Blue October 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2: Giá như ta kịp hiểu...

4:00 am.
Khi mặt trời đã lấp ló nơi đầu mây, sự sống vạn vật từ từ thức giấc thì cũng là lúc những bước chân mệt mỏi quay về nhà.
Không còn tiếng càu nhàu thân thuộc mỗi khi về muộn thuở nào, không còn là ánh đèn heo hắt phản phất bóng dáng già nua đợi chờ khi đêm đã điểm vài tiếng gà gáy. Giờ đây, chào đón hắn chỉ còn là bóng tối trống trải phụ họa cùng hơi lạnh vẫn chưa tan của máy điều hòa vội tắt.
"Tách"
Gian phòng tối cô độc bỗng chốc được thắp sáng làm cho lòng hắn bớt buồn thương về sự hoài niệm quê nhà, vì ít ra ánh sáng của bóng đèn điện tử vẫn tốt hơn là bóng tối u tịch.
Sắc mệt mỏi của ngày dài mau chóng được thay thế bởi ánh mắt đầy ngỡ ngàng đang bủa vây con người đang yên vị trên sofa trắng muốt.
- Kim Taehyung, anh đang làm gì ở đây? - hắn nghi ngại nhìn y.
Mất một lúc, người ngồi trên sofa kia mới quay lại nhìn hắn.
Đôi mắt nâu trong tựa hổ phách như soi chiếu cả con người hắn vào trong biển nâu óng ánh. Chẳng mấy chốc mà hắn, Nam thần anh tuấn được vạn người yêu mến, trăm kẻ tung hô bỗng hóa thành phàm nhân trần tục đến lạ kì. Cứ như trong đôi mắt ấy danh tiếng hay tiền tài chẳng là gì, mà chỉ có bản ngã là tồn tại, nên nó soi thẳng vào con người thật sự chứ chẳng phải là hào nhoáng phủ quanh hắn như người ta vẫn thấy.
Có chút bức bách dưới đôi con ngươi sâu thẩm muôn phần lạnh lẽo, hắn gượng gạo cố mở lời khi thấy y vẫn giữ nguyên sự im lặng mà nhìn mình.
- Nếu không có việc thì anh về đi, tôi muốn nghỉ ngơi! - hắn cũng đã thấm mệt nên việc đối đáp với y chỉ càng làm cho sức lực hắn bị rút cạn thêm thôi, nên tốt nhất là cứ tránh mặt nhau cho bớt mệt mỏi.
- Tôi muốn làm tình!
Tựa như dây thiều bị đứt quãng mạch chạy khiến cho cả cơ thể mới nãy hãy còn hoạt động linh hoạt thì giờ lại trở nên cứng nhắc. Hắn chính thức bất động sau câu nói của người kia.
- Anh... vừa nói gì cơ? - hắn nghĩ mình đã nghe nhằm, nên mới hỏi lại.
Đôi mắt hững hờ chẳng vươn chút động tình nhục dục vậy mà lời mở ra lại mang hơi thở của thể xác trần trụi.
- Cởi ra! - không màng đến tâm trạng của hắn, y liền lạnh lùng ra lệnh.
Ánh mắt kinh ngạc giờ trở nên u ám, khi mà sự khi dễ bị y thẳng thừng phơi bày mà chẳng có chút tiết chế nào dù cho hắn đã không còn là cậu thanh niên năm nào.
Mắt thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, y như tìm được điều khiến mình thích thú mà trở nên thoải mái hơn.
- Sao? - ngã người vào thành ghế, y ung dung chống một tay làm điểm tựa đầu, với bộ dáng ấy y vô tư để lộ ra đường xương quai xanh đầy dụ hoặc đang ẩn hiện sau cổ áo hững hờ - Hay nên gọi thêm Park Jimin đến tham gia cùng? - y nhướng mày gợi ý đầy khiêu khích như đây sẽ làm cuộc vui thêm phần hấp dẫn.
- Câm miệng! - đến đây giới hạn của hắn đã bị y phá vỡ mà tức giận hét lên.
Nụ cười ma mị khẽ nở bên môi khi từng đường gân đang nổi bật trên cánh tay săn chắc trước mắt y cho y biết hắn đang có bao nhiêu tức giận trong người.
Bỗng chốc cái mệt mỏi của ngày dài lao đầu vào công việc bị y phá nát khiến cho đầu óc hắn giờ chỉ có tức giận cùng sỉ nhục.
Đôi mắt vươn đầy tơ lửa quen thuộc lại có dịp sáng bừng lên con người âm hiểm mang tên Kim Taehyung này.
Như kẻ săn mồi lành nghề, y âm thầm đưa mắt quan sát từng nhất cử nhất động của hắn mà chẳng nói thêm điều khiêu khích nào.
Dưới đôi mắt đầy áp bức kia, hắn đành nhắm mắt mà tuân theo chỉ để mọi chuyện qua mau một chút.
Lúc này, khung cảnh kẻ độc tài ngã ngớn đợi chờ kẻ dân đen thuần phục dưới chân mình từ từ xuất hiện trong phòng, y trong vai kẻ phản diện chỉ đơn giản ngồi nhìn hắn từ từ cởi dần từng mảnh vải trên người, để cuối cùng khi cơ thể cường tráng của nam nhân trở nên trần trụi dưới mắt y như một tiểu hài đồng thì nụ cười vừa ma mị vừa ẩn chút gì đó tan thương dần được hé mở.
Cố nhịn đi cơn câm phẫn đã được tích tụ bao lâu, hắn để mặc cho người kia chơi đùa với cơ thể mình tựa như người tử sĩ liều mạng vì nghĩa lớn, nhưng còn hắn nào có cao cả như vậy, mà chẳng qua hắn chỉ là một công cụ cho người phát tiết, hay trần tục hơn chỉ vỏn vẹn trong hai chữ "trai bao".
Mượn bóng đen che đi đôi
đôi đồng tử đã nhuốm mùi thù hận, hơn bao giờ hắn chỉ muốn ngay lập tức bắt con người này phải trả giá...

*****

Hơi nước phả ra làn hơi ấm nóng rồi bỗng trở mình lạnh lẽo đến giá buốt, nhưng có hề gì với cơ thể này chứ, khi chờ đợi hắn ngoài kia là người mà hắn không hề muốn chạm mặt chút nào.
Nếu có thể, hắn nguyện ở mãi nơi đây mà làm bạn với hơi nước ngột ngạt còn hơn phải ra ngoài đối mặt với người kia. Nhưng buồn cười thay, nơi đây không muốn chứa chấp hắn và cả hơi nước, người hắn nghĩ có thể làm bạn, lại chẳng hề muốn ngồi đây hàn huyên cùng hắn, mà nó chỉ muốn mau chóng đuổi hắn đi giống như việc hắn muốn người kia mau chóng rời khỏi.
Hắn nghĩ nếu không vì hơi ẩm bức ép thì còn lâu hắn mới chịu rời khỏi phòng tắm yên bình, chán nản hắn chậm chạp rời khỏi phòng tắm, lê từng bước đi vào căn phòng mới nãy hãy còn sự tình kia.
Cứ nghĩ khi ra đến nơi thì y sẽ lại bày ra bộ dáng châm chọc thường thấy nhưng những gì hắn tự vẽ ra lại hoàn toàn không xảy ra.
Căn phòng vẫn còn vươn đầy vết tích của cả hai, nhưng người thì đã không thấy đâu.
Chẳng buồn lòng nghĩ ngợi gì khi cái ý nghĩ vừa nãy còn mật thiết với người kia đã đủ để cho hắn chán ghét khôn cùng thì nói chi đến việc quan tâm đến y.
Đồng hồ đã điểm qua con số 8 tròn trĩnh, ngày mới đã dần chậm trôi, cơn mệt mỏi cũng phần nào vơi bớt bởi làn nước vừa rồi.
Thấy vậy hắn quyết định uống một ly nhằm giúp cho mình dễ ngủ hơn hoặc hắn muốn bản thân mình trở nên bận rộn.
Lòng hắn không ngừng hối hận, vì sao năm xưa lại ngu muội để phải day dưa với loại người đó, để cho giờ chính hắn còn ghê tởm bản thân mình vì đã phải dính líu tới y.
Nốc hết ngụm rượu mạnh cho hơi cay thiêu cháy đi phần tỉnh táo còn lại, hắn nguyện chìm trong cái nồng đắng của một lúc chếnh choáng nhất thời.

*****

Bầu không khí của buổi dạ tiệc thêm phần được náo nhiệt khi tất cả sự tập trung đều đổ dồn lên người vừa mới xuất hiện kia. Kẻ may mắn ấy chẳng ai khác là Ông hoàng Kim Taehyung, kẻ nắm trong tay tất cả quyền lực của giới giải trí.
Bao ánh nhìn từ săm soi không thiện chí đến ngưỡng mộ si mê, tất cả đều đổ dồn lên nam nhân này.
Dưới ánh đèn huyền ảo từ những viên pha lê được đan kết lại trên cao, nam nhân vận trên người tây trang trắng ngọc càng trở nên xinh đẹp bội phần khi trên người y như có thứ ánh sáng thanh thuần đến ảo diệu của bạch ngọc phát ra bao phủ lấy cả người, điều đó càng làm cho người khác cảm thấy y vừa có nét ma mị khó cưỡng lại vừa có chút nhu thuận dịu dàng, sự khập khiễng lạ kì mà hài hòa đến lạ.
Mỗi bước y đi là có bao đôi mắt dõi theo đến khi mắt thấy y đang dần thu hẹp khoảng cách cùng Nam thần Jeon Jungkook thì mọi ánh nhìn bắt đầu được dịp chia sớt cho hắn.
Con người ấy quả thật thu hút, nếu hắn thật sự không biết rõ con người đó ra sao thì chắc có lẽ hắn cũng chẳng khá hơn bao kẻ nơi đây khi chính hắn cũng bị thứ ánh sáng ấy làm cho choáng ngợp theo từng bước khoan thai dần chậm đến.
-Nam thần Jeon! - cái tên được vạn người tung hô nhưng khi rơi vào miệng y thì lại chẳng khác nào một tên tiểu tốt vừa mới chập chững tập đi trên con đường hào nhoáng này - Hôm nay, cậu quả thật rất nổi bật! - lời là đang khen hắn mà mắt thì chẳng buồn dừng quá 1 giây trên người, xem ra với y hắn chỉ là một kẻ bình thường không hơn mà cũng có thể là rất kém.
-Cảm ơn sự khen ngợi của anh, Kim Taehyung - dù hiểu rõ ý tứ của y nhưng nụ cười chuyên dụng vẫn được hắn trưng ra khiến cho vài lời bàn tán về tin đồn giữa hắn và y thêm phần sôi nổi.
- Xin chào! - thình lình micro trên sân khấu vang lên câu chào của người dẫn chương trình khiến cho sự chú ý vây lấy hai người được giảm bớt ít nhiều.
- Đã đến giờ cho những bước nhảy, xin mời các vị khách quý bước ra sàn nhảy để góp vui ạ! - người dẫn lịch sự mở lời mời cho cả căn phòng.
- Nam thần và King! - lẫn trong đám đông, có ai đó vội hét lên như vậy.
Mọi người được dịp xôn xao với lời gợi ý hấp dẫn về một màn trình diễn giữa Nam thần anh tuấn cùng King, Ông hoàng kiêu kỳ của giới giải trí này.
Chẳng mấy chốc mà lời tung hô bắt đầu vang lên.
"Nam thần và King"
"Nam thần và King"....
Bên đây, hắn và y đều bị bao lấy bởi lời tung hô kia nên khó tránh khỏi việc phải nhảy mở màn cùng nhau.
Là một người thích sống trong sự tung hô của mọi người nên rất nhanh mắt y đã vươn ý cười, còn hắn thì không ngừng mắng chửi trong lòng cho kẻ lắm chiêu trò này.
-Jeon Jungkook, cậu nhảy cùng tôi chứ?! - nhằm làm dịu đi sự phấn khích của đám đông, y thuận theo mà lịch thiệp đưa tay về phía hắn như một quý ông thực thụ đang mời bạn nhảy của mình.
Bộ dáng ấy là sao? Có cần phải tỏ ra là một quý ông lịch lãm hay không khi chính bản thân y nào có phải. Nụ cười mỉa được hắn âm thầm tận hưởng, còn nụ cười mê người thì đã được hắn mở ra từ bao giờ.
-Được! - hắn bắt tay đồng ý.
Mắt thấy hai nhân vật chính đã sẵn sàng, vị nhạc trưởng bắt đầu vươn đũa ra hiệu chỉ đạo dàn nhạc của mình.
- Mời!
Hai nam nhân cùng nhau nhảy trên nền một bản nhạc tình ca quả thật có chút kì dị, nhưng trong trường hợp của họ thì lại khác. Nó hòa hợp đến lạ kì, một anh tuấn mạnh mẽ, một xinh đẹp đến ma mị, như hai thái cực trái ngược, cả hai hút lấy nhau tựa như cực dương không thể cưỡng lại cực âm, bất chấp mà lao vào nhau dẫu cho lực hút trái đất cứ không ngừng đẩy lùi cả hai ra xa.
-Jungkook! - trong lúc những bước chân bận di chuyển theo điệu nhạc, y đột ngột gọi tên hắn.
Hắn im lặng giả vờ không nghe thấy mà chỉ chú tâm sao để không trật nhịp bài nhảy này.
Thấy vậy y cũng chẳng bận tâm mà tiếp tục nói.
- Tôi sẽ cho cậu tự do!
Nghĩ mình nghe nhầm nên hắn cũng chẳng bận lòng mà chỉ biết đến việc bước theo điệu nhạc.
- Bởi vì tôi thật sự thích cậu, nên tôi sẽ để cho cậu được tự do!
Bước chân ai giờ đây đã bỏ lỡ đi cả một quãng khiến cho bài nhảy bị đứt đoạn giữa chừng cả hai cũng vì vậy mà đột ngột dừng bước.
Vẫn giữa nguyên tư thế ban đầu của bài nhảy, hai người vẫn kề sát nhau một cách đầy ám muội trong mắt của những kẻ gần đó.
Gương mặt mới nãy còn rất điềm tĩnh giờ đã không sao giấu được sự kinh ngạc. Hắn tự hỏi liệu đây có phải lại là một trò đùa khác của y hay không, cái chau mày suy tư thoáng xuất hiện.
Thấy hắn vẫn im lặng, y biết lời này đã hù dọa hắn rồi, nụ cười nào chua chát đến đắng lòng nở ra rồi vội tắt như pháo hoa rực rỡ bung mình trên trời đen rồi mong manh tan biến.
Giai điệu của bản tình ca vẫn vang lên chậm rãi chỉ có bóng hai người là dừng lại giữa khoảng lặng này.
Từng nhịp tim vang không ngừng thôi thúc hắn nhưng khoảng mơ hồ trước mắt lại khiến cho hắn như rơi vào mê cung trăm ngã, để cho bản thân dần lạc bước từ lúc nào không hay.
Cái siết tay thật chặt chỉ mới nãy thôi giờ lại lỏng lẻo đến hiu quạnh tựa như bóng tối đột ngột bao trùm căn phòng lớn kèm theo đó là tiếng ồn in tai.
Rồi rất nhanh cả căn phòng tối đen được thắp sáng trở lại cùng lời xin lỗi của vị chủ trì buổi tiệc với lý do trục trặc kỹ thuật đầy khôi hài.
Buổi tiệc vì vậy mà lại náo nhiệt như lúc đầu nên chẳng có ai bận tâm đến sự biến mất của một người trong dòng người tới lui theo giai điệu sôi động đang được chơi.
- Jungkook! - cái lay mạnh khiến cho hắn bừng tỉnh khỏi mê cung của mình.
- Cậu ổn chứ? - Jung Hoseok đầy nghi ngại khi nhìn vào gương mặt còn đang ngẩn ngơ như vừa tỉnh mộng của hắn.
- Tôi.... - hơi ấm kia đã tan đi mất mà sao cảm giác bỏng rát vẫn còn đây đến chân thực - không sao! - hắn máy móc trả lời.
Sau khi xác nhận hắn ổn, Jung Hoseok ném ánh mắt "tất cả đều ổn" cho Park Jimin đang mang đầy lo lắng nhìn về phía họ.
- Nhà sản xuất lần này đang đợi cậu cùng Jimin ở tầng trên, chúng ta nhanh đi thôi! - anh ta cho biết.
- Ừ! - hắn cứng nhắc gật đầu.
Bước chân vừa bước thì liền bị ngăn cản, như giẫm phải vật gì đó, hắn lùi lại cúi người xuống nhặt vật đó lên.
- Là khuy manchette* (măng sét)! - trên tay hắn hiện giờ là một cái khuy manchette bị đánh rơi.
- Có chuyện gì sao? - Hoseok khó hiểu nhìn hắn khi ánh nhìn đăm chiêu đang tập trung lên chiếc khuy lạ.
Tại sao lại có chiếc khuy này ở đây? Namjoon huyng đã xuất hiện ở đây sao? Hắn tự hỏi khi đối diện với chiếc khuy manchette là quà tặng mà hắn đã tặng cho Namjoon trong dịp sinh nhật của anh ta.
- Hoseok huyng, anh có thấy quản lý Nam ở đâu không? - hắn đột ngột lên tiếng hỏi.
- Namjoon ư? - Hoseok khá bất ngờ khi bị hỏi vì lúc nãy anh ta bận phải tiếp chuyện với các nhà đầu tư tiềm năng của Jimin thì nào có tâm tư đi để mắt đến quản lý của hắn chứ - Hình như lúc nãy tôi thấy cậu ấy ở tầng trên - anh ta mơ hồ cho biết.
- Cậu cần tìm cậu ta ư? - anh ta thuận miệng hỏi.
- Không phải! - hắn lại rơi vào vòng suy luận, khi theo như Hoseok nói thì Namjoon đang ở tầng trên cùng nhà sản xuất, vậy thì tại sao ở đây lại xuất hiện chiếc khuy bị đánh rơi này, không phải hắn đã nghĩ quá nhiều rồi đi.
Hắn thở dài lắc đầu, quả thật hắn bị Kim Taehyung làm cho ngu muội rồi nên mới suy diễn ra đủ thứ như vậy.
Cất khuy vào túi áo, nghĩ sẽ đưa cho Namjoon khi gặp anh ta, hắn rũ bỏ đi hình tượng ngơ ngẩn lúc nãy mà nhanh khôi phục lại dáng vẻ tiêu sái vốn có.
- Đi thôi! - hắn rời khỏi buổi dạ tiệc theo sự hướng dẫn của Jung Hoseok mà bỏ sau đầu việc Kim Taehyung biến mất, cứ xem như đây lại là một trò mới của y, hắn thầm nghĩ.

_ _ _ _ _

*Khuy măng sét hoặc măng-sét (gốc tiếng pháp: manchette) tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.
(Nguồn: wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro