-Trò chơi đuổi bắt-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi, Reo và Nagi lên cùng một chiếc xe, để đủ cho ba người, chúng tôi chọn hàng ghế cuối cùng. Trong khi Reo và tôi chia sẻ rất nhiều về sở thích, cũng như ước mơ thì Nagi lại lăn đùng ra ngu ngon lành. Đối với Reo đã quen với việc này, còn tôi thì cũng đã biết về phiên bản Nagi lười biếng này rồi, nên cứ làm ngơ cho quen đi. Trên đường đi, Reo đôi lúc có than thở về hai vị phụ huỳnh tuyệt vời kia gì bó cậu như thế nào, có được mọi thứ đối với cậu thật dễ dàng nên cậu ta muốn có cảm giác chinh phục cái gì đó. Đó là lý do tại sao Reo tiến tới giấc mơ vô định World Cup chung với Nagi.

Công nhận suy nghĩ cũng những người giàu kì lạ thật, nhưng như vậy cũng giỏi rồi. Reo không giống nhưng cô cậu ấm khác, cậu ta thông minh và biết cách tạo ra trải nghiệm cuộc sống cho bản thân . Còn những người khác chắc giờ ngồi ở nhà phè phởn với đám bạn không ra gì. 

Hato: Một điểm cộng cho cậu ấm Mikage 

Say xưa nói chuyện với nhau mà không biết xe đã đến Blue Lock từ bao giờ. Reo lay lay người Nagi đang lờ mờ nghiêng đầu bên cửa sổ. Con sâu lười biếng bị kêu dậy, ngáp dài một cái rồi dụi mắt. Cậu đứng dậy một cách lọang choạng rồi nối đuổi hai đứa chúng tôi xuống dưới.

Ngay trước cửa ra vào Blue Lock, có một chị gái xinh đẹp và vòng một đồ sộ đứng đó để hướng dẫn chúng tôi. Đó là người con gái duy nhất ở Blue Lock, chị Teieri Anri. Tôi tháo ba lô của mình ra đưa cho chị ấy, cả di động và con Nintendo. Reo và tôi khá dễ dàng nhưng Nagi thì không. 

-"Xin lỗi...những cậu có thể bỏ tay ra được không...?"-Người kéo, người giữa. Hai người giằng co qua lại để lấy cái điện thoại. Đối với Nagi thì đó là điều khó khăn với cậu, điều này chẳng khác nào cấm cậu chơi game.

Nagi:...

-"Thôi mà Nagi, tạm bỏ game một thời gian đi !"-Tôi vỗ vai Nagi rồi giúp chị Anri lấy điện thoại đi. Quả nhiên Nagi rầu rỉ thì thầm

-"Game của tớ..."

-"Rồi cậu sẽ được trả lại điện thoại thôi"-Reo nhận lấy độ đồ bó liền màu đen với sọc xanh và số trên đó,  250 V. Nagi cũng nhận một bộ y hệt nhưng có số là 251 V, 

-"Cậu số mấy, phòng mấy vậy Hato ?"-Reo nhòm người sang chổ tôi hỏi

-"242 V, cùng phòng với hai cậu !"-Tôi giơ bộ đồ bó của mình lên

-"Người ta nói là đi tới phòng in trên áo, nhưng..."-Tôi đảo mắt một vòng, chân thì cứ không ngừng đi.

-"Ở đây như cái mê cung vậy !"-Nagi tiếp nối câu của tôi, khuôn mặt buồn chán, khi vừa mới chia tay điện thoại xong

Nagi-cùng bạn chí hướng-Hato: Mệt ha =))

-"A, phòng V đây rồi !"-Tôi nhìn theo hướng của Reo, cánh cửa màu xanh xẩm và dòng chữ Room V to đùng ở chính giữa. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, khiến tôi và Nagi thoáng giật mình. Reo là người bình thường nhất, vì cậu ấy đã quen với mấy cánh cửa như này. Tôi cũng quen đấy nhưng chỉ là do nó mở mà không báo trước thôi.

Reo: Rồi tới khúc quen chưa

Reo nhanh chân bước vào, bên trong là một gian phòng được thiết kế dựa trên vùng cấm trên sân cỏ 40,32m x 16,5m. Quả nhiên là rất rộng, tôi tháo bao đựng đồ ra thì bị tiếng ồn làm cho ngưng lại. Một tên da ngâm, với khuôn mặt đầy bất ngờ. 

-"Ai đây ? Người quen các cậu à ?"-Tôi chỉ tay vào cậu ta hỏi hai người bạn đang ngơ ra của mình

-"Chịu, bố ai mà nhớ..."-Mặt Reo nhìn có chút bề phòng lại xen kiểu khinh bỉ. Kiểu như có thằng khùng mô tới nhận người quen xong bày ra bộ mặt 3 phần khó hiểu 7 phần khinh thường.

-"Tao là chủ lực của cái đội mạnh mà các ngươi đã thắng một cách kì lạ trong trận đấu ra mắt đấy !!!"-Hắn quát lên chỉ tay và hai con người ngơ ngát đang hồi tượng lại kí ức. Ỗng nhiên Nagi lại nhớ ra một người bùn, chân tay yếu xìu khiến hắn nổi xùng lên lần nữa

Nameoka Ryo: Mịa mày !!

-"Rồi rồi, mong chiếu cố !"-Reo thong thả, phớt lờ hắn ta đi, chọn cho mình một tủ rồi thay đồ. 

Ui chu choa mạ ơi, hay mình thân hình cân đối của cậu ấm mà Mikage đấy đi, bỏng mắt chết thôi !! Khoan, nếu các bạn nghĩ đây là kết thúc thì hãy nhìn sang bên cạnh, cậu bạn tưởng chừng lười biếng đó lại có vòng hai của biết bao nhiêu fangirl ao ước sờ thử, chảy dãi như chơi đấy. Thú thật thì, tôi mà không uống cái thuốc thích nghi gì đó chắc tôi giãy đành đạch nãy giờ rồi.

-"Ồ ! Cậu nhìn cũng được đấy chứ Hato !"-Reo xoa cầm xuýt xoa khen ngời tôi, cậu bạn ngấm nhìn vòng hai của tôi lại quay sang bình phẩm với Nagi.

-"Coi bộ ngon ha Nagi !"-Nagi cũng gật đầu hửng ứng.

Kayaku-bất lực-Hato: Tôi cảm thấy bất an. 

Thay đồ trong sự dòm ngó của hai thằng bạn thì lại bị thu hút bởi một con quái vật (?)

-"Ui, quái vật trên dưới toàn thân !"

Hato: Cậu ngộ game quá rồi đó Nagi

Cậu bạn đó khó khăn giầy giụa, ủa mà kì hen ? Đáng lẽ cái cậu ấy mặc trên lại phải mặc cho bên dưới còn cái mặc dưới thì nên mặc lên chứ hề ??? Với sự giúp đỡ của Reo và Nagi, cậu bạn ấy cuối cùng cũng thoát ra. 

Tưởng ai hóa ra là Zantetsu

-"Cái này là quần mặc cho bên dưới còn, còn cái này là áo mặc cho bên trên !"-Tôi giải thích cho Zantetsu hiểu, cậu ta ngơ ngốc nhận ra, đeo cặp kính lên 

-"Đã được brush up rồi thì sẽ press release thôi !"-Không tôi không có brush hay up yết gì hết á. 

-"Tôi nghĩ cậu không dùng hai thứ tiếng thế đâu !"-Tôi nhắc nhở nhẹ cho cậu ta hiểu, nào ngờ Zantetsu có vẻ nghe lời lắm, hỏi lại tôi.

-"Thế thế nào mới hợp !"

-"À...ừm thì khi nói chuyện nên dùng một mình tiếng Nhật thôi, không nên làm dụng ngôn ngữ tiếng anh nhiều quá..."-Tôi ậm ự giảng cho chàng ngốc này hiểu. Bỗng nhiên chiếc tivi đắc cáo trên tường chiếu lên hình ảnh của Ego

-"Alo Alo !"-Bại bàng xin nghe chim sẻ có gì căn dặn

-"Từ giờ nhưng người trong một phòng sẽ là đối thủ của nhau "-Từ chối tiếp nhận thông tin, tiếp tục chương trình

-"Nặng lực của các cậu được xếp hạng theo tiêu chuẩn của tôi, đó là ý nghĩa của con số trên bộ đồng phục !"-Bất giác tôi nhìn con số trên vai mình, 242, thế tôi cao thứ nhì ở đây, chỉ xếp sau Zantetsu, ghê ta..!

-"Xếp hạng sẽ thay đổi hàng ngày sẽ tăng giảm tùy thuộc vào kết quả trận đấu sau luyện tập"

-"Và top 5 sẽ được đặc cách tham gia giải đấu 6 tháng tới ! World U20 và sẽ đăng kí vào vị trí tiền đạo"

-"Nhưng nếu các cậu thua cuộc ở Blue Lock cũng đồng nghĩa với việc các cậu mất tư cách tham gia vào đội tuyển Nhật Bản suốt quãng đường còn lại."

-"Và thứ cần thiết nhất để giành chiến thắng là cái 'tôi'. Từ giờ chúng ta sẽ bắt đầu làm bài kiểm tra đánh giá chất lượng"

-"Giờ đến lúc chơi đuổi bắt rồi !"

Trần nhà bõng mở ra và thả một quả bóng xuống

-"Giới hạn là 136 giây, ai là người giữ bóng cuối cùng sẽ là người ra về, và không dùng tay !"

Màn hình hiện lên biểu tượng trình phát của tôi, cùng thời gian đếm ngược và dòng chữ Oni ở trên, nhìn xuống quả bóng đang chạm vào chân tôi.

-"Giờ tôi là quỷ á ?"-Nhìn những người đang dần lùi ra xa tôi hơn và bây giờ tôi là quỷ đầu tiên. Khẽ cười nhẹ một cái, tôi làm tức giơ chân sút.

-"Mau chạy đi, cậu ta sút đấy !!"-Mọi người dần dần tản ra hai bên đúng như dự định của tôi. Giơ chân lên, tôi giả vờ làm động tác sút, rồi đưa chân về lại, chuyển hướng quả bóng sang bên trái,  tăng quả bóng lên, tôi nhắm thẳng mục tiêu, một chân trụ, chân sút.

Bộp

píp píp...Oni: Nameoka Ryo. Tiếng thông báo đổi quỷ vang lên. Tôi nhắm vào cậu ta lâu rồi. 

Nameoka nổi điên lên, cậu ta lằm tức truy đuổi độ đôi Nagi và Reo, sút trong cơn tức giận, hai người đó dễ dàng né được. Nameoka lại tức hơn, đuổi lấy quả bóng. Với hiếu chiến có thừa nhưng tư duy suy yếu, cậu ta cứ liên tục dí Nagi, Reo.

Nagi + Reo: Chơi mình luôn đi ba !

Khi đồng hồ càng ngày rút ngắn nhưng biểu tượng làm quỷ vẫn không thay đổi, Zantetsu như một cơn lốc, cậu ta nhanh tới nổi, Nameoka chứ kịp định hình đã cướp lấy quả bóng.

-"Xin lỗi, tôi thắng ròi, thưa các vị 'thính' giả"

Nagi: Hử...?

Reo: ...

Hato: Ủa từ từ...

Nameoka: Con mẹ gì vậy !?

All: Sai nha, sai rất sai nha

Dừng khoẳng chừng 2 giầy, Zantetsu chưng ra bộ mặt khó hiểu nhiền màn hình tivi

-"Ủa !? Chẳng phải có được bóng là thắng à !?"-Ủa anh, đâu ra dễ ăn vậy. Cả toàn thể thành viên trong phòng đơ tập thể, dường như ai cũng nhận ra một điều rằng.

Zantetsu: Không hiểu gì về luật chơi !

Mọi người cố nhìn cười, hoặc không là có người cười công khai luôn, ví dụ: tôi =))

-"Ngốc quá đi ! Hahah !"-Tôi cười tới mức nội thương, cố gắng bám vai Reo để không lăn đùng ra sàn. Hai cậu bạn tôi cũng không kém cạnh là mấy, một chín một mười, thẳng như ruột non ấy.

-"Nghĩ bản thân thông mình rồi toàn nghĩ mấy từ khó, đúng là ngốc thật !"-Nagi khuôn mặt mặt không biến sắc, phun một tràn. Nói to còn nói đúng.

Như nói trúng tim đen, Zantetsu nổi máu nóng lên, lằm tức tăng tốc đến chóng mặt. Tôi ngay lằm tức đề phòng. Như muốn gỡ mối thù mới nãy, Zantetsu rê bóng theo đường cong rất thành thạo, dường như cậu ta không quan tâm đến những người khác gần đó, cậu ta dồn lực vào bàn chân, một cú sút cong với điểm đến là Reo.

Không ! Là đằng sau Reo...Nagi !

Như đi theo dự đoán của Zantetsu, Reo khí né cú sút đó thì người hưởng trọn cú sút đó lại là Nagi. Khuốn mặt điển trai mang vẻ lười biếng thường ngày, nay lại bị trày xứt, ửng đỏ. Tên Nameoka đó cười hả hê khi một trông hai đứa mình ghét đã trúng bóng.

Nagi bình thản, đừng bàn tay lên chạm nhẹ vào vết thương, một lần nữa, sát khí lại tỏa ra, bao lấy con ngươi vốn đã xám của Nagi, giọng nói cậu đều đều hỏi người bạn của mình

-"Phiền phức thật đấy ! Ai cũng được đúng không Reo ?"-Nagi đảo mắt qua từng người ở trong phòng. Reo có chút rùng mình nhìn người bạn của mình, đây là lần thứ hai cậu rùng mình khí thấy dáng vẻ nghiêm túc đó.

Ego nhìn từ phòng quan sát, lòng tham muốn 'cái tôi' lại nổi lên, khuôn mặt đáng sợ trông chờ vào người mình tự xưng là thiên tài. 

-"Hãy biểu diễn đi nào thiên tài !"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro