Phiên bản truyện thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng công chúa má hồng đang say ngủ
Nàng say ngủ bởi phép thuật ác tiên
Trong lâu đài giữa quên lãng bình yên
Nàng an giấc.

Ôi những kẻ tìm đến đánh thức nàng
Băng qua biển rộng với đồi hoang
Qua đồng lúa vẫn rộn vang tiếng hát
Hát về nàng.

Nàng công chúa của vương quốc suy vong
Tán bách xanh dang rộng ôm vào lòng
Giữ cho nàng một giấc nồng nguyên vẹn
Giữ đôi mắt nâu khép lại chờ người.
"Nàng ở đâu? Miền Quên Lãng nơi đâu?"
Vó ngựa lang thang kiếm tìm rồi thất bại
Chẳng có lâu đài hay nàng công chúa
Chỉ rừng đen quanh quẩn thảm xương khô.

Gió vẫn hát như đứa trẻ ngây ngô:
"Tìm nàng đi, đừng để nàng ngủ mãi
Đừng để ánh sao dưới hàng mi khép lại
Đừng để nàng cô độc, xin đừng..."

Có một kẻ chân lạc dưới tán rừng
Sau nhiều năm gió mài mòn triền đá
Chàng tới đây tìm vị thần của lá
Sâu, thật sâu nơi huyết mạch tim rừng
Ánh sáng lục thay cho tối kín bưng
Dù nắng vàng chẳng vượt qua tầng lá
Chàng gặp nàng yêu kiều trên phiến đá
Dưới gốc trà hoa đỏ giữa ngày xuân
Câu chuyện kể ngay tại chỗ dừng chân
Liệu đánh thức vị thần đang mơ màng đâu đó?
Không biết nữa, chàng trai theo lời gió
Nói về nàng công chúa bị lãng quên.

"Chàng không phải hoàng tử hay hiệp sĩ bóng đêm
Cũng chẳng phải nhà du hành đến bao miền đất mới
Chàng là ai, và vì sao chàng tới
Tới tìm ai?"

"Ta là hạt bụi trôi giữa ngân hà
Là ánh sao sa cả đời lưu lạc
Tìm Thần Rừng ngủ quên trong lời hát
Thế còn em?"

"Em chẳng là ai, còn chẳng biết đến tên
Là bóng cây trà, là nhuỵ hoa của đất."
Là linh hồn mà tay ai lạc mất
Nhưng mà nàng lại không thể nói ra.

Và chàng đi theo vạt cỏ đơm hoa
"Uraraka, hẹn gặp em sau nhé!"
Nàng ở lại, cười khe khẽ trên môi.

"Ochako đừng dao động nàng ơi!"
Tiếng Thần Cây thì thầm qua lớp vỏ
"Uraraka"
"Không!" Ngài lắc đầu buồn bã
"Một cái tên đẹp." Nàng thích nó, thế thôi.

Người lạ trở lại với những mẩu chuyện xa xôi
Về nắng trời, về hạt mưa đánh thức linh hồn của đất
Về mây phiêu du, gió đưa hương ngây ngất
Về thế giới mà nàng mãi chẳng thể gọi tên.

"Nàng ơi, hãy cứ ngồi yên
Dưới vòng tay ta đến khi ngày mai tới
Ngày mà nàng không cần chờ đợi
Ngày tự do, ngày sự sống bắt đầu."

Nhưng mà nàng chẳng để tâm đâu
"Mái tóc chàng như ánh trăng em còn nhớ
Đôi mắt đỏ như hoàng hôn rực rỡ
Mỗi câu chuyện là mỗi mùa gió lướt qua
Tiếng chân bước là những hạt mưa xa
Nụ cười chàng... Ôi, em chưa từng nhìn thấy
Lời tạm biệt làm em trông chờ biết mấy
Ngày mai."

Là bao lâu nàng không biết nữa
Nhưng cứ đặt tâm tình vào lời hứa bâng quơ
Và chờ đợi, và mỉm cười giữa những giấc mơ
"Hoá ra, đợi chờ cũng dịu dàng như thế."

Nàng chờ đợi bao lâu cho sự hồi sinh
Đến mức nàng quên đi tên thật chính mình
Nhưng nàng buông tay với theo kẻ khác
Nàng có biết đợi chờ là tan nát
Chờ người bên cạnh chú ý tới mình không?

"Hình như tay em với tới được thời gian"
"Nó luôn quanh nàng, đừng bao giờ quên nhé."
"Không, ý em không phải thế
Cuối cùng em cũng thấy được mùa ngang qua
Mùa xuân cây giọt tuyết nở hoa
Mùa hạ có lưu ly, mùa thu chơi vơi lá đỏ
Mùa đông lạnh vương hơi ấm chàng trên đó."
Nàng ôm chiếc khăn người để lại trong lòng.
Rừng câm lặng để nàng chìm vào nỗi nhớ mong
Trong giấc mộng mà chỉ mình nàng hiểu rõ
Nhưng Thần biết nàng chỉ trốn chạy mà thôi.

Nụ cười nàng làm thắm cả bờ môi
"Ngài đã yêu ai bao giờ chưa nhỉ?"
Thần im lặng để nàng vẩn vơ suy nghĩ
Tay ôm đoá trà rụng, mắt khép lại phiêu diêu.

"Chàng nói hoa trà đỏ là tình yêu
Nhưng hoa lại rơi cả đoá yêu kiều
Liệu tình yêu chết đi còn nguyên vẹn?
Liệu tình chàng em đáp lại được không?"

Thần im lặng, ngoài trời nổi cơn dông
Làm sao có thể nói với nàng về người con trai ấy
Người võ sĩ coi màu đỏ như máu chảy
Và hoa trà là cái chết, đáng quên.

.

Ôi chàng trai mà nàng chẳng biết tên
Nàng lỡ yêu thầm từ khi nào không biết
Và tình yêu trong lặng câm da diết
Đánh thức nàng khỏi giấc ngủ bao năm.

Cây chẳng thể ôm đôi gò má trăng rằm
Đang dần tan đi trong tận cùng hồi kết
Lửa vây quanh rừng thay lời chào chấm hết
Chào một vì sao bay tạt giữa ngân hà.

Nàng tan biến như chín trăm chín mươi chín linh hồn ngang qua
Nàng tan biến để tình yêu của Thần vỡ thành cát bụi
Để gốc trà bơ vơ, để cây rừng thẫn thờ rủ lá
Để ngàn năm đọng nước mắt muôn nơi.

Gió vẫn thổi mọi ngóc ngách cuộc đời
Nhưng không còn kể ai nghe về miền trời Quên Lãng
Về người con gái xưa chờ ai từng tháng
Trong lâu đài cổ bên dưới tán bách xanh.

Một chàng trai vẫn cất bước qua những mùa hanh
Tìm khu rừng chẳng còn ai nhớ đến
Nhưng chàng biết có người chờ nơi đã hẹn
Bên cây trà hoa nở vượt thời gian.

"Ôi đi đi" ngàn thân lúa khóc than
"Chẳng còn gì chờ chàng nơi ấy cả"
Lời nguyền xưa giờ tan đi muôn ngả
Mang linh hồn nàng, mang đi cả tương tư
Tương tư của một người chờ tiếng chân bước như mưa
Tương tư của vị thần chưa từng mong hồi đáp.
Đêm trăng lạnh, lửa tàn, tan ấm áp
Chuyện về nàng, gác lại, gạt hư vô.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro