Chap 1.2 : Gió đổi chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từ chối khi người bên cạnh đưa cho mình ly nước
- Ồ, có lẽ cô muốn ăn thêm - anh ta phỏng đoán
Tôi nửa gật nửa lắc. Anh gọt một quả táo và chìa cho tôi miệng lớn.
- Xin lỗi, cô đã ăn hết thức ăn bữa tối rồi.
- Anh ở một mình ư? - Cuối cùng tôi cũng dừng nhai để đặt ra câu hỏi.
- Gia đình tôi đi nghỉ mát. Khuya rồi, nếu không ngại cô cứ ngủ lại đây. Nhưng có vẻ cô không xấu hổ lắm đâu.
- Nếu anh bực mình vì tôi ăn quá nhiều thì xin lỗi. Tôi sẽ gửi lại.
- Không, vì tôi thấy cô không được khỏe.
- Bệnh nan y thôi, anh đừng quan tâm.
Ngay lúc ấy, tôi giật mình. Ly nước trên tay chàng trai rơi xuống gây nên âm thanh rét óc. Một đường nứt chạy từ miệng đến giữa thân ly, nước loang trên sàn, nhanh và mất kiểm soát.
*********
Hai tháng trôi qua, tôi cố thuyết phục Ly bỏ bớt công việc nhưng em không đồng ý.
- Em có thể thêm thời gian bên anh nên không cần bớt thời gian công việc - Ly lí lẽ
Mặc cho tôi đề nghị rằng mình có thể chu cấp nhiều thứ để em sống tốt hơn, Ly vẫn thích kiếm tiền theo cách của cô ấy. Nhiều đêm tôi vẫn thường dằn vặt chính bản thân. Bạn biết không, người ta bảo con trai không được yếu đuối. Nhưng tôi nhận ra nước mắt rơi vì người khác khiến ta đau lòng gấp trăm lần khóc cho mình. Dẫu biết rằng đừng nên yêu, nhưng tình cảm chẳng bao giờ chịu nằm trong tầm kiểm soát. Thi thoảng, tôi đi dạy giùm Ly hoặc ghé qua nhà nấu cho em bữa tối. Cuộc sống bận rộn khiến tôi cảm thấy mình sống có ý nghĩa hơn, và những chiều thể dục đón gió trở thành phút vận động thú vị.
- Đừng yêu anh nhiều quá!
- Sao vậy anh?
- Việc đó để anh làm giúp em là được rồi - Tôi đùa, kéo hai tay Ly đặt lên vai mình.
- Anh làm gì thế?
- Ôm anh đi.
Cô choàng tay qua cổ tôi, bàn tay vuốt nhẹ từ cổ xuống lưng, và vỗ về. Thằng con trai trong tôi bất chợt mềm nhũn. Tôi định nói với Ly nhưng...
- Em thích thế này ghê. Thấy bình yên quá!
Câu nói ấy khiến tôi im lặng trong nhịp đập hỗn loạn và gấp gáp của con tim.
********
Thật lạ khi bên anh tôi lại có cảm giác ngày trôi thật chậm. Yêu là thế này ư? Cảm giác muốn giữ ai đó lại bên mình, mãi mãi. Tôi bất chợt nghĩ thế khi vẽ vài đường nguệch ngoạc lên một tờ giấy vở. Học trò có vẻ ngạc nhiên khi cô giáo thời gian gần đây lại vô cùng dễ chịu, tác phong gấp gáp được thay bằng nụ cười vu vơ lỡ đãng. Tôi không rõ, nhưng kiểu nhìn cuộc đời như đang trôi trên một đám mây mềm xốp khiến ta hài lòng. Có điều...
Chưa bao giờ anh nói yêu tôi cả. Tất cả những hành động, cử chỉ yêu thương khiến tôi dần khẳng định tình cảm anh dành cho mình. Những tuyệt nhiên không có một lời nói nào về sự cam đoan trách nhiệm. Một hôm, tôi đề cập đến tương lai, mắt anh trượt dài về miền vô định. Anh à, nếu một cái ôm có thể giữ ta lại mãi bên nhau, em đã chẳng cần những lời cam kết.
Ngày cuối tuần, tôi mang đến cho anh một giờ táo trĩu mọng. Chủ quán ăn hào phóng thưởng nho Mỹ cho nhân viên, tôi đem đổi thức ăn ngọt lành ấy cho cô bán trái cây đầu ngõ, bù thêm tiền lấy vị chua thanh khiết gợi nhớ ngày đầu gặp mặt. Anh vẫn ngồi lặng trên đỉnh đồi lộng gió, im lặng như được tạc vào cảnh vật. Tôi đứng sau anh, không nhớ đã bao giờ thấy cảnh đẹp và buồn thế chưa? Chúng tôi qua khác nhau, về cả cách nguồn sống chảy trong hai đứa. Chưa bao giờ tôi sợ mất anh như lúc này. Anh, cũng như cơn gió kia, có thể mềm hiền ngang qua tôi mà bay mất. biết đâu đấy, gặp nhau ngẫu nhiên, u nhau tình cờ, xa nhau bất chợt.
- Đừng ngồi lâu quá, anh. Sẽ bị cảm lạnh đấy.
- Anh thấy thời gian của mình đang cạn dần, em à - Anh xòe bàn tay đón những ngọn gió - Gió thời gian đấy, đang chảy qua kẽ tay anh này.
- Để em giữ lại giúp anh.
Tôi nắm lấy bàn tay ấy. Những ngón tay xiết vào nhau, tôi muốn nó chặt thêm, nhưng không thể.
********
Và đó là buổi chiều cuối cùng chúng tôi ngồi kế bên nhau.
Tôi lại lao vào làm việc. Lên lớp năm buổi sáng trong tuần, vừa học vừa giải quyết bài tập, dành ba buổi chiều để dạy thêm và tất cả các buổi tối phục vụ ở quán ăn. Thời gian của tôi không có xuân hạ thu đông hay mùa mưa, mùa nắng, chỉ có những ngày nối nhau bằng công việc. Tôi vẫn hay ghé lại ngọn đồi cũ. Nghe gió và nghe cô đơn, thấy hoang hoải đến lạ. Thi thoảng nước mắt rơi, tôi xuống thăm căn nhà dưới chân đồi, ngồi rất lâu trong căn phòng đã dần có mùi bụi thời gian. Mỗi khi cố gắng lau chùi một vệt cũ kĩ, lại thấy nhói lòng vì vết thương ở lại quá lâu. Bất chợt nhớ đến cốc nước anh đánh rơi khi nghe tôi đùa mình bị bệnh nan y, lòng tôi chua chát. Đã có lúc ngốc nghếch nghĩ rằng nếu lúc ấy mình đừng nói ra, liệu mọi chuyện sẽ thay đổi chứ, hoặc giả như tôi bị bệnh thay anh.
Mọi chuyện sẽ trôi qua, những cơn gió không bao giờ quay về chốn cũ, chỉ lòng người ở lại với hồi ức miên man. Tuổi trẻ của tôi vẫn còn và sẽ mất, ừ thì chưa bao giờ thuộc về nhau, nhưng tôi và anh đã có lúc đập chung một nhịp tim, chung một ước muốn. Điều ấy chẳng rất đẹp hay sao. Tôi đưa tay hứng gió, những cơn gió cuốn tóc bay bay. Chợt nhớ về một hôm khi tôi nhận ra mình được ai đó cõng trên lưng, thấy an lòng vì được quan tâm che chở. Gió đổi chiều.

Ủng hộ và vote nhaaaaa😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro