách nào làm đại não cùng thân thể hoạt động đồng bộ. Đương Tống Hân Nhiễm hưởng thụ khoái cảm khi hai người ở cùng một chỗ. Không có cách nào nghĩ xem đây là dục vọng về thể xác hay nhu cầu về tình cảm. Điệu nhảy này đến đúng thời điểm lúc mưa sương cần thiết cho những chồi xanh đâm chồi nảy lộc. Nếu người nào đó có thể đem sự tình tương thông thì cành lá sắp vươn dài.

-------------Hết chương 7.2---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro