Đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://coldest-writer.lofter.com/post/4b7d6a36_2bc8a958e

[Chenxu]Vấp ngã

  * Bách Lí Đông Quân nói hắn chỉ tin vào vận mệnh, trừ phi đối phương là Tư Không Trường Phong

  ————————

  01.

  Từ lúc tiểu thế tử Hầu Phủ được sinh ra, cuộc đời hắn đã được định sẵn suôn sẻ, muốn gì có đó .

  Trong mắt hắn, trên đời này không có gì đáng phải tranh giành, khi số phận đến thì cứ thuận theo nó là được, hết duyên thì ai đi đường nấy.

  Thiên hạ rộng lớn , muốn tìm người có duyên với mình dễ như trở bàn tay.

  Hắn cũng nghĩ như vậy về tiên nữ tỷ tỷ và Doãn sư điệt .

  Hắn đã bị giam ở thành phố Càn Đông từ khi còn nhỏ, đã quen với việc nhìn thấy vẻ ngoài hào hùng của những người phụ nữ miền Bắc ,thỉnh thoảng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và ngọt ngào của những người phụ nữ miền Nam. Hắn giống như một con ếch từ dưới đáy giếng nhảy ra. Ngưỡng mộ sự rộng lớn của thế giới và mối tình đầu của chàng trai không thể tránh khỏi.

  Bách Lí Đông Quân vốn không hiểu thích là gì. Từ bé đến lớn , chỉ cần là món đồ mà hắn nhìn hơi lâu một chút đến ngày thứ hai chắc chắn sẽ xuất hiện trong phòng của hắn .

  Thời gian trôi qua, cảm giác rung động với người khác cũng dần biến mất, nên chút ngạc nhiên hay bất ngờ đều được hắn xếp vào loại thích một cách tự nhiên.

  Hắn nghĩ rằng hắn và tiên nữ tỷ tỷ nhất định là định mệnh, bởi vì tiên nữ tỷ tỷ trước khi rời đi đã hứa với hắn rằng nàng sẽ đi tìm hắn khi hắn đã vang danh thiên hạ .

  Năm này qua năm khác, hắn luôn nhắc đến việc trở nên nổi tiếng khắp thế giới, nhưng thực tế hắn đã làm được. Hắn đã đánh cắp chứng thư đất đai và chạy đến thành Sài Tang, cách xa nhà hàng nghìn dặm, để mở quán rượu Đông Quy.

  Ngày qua ngày, thành Sài Tang không được thịnh vượng như thiên hạ đồn đại , ngược lại còn quá nhàm chán . Mỗi ngày, hắn ngồi trên bậc đá cẩm thạch trước tòa nhà, ôm đầu đứng nhìn người đồ tể chặt thịt thành từng miếng , tên bán dầu dán mắt vào nàng tây thi đậu phụ miệng  không ngừng chảy nước miếng.

  Đôi khi hắn cũng tự hỏi, chẳng lẽ mình thật sự không thể vang danh thiên hạ sao? Chẳng lẽ không thực hiện được thật sao ?

  Sau đó cái suy nghĩ xao lãng này bị hắn vứt bỏ, nếu như duyên phận của hắn và tiên nữ tỷ tỷ chỉ có vậy , sau này tự nhiên sẽ có người bù đắp vào.

  02.

  Cửa hàng rượu chào đón khách hàng đầu tiên.

  Nhưng y không trả nổi tiền .

  Nếu là những ông chủ bình thường sẽ đánh y và đuổi y ra ngoài, nhưng đó là Bách Lý Đông Quân.

  Thứ nhất, Bách Lý Đông Quân thật sự đánh không lại hắn, thứ hai, hắn cảm thấy mấy ngày nay thật sự vắng vẻ, có một người bạn cùng hắn uống rượu trò chuyện thì tốt biết bao.

  Láng khách giang hồ cứ thế ở lại , thuận tiện đảm nhận chức vụ vệ sĩ, chịu trách nhiệm giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ cần đến sức khỏe.

  Bách Lý Đông Quân nói rất nhiều, nhưng điều này không có nghĩa là hắn lúc nào cũng thích trò chuyện với mọi người. Tính cách của người thiếu niên tên Tư Không Trường Phong này đặc biệt hợp với hắn, ngày thường y chỉ luyện võ hoặc uống rượu , ngủ. Thỉnh thoảng, y sẽ kể cho hắn nghe những câu chuyện thú vị về thế giới trong thời gian rảnh rỗi, lấp đầy những lỗ hổng kiến ​​thức của hắn.

  Việc này đã trở thành thú vui mới của Bách Lý Đông Quân.

  Bách Lý Đông Quân lười biếng tựa vào cửa sổ, ánh mắt lại rơi vào thiếu niên ở đối diện đang không ngừng kể cho hắn nghe về chuyện yêu hận tình thù trên giang hồ, đột nhiên hắn nhận ra, đôi mắt của người này cũng rất đẹp , đôi mắt như hoa đào uốn thành hình vòng cung tuyệt đẹp . Đôi mắt vốn lạnh lùng của y lúc này sáng lên đầy phấn khích, dường như có thể nhìn thấy nhiều câu chuyện trong đó.

  03.

  Cuộc bỏ nhà đi bụi đầy tính giật gân đã kết thúc trong thất bại.

  Hắn trở nên nổi tiếng, nhưng quán rượu của hắn lại bị phá hủy đến mức không thể nhận ra. Chỉ có thể dựa vào những cách quanh co (chỉ ám chỉ việc cướp cô dâu) để tiếp tục ước mơ của mình.

  Bách Lý Đông Quân thở dài, trong lòng biết Ôn Hồ Tửu nhất quyết muốn bắt lại hắn, hắn càng biết rõ, vừa về đến nhà, người cha gắt gỏng đã chuẩn bị sẵn roi và sẽ ra tay đánh hắn, Trấn Hầu phủ rơi vào tình trạng hỗn loạn mấy ngày.

  Bách Lý Đông Quân hoàn toàn kiệt sức, không phải hắn không nghĩ tới kết quả này trước khi bỏ chạy, mẹ hắn nhắm mắt làm ngơ trước mâu thuẫn giữa hắn và cha hắn, chỉ là hắn quá tự tin. Lúc ấy, nghĩ rằng mình nhất định có thể tạo nên sự khác biệt nên kiêu ngạo bước đi, cưỡi ngựa quất roi đến tận thành Sài Tang.

  Hiện thực quá khốc liệt, Bách Lý Đông Quân nghĩ, ông nội đã luôn bảo vệ hắn.

  "Chúng ta đi thôi." Ôn Hồ Tửu hoàn toàn không biết cháu trai mình đang rối bời chỉ biết mình phải nhanh chóng đưa cháu trai về, nếu không tỷ tỷ tốt mà tức giận thì ông cũng không gánh được .

  Suy nghĩ càng bay càng xa của Bách Lý Đông Quân chợt bị gián đoạn. Hắn chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến Tư Không Trường Phong.

  Tư Không Trường Phong ?

  Tư Không Trường Phong ở lại là bởi vì quán rượu cung cấp đồ ăn, chỗ ở cho y, bây giờ phí công vô ích rồi , Tư Không Trường Phong không còn lý do gì để đi theo hắn nữa.

  Trước kia hắn chỉ có thể than thở với người bạn tri kỷ tốt này, đáng tiếc duyên phận không sâu, hắn chỉ mong sau này có thể gặp lại nhau. Cũng giống như Diệp Vân quá cố, hắn cũng buồn rầu tiếc nuối nhưng phần nhiều là than trách số phận .

  Nhưng bây giờ hắn thực sự không muốn cả hai tách nhau ra. Tiểu thế tử vốn tính tình phóng khoáng nên cũng hỏi: "Tư Không Trường Phong thì sao?"

  Ôn Hồ Tửu nghe được lời này có chút kinh ngạc. Ông không dám nói mình biết 100% về đứa cháu trai duy nhất của mình, nhưng ông biết rằng Bách Lý Đông Quân luôn rất cởi mở về ly hợp , nhưng hiếm khi xảy ra trường hợp này.

  Ôn Hồ Tửu kinh ngạc liếc nhìn Bách Lý Đông Quân, sau đó quay đầu nhìn về phía thiếu niên vẫn đang nằm trên mặt đất, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

 Ông tự nhiên lại có ấn tượng, thiếu niên này sẽ liều mạng đi cứu Bách Lý Đông Quân.

  Ông nhìn Tư Không Trường Phong, lại nhìn Bách Lí Đông Quân trong đầu mơ hồ hiện ra một câu trả lời, nhưng lại ném nó đi. Ôn Hồ Tửu thầm mắng chính mình, suốt ngày suy nghĩ linh tinh , càng lớn càng thấy buồn cười.

  Ông thầm mắng trong bụng, nhưng bên ngoài lại rất nghiêm túc nói: "Vị anh hùng trẻ tuổi này không đi cùng chúng ta sao?"

  04.

  Bách Lý Đông Quân vẫn không giữ được Tư Không Trường Phong.

  Không có cách nào khác , Tư Không Trường Phong sắp chết, đây là cơ hội sống sót cuối cùng của hắn .

  Hắn nằm bên cửa sổ quán trọ, không ngừng thở dài, tự hỏi sao duyên phận của mình với Tư Không Trường Phong lại nông đến vậy.

  Có chút không muốn.

  Bên ngoài có tiếng ve kêu lớn, hơi ẩm trong không khí chạm vào chóp mũi hắn, cảm giác ngứa ngáy không ngừng tích tụ. Hắn vô thức đưa tay ra gãi nhưng vẫn không nhịn được mà hắt hơi .

  Thế thôi,hắn lại nghĩ, đóng cửa sổ đi ngủ, ngày mai hắn còn phải lên đường.

  05.

  Quả nhiên, đúng như hắn nghĩ, sau khi trở về Dinh thự Trấn Tây Hầu thực sự rất sôi động.

  Ở lại thành Sài Tang  quá lâu,  quá yên tĩnh, tiếng mắng mỏ của người cha tốt và tiếng roi va vào đồ vật trộn lẫn vào nhau, khiến Bách Lý Đông Quân gần như cảm động rơi nước mắt.

  Bách Lý Thành Phong không thèm để ý đến tình phụ tử , muốn dạy cho tên khốn này một bài học, cuối cùng ông tức giận đến mức chỉ có thể lặp lại thủ đoạn cũ là nhốt người vào kho củi, mắt không thấy , tâm không phiền.

  Bốn bề lại yên tĩnh. Thực tế thì Bách Lý Đông Quân chả xa lạ gì với kho củi , dù sao thì hắn  cũng đã gây rắc rối từ khi còn nhỏ và luôn có thể tìm ra những cách mới để làm loạn. Có thể nói, tuổi thơ của hắn nửa ở ngoài, nửa ở trong cái kho củi này rồi.

  Bách Lý Đông Quân tìm một chỗ nằm thoải mái , nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh  một thiếu niên tuấn tú cầm thương.

  Trên thực tế, Bách Lý Đông Quân mấy ngày nay không có nhớ đến Tư Không Trường Phong, bởi xảy ra quá nhiều chuyện, trong đó có Kiếm Lâm đại hội cùng Tây Sở Kiếm Ca,  hắn lại bị cha già đuổi đánh, không có thời gian để quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Bây giờ mọi thứ bình ổn rồi , tâm trí hắn lại tràn ngập toàn Tư Không Trường Phong .

  Tình huynh đệ nào cũng ngày nhớ đêm mơ như vậy à ?

  Tư Không Trường Phong cũng giống như hắn phải không?

  Hắn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, mơ hồ nhớ tới lúc mình cùng Ôn Hồ Tửu đang trên đường đi đến Kiếm Lâm đại hội.

  Tuy rằng hắn không nghĩ nhiều về Tư Không Trường Phong, nhưng hắn luôn vô tình nhắc tới y.

  Vẻ mặt của Ôn Hồ Tửu lúc đó rất kích động, Bách Lý Đông Quân có thể nhìn thấy trên đó có tới tận ba loại cảm xúc kinh ngạc, bất đắc dĩ, vui mừng.

  "Con à ... Con đổ vị tiểu anh hùng này rồi." Ôn Hồ Tửu giả vờ thâm thúy, không ngờ rằng cháu trai ngoan của mình thật sự không hiểu.

  06.

  Cổ Trần chết.

  Trước khi mất ,sư phụ nói với hắn rằng duyên được đến đây, đã là may mắn rồi .(nguyên gốc câu đấy : 缘到如此,已是有幸 )

  Bách Lý Đông Quân dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, hắn quỳ xuống nơi sư phụ biến mất, khóc lóc thảm thiết mãi đến khi không thể rơi nước mắt hay phát ra âm thanh nào nữa.

  Thật hiếm khi cha hắn không trách hắn vì sự bất tài của mình. Bọn họ một là không thể vào được hai là muốn để cho hắn một không gian riêng.

  Về sau Bách Lý Đông Quân cho rằng, chuyện này sẽ còn lặp lại thậm chí còn đau lòng hơn , Tiêu Nhược Phong có thể tiến vào, Bách Lý Thừa Phong có thể dễ dàng thắng.(?)

  Duyên được đến đây, đã là may mắn .

  Bách Lý Đông Quân ngẫm đi nghĩ lại câu nói này, sự bối rối khó hiểu của hắn càng ngày càng nhiều.

  07.

  Bách Lý Đông Quân đến thành Thiên Khải và tham gia kỳ thi ở học đường.

  Hắn vẫn nhớ rằng chàng trai trẻ bên cạnh đã đấu kiếm với hắn tại Đại hội Kiếm Lâm.

  Thiếu niên nói tên là Diệp Định Chi, Bách Lý Đông Quân nói tên là Bách Lý Đông Quân.

      Diệp Đỉnh Chi nói rằng đã biết hắn từ lâu rồi.

  Bách Lý Đông Quân không bất ngờ , hắn cũng không phải không biết chuyện thế sự. Hắn biết chuyện của Tây Sở Kiếm Ca đã khiến hắn nổi tiếng.

  Đề thi là ngoại trừ văn võ, Bách Lý Đông Quân ngồi trên bàn, lại lần nữa than thở khổ luyện mấy ngày nay mà lệch tủ, hắn vui vẻ tưởng tượng liệu có lúc nào đó mình lại luyên công trùng thời gian với Tư Không Trường Phong hay không? Giống như vượt ngàn núi sông, tâm ta hòa hợp.

  Mọi người đều cố gắng hết sức để thể hiện tài năng của mình, nhưng hắn và Diệp Đỉnh Chi lại không làm gì cả. Một người đang say ngủ , còn người kia thì đang ngồi dở khóc dở cười.

  Những đám mây nhỏ đứng giữa những đám mây lớn đang trôi trông đặc biệt bắt mắt, và con ngỗng con  trong đàn ngỗng mùa thu luôn đáng yêu.

  Tất cả sự đặc biệt đều thu hút  chú ý ở sự giống nhau, giống như cả hai người họ.

  Không hiểu sao, Bách Lý Đông Quân nhận thấy giữa hắn và Diệp Đỉnh Chi có một mối liên hệ rất bền chặt.

  Nhưng hắn thực sự không muốn số phận này.

  08.

  Bách Lí Đông Quân thường xuyên thắc mắc tại sao hắn và Tư Không Trường Phong không có quan hệ bền chặt như vậy?

  Ánh mặt trời chiếu xuyên qua ngọn cây, tựa như đang rải bạc trên mặt người thanh niên. Hắn nhìn cách đó không xa, thiếu niên đẹp đến tận xương tủy. Khi Bách Lý Đông Quân nghe lời từ biệt, cảm giác kỳ lạ đó lại hiện lên trong lòng hắn.

  Giống như có ai đó dùng cỏ đuôi chó , hoặc dùng thứ gì đó phủ lên khiến nó trở ngứa ngáy và ngột ngạt.

  Số phận giữa Tư Không Trường Phong và hắn luôn là mảnh vỡ, từng mảnh ẩn giấu, hắn phải mất rất lâu mới tìm ra được.

  09.

  Hôm nay Tân Bách Thảo nhận được một lá thư đặc biệt.

  Chữ viết rất hùng hồn, không khó để nhận ra bản chất kiêu ngạo, hống hách của người viết.

  Nội dung lại hoàn toàn khác với chữ viết tay, thậm chí còn thận trọng hơn một chút.

  Dược Vương Cốc được bao quanh bởi những ngọn núi, khiến người đưa tin bình thường ra vào rất khó khăn, họ chỉ có thể dựa vào chim bồ câu để đưa thư, mà chim bồ câu lại quá nhỏ nên cũng có yêu cầu về kích thước của bức thư.

  Trên tờ giấy nhỏ nhắn viết rõ ràng: "Ta biết uống một giọt nước nhất định phải đền đáp một dòng sông chứ đừng nói đến là một mạng sống. Nhưng ta có một tình cảm sâu sắc với Trường Phong, và ta rất nhớ hắn. Ta thành thật xin Dược Vương cho phép ta được gặp mặt hắn một lần."

  Cho dù không có chữ ký thì Tân Bách Thảo vẫn có thể đoán được thư  là của ai. Hắn nhìn tên đệ tử ác độc vẫn đang ăn một bữa đơn giản nhưng lại coi như là sơn hào hải vị  đằng kia ,lắc đầu: "Tiểu tử, giúp ta đi lấy thuốc."

  10.

  Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình cùng Doãn sư điệt có duyên phận.

  Là nối tiếp duyên với tiên nữ tỷ tỷ

  Nhưng trong mắt hắn, số phận đó đã thay đổi sau khi gặp Tư Không Trường Phong.

  Phải, hắn không còn thích tiên nữ tỷ tỷ nữa.

  Nhưng hắn vẫn cảm thấy vận mệnh này thật quý giá, nó đã cho hắn có duyên với Tư Không Trường Phong.

  Cho dù số mệnh này có bị phá vỡ thì anh vẫn vui vẻ với nó.

  Sau khi trở thành đệ tử của Lý tiên sinh, tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là làm thế nào để Tư Không Trường Phong trở thành đệ tử của Lý tiên sinh, để hai người mỗi ngày có thể ở bên nhau .Khi gặp được đồ ăn ngon và rượu ngon, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Tư Không Trường Phong thích những món này , muốn dẫn hắn tới đây, Doãn sư điệt cùng hắn nói chuyện tận khuya , trong lòng như thắt lại,  không ổn lắm , nếu Tư Không Trường Phong phát hiện ra rồi hiểu lầm thì phải làm sao.

  Lời Ôn Hồ Tửu văng vẳng bên tai.

  "Con à... Con đổ vị tiểu anh hùng này rồi."

  Lúc đó trời nhiều mây và sương mù, nhưng bây giờ mây và sương mù đã tan , bình minh lại ló dạng.

  Hắn thực sự muốn ở bên Tư Không Trường Phong.

  11.

  Bách Lý Đông Quân phong lưu nhưng cũng ngây thơ.

  Hắn phong lưu đến mức có thể dễ dàng phát hiện ra duyên phận giữa mình và người khác, đồng thời lại ngây thơ đến mức sẵn sàng hy sinh bộ áo giáp của mình cho một người và tạo ra một số phận không hề tồn tại.

  Vì vậy, một buổi sáng khi hắn đang đi du lịch cùng sư phụ và sư điệt hắn đã mua một con ngựa ở quán trọ  và Bách Lý Đông Quân quyết định một mình đi đến Dược Vương Cốc.

  Hắn từng tin rằng số phận không thể kiểm soát được, ai cũng phải tuân theo nó.

  Cổ sư phụ cũng dạy hắn rằng con người trên đời đều có duyên, đi được đến đâu hay đến đó .

  Nếu là Bách Lý Đông Quân trước đây, Bách Lý Đông Quân chưa từng gặp qua Tư Không Trường Phong nhất định sẽ làm theo chủ ý này, tìm một người khác có duyên với mình để cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.

  Nhưng hắn đã gặp được Tư Không Trường Phong.

  Hắn muốn viên mãn nên đương nhiên không quan tâm đến số phận nông cạn.

  Nếu không có duyên phận, hắn sẽ tạo ra duyên phận giữa hắn và Tư Không Trường Phong.

  Một đường trăng cùng gió, khiến hắn trằn trọc không ngủ được.

  Hắn dừng lại trước mặt người thiếu niên, cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của đối phương hắn cười một cách đầy tự hào .

  Hắn ấy à, đã đổ gục trước Tư Không Trường Phong rồi , đổ đến ngu người luôn , trong đầu chỉ còn lại người yêu của mình. Hắn không muốn bất kỳ mối lương duyên nào khác.

  "Tư Không Trường Phong, ngươi đi cùng ta được không?" Bách Lý Đông Quân duỗi tay, trong mắt tràn đầy ý cười , "Ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ của ta."

  Hắn muốn y bái sư cùng mình , hắn muốn y đi cùng mình , hắn muốn được ở bên y năm này qua năm khác, hắn muốn y là tất cả duyên phận của mình.

  Làn gió trong thung lũng thổi qua hai người, trộn lẫn nhịp tim không thể kiểm soát của chàng trai lại với nhau và truyền đến tai hắn.

  Tư Không Trường Phong chỉ sửng sốt một lát rồi đặt tay lên đó.

  "Được.''

  "Ta đi với ngươi."

  phần tái bút.

  Hôm nay có một du khách bên ngoài đã đến thành Tuyết Nguyệt .

  Sau khi Bách Lý Đông Quân một kiếm giết chết Diệp Đỉnh Chi, Tư Không Trường Phong một đòn tiêu diệt Vạn Lí Cổ Hư, Tuyết Nguyệt Thành đã trở thành thiên hạ đệ nhất thành , hoàn toàn đè bẹp Thành Vô Song vô địch năm đó.

  Các anh hùng từ khắp nơi đổ về thành phố như cá, và việc nhìn thấy người ngoài không phải là hiếm.

  Nhưng người này thực sự đặc biệt.

  Đó là Phong cô nương ở Bách Hoa Lâu.

  Bách Lý Đông Quân đương nhiên biết chuyện giữa Tư Không Trường Phong cùng nàng có quan hệ lãng mạn,  khi hắn nghe được có người tới thành chủ các gặp Tư Không Trường Phong, hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

  Thật vô lý ! Bây giờ có ai lại  không biết hắn cùng Tư Không Trường Phong đã trở thành một đôi tình nhân!

  Hắn biết vận mệnh giữa hai người quá nông cạn, nên hắn cố gắng hết sức để duy trì mối duyên của họ và bảo vệ Tư Không Trường Phong mỗi ngày, sợ rằng ai đó sẽ có ý đồ bắt cóc Tư Không Trường Phong vào đêm tỏ tình của hắn . Ngay sau khi Trường Phong đồng ý, hắn đã tuyên bố với cả thiên hạ, âm thầm cảnh báo những ai có ý đồ với Tư Không Trường Phong đừng mơ tưởng nữa.

  Đáng tiếc số phận lại định sẵn đường duyên này dễ đứt.

  Bách Lý Đông Quân không chịu chấp nhận, hắn nghĩ đến việc người mình đã dày công cưa cẩm , chăm bẵm và bảo vệ lại có thể dễ dàng bị người khác cướp đi, hắn càng tức giận hơn.

  Điều này khiến Tư Không Trường Phong lại khốn khổ trong nhiều đêm liên tiếp, bị người ta bắt nạt ná thở đến rạng sáng .

  Ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngất.

  Bách Lý Đông Quân nhìn phía  người dưới thân , hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt uể oải, đôi môi xinh đẹp bị cắn đến chảy máu, hắn đắc ý nheo mắt lại, cúi người cắn đôi môi đỏ mọng, cảm giác càng thêm mãnh liệt.

  Một tiếng rên rỉ như mèo vang lên .

  Tư Không Trường Phong vẫn không biết Phong tiểu thư đã tới đây.

  Ngay ngày đầu tiên Phong cô nương đến, Bách Lý Đông Quân đã làm y đến mức y ngất xỉu trước khi ra ngoài gặp người con gái mà y đã mong đợi.

  Hắn lười biếng dựa vào trên ghế, cố ý để lộ ra vết tích mơ hồ trên cổ do Tư Không Trường Phong giãy dụa gây ra, ánh mắt khiêu khích không thèm che giấu: "Hắn đang ngủ, có chuyện gì cứ nói với ta."

  Đêm hôm đó, không còn tìm thấy Phong tiểu thư ở Tuyết Nguyệt thành nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro