5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt...

Cả vốc thuốc mà chỉ nhìn thôi đã thấy chán, cả vụ chọc tủy kinh khủng, cả chỉ số bạch huyết cầu làm cho tôi căng thẳng thần kinh, cả cái bệnh viện đã ngấy tận cổ, giờ thì tạm biệt nhé.

Cuối cùng thì tôi cũng được xuất viện. Chính xác là sau chín mươi tám ngày. Các chị y tá đã nói rằng đằng nào sớm muộn gì tôi cũng xuất viện thì cứ ở thêm hai ngày nữa rồi hãy về. Các chị sẽ tổ chức tiệc kỷ niệm một trăm ngày tôi ở bệnh viện. Thật là nói mà chẳng hiểu lòng tôi gì cả. Thực ra thì bố đã hứa sẽ cho tôi xuất viện từ hôm kia cơ. Bác sĩ cũng đã nói như thế. Nhưng rồi cứ lùi lại một ngày rồi lại một ngày nữa. Chắc chẳng ai biết là trong hai ngày tôi đã bồn chồn sốt ruột đến thế nào đâu.

Không hiểu tại sao bố lại thế nhỉ? Bố nói rằng vì từ giờ chúng tôi sẽ thường xuyên đi du lịch xa nên phải chờ cho cơ thể tôi khỏe mạnh hơn đã. Bố nói cũng không phải là quá sai. Nhưng mà tôi nghĩ rằng còn có lý do gì khác. Lý do gì đó mà tôi không thể biết được ấy.

Dù sao thì cũng thật tốt. Hai ngày so với chín mươi tám ngày chẳng là gì cả mà. Thực ra thì tôi cũng đoán trước được rồi. Rằng tôi sẽ không thể xuất viện được. Vì tôi đã từng nghe nói là nếu bệnh của tôi tái phát lần thứ hai thì e rằng sẽ không sống tiếp được nữa. Nhưng tôi đã sống.

Giá mà không phải quay trở lại bệnh viện nữa thì tốt biết mấy. Giá mà từ giờ tôi không còn bị đau nữa. Tất nhiên là không thể khỏi ốm hẳn rồi. Nhưng cỡ như cảm cúm hay cảm lạnh thì thế nào tôi cũng chịu được. Tôi muốn được đến trường, rồi đi học thêm ở trung tâm như các bạn. Tôi còn muốn được chơi đùa thỏa thích nữa. Giá được sống mà chỉ cần nghĩ đến những điều tốt đẹp thôi thì hay biết mấy.

Thật sự là sẽ như thế chứ? Không, lần này chắc chắn không sai, nhất định là sẽ như thế.

Ngày tôi nhập viện trời mưa lâm thâm. Là cơn mưa mùa xuân đánh thức những hạt giống hoa nhỏ xíu vẫn đang say sưa ngủ sâu trong lòng đất, đánh thức cả mặt đất giá lạnh. Nhưng đối với tôi thì đó là những giọt mưa lạnh lẽo như băng. Trong khi bố cõng tôi trên lưng đưa đến bệnh viện, người tôi cứ run lên bần bật vì lạnh.

Bây giờ thì thật nóng. Mùa mưa đã kết thúc và cơn bão cũng đã lùi xa. Ánh nắng mặt trời chói chang như thể đang nung nóng toàn bộ thế gian này, như nướng khoai lang vậy. Sao cũng được. Dù ánh nắng có nóng nực bức bối đến mấy cũng không sao hết. Vì bố đã mua cho tôi một chiếc mũ bóng chày Dodgers để chúc mừng ngày tôi ra viện. Đó là một chiếc mũ rất tuyệt. Đội mũ vào, nhìn tôi như thể anh Chan Ho* ấy.

Bố đẩy cửa phòng bệnh và bước vào. Có lẽ là thủ tục xuất viện đã xong rồi.

"Nào, giờ thì bố con mình đi nhé?"

Bố cười tươi và đội chiếc mũ Dodgers lên đầu tôi. Tôi đội sụp mũ qua cả mắt.

A, còn tạm biệt cả căn phòng số 201 nữa. Tôi nhìn một vòng quanh bốn chiếc giường trong phòng. Cuối cùng, chỗ của Seong Ho đập vào mắt tôi.

Chiếc giường của Seong Ho giờ đã có bệnh nhân khác nằm. Đó là một cậu nhóc sáu tuổi tên là Ye Chan. Toàn bộ chi phí điều trị của Ye Chan đều được nhà nước chi trả. Ye Chan không có bố mẹ. Nghe nói Ye Chan đã sống ở một nơi gọi là trung tâm bảo trợ trẻ em từ khi còn là đứa trẻ sơ sinh đến giờ. Thế mà cứ khi nào đau là cậu ấy lại khóc váng lên và không ngừng gọi "Mẹ ơi, mẹ ơi". Tôi không hiểu được tại sao không biết mặt mẹ mà cậu ấy vẫn gọi mẹ nhỉ.

Giờ nhìn chiếc giường mà Seong Ho từng nằm, tôi chỉ chực rơi nước mắt. Giá mà Seong Ho cũng được chữa khỏi hoàn toàn rồi ra viện như tôi. Có khi chúng tôi đã trở thành đôi bạn thân thiết nhất trên thế gian này cũng nên. Vì chúng tôi đã cùng mắc một bệnh, cùng đau đớn và khổ sở giống nhau, và có lẽ vì thế chúng tôi sẽ hiểu nhau hơn chăng?

Đúng là tên ngốc. Nếu chết dễ dàng như vậy thì sao thời gian qua lại chịu đựng khổ sở như thế cơ chứ. Tôi cầm bộ Lego rồi đi về phía Ye Chan. Từ mấy hôm trước, tôi đã quyết định tặng bộ Lego đó cho Ye Chan rồi. Mặc dù bộ Lego cướp biển không phù hợp với đứa trẻ sáu tuổi cho lắm. Và tôi cũng biết là tặng lại món quà mình được tặng cho người khác thì không tốt. Nhưng chắc là Seong Ho sẽ hiểu cho tôi thôi nhỉ. Sau khi Seong Ho ra đi, tôi chưa mở bộ Lego ra chơi lại lần nào, và ngay cả sau này chắc chắn cũng sẽ như thế.

Ye Chan há hốc miệng nhìn tôi chằm chằm. Vì tất cả đồ chơi mà Ye Chan có chỉ là một con hình nhân Ultra đã bị tróc hết sơn và một bên cánh tay đã bị rơi đâu mất.

Tôi cười với Ye Chan. Và trong lòng tôi thầm nói lời tạm biệt với Seong Ho, cái tên đã ra đi chẳng nói một lời nào. Tạm biệt cậu, Seong Ho.

Tôi vẫn nghĩ ra viện muộn hai ngày hóa ra lại là một việc tốt. Cho tới khi tôi đến nhà thờ. Vừa đúng hôm đó là ngày Chủ nhật. Tôi đã nghĩ Eun Mi tuyệt đối không bao giờ bỏ lỡ một buổi đi lễ nhà thờ nào cả, và chỉ cần tới trường dòng là tôi có thể gặp được Eun Mi rồi.

Ngày ngày tôi đã đợi Eun Mi. Hôm nay không biết có chuyện gì vui không nhỉ? Hôm đó, suốt cả ngày, tôi dán mắt vào cánh cửa. Nhưng Eun Mi không đến. Đương nhiên là tôi cũng đã không thể đưa cậu ấy chiếc kẹp tóc hình hoa cánh bướm.

Vừa ra khỏi bệnh viện, tôi đã rủ bố cùng đến nhà thờ. Bố hỏi tôi rằng nhất định muốn đến đó à.

"Con phải lễ tạ Đức Chúa Jesus đã cho con đỡ bệnh chứ ạ. Và con cũng phải chào mục sư đã thường xuyên đến thăm con nữa."

Tôi trả lời trôi chảy nhưng không hề nhắc tới Eun Mi. Có phải là tôi bị trừng phạt vì không trung thực không nhỉ? Tôi lễ tạ, rồi chào mục sư, nhưng Eun Mi thì không gặp được.

Mục sư nói như có vẻ hiểu rõ lòng tôi:

"Nếu mà biết Daum ra viện thì chắc các bạn trong lớp David sẽ rất vui, nhưng vì đang trong kỳ nghỉ nên hôm nay có nhiều bạn vắng mặt lắm."

Có vẻ như Eun Mi đã theo bố mẹ đi nghỉ rồi. Sao lại đúng vào ngày hôm nay cơ chứ. Không biết Eun Mi đã đi đâu nhỉ? Ước gì Eun Mi cũng đến biển Dong Hae mà tôi và bố sắp đến. Nhưng biển Dong Hae rộng lắm, chúng tôi có gặp được nhau không?

"Daum à, cho dù con có sống ở đâu chăng nữa thì hãy luôn khỏe mạnh nhé. Thầy sẽ không quên Daum và luôn cầu nguyện cho con. Ở đó Daum cũng nhất định phải đi nhà thờ đấy nhé."

Dù sống ở đâu chăng nữa...

Đúng vậy. Chúng tôi chưa quyết định sẽ sống ở đâu. Bố đã nói rằng trước tiên thì cứ đi du lịch đã. Đi biển rồi đi cả núi nữa. Nếu thấy nơi nào tốt thì sẽ sống ở đó.

Tôi hết sức tán thành việc đi du lịch cùng với bố. Nhưng mà tôi không đồng ý rời khỏi Seoul mãi mãi. Vì tôi ghét phải chia tay trường học, bạn bè và nhà thờ. Thêm nữa, chỉ riêng cái việc rơi vào tình cảnh lang thang không nhà đã làm tôi thấy khó chịu rồi. Liệu chúng tôi còn có thể được sống ở trong chung cư như ngày xưa nữa không nhỉ?

Mỗi lần nhớ lại hồi còn sống ở chung cư, tôi chỉ chực rơi nước mắt. Ở đó thật là thích. Tôi có phòng riêng này, và một chiếc giường êm ái nữa chứ. Nhưng căn phòng dưới tầng hầm mà chúng tôi sống trước khi tôi nhập viện thì tối tăm đến mức phải bật đèn liên tục cả ngày lẫn đêm. Cũng không có phòng riêng cho tôi, chỉ có những con gián gớm ghiếc cứ bò loạn khắp nhà.

Giá được sống ở Seoul thì có là căn phòng ở dưới tầng hầm cũng được. Nhưng bố bảo vấn đề là ở Seoul có quá nhiều người. Mà tôi vẫn chưa đủ mạnh để chiến thắng lũ vi rút gây bệnh nên cần phải tránh những nơi đông người.

Tôi hỏi bố. Rằng nếu tìm thấy một nơi tốt thì chúng tôi sẽ sống mãi mãi ở đó phải không. Bố nói rằng không phải mãi mãi. Lâu nhất cũng chỉ vài tháng thôi. Nhưng lúc trả lời bố không nhìn thẳng vào tôi. Tôi nhận ra ngay mà. Rằng chúng tôi sẽ không sống ở Seoul.

Trước khi chia tay, mục sư nắm tay tôi rồi bắt đầu cầu nguyện. Như mọi lần, mục sư cầu nguyện rất lâu, nhưng tôi không thể tập trung được.

Thầy ơi, nhờ thầy chuyển chiếc kẹp tóc này cho Eun Mi ạ. Chiếc kẹp tóc vẫn nằm im trong túi tôi, và tôi đã nắm chặt nó đến mức đau nhói lòng bàn tay, rồi bước ra khỏi nhà thờ. Nếu mà tôi nhờ thầy thì chắc sẽ đơn giản thôi. Nhưng tôi không muốn chuyển qua tay một người khác. Dù cho đến cuối cùng nó vẫn chỉ nằm trong túi tôi đi chăng nữa.

Bố thắt dây an toàn cho tôi rồi hỏi:

"Con buồn lắm đúng không?"

"Không phải là lắm đâu ạ."

"Con có biết nhà Eun Mi ở đâu không?"

"Sao thế ạ?"

"Con phải đưa kẹp tóc cho bạn ấy chứ."

"Eun Mi đi nghỉ rồi ạ. Con cũng không biết nhà của Eun Mi ở đâu. Với cả Eun Mi có rất nhiều kẹp tóc rồi nên dù con có tặng thì chắc là bạn ấy cũng không vui mừng lắm đâu."

Mỗi lần nhìn vào chiếc kẹp tóc tôi sẽ lại nghĩ về Eun Mi. Và sẽ hơi buồn một chút. Giống như ngày xưa khi tôi nhìn vào tấm ảnh của mẹ vậy. Nhưng mà Eun Mi thậm chí cũng chẳng biết là trong túi tôi có một chiếc kẹp tóc.

Thời gian trôi qua, chắc bạn ấy sẽ quên cả tên, rồi cả khuôn mặt tôi ấy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro