Chap 7 : Những điều kỳ diệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của Tóc Rối

Tóc rối chẳng chơi với ai cả. Cô nghĩ mình được sinh ra dưới chòm sao cô đơn. Không như các bạn đồng lứa, Tóc Rối ít tìm được hứng thú trong các bộ phim thần tượng, cũng chẳng ham thích thể loại thiên thần hay dâu tây màu mè. Mỗi khi thấy đám bạn vây quanh hot boy khóa trên, Tóc Rối đều tự tách mình ra, lùi sâu vào một góc. Không hẳn thoải mái, nhưng tạm coi đó là sự im lặng dễ chịu.

Anh bảo những chuyện đó chẳng quan trọng lắm đâu. " Chuyện đó " có thể được hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau. Ví như cái lần anh đến bắt chuyện mà tia nhìn Tóc Rối chỉ sượt qua gương mặt anh một chút, như lúc Tóc Rối ơ hờ trước những cử chỉ quan tâm của anh, như chuyện mọi người ầm ầm phản đối anh yêu một cô nhóc lập dị.

Anh mua cho Tóc Rối một bể cá nho nhỏ, bảo :

- Nó sẽ làm em bớt cô đơn.

Thấy khóe môi cô hơi nhếch lên một chút, anh phấn khởi nói luyên thuyên một hồi về những giống cá nhỏ xíu đủ màu, ví von bể cá như một biển trái cây nhiệt đới. Khi ngẩng lên, đã thấy mắt Tóc Rối lơ đãng về phía khác. Phía nào đó không anh.

Chuyện của Anh

Anh yêu Tóc Rối từ khi còn là cậu học sinh cấp ba. Những sáng đi học sớm, từ trên ban công nhìn xuống, thấy dáng người nhỏ bé lọt thỏm trong các tầng áo ấm và khăn len, tự dưng anh nghe lòng xao xuyến. Ra chơi, anh tần ngần trước cửa lớp, chuyền tay Tóc Rối khi thì kẹo mút, khi thì trà chanh.

" Con nhỏ đó không bình thường đâu ".

" Có khi nó giả vờ kiêu căng để thu hút cậu đấy ".

" Chẳng qua không cưa được nên cố chấp thôi, thử đến lúc đồng ý xem...".

Thị phi càng nhiều thì Tóc Rối càng im lặng, anh càng rối bời trong những giả định của chính mình.

Cho đến một ngày gần đây, khi thấy Tóc Rối thẫn thờ nơi cuối giảng đường, trên tay cầm một xấp thư và lời lẽ nặng nề, anh đã tự nhủ rằng mình sẽ không dao động nữa. Anh nhận ra vẻ điển trai lãng mạn và mác hot boy của mình cũng tạo sức ép lên cô bé. Và không chỉ một mình anh gánh mệt mỏi từ những điều tiếng do dư luận gây ra.

Chuyện của Mây

Mây không phải kiểu con gái hay mơ mộng, nhưng vẫn tin vào nhân duyên giữa người với người. Nhiều hôm Mây đứng trước gương, mím nhẹ bờ môi cong và đôi mắt sóng sánh buồn, không hiểu tại sao đến giờ mình vẫn một mình. Bạn bè bảo nhìn Mây đẹp nhưng mong manh quá, tựa một cánh hoa thiên thần, ai cũng thích chiêm ngắm nhưng chạm vào thì ngần ngại.

Cửa hàng chiều cuối tuần khá đông khách. Khi Mây chia cỗ bài Tarot tới quân The Lovers thì anh đến. Nhanh nhẹn phủi những giọt mưa trên vai áo và mái tóc xoăn rối, anh hỏi Mây :

- Này em, con gái thích con gì nhất ?

Đám nữ sinh đang mua sắm trong quán bỗng cười khúc khích. Gõ gõ ngón tay vào lá bài, Mây cũng cười khẽ :

- Đương nhiên phải thích con trai rồi.

Người ấy xua tay ngại ngùng. Anh đưa mắt nhìn quanh cửa hàng. Mèo hoặc chó, thỏ hay rùa... không con vật nào làm anh thật sự hài lòng.

- Ý anh là...

Anh chưa nói hết câu thì Mây đã cúi xuống lục lọi một lúc. Chặp sau, những ngón tay thanh mảnh đặt trước mặt anh chiếc bể cá trong veo. Giữa lớp thủy tinh, những ngôi sao tí hin lấp lánh sáng.

- Anh thử giống cá mới của cửa hàng em nhé - Mây đề nghị.

Một lúc sau, Mây cười, anh cũng cười. Cả hai đã tìm được điều mình cần. Mây cẩn thận mở cửa cho anh, rồi nhìn theo dáng người đi khuất trong mưa. Trong danh sách khách hàng, Mây đã kịp ghi lại địa chỉ và số điện thoại.

- Để bảo hành nếu sản phẩm có vấn đề anh ạ.

Anh nhướn mắt, đồ vật bằng thủy tinh và động vật thì bảo hành thế quái nào được ?

Chuyện của Anh

Khi Tóc Rối chỉ tay vào tấm lịch treo trên tường, anh mới sực nhớ ra sinh nhật mình sắp đến gần.

- Chỉ yêu cầu em một việc thôi, hãy tập sử dụng các từ ngữ.

Thấy Tóc Rối nhíu mày, anh lấy bút viết nhanh vào tờ giấy nhỏ kèm lời giải thích :

- Em chỉ cần tập nói bốn từ ngữ này thôi : Dừng lại, không ổn, xin lỗi, cảm ơn, và thi thoảng cười một cái. Nói với người khác khi em cần. Chỉ vậy thôi. Được không em ? - anh ôn tồn bảo, tay vẫn nhè nhẹ vuốt tóc người yêu.

Tóc Rối đắn đo, nhìn tờ giấy một lúc rồi đáp :

- Cảm ơn.

Anh cười, cúi xuống áp nhẹ má mình vào môi cô gái nhỏ :

- Cảm ơn em.

Tình cảm giữa anh và Tóc Rối không nhiều cung bậc. Những khi ôm cô vào lòng, anh mơ hồ nghĩ mình lắng nghe được điều gì đó.Giữa tim và tim. Nhưng anh đã quen với việc lắng nghe cảm xúc của Tóc Rối trong im lặng.

Chuyện của Mây

- Thế cô ấy có yêu anh không ? - Mây khẽ rướn người tới phía trước một chút, hơi hiếu kì.

- Anh nghĩ là có.

- Anh " nghĩ " thôi ư ?

- Có những điều không cần nói ta cũng cảm nhận được. Xét cho cùng, ngôn từ chỉ là vỏ bọc của tư duy, phải không em ?

Mây ngẩng mặt lên nhìn anh, mỉm cười. Nụ cười thanh thản và nhẹ nhõm. Anh biết cô tin mình.

Kể từ khi gặp anh trong ngày mưa ủ dột, Mây đã không còn đặt nhiều tâm trí vào việc chăm sóc cửa hàng hay thú vui Tarot. Thi thoảng, cô gọi cho anh, hỏi xem lũ cá đang núp ở xó xỉnh nào. Anh cười, đáp rằng hẳn chúng đang rất hạnh phúc vì được ở trong một chiếc bể xinh đẹp. Những cuộc điện thoại bất chợt, những buổi cà phê ngẫu hứng, những câu chuyện nối dài. Và lũ cá nhiệt đới chỉ là một trong muôn ngàn chủ đề cả hai nhắc đến.

Chuyện của Tóc Rối

Thứ Bảy cuối tuần, Tóc Rối thấy anh khi tan học. Cô đứng một lúc, ngắm nụ cười hứng khởi và rạng ngời của anh qua khung cửa sổ. Tóc Rối đứng bên kia đường, vẫy tay lia lịa. Trong một khoảnh khắc nào đó, Tóc Rối đã muốn gọi tên anh. Gọi thật to để cả thế giới biết rằng cô yêu anh nhiều lắm. Nhưng cũng nhanh như khi xuất hiện, ý nghĩ mới mẻ chợt tan đi.

Anh và cô ấy, cô ấy và anh. Tóc Rối phải diễn tả mối quan hệ đó như thế nào ? Suốt đêm, cả những ngày sau đó, Tóc Rối không thể quên được hình ảnh cô gái xinh xắn chìa cổ tay nhỏ bé ra phía trước, trên tay lúc lắc chiếc vòng cherry xinh xắn. Rồi anh bất giác nắm tay cô, chẳng một phút so đo hay kiềm chế. Cũng lúc ấy, bàn tay Tóc Rối đưa xuống và thôi vẫy.

- Không ổn - Tóc Rối thì thầm khi anh ghé đến.

Anh đặt tay lên vầng trán nóng hổi, khẽ nhíu mày. Tóc Rối sốt cả đêm, bàn tay lạnh ngắt nhưng lưng vẫn toát mồ hôi. Anh kiên nhẫn trùm chăn, vòng tay ôm lấy cô. Thi thoảng giật mình tỉnh giấc, nước mắt Tóc Rối cứ ứa ra không đâu. Anh vẫn bình lặng và an yên quá, ngay cả những khi Tóc Rối nghe lòng mình nổi sóng. Không thể truy vấn, không thể kết tội, không thể xin lỗi, không thể giải thích... Tóc Rối thấy các từ ngữ lờ lững trước mặt mình mà chẳng biết chọn thế nào để có một lời phù hợp với anh. Gần sáng, cô áp má vào gương mặt anh đang say ngủ, thì thầm :

- Xin lỗi.

Chuyện của Anh

Anh vẫn luôn muốn xin lỗi các cô gái nhỏ của mình. Phải, các - cô - gái - nhỏ, đây là danh từ số nhiều, mà tình yêu thì chẳng thể chia đều cho một. Sáng sớm tỉnh dậy, anh nhận ra tay Tóc Rối vẫn đang lồng trong tay mình. Bàn tay với những ngón dài và mảnh, da cổ tay hơi xanh. Một cơn nhức đầu đến khiến anh khó chịu. Rất hiếm khi anh bất mãn về thể trạng của mình, nhưng hôm nay, khi nhận ra cơ thể đang yếu dần, anh nghe trong mình có một điều gì còn đau hơn thế. Anh mơ hồ nhớ lại buổi chiều hôm trước :

- Đó là cô gái anh hay kể phải không ? - Mây hỏi, cựa nhẹ để bàn tay mình buông khỏi tay anh.

Quán cà phê buổi chiều vắng khách. Anh ngạc nhiên sau một hồi đưa mắt tìm kiếm :

- Tóc Rối rất hiếm khi đi ngang qua đây. Trừ khi hôm nay là...

- Thứ Bảy - Mây nói như đọc được suy nghĩ của anh.

Phải rồi, Tóc Rối có lớp vào chiều thứ Bảy, cũng gần ngã tư đây thôi.

- Em đã thấy cô ấy ?

- Em không chắc. Chỉ là, ngay lúc nãy, bên kia đường, có một cô bé vẫy tay với anh - Mây vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa sổ minh họa.

Anh xem đồng hồ rồi khẽ đẩy ghế đứng dậy :

- Xin lỗi em nhé.

- Anh cứ đi đi, mình sẽ gặp nhau dịp khác. Có lẽ cô ấy vẫn chưa đi xa - Mây khoắng nốt những viên đá trong ly cocktail, miệng mỉm cười nhưng mắt không nhìn anh nữa.

Khi đi ngang đường, đưa mắt dọc một khoảng xung quanh, anh thấy một cụ già, một cậu nhóc bán vé số, và người xe ôm thản nhiên dò số ở gần ngã tư. Dĩ nhiên không có cô gái nào, điều đó làm anh lo lắng, nhưng nhẹ nhõm. Thế rồi, ngay phía sau trạm chờ xe buýt, anh nhận ra đôi chân mang giày đỏ. Bất chợt, anh lập tức hình dung ngay đằng sau biển hiệu quảng cáo vuông vức to sụ, Tóc Rối đang lấy tay bịt miệng, cố kìm những tiếng nấc. Một điều gì trong anh nứt rạn rồi vỡ ra, anh biết, lời hứa " không làm Tóc Rối tổn thương " chẳng còn tồn tại nữa.

Chuyện của Mây

Mây chẳng biết mình còn hy vọng hay tìm kiếm điều gì qua những quân bài Tarot. Dạo gần đây thời tiết rất bất ổn, như chính tâm trạng của cô vậy. Thi thoảng, Mây nhìn xuống chiếc vòng cherry trên tay, chỉ để tự nhủ với mình rằng : Cái nắm tay trong buổi chiều hôm ấy là có thật. Chiếc chuông ở cửa rung lên báo khách, Mây ngẩng đầu lên.

Cô gái nhỏ trong chiếc khăn quàng dày và ấm áp, đôi chân mang giày đỏ với những bước nhanh nhưng bình thản. Đó là một đốm lửa ấm trong cửa hàng vào những ngày ủ dột thế này. Đặt lọ thức ăn cho cá trước quầy, cô bé nhìn Mây.

- Có chuyện gì không em ? - Mây cười một cách khách sáo.

Cô bé khẽ đẩy hộp thức ăn gần cạn vào gần sát phía trong mặt bàn gỗ, nhưng đôi mắt nhìn xoáy vào Mây, như muốn đọc thấu điều gì.

- Em cần mua loại này ? - tự nhiên Mây thấy mình mất tự tin.

Đốm lửa nhỏ mấp máy muốn nói điều gì đó, rồi lại thôi. Cuối cùng, khách hàng kiệm lời khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn không thôi nhìn Mây, và ánh lên những tia lấp lánh.

- Cảm ơn - cô bé nói khi Mây cẩn thận đưa lại những tờ tiền dư cuối cùng. Bàn tay nhỏ vẫy chào rồi bước ra khỏi quán.

Mất một lúc, Mây cảm thấy hình ảnh mình vừa thấy rất quen, nhưng ngay khi Mây bối rối nhận ra thì chuông cửa lại leng keng thêm lần nữa.

Chuyện của Anh

Anh bước vào quán, mùi gỗ ấm và trầm. Mây ngước lên nhìn anh, ánh mắt nhẹ nhàng bình thản. Hôm nay cô mặc váy màu xanh, mềm và hiền như giọt mưa đầu tiên của mùa. Cởi mũ ra, anh định rũ những giọt nước mưa còn vương trên tóc, nhưng Mây nhanh tay hơn, đã vươn tay ra làm việc đó giúp anh.

- Anh đã gặp lại cô ấy chưa ? - Mây hỏi, cô luôn hỏi những điều anh vừa mới nghĩ đến.

- Em đã gặp cô ấy trước anh rồi đấy - anh đáp.

Mây khựng lại một lúc, nhưng không quá đỗi ngạc nhiên. Chẳng hiểu sao, Mây đã luôn có cảm giác cô giá đó mới là người anh cần bên cạnh và che chở. Đó là một đám lửa nhỏ cô độc.

- Cô ấy có nói gì với em không ?

- Ừm, dừng lại - Mây mỉm cười.

Anh im lặng, đó là một trong những từ anh yêu cầu Tóc Rối nói với người xung quanh.

- Cô ấy nói với em như thế à ?

- Em cũng mong như thế lắm, nhưng cô ấy chỉ cảm ơn em, và rời đi. Tự dưng thấy mình có lỗi, anh à.

Những cô gái bé nhỏ của anh, đã dành cho anh tình yêu và sự tha thứ nhiều hơn anh xứng đáng. Anh đã nghĩ thế, khi nhẹ nhàng rời khỏi cửa hàng. Trời bên ngoài vẫn mưa không thôi, và thật đau lòng khi biết rằng, sau lưng mình có một ánh nhìn khắc khoải.

Chuyện của Tóc Rối

Anh đến tìm Tóc Rối ngay tối hôm ấy. Khi cô trở về, trong túi vẫn còn hai hộp thức ăn cho cá, đã thấy anh đứng trước cửa, khuôn mặt lo lắng và ngóng trông.

Tóc Rối đã vào quán cà phê đối diện cửa hàng chăm sóc thú nuôi thật lâu, chỉ để mong rằng thấy anh nhanh chóng chạy vào rồi lập tức đi ra, để kiếm tìm cô chẳng hạn. Nhưng không, cô đã chờ đến cạn cà phê cà cạn cả buổi chiều. Và anh ở lại bên trong, với cô gái ấy.

- Anh xin lỗi, em à, xin lỗi - anh nói, ray rứt trong từng câu chữ.

Lẽ ra Tóc Rối phải nói một điều gì đó, rằng cô chẳng giận anh đâu. Lẽ ra cô phải rơi nước mắt. Phải, cô xứng đáng được khóc kia mà. Nhưng cô chỉ im lặng, và hình dung trong đầu hình ảnh những chú cá nhiệt đới bơi giữa biển mưa, lặng lẽ, cô đơn và bối rối.

- Anh nghĩ mình nên dừng lại.

- Dừng lại ? - Tóc Rối vô thức lặp lại câu nói vừa thoát ra từ môi anh, những ngôn từ nhẹ bẫng.

- Anh nghĩ mình cần thêm một điều gì đó, không rõ ràng, nhưng anh biết tình cảm của chúng ta đang xáo trộn. Và có thể là vì anh.

Anh cúi xuống, đặt lên trán cô nụ hôn ẩm nhẹ, và cuộc đối thoại giữa hai người chấm dứt. Không một tiếng cười.

Chuyện của anh

Một chiều, khi mở cửa căn hộ ngoại vi thành phố, anh nhận được lá thư từ Mây, rất dài. Cô và anh đã luôn dùng ngôn ngữ như cách tốt nhất để thấu cảm. Trong bức thư, Mây nhắn nhủ về một cửa hàng ấm áp với những chú cá nhỏ xinh, nhắc rằng cô vẫn đợi một ngày nào đó có thể bên anh và tán gẫu, " như hai người bạn " - cô viết.

" Trong những ngày mưa, ánh nắng hiếm hoi trở nên đáng quý. Anh là nắng của em. Nhưng khi thời gian đưa những cụm mây đen đi mất, em nhận ra có nhiều tình cảm đáng trân quý hơn. Yêu - đó là thứ tình cảm mãnh liệt và phiêu lưu lắm ! Em đã tháo chiếc vòng tay của mình.Hy vọng điều đó cũng có thể giúp anh tháo gỡ nhiều thứ nữa ".

Anh nhìn nét chữ mỏng và nghiêng, nhưng dứt khoát. Thầm cảm ơn vì đã gặp được cô. Phải rồi, cô hiểu anh hơn cả cách những người yêu nhau thường có.

Mùa nối mùa trôi mãi. Vào những ngày trời rắc mưa, bên tách cà phê mờ khói, anh nhớ quắt quay cảm giác được ôm chặt ai đó từ phía sau, nhưng rốt cuộc lại chẳng biết mình đang trông đợi điều gì.  Rõ ràng khi xưa, chính anh là người hèn nhát chạy trốn. Thay vì can đảm lựa chọn và chấp nhận mất mát, anh lại quay lưng với cả hai cô gái mình rất mực yêu thương. Tiếng gõ cửa vang lên, anh giật mình. Trong thế giới rộng lớn này, còn ai có thể nhớ đến anh cơ chứ ?

Chuyện của Tóc Rối

- Em yêu anh - Tóc Rối ôm chầm lấy anh khi cánh cửa bật mở. Hơi ấm từ lồng ngực len qua các lớp áo, thấu đến tận tim.

Anh chẳng biết nói gì, chỉ đứng trân mình lo lắng. Bờ vai Tóc Rối đã gầy đi nhiều. Trong phút chốc, anh cảm động gần như bật khóc vì cảm giác an ủi dìu dịu.

- Em đã tìm anh, nhưng... bằng cách nào ? - anh hỏi, cố để dành câu xin lỗi sau cùng. Cô xứng đáng được nghe giải thích nhiều hơn thế.

Tóc Rối không đáp. Khi nắm những ngón tay mềm mại ẩm hơi mưa, anh nhận ra chiếc vòng cherry đỏ và ngọt lịm.

- Vì sao em... - anh chưa kịp nói hết câu, Tóc Rối đã rướn người lên và ghì môi anh lại bằng một nụ hôn tha thiết.

- Em yêu anh - cô thì thầm - anh à, đây là những từ ngữ kí hiệu nhất em học được, từ anh.

----------------

Kết ngọt quá =)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro