6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở đây có một chị y tá cằm nhọn. Vì chị có cái cằm nhọn như cái bút chì được gọt cẩn thận bằng cái gọt bút chì nên tôi đã đặt biệt danh cho chị như thế. Tính tình chị y tá cằm nhọn cũng sắc bén không thua kém gì khuôn mặt chị. Chị luôn châm chọc những người ở trong phòng bệnh số 201 bằng tâm địa nhọn hoắt của mình.

Cách đây một lát thôi bố đã bị chị mắng cho một trận. Đó là khi bố vừa quay trở vê phòng bệnh. Đúng lúc đó chị Cằm Nhọn đang đo huyết áp cho Seong Ho. Ngay lập tức chị Cằm Nhọn liền hét lên với bố:

"Chú! Chú nghĩ chúng tôi là người đi dọn phân hay sao?"

Không ai gọi bố là chú cả. Mọi người đều gọi bố là bố Daum, hay anh Jeong.

Bố là một người rất điềm đạm, lịch lãm. Và lại còn là nhà thơ nữa chứ. Tôi đã cho mọi người ở phòng bệnh của tôi, bác sĩ và cả các chị y tá biết bố là nhà thơ.

Hình như bố không thích gọi mình là nhà thơ thì phải. Nhưng tôi thì vô cùng tự hào về bố. Vì không phải ai cũng làm nhà thơ được đâu nhé.

Chị Cằm Nhọn vênh cái cằm đẹp đẽ của chị lên rồi nói:

"Nếu chú không trông nom được đứa trẻ thì chẳng phải nên thuê người trông giúp hay sao. Nhóc nhà chú đã đi ị đến ba lần rối đấy. Không phải một lần mà ba lần rồi!"

Bố cứ liên tục nói xin lỗi chị Cằm Nhọn. Bố còn nói rằng sẽ không để việc như thế lặp lại lần nữa.

Bố thật là ngốc. Lẽ ra bố không cần xin lỗi chị Cằm Nhọn mới phải. Chị Cằm Nhọn cũng đã mắng xối xả con trai bố rồi cơ mà. Đã thế chị còn chẳng lau mông sạch sẽ cho tôi.

Bố quay về phía tôi.

"Con cũng không biết là bị tiêu chảy mà. Con cũng không thấy đau bụng. Thật là con không biết mà. Mọi người nói là có mùi thì con mới biết. Tất cả là ba lần ạ."

Bố chỉ nhìn tôi chằm chằm. Bố không tức giận. Tất nhiên rồi, tôi chưa từng thấy bố nổi giận bao giờ. Tôi nghĩ rằng bố là người không biết nổi giận. Bố tôi là người như thế đấy, thật kỳ lạ.

"Con xin lỗi bố. Con sẽ không thế nữa đâu ạ."

Cũng không có gì lạ. Vì tôi mà bố không có lỗi gì thành ra lại bị chị Cằm Nhọn rầy la, nên người ị đùn là tôi đương nhiên phải nói câu đó rồi.

Thế mà bố đột nhiên nổi giận.

"Xin lỗi sao? Sao con lại xin lỗi cơ chứ? Mà con mấy tuổi rồi? Rốt cuộc là con mấy tuổi rồi mà không biết vào nhà vệ sinh hả!"

Tôi cảm giác như bị nghẹn thở vậy. Tôi cũng không thể nhìn thẳng vào bố. Tôi đành nằm quay mặt về phía bức tường.

Nghe nói là con tắc kè hoa sống trong rừng có thể nhìn thấy từ đằng sau lưng đấy. Vì nó có thể xoay tròn cặp mắt trố lồi như thể sắp nhảy vọt ra ngoài ấy mà.

Nhưng mà tôi không phải là con tắc kè hoa nên không thể biết được bố đang mang dáng vẻ như thế nào. Tôi chỉ có thể cảm nhận được rằng bố đang nhìn tôi. Và một hồi sau bố đi ra ngoài phòng bệnh.

Tôi rất buồn. Mỗi khi buồn là tôi lại cố ngủ. Nhưng không phải lần nào cố gắng cũng thành công. Tôi chỉ nhắm mắt và nghĩ tại sao bố lại nổi giận.

Trước đây tôi cũng đã từng ị đùn, rồi còn phạm lỗi nghiêm trọng hơn thế nữa cơ. Đó là lúc tôi đang bỏ viên thuốc gớm ghiếc vào trong bồn cầu thì bị bố phát hiện. Nhưng lúc nào bố cũng chỉ cười thật tươi cơ mà.

Mẹ thì khác.

Vốn yếu ớt nên từ nhỏ tôi đã hay phạm lỗi. Cứ động một chút là tôi lại vấp ngã rồi làm rơi cốc, dù sao thì đúng theo lời mẹ nói, tôi là một đứa trẻ dặt dẹo. Mỗi lần tôi phạm lỗi là mẹ lại nổi cơn tam bành. Có lần tôi còn bị mẹ đánh đòn vì đã nôn lên chiếc ghế xô pha mới mua.

Tôi không muốn nghĩ đến mẹ chút nào. Tôi không cần mẹ. Từ lâu tôi đã quyết tâm thế rồi. Tất nhiên không phải ngay từ đầu đã thế. Đó là hồi đang đi nhà trẻ. Một ngày, tôi không thấy mẹ đâu nữa. Bố bảo tôi, mẹ đã sang nước Pháp để học vẽ tranh rồi.

Tôi đã đòi bố mua cho quả địa cầu. Và tôi đã tìm ra nước Pháp ở trên quả địa cầu. Ngày nào tôi cũng nhìn vào nước Pháp. Ngay cả nhắm mắt lại, tôi cũng có thể chỉ ra ngay đâu là nước Pháp. Lần đầu tiên xuất viện trở về nhà, tôi đã mang quả địa cầu đem cho đứa bạn hàng xóm.

"Daum ngủ à?"

Tôi đã ngủ quên mất. Bố đang đặt tay lên vai tôi. Đột nhiên bố bế bổng tôi lên rồi đi vào nhà vệ sinh. Không biết có phải tôi lại mắc lỗi nữa hay không, tôi liền sờ thử vào mông. Phù, tôi không ị đùn.

Bố vẫn đứng bám lấy bồn rửa mặt như mọi khi. Và ngay sau đó là một làn nước ấm xối vào mông tôi. Vì chị Cằm Nhọn chỉ lau qua loa bằng giấy vệ sinh nên chắc mông tôi trông thảm hại lắm đây.

Tay bố nhột nhột làm tôi oằn người lại, lúc này bố liền nói:

"Con đã thử nghĩ xem vì sao bố giận hay chưa?"

Rốt cuộc, chưa nghĩ ra lý do là gì thì tôi đã ngủ quên mất.

"Không phải vì con đã mắc lỗi đến ba lần đâu. Sao bố lại không biết đấy là việc Daum không cố tình cơ chứ. Đúng thế, Daum đã không làm gì sai cả. Nhưng vì con đã nói xin lỗi. Không phải với ai khác mà với bố. Vì thế nên bố mới giận. Con hiểu lòng bố không?"

Bố ơi con hiểu lòng bố mà.

Tôi đã định nói như thế. Nhưng không sao thốt lên lời nên tôi đành gật đầu. Không hiểu sao nước mắt cứ muốn trào ra làm tôi phải nắm chặt lấy bồn rửa mặt.

Lần nào đó bố đã bảo tôi. Rằng khóc vì đau thì chẳng có gì sai cả. Đó không phải là việc gì đáng xấu hổ. Nhưng mà khóc vì buồn thì thật không đáng mặt nam nhi chút nào.

Thì giờ tôi rất muốn nói với bố. Rằng nỗi buồn trong lòng còn khó chịu hơn rất nhiều so với nỗi đau trên cơ thể, vì thế nên thật khó có thể kìm được nước mắt. Giá mà bố hiểu được điều ấy.

Bây giờ tôi đang gối lên cánh tay bố và nằm trên giường.

Không biết là đã bao lâu rồi tôi mới lại được nằm cùng bố. Lúc nào bố cũng mở máy tính xách tay ra, đặt trên giường tôi rồi ngồi gọn trên chiếc giường phụ và làm việc. Hôm nay không biết có chuyện gì mà bố còn chẳng buồn lấy máy tính ra khỏi túi.

"Bố ơi, bố không làm việc ạ?"

"Hôm nay bố định nghỉ, nhưng mà con thích bố làm việc à?"

Tôi ôm chặt lấy cổ bố thay cho câu trả lời. Tôi biết là bố làm việc chăm chỉ như thế nào mà. Tôi không ngủ được sâu. Một đêm tôi thức dậy đến mấy lần. Mỗi lần như thế tôi lại thấy bố đang gõ bàn phím máy tính. Đúng rồi, chắc là trên thế gian này không có ai làm việc chăm chỉ bằng bố đâu.

Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ. Rằng rốt cuộc là bố sống vì điều gì nhỉ? Đối với người chỉ biết làm việc như bố thì công việc là điều thú vị nhất hay sao?

Tôi hỏi bố điều mà nãy giờ tôi vẫn băn khoăn.

"Bố đã mua kẹp tóc chưa ạ?"

"Kẹp tóc?"

"Buổi sáng bố đã hứa là sẽ mua mà."

"Kẹp tóc mà con định sẽ tặng Eun Mi á? Ôi bố quên mất rồi."

"... Không sao đâu ạ."

Nhưng miệng tôi lại tự động bật ra một tiếng thở dài. Nếu ngày mai Eun Mi đến thăm tôi thì nguy to rồi. Đột nhiên bố dựng người dậy.

"Đế bố xem con có ráy tai hay không nào?"

"Hôm qua bố lấy rồi còn gì ạ."

"Cứ để bố xem xem nào."

Bố ghé nhìn vào trong tai tôi rồi nói:

"Ôi cục ráy tai to quá này. To thế này không biết có lấy ra được không nữa."

Tôi sốt sắng xòe bàn tay ra đặt lên ngực. Để có thể tận mắt nhìn ráy tai của mình. Ráy tai cũng bẩn như gỉ mũi mà không hiểu sao khi lấy ráy tai ra tôi lại thấy vui.

"Ơ, ra rồi này."

Thứ bố đặt vào lòng bàn tay tôi không phải là ráy tai.

Mà là hai chiếc kẹp tóc. Đó là chiếc kẹp tóc có gắn những viên đá cỡ hạt kê xếp khít nhau, ở giữa là một bông hoa cánh bướm màu hồng bung nở.

Eun Mi nhiều kẹp tóc thật, nhưng có lẽ trong số đó không có cái nào đẹp hơn cái này đâu.

Đúng là bố mà. Không có lý nào mà bố lại quên lời hứa với tôi. Lời hứa mà bố đã ngoéo tay với tôi, bất kể là gì, bố cũng nhất định giữ đúng.

Chỉ trừ một việc. Ấy là không quay trở lại bệnh viện nữa. Đó là lời hứa mà bố đã hứa khi xuất viện lần trước. Nhưng mà đấy không phải là lỗi của bố. Dù sao thì bố đã hứa một lời hứa không thể thực hiện được mà. Vì bệnh của tôi tự tái phát, và ngay cả các bác sĩ cũng không chữa được.

Tôi đưa chiếc kẹp tóc lại gần mắt để ngắm nghía, còn bố lại nằm xuống.

"Có vẻ như Daum thích Eun Mi phải không?"

"Thật là, bố... Con đã bảo là ai cũng thích Eun Mi rồi mà."

"Bao giờ Eun Mi lại đến?"

"Đấy là còn tuỳ vào Eun Mi chứ ạ."

"Nếu Eun Mi không đến thì làm thế nào?"

"Chỉ cần con đến nhà thờ là có thể gặp được mà. Vì Eun Mi không bao giờ nghỉ một buổi học nào ở trường dòng đâu ạ."

"Nếu muốn đến nhà thờ thì con phải xuất viện rồi."

Bố thở hắt ra rồi gọi: "Daum à." Nhưng suốt một hồi lâu bố chẳng nói gì cả. Tôi vẫn đang say sưa ngắm nghía chiếc kẹp tóc.

Bố lại gọi tên tôi thêm một lần nữa rồi bảo:

"Hay là mình xuất viện nhé?"

Hầu như ngày nào tôi cũng lèo nhèo xin bố cho tôi xuất viện. Mỗi lần như thế, bố lại vờ như không nghe thấy. Nhưng khi câu nói xuất viện thật sự được thốt ra từ chính miệng bố, tôi lại thấy thật ngạc nhiên và bối rối.

Tôi thử suy nghĩ thật nhanh. Về lý do vì sao bố lại đổi ý. Có phải là do việc điều trị kết thúc một cách đột ngột không? Hay là bệnh viện không còn cách nào khác nữa? Tôi không biết nữa, tôi không biết... Điều quan trọng là...

Đúng rồi, suy nghĩ của bố cũng có thể thay đổi mà.

"Vâng ạ, mình xuất viện đi bố. Ngay ngày mai ạ. Được không bố?"

Đến cuối cùng bố vẫn không trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro