20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cây bạch đàn đã thay lớp lá mới từ lâu, Jeongwoo bước sang năm hai đại học, quen biết được nhiều bạn bè hơn qua Doyoung và câu lạc bộ. So với những ngày đầu rụt rè đến trường, Jeongwoo bây giờ dạn dĩ hơn nhiều. Nhưng có một điều lấn cấn là Jeongwoo dường như khép mình hơn so với trước đây.

Ở khoa cậu đồn đại về mối quan hệ của cậu và Jaehyuk. Người ta nói hai người xứng đôi, một người liên kì đều đứng đầu bảng vàng, lúc nào cũng ôm trọn học bổng, một người là chủ tịch câu lạc bộ, quản lý không biết bao nhiêu học sinh, sự kiện lớn nhỏ đều một tay sắp xếp.

Hôm nay Jeongwoo giúp giảng viên trông coi sinh viên năm nhất của khoa làm bài kiểm tra. Vừa hay đang sắp xếp lại bài thi thì giảng viên đến.

"Jeongwoo, tuần sau có buổi diễn thuyết cho học sinh trung học, em chọn một đề tài nhé?"

"Em ạ?"

"Em đẹp trai mà, khéo đâu lại kéo được cả đống sinh viên vào khoa mình. Thử một lần nhé!" Thầy vỗ vào vai Jeongwoo.

Jeongwoo cười xoà vâng dạ nhận lời. Cuộc sống của Jeongwoo từ lúc Haruto rời khỏi ison không thay đổi gì nhiều. Chỉ là giờ đây Jeongwoo toàn tâm toàn ý vào việc học, ngoài ra không còn gì khác.

Mối quan hệ của Jeongwoo và Jaehyuk không giống người ta đồn đại, càng không giống như Haruto nghĩ. Jaehyuk đôi ba hôm lại rủ Jeongwoo đi ăn, nhưng mọi thứ chỉ dừng ở đó, không hơn cũng không kém đi. Nói Jaehyuk không khao khát tình cảm của Jeongwoo là nói dối nhưng trên hết vẫn là sự tôn trọng của Jaehyuk dành cho cảm xúc đơn thuần của Jeongwoo. Vậy nên, Jaehyuk chấp nhận mọi thứ, kể cả có là đường lui hay sự lựa chọn cuối cùng của Jeongwoo, Jaehyuk cũng nguyện ý chấp thuận.

Jeongwoo nhận lời trợ giảng của tất cả giáo sư khi họ ngỏ lời mà không từ chối bất kì buổi nào. Thời gian Jeongwoo ở trường ngày càng nhiều, đến nỗi Hyunsuk còn bảo không biết trường hay ison mới là nhà của Jeongwoo. Jeongwoo cũng ít đến câu lạc bộ với Yedam hơn, lâu lắm mới ghé ngang hát đôi ba bài hát cũ.

Jeongwoo như mắc kẹt ở mùa thu khi cây bạch đàn úa tàn, trong mắt chỉ thấy mỗi một màu nắng buồn ảm đạm.

--

Hyunsuk mở cửa ison lặng nhìn Haruto đang đứng dưới cơn mưa, mái tóc nó đã ướt nhèm, ánh đèn đường chiếu xuống gương mặt nó làm dạ lên đôi mắt buồn.

"Em vào trong đi, Jeongwoo chưa về."

Hyunsuk biết nếu lời Hyunsuk nói ra chỉ dừng ở vế đầu tiên, Haruto một bước cũng sẽ chẳng chịu bước vào trong.

Haruto ngồi ở bàn tròn lấy ra bao thuốc ở trong túi áo đặt lên bàn. Nó vốn dĩ muốn đốt lên một đốm lửa nhưng điếu thuốc ngấm nước nên chẳng bắt lửa được nữa.

"Hôm trước em nói lại vừa chuyển nhà, sao rồi, có cần anh bảo mọi người sang giúp không?"

Nó nhận lấy khăn từ Hyunsuk, khẽ lau đi mấy giọt nước đang rơi xuống từ mái tóc đen nhánh của mình. Hyunsuk ngồi đối diện đưa đôi mắt trầm tư nhìn nó.

Haruto rời khỏi ison thì ngay lập tức được ông chủ ở Halley giới thiệu cho thuê một căn hộ ở trung tâm Seoul, gần chỗ làm lại có giá tốt. Nhưng sau Haruto mới biết vốn dĩ không có căn hộ nào ở trung tâm khu dân cư Seoul lại có giá đó. Thì ra là ông chủ Halley đã trả trước cho chủ căn hộ một mớ tiền để Haruto được đãi ngộ tốt. Mà Haruto lại không muốn mắc nợ nên nó chọn rời đi ngay sau khi tìm được chỗ mới.

"Chỉ là em muốn đổi sang nơi ở nhỏ hơn một chút thôi. Cũng không nhiều đồ đạc lắm nên không cần đâu anh." Haruto lắc đầu mỉm cười.

"Một mình em có ổn không? Có ăn uống đầy đủ không?" Hyunsuk dịu dàng nhìn nó hỏi.

"Anh đừng lo, em tự lo cho mình được mà."

Hyunsuk im lặng ngắm nhìn nó. Nó chỉ mới rời khỏi ison hơn một tháng thôi nhưng Hyunsuk lại thấy như đã rất lâu không gặp nó. Đôi mắt nó vẫn sáng lên giữa ánh đèn, nó vẫn gầy như trước đây, chỉ là lúc nó cười, Hyunsuk không cảm nhận được chút hạnh phúc nào từ nó.

"Anh... đừng nói với Jeongwoo hôm nay em đã đến."

Hyunsuk khẽ gật đầu.

Nó muốn khóc khi chân nó sắp bước ra khỏi ison, nhưng nó đã nén lại tất cả. Vì nó cho rằng nó là người có lỗi, có lỗi với Hyunsuk, với Jeongwoo, nó không cho mình quyền được khóc khi mọi sự đều là quyết định của nó. Từ việc rời khỏi cuộc đời Jeongwoo cho đến việc rời khỏi ison, tất thảy đều là nó ích kỷ muốn bản thân được nhẹ nhõm hơn một chút.

Haruto khuất bóng sau con ngõ phía trước cửa ison cũng vừa vặn lúc Jeongwoo dầm mưa trở về. Nghĩ lại thì ông trời rất chiều lòng nó. Nó muốn sớm kết thúc với bọn người kia, ông trời liền cho bọn người đó gọi cho nó, còn đâm nó một nhát, sau đó không làm phiền nó nữa. Giờ nó muốn chấm dứt với Jeongwoo, ông trời một giây cũng không cho bọn nó vô tình gặp nhau.

Hyunsuk dọn dẹp lại ghế ngồi ở giữa quán, đưa mắt nhìn khi tiếng chuông ở cửa vang lên.

"Anh Jihoon vừa ghé ạ?" Jeongwoo thấy Hyunsuk bận rộn chỉnh sửa lại ghế ngồi, nó đặt giày lên kệ rồi hỏi.

"Không có."

"Thế nhà mình mới có khách ạ?" Jeongwoo đi đến quầy rót lấy một ly nước lọc.

"À bạn anh thôi. Em thay đồ đi, ngấm nước mưa rồi, cảm lạnh đó." Hyunsuk chỉ vào bộ đồ của nó rồi ba hoa vài lời.

Nó uống một hơi hết cả một cốc nước rồi vô tình liếc nhìn bao thuốc lá nằm trơ trọi trên bàn. Hyunsuk trước giờ đâu có hút thuốc.

"Là bạn anh để quên."

"Haruto... Cậu ấy vừa đến ạ?" Dù rằng Hyunsuk đã rất bình tĩnh trả lời nhưng vẫn không lừa được nó khi mùi hương mà nó đã quen thuộc vẫn còn thoang thoảng đâu đó quanh ison.

Hyunsuk lặng đi, chỉ ờ một tiếng nhẹ tênh.

Jeongwoo trước giờ vẫn luôn bình tĩnh đối mặt với mọi thứ, dù có là điều tệ nhất. Giống như cách nó làm bài thi vào sáng hôm nay, dù đã không tìm được đáp án chính xác cho một bài toán đã làm qua trước đây, nhưng Jeongwoo vẫn không hề thấy thất vọng.

Chắc lúc đó nó nghĩ nó có nhiều thứ để tự hào hơn là mấy con điểm vô tri kia, còn giờ thì nó nghĩ có lẽ là Ruto vẫn thương nó nhiều.

"Cậu ấy vẫn ổn chứ ạ?"

"Em định cứ như thế này sao?"

Jeongwoo muốn phủ nhận việc mình đang buồn bã, mệt mỏi với mọi thứ, muốn nói rằng mình rất ổn, nhưng Jeongwoo biết nói dối với Hyunsuk là điều gì đó rất bất khả thi.

Việc duy nhất trước giờ khiến nó phải trốn chạy chính là tình cảm của nó dành cho Haruto. Hyunsuk cứ bắt nó phải đối mặt với việc mà nó dường như muốn lấy sự bận rộn để chôn vùi đi khiến nó cáu gắt.

Jeongwoo cầm chặt lấy cốc nước, nó thở hắt:

"Em làm sai cái gì hả? Sao em cứ phải nhận những câu hỏi như thế này vậy?"

Nó thấy như chỉ có mỗi nó phải chịu lấy những dằn vặt không tên mà tất thảy mọi người xung quanh gán vào nó. Nó bất lực nhìn Hyunsuk.

"Gặp được người mình thương đã khó, để người ta thương mình còn khó hơn. Anh mong hai đứa biết trân trọng nhau."

Giọng Hyunsuk cứ thả đều đều bên tai, nước ở trong ly không buồn lay động, cả một ison tĩnh lặng chìm trong tiếng mưa tí tách bên ngoài hiên.

"Người nói chia tay là cậu ấy, không phải em." Nó đáp rồi nhanh chóng vụt lên phòng.

Lòng Jeongwoo đầy phiền muộn. Nó muốn kể cho Hyunsuk nghe, sáng nay nó đã giải một bài toán, dù rằng nó thấy rất quen, nó đã giải đi giải lại nhiều lần, đáp án lần nào cũng giống nhau, nhưng lại là đáp án sai. Lúc sau nó mới biết từ đầu nó đã không hiểu đề toán hỏi gì, vốn dĩ là sai ngay từ những bước đầu tiên. Nên việc nó có cố chấp làm đi làm lại cũng không có ý nghĩa gì.

--

Cả tuần Jeongwoo đều không ăn sáng ở nhà. Mới sáng sớm nó đã lủi thủi mang ba lô lướt ngang qua mọi người, chỉ nói mỗi lời chào buổi sáng.

Hyunsuk và mọi người ngồi ở bàn ăn đưa mắt nhìn Jeongwoo đang nắm lấy tay cửa. Hyunsuk hỏi vọng rằng lại không chịu ăn sáng cùng mọi người hả nhưng chỉ nhận lại được lời vâng dạ qua loa của Jeongwoo. Hyunsuk thở dài buông đũa sau khi Jeongwoo rời đi.

"Thôi cứ kệ nó đi, vài hôm nữa lại bình thường thôi." Jihoon gắp miếng thịt từ đĩa cơm của mình sang đĩa của Hyunsuk rồi nói.

"Một tháng nay rồi, trông Jeongwoo thất thần lắm."

"Đến em còn nhớ Ruto mà, nói chi đến Jeongwoo."

"Yêu đương làm gì cho mệt người thế không biết." Asahi vừa tỉnh bơ buông ra câu nói đó thì cả bọn như muốn sặc đến nơi. Asahi tròn xoe mắt dè chừng khi cả bàn ăn đều buông đũa nhìn mình bằng đôi mắt như dao găm.

Phải rồi, ai trong ison cũng nói câu đó, nhưng mà chưa được mấy hôm thì bị tình yêu quật cho tơi tả.

"Anh nhìn anh Yoshi kìa, ảnh cũng nói y hệt vậy, rồi coi bây giờ ai đang vừa ăn vừa nhắn tin cho em trai ở xa nửa vòng trái đất." Yedam khinh bỉ nói.

"Gì vậy, sao lại lấy anh làm ví dụ? Không phải ngày nào em cũng đánh đàn đến khuya qua điện thoại chỉ để ru Doyoung ngủ hả?" Yoshi cũng không vừa, ngay lập tức buông một tràng đáp trả.

"Đến anh Mashiho còn được anh Hyunsuk cho tan ca sớm để đi đón anh Junkyu mà."

"Ơ sao lại đá sang anh?" Mashiho còn chưa kịp nuốt trôi cơm thì đã bị kéo vào cuộc chiến.

"Thôi thôi thôi, mấy em so đo cái gì trong khi ông chủ ison của các em ngày nào cũng phải dậy sớm mang cơm đến cho anh."

Hyunsuk bất lực nhìn Jihoon phản bội mình. Cả bọn nhìn Hyunsuk chỉ biết cười trừ. Mới sáng sớm ra, ison thật sự ồn như vỡ chợ. Không phải bàn chuyện thiên hạ thì là nạnh nhau từng chuyện nhỏ vặt vãnh.

--

Ison đã mở lại được mấy tuần, Yoshi từ dạo đó không làm ở Halley nữa, chỉ còn mỗi Haruto. Lúc trước có Yoshi bên cạnh cùng tan làm, Haruto cảm thấy đường về nhà lúc trời tờ mờ sáng đỡ trống trải hơn, về đến ison nhìn Jeongwoo yên giấc ở trên giường trong lòng cũng bình an hơn. Bây giờ mọi thứ đều khép lại như một thước phim không rõ đầu đuôi, Haruto một mình thả bộ rọi bóng xuống đường về nhà lúc năm giờ sáng, nằm ở giường đơn trong căn hộ tối mịt không có lấy một ánh đèn. Bóng tối tĩnh mịch không có nổi một âm thanh như bao trùm, đè nặng lên Haruto, từng ngày từng giờ lấy đi hết những gì đẹp đẽ nhất còn lưu lại trong miền ký ức, chỉ để lại nỗi khắc khoải nhớ mong về những điều đã cũ.

Nó vốn dĩ muốn đốt lên một điếu thuốc, nhưng nó chợt nhớ mình đã để quên lại ison.

Haruto nằm dài trên giường, nó nhìn lên trần nhà một lúc. Ly mì ăn liền trên bàn nó ăn chưa được hai đũa đã nguội lạnh từ lúc nào. Thì ra thứ nó để quên lại ison không phải chỉ có mỗi bao thuốc lá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro