5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuống khỏi ngọn đồi nơi có Nhà thờ Jeong Dong, anh bước từng bước khô khốc trên con đường dọc theo bức tường đá Cung Deoksu. Ánh nắng qua buổi giữa trưa chiếu thẳng xuống gáy nhưng anh vẫn không định đi vào bóng râm.

Anh vừa chia tay người bạn cùng học đại học. Bạn anh hiện đang  àm ở phòng truyền thông của một tập đoàn. Giữa họ là mối quan hệ bạn bè cùng chung phòng trọ suốt hai năm đại học mà không có chuyện gì khúc mắc. Nhưng khi bước ra ngoài xã hội, cả năm họ chỉ gặp nhau độ ba bốn lần.

Cũng không có lý do gì đặc biệt khiến cho quan hệ trở nên xa cách. Chỉ là vì hai người có cách sống khác nhau, và ai cũng đều bận bịu với cuộc sống riêng của mình.

Bạn cất lời, sau khi đã ăn hết khoảng một nửa bát gà tần sâm.

"Cậu có nhớ không, lần mà bọn mình đã nhịn đói suốt hai ngày rồi nấu liền tám gói mì ấy? Nhưng mà khi ấy thật là vui. Nhớ hồi đó ghê."

Hồi ấy họ là những kẻ nghèo kiết xác. Nhưng bạn lại đang nhớ nhung quãng thời gian đó. Để có thể coi quá khứ nghèo đói là thứ để hoài niệm thì hẳn chỉ có một cách duy nhất.

Đó là bây giờ người ta phải đang giàu có. Giống như chính trường hợp của bạn bây giờ. Bạn anh đã thành công trong việc thoát khỏi cảnh nghèo. Bạn hiện có một công việc ổn định, sống ở căn chung cư rộng 46 pyeong* ở Bun Dang, và sở hữu hai cửa hàng ở chợ Nam Dae Mun. Nhưng hễ cứ mở miệng ra là bạn kêu ca than vãn.

Từ nãy tới giờ mọi câu chuyện của bạn đều xoay quanh "khủng hoảng tài chính". Vì khủng hoảng mà như thế này, nếu không phải là do khủng hoảng thì, khủng hoảng là nguyên nhân... Và rồi đột nhiên bạn làm anh nhầm lẫn, như thể bạn đang quay trở lại thành kẻ nghèo kiết xác ngày xưa vậy.

Anh vừa gật gù theo câu chuyện của bạn, vừa cố gắng ngăn cho khỏi bật ra câu nói đang dâng lên đến tận cổ họng rằng xin cậu hãy ngừng cái bài ca IMF ấy đi. Tôi đến gặp cậu để mượn tiền. Tôi không có tiền để chữa bệnh cho con. Ngay cả những lời đó anh cũng đang phải cố gắng nín nhịn.

"Chắc hôm nay tớ không cần đến câu lạc bộ thể hình nữa rồi."

Người bạn lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi rồi nói. Lúc ấy mặt bạn bóng nhẫy mồ hôi như mỡ gà bám trên nồi đất.

"À, con trai cậu sao rồi?"

Như thể chợt nhớ ra, bạn cất tiếng hỏi. Cơ hội cuối cùng rồi đây. Anh nuốt nước bọt khô khốc. Nhưng bạn đã không đợi anh trả lời.

"Dù sao thì sức khỏe là trên hết. Tiền chỉ là thứ yếu. Nếu cậu ăn xong rồi thì mình đứng dậy đi."

Bạn buộc dây giày, còn anh thì đi đôi giày Land Rover không cần buộc dây. Anh lấy tiền trả mười bốn nghìn won cho hai bát gà tần sâm, bạn vỗ vai anh bảo "Cảm ơn cậu."

Bước ra khỏi nhà hàng, anh quyết tâm mở lời:

"Hay là chúng mình đi đâu đó làm một tách trà đi?"

"Tớ phải về rồi. Chắc là người ở hãng quảng cáo đang đợi. Xin lỗi cậu nhé, lâu lắm mới gặp nhau mà tớ không có thời gian. Bù lại lần sau tớ sẽ mời cậu đi uống ở chỗ nào đó sang sang."

Anh thẫn thờ nhìn người bạn rời đi rồi cũng quay lưng đi hướng ngược lại. Anh bước từng bước khô khốc như người đi ra khỏi nhà một cách vô định, không biết phải đi về đâu.

Khi đến Cung Deoksu, anh tựa lưng vào cây ngân hạnh rồi ngước nhìn lên trời. Nhưng ngay lập tức anh lại gục đầu mệt mỏi.

"Hãy nhìn lên bầu trời ít nhất mười lần mỗi ngày. Nếu một ngày không thể nhìn lên bầu trời hơn mười lần, thì đó là một ngày sống vô ích."

Đó là lời hứa anh dán trên bàn học thời học đại học. Để không sống một cách vô nghĩa, anh đã chăm chỉ ngước nhìn bầu trời. Mỗi lần hướng tâm hồn lên bầu trời anh sẽ chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình, và với những suy nghĩ đó, anh đã lấy bầu trời làm chất liệu để viết nên những bài thơ.

Nhưng không biết từ khi nào mà những ngày tháng anh không thể nhìn lên bầu trời dù chỉ một lần cứ kéo dài không dứt. Linh hồn anh đã bị cuốn theo dòng chảy của năm tháng đi đâu mất rồi. Như thể một hạt cát rời bờ và chất lên thành bãi bồi ngoài cửa sông, anh đã trở thành chồng của một người phụ nữ và cha của một đứa trẻ.

Anh cũng không biết có phải lẽ ra anh nên để cho người phụ nữ đó ra đi sớm hơn hay không, và không biết liệu anh có đang dần đánh mất ngay cả đứa trẻ này hay không. Và giờ đây, thậm chí anh còn không thể yên tâm mà ngước nhìn bầu trời được nữa.

Chiếc điện thoại cất ở ngăn bên của cái cặp laptop rung lên. Là Yeo Jin Hee. Anh mới nhận chiếc điện thoại này cách đây khoảng hai giờ đồng hồ, nên không có ai khác ngoài cô biết số điện thoại của anh.

Chiếc điện thoại reo khoảng mười lăm lần rồi tắt. Phải đến lúc đó thì anh mới lôi được nó ra. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại rồi lẩm bẩm một mình.

Đứa trẻ đang chết dần chết mòn. Nhưng mày thì đang làm cái gì cơ chứ? Vì cái lòng tự trọng đáng lẽ ra nên vứt cho chó gặm mà mày đã thậm chí không thể mở lời vay tiền nữa. Lẽ ra mày phải khóc lóc bám lấy cậu ta mà van xin mới phải chứ.

Anh gắng sức ấn từng phím số điện thoại di động. Ngay sau đó là giọng nói của người bạn.

"Vừa mới gặp mà, cậu có việc gì thế?"

"... Tớ đang cần tiền. Nếu cậu cho tớ mượn được thì tốt quá."

Anh chỉ nói đến đấy rồi cố nuốt câu nói trong lòng mình lại. Rằng nếu không phải là cậu thì còn ai có thể cho tớ mượn tiền được nữa.

"Tiền sao? Nếu như là trước khi khủng hoảng tài chính xảy ra thì tớ cũng dư dả đôi chút đấy, nhưng dạo này thì đúng là cứ nói đến tiền là tớ lại không thấy tương lai đâu cả. Nói thật tớ cũng đang phải sống thắt lưng buộc bụng vì nợ nần đây."

Tốt hơn là hãy tin lời của bạn. Hãy nghĩ rằng bạn đã nói sự thật để mình bớt khổ sở hơn. Và hãy cảm ơn bạn. Vì bạn đã không hỏi vì sao anh lại cần tiền.

Anh vừa bước vào phòng của trưởng khoa Huyết học và Ung bướu thì trưởng khoa Min liền nói:

"Anh thích trà xanh chứ?"

"Dạo này tôi bị nghiện trà xanh."

Bắt đầu với chủ đề trà xanh, câu chuyện của trưởng khoa Min kéo dài miên man, nhưng anh thì chỉ phấp phỏng với một dự cảm chẳng lành. Trước đây anh cũng đã từng được trưởng khoa Min mời uống trà hai lần. Cả hai lần đều là khi anh nhận được thông báo về việc bệnh tình của đứa trẻ lại tái phát.

"Anh thấy thế nào?"

Trưởng khoa Min hỏi khi anh vừa nhấp một ngụm, và anh trả lời "Rất ngon." Trà xanh hay cà phê ở máy bán hàng tự động thì có liên quan gì cơ chứ. Nhưng không hiểu tâm trạng của anh, trưởng khoa Min lại tiếp tục bài ca về trà xanh.

"Đây là trà không có hương được coi là loại tốt nhất trong số các loại trà ở núi Jirisan đấy."

Rõ ràng là trưởng khoa Min đang lấy chủ đề trà xanh để lảng tránh chuyện gì đó. Không biết vì lý do gì mà ông không thể đi ngay vào vấn đề chính. Anh rũ bỏ nỗi do dự rồi mở lời.

"Bác sĩ tìm tôi có việc gì vậy?"

Trưởng khoa Min nói với vẻ khó xử.

"Chỉ số bạch huyết cầu hiếm khi lại duy trì được như thế."

"Bao nhiêu ạ?"

"Hai mươi tư nghìn."

Khi đứa trẻ nhập viện, chỉ số bạch cầu ác tính là sáu mươi nghìn, trong đó 90% là tế bào ung thư bạch cầu. Khi bắt đầu điều trị chống ung thư thì chỉ số đó giảm xuống dần, rồi không biết từ bao giờ đã không hề dịch chuyển.

Nếu là hai mươi tư nghìn thì xem như cho dù có dùng thuốc hay không chỉ số này vẫn cao gần gấp bốn lần mức bình thường.

"Ý bác sĩ là cần phải dùng thuốc tiêu diệt tế bào ung thư mạnh hơn sao?"

Sau khi đặt câu hỏi, anh thở dài tuyệt vọng. Trưởng khoa Min lắc đầu.

"Cuối cùng thì chắc chắn sẽ phải tăng cường độ và tích cực điều trị bằng thuốc rồi. Nhưng vấn dề là chúng ta đã đạt đến ngưỡng giới hạn của điều trị thuốc và xạ trị."

"Đã xấu đi đến mức đó sao ạ?"

"Không phải là xấu đi mà thực chất là phương pháp điều trị trước đây không còn có tác dụng nữa. Với phương pháp điều trị này, mặc dù tế bào ung thư đã từng được kiểm soát hoàn toàn, song bệnh vẫn tái phát đến hai lần. Đây cũng không phải là trường hợp hiếm gặp. Nhất là nó đã hai lần xảy ra với Daum thì sau này rất có khả năng sẽ tiếp tục lặp lại. Nếu cứ tái phát rồi tái phát thì cuối cùng cơ thể Daum sẽ không thế chống đỡ được nữa. Ý tôi là nếu chúng ta chỉ phụ thuộc vào phương pháp trước đây thì rồi một ngày không xa nữa sẽ đạt tới cảnh giới cuối cùng."

Cảnh giới cuối cùng. Một bản cáo trạng cuộc đời với thời hạn đã được định sẵn.

Những chuyện tương tự như thế anh đã nghe đến mấy lần rồi. Cũng đã thành quen. Nhưng cho dù có nghe bao nhiêu lần, anh vẫn cứ hốt hoảng như thể có một thanh sắt nung đỏ đang đặt ngay trên đỉnh đầu mình.

"Cả thuốc kháng ung thư lẫn xạ trị đều không có tác dụng! Vậy rốt cuộc thì cái gì mới có tác dụng đây?"

"Ghép tế bào gốc tạo máu. Hay còn gọi là ghép tủy."

"…"

"Đó là phương pháp tối ưu nhất ở thời điểm hiện tại."

Anh hiểu rằng trưởng khoa Min đang nói tránh, phương pháp tối ưu thật ra cũng chính là phương pháp sau cùng.

"Việc cấy ghép tế bào gốc tạo máu được phân thành ba loại."

Thứ nhất là cấy ghép tự thân. Đó là phương pháp lấy tủy sống của chính bản thân người bệnh rồi cấy ghép lại, phương pháp ấy không phù hợp với trường hợp của đứa trẻ.

Thứ hai là ghép tế bào gốc cùng huyết thống. Phương pháp này có thể thực hiện được trong trường hợp bệnh nhân có anh chị em có hệ kháng nguyên bạch cầu người tương thích với nhau. Nhưng vì đứa trẻ không có anh chị em nên cũng không thể thực hiện được.

Và thứ ba là ghép tế bào gốc khác huyết thống. Đó là nhận tủy sống hiến tặng từ người có hệ kháng nguyên bạch cầu người tương thích rồi cấy ghép cho người bệnh. Tỷ lệ thành công thấp hơn so với cấy ghép cùng huyết thống.

"Ghép tủy cũng giống như chạy marathon đường dài. Trước khi ghép tủy cần phái trải qua một cuộc điều trị vô cùng đau đớn, và quá trình điều trị sau khi cấy ghép còn đòi hỏi sức chịu đựng lớn gấp nhiều lần so với thời gian hóa trị liệu. Cũng phải xác định trước nguy cơ việc ghép tủy xảy ra tác dụng phụ nữa. Tuy nhiên cho đến thời điểm này thì vì việc điều trị bằng thuốc đã thất bại, nên với tư cách là bác sĩ điều trị chính của Daum, tôi không có cách nào khác ngoài việc đề xuất phương án ghép tuỷ. Đương nhiên phương pháp này có thể thực hiện được không thì trước hết còn phụ thuộc vào việc có tìm được tủy sống tương thích hay không nữa..."

"Sẽ phải trải qua quá trình điều trị đau đớn như thế nào ạ?"

"Sẽ phải dùng thuốc kháng ung thư với cường độ cao gấp mười lần so với hiện tại. Và còn tùy tình hình mà tiến hành xạ trị toàn thân thay vì xạ trị cục bộ."

Ngay cả việc hóa trị hiện tại cũng đã quá sức chịu đựng với đứa trẻ rồi. Vậy mà còn hơn thế mười lần sao? Điều này là bất khả thi. À không, đó là một hành động độc ác. Thêm nữa là xạ trị toàn thân sao. Điều đó có nghĩa rằng dù cho bệnh có được điều trị khỏi hoàn toàn đi chăng nữa thì đứa trẻ có thể sẽ mãi mãi mất đi cơ hội được trở thành một người cha.

Trong lòng thầm nghĩ mình sẽ cương quyết lắc đầu, nhưng anh vẫn không thể không hỏi.

"Khả năng thành công là khoảng bao nhiêu ạ?"

Trưởng khoa Min lúc nào cũng giải thích bằng cách đưa ra con số. Có lẽ biểu thị sự sống và cái chết của con người bằng chỉ số là điều chính đáng. Dù ngờ vực rồi giận dữ, nhưng suy cho cùng trước nay anh vẫn luôn phải bấu víu vào những chỉ số ấy. Nhưng trưởng khoa Min làm ngơ câu hỏi của anh rồi nói:

"Có một điều rõ ràng rằng đây chính là cơ hội duy nhất để điều trị khỏi bệnh hoàn toàn. Chỉ cần tế bào trong tủy sống của người cho phát triển được trong cơ thể người nhận, mà chúng ta gọi đó là tương thích, và khắc phục được tất cả các biến chứng sau khi ghép tủy, thì người bệnh gần như có thể hoàn toàn thoát khỏi sự đe dọa của căn bệnh máu trắng."

Rõ ràng là trưởng khoa Min đang nói về niềm hy vọng. Nhưng anh không thể rời mắt khỏi nỗi tuyệt vọng đang cuộn tròn phía sau cái màn che của hy vọng. Nếu như tủy sống được cấy ghép không phát triển ổn định thì sao, hoặc nếu như không thể khắc phục được tất cả các biến chứng thì sao...

Sau khi nhấp một ngụm trà không có hương, trưởng khoa Min nói:

"Nếu như anh đồng ý ghép tủy, thì chúng tôi sẽ nhờ cậy phía ngân hàng tủy sống xem có mẫu tủy phù hợp hay không."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao ạ?"

"Thì không có cách nào khác ngoài việc tiếp tục điều trị như hiện nay."

"Bác sĩ nói là cứ tiếp tục điều trị khi mà cả thuốc kháng ung thư hay xạ trị cũng đều vô ích sao... Nói vậy thì tôi cũng đâu có quyền lựa chọn."

"Tôi cũng muốn nói rõ trước với anh. Rằng chi phí ghép tủy sẽ tương đối lớn."

"Là khoảng bao nhiêu ạ?"

"Cũng còn tùy xem có xảy ra biến chứng hay không, nhưng đại khái dự trù là tầm ba bốn mươi triệu won."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro