Chap 6 : Những nỗi buồn nhẹ tênh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương mê nhất là ngắm mưa. Thật khó có thể tìm một thằng con trai cao nghều, cả ngày văn thơ không viết nổi một câu lại mê ngắm mưa đến thế. Khi những giọt mưa sượt ngang sượt doc qua khung cửa, cậu con trai mười tám có thể chống cằm ngồi chăm chú hàng giờ cho đến khi mưa đen tạnh hẳn. Lũ mọt sách trêu Khương là " quý ông mơ mộng ngớ ngẩn ". Nhưng ngay cả điều ấy, cũng chẳng làm quý ông bận lòng.

*********

- Này, ngoài ấy có em nào xinh lắm hả ? - Tinh Tinh bon chen vào cái đám lau nhau đang tụ lại ngoài cửa.

Cả một bọn bắt đầu nhao nhao.

- Mưa đầu mùa, mưa đầu mùa kìa.

Những giọt mưa trăng trắng làm khoảng sân mờ đục. Vậy là cơn mưa đầu tiên của năm cuối cấp đã đến. Ai cũng nghe lòng mình xao xuyến là lạ. Vài đứa nghịch ngợm thò tay ra mái hiên, hứng những giọt trong veo ẩm ướt. Hành lang ngày càng xôn xao, ầm ĩ không tả được.

- Có gì vui đâu, đi vào học, nhanh ! - Tinh Tinh nói lớn, lùa các bạn về chỗ.

Cái con bé ấy có chất giọng đầy uy lực. Bắt đầu từ thanh quản, luồng hơi trầm mạng được thể hiện qua những câu chữ rõ ràng khiến cho người nghe rúm ró. Ngày đầu vào lớp, giữa một đám thần dân cũ, Tinh Tinh là lính mới ngỗ ngược ( và hơi tàn bạo ). Chỉ riêng nó là không bị bè lũ con trai chọc ghẹo hay ăn hiếp. Cho dù như bao đứa con gái khác, Tinh tinh vẫn áo dài, tóc dài, chỉ riêng chuyện nước mắt ngắn nước mắt dài khi bị trêu là không bao giờ có.

- Thầy xin giới thiệu với lớp một thành viên mới, bạn Minh Tinh.

Lớp học phá lên cười, tên gì mà " kêu " thế không biết. Nhưng khi cô bạn bước lên, lừ mắt một vòng, tiếng cười chợt chìm dần rồi tắt hẳn.

- Chào các bạn, mình là Minh Tinh, mong được làm quen và học hỏi - người mới nói một hơi rồi về chỗ.

Từ đó, sự tranh chấp quyền lực trong lớp đã thay đổi. Mà thực ra, cũng chẳng còn tranh chấp gì nữa. Ngoại trừ việc phải sống chung với cái tên Tinh Tinh bị gán, cô bạn dẹp yên những điều làm mình chướng mắt.

*********

Khương luôn nhìn Tinh Tinh mỗi khi có dịp. Khương cuối lớp bên này, Tinh Tinh đầu lớp bên kia. Nhìn từ phía sau thì thích hơn, vì nếu quay mặt lại mà bắt gặp Khương đang nhìn mình, Tinh Tinh sẽ quăng thẳng xuống cuối lớp ánh mắt khinh bỉ không thương tiếc.

- Sếp ơi, mình nên làm gì với con nhỏ láo toét đó bây giờ ? - thằng bạn bàn dò hỏi.

- Chẳng làm gì cả - Khương đáp, lạnh lùng.

Bọn loai choai xung quanh tròn mắt. Khương vốn dĩ chẳng hiền lành gì, lại càng không để một đứa con gái mới đến tung hoành khắp lớp.

- Bạn ấy không làm gì mình đâu, miễn đừng quá đáng là được - Khương ôn tồn.

Ngoài sân, Tinh Tinh vẫn đang rượt một thằng nhóc vẽ bậy lên tường chạy tóe khói.

Những cuộc rượt đuổi ấy chỉ thật sự chấm dứt khi trời cứ sùi sụt mãi một mưa dài. Có những ngày, mưa bắn lên tà áo, lũ con gái cứ la oai oái vì trang phục lấm lem. Mà nội quy của trường thì chẳng suy chuyển, nhất thiết bắt mặc áo dài đủ một tuần sáu ngày.

- Xem này - Tinh Tinh quay một vòng, khoe sáng kiến với lũ bạn. Như thường khi, dẫu sáng kiến ấy chẳng có ích lợi gì cho hòa bình thế giới thì mọi người vẫn khiếp sợ mà tán thành nhiệt liệt.

Để " tiện lợi cho việc đi học trong ngày mưa ", Tinh Tinh đã tự cắt tà áo dài của nó. Hai phía trước sau giờ chỉ còn là hai mảnh vải ngắn cũng đắp lên tới đầu gối.

- Các bạn cứ cắt ngắn lên thế này, thoải mái lại đỡ tốn công giặt ủi. Vậy là từ nay nước sẽ không bắn lên tà áo nữa...

- Thế nước hất lên quần thì sao - Khương đi ngang, nói vào khi cô bạn đang trong cơn cuồng quảng cáo.

Tinh Tinh bất chợt tẽn tò. Ừ, cái quần thì sao nhỉ ? Chẳng lẽ cắt phăng đi ? Sao dám.

Khương luôn luôn thế. Vẻ điềm nhiên và chắc chắn ấy .khiến Tinh Tinh cảm thấy sự ngốc nghếch của mình cũng là một cái tội. Mà không, là một tội lớn. Tiếng chuông vang lên như một kiểu báo thức cho mấy đứa học sinh đang gà gật. Bọn bạn túa ra hết mà tinh Tinh vẫn còn ngồi yên trong lớp học. 

- Sao đấy ? - Khương phóng cây chổi xuống gần thùng rác, xem như đã trực nhật xong.

Tinh Tinh vẫn lì lợm không trả lời, cúi đầu lúi húi dưới hộc bàn. Nhìn vào mớ rác chưa đổ, Khương bắt gặp một mảnh giấy thấm loang màu. Người ở phía trên vẫn đang bối rối. Phút chốc, Khương nghĩ mình đã hiểu ra vân đề. " Làm con gái thật là rắc rối. " - Khương thầm nghĩ. Khoác ba lô qua vai, khi đi ngang cửa lớp, cậu nghe Tinh Tinh gọi thật khẽ :

- Giúp tớ với.

********

Hóa ra không phải thế. Mọi việc dễ giải quyết hơn nhiều.

- Miễn là đồng ý nhờ người khác giúp đỡ - Khương vừa nói, vừa đẩy cô bạn qua một bên xem xét.

Một cậu con trai nghịch ngợm nào đó đã thắt dây cặp của Tinh Tinh vào hộc bàn. Ngăn bàn làm từ những thanh sắt nhỏ, đặt song song với nhau, cột dây vào rất khó gỡ. Do nóng vội, Tinh Tinh đã vô tình siết mạnh khiến dây cặp đã chặt lại càng chặt thêm.

- Phải cắt đi thôi - Sau một lúc loay hoay, Khương kết luận.

- Không được - Tinh Tinh ôm chặt chiếc cặp vào lòng - đây là quà của mẹ tặng, tớ thương nó lắm !

- Thế cậu định ngồi đây đến chiều chắc.

Ừm... - khuôn mặt cô bạn nhăn nhăn, cánh mũi hồng lên chực bật khóc.

- Thế đứa nào bảo không giải quyết được thì cắt phăng cho xong ? - Khương vừa nói, vừa túm tà áo dài cụt ngủn của Tinh Tinh, huơ huơ trong không khí.

Lập tức, Tinh Tinh nổi khùng trở lại.

*********

- Tập trung vào, tập trung vào - Tinh Tinh úp quyển sách lên mặt, tự cốc vào đầu mình mấy cái. Từ cái hôm được Khương " giải cứu bất đắc dĩ ", không hiểu sao Tinh Tinh nghĩ về cậu bạn mãi.

Trước đến nay, hiếm khi Tinh Tinh chú ý đến Khương. Thi thoảng cũng biết Khương lén nhìn mình, nhưng có hề gì, Tinh Tinh đã quen với việc người khác ném cho mình ánh nhìn kì thị.

- Có nhìn tròn mắt cũng chẳng làm tớ thấy nhột đâu. Tớ là tớ, trong cả ngàn người không - giống - tớ, như vậy là đáng chú ý lắm rồi - Tinh Tinh lí lẽ.

" Nhưng ngay cả câu nói ấy cũng chẳng lí giải được tại sao Khương lại nhìn mình một cách tha thiết như vậy " - Tinh Tinh tự nhủ, mím môi.

Bộp !

Quyển sách đang úp trên mặt Tinh Tinh bị ai đó đập tay lên, tạo nên âm thanh khó chịu. Dụi mắt, Tinh Tinh thấy thủ phạm đã cong đuôi chạy mất. Đó là thằng bạn nhỏ choắt hay nghịch ngợm đủ trò, chuyên trị bôi bã kẹo cao su lên tóc con gái.

- Này, cái thằng kia, muốn chết hả ? - Tinh Tinh bật dậy, gào lên. Lớp học giờ ra chơi bỗng lặng tờ.

Bốp !

Quyển sách trên tay Tinh Tinh bay thẳng một đường, vút về phía thủ phạm đang chuồn nhanh ra cửa. Cậu bạn nhanh nhẹn ngồi xuống, nhưng quyển sách thì cứ lướt đi theo chu trình của nó thôi. Vì vậy, người lãnh đủ là...

- Khương, có sao không ? - tiếng ai đó lo lắng khi thấy Khương ôm mặt, ngồi thụp xuống.

- Ai ? - Khương nắm chặt gáy sách giận dữ, đứng dậy.

Từ một góc, Tinh Tinh bối rối bước ra. Cuối cùng, cả hai đã có dịp " tái ngộ " nhau, trong một dịp không vui vẻ là mấy.

- Tại sao cứ bày trò nghịch ngợm phá mãi vậy ?

Toan cong cổ lên chuẩn bị cãi thì Tinh Tinh bắt gặp ánh mắt của Khương. Không lí giải nổi, nhưng rõ ràng đấy không phải sự trách móc. Khương nhìn cô bạn ương bướng, nhìn thật lâu. Bầu không khí bị nén lại đến căng thẳng tột độ, tất cả mọi người chờ đợi một sự phản ứng từ cô bạn trước nay không chịu nhìn ai.

- Thôi, cả lớp về chỗ đi - Khương nói. Sau đó cậu tự né Tinh Tinh rồi bước về chỗ.

Kết quả chỉ còn một con bé đứng chôn chân ngay cửa. Như mọi khi, chẳng ai dám nhắc Tinh Tinh, nhưng hôm nay, thay vì làm loạn lên, Tinh Tinh đang cân nhắc điều gì đó rồi lẳng lặng quay đi.

*********

Những cơn mưa cứ mãi hoài lặp đi lặp lại, như bản hòa âm buồn rầu không dứt. Kéo theo đó là tiếng thở dài não nề của bọn học sinh, khi những giờ học trên lớp chỉ còn là các buổi ôn tập và giải đề kéo dài. Những thay đổi ngấm ngầm bắt đầu xuất hiện, mà nguyên nhân, không gì khác, là do các đợt thi cử, cả thử lẫn thật. Ngay đến tập đoàn hay quậy cũng kè kè sách vở bên người mọi lúc mọi nơi, và những đứa tưởng hiền lành, thì lại gần như hóa điên vì bị ép học nhiều quá.

- Ê, Khương, nghe đồn nhỏ Tinh Tinh đang khóc - thằng bạn chạy tới hóng hớt với Khương, cậu tiếp - đứa nào làm nó khóc được, chắc là quái vật.

Ngay tại góc cuối của kho đựng dụng cụ thể dục, Tinh Tinh ngồi thu lu một góc, tay bó chặt gối, nắm tay nhỏ run lên. Đến cuối buổi vẫn chưa thấy cô bạn trở vào, Khương thu gom sách vở vào chiếc cặp bị cậu cắt dây rồi đem nó xuống kho dụng cụ. Chiếc cặp vứt xuống, Khương lập tức nhận được ánh mắt khó chịu ném ngược lên.

- Nếu cậu còn bỏ học mà chạy lung tung, tớ sẽ để tụi nó cột dây cặp của cậu vào ngăn bàn lần nữa.

Tinh Tinh không nói gì, chỉ lặng lẽ quệt mũi.

- Yếu đuối thế này mà đòi làm sếp cơ à ?

- Tớ không muốn làm sếp.

- Vậy tìm cách gây sự với tớ làm gì ?  Hay là - Khương cúi xuống, hỏi khẽ - cậu thích tớ ?

Đến lúc này thì Tinh Tinh hết chịu nổi. Vụt đứng dậy, cú đá sượt ngang bụng cậu bạn. Nếu không tránh kịp có lẽ phải ăn uống khổ sở mất mấy ngày.

- Thấy chưa, chỉ giỏi dùng chân tay, đến lúc gặp rắc rối lại lăn ra khóc lóc - Khương tiếp.

Và hai đứa lao vào đánh nhau, bụi mù tung cả một góc phòng thể dục.

*********

Tại một góc phòng thể dục, Tinh Tinh chống tay vào tường, thở hồng hộc. Trong một góc khác, Khương ngẩng mặt lên, để lộ khóe môi bật máu.

- Cào tớ như này, có chắc cậu là con gái không vậy ? - Khương hỏi.

- Chắc không phải rồi, nếu cậu xem tớ là con gái thì phải biết nương tay chứ.

- Thoải mái hơn chưa ?

- Hở ? - Tinh Tinh hỏi lại. Trong phút chốc, như đã hiểu, cô bạn gật gật đầu.

Khương dựa hẳn vào tường, cười ha hả :

- Đúng là người thiếu đầu óc, vui buồn gì cũng giải quyết bằng chân tay được.

Tinh Tinh cũng cười theo. Ừ nhỉ, nỗi buồn vơi bớt đi nhờ chiều nay có người tình nguyện làm " bao cát "

********

Lũ bạn túm tụm bàn tán khi hôm sau đi học thấy hai " đại ca " của lớp đều bầm trầy khắp cả. Tin đồn lan ra, nghe đâu hôm qua chúng nó đánh nhau trong nhà kho đựng dụng cụ thể dục. Nhưng đỉnh cao của gossip chính là lúc ra chơi, khi Khương ghé qua chỗ Tinh Tinh ngồi và lôi tuột nó ra ngoài ăn kem dạo mát.

- Như này gọi là hẹn hò không ? - Tinh Tinh tròn mắt hỏi khi nhận cây kem từ tay Khương.

- Không, gọi là " chiến lược ngoại giao " thôi - Khương suy nghĩ rõ lâu rồi đáp lại.

- Giống các sếp lớn với nhau phải không ?

- Vẫn thích làm sếp à ? - Khương ngạc nhiên hỏi lại.

- Không đâu - Tinh Tinh lắc đầu nguầy nguậy.

Khương nhìn Tinh Tinh ăn kem, mắt chăm chú một cách kì lạ. Cô bạn luôn thế, thật thà với cuộc sống và với chính mình. Chợt nhớ về một ngày cách đây lâu lắm, khi cả hai cùng học chung trường tiểu học. Tinh Tinh có lẽ không nhớ, nhưng chính Khương là người luôn tự nhủ phải giữ gìn kí ức vẹn nguyên.

********

Cô bé ngồi thụp xuống góc lớp, khóc nấc lên vì bị lũ con trai giật tóc. Sỡ dĩ bị các bạn trêu chọc hoài vì có một cái tên kì lạ. " Ê, Minh Tinh, có phải mẹ cậu tên Siêu Sao không ? ". câu hỏi vô duyên cứ nhằng nhẵng theo cô bé suốt các năm ọc. Bởi vậy, cô bé khá hài lòng với biệt danh " Tinh Tinh " được các bạn đặt cho, vì từ khi có tên mới, Tinh Tinh chẳng cần tức đến phát khóc vì mọi người cứ hỏi về bố mẹ mình.

Chỉ có Khương là gọi đúng tên cô bé.

- Cậu phải tập đối diện và sống chung với điều không thích chứ ? - Khương góp ý, đúng giọng ông cụ non.

- Cậu nói thì hay lắm, thử như tớ rồi biết - Minh Tinh đanh đá.

- Giống cậu nghĩa là lăn ra khóc lóc khi bị ăn hiếp ấy hả. Ôi thôi khỏi.

Chống chế không được. Minh Tinh lại nước mắt ngắn dài.

Trừ chuyện mau khóc ra thì Minh Tinh được các bạn trong lớp yêu mến cực kì. Cái cô bé xinh xắn và yểu điệu ấy, tóc lúc nào cũng được thắt bím cẩn thận, váy áo thơm tho thẳng nếp. Thế nhưng một hôm ( và nhiều hôm sau đó ), cô bé đi học với trang phục nhếch nhác và tóc rối xù :

- Lại bị bắt nạt nữa à ? - Khương hỏi, giọng tỏ vẻ " biết ngay mà "

- Không - Minh Tinh chán nản đáp.

- Ai gây sự với cậu ?

- Bố mẹ tớ gây sự với nhau.

Khi ấy, Khương còn quá nhỏ để xâu chuỗi và lí giải các sự kiện. Chỉ là, đôi khi nhìn Minh Tinh mở cặp và gặm vội một ổ bánh mì, cậu nhóc tiểu học thấy thương bạn mình hết sức. Không lâu sau thì Minh Tinh chuyển trường, để lại một chỗ trống trong " tập đoàn bị bắt nạt " của lớp. Từ lúc đó Khương tự nhủ rằng nếu có gặp lại, nhất định sẽ không khuyên bảo Minh Tinh nữa, mà thay vào đó là bảo vệ cô bé thật tốt.

********

Ngay cả Tinh Tinh cũng không ngờ được tháng ngày sống với bố lại khiến mình như thế này.

 " Như thế này " nghĩa là mớ tóc dài được cắt phăng không thương tiếc để tha hồ leo núi hay đá cầu. 

" Như thế này " nghĩa là làm thân với áo phông rộng và quần jeans không ủi.  

" Như thế này " là sự mạnh mẽ toát ra từ bên trong.

Nhưng " như thế này " cũng có nghĩa là :

- Trời ơi, sao lại như thế này hả con ? - mẹ gần như rít lên khi thấy công chúa ngày nào thành tomboy chính hiệu.

- Cũng tốt mà mẹ - Tinh Tinh gãi đầu.

Hôm ấy, mẹ tặng Tinh Tinh chiếc cặp, bên trong có một ít dây buộc tóc và vài thứ vật dụng con gái. Tinh Tinh biết mẹ đã phải giấu giếm cha dượng khi đi mua đồ cho mình. Khi quay lưng đi, mũi Tinh Tinh bất chợt sụt sịt. Với cả hai, thật khó khăn để chấp nhận rằng những hình ảnh thân yêu trong quá khứ đang dần sai khác. Vẫn là người ấy, ngày hôm nay đứng trước mặt ta, lại thấy lạ lẫm biết bao nhiêu.

********

Nhưng Khương lại không mất nhiều thời gian cho việc nhận ra cố nhân. Thật buồn cười khi phủ lên người bao nhiêu kiểu quần áo thì Tinh Tinh vẫn mít ướt y như vậy. Đặc biệt là trong truyện tình cảm. Cụ thể lần gần đây nhất, khi đi gặp mẹ về và khóc tu tu trong phòng thể dục.

- Cứ buồn mãi thế có được không ? - Khương hỏi khi Tinh Tinh lau mũi bằng tờ khăn giấy, trông mất vệ sinh hết sức.

- Được chứ. Nhiều nỗi buồn có thể biến mất bằng cách cắt phăng nó đi, giống cắt tóc ngắn ấy. Xoẹt một phát là xong. Những dẫu sao thì tóc vẫn dài ra mà, và nỗi buồn cứ thế tiếp diễn.

- Bởi vì cậu đã biến nỗi buồn thành một phần của bản thân nên mới liên tưởng thế.

- Ừ nhỉ - Tinh Tinh cười cười, xem ra Khương nó có vẻ đúng.

- Để tớ kể cậu nghe câu chuyện buồn nhất nhé. Hồi xưa, khi còn nhỏ, tớ có mến bạn kia. Chưa kịp đợi lớn lên để tỏ tình thì bạn chuyển nhà đi mất. Đến giờ, nỗi buồn đó vẫn còn tồn tại.

Tinh Tinh gật đầu, ý là đã hiểu, và im lặng để Khương kể tiếp câu chuyện.

Sau hôm ấy, Tinh Tinh đã tin rằng một nỗi buồn cũng có thể biến thành niềm vui, miễn là ta chịu nhfin nhận nó theo một khía cạnh khác. Bạn đoán xem, phần cuối của câu chuyện, Khương đã kể gì ?

-----------------

Chap đầu tiên hơn 3000 từ TvT mấy chap sau còn dài nữa :<<









































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro