2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rất ghét Seong Ho.

Tôi biết ghét người khác là không tốt. Nhưng mà ghét thì vẫn là ghét thôi.

Seong Ho cũng là học sinh lớp Ba như tôi. Tôi đã phải hỏi đi hỏi lại mấy lần có đúng cậu ta học lớp Ba không. Bởi vì nói thật là tôi chưa thấy đứa lớp Ba nào ngốc nghếch như Seong Ho.

Tôi đã dạy Seong Ho chơi cờ vua hơn mười lần rồi. Nhưng đến giờ cậu ta vẫn chưa biết di chuyển quân mã ra làm sao cả. Thật là một đứa khó chịu. Mà đâu chỉ có chơi cờ vua cậu ta mới thế. Ngay cả trò lắp ghép Lego dễ hơn cờ vua bao nhiêu, Seong Ho cũng vẫn cứ ngốc nghếch như thế.

Seong Ho có một bộ Lego tàu cướp biển đẹp hết sảy luôn. Là loại giá những hơn một trăm nghìn won ấy. Nhưng cho dù có đắt và đẹp đến mấy thì cũng để làm gì chứ? Vì cậu ta xếp hình tàu cướp biển mà cứ như cái tàu đắm ấy. Thêm nữa, cậu ta còn lắp thuyền trưởng một mắt đứng ở tận đuôi tàu nữa chứ. Tôi đã bảo là không có ai ngốc hơn Seong Ho mà lại.

Đấy là tôi đã nói cho cậu ấy biết rồi chứ. Rằng người có quyền lực cao nhất ở trên tàu cướp biển chính là thuyền trưởng một mắt, và thuyền trưởng thì phải đứng ở đầu tàu để có thể chỉ huy đám thuộc hạ mới đúng. Trong sách hướng dẫn cũng ghi thế mà.

Seong Ho không chỉ ngốc nghếch mà còn là một tên siêu ngang bướng nữa. Đã sai lại còn bảo "đồ chơi của tớ, tớ thích lắp thế nào thì kệ tớ". Tôi cũng chỉ biết nói "ừ cậu thích thì làm thôi". Dù sao thì tôi cũng không có Lego, và chủ nhân của bộ Lego là Seong Ho cơ mà.

Nhưng lúc nãy Seong Ho đã ném veo thuyền trưởng một mắt vào đầu tôi làm tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi đã quyết tâm sẽ không chơi với Seong Ho nữa rồi đấy chứ. Nhưng rõ ràng là cũng chẳng được lâu. Vì tôi từng quyết tâm như thế một hai lần rồi mà.

Trong phòng bệnh của chúng tôi, ngoài Seong Ho ra thì tôi không có đối tượng nào khác để kết bạn cả. Ở cạnh giường tôi có một đứa bé khoảng hai tuổi, và ở cạnh Seong Ho thì có một chị học cấp hai tính tình hết sức lạnh lùng mới nhập viện cách đây hai ngày.

"Daum à, cháu ăn dưa hấu đi."

Mẹ của Seong Ho mang đến một cái đĩa đựng hai miếng dưa hấu. Đáng ra nên cảm ơn cô. Nhưng tôi chỉ mím chặt môi, tay vẫn mân mê sờ lên đầu, chỗ vừa bị Seong Ho ném trúng.

"Vì Seong Ho đang xạ trị nên mới thế đấy. Daum hãy hiểu cho Seong Ho nhé."

Tôi cũng đã từng xạ trị rồi mà. Lúc đó vì phải đeo dây an toàn ở mắt cá chân, đầu gối, lưng, cánh tay, ngực rồi đến cả trán nữa, nên đột nhiên tôi như thể trở thành con rô bốt bị hỏng ấy. Không một ai bên cạnh. Chỉ nhìn thấy ánh sáng của cái máy phát ra tia xạ trị mà thôi. Thông qua micro, tôi cũng có nghe thấy tiếng nói của bác sĩ nhưng vẫn rất sợ hãi. Không hiểu vì sao trong đầu lại xuất hiện nhiều ý nghĩ đến thế, và toàn là những ý nghĩ xấu thôi.

"Seong Ho có vẻ muốn rủ Daum chơi Lego tiếp kìa..."

"Cháu chán rồi ạ. Lego chán lắm."

"Thế sao hai đứa không chơi cờ vua đi?"

Với tên ngốc kia ấy ạ? Tôi lặng lẽ lắc đầu. Không thể vì Seong Ho mà tôi lại làm cho cả mẹ Seong Ho cũng không vui được. Thực ra thì mẹ của Seong Ho là một người vô cùng tốt mà.

Mẹ Seong Ho xoa đầu tôi rồi quay đi. Tôi chỉ ghen tị với tên ngốc Seong Ho hai điều thôi. Một là bộ Lego cướp biển, hai là mẹ của cậu ta.

Tôi đã từng nổi giận với Chúa.

Chúa nói rằng cuộc sống công bằng với tất cả mọi người, vậy tại sao tôi lại không có người mẹ nào như mẹ của Seong Ho?

Nhưng nghĩ lại thì rõ ràng là tôi thông minh gấp trăm lần Seong Ho, chứ không phải tôi chỉ cố tỏ ra tài giỏi đâu. Thế nên tên ngốc Seong Ho ngốc nghếch gấp trăm lần tôi cũng phải có cái gì đó hơn tôi một chút chứ. Có lẽ vì thế mà Chúa đã cho Seong Ho bộ Lego cướp biển, và cho cậu ta cả người mẹ tuyệt vời nhường kia.

Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn thấy chẳng công bằng. Bởi vì nếu Chúa cho tôi lựa chọn một trong hai, trí thông minh hay là người mẹ tuyệt vời, thì tôi muốn chọn mẹ cơ.

Nếu biết tôi nghĩ vậy không biết bố sẽ buồn đến mức nào nữa. Nhưng tôi cũng có điều này muốn nói. Rằng nếu mà tôi có một người mẹ tốt thì bố đã không phải khổ sở một mình như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro