21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình nghe nói khi bạn để ý một ai đó, bạn sẽ ngay lập tức nhận ra người đó giống với loại ngọc gì, bởi vì nó rất riêng biệt. Các bạn thử xem xem người mà bạn đang thích là loại ngọc gì nhé? Mình nghĩ sẽ rất thú vị nếu bạn tìm hiểu về nó đó."

Jeongwoo đứng trên hội trường diễn thuyết về đề tài mà mình đã chọn cho học sinh trung học theo lời của thầy phụ trách. Trước đó, Jeongwoo bận rất nhiều việc, vốn dĩ không thể chuẩn bị một bài giảng đàng hoàng tử tế, nhưng lại không thể từ chối. Tối qua cậu vô tình nhìn thấy cành hoa lưu ly kẹp ở xấp tài liệu về đá opal nên đã chọn luôn làm đề tài.

Doyoung ngồi ở bên dưới cùng Yedam chăm chú trước bài diễn thuyết của Jeongwoo. Jeongwoo dừng lại khi có cánh tay của một bạn học sinh giơ lên.

"Anh ơi, thế người anh thích giống loại ngọc gì ạ?"

Cả hội trường cười oà, mấy bạn học sinh trung học nghe đến chuyện tình yêu thì phấn khích hơn hẳn, liên tục đổ dồn ánh mắt về Jeongwoo.

"Người anh thích hả? Là opal, ngọc mắt mèo đó." Jeongwoo vui vẻ đáp ngay mà không cần nghĩ nhiều.

Cả khán phòng ù oà lên.

"Thế là andamooka opal hay black crystal opal vậy ạ?"

"Chà, em biết nhiều thiệt đó nha. Nhưng mà không có loại nào hết, là viên opal không màu thôi."

Buổi diễn thuyết kết thúc sau khi Jeongwoo giải đáp hết mấy câu hỏi vì sao. Jeongwoo mệt nhừ bước ra sau hội trường, gom lại đồ đạc của mình, chào hỏi giảng viên, nói đôi ba câu với Doyoung và Yedam rồi nhanh chóng rời đi.

Jaehyuk đứng bên ngoài đợi từ lúc nào vẫy tay đón Jeongwoo.

"Buổi diễn thuyết em làm tốt lắm đó!"

Jeongwoo đi cạnh Jaehyuk xuống mấy đoạn cầu thang, Jeongwoo chỉ nói cảm ơn rồi cứ thế im lặng.

"Là Haruto đúng không? Viên đá opal không màu mà em nhắc đến."

Jeongwoo thật tâm không muốn trả lời, cũng chẳng muốn ai biết viên đá opal không màu đó là ai. Nhưng đúng là Jeongwoo rất dễ bị người ta đoán ra tâm tình của mình. Jaehyuk nhìn thấy dáng vẻ của Jeongwoo ngay lúc này thôi cũng đủ biết được câu trả lời.

"Mời em một ly trà được không?"

"Đương nhiên rồi."

--

Vẫn là nơi quán cà phê cũ ở gần trường, Jaehyuk và Jeongwoo ngồi đúng vào chỗ lần trước ngồi. Một bản nhạc không lời vang đều bên tai, Jeongwoo khuấy lên ly trà trái cây mà mình đã chọn mà không nghĩ nhiều, mấy viên đá trong ly chạm vào thành ly vang lên mấy tiếng lách tách.

"Tối nay Yedam có đi cùng em không?"

"Dạ không, anh ấy hình như có việc bận."

Bữa tiệc sinh nhật tối nay của một người anh khoá trên cùng câu lạc bộ âm nhạc với Jeongwoo. Nghe bảo bữa tiệc hôm nay được nhà anh ấy bao trọn cả một một quán bar để tổ chức, cũng phải thôi, những gia đình giàu có đều khoa trương như vậy. Nếu không đi thì Jeongwoo sẽ thấy rất kì cục, vốn dĩ nó luôn đặt hoà khí lên trên, nên cũng gắng gượng đến dù không muốn.

"Anh đến đón em nhé?"

"Anh Jaehyuk..." Jeongwoo ngập ngừng, Jaehyuk nở nụ cười khó đoán đưa mắt nhìn Jeongwoo.

"Ừm?"

"Anh không cần phải làm vậy đâu. Vốn dĩ anh có thể..." Jeongwoo chưa kịp nói hết câu đã bị Jaehyuk chặn ngang.

"Có thể tìm một người tốt hơn đúng không? Theo em như nào là tốt? Jeongwoo, anh chỉ cần vậy thôi, cùng em uống một tách trà chiều, vậy là tốt rồi." Jaehyuk mỉm cười, đôi mắt cậu nhìn Jeongwoo không chút xao động, kiên định đến mức khiến Jeongwoo trơ ra không nói được gì.

Jeongwoo vốn dĩ không tin trên đời này có người lại mãi chạy theo một điều viển vông, mãi chẳng thể chạm tới. Nhưng Jeongwoo không biết rằng chính mình cũng là người như thế. Anh Hyunsuk nói, tình cảm những ngày còn trẻ là những thi vị rất kì lạ và khó đoán, bản thân có thể rất đau lòng, rất day dứt, rất đau khổ, biết rằng đoạn tình cảm ấy không đi được đến đâu nhưng ai cũng muốn đắm chìm vào những cảm xúc ấy mà không hề nghĩ ngợi gì.

Những ngày trẻ ngỡ không có gì lại là những ngày đơn thuần có được tất thảy những điều tuyệt vời nhất.

--

Nếu biết trước quán bar được nhà đàn anh khoá trên Mino tổ chức tiệc sinh nhật là Halley, có lẽ Jeongwoo đã mặc kệ cái gọi là kì cục và cả cái gọi là hoà khí kia để nhất quyết không đến.

Bữa tiệc hoành tráng như những gì mà Jeongwoo đã vẽ ra trong đầu mình từ trước. Bản nhạc được phối lại cứ đánh ầm ầm vang vọng bên tai khiến tiếng nói qua lại của mọi người trở nên khó nghe hơn. Jeongwoo đến chào hỏi Mino rồi tìm một chỗ ngồi bên cạnh Jaehyuk và người ở câu lạc bộ. Ánh đèn từ quả cầu pha lê trong quán bar cứ nhấp nháy làm cậu khó chịu dụi mắt liên tục, vốn dĩ Jeongwoo không hề thích hợp với nơi này một chút nào. Lúc nãy nhìn một lượt danh sách đồ uống, Jeongwoo chọn mất hết một lúc lâu mới chọn được cho mình một ly cocktail chẳng mấy ưng ý. Không giống như khi ở quán cà phê, dù nó chỉ chọn đại một món thôi cũng thấy hài lòng.

Mặc dù ison chỉ là quán coffee bar cũng làm Jeongwoo chần chừ e ngại ở suốt trên phòng hoặc chỉ ở phía sau rèm cửa bếp mỗi lần đông khách. Bước ra khỏi trường học, Jeongwoo chính là như thế, không chút kháng thể nào đối mặt với cuộc đời, một trang giấy trắng không hơn không kém. Jeongwoo ngồi im ngọ nguậy ngón tay của mình giết thời gian.

Hầu như mọi người, trừ Jeongwoo và vài ba người ra, ai nấy đều trở nên rất phấn khích. Đàn anh khối trên vui đến nỗi không biết mình đã vô tình làm đổ ly cocktail đỏ vào tay áo Jeongwoo.

Jeongwoo bặm môi mệt nhọc đi dọc theo hành lang đến nhà vệ sinh để rửa tay áo của mình. Nó thấy mình xui xẻo khi chọn đúng cái áo là một cặp với Haruto. Nó đứng ở bồn rửa, cố giặt phần tay áo đang nhuốm màu đỏ của mình, nó dừng lại khi thoạt nhìn thấy mình trong gương, tấm gương to trước mặt soi rọi rõ từng nét trên gương mặt nó.

Giờ thì nó hiểu vì sao anh Hyunsuk mỗi ngày đều dặn dò nó, cả ison đều lo lắng cho nó dù nó đã cố tỏ ra rất bình thản. Chính bản thân nó quên mất, dù nó cố ra sao thì so với ban đầu nó đã đi xa vạn dặm. Nó không biết rằng từ lâu trong mắt người khác nó trở nên đáng thương đến nhường nào, điều đó càng làm nó tổn thương hơn gấp trăm ngàn lần.

Giờ thì nó thấy không ai xui xẻo như nó khi nó nhìn thấy Haruto đứng dựa lưng vào tường ở hành lang trước nhà vệ sinh, đốt lên điếu thuốc đỏ rực một đốm, đưa mắt nhìn nó. Haruto thấy nó từ lúc nó vừa bước vào Halley, nhưng lại chẳng có lấy một lý do nào để nói một lời chào hỏi.

"Mình gọi anh Hyunsuk đến đón cậu rồi, về nhà đi. Chỗ này không dành cho cậu đâu." Giọng Haruto trầm, tiếng nhạc bên ngoài đã nhỏ hơn một chút.

"Haruto, mình là khách của quán cậu."

"Ở đây không phải chỗ để người như cậu đến."

Jeongwoo nhìn gương mặt Haruto thản nhiên nói những điều mà nó cho là vô nghĩa. Nó giật lấy điếu thuốc đang cháy mà Haruto cầm trên tay, nó nhắm mắt hút lấy một hơi trước khi Haruto nắm lấy cổ áo nó.

"Park Jeongwoo! Cậu điên hả? Làm gì vậy?" Haruto quát lớn khi mặt nó đỏ bừng, gân cổ cũng nổi lên theo cơn thịnh nộ, nhưng tay nó lại không dám nắm mạnh cổ áo Jeongwoo.

"Giờ mình cùng một loại người với cậu rồi đó, thì ra thuốc lá có mùi vị như vậy!" Jeongwoo cười nhạt, nó không màng đến việc Haruto đang nắm lấy cổ áo mình.

"Park Jeongwoo! Cậu làm loạn cái gì vậy, uống mỗi ly cocktail đã say à, tỉnh lại đi!" Haruto quát.

Vốn dĩ nó muốn bảo vệ Jeongwoo bằng tất cả những gì nó có thể làm, nó vốn dĩ chỉ muốn Jeongwoo mãi là Jeongwoo, một Jeongwoo đơn thuần, không lo toan, không nghĩ ngợi, không vương chút bụi trần. Nhưng giờ thì đúng là tại nó thật rồi, nếu không phải nó xuất hiện trong cuộc đời Jeongwoo, có lẽ đã không phải đi đến bước đường này. Nó cố nén giọt nước mắt lưng tròng. Đến thứ Jeongwoo ghét nhất là thuốc lá, Jeongwoo cũng mặc kệ. Hình ảnh Jeongwoo đầm đìa nước mắt trước mặt nó bây giờ chính là bản ngã mà nó đã gieo rắc vào. Nó bỏ tay mình ra khỏi cổ áo của Jeongwoo, nó bất lực nhìn Jeongwoo khóc nấc lên từng đợt trước mặt nó.

"Jeongwoo... Mình..." Haruto còn không nói được lời nào tử tế, nó sợ khi mình nói, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

"Mình cố hết sức rồi, Ruto, mình đồng ý chia tay rồi, mình cũng tìm được người tốt hơn, thương mình nhiều hơn rồi, mọi thứ cậu yêu cầu mình đều làm cả rồi. Thương mình một chút được không?"

Jaehyuk từ lúc nào đã đứng ngay phía sau Haruto, đưa đôi mắt dịu dàng thu gọn hình dáng Jeongwoo vào mắt. Jeongwoo lau đi nước mắt đang giàn giụa trên mặt mình, mắt nó đỏ ngầu, uất ức nhìn Haruto.

"Watanabe Haruto, mình nói cho cậu biết, cả đời này Park Jeongwoo mình nhất định không tha thứ cho cậu."

Jeongwoo bước nhanh lướt qua nó, tay áo Jeongwoo vô tình chạm cổ tay áo nó, để lại một vết cocktail đỏ thẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro