ốm nghén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://qietingfengyin70978.lofter.com/post/31ab980a_2bc85f2d8

[Chenxu] Tại sao ngươi lại bị ốm nghén khi ta sinh em bé?

Tư Không Trường Phong: Ta không hiểu ?

Bách Lí Đông Quân: Ối ~ Thằng nhóc này nghịch ngợm quá

.........

Kể từ khi Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong quen nhau, mọi người trong Tắc Hạ Học Đường khi nghe đến tên của hai người này đều sẽ thay đổi sắc mặt.

Hắn rất có tên tuổi , hơn nữa còn rất "tốt ".

"Ngươi nói tiểu Đông Bát mỗi ngày đều bám lấy tiểu Tư Không như vậy, bọn họ không biết chán à ." Lôi Mộng Sa phàn nàn: " Đây là lần thứ bảy trong tháng ta nhìn thấy bọn họ đánh nhau ở hành lang rồi."

Liễu Nguyệt hỏi: "Vậy thì sao?"

"Nhưng hôm nay mới là mùng 3 mà!"

Đó chỉ là một chút chuyện trong quá khứ.

Cả hai đều còn trẻ và tràn đầy năng lượng, khó tránh khỏi có lúc tranh chấp. Lý Trường Sinh lại không có ở trường học, không có người kiềm chế, Bách Lý Đông Quân càng thêm vô pháp vô thiên, trực tiếp chuyển đến sống cùng Tư Không Trường Phong. Không lâu sau thì xảy ra chuyện.

"Ngươi nói cái gì! Tiểu Đông Bát đang nôn ói ở trước cổng học đường á!"

Lôi Mộng Sát nhận được tin tức thì  vội vàng đi tới, lúc đến nơi,đám người Tiêu Nhược Phong, Liễu Nguyệt đã chờ sẵn ở đó, Bách Lý Đông Quân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trán đầy mồ hôi, nắm chặt tay Tư Không Trường Phong đang ngồi bên giường,y  lo lắng hỏi: "Đại phu, thế nào rồi? Đông Quân có sao không?"

"Trường Phong, ta cảm thấy khó chịu quá."

"Cố gắng lên, Đông Quân, đại phu sẽ chữa trị cho huynh ngay thôi."

Vị đại phu già đã bắt mạch được hơn mười lăm phút, nhưng ông không thể nói được điều gì từ mạch đập mạnh mẽ và trơn tru của Bách Lý Đông Quân.

"Sao rồi đại phu?" Lôi Mộng Sa hỏi: "Có phải Tiểu Đông Bát đang mắc bệnh nan y nào không?"

"Thật kỳ lạ," vị đại phu già lẩm bẩm, "Nhìn phản ứng của vị thiếu gia này, hắn có vẻ giống như có hỉ mạch. Nhưng mạch đập của hắn không có gì cả."

"Cái gì!" Lôi Mộng Sát hét lên: "Tiểu Thương Tiên, ngươi đánh tiểu Đông Bát đến to cả bụng luôn à? !"

Mọi người đều sửng sốt, xét theo sự chủ động của hai người này, bọn họ luôn cho rằng Tư Không Trường Phong nằm dưới , lẽ nào sự thật là  ngược lại?

Tiêu Nhược Phong đề nghị: "Gọi sư phụ về thì thế nào? Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ."

Liễu Nguyệt: "Đúng vậy, nếu không tự nhiên sẽ có thêm một đệ tử, sư phụ sẽ cảm thấy phiền lắm."

Bách Lý Đông Quân vẫn đang lăn lộn trên giường, đôi mắt vốn đã đỏ hoe ngấn lệ: "Trường Phong, ta khó chịu quá."

"Ta sắp chết sao..."

"Đừng nói nhảm," Tư Không Trường Phong an ủi, "Huynh sẽ không sao đâu "

Câu hỏi tiếp theo có phần liên quan đến vấn đề riêng tư. Tiêu Nhược Phong dẫn những người khác ra ngoài , sau đó hỏi: "Xin hỏi, ngươi có từng quan hệ với Bách Lý Đông Quân không?"

Tư Không Trường Phong khó khăn gật đầu.

"Đã có"

"Vậy... sau đó ngươi có uống canh tránh thai không?"

Tư Không Trường Phong gật đầu tuyệt đối chắc chắn.

"Có uống, Bách Lý Đông Quân luôn uống ngay sau đó."

Điều này thật kỳ lạ. Về mặt logic, điều này không nên xảy ra.

Lão đại phu không bỏ cuộc, lại bắt mạch cho Bách Lý Đông Quân, vẫn không có chuyện gì, chỉ có thể kê một ít thuốc bổ khí huyết.

"Phải xem xét tình hình về sau nữa."

Bằng cách này, Bách Lý Đông Quân được Tắc Hạ học đường coi là mục tiêu bảo vệ quan trọng. Mỗi lần Lôi Mạnh Sát đến thăm đều trêu chọc hắn : "Không ngờ Hàn Y lại có em trai và em gái sớm như vậy, tsk, tsk, tsk, tsk, tsk, tsk, Ta thật không ngờ lại  được sinh ra bởi ngươi."

"Tiểu Đông Bát, ngươi nghĩ thế nào?"

Bách Lý Đông Quân cũng khó hiểu vì sao mình lại là người có hỉ mạch

"Ngươi  nghĩ sao? Chắc chắn đại phu  đã phạm sai lầm."

Cơn nôn mửa của Bách Lý Đông Quân ngày càng trầm trọng, gần như không thể nuốt được thứ gì. Mỗi lần Tư Không Trường Phong dụ dỗ hắn ăn thứ gì đó đều rất khó khăn .

"Đông Quân, ăn một chút đi. Đây là chị dâu Tâm Nguyệt đặc biệt gửi tới."

"Ôi ~ Trường Phong, huynh tránh xa một chút đi, ta chịu không nổi nữa."

Bách Lý Đông Quân nôn mửa, không còn cách nào khác, Tư Không Trường Phong chỉ có thể loại bỏ những thứ này, gần đây y rất thèm ăn, gần như bắt được gì cũng ăn hết. Bách Lý Đông Quân thường xuyên có thể nhìn thấy Tư Không Trường Phong ngồi trong góc ăn đồ ăn nhẹ giống như một con chuột đồng nhỏ, hai má phồng lên.

"Trường Phong, ăn chậm thôi"

Bách Lý Đông Quân đứng dậy, rót một ly nước đưa cho Tư Không Trường Phong, cũng bắt chước y ngồi ở mái hiên.

"Uống chút nước đi"

Tư Không Trường Phong nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ sau khi ăn một đĩa đồ ăn nhẹ, cảm giác trống rỗng trong bụng đã dễ chịu hơn.

"Đông Quân, huynh cảm thấy đói không?" Tư Không Trường Phong trong miệng có chút có chút tâm tình hỏi, "Hay là, ta chia cho ngươi một ít."

"Không cần, ta không đói."

Bách Lý Đông Quân lau vụn đồ ăn vặt trên khóe miệng y.

"Ư~"

Bách Lý Đông Quân không khỏi nghi hoặc trong lòng

Hắn thực sự có nó à?

Lão đại phu đã tới đây mấy lần, nhưng Bách Lý Đông Quân dường như có triệu chứng của hỉ mạch, vì thế ông đặt cược phần lớn y đức của đời mình mà nói: "Bách Lý tiên sinh, ngươi đang mang thai!"

Bây giờ thì tốt hơn rồi. Bách Lý Đông Quân gần như nằm liệt giường. Hắn  ăn gì cũng nôn ra và sụt cân rất nhiều chỉ trong một tháng. Mặt khác, Tư Không Trường Phong chăm ăn uống, thậm chí bỏ lỡ buổi luyện thương hàng ngày. Y còn cảm thấy quần áo của mình chật hơn rất nhiều, đặc biệt là quanh eo.

Bách Lý Đông Quân giễu cợt nói: "Trường Phong, có lúc ta thật sự thắc mắc có phải mình đang mang thai cho  huynh hay không."

Tư Không Trường Phong vẫn không hiểu: "Nhưng rõ ràng là lần nào huynh cũng uống thuốc."

Đó là điều kỳ lạ nhất trên đời này.

Khoảng ba tháng sau, Bách Lý Đông Quân bắt đầu cảm thấy uể oải, hay quên, thậm chí là hay chuột rút, nhưng bụng của hắn không bao giờ lớn lên, Bách Lý Đông Quân bắt đầu nghi ngờ hắn có phải mắc phải bệnh nan y nào không.

"Không được, chúng ta phải gọi sư phụ về."

Đầu tiên Bách Lý Đông Quân bảo Lôi Mộng Sát thay Tư Không Trường Phong một bộ quần áo vừa vặn hơn, hắn tựa hồ lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Viết thư cho ông nội ta và những người khác, mời họ đến thành Thiên Khải gặp ta."

Hắn muốn giao Tư Không Trường Phong cho phủ Trấn Tây Hầu .

Sau đó hắn nói với Tư Không Trường Phong : "Huynh sẽ không quên ta chứ?"

"Không được!" Tư Không Trường Phong lông mi dài rũ xuống,rơi nước mắt , "Bách Lý Đông Quân, ngươi không thể bỏ rơi ta."

Bách Lý Đông Quân chạm vào cằm của Tư Không Trường Phong

"Sau này nếu muốn tìm người yêu, nhất định phải tìm một người không đẹp trai bằng ta, để huynh luôn nhớ đến ta ..."

"Đông Quân..."

Hai người gần như đã khóc suốt đêm , ngày hôm sau Trấn Tây Hầu và Lý Trường Sinh vội vàng trở về Thiên Khải

......

Lý tiên sinh tìm ra nguyên do với độ chính xác không gì sánh bằng.
-----------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro