Prologue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rye'note: Nghĩ lại mình chưa có fic nào là KiriBaku cả nên quay ra...đào cho rể một cái:)))))) (dù nó ngắn tẹo:))

P/s: Đây chỉ là nhá hàng thôi, đừng hỏi vì sao nó ngắn:)
_________________________

Nếu có ai hỏi mẫu bạn gái (trai) lý tưởng của Bakugou Katsuki là gì, dám chắc câu trả lời của cậu ta luôn nhanh và gọn: "Phiên bản khác của chính mình". Mấy đứa bạn bảo cậu thế thì có mà ế tới già. Nhưng quả thực ngoài bản thân ra, cậu không thấy ai tuyệt hơn mình nữa. Có lẽ cậu tự cao, có lẽ cậu chưa gặp được người nào làm cậu liêu xiêu, có lẽ cậu sẽ không bao giờ tìm thấy người đó.

Bakugou luôn cảm thấy mình là một cá thể đáng tự hào. Chẳng có đứa con trai nào trong khối chỉ toàn mặc đồ đen hoặc cam, nhảy hip hop, pha cà phê đậm và đắng, nghe nhạc rock và thay hình xăm henna hết cái này đến cái khác như cậu. Ngay cả Deku, thằng bạn thời thơ ấu, từng uống thứ cà phê cậu pha, và đó là lần đầu tiên cũng như cuối cùng trong đời nó uống cà phê cậu pha. Bakugou làm thêm trong quán của một người chú, chú cậu cũng là dân cuồng mô tô và nhạc rock. Quán của chú mở nhạc rock chất lừ, cà phê pha đặc quánh và ảnh đi phượt dán khắp nơi. Món cà phê của cậu nằm cuối thực đơn thức uống, có hẳn một cái tên riêng là "cà phê Bakushinchi". Đương nhiên nhiều người sẽ thắc mắc và gọi món đó để uống xem thế nào. Và thường thì không ai gọi lại lần thứ hai. Bakugou sẽ pha cho họ một cốc Latte để đền bù cho vị giác bị phá hỏng, nhưng có trời mới biết cậu sẽ vui đến thế nào nếu ai đó thích cà phê của cậu.

***

Hôm nay trời tối sầm như sắp bão đến nơi dù chỉ mới hai giờ chiều. Bakugou đi bật hết đèn trong quán lên, định ngồi luyện tiếp cuốn sách đang đọc dở thì một cậu trai mặc áo jacket denim bước vào. Thường chỉ có mấy ông chú hoặc mấy anh thích xe đua, thích đi phượt vào đây nên cậu có chút ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại, trời sắp mưa, chắc cậu ta đang muốn tìm một chỗ trú. Cậu trai có mái tóc đỏ rực như lửa, vuốt keo nhọn hoắt, mặc toàn đồ đen và mang giày sneaker đen trắng. Bakugou nhìn ra ngoài, lại phát hiện cậu ta đi xe mô-tô. Tim cậu nhảy lên một nhịp và rớt lại đúng vị trí cũ. Cậu trai tóc đỏ giở menu ra và (như thường lệ) dừng lại ở món cà phê đặc biệt của cậu.

-Cho tớ một "Cà phê Bakushinchi" này thử xem.

Bakugou pha một cốc cà phê đen đến nỗi không soi nổi bóng đèn trên trần rồi đem đến cho cậu ta. Trước lúc quay lưng, cậu đã kịp nhìn thấy trên cổ tay cậu ta có một hình xăm bằng mực henna, hình hai dấu vô cực lồng vào nhau. Cậu vô thức lật cổ tay trái của bản thân lên nhìn hai dấu vô cực vừa mới vẽ hồi sáng.

Bakugou khấp khởi quan sát cậu bạn mới đến, thấy cậu ta uống gần hết ly cà phê, liền pha một cốc Latte ngọt mang đến cho cậu ấy. Cậu còn chưa kịp đặt ly Latte xuống bàn, cậu ấy ngẩng đầu, đôi mắt màu lửa sáng lên, và cậu ấy nói:

-Cho tớ thêm một ly "cà phê Bakushinchi".

-Mày không thấy đắng?

-Có, nhưng hợp khẩu vị của tớ. Tớ thấy ngon.

Giờ phút đó, Bakugou thấy mình rớt xuống một cái hố, một cái hố thật sâu mang hình dạng của chàng trai có đôi mắt màu lửa đỏ ấy. Quán phát đến bài Bonfire Heart của James Blunt, cậu ta nghiêng đầu phân biệt tiếng nhạc giữa tiếng mưa, và khi nhận ra bài hát, cậu ấy mỉm cười giống như đứa trẻ tìm ra kho báu. Thôi xong rồi, cậu xong rồi!

Nhân lúc cậu trai loay hoay với tách cà phê, Bakugou mang đến một miếng bánh ngọt và nở một nụ cười đàng hoàng nhất có thể:

-Mày là đứa đầu tiên uống cà phê của tao mà không bỏ dở nửa ly hoặc nhăn nhó mặt mũi vì đắng đấy.

-Cậu là Bakugou hả? Cậu là người pha cà phê đắng ngon thứ hai mà tớ từng gặp đấy.

-Người pha ngon nhất là ai?

-Là tớ.

Cậu rú lên trong đầu, đến cả thói tự mãn cũng giống nhau nữa. Một phiên bản khác của chính cậu cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi!

Cả hai ngồi nói chuyện thêm một lát nữa, đến khi chú cậu gọi thì Bakugou mới biết "một lát" đó là bốn tiếng đồng hồ, trời đã tạnh mưa từ lâu và khách cũng đã bắt đầu vào nhiều hơn.

Cậu chạy đi pha cà phê phụ chú, khi quay lại thì cậu trai tóc đỏ ấy đã đi mất. Nhưng Bakugou có linh cảm, nói đúng hơn là cầu mong, rằng ngày mai cậu ấy sẽ lại đến.
.
.
.
.
To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro